Đường Chí Dong giả chết cũng không thể giả vờ mãi được. Đối với người anh vợ này, hắn vô cùng sợ hãi.
Nhưng tình huống bây giờ không cho hắn cơ hội trốn tránh.
Thẩm Thanh đã trở lại. Không có báo trước, đã trở lại.
Suy nghĩ một chút, Đường Chí Dong chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Hắn vẫn nhớ năm đó hắn thông đồng với Hồ Như Ngọc, phương pháp xử lý của Thẩm Thanh tàn nhẫn như thế nào. Nếu như không phải Đường lão gia đứng ra ngăn lại, không biết hậu quả thế nào.
Đó là người rất đáng sợ!
Vết sẹo trên mặt Thẩm Thanh chính là bằng chứng tốt nhất!
Loại người coi thường mạng sống như Thẩm Thanh, không phải người bình thường có thể hiểu được.
Tình hình lúc này càng không tốt.
Thẩm Liên Y nằm viện. Trong tay Y Y.. Đường Chí Dong bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng xuống giường.
Hắn không chút nghĩ ngợi, chạy vèo vèo đến phòng bệnh của Thẩm Liên Y. Lúc này hắn cũng không nghĩ được gì khác.
Đường Chí Dong cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Y Y, súng của con đâu?"
Cuối cùng hắn cũng nhớ tới chuyện này.
Đường Kiều đang gọt táo. Nàng cũng không dừng lại, nghi hoặc nhìn Đường Chí Dong, hỏi: "Cha nói cái gì vậy? Sao con nghe không hiểu a?"
Đường Chí Dong quát một tiếng, mới miễn cưỡng ổn định lại.
Hắn nghiêm túc nói: "Y Y! Một tiểu cô nương như con không thể giữ đồ vật như thế bên người, rất nguy hiểm." Hơn nữa, nếu nói chuyện không được liền động thủ, nhớ tới bộ dáng đó của Đường Kiều, Đường Chí Dong cảm thấy lạnh cả người.
Đường Chí Dong càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng. Không nghĩ ngợi liền quay sang trách cứ Đường phu nhân: "Bà đúng là điên rồi. Sao lại mua đồ vật như vậy. Thẩm Liên Y, đến cùng bà muốn làm cái gì? Có phải bà không muốn nhìn thấy cả nhà bình yên đúng không?"
Đường Kiều đột nhiên bật cười.
Đường Chí Dong đang bực mình, lại nghe thấy giọng nói lạnh buốt vang lên.
"Là ai cho ngươi lá gan mà dám ở trong này quát mắng muội muội của ta?"
Đường Kiều cười khanh khách nhìn về phía sau lưng Đường Chí Dong, vui tươi gọi một tiếng "Bác".
Thẩm Thanh bước vào, ông lạnh lùng liếc nhìn Đường Chí Dong, mỉm cười: "Đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Đường Chí Dong: "Anh vợ, anh vợ.. Chuyện này, chuyện này có hiểu lầm. Ta có thể giải thích."
Hắn thở dốc, nghiêm túc nói: "Một tiểu cô nương như Y Y lại mang theo súng bên người. Nếu như nó.."
"Sao lại không được? Ta thấy như vậy rất tốt."
Thẩm Thanh cười ha ha. Vết sẹo trên mặt càng thêm rõ ràng. Vốn là một người đàn ông trung niên anh tuấn khôi ngô, nhưng lại bởi vì vết sẹo mà trở nên khủng bố hung ác.
Thẩm Thanh nghiêm túc nói: "Nếu như không có đồ phòng thân, sợ là muội muội và cháu gái của ta bị hại chết cũng không có người biết. Như bây giờ, tối thiểu còn có thể cá chết lưới rách a. Nhưng mà em rể à, ta thấy ngươi hình như đã quên lời hứa năm đó thì phải.."
Thẩm Thanh cười lạnh, đè bả vai Đường Chí Dong. Đường Chí Dong cao gần một mét tám, nhưng ở trước mặt Thẩm Thanh trong có vẻ gầy yếu hơn nhiều.
Có thể bởi vì thường xuyên sống trên biển, làn da ngăm đen, thân thể cường tráng gần một mét chín của Thẩm Thanh càng làm cho người ta có cảm giác áp lực.
Ông trực tiếp túm lấy Đường Chí Dong lôi đi ra ngoài.
"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
"Y Y, Y Y.." Đường Chí Dong còn muốn cầu cứu con gái, chỉ thấy Đường Kiều vẫy khăn tay, rất vui vẻ, cười nói: "Hai người thật thân thiết. Hai người chơi vui vẻ a!"
Chơi!
Đường Chí Dong cảm thấy bản thân khóc không ra nước mắt!
Đường Kiều thấy bác và phụ thân cùng rời đi, hừ một tiếng, nở nụ cười.
Đường phu nhân kéo tay Đường Kiều, khuyên nhủ nói: "Bác của con đã trở lại. Rất nhiều chuyện đều có thể xử lý tốt. Sau này Y Y của mẹ chỉ cần học tập cho tốt. Không cần lo những chuyện khác nữa."
Dừng một chút, bà dè dặt cẩn trọng nói: "Y Y, hay là con đưa cái đó.. Đưa cái đó cho mẹ bảo quản được không?"
Đường Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói: "Không đâu!"
Đường phu nhân: "..."
Đường Kiều chu miệng làm nũng: "Mẫu thân muốn đồ của con làm gì a? Đây là đồ của riêng con a. Lại nói, bác cũng đồng ý nha. Mẫu thân, người không cần lấy có được không?"
Đường Kiều nằm ở trong lòng Đường phu nhân, cọ cọ: "Được không? Được không a?"
Đường phu nhân không có biện pháp. Nhìn thấy con gái nhu thuận lại có phần bướng bỉnh, nhớ đến kỳ thật con gái cũng là vì bảo hộ bản thân. Bà liền thở dài, nói: "Được!"
Đường Kiều lập tức cười tươi như hoa.
Đường phu nhân tiếp tục nói: "Nhưng con phải đồng ý với mẹ, không được tùy tiện làm bậy."
Đường Kiều lập tức giơ lên đôi tay nhỏ bé, nghiêm trang nói: "Con cam đoạn sẽ không dùng loạn. Con chỉ là phòng thân thôi!"
Đường phu nhân nhìn con gái như vậy, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đưa quả táo cho mẹ đi!"
Đường Kiều cười hì hì đưa cho Đường phu nhân: "Mẫu thân, con đi rửa tay a!"
Đường phu nhân liếc nhìn nàng một cái, nói: "Lau một chút là được rồi."
Đường Kiều không chịu: "Như vậy không sạch a. Hoa quả dính dính, con đi rửa tay. Mẫu thân đừng lo, con sẽ trở về ngay."
Đường phu nhân cười ha ha nói: "Con cho rằng mẹ không biết sao? Còn không phải con muốn đi xem kịch sao?"
Đường Kiều vô tội nắm tay, nhẹ giọng nói: "Không đâu!"
Nhưng lại vụng trộm liếc nhìn Đường phu nhân một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống, bộ dáng ngoan ngoãn biết điều.
Đường phu nhân đã được gặp bộ dạng này của nàng, cũng biết con gái nhà mình không phải chú cừu ngây thơ gì cả.
Bà nói: "Người lớn nói chuyện, con quan tâm làm gì? Con không thể yên tĩnh đợi ở bên cạnh sao? Con đồng ý với mẹ, sau này học tập cho tốt, không cần để ý những chuyện này nữa."
Đường Kiều thầm nghĩ, làm sao nàng có thể mặc kệ. Tuy rằng bây giờ có bác, nhưng ông chưa hẳn đã nhìn rõ lòng dạ của đám người này.
Nàng phải phát huy hết khả năng của mình.
Đường Kiều nhìn Đường phu nhân một cái, mũi chân vẽ vòng trên đất, giống như có chút sốt ruột, lại như không biết giải thích thế nào.
"Mẫu thân a!" Nàng ngẩng đầu: "Còn không phải là con muốn điều tra giúp người một chút sao? Tuy rằng nhìn bác rất lợi hại, nhưng tính tình lại nóng nảy a! Nếu như đánh cha quá nặng, chắc chắn người của Đường gia sẽ không để yên đâu. Chúng ta còn ở Đường gia a, cần phải cẩn thận một chút, có đúng không?" Đường Kiều nói vô cùng chân thành, chỉ còn kém lấy bút viết lên mặt dòng chữ: Con nói đúng, con nói đúng a!
Đường phu nhân trầm tư.
Đường Kiều lại nói: "Mẫu thân. Hơn nữa, cha là nhân viên ở tòa thị chính. Nếu chúng ta không quan tâm, bác chịu thiệt thì phải làm sao?"
Đường Kiều nói như vậy, Đường phu nhân lúc đầu còn kiên định cũng bắt đầy dao động, nghĩ nghĩ, bà nói: "Con cảm thấy, chuyện này.."
Đường Kiều lập tức nói: "Con đi canh chừng giúp người."
Đường phu nhân đồng ý, thở ra một hơi.
"Đừng để bọn họ đánh quá nặng."
Đường Kiều nghiễm ngẫm, không đánh quá nặng, nhưng vẫn có thể đánh nha.
Nàng cầm lấy dao nhỏ ra ngoài. Đường phu nhân nhìn thấy, phát hoảng, chạy nhanh nói: "Con cầm dao làm cái gì a?"
Giọng nói căng thẳng.
Đường Kiều xoay xoay dao nhỏ trong tay, nhẹ giọng cười: "Không phải con vừa nói sao? Rửa tay, tiện thể rửa luôn dao. Dính bẩn a!"
Đường phu nhân cố gắng ồn định tâm thần, nhưng giọng nói vẫn run run: "Con để lại dao đi, chỉ cần rửa tay của con thôi."
Đường Kiều a một tiếng, không hiểu nhìn Đường phu nhân. Suy nghĩ, đột nhiên bật cười: "Mẫu thân cho rằng con muốn làm gì vậy?"
Đường phu nhân mặc kệ nàng cợt nhả, nghiêm túc nói: "Mẹ mặc kệ. Con nhanh để dao lại. Không cần làm bậy, có biết hay không?"
Đường Kiều gật đầu: "Con hiểu, con hiểu rồi."
Ngoan ngoãn để dao lại trên bên, bước nhanh ra cửa.
Đường Kiều đi giày da, phát ra âm thanh thanh thúy.
Những tiểu thư thời thượng ở Thượng Hải bây giờ đều đi giày như thế này. Đường Kiều cảm thấy nàng đi trên đường giống như ngựa vậy. Tuy thế nhưng vẫn dùng, người khác có, nàng cũng muốn có a!
Đường Kiều đi thẳng đến cửa phòng bệnh của Đường Chí Dong.
Nói thật, nàng cảm thấy rất buồn cười nha. Nhìn thấy người liền bị dọa ngất đi, còn muốn giả vờ ốm, chắc chỉ có phụ thân của nàng thôi!
Trong phòng im lặng, Đường Kiều dán tai lên cửa nghe ngóng.
Nghe một chút, bên trong giống như có tiếng gì đó. Nàng đẩy nhẹ cửa, tạo thành một cái khe nhỏ
* * *
Không xem thì không sao, nhìn một cái liền bị dọa hết hồn.
Ổn định tinh thân, Đường Kiều bắt đầu hóng chuyện.
Thẩm Thanh giống như một con sư tử nổi giận, giây tiếp theo có thể sẽ giết chết Đường Chí Dong.
Tuy rằng Thẩm Thanh mặc áo sơ mi, nhưng cơ bắp ở cánh tay đã nổi lên. Ông không chút do dự, dễ dàng nhấc Đường Chí Dong lên.
Ngay sau đó, Đường Chí Dong giống như con rối, bỗng chốc bị Thẩm Thanh ném vào góc tường, phát ra tiếng động kinh người.
Thế mà Đường Chí Dong lại có thể nhẫn nhịn, không phát ra tiếng kêu nào. Nhưng hắn không mở miệng cũng không ngăn cản được động tác của Thẩm Thanh. Thẩm Thanh nhanh chóng kéo hắn lại bên người, một quyền lại một quyền đánh lên người Đường Chí Dong.
Không nể mặt chút nào.
Ánh mắt Thẩm Thanh tàn nhẫn, giống như muốn đánh chết Đường Chí Dong vậy.
Đường Chí Dong không nhịn được, vội vàng kéo chăn trên giường bệnh xuống cắn. Đúng là kiên quyết không muốn kêu ra tiếng.
Nắm đấm của Thẩm Thanh không do dự mà rơi trên người Đường Chí Dong.
Một người cúi đầu đánh người.
Một người nhịn không kêu ra tiếng.
Đường Kiều không rõ cha nàng đến cùng là muốn làm cái gì, giờ phút này còn sợ mất mặt sao?
Đường Kiều nghĩ nghĩ, dứt khoát tựa vào trên cửa, mỉm cười nhìn cha ruột bị đánh. Nếu không phải bận tâm đến mặt mũi của họ, nàng còn muốn vỗ tay khen hay a!
Không thể không nói, bác của nàng đúng là mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là có luyện võ nha.
Một trận đánh này, ban đầu là cha nàng giả vờ bị bệnh liền biến thành sự thật luôn rồi.
Chậc chậc, thật thảm nha!
"Kiều Kiều, có chuyện gì sao?"
Đường lão phu nhân lúc này đi đến, phía sau bà không phải ai khác, lại là Đường lão gia.
Hai người cầm đồ đạc, tư thái nhìn từ trên cao xuống.
Đường Kiều xoay người chặn khe hở, cười nói: "Tổ phụ, tổ mẫu."
Lại nhìn về phía sau bọn họ, đại bá phụ và đại bá mẫu cũng đến.
Đại bá phụ mở miệng: "Bác cháu đang ở đây sao?"
Đường Kiều nhìn biểu cảm của bọn họ, rất muốn nói, các người có thể kiểm soát biểu cảm hay không a?
Nhưng nàng vẫn cười hồn nhiên, hơi hơi nghiêng người, nói: "Bác và phụ thân đang nói chuyện ạ. Mọi người muốn tìm phụ thân hay tìm bác con?"
Đúng là một tiểu cô nương ngây thơ không biết sự đời nha!
Đường lão phu nhân nghe thấy thế, biến sắc, đưa tay đẩy Đường Kiều ra, bước vội vào phòng.
Đường Kiều bị bà đẩy lảo đảo suýt ngã, đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
Nàng cười lạnh.
Đường Kiều chưa nói gì nhưng Thẩm Thanh không để yên.
Ông ôm ngực, lạnh lùng nói: "Đẩy cháu gái của ta sao?"
Đường lão phu nhân cũng không quan tâm, chạy vội đến nhìn Đường Chí Dong, ngẩng đầu trách cứ: "Thanh nhi, đang yên lành, sao cháu lại đánh người? Có như thế nào thì Chí Dong cũng là em rể cháu. Có phải cháu cho rằng Đường gia chúng ta không có ai không? Sao cháu lại có thể đánh người như vậy!"
Đường Chí Dong nằm yên trên mặt đất không nói được lời nào.
Đường lão phu nhân tuy bất công, nhưng dù sao cũng là con trai bà, chắc chắn quan trọng hơn người ngoài. Bà vừa khóc vừa la, trừng mắt nhìn Đường Kiều: "Ngươi là đồ ăn cây táo, rào cây sung. Bác ngươi đánh người, ngươi còn đứng xem. Sao lòng dạ ngươi lại ác độc như vậy?"
Đường lão phu nhân ỷ vào mình lớn tuổi, lập tức khóc nháo.
Đại phu nhân Đường gia, Vương Thúy Trân cũng phụ họa: "Cho nên mới nói, con gái như bát nước hắt đi. Con gái không giữ được a!"
Đường Kiều thấy lửa cháy đến trên người nàng, cảm thấy buồn cười. Nàng trực tiếp tựa trên tường, cười như không cười nhìn bọn họ diễn kịch, không nói gì.
Đường Kiều không trả lời làm cho Vương Thúy Trân cảm thấy mất mặt. Lập tức xụ mặt, trào phúng nói: "A? Bác ngươi vừa trở về, ngươi liền không để chúng ta vào mắt đúng không? Ta nói ngươi biết. Đường Kiều, mặc kệ thế nào, ngươi vẫn là người của Đường gia, ngươi còn mang họ Đường. Có một số chỉ là người ngoài, không có quyền xen vào. Ngươi ăn cây táo, rào cây sung, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Đường Kiều ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Đại bá mẫu, nếu là việc của Đường gia, ngài cũng không phải họ Đường nha!"
Vương Thúy Trân sửng sốt, càng tức giận: "Con nhãi nhà ngươi, ngươi là thứ gì vậy? Lại dám tính kế ta. Ta thấy ngươi muốn ăn đòn đúng không!"
Bà ta vén tay áo muốn tiến lên, nhưng tư thế thì không thật sự dám đánh người, chỉ muốn chờ Đường Kiều xin lỗi..
Đường Kiều bật cười: "Đại bá, ngài quản tốt người của ngài đi! Người trong không tính. Nhưng nếu đi ra ngoài sẽ rất mất mặt đó."
Đường Chí Minh làm sao không hiểu tính cách của vợ, hắn quát lớn: "Kiều Kiều, cái đừng cảm thấy đại bá mẫu ghét cháu. Hôm nay là cháu không đúng. Nếu mẹ cháu không thể quản cháu, đại bá mẫu cũng không thể mặc kệ được. Cháu cũng không phải trẻ con, sao lại không nghe lời như vậy. Cháu nhìn xem cha cháu bị đánh thành như thế nào rồi!"
Trong phòng lộn xộn không thể tả.
Đường Kiều bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Thanh.
Khuôn mặt Thẩm Thanh đen xì, vốn đã đáng sợ, giờ càng thêm hung ác.
Ông đột nhiên cười một tiếng, nói: "Muốn dạy dỗ cháu gái của ta sao?"
Sắc mặt ông âm trầm, nhìn lướt qua từng người: "Các ngươi dựa vào cái gì?"
Đường lão gia ho khan một tiếng, nói: "Thanh nhi, ta xem cháu nói quá rồi. Ta nghĩ cháu cũng nên cho chúng ta chút thể diện. Dù sao.."
Thẩm Thanh kéo Đường Kiều ra sau lưng, giọng nói trầm thấp: "Một tuần! Đường Chí Minh, một tuần, ta sẽ làm cho ngươi rời khỏi cục lương thực ở trung tâm hành chính. Ngươi có tin không?"
Đường lão gia tử biến sắc: "Cháu, đứa nhỏ này, cháu.."
Thẩm Thanh kéo tay áo xuống, bình tĩnh nói: "Lên mặt với cháu gái ta? Dạy dỗ cháu gái ta? Các ngươi có tư cách sao?"
Tầm mắt Thẩm Thanh nhìn về phía mọi người, cười lạnh: "Các ngươi có thể không rõ. Tiền.. Có thể sai khiến thần tiên nha!"
Đường Kiều suýt nữa thì vỗ tay.
Trâu bò!
Bác đẹp trai quá!
Nhưng tình huống bây giờ không cho hắn cơ hội trốn tránh.
Thẩm Thanh đã trở lại. Không có báo trước, đã trở lại.
Suy nghĩ một chút, Đường Chí Dong chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Hắn vẫn nhớ năm đó hắn thông đồng với Hồ Như Ngọc, phương pháp xử lý của Thẩm Thanh tàn nhẫn như thế nào. Nếu như không phải Đường lão gia đứng ra ngăn lại, không biết hậu quả thế nào.
Đó là người rất đáng sợ!
Vết sẹo trên mặt Thẩm Thanh chính là bằng chứng tốt nhất!
Loại người coi thường mạng sống như Thẩm Thanh, không phải người bình thường có thể hiểu được.
Tình hình lúc này càng không tốt.
Thẩm Liên Y nằm viện. Trong tay Y Y.. Đường Chí Dong bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng xuống giường.
Hắn không chút nghĩ ngợi, chạy vèo vèo đến phòng bệnh của Thẩm Liên Y. Lúc này hắn cũng không nghĩ được gì khác.
Đường Chí Dong cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Y Y, súng của con đâu?"
Cuối cùng hắn cũng nhớ tới chuyện này.
Đường Kiều đang gọt táo. Nàng cũng không dừng lại, nghi hoặc nhìn Đường Chí Dong, hỏi: "Cha nói cái gì vậy? Sao con nghe không hiểu a?"
Đường Chí Dong quát một tiếng, mới miễn cưỡng ổn định lại.
Hắn nghiêm túc nói: "Y Y! Một tiểu cô nương như con không thể giữ đồ vật như thế bên người, rất nguy hiểm." Hơn nữa, nếu nói chuyện không được liền động thủ, nhớ tới bộ dáng đó của Đường Kiều, Đường Chí Dong cảm thấy lạnh cả người.
Đường Chí Dong càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng. Không nghĩ ngợi liền quay sang trách cứ Đường phu nhân: "Bà đúng là điên rồi. Sao lại mua đồ vật như vậy. Thẩm Liên Y, đến cùng bà muốn làm cái gì? Có phải bà không muốn nhìn thấy cả nhà bình yên đúng không?"
Đường Kiều đột nhiên bật cười.
Đường Chí Dong đang bực mình, lại nghe thấy giọng nói lạnh buốt vang lên.
"Là ai cho ngươi lá gan mà dám ở trong này quát mắng muội muội của ta?"
Đường Kiều cười khanh khách nhìn về phía sau lưng Đường Chí Dong, vui tươi gọi một tiếng "Bác".
Thẩm Thanh bước vào, ông lạnh lùng liếc nhìn Đường Chí Dong, mỉm cười: "Đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Đường Chí Dong: "Anh vợ, anh vợ.. Chuyện này, chuyện này có hiểu lầm. Ta có thể giải thích."
Hắn thở dốc, nghiêm túc nói: "Một tiểu cô nương như Y Y lại mang theo súng bên người. Nếu như nó.."
"Sao lại không được? Ta thấy như vậy rất tốt."
Thẩm Thanh cười ha ha. Vết sẹo trên mặt càng thêm rõ ràng. Vốn là một người đàn ông trung niên anh tuấn khôi ngô, nhưng lại bởi vì vết sẹo mà trở nên khủng bố hung ác.
Thẩm Thanh nghiêm túc nói: "Nếu như không có đồ phòng thân, sợ là muội muội và cháu gái của ta bị hại chết cũng không có người biết. Như bây giờ, tối thiểu còn có thể cá chết lưới rách a. Nhưng mà em rể à, ta thấy ngươi hình như đã quên lời hứa năm đó thì phải.."
Thẩm Thanh cười lạnh, đè bả vai Đường Chí Dong. Đường Chí Dong cao gần một mét tám, nhưng ở trước mặt Thẩm Thanh trong có vẻ gầy yếu hơn nhiều.
Có thể bởi vì thường xuyên sống trên biển, làn da ngăm đen, thân thể cường tráng gần một mét chín của Thẩm Thanh càng làm cho người ta có cảm giác áp lực.
Ông trực tiếp túm lấy Đường Chí Dong lôi đi ra ngoài.
"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
"Y Y, Y Y.." Đường Chí Dong còn muốn cầu cứu con gái, chỉ thấy Đường Kiều vẫy khăn tay, rất vui vẻ, cười nói: "Hai người thật thân thiết. Hai người chơi vui vẻ a!"
Chơi!
Đường Chí Dong cảm thấy bản thân khóc không ra nước mắt!
Đường Kiều thấy bác và phụ thân cùng rời đi, hừ một tiếng, nở nụ cười.
Đường phu nhân kéo tay Đường Kiều, khuyên nhủ nói: "Bác của con đã trở lại. Rất nhiều chuyện đều có thể xử lý tốt. Sau này Y Y của mẹ chỉ cần học tập cho tốt. Không cần lo những chuyện khác nữa."
Dừng một chút, bà dè dặt cẩn trọng nói: "Y Y, hay là con đưa cái đó.. Đưa cái đó cho mẹ bảo quản được không?"
Đường Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói: "Không đâu!"
Đường phu nhân: "..."
Đường Kiều chu miệng làm nũng: "Mẫu thân muốn đồ của con làm gì a? Đây là đồ của riêng con a. Lại nói, bác cũng đồng ý nha. Mẫu thân, người không cần lấy có được không?"
Đường Kiều nằm ở trong lòng Đường phu nhân, cọ cọ: "Được không? Được không a?"
Đường phu nhân không có biện pháp. Nhìn thấy con gái nhu thuận lại có phần bướng bỉnh, nhớ đến kỳ thật con gái cũng là vì bảo hộ bản thân. Bà liền thở dài, nói: "Được!"
Đường Kiều lập tức cười tươi như hoa.
Đường phu nhân tiếp tục nói: "Nhưng con phải đồng ý với mẹ, không được tùy tiện làm bậy."
Đường Kiều lập tức giơ lên đôi tay nhỏ bé, nghiêm trang nói: "Con cam đoạn sẽ không dùng loạn. Con chỉ là phòng thân thôi!"
Đường phu nhân nhìn con gái như vậy, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đưa quả táo cho mẹ đi!"
Đường Kiều cười hì hì đưa cho Đường phu nhân: "Mẫu thân, con đi rửa tay a!"
Đường phu nhân liếc nhìn nàng một cái, nói: "Lau một chút là được rồi."
Đường Kiều không chịu: "Như vậy không sạch a. Hoa quả dính dính, con đi rửa tay. Mẫu thân đừng lo, con sẽ trở về ngay."
Đường phu nhân cười ha ha nói: "Con cho rằng mẹ không biết sao? Còn không phải con muốn đi xem kịch sao?"
Đường Kiều vô tội nắm tay, nhẹ giọng nói: "Không đâu!"
Nhưng lại vụng trộm liếc nhìn Đường phu nhân một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống, bộ dáng ngoan ngoãn biết điều.
Đường phu nhân đã được gặp bộ dạng này của nàng, cũng biết con gái nhà mình không phải chú cừu ngây thơ gì cả.
Bà nói: "Người lớn nói chuyện, con quan tâm làm gì? Con không thể yên tĩnh đợi ở bên cạnh sao? Con đồng ý với mẹ, sau này học tập cho tốt, không cần để ý những chuyện này nữa."
Đường Kiều thầm nghĩ, làm sao nàng có thể mặc kệ. Tuy rằng bây giờ có bác, nhưng ông chưa hẳn đã nhìn rõ lòng dạ của đám người này.
Nàng phải phát huy hết khả năng của mình.
Đường Kiều nhìn Đường phu nhân một cái, mũi chân vẽ vòng trên đất, giống như có chút sốt ruột, lại như không biết giải thích thế nào.
"Mẫu thân a!" Nàng ngẩng đầu: "Còn không phải là con muốn điều tra giúp người một chút sao? Tuy rằng nhìn bác rất lợi hại, nhưng tính tình lại nóng nảy a! Nếu như đánh cha quá nặng, chắc chắn người của Đường gia sẽ không để yên đâu. Chúng ta còn ở Đường gia a, cần phải cẩn thận một chút, có đúng không?" Đường Kiều nói vô cùng chân thành, chỉ còn kém lấy bút viết lên mặt dòng chữ: Con nói đúng, con nói đúng a!
Đường phu nhân trầm tư.
Đường Kiều lại nói: "Mẫu thân. Hơn nữa, cha là nhân viên ở tòa thị chính. Nếu chúng ta không quan tâm, bác chịu thiệt thì phải làm sao?"
Đường Kiều nói như vậy, Đường phu nhân lúc đầu còn kiên định cũng bắt đầy dao động, nghĩ nghĩ, bà nói: "Con cảm thấy, chuyện này.."
Đường Kiều lập tức nói: "Con đi canh chừng giúp người."
Đường phu nhân đồng ý, thở ra một hơi.
"Đừng để bọn họ đánh quá nặng."
Đường Kiều nghiễm ngẫm, không đánh quá nặng, nhưng vẫn có thể đánh nha.
Nàng cầm lấy dao nhỏ ra ngoài. Đường phu nhân nhìn thấy, phát hoảng, chạy nhanh nói: "Con cầm dao làm cái gì a?"
Giọng nói căng thẳng.
Đường Kiều xoay xoay dao nhỏ trong tay, nhẹ giọng cười: "Không phải con vừa nói sao? Rửa tay, tiện thể rửa luôn dao. Dính bẩn a!"
Đường phu nhân cố gắng ồn định tâm thần, nhưng giọng nói vẫn run run: "Con để lại dao đi, chỉ cần rửa tay của con thôi."
Đường Kiều a một tiếng, không hiểu nhìn Đường phu nhân. Suy nghĩ, đột nhiên bật cười: "Mẫu thân cho rằng con muốn làm gì vậy?"
Đường phu nhân mặc kệ nàng cợt nhả, nghiêm túc nói: "Mẹ mặc kệ. Con nhanh để dao lại. Không cần làm bậy, có biết hay không?"
Đường Kiều gật đầu: "Con hiểu, con hiểu rồi."
Ngoan ngoãn để dao lại trên bên, bước nhanh ra cửa.
Đường Kiều đi giày da, phát ra âm thanh thanh thúy.
Những tiểu thư thời thượng ở Thượng Hải bây giờ đều đi giày như thế này. Đường Kiều cảm thấy nàng đi trên đường giống như ngựa vậy. Tuy thế nhưng vẫn dùng, người khác có, nàng cũng muốn có a!
Đường Kiều đi thẳng đến cửa phòng bệnh của Đường Chí Dong.
Nói thật, nàng cảm thấy rất buồn cười nha. Nhìn thấy người liền bị dọa ngất đi, còn muốn giả vờ ốm, chắc chỉ có phụ thân của nàng thôi!
Trong phòng im lặng, Đường Kiều dán tai lên cửa nghe ngóng.
Nghe một chút, bên trong giống như có tiếng gì đó. Nàng đẩy nhẹ cửa, tạo thành một cái khe nhỏ
* * *
Không xem thì không sao, nhìn một cái liền bị dọa hết hồn.
Ổn định tinh thân, Đường Kiều bắt đầu hóng chuyện.
Thẩm Thanh giống như một con sư tử nổi giận, giây tiếp theo có thể sẽ giết chết Đường Chí Dong.
Tuy rằng Thẩm Thanh mặc áo sơ mi, nhưng cơ bắp ở cánh tay đã nổi lên. Ông không chút do dự, dễ dàng nhấc Đường Chí Dong lên.
Ngay sau đó, Đường Chí Dong giống như con rối, bỗng chốc bị Thẩm Thanh ném vào góc tường, phát ra tiếng động kinh người.
Thế mà Đường Chí Dong lại có thể nhẫn nhịn, không phát ra tiếng kêu nào. Nhưng hắn không mở miệng cũng không ngăn cản được động tác của Thẩm Thanh. Thẩm Thanh nhanh chóng kéo hắn lại bên người, một quyền lại một quyền đánh lên người Đường Chí Dong.
Không nể mặt chút nào.
Ánh mắt Thẩm Thanh tàn nhẫn, giống như muốn đánh chết Đường Chí Dong vậy.
Đường Chí Dong không nhịn được, vội vàng kéo chăn trên giường bệnh xuống cắn. Đúng là kiên quyết không muốn kêu ra tiếng.
Nắm đấm của Thẩm Thanh không do dự mà rơi trên người Đường Chí Dong.
Một người cúi đầu đánh người.
Một người nhịn không kêu ra tiếng.
Đường Kiều không rõ cha nàng đến cùng là muốn làm cái gì, giờ phút này còn sợ mất mặt sao?
Đường Kiều nghĩ nghĩ, dứt khoát tựa vào trên cửa, mỉm cười nhìn cha ruột bị đánh. Nếu không phải bận tâm đến mặt mũi của họ, nàng còn muốn vỗ tay khen hay a!
Không thể không nói, bác của nàng đúng là mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là có luyện võ nha.
Một trận đánh này, ban đầu là cha nàng giả vờ bị bệnh liền biến thành sự thật luôn rồi.
Chậc chậc, thật thảm nha!
"Kiều Kiều, có chuyện gì sao?"
Đường lão phu nhân lúc này đi đến, phía sau bà không phải ai khác, lại là Đường lão gia.
Hai người cầm đồ đạc, tư thái nhìn từ trên cao xuống.
Đường Kiều xoay người chặn khe hở, cười nói: "Tổ phụ, tổ mẫu."
Lại nhìn về phía sau bọn họ, đại bá phụ và đại bá mẫu cũng đến.
Đại bá phụ mở miệng: "Bác cháu đang ở đây sao?"
Đường Kiều nhìn biểu cảm của bọn họ, rất muốn nói, các người có thể kiểm soát biểu cảm hay không a?
Nhưng nàng vẫn cười hồn nhiên, hơi hơi nghiêng người, nói: "Bác và phụ thân đang nói chuyện ạ. Mọi người muốn tìm phụ thân hay tìm bác con?"
Đúng là một tiểu cô nương ngây thơ không biết sự đời nha!
Đường lão phu nhân nghe thấy thế, biến sắc, đưa tay đẩy Đường Kiều ra, bước vội vào phòng.
Đường Kiều bị bà đẩy lảo đảo suýt ngã, đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
Nàng cười lạnh.
Đường Kiều chưa nói gì nhưng Thẩm Thanh không để yên.
Ông ôm ngực, lạnh lùng nói: "Đẩy cháu gái của ta sao?"
Đường lão phu nhân cũng không quan tâm, chạy vội đến nhìn Đường Chí Dong, ngẩng đầu trách cứ: "Thanh nhi, đang yên lành, sao cháu lại đánh người? Có như thế nào thì Chí Dong cũng là em rể cháu. Có phải cháu cho rằng Đường gia chúng ta không có ai không? Sao cháu lại có thể đánh người như vậy!"
Đường Chí Dong nằm yên trên mặt đất không nói được lời nào.
Đường lão phu nhân tuy bất công, nhưng dù sao cũng là con trai bà, chắc chắn quan trọng hơn người ngoài. Bà vừa khóc vừa la, trừng mắt nhìn Đường Kiều: "Ngươi là đồ ăn cây táo, rào cây sung. Bác ngươi đánh người, ngươi còn đứng xem. Sao lòng dạ ngươi lại ác độc như vậy?"
Đường lão phu nhân ỷ vào mình lớn tuổi, lập tức khóc nháo.
Đại phu nhân Đường gia, Vương Thúy Trân cũng phụ họa: "Cho nên mới nói, con gái như bát nước hắt đi. Con gái không giữ được a!"
Đường Kiều thấy lửa cháy đến trên người nàng, cảm thấy buồn cười. Nàng trực tiếp tựa trên tường, cười như không cười nhìn bọn họ diễn kịch, không nói gì.
Đường Kiều không trả lời làm cho Vương Thúy Trân cảm thấy mất mặt. Lập tức xụ mặt, trào phúng nói: "A? Bác ngươi vừa trở về, ngươi liền không để chúng ta vào mắt đúng không? Ta nói ngươi biết. Đường Kiều, mặc kệ thế nào, ngươi vẫn là người của Đường gia, ngươi còn mang họ Đường. Có một số chỉ là người ngoài, không có quyền xen vào. Ngươi ăn cây táo, rào cây sung, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Đường Kiều ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Đại bá mẫu, nếu là việc của Đường gia, ngài cũng không phải họ Đường nha!"
Vương Thúy Trân sửng sốt, càng tức giận: "Con nhãi nhà ngươi, ngươi là thứ gì vậy? Lại dám tính kế ta. Ta thấy ngươi muốn ăn đòn đúng không!"
Bà ta vén tay áo muốn tiến lên, nhưng tư thế thì không thật sự dám đánh người, chỉ muốn chờ Đường Kiều xin lỗi..
Đường Kiều bật cười: "Đại bá, ngài quản tốt người của ngài đi! Người trong không tính. Nhưng nếu đi ra ngoài sẽ rất mất mặt đó."
Đường Chí Minh làm sao không hiểu tính cách của vợ, hắn quát lớn: "Kiều Kiều, cái đừng cảm thấy đại bá mẫu ghét cháu. Hôm nay là cháu không đúng. Nếu mẹ cháu không thể quản cháu, đại bá mẫu cũng không thể mặc kệ được. Cháu cũng không phải trẻ con, sao lại không nghe lời như vậy. Cháu nhìn xem cha cháu bị đánh thành như thế nào rồi!"
Trong phòng lộn xộn không thể tả.
Đường Kiều bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Thanh.
Khuôn mặt Thẩm Thanh đen xì, vốn đã đáng sợ, giờ càng thêm hung ác.
Ông đột nhiên cười một tiếng, nói: "Muốn dạy dỗ cháu gái của ta sao?"
Sắc mặt ông âm trầm, nhìn lướt qua từng người: "Các ngươi dựa vào cái gì?"
Đường lão gia ho khan một tiếng, nói: "Thanh nhi, ta xem cháu nói quá rồi. Ta nghĩ cháu cũng nên cho chúng ta chút thể diện. Dù sao.."
Thẩm Thanh kéo Đường Kiều ra sau lưng, giọng nói trầm thấp: "Một tuần! Đường Chí Minh, một tuần, ta sẽ làm cho ngươi rời khỏi cục lương thực ở trung tâm hành chính. Ngươi có tin không?"
Đường lão gia tử biến sắc: "Cháu, đứa nhỏ này, cháu.."
Thẩm Thanh kéo tay áo xuống, bình tĩnh nói: "Lên mặt với cháu gái ta? Dạy dỗ cháu gái ta? Các ngươi có tư cách sao?"
Tầm mắt Thẩm Thanh nhìn về phía mọi người, cười lạnh: "Các ngươi có thể không rõ. Tiền.. Có thể sai khiến thần tiên nha!"
Đường Kiều suýt nữa thì vỗ tay.
Trâu bò!
Bác đẹp trai quá!
Danh sách chương