Suốt từ đầu đến cuối, Tiêu Uyên vẫn đứng yên trước cửa sổ mà không nói một lời. Nhưng chỉ có hắn mới biết, bàn tay trong tay áo đã siết chặt đến đau nhói. Chỉ khi dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế, hắn mới có thể miễn cưỡng giữ được lý trí.
Hắn dõi theo Khánh Phong đi sang tửu lâu đối diện, đôi mắt sâu thẳm cuộn trào bão tố khẽ nheo lại.
Không biết Khánh Phong đã dùng cách gì, nhưng chưa đầy một tuần trà, Thẩm An An và Trương Nghiệp Dương lần lượt bước ra khỏi tửu lâu.
Khoảng cách quá xa khiến Tiêu Uyên không thể nghe rõ hai người nói gì, nhưng có thể thấy Trương Nghiệp Dương cúi đầu, khuôn mặt đầy tự ti và phẫn nộ.
Thẩm An An lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói với hắn điều gì đó.
Tiêu Uyên dán chặt ánh mắt lên gương mặt nàng, suýt nữa bị cơn ghen tuông và lửa giận làm mất đi lý trí. Cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, hắn gắng sức kiềm nén.
Thạt may mắn, hai người họ không ở lại lâu, Thẩm An An nhanh chóng lên xe ngựa rời đi. Trương Nghiệp Dương đứng trước tửu lâu, nhìn theo bóng xe khuất dần mà hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Đợi người đi hẳn, Khánh Phong mới cúi đầu rời khỏi tửu lâu.
Tiêu Uyên khẽ khép mắt, gương mặt căng thẳng cũng giãn ra đôi chút. Hắn xoay người ngồi lại ghế, Lý Hoài Ngôn liếc hắn một cái liền biết chắc chắn mọi chuyện đã xong.
Chỉ là do có Thẩm Trường Hách ở đây, hắn cũng không gọi Khánh Phong vào hỏi han.
Ba người hàn huyên vài câu, chẳng bao lâu sau, Lăng Thần Dật cuối cùng cũng đến.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, có phần u ám. Hắn bước vào, trước tiên liếc nhìn Thẩm Trường Hách, chào hỏi rồi mới ngồi xuống.
Không đợi Tiêu Uyên mở miệng, hắn đã chủ động lên tiếng: “Hai canh giờ sau khi tảo triều kết thúc hôm nay, Thẩm Quý phi đến ngự thư phòng đưa canh an thần cho Hoàng thượng. Không lâu sau khi bà ấy rời đi, Hoàng thượngliền hạ thánh chỉ kia.”
Kết quả tra được khiến mọi người bất ngờ, đặc biệt là Thẩm Trường Hách.
Cô mẫu ư? Tại sao bà ta lại dính líu vào chuyện này? Huống hồ, chẳng phải bấy lâu nay bà vẫn mong Thẩm gia ủng hộ Tứ Hoàng tử sao? Không tính đến những chuyện khác, chỉ riêng việc xúi giục Hoàng thượngnghi kỵ và dè chừng Thẩm phủ, bà ta có thể được lợi gì? Chẳng lẽ bà không lo nếu Thẩm gia sụp đổ, bản thân mình cũng bị liên lụy sao?
Hàng loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu, năm ngón tay Thẩm Trường Hách từ từ siết chặt, gương mặt lạnh lùng chìm trong suy tư.
Tiêu Uyên lại nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Thẩm Quý phi, sắc mặt hắn trầm xuống.
Nếu hắn muốn, từ lâu đã có thể đưa Thẩm gia vào phe Tứ Hoàng tử, đâu cần đến lượt bà ta tự ý ra tay.
Thật muốn m/ắ/n/g một câu ngu xuẩn, nhưng nghĩ đến việc dù sao bà ta cũng là cô mẫu của huynh muội Thẩm gia, hắn đành nhịn xuống.
Hắn không nói gì, sắc mặt trầm xuống đến đáng sợ. Hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện, Thẩm Trường Hách và Lăng Thần Dật, ngay cả Lý Hoài Ngôn suy nghĩ một lát cũng đã nhận ra.
Lăng Thần Dật khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói với Thẩm Trường Hách: “Xem ra Thẩm Quý phi đã quyết tâm gả Thẩm cô nương vào phủ Tứ Hoàng tử rồi.”
Đương nhiên, bọn họ vui vẻ mà chứng kiến chuyện này xảy ra, có người còn mong chờ hơn cả họ.
Chỉ là hành động lần này của Thẩm Quý phi, vô tình khiến bọn họ rơi vào thế bị động.
Thẩm Trường Hách hoàn toàn không ngờ kẻ đ/â/m sau lưng Thẩm gia lại chính là người nhà, cơn tức giận trong lòng khó mà nuốt xuống.
“Hôm nay về phủ, ta sẽ báo lại cho gia phụ, cố gắng khuyên bảo cô mẫu.”
Tiêu Uyên không nói gì.
Đây là chuyện nhà của Thẩm gia, còn về Thẩm Quý phi, hắn cũng sẽ phái người cảnh cáo. Hắn muốn cưới Thẩm An An, nhưng tuyệt đối không phải theo cách bị ép buộc này.
Không lâu sau khi Thẩm Trường Hách rời đi, Tiêu Uyên cùng những người khác cũng rời khỏi tửu lâu.
Tại thư phòng phủ Tứ Hoàng tử, Tiêu Uyên lạnh lùng ra lệnh cho Khánh An: “Báo cho Thẩm Quý phi, bảo bà ta an phận một chút. Nếu còn tự tiện quyết định, am ni cô ngoài thành chứa nổi một phi tử bị phế cũng đủ để bà ta ở.”
“Tuân lệnh.”
Khánh An lập tức rời đi, chuyển lời của Tiêu Uyên đến tai Thẩm Quý phi.
Thẩm Quý phi chưa từng nghĩ rằng Tiêu Uyên lại có thể nhanh chóng điều tra ra bà, càng không ngờ được thủ đoạn và thế lực của hắn lại đáng sợ đến vậy.
“Thẩm Quý phi nương nương hôm nay suýt nữa đã làm hỏng đại kế của chủ tử ta.”
Khánh An trầm giọng nói: “Chủ tử dặn, bảo nương nương cứ yên phận, nếu có gì cần, chủ tử sẽ tự liên lạc.”
Lời uy h.i.ế.p của Tiêu Uyên như một đòn giáng mạnh vào lòng Thẩm Quý phi. Bà ta sốt sắng muốn gả Thẩm An An cho Tiêu Uyên, chính là vì lo sợ sau khi Hoàng thượngbăng hà, bản thân không có con cái sẽ bị đưa đến am ni cô sống cảnh đèn nhang thanh đăng.
Thẩm Quý phi mím môi, cất giọng nặng nề: “Về báo lại với chủ tử ngươi, bản cung đã hiểu.”
Khánh An gật đầu, cung kính cúi mình rồi ẩn vào màn đêm.
"Nương nương."
Ngọc cô cô dâng một chén trà ấm cho Thẩm Quý phi, hầu hạ bà uống để trấn tĩnh lại tinh thần.
"Hôm nay quả thật ta đã quá vội vàng."
Thẩm Quý phi lạnh nhạt nói, chỉ là bà ta không thể ngờ được Tiêu Uyên lại bảo vệ Thẩm gia đến mức này.
Chẳng phải điều đó cũng ngầm chứng minh tình ý hắn dành cho Thẩm An An sâu đậm đến mức nào sao?
Đang nói chuyện, một cung nữ vội vã bước vào điện: "Nương nương, Thẩm đại nhân gia sai người gửi tin, sau hai ngày nữa là ngày Thẩm cô nương định thân, hỏi xem người có thời gian xuất cung tham dự không."
Nói là mời, nhưng thực chất chỉ là thông báo. Dù sao, phi tần trong cung, huống chi chỉ là một Quý phi, đâu thể dễ dàng rời cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Quý phi vừa mới trấn tĩnh được một chút, giờ lại tức đến mặt mày tái mét, giận đến mức không nói nên lời: "Dã tâm của Tiêu Uyên đã lộ rõ như vậy, đại ca ta thực sự muốn đặt cược cả gia tộc họ Thẩm gia chỉ để đổi lấy tự do cho nữ nhi hắn sao?!"
"Nương nương bớt giận."
Ngọc cô cô vội vã xoa dịu, nhẹ nhàng vuốt lưng bà: "Nếu Tứ Hoàng tử không muốn người nhúng tay vào, hẳn là hắn đã có chủ ý riêng."
Nhắc đến am ni cô mà Tiêu Uyên dùng để uy hiếp, Thẩm Quý phi miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, cố giữ bình tĩnh.
Dù thế nào đi nữa, bà ta cũng tuyệt đối không thể để bản thân kết thúc quãng đời còn lại ở nơi đó. Nếu thật sự phải sống cuộc đời gõ mõ tụng kinh, chẳng thà c/h/ế/t đi còn hơn!
"Ngọc cô cô, một khi đã lên thuyền của Tứ Hoàng tử, chúng ta chỉ có thể đi đến cùng. Hoàng thượngngày càng già yếu, ta không thể chờ đợi thêm được nữa!"
Ánh mắt bà lóe lên tia tuyệt vọng xen lẫn quyết tuyệt.
Bà chỉ có thể đặt cược vào Tứ Hoàng tử, nhưng Tứ Hoàng tử có thể chọn không chỉ riêng nữ nhi nhà Thẩm gia!
Thẩm An An nhất định phải gả cho Tiêu Uyên. Chỉ cần nàng trở thành Tứ Hoàng tử phi, trở thành Hoàng hậu, thì lời uy h.i.ế.p của Tiêu Uyên sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa!
"Nam nhân là thứ vô tình bạc nghĩa nhất trên đời."
Bà ta phải ra tay trước khi Tiêu Uyên hoàn toàn chán ghét Thẩm An An.
---
Hải Đường Viên, Mặc Hương hạ giọng hỏi: "Cô nương, người thực sự đã quyết định chọn Trương công tử sao?"
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở tửu lâu hôm nay, trong lòng Mặc Hương không khỏi bực bội. Từ nhỏ đến lớn, cô nương của nàng có khi nào phải chịu ấm ức như vậy, lại còn bị người ta thẳng tay đuổi ra ngoài.
Cũng chỉ vì bọn họ c/h/ó cậy gần nhà, thấy Trương công tử ăn mặc giản dị, không giống quý nhân, liền nhìn mặt mà đối đãi, lời lẽ khó nghe đến mức nào.
"Ừm."
Thẩm An An nhàn nhạt đáp lại.
Nàng đứng trước cửa sổ, khẽ kéo chặt áo choàng trên người, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì lạnh. "Hai ngày nữa ta sẽ đính hôn, chuyện như vậy đừng nhắc lại nữa."
Mặc Hương mím môi, có chút không phục, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Hôm nay, tiểu nhị trong tửu lâu khinh người quá đáng, nhưng Trương công tử lại quá kiêu ngạo, không chịu để cô nương lên tiếng giúp đỡ, cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng. Thật sự là quá uất ức!
Dù chỉ còn hai ngày nữa là cô nương và hắn sẽ đính hôn, Mặc Hương vẫn cảm thấy Trương công tử và cô nương không cùng một thế giới, sau này thành thân, chắc chắn sẽ có nhiều bất đồng.
Nhưng điều Thẩm An An quan tâm lại chẳng phải những chuyện đó.
Nàng chỉ muốn trở về Giang Nam, muốn tránh xa những tranh đoạt sắp bùng lên ở kinh thành, càng không muốn vì chuyện hôn sự của mình mà kéo cả Thẩm gia vào vòng xoáy tranh đấu.
Ngày sau, nếu Trương Nghiệp Dương là người tốt, nàng có thể sinh một hai đứa con, cùng nhau nuôi dưỡng dưới gối tổ mẫu, khi đó trời cao đất rộng, nàng muốn đi đâu thì đi, chẳng phải rất tự do sao?
Đêm nay, người mất ngủ không chỉ có Hải Đường Viên, mà còn có thư phòng của Tứ Hoàng tử.
Tiêu Uyên ngồi trên ghế suốt mấy canh giờ, không động cũng không nói, Khánh An và Khánh Phong đứng ngoài cửa, thậm chí không dám thở mạnh.
Nửa đêm, ánh trăng dần bị mây đen che phủ, cả sân viện chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn lưu ly leo lét tỏa sáng. Cuối cùng, Tiêu Uyên cũng cử động.
Hắn đứng dậy, rời khỏi bàn thư án, bước đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ ra.
Lập tức, cơn gió rét buốt ùa vào, lạnh thấu xương, nhưng hắn không hề né tránh. Cái lạnh của thời tiết không thể sánh bằng sự lạnh lẽo trong lòng hắn lúc này.
Trước mắt hắn, hình ảnh nàng đứng trước tửu lâu, khẽ mỉm cười trò chuyện với người khác liên tục tái hiện, như một lưỡi d/a/o cứa sâu vào lòng. Chỉ có cơn gió băng giá này mới có thể miễn cưỡng đè nén được sự u tối và bạo nộ trong hắn.
Hắn cũng từng đến tửu lâu tìm nàng, chỉ muốn cùng nàng ngồi xuống, lặng lẽ ăn một bữa cơm. Không mong nàng cười với hắn, chỉ cần nàng chịu ngồi đó, ở bên hắn, dù chỉ là miễn cưỡng cũng được.
Tiêu Uyên khẽ rủ mắt xuống, đáy mắt dày đặc ghen tị, khó mà áp chế.
Nhưng kết quả, hắn hao tâm tổn sức, chặn đường trưởng tử nhà Lâm gia để uy hiếp, đổi lại cũng chỉ giữ nàng lại được chưa đến một nén nhang.
Nàng thậm chí không hề che giấu niềm vui dành cho tên thư sinh kia, ngay trước mặt hắn.
Gió lạnh tàn nhẫn quất qua gương mặt tuấn tú của hắn, khiến từ thân thể đến trái tim đều tê buốt.
Tiêu Uyên mím chặt môi, cố gắng khắc chế cơn bạo nộ cuồn cuộn trong lòng.
Hơi thở hắn khẽ nghẹn lại, một cơn đau âm ỉ từ n.g.ự.c lan ra khắp cơ thể.
Chợt hắn nhận ra, đã lâu rồi hắn không còn mơ thấy đôi mắt ấy nữa.
Tựa như từ lúc hắn hạ quyết tâm phải có được nàng, giấc mộng ấy càng lúc càng nhạt nhòa, thậm chí hiếm khi xuất hiện.
Chỉ khi hắn mềm lòng, khi hắn đau đớn đến mức muốn buông tay, muốn thành toàn cho nàng được tự do, thì giấc mộng đó mới quay lại, nhắc nhở hắn về nỗi đau của sự mất mát.
—
"Chủ tử, trời sắp sáng rồi."
Khánh An đẩy cửa bước vào.
Lúc này Tiêu Uyên mới rời khỏi cửa sổ, chậm rãi quay người, kéo thân thể cứng ngắc của mình về phía trường kỷ.
"Hai tỷ muội nhà Trương gia đã vào kinh rồi."
Hắn dõi theo Khánh Phong đi sang tửu lâu đối diện, đôi mắt sâu thẳm cuộn trào bão tố khẽ nheo lại.
Không biết Khánh Phong đã dùng cách gì, nhưng chưa đầy một tuần trà, Thẩm An An và Trương Nghiệp Dương lần lượt bước ra khỏi tửu lâu.
Khoảng cách quá xa khiến Tiêu Uyên không thể nghe rõ hai người nói gì, nhưng có thể thấy Trương Nghiệp Dương cúi đầu, khuôn mặt đầy tự ti và phẫn nộ.
Thẩm An An lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói với hắn điều gì đó.
Tiêu Uyên dán chặt ánh mắt lên gương mặt nàng, suýt nữa bị cơn ghen tuông và lửa giận làm mất đi lý trí. Cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, hắn gắng sức kiềm nén.
Thạt may mắn, hai người họ không ở lại lâu, Thẩm An An nhanh chóng lên xe ngựa rời đi. Trương Nghiệp Dương đứng trước tửu lâu, nhìn theo bóng xe khuất dần mà hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Đợi người đi hẳn, Khánh Phong mới cúi đầu rời khỏi tửu lâu.
Tiêu Uyên khẽ khép mắt, gương mặt căng thẳng cũng giãn ra đôi chút. Hắn xoay người ngồi lại ghế, Lý Hoài Ngôn liếc hắn một cái liền biết chắc chắn mọi chuyện đã xong.
Chỉ là do có Thẩm Trường Hách ở đây, hắn cũng không gọi Khánh Phong vào hỏi han.
Ba người hàn huyên vài câu, chẳng bao lâu sau, Lăng Thần Dật cuối cùng cũng đến.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, có phần u ám. Hắn bước vào, trước tiên liếc nhìn Thẩm Trường Hách, chào hỏi rồi mới ngồi xuống.
Không đợi Tiêu Uyên mở miệng, hắn đã chủ động lên tiếng: “Hai canh giờ sau khi tảo triều kết thúc hôm nay, Thẩm Quý phi đến ngự thư phòng đưa canh an thần cho Hoàng thượng. Không lâu sau khi bà ấy rời đi, Hoàng thượngliền hạ thánh chỉ kia.”
Kết quả tra được khiến mọi người bất ngờ, đặc biệt là Thẩm Trường Hách.
Cô mẫu ư? Tại sao bà ta lại dính líu vào chuyện này? Huống hồ, chẳng phải bấy lâu nay bà vẫn mong Thẩm gia ủng hộ Tứ Hoàng tử sao? Không tính đến những chuyện khác, chỉ riêng việc xúi giục Hoàng thượngnghi kỵ và dè chừng Thẩm phủ, bà ta có thể được lợi gì? Chẳng lẽ bà không lo nếu Thẩm gia sụp đổ, bản thân mình cũng bị liên lụy sao?
Hàng loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu, năm ngón tay Thẩm Trường Hách từ từ siết chặt, gương mặt lạnh lùng chìm trong suy tư.
Tiêu Uyên lại nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Thẩm Quý phi, sắc mặt hắn trầm xuống.
Nếu hắn muốn, từ lâu đã có thể đưa Thẩm gia vào phe Tứ Hoàng tử, đâu cần đến lượt bà ta tự ý ra tay.
Thật muốn m/ắ/n/g một câu ngu xuẩn, nhưng nghĩ đến việc dù sao bà ta cũng là cô mẫu của huynh muội Thẩm gia, hắn đành nhịn xuống.
Hắn không nói gì, sắc mặt trầm xuống đến đáng sợ. Hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện, Thẩm Trường Hách và Lăng Thần Dật, ngay cả Lý Hoài Ngôn suy nghĩ một lát cũng đã nhận ra.
Lăng Thần Dật khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói với Thẩm Trường Hách: “Xem ra Thẩm Quý phi đã quyết tâm gả Thẩm cô nương vào phủ Tứ Hoàng tử rồi.”
Đương nhiên, bọn họ vui vẻ mà chứng kiến chuyện này xảy ra, có người còn mong chờ hơn cả họ.
Chỉ là hành động lần này của Thẩm Quý phi, vô tình khiến bọn họ rơi vào thế bị động.
Thẩm Trường Hách hoàn toàn không ngờ kẻ đ/â/m sau lưng Thẩm gia lại chính là người nhà, cơn tức giận trong lòng khó mà nuốt xuống.
“Hôm nay về phủ, ta sẽ báo lại cho gia phụ, cố gắng khuyên bảo cô mẫu.”
Tiêu Uyên không nói gì.
Đây là chuyện nhà của Thẩm gia, còn về Thẩm Quý phi, hắn cũng sẽ phái người cảnh cáo. Hắn muốn cưới Thẩm An An, nhưng tuyệt đối không phải theo cách bị ép buộc này.
Không lâu sau khi Thẩm Trường Hách rời đi, Tiêu Uyên cùng những người khác cũng rời khỏi tửu lâu.
Tại thư phòng phủ Tứ Hoàng tử, Tiêu Uyên lạnh lùng ra lệnh cho Khánh An: “Báo cho Thẩm Quý phi, bảo bà ta an phận một chút. Nếu còn tự tiện quyết định, am ni cô ngoài thành chứa nổi một phi tử bị phế cũng đủ để bà ta ở.”
“Tuân lệnh.”
Khánh An lập tức rời đi, chuyển lời của Tiêu Uyên đến tai Thẩm Quý phi.
Thẩm Quý phi chưa từng nghĩ rằng Tiêu Uyên lại có thể nhanh chóng điều tra ra bà, càng không ngờ được thủ đoạn và thế lực của hắn lại đáng sợ đến vậy.
“Thẩm Quý phi nương nương hôm nay suýt nữa đã làm hỏng đại kế của chủ tử ta.”
Khánh An trầm giọng nói: “Chủ tử dặn, bảo nương nương cứ yên phận, nếu có gì cần, chủ tử sẽ tự liên lạc.”
Lời uy h.i.ế.p của Tiêu Uyên như một đòn giáng mạnh vào lòng Thẩm Quý phi. Bà ta sốt sắng muốn gả Thẩm An An cho Tiêu Uyên, chính là vì lo sợ sau khi Hoàng thượngbăng hà, bản thân không có con cái sẽ bị đưa đến am ni cô sống cảnh đèn nhang thanh đăng.
Thẩm Quý phi mím môi, cất giọng nặng nề: “Về báo lại với chủ tử ngươi, bản cung đã hiểu.”
Khánh An gật đầu, cung kính cúi mình rồi ẩn vào màn đêm.
"Nương nương."
Ngọc cô cô dâng một chén trà ấm cho Thẩm Quý phi, hầu hạ bà uống để trấn tĩnh lại tinh thần.
"Hôm nay quả thật ta đã quá vội vàng."
Thẩm Quý phi lạnh nhạt nói, chỉ là bà ta không thể ngờ được Tiêu Uyên lại bảo vệ Thẩm gia đến mức này.
Chẳng phải điều đó cũng ngầm chứng minh tình ý hắn dành cho Thẩm An An sâu đậm đến mức nào sao?
Đang nói chuyện, một cung nữ vội vã bước vào điện: "Nương nương, Thẩm đại nhân gia sai người gửi tin, sau hai ngày nữa là ngày Thẩm cô nương định thân, hỏi xem người có thời gian xuất cung tham dự không."
Nói là mời, nhưng thực chất chỉ là thông báo. Dù sao, phi tần trong cung, huống chi chỉ là một Quý phi, đâu thể dễ dàng rời cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Quý phi vừa mới trấn tĩnh được một chút, giờ lại tức đến mặt mày tái mét, giận đến mức không nói nên lời: "Dã tâm của Tiêu Uyên đã lộ rõ như vậy, đại ca ta thực sự muốn đặt cược cả gia tộc họ Thẩm gia chỉ để đổi lấy tự do cho nữ nhi hắn sao?!"
"Nương nương bớt giận."
Ngọc cô cô vội vã xoa dịu, nhẹ nhàng vuốt lưng bà: "Nếu Tứ Hoàng tử không muốn người nhúng tay vào, hẳn là hắn đã có chủ ý riêng."
Nhắc đến am ni cô mà Tiêu Uyên dùng để uy hiếp, Thẩm Quý phi miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, cố giữ bình tĩnh.
Dù thế nào đi nữa, bà ta cũng tuyệt đối không thể để bản thân kết thúc quãng đời còn lại ở nơi đó. Nếu thật sự phải sống cuộc đời gõ mõ tụng kinh, chẳng thà c/h/ế/t đi còn hơn!
"Ngọc cô cô, một khi đã lên thuyền của Tứ Hoàng tử, chúng ta chỉ có thể đi đến cùng. Hoàng thượngngày càng già yếu, ta không thể chờ đợi thêm được nữa!"
Ánh mắt bà lóe lên tia tuyệt vọng xen lẫn quyết tuyệt.
Bà chỉ có thể đặt cược vào Tứ Hoàng tử, nhưng Tứ Hoàng tử có thể chọn không chỉ riêng nữ nhi nhà Thẩm gia!
Thẩm An An nhất định phải gả cho Tiêu Uyên. Chỉ cần nàng trở thành Tứ Hoàng tử phi, trở thành Hoàng hậu, thì lời uy h.i.ế.p của Tiêu Uyên sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa!
"Nam nhân là thứ vô tình bạc nghĩa nhất trên đời."
Bà ta phải ra tay trước khi Tiêu Uyên hoàn toàn chán ghét Thẩm An An.
---
Hải Đường Viên, Mặc Hương hạ giọng hỏi: "Cô nương, người thực sự đã quyết định chọn Trương công tử sao?"
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở tửu lâu hôm nay, trong lòng Mặc Hương không khỏi bực bội. Từ nhỏ đến lớn, cô nương của nàng có khi nào phải chịu ấm ức như vậy, lại còn bị người ta thẳng tay đuổi ra ngoài.
Cũng chỉ vì bọn họ c/h/ó cậy gần nhà, thấy Trương công tử ăn mặc giản dị, không giống quý nhân, liền nhìn mặt mà đối đãi, lời lẽ khó nghe đến mức nào.
"Ừm."
Thẩm An An nhàn nhạt đáp lại.
Nàng đứng trước cửa sổ, khẽ kéo chặt áo choàng trên người, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì lạnh. "Hai ngày nữa ta sẽ đính hôn, chuyện như vậy đừng nhắc lại nữa."
Mặc Hương mím môi, có chút không phục, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Hôm nay, tiểu nhị trong tửu lâu khinh người quá đáng, nhưng Trương công tử lại quá kiêu ngạo, không chịu để cô nương lên tiếng giúp đỡ, cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng. Thật sự là quá uất ức!
Dù chỉ còn hai ngày nữa là cô nương và hắn sẽ đính hôn, Mặc Hương vẫn cảm thấy Trương công tử và cô nương không cùng một thế giới, sau này thành thân, chắc chắn sẽ có nhiều bất đồng.
Nhưng điều Thẩm An An quan tâm lại chẳng phải những chuyện đó.
Nàng chỉ muốn trở về Giang Nam, muốn tránh xa những tranh đoạt sắp bùng lên ở kinh thành, càng không muốn vì chuyện hôn sự của mình mà kéo cả Thẩm gia vào vòng xoáy tranh đấu.
Ngày sau, nếu Trương Nghiệp Dương là người tốt, nàng có thể sinh một hai đứa con, cùng nhau nuôi dưỡng dưới gối tổ mẫu, khi đó trời cao đất rộng, nàng muốn đi đâu thì đi, chẳng phải rất tự do sao?
Đêm nay, người mất ngủ không chỉ có Hải Đường Viên, mà còn có thư phòng của Tứ Hoàng tử.
Tiêu Uyên ngồi trên ghế suốt mấy canh giờ, không động cũng không nói, Khánh An và Khánh Phong đứng ngoài cửa, thậm chí không dám thở mạnh.
Nửa đêm, ánh trăng dần bị mây đen che phủ, cả sân viện chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn lưu ly leo lét tỏa sáng. Cuối cùng, Tiêu Uyên cũng cử động.
Hắn đứng dậy, rời khỏi bàn thư án, bước đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ ra.
Lập tức, cơn gió rét buốt ùa vào, lạnh thấu xương, nhưng hắn không hề né tránh. Cái lạnh của thời tiết không thể sánh bằng sự lạnh lẽo trong lòng hắn lúc này.
Trước mắt hắn, hình ảnh nàng đứng trước tửu lâu, khẽ mỉm cười trò chuyện với người khác liên tục tái hiện, như một lưỡi d/a/o cứa sâu vào lòng. Chỉ có cơn gió băng giá này mới có thể miễn cưỡng đè nén được sự u tối và bạo nộ trong hắn.
Hắn cũng từng đến tửu lâu tìm nàng, chỉ muốn cùng nàng ngồi xuống, lặng lẽ ăn một bữa cơm. Không mong nàng cười với hắn, chỉ cần nàng chịu ngồi đó, ở bên hắn, dù chỉ là miễn cưỡng cũng được.
Tiêu Uyên khẽ rủ mắt xuống, đáy mắt dày đặc ghen tị, khó mà áp chế.
Nhưng kết quả, hắn hao tâm tổn sức, chặn đường trưởng tử nhà Lâm gia để uy hiếp, đổi lại cũng chỉ giữ nàng lại được chưa đến một nén nhang.
Nàng thậm chí không hề che giấu niềm vui dành cho tên thư sinh kia, ngay trước mặt hắn.
Gió lạnh tàn nhẫn quất qua gương mặt tuấn tú của hắn, khiến từ thân thể đến trái tim đều tê buốt.
Tiêu Uyên mím chặt môi, cố gắng khắc chế cơn bạo nộ cuồn cuộn trong lòng.
Hơi thở hắn khẽ nghẹn lại, một cơn đau âm ỉ từ n.g.ự.c lan ra khắp cơ thể.
Chợt hắn nhận ra, đã lâu rồi hắn không còn mơ thấy đôi mắt ấy nữa.
Tựa như từ lúc hắn hạ quyết tâm phải có được nàng, giấc mộng ấy càng lúc càng nhạt nhòa, thậm chí hiếm khi xuất hiện.
Chỉ khi hắn mềm lòng, khi hắn đau đớn đến mức muốn buông tay, muốn thành toàn cho nàng được tự do, thì giấc mộng đó mới quay lại, nhắc nhở hắn về nỗi đau của sự mất mát.
—
"Chủ tử, trời sắp sáng rồi."
Khánh An đẩy cửa bước vào.
Lúc này Tiêu Uyên mới rời khỏi cửa sổ, chậm rãi quay người, kéo thân thể cứng ngắc của mình về phía trường kỷ.
"Hai tỷ muội nhà Trương gia đã vào kinh rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương