“Đó gọi là nam có tình, nữ có ý, sao vào miệng ngươi lại trở nên khó nghe đến vậy?”

Lăng Thần Dật đối diện ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Uyên, vung tay ôm lấy Lý Hoài Ngôn kẹp dưới cánh tay.

Đợi đến khi xe ngựa Thẩm phủ đi xa, hắn mới mang hai tên ồn ào kia về thư phòng.

“Ninh Phi bị đày vào lãnh cung, đây chính là cơ hội tốt nhất để ra tay.”

Lăng Thần Dật đóng cửa phòng, gương mặt khôi phục vẻ nghiêm nghị.

Lý Hoài Ngôn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, vào thời điểm then chốt này, quả thực là cơ hội tốt nhất để báo thù.”

Đây cũng là quyết định mà ba người đã bàn bạc từ trước, vậy mà người đang tựa nửa người lên án thư lại im lặng hồi lâu, không nói một lời.

Mãi không thấy hồi đáp, hai người kia ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh làm sao vậy?”

Cơ hội báo thù đã bày ra trước mắt, còn chần chừ gì nữa? “Đợi… thêm chút nữa.”

Giọng hắn hơi khàn: “Phụ tử nhà Thẩm gia vẫn còn ở trong cung. Nếu Ninh Phi c/h/ế/t vào lúc này, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để họ sống mà rời đi.”

Lý Hoài Ngôn suýt nữa tưởng mình nghe lầm.

“Huynh có biết mình đang nói gì không? Bỏ lỡ cơ hội này, chờ đến khi Hoàng thượngra tay, nhỡ Nhị Hoàng Tử và Ninh Phi lật lại thế cờ, huynh còn muốn báo thù nữa không?”

“Đừng nói nữa.”

Lăng Thần Dật kéo Lý Hoài Ngôn lại.

Tiêu Uyên ngồi trong ghế bành, lưng hơi khom xuống, một tay chống lên trán, không ai nhìn rõ vẻ mặt hắn.

Nhưng Lăng Thần Dật có thể hiểu được sự giằng co trong lòng hắn.

“Trường Hách huynh đã bỏ ra không ít công sức, dù xét theo đạo nghĩa, chúng ta cũng không thể khohắny đứng nhìn.”

Lý Hoài Ngôn cau mày: “Sao ngay cả ngươi cũng hồ đồ thế? Thẩm Thái úy đang nắm giữ binh quyền, Hoàng thượngsẽ không dễ dàng động đến phụ tử Thẩm gia, nhiều nhất là giam vào ngục. Chỉ cần Ninh Phi c/h/ế/t, chúng ta có thể tìm cách cứu người sau!”

“Nhưng cách này quá mạo hiểm.”

Lăng Thần Dật tất nhiên hiểu rõ, nhưng lấy mạng của Ninh Phi để đánh cược hai mạng người Thẩm gia, Tiêu Uyên không thể chịu nổi rủi ro này!

Nam nữ tình trường, quả nhiên là hòn đá cản đường trên đại nghiệp. Nhưng một khi đã xuất hiện, nó chẳng khác nào sợi dây quấn chặt quanh cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể cứa đứt yết hầu.

Lý Hoài Ngôn vẫn không cam lòng: “Hoàng thượngngoài miệng thì sủng ái huynh, nhưng lại luôn ngầm dung túng thế lực của Nhị Hoàng Tử ngày càng lớn mạnh. Lần này chẳng qua chỉ là giận quá mất khôn, nếu nguôi giận rồi mà ông ta vẫn không nỡ ra tay với mẫu tử Ninh Phi, chúng ta chẳng phải lại bỏ lỡ một cơ hội nữa sao.”

Ánh nắng xuyên qua song cửa, chiếu xiên vào trong phòng, bụi bay lơ lửng trong ánh sáng. Lò sưởi chuẩn bị cho Thẩm An An vẫn cháy tí tách, ngay cả chén trà ấm trên án thư cũng chưa ai động đến.

Trên miệng chén còn vương lại vết son nhạt, nổi bật đến chói mắt.

Bên trong phòng im lặng đến mức khiến người ta bức bối, ngột ngạt.

Hắn đưa tay cầm lấy chén trà trước mặt, bắt chước dáng vẻ của nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên trên.

Nước trà đã nguội, chẳng còn tác dụng sưởi ấm, nhưng lời hứa với người ấy vẫn như hiện lên trước mắt.

"Thù g/i/ế/t mẫu thân, tất nhiên phải báo."

Đôi mắt hắn âm u, ẩn chứa sát ý, nhưng rồi lại lắng xuống đầy bình tĩnh: "Chỉ là bây giờ, Thẩm gia đối với ta… cũng quan trọng không kém."

Cơ hội báo thù còn nhiều, nhưng mạng người chỉ có một, c/h/ế/t rồi thì chẳng thể sống lại.

"Lần trước ở phủ Nhị Hoàng Tử, ngươi cũng nói như vậy."

Lý Hoài Ngôn biết không thể thay đổi quyết định của hắn, nhưng vẫn không khỏi tức giận.

Nữ nhân quả nhiên làm chậm đi tốc độ rút đao, hắn nói không sai chút nào.

“Việc cấp bách bây giờ là tìm cách đưa phụ tử nhà Thẩm gia ra khỏi cung trước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lăng Thần Dật, người nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Nói thì dễ.”

Lý Hoài Ngôn thở dài: “Giờ cửa cung đóng chặt, ngay cả người của chúng ta cũng không thể truyền tin ra ngoài, huống chi là cứu người?”

Tiêu Uyên đứng dậy, ra lệnh cho Khánh An chuẩn bị y phục và đoản kiếm.

“Huynh định làm gì?”

Lăng Thần Dật cũng không ngồi yên nổi nữa, lập tức bật dậy ngăn cản hắn.

“Huynh điên rồi sao? Giờ cung cấm chắc chắn được canh phòng nghiêm ngặt, huynh đi chẳng khác nào tự mình tìm c/h/ế/t?”

Lý Hoài Ngôn cau mày nói.

Khánh An lo đến mức mồ hôi túa ra, nhưng vẫn không làm theo lời Tiêu Uyên.

“Các ngươi còn cách nào khác sao?”

Ánh mắt Tiêu Uyên lướt qua hai người, đôi mày sắc lạnh như phủ một tầng sương giá.

“Yên tâm, ta sẽ không hành động liều lĩnh. Chỉ cần xác nhận phụ tử Thẩm gia vẫn bình an, những chuyện khác chúng ta có thể từ từ tính toán.”

Lăng Thần Dật đương nhiên hiểu rằng mọi chuyện không thể đơn giản như lời Tiêu Uyên nói.

“Chúng ta sắp đặt bao nhiêu năm nay, muốn vào cung không khó. Nhưng khó ở chỗ… làm sao để toàn mạng mà rút lui.”

Trong cung, bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của Hoàng thượng. Bao năm vất vả mới cài được mật thám vào cung, giờ đây lại bị nhổ tận gốc. Chưa kể, Hoàng Tử lẻn vào thâm cung chính là tội mưu phản tày trời.

Nếu Hoàng thượngthực sự nhẫn tâm, thì tường thành kia chính là nơi chôn xác Tiêu Uyên.

“Trừ khi… phủ Tứ Hoàng Tử và Thẩm gia cùng chung một nhánh, liên thủ chống lại hoàng quyền!”

“Các ngươi đều điên hết rồi!”

Lý Hoài Ngôn không thể tin nổi: “Lăng Thần Dật, ngươi muốn Tiêu Uyên g/i/ế/t vua đoạt ngôi sao?”

Đó là trọng tội mang theo tiếng xấu muôn đời! Dù có lên ngôi, danh không chính, ngôn không thuận, thì làm sao hiệu lệnh được bá quan?

Lăng Thần Dật chỉ có thể thở dài bất lực: “Đây cũng là đường cùng mà thôi.”

“Chủ tử!”

Khánh Phong vội vàng chạy vào, giọng đầy hưng phấn: “Phụ tử nhà Thẩm gia đã rời cung an toàn!”

Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, như thể toàn bộ sức lực bị rút cạn, cả hai ngồi phịch xuống ghế.

“Có nghe ngóng được tin tức gì không?”

Tiêu Uyên lập tức hỏi.

“Không có. Hiện trong cung canh phòng nghiêm ngặt, người của chúng ta không dám manh động, sợ bị Hoàng thượngtruy xét.”

“Cho người tiếp tục giám sát, có bất kỳ tin tức nào cũng phải lập tức báo lại.”

Khánh Phong nhanh chóng lui xuống. Lý Hoài Ngôn lúc này mới cất tiếng: “Giờ phụ tử nhà Thẩm gia đã rời cung an toàn, vậy mạng của Ninh Phi, có thể lấy rồi chứ?”

“Hai ngày nữa, ta sẽ đích thân ra tay.”

Đôi mắt Tiêu Uyên lóe lên hàn ý lạnh lẽo: “Năm đó, bà ta là người duy nhất biết rõ chân tướng.”

Lăng Thần Dật mím môi: “Ngươi vẫn nghi ngờ Hoàng thượng sao?”

“… Ta không biết.”

Tiêu Uyên lật giở từng xấp tấu chương chất cao trên án thư.

Hắn không muốn nghi ngờ người ấy. Nhưng Tề gia chính là cái gai trong mắt ông ta, hận không thể nhổ bỏ. Sau khi mẫu phi qua đời, Tề gia sụp đổ chỉ trong một đêm. Kẻ duy nhất còn sống sót của nhà đó, hắn đã hao tổn bao công sức mà vẫn không thể triệu hồi về kinh.

Có quá nhiều điều hắn cần phải chứng thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện