"Đến phủ Vĩnh Ninh Hầu."
Hắn vừa định lên đường thì đột nhiên ghì cương ngựa lại, ánh mắt trở nên u ám, khó lường.
"Công tử?"
"Trước tiên đến phủ Tứ Hoàng tử."
Thẩm Trường Hách lập tức quay đầu ngựa, phóng nhanh về phía phủ Tứ Hoàng tử. Trên con phố vắng lặng, vài kỵ sĩ phi nước đại, gió đêm quét qua mang theo khí lạnh.
Tới trước phủ Hàng tử, một gia đinh canh cổng trông thấy Thẩm Trường Hách, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Giờ này rồi, sao công tử lại đến đây?"
"Tứ Hoàng tử đâu?"
Thẩm Trường Hách không trả lời mà sải bước lên bậc thềm.
Gia đinh thấy thái độ của hắn, liền nhíu chặt mày: "Tứ Hoàng tử nhà ta đang ở thư phòng, để tiểu nhân dẫn ngài qua đó."
Thẩm Trường Hách gật đầu, hỏi bâng quơ: "Chiếc xe ngựa trước cổng là của ai?"
"À, là của Lăng Thế tử. Ngài ấy đang uống trà cùng Tứ Hoàng tử trong thư phòng."
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Trường Hách hơi nheo lại, khóe môi mím nhẹ, lóe lên tia lạnh lẽo.
Trong thư phòng, Lăng Thần Dật lười biếng ngả người trên ghế tròn, bên cạnh, tách trà nóng vẫn còn bốc khói nghi ngút.
"Ngươi không định gặp hắn sao?"
Sau án thư, Tiêu Uyên đang cắm cúi phê duyệt công văn, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
Lăng Thần Dật nhướn mày, hơi nghiêng người về phía trước: "Tiêu Uyên, chẳng lẽ ngươi không tò mò xem tên thư sinh đó có gì đặc biệt, mà lại khiến cô nương nhà Thẩm gia đem lòng yêu mến đến vậy sao?"
Cuối cùng, Tiêu Uyên cũng ngẩng mắt lên, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Nàng ta vốn cố chấp và mù quáng, dù có để ý đến một gã đồ tể cũng chẳng có gì lạ."
"..."
Dù gì cũng là người trong lòng, ngươi có cần chê bai như thế không? "Thôi được rồi, ta cũng thấy ánh mắt nàng ta quả thực có vấn đề. Trong đám công tử thế gia, người có tài nhưng không có quyền lực đầy rẫy, sao nàng ta lại cố chấp chọn hắn chứ?"
Nếu gia thế trong sạch, phẩm hạnh đoan chính thì không nói làm gì. Nhưng cái tên Trương Nghiệp Dương kia…
Chẳng qua chỉ là chưa từng trải qua sự tàn khốc của hiện thực, chưa có cơ hội mà thôi.
Tiêu Uyên có vẻ như khẽ cười nhạo.
Làm người tốt từ đầu đến cuối chẳng bao giờ dễ dàng, đặc biệt là người có thể giữ vững tâm hồn trong bể trầm quyền, càng khó hơn nữa. Còn cái thiện lương của tên thư sinh đó chỉ là bề ngoài, hắn ta chỉ là chưa từng chạm đến sự phồn vinh mà thôi.
"Chủ tử."
Cửa thư phòng bị gõ nhẹ: "Thẩm công tử đã đến, nói là có việc gấp."
Tiêu Uyên đặt bút lông xuống, liếc nhìn Lăng Thần Dật đang ngồi trên ghế.
"Nhanh vậy đã đến rồi, không hổ là tướng quân của Vệ cấm quân, mấy năm qua không uổng công tí nào."
Lăng Thần Dật cười, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống.
Nửa đêm khuya khoắt, Thẩm Trường Hách lại chạy đến vì tên thư sinh kia, có thể thấy được nhà Thẩm gia coi trọng hắn ta đến mức nào.
Hắn không lo lắng chuyện bại lộ, mà là...
Ánh mắt Lăng Thần Dật nhìn về phía Tiêu Uyên với vẻ lo lắng. Cuối cùng, mùa xuân của hắn ta vừa mới nảy nở, nhưng xem ra muốn lấy được cô nương nhà Thẩm gia thì chướng ngại vật đầy đường.
Tiêu Uyên môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, âm u và lạnh lẽo: "Cho hắn vào."
Cửa thư phòng được đẩy ra, Thẩm Trường Hách theo sau Khánh An bước vào.
"Tứ Hoàng tử, Lăng Thế tử."
Lăng Thần Dật đứng dậy, hành lễ đáp lại: "Thẩm công tử."
Hành lễ xong, hắn lại nở một nụ cười, làm dịu bớt không khí trong phòng: "Nửa đêm rồi, sao công tử lại đến đây, không phải trong cung có chuyện gì xảy ra hay có tin tức gì mới chăng?"
Thẩm Trường Hách không trả lời, ánh mắt sâu xa nhìn Lăng Thần Dật rồi lại chuyển sang Tiêu Uyên.
Lăng Thần Dật là người của Tứ Hoàng tử, mọi hành động của hắn đều được Tứ Hoàng tử chỉ đạo đến một mức độ nào đó.
Tiêu Uyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng ra lệnh cho Khánh An rót trà cho Thẩm Trường Hách, sau đó lại ra lệnh cho người lui ra ngoài.
Lăng Thần Dật liếc nhìn Thẩm Trường Hách vẫn đứng yên, mí mắt hắn khẽ động, rồi lên tiếng: "Trường Hách huynh, ngồi đi, có chuyện gì thì từ từ nói."
Thẩm Trường Hách khẽ cắn môi, rồi ngồi xuống đối diện với Tiêu Uyên. Áp lực vô hình khiến lòng hắn lạnh lẽo, suy đoán trong đầu đã được xác nhận.
Tiêu Uyên không lên tiếng, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Thẩm Trường Hách. Trong thư phòng tịch mịch yên lặng, sau một hồi lâu, Thẩm Trường Hách mới mở miệng.
"Ta đã nhiều lần hỏi muội muội ta, tình cảm của muội ấy đối với Trương công tử..."
Tiêu Uyên nắm chặt tay, lòng như bị siết lại, khi Thẩm Trường Hách nói ra tên thư sinh ấy, có vẻ như Thẩm An An chỉ yêu duy nhất hắn ta, ánh mắt hắn tràn đầy sóng gió, như thể không thể kiềm chế được.
"Tứ Hoàng tử, tình yêu giữa nam và nữ không thể ép buộc, cũng không thể làm cho qua."
Thẩm Trường Hách trực tiếp nhìn vào Tiêu Uyên, không khí trong phòng bắt đầu trở nên căng thẳng và đáng sợ.
Lăng Thần Dật thấy tình hình căng thẳng, vội vàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Trường Hách huynh, Thẩm cô nương còn trẻ, đọc một số thoại bản tình cảm có thể bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện tình yêu của thư sinh cũng là chuyện bình thường. Nếu gia đình khuyên bảo thêm một chút, chắc hẳn sẽ có cách giải quyết. Mỗi cô nương đều từng có những phút giây bốc đồng khi còn trẻ, không thể cứ để họ làm theo ý mình."
Thẩm Trường Hách hơi nhíu mày. Hắn từng nghĩ muội muội chỉ là nhất thời bốc đồng, là sự hứng thú của tuổi trẻ, nhưng cũng đã khuyên bảo mấy lần mà không có chút tác dụng.
"Lăng Thế tử, là thật lòng hay chỉ là bốc đồng, chỉ có An An mới biết rõ, còn chúng ta chỉ là suy đoán. Ngài và muội ấy chắc cũng đã từng tiếp xúc, nên không hiểu tính tình muội muội ta có như thế nào."
...
Lăng Thần Dật tất nhiên biết cô nương ấy rất cứng đầu, nếu đã quyết tâm, thì Tiêu Uyên này như một con lừa cố chấp, sẽ rất khó để kéo lại. Hai người nhất định sẽ có một trận chiến kéo co.
Hắn nhìn về phía Tiêu Uyên, việc buông tay hay không, tùy thuộc vào một câu nói của hắn.
Tiêu Uyên khẽ mỉm cười lạnh lùng, khóe môi nhếch lên: "Nửa đêm khuya khoắt đến đây, ngươi chỉ muốn nói cho ta biết, nàng ta yêu tên thư sinh ấy đến mức nào thôi sao?"
Một tay Tiêu Uyên chống lên bàn viết, ánh mắt đầy nguy hiểm như thể chỉ cần Thẩm Trường Hách nói đúng, hắn sẽ không ngần ngại ra tay với hắn.
"Ta chỉ không muốn An An đau lòng, càng không muốn các người vướng vào những mối dây vô nghĩa, làm tổn thương cả người khác lẫn bản thân mình."
Nghe vậy, Tiêu Uyên như nghe thấy một câu chuyện cười, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, mỉa mai:
"Không vướng vào, sao biết là vô nghĩa?"
Không vướng vào, thì làm sao biết không tự hại mình?
Thẩm Trường Hách đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, Lăng Thần Dật hơi tái mặt, vội vàng tiến lên ôm lấy vai hắn.
Đùa à, Tiêu Uyên là người thế nào, Thẩm Trường Hách đã theo hắn một hai năm, lẽ ra phải hiểu rõ rồi. Hắn hôm nay có thể đứng đây bình an đối mặt với Tiêu Uyên, chẳng qua là nhờ vào thân phận đại ca của Thẩm An An mà thôi.
"Ngươi yên tâm đi, Tứ Hoàng tử là người biết phân biệt phải trái, ngươi cứ về đợi đi."
Lăng Thần Dật nhắc nhở một cách có ý tứ.
Thẩm Trường Hách không động đậy.
Nếu Tiêu Uyên đã ra tay, chắc chắn có mục đích, cho dù Trương Nghiệp Dương không có chuyện gì, thì khi hắn ra ngoài an toàn, hôn sự của Thẩm An An có lẽ cũng sẽ gặp biến cố.
"Ta đã hứa với An An, sẽ đưa hắn trở về."
Ánh mắt Tiêu Uyên dần trở nên lạnh lẽo, không còn chút ấm áp nào.
Lăng Thần Dật bắt đầu lo lắng, vội vàng lùi lại vài bước, ôm lấy Thẩm Trường Hách, thì thầm:
"Lý Hoài Ngôn đã bị Lý Quốc Công và nhà Trương gia giữ lại."
Thẩm Trường Hách ngây người một lúc, có chút phản ứng chậm trước sự thay đổi đột ngột trong lời nói của Lăng Thần Dật, rồi nghe Lăng Thần Dật tiếp tục nói: "Việc này có liên quan đến Tứ Hoàng tử, để đổi lại Lý Hoài Ngôn, ta chỉ có thể dùng người mà Tứ Hoàng tử quan tâm nhất. Tên thư sinh đó đã thấy thứ không nên thấy, trong thời gian ngắn không thể gặp lại, để tránh làm hỏng kế hoạch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Trường Hách nghiêng đầu nhìn Lăng Thần Dật, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lăng Thần Dật vỗ vỗ vào n.g.ự.c Thẩm Trường Hách, nói: "Nhưng ngươi yên tâm đi, người ở trong tay ta, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm. Đợi cứu được Lý Hoài Ngôn, ta sẽ trực tiếp giao người cho ngươi. Trường Hách huynh, ngươi và Lý Hoài Ngôn cũng có mối quan hệ khá tốt, mạng của hắn, và vài ngày tự do của tên thư sinh đó, ngươi nghĩ cái nào quan trọng hơn, chắc chắn ngươi sẽ có quyết định."
Thẩm Trường Hách nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên đang bình tĩnh, môi mím thành một đường thẳng.
Lăng Thần Dật dù một lòng hướng về phía Tứ Hoàng tử, nhưng không bao giờ nói điều gì không chắc chắn. Hơn nữa, chuyện gặp phải Nhị Hoàng tử tại quan phủ, Thẩm Trường Hách không nghi ngờ gì về những lời của hắn.
"Hoài Ngôn huynh hiện giờ thế nào?"
"Không biết."
Khi nhắc đến chuyện này, Lăng Thần Dật cũng có chút buồn rầu: "Ta đã phái không ít người đi điều tra, nhưng đều không có tin tức gì. Kế mẫu của hắn là người độc ác, tay chân tàn nhẫn, chuyện này phải giải quyết nhanh chóng."
Thẩm Trường Hách gật đầu, do dự một chút rồi dặn dò: "Ngươi… đừng để hắn gặp chuyện gì, ta không thể giải thích với muội muội ở nhà."
"Ngươi yên tâm, cứ về báo với Thẩm cô nương, trong vòng mười ngày, chắc chắn sẽ trả lại người cho nàng ấy."
Lăng Thần Dật nhìn Tiêu Uyên, trong lòng thầm cầu nguyện hắn phải giữ vững bình tĩnh, mười ngày nữa sẽ có kết quả.
Thẩm Trường Hách nghĩ về ngày lành mà mẫu thân đã cầu cin cho Thẩm An An, có vẻ cũng là trong mười ngày, nếu gấp rút thì sẽ không ảnh hưởng gì.
Trước đó, Tứ Hoàng tử cũng không biết gì về ngày lành đã định trong nhà, vì vậy không thể là vì muốn trì hoãn việc đính hôn.
"Được, nếu có gì ta có thể giúp về Hoài Ngôn huynh, cứ nói với ta."
"Đương nhiên rồi."
Lăng Thần Dật vỗ vai Thẩm Trường Hách, chào hỏi Tiêu Uyên, rồi tiễn hắn ra ngoài.
Khi quay lại, hắn thấy trên bàn viết, những chiếc tách trà vỡ vụn đầy đất.
Lăng Thần Dật gọi Khánh An vào dọn dẹp, sau đó ngồi xuống đối diện với Tiêu Uyên.
Hắn hiểu rõ, điều hắn quan tâm không phải hành động của Thẩm Trường Hách tối nay, mà là những lời mà hắn nói về việc ThẩmAn An kiên quyết với Trương Nghiệp Dương.
"Biết trước thế này, hôm Trung Thu đó, chúng ta nên ép buộc và dụ dỗ hắn, để hắn gia nhập vào phủ Vĩnh Ninh Hầu." - Hắn nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Uyên mím môi thật chặt, ánh mắt dần trở nên u ám.
Hắn không nói gì, nhưng không khí trong phòng lạnh lẽo đến mức có thể cắt đứt.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh khi nàng ấy đối xử khác biệt với hắn và Trương Nghiệp Dương.
Nàng ấy thật sự thích hắn đến vậy sao?
Lăng Thần Dật cảm thấy n.g.ự.c mình bị đè nén, lấy hết can đảm nói: "Tiêu Uyên, huynh không nghĩ đến việc liên kết phủ Tứ Hoàng tử và Thẩm gia sao?"
Khiến Thẩm gia không còn đường lui ngoài việc phụ thuộc vào Tiêu Uyên, thì nữ nhi của Thẩm gia chỉ còn cách gả vào phủ Tứ Hoàng tử.
Tiêu Uyên hạ mi mắt, im lặng rất lâu, không nói gì.
Hắn đương nhiên đã nghĩ đến, nhưng một khi đã dính dáng đến lợi ích, có một số thứ sẽ không còn thuần khiết như trước, hơn nữa, khi chưa có đủ sự chắc chắn hắn không muốn kéo Thẩm gia xuống nước cùng.
Hơn nữa, với tính cách kiêu ngạo của nữ nhân ấy, làm sao để nàng ta có thể chấp nhận việc giống như một công cụ để gả cho hắn, làm nút thắt của mối quan hệ giữa hai phủ.
Hắn không nói gì, nhưng là bằng hữu từ nhỏ, Lăng Thần Dật làm sao không hiểu được tâm tư của hắn. Hắn cảm thấy nặng nề trong lòng, không khỏi thở dài.
Trong tình cảm, người càng chìm đắm càng phải đối mặt với thế yếu.
Cô nương đó từ nay về sau, sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của Tiêu Uyên.
Hắn thở dài, đứng dậy khỏi ghế: "Chắc Nhị Hoàng tử bên đó cũng có động tĩnh rồi, ta phải về trước, còn huynh... đừng đ/â/m đầu vào ngõ cụt, nếu thực sự không được, thì cứ đoạt lấy."
"Ừm."
Tiêu Uyên đáp lại một cách lạnh nhạt, ánh mắt đen như mực bị mi mắt dài che khuất, không thể nhìn ra tâm trạng của hắn lúc này.
Khi Thẩm Trường Hách trở về Thẩm phủ, đèn trong Hải Đường Viên vẫn chưa tắt. Hắn do dự một chút, rồi vẫn quyết định quay lại Hải Đường Viên trước.
Thẩm An An đang nằm trên giường mềm, đầu óc dần trở nên mơ màng, có chút buồn ngủ. Nàng nghe thấy Mặc Hương nhẹ nhàng bước vào, nói: "Cô nương."
Thẩm An An mở mắt ra, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Công tử đã về, đang ở trong viện."
Nghe vậy, Thẩm An An lập tức ngồi dậy, nói: "Lấy cho ta chiếc áo choàng."
Mặc Hương nhanh chóng đưa chiếc áo choàng cho nàng, rồi nói: "Ngoài trời lạnh lắm, mau mời đại ca vào."
Thẩm Trường Hách bước vào cửa và ngay lập tức quan sát sắc mặt của nàng. Lúc này đã gần nửa đêm, nhưng nhìn nàng có vẻ mệt mỏi, hai mắt hơi thâm quầng, không giống như đang ngủ.
Có lẽ là nàng đã chờ hắn từ lâu, suy nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Trường Hách có chút nặng nề.
Thẩm An An thật sự quan tâm đến tên thư sinh đó như vậy, nhưng Tứ Hoàng tử lại không ngừng quấy rối, tình hình này sẽ kết thúc như thế nào đây.
Thẩm An An sau khi bảo Mặc Hương pha trà cho Thẩm Trường Hách để hắn làm ấm người, mới hỏi:
"Đại ca, có tin tức gì không?"
Thẩm Trường Hách do dự một chút, sợ nàng lo lắng quá mức, cuối cùng không kể lại chi tiết mà chỉ chọn những điều cần nói.
"Hắn không sao, gần đây trong triều có nhiều chuyện phức tạp, hôm nay công tác trễ, thấy được một số chuyện không nên thấy, nên bị tạm thời giam giữ. Sau vài ngày sẽ được thả ra."
Thẩm An An ngẩn người, muốn hỏi hắn đã thấy chuyện gì, lại bị ai giam giữ nhưng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của đại ca, nàng dừng lại cũng không hỏi gì thêm nữa.
Nếu là chuyện không nên thấy, thì chắc chắn liên quan đến những chuyện mật trong triều, nàng không nên biết.
"Hắn có khỏe không?"
Thẩm Trường Hách nhẹ gật đầu, nói: "Yên tâm, khoảng mười ngày nữa sẽ được thả ra."
"Vậy thì tốt."
Thẩm An An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là được.
Nàng không hỏi thêm gì nữa, Thẩm Trường Hách cũng không nói gì thêm. Sau khi dặn nàng nghỉ ngơi tốt, hắn liền rời đi.
"Cô nương, Trương công tử sống trong ngõ nhỏ đó, sao lại có thể thấy được những chuyện không nên thấy chứ?"
Nơi đó cách khu quý tộc cũng khá xa mà.
"Không biết."
ThẩmAn An lắc đầu, rồi dặn dò nàng ta: "Chuyện này không được nói ra ngoài, nếu đại ca đã nói không sao thì chắc chắn là không sao."
"Vâng."
Đến gần sáng, Mặc Hương cuối cùng cũng giúp Thẩm An An đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Trường Hách thỉnh an, hắn nói với Thẩm phu nhân cùng một câu chuyện với Thẩm An An.
Thẩm phu nhân muốn hỏi kỹ thêm, nhưng vì Thẩm Trường Hách phải lên triều, đành phải để hắn đi trước.
"Chỉ cần không dính dáng đến những chuyện không nên tham gia, thì Thẩm gia sẽ bảo vệ được người."
Thẩm phu nhân thở dài, biết người đã không sao thì bắt đầu chuẩn bị cho việc cưới tân nương vào cuối năm.
Trước cổng hoàng cung, tiếng chuông dài và vang vọng, các quan văn võ lần lượt tiến vào điện Phụng Thiên.
Theo quy trình thường ngày, sau khi các bộ báo cáo, đại thái giám chủ trì nghi thức lên tiếng: "Có sớ tấu lên, không có sớ thì tan triều."
Trong đám võ quan, bỗng có người bước ra: "Hoàng thượng, hiện nay biên giới yên ổn, không có chiến sự, Tề Tướng quân đã trấn giữ nhiều năm, có phải cũng đã đến lúc điều ông ta về rồi không?"
Vừa dứt lời, cả đại điện trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tề Tướng quân, Tể Cẩm Bình, là đệ đệ của Thục Phi đã qua đời, là cửu cửu của Tứ Hoàng tử!
Khi ông ta trở về kinh, điều đó có nghĩa là điều gì ai cũng hiểu.
Ánh mắt Nhị Hoàng tử Tiếu Trạch trầm xuống, không hề để lộ dấu vết, lén lút ra hiệu cho một người nam nhân trung niên bên phải phía sau.
Người đó lập tức bước ra: "Hoàng thượng, thần cho rằng điều này không thích hợp."
Hắn vừa định lên đường thì đột nhiên ghì cương ngựa lại, ánh mắt trở nên u ám, khó lường.
"Công tử?"
"Trước tiên đến phủ Tứ Hoàng tử."
Thẩm Trường Hách lập tức quay đầu ngựa, phóng nhanh về phía phủ Tứ Hoàng tử. Trên con phố vắng lặng, vài kỵ sĩ phi nước đại, gió đêm quét qua mang theo khí lạnh.
Tới trước phủ Hàng tử, một gia đinh canh cổng trông thấy Thẩm Trường Hách, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Giờ này rồi, sao công tử lại đến đây?"
"Tứ Hoàng tử đâu?"
Thẩm Trường Hách không trả lời mà sải bước lên bậc thềm.
Gia đinh thấy thái độ của hắn, liền nhíu chặt mày: "Tứ Hoàng tử nhà ta đang ở thư phòng, để tiểu nhân dẫn ngài qua đó."
Thẩm Trường Hách gật đầu, hỏi bâng quơ: "Chiếc xe ngựa trước cổng là của ai?"
"À, là của Lăng Thế tử. Ngài ấy đang uống trà cùng Tứ Hoàng tử trong thư phòng."
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Trường Hách hơi nheo lại, khóe môi mím nhẹ, lóe lên tia lạnh lẽo.
Trong thư phòng, Lăng Thần Dật lười biếng ngả người trên ghế tròn, bên cạnh, tách trà nóng vẫn còn bốc khói nghi ngút.
"Ngươi không định gặp hắn sao?"
Sau án thư, Tiêu Uyên đang cắm cúi phê duyệt công văn, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
Lăng Thần Dật nhướn mày, hơi nghiêng người về phía trước: "Tiêu Uyên, chẳng lẽ ngươi không tò mò xem tên thư sinh đó có gì đặc biệt, mà lại khiến cô nương nhà Thẩm gia đem lòng yêu mến đến vậy sao?"
Cuối cùng, Tiêu Uyên cũng ngẩng mắt lên, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Nàng ta vốn cố chấp và mù quáng, dù có để ý đến một gã đồ tể cũng chẳng có gì lạ."
"..."
Dù gì cũng là người trong lòng, ngươi có cần chê bai như thế không? "Thôi được rồi, ta cũng thấy ánh mắt nàng ta quả thực có vấn đề. Trong đám công tử thế gia, người có tài nhưng không có quyền lực đầy rẫy, sao nàng ta lại cố chấp chọn hắn chứ?"
Nếu gia thế trong sạch, phẩm hạnh đoan chính thì không nói làm gì. Nhưng cái tên Trương Nghiệp Dương kia…
Chẳng qua chỉ là chưa từng trải qua sự tàn khốc của hiện thực, chưa có cơ hội mà thôi.
Tiêu Uyên có vẻ như khẽ cười nhạo.
Làm người tốt từ đầu đến cuối chẳng bao giờ dễ dàng, đặc biệt là người có thể giữ vững tâm hồn trong bể trầm quyền, càng khó hơn nữa. Còn cái thiện lương của tên thư sinh đó chỉ là bề ngoài, hắn ta chỉ là chưa từng chạm đến sự phồn vinh mà thôi.
"Chủ tử."
Cửa thư phòng bị gõ nhẹ: "Thẩm công tử đã đến, nói là có việc gấp."
Tiêu Uyên đặt bút lông xuống, liếc nhìn Lăng Thần Dật đang ngồi trên ghế.
"Nhanh vậy đã đến rồi, không hổ là tướng quân của Vệ cấm quân, mấy năm qua không uổng công tí nào."
Lăng Thần Dật cười, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống.
Nửa đêm khuya khoắt, Thẩm Trường Hách lại chạy đến vì tên thư sinh kia, có thể thấy được nhà Thẩm gia coi trọng hắn ta đến mức nào.
Hắn không lo lắng chuyện bại lộ, mà là...
Ánh mắt Lăng Thần Dật nhìn về phía Tiêu Uyên với vẻ lo lắng. Cuối cùng, mùa xuân của hắn ta vừa mới nảy nở, nhưng xem ra muốn lấy được cô nương nhà Thẩm gia thì chướng ngại vật đầy đường.
Tiêu Uyên môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, âm u và lạnh lẽo: "Cho hắn vào."
Cửa thư phòng được đẩy ra, Thẩm Trường Hách theo sau Khánh An bước vào.
"Tứ Hoàng tử, Lăng Thế tử."
Lăng Thần Dật đứng dậy, hành lễ đáp lại: "Thẩm công tử."
Hành lễ xong, hắn lại nở một nụ cười, làm dịu bớt không khí trong phòng: "Nửa đêm rồi, sao công tử lại đến đây, không phải trong cung có chuyện gì xảy ra hay có tin tức gì mới chăng?"
Thẩm Trường Hách không trả lời, ánh mắt sâu xa nhìn Lăng Thần Dật rồi lại chuyển sang Tiêu Uyên.
Lăng Thần Dật là người của Tứ Hoàng tử, mọi hành động của hắn đều được Tứ Hoàng tử chỉ đạo đến một mức độ nào đó.
Tiêu Uyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng ra lệnh cho Khánh An rót trà cho Thẩm Trường Hách, sau đó lại ra lệnh cho người lui ra ngoài.
Lăng Thần Dật liếc nhìn Thẩm Trường Hách vẫn đứng yên, mí mắt hắn khẽ động, rồi lên tiếng: "Trường Hách huynh, ngồi đi, có chuyện gì thì từ từ nói."
Thẩm Trường Hách khẽ cắn môi, rồi ngồi xuống đối diện với Tiêu Uyên. Áp lực vô hình khiến lòng hắn lạnh lẽo, suy đoán trong đầu đã được xác nhận.
Tiêu Uyên không lên tiếng, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Thẩm Trường Hách. Trong thư phòng tịch mịch yên lặng, sau một hồi lâu, Thẩm Trường Hách mới mở miệng.
"Ta đã nhiều lần hỏi muội muội ta, tình cảm của muội ấy đối với Trương công tử..."
Tiêu Uyên nắm chặt tay, lòng như bị siết lại, khi Thẩm Trường Hách nói ra tên thư sinh ấy, có vẻ như Thẩm An An chỉ yêu duy nhất hắn ta, ánh mắt hắn tràn đầy sóng gió, như thể không thể kiềm chế được.
"Tứ Hoàng tử, tình yêu giữa nam và nữ không thể ép buộc, cũng không thể làm cho qua."
Thẩm Trường Hách trực tiếp nhìn vào Tiêu Uyên, không khí trong phòng bắt đầu trở nên căng thẳng và đáng sợ.
Lăng Thần Dật thấy tình hình căng thẳng, vội vàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Trường Hách huynh, Thẩm cô nương còn trẻ, đọc một số thoại bản tình cảm có thể bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện tình yêu của thư sinh cũng là chuyện bình thường. Nếu gia đình khuyên bảo thêm một chút, chắc hẳn sẽ có cách giải quyết. Mỗi cô nương đều từng có những phút giây bốc đồng khi còn trẻ, không thể cứ để họ làm theo ý mình."
Thẩm Trường Hách hơi nhíu mày. Hắn từng nghĩ muội muội chỉ là nhất thời bốc đồng, là sự hứng thú của tuổi trẻ, nhưng cũng đã khuyên bảo mấy lần mà không có chút tác dụng.
"Lăng Thế tử, là thật lòng hay chỉ là bốc đồng, chỉ có An An mới biết rõ, còn chúng ta chỉ là suy đoán. Ngài và muội ấy chắc cũng đã từng tiếp xúc, nên không hiểu tính tình muội muội ta có như thế nào."
...
Lăng Thần Dật tất nhiên biết cô nương ấy rất cứng đầu, nếu đã quyết tâm, thì Tiêu Uyên này như một con lừa cố chấp, sẽ rất khó để kéo lại. Hai người nhất định sẽ có một trận chiến kéo co.
Hắn nhìn về phía Tiêu Uyên, việc buông tay hay không, tùy thuộc vào một câu nói của hắn.
Tiêu Uyên khẽ mỉm cười lạnh lùng, khóe môi nhếch lên: "Nửa đêm khuya khoắt đến đây, ngươi chỉ muốn nói cho ta biết, nàng ta yêu tên thư sinh ấy đến mức nào thôi sao?"
Một tay Tiêu Uyên chống lên bàn viết, ánh mắt đầy nguy hiểm như thể chỉ cần Thẩm Trường Hách nói đúng, hắn sẽ không ngần ngại ra tay với hắn.
"Ta chỉ không muốn An An đau lòng, càng không muốn các người vướng vào những mối dây vô nghĩa, làm tổn thương cả người khác lẫn bản thân mình."
Nghe vậy, Tiêu Uyên như nghe thấy một câu chuyện cười, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, mỉa mai:
"Không vướng vào, sao biết là vô nghĩa?"
Không vướng vào, thì làm sao biết không tự hại mình?
Thẩm Trường Hách đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, Lăng Thần Dật hơi tái mặt, vội vàng tiến lên ôm lấy vai hắn.
Đùa à, Tiêu Uyên là người thế nào, Thẩm Trường Hách đã theo hắn một hai năm, lẽ ra phải hiểu rõ rồi. Hắn hôm nay có thể đứng đây bình an đối mặt với Tiêu Uyên, chẳng qua là nhờ vào thân phận đại ca của Thẩm An An mà thôi.
"Ngươi yên tâm đi, Tứ Hoàng tử là người biết phân biệt phải trái, ngươi cứ về đợi đi."
Lăng Thần Dật nhắc nhở một cách có ý tứ.
Thẩm Trường Hách không động đậy.
Nếu Tiêu Uyên đã ra tay, chắc chắn có mục đích, cho dù Trương Nghiệp Dương không có chuyện gì, thì khi hắn ra ngoài an toàn, hôn sự của Thẩm An An có lẽ cũng sẽ gặp biến cố.
"Ta đã hứa với An An, sẽ đưa hắn trở về."
Ánh mắt Tiêu Uyên dần trở nên lạnh lẽo, không còn chút ấm áp nào.
Lăng Thần Dật bắt đầu lo lắng, vội vàng lùi lại vài bước, ôm lấy Thẩm Trường Hách, thì thầm:
"Lý Hoài Ngôn đã bị Lý Quốc Công và nhà Trương gia giữ lại."
Thẩm Trường Hách ngây người một lúc, có chút phản ứng chậm trước sự thay đổi đột ngột trong lời nói của Lăng Thần Dật, rồi nghe Lăng Thần Dật tiếp tục nói: "Việc này có liên quan đến Tứ Hoàng tử, để đổi lại Lý Hoài Ngôn, ta chỉ có thể dùng người mà Tứ Hoàng tử quan tâm nhất. Tên thư sinh đó đã thấy thứ không nên thấy, trong thời gian ngắn không thể gặp lại, để tránh làm hỏng kế hoạch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Trường Hách nghiêng đầu nhìn Lăng Thần Dật, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lăng Thần Dật vỗ vỗ vào n.g.ự.c Thẩm Trường Hách, nói: "Nhưng ngươi yên tâm đi, người ở trong tay ta, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm. Đợi cứu được Lý Hoài Ngôn, ta sẽ trực tiếp giao người cho ngươi. Trường Hách huynh, ngươi và Lý Hoài Ngôn cũng có mối quan hệ khá tốt, mạng của hắn, và vài ngày tự do của tên thư sinh đó, ngươi nghĩ cái nào quan trọng hơn, chắc chắn ngươi sẽ có quyết định."
Thẩm Trường Hách nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên đang bình tĩnh, môi mím thành một đường thẳng.
Lăng Thần Dật dù một lòng hướng về phía Tứ Hoàng tử, nhưng không bao giờ nói điều gì không chắc chắn. Hơn nữa, chuyện gặp phải Nhị Hoàng tử tại quan phủ, Thẩm Trường Hách không nghi ngờ gì về những lời của hắn.
"Hoài Ngôn huynh hiện giờ thế nào?"
"Không biết."
Khi nhắc đến chuyện này, Lăng Thần Dật cũng có chút buồn rầu: "Ta đã phái không ít người đi điều tra, nhưng đều không có tin tức gì. Kế mẫu của hắn là người độc ác, tay chân tàn nhẫn, chuyện này phải giải quyết nhanh chóng."
Thẩm Trường Hách gật đầu, do dự một chút rồi dặn dò: "Ngươi… đừng để hắn gặp chuyện gì, ta không thể giải thích với muội muội ở nhà."
"Ngươi yên tâm, cứ về báo với Thẩm cô nương, trong vòng mười ngày, chắc chắn sẽ trả lại người cho nàng ấy."
Lăng Thần Dật nhìn Tiêu Uyên, trong lòng thầm cầu nguyện hắn phải giữ vững bình tĩnh, mười ngày nữa sẽ có kết quả.
Thẩm Trường Hách nghĩ về ngày lành mà mẫu thân đã cầu cin cho Thẩm An An, có vẻ cũng là trong mười ngày, nếu gấp rút thì sẽ không ảnh hưởng gì.
Trước đó, Tứ Hoàng tử cũng không biết gì về ngày lành đã định trong nhà, vì vậy không thể là vì muốn trì hoãn việc đính hôn.
"Được, nếu có gì ta có thể giúp về Hoài Ngôn huynh, cứ nói với ta."
"Đương nhiên rồi."
Lăng Thần Dật vỗ vai Thẩm Trường Hách, chào hỏi Tiêu Uyên, rồi tiễn hắn ra ngoài.
Khi quay lại, hắn thấy trên bàn viết, những chiếc tách trà vỡ vụn đầy đất.
Lăng Thần Dật gọi Khánh An vào dọn dẹp, sau đó ngồi xuống đối diện với Tiêu Uyên.
Hắn hiểu rõ, điều hắn quan tâm không phải hành động của Thẩm Trường Hách tối nay, mà là những lời mà hắn nói về việc ThẩmAn An kiên quyết với Trương Nghiệp Dương.
"Biết trước thế này, hôm Trung Thu đó, chúng ta nên ép buộc và dụ dỗ hắn, để hắn gia nhập vào phủ Vĩnh Ninh Hầu." - Hắn nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Uyên mím môi thật chặt, ánh mắt dần trở nên u ám.
Hắn không nói gì, nhưng không khí trong phòng lạnh lẽo đến mức có thể cắt đứt.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh khi nàng ấy đối xử khác biệt với hắn và Trương Nghiệp Dương.
Nàng ấy thật sự thích hắn đến vậy sao?
Lăng Thần Dật cảm thấy n.g.ự.c mình bị đè nén, lấy hết can đảm nói: "Tiêu Uyên, huynh không nghĩ đến việc liên kết phủ Tứ Hoàng tử và Thẩm gia sao?"
Khiến Thẩm gia không còn đường lui ngoài việc phụ thuộc vào Tiêu Uyên, thì nữ nhi của Thẩm gia chỉ còn cách gả vào phủ Tứ Hoàng tử.
Tiêu Uyên hạ mi mắt, im lặng rất lâu, không nói gì.
Hắn đương nhiên đã nghĩ đến, nhưng một khi đã dính dáng đến lợi ích, có một số thứ sẽ không còn thuần khiết như trước, hơn nữa, khi chưa có đủ sự chắc chắn hắn không muốn kéo Thẩm gia xuống nước cùng.
Hơn nữa, với tính cách kiêu ngạo của nữ nhân ấy, làm sao để nàng ta có thể chấp nhận việc giống như một công cụ để gả cho hắn, làm nút thắt của mối quan hệ giữa hai phủ.
Hắn không nói gì, nhưng là bằng hữu từ nhỏ, Lăng Thần Dật làm sao không hiểu được tâm tư của hắn. Hắn cảm thấy nặng nề trong lòng, không khỏi thở dài.
Trong tình cảm, người càng chìm đắm càng phải đối mặt với thế yếu.
Cô nương đó từ nay về sau, sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của Tiêu Uyên.
Hắn thở dài, đứng dậy khỏi ghế: "Chắc Nhị Hoàng tử bên đó cũng có động tĩnh rồi, ta phải về trước, còn huynh... đừng đ/â/m đầu vào ngõ cụt, nếu thực sự không được, thì cứ đoạt lấy."
"Ừm."
Tiêu Uyên đáp lại một cách lạnh nhạt, ánh mắt đen như mực bị mi mắt dài che khuất, không thể nhìn ra tâm trạng của hắn lúc này.
Khi Thẩm Trường Hách trở về Thẩm phủ, đèn trong Hải Đường Viên vẫn chưa tắt. Hắn do dự một chút, rồi vẫn quyết định quay lại Hải Đường Viên trước.
Thẩm An An đang nằm trên giường mềm, đầu óc dần trở nên mơ màng, có chút buồn ngủ. Nàng nghe thấy Mặc Hương nhẹ nhàng bước vào, nói: "Cô nương."
Thẩm An An mở mắt ra, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Công tử đã về, đang ở trong viện."
Nghe vậy, Thẩm An An lập tức ngồi dậy, nói: "Lấy cho ta chiếc áo choàng."
Mặc Hương nhanh chóng đưa chiếc áo choàng cho nàng, rồi nói: "Ngoài trời lạnh lắm, mau mời đại ca vào."
Thẩm Trường Hách bước vào cửa và ngay lập tức quan sát sắc mặt của nàng. Lúc này đã gần nửa đêm, nhưng nhìn nàng có vẻ mệt mỏi, hai mắt hơi thâm quầng, không giống như đang ngủ.
Có lẽ là nàng đã chờ hắn từ lâu, suy nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Trường Hách có chút nặng nề.
Thẩm An An thật sự quan tâm đến tên thư sinh đó như vậy, nhưng Tứ Hoàng tử lại không ngừng quấy rối, tình hình này sẽ kết thúc như thế nào đây.
Thẩm An An sau khi bảo Mặc Hương pha trà cho Thẩm Trường Hách để hắn làm ấm người, mới hỏi:
"Đại ca, có tin tức gì không?"
Thẩm Trường Hách do dự một chút, sợ nàng lo lắng quá mức, cuối cùng không kể lại chi tiết mà chỉ chọn những điều cần nói.
"Hắn không sao, gần đây trong triều có nhiều chuyện phức tạp, hôm nay công tác trễ, thấy được một số chuyện không nên thấy, nên bị tạm thời giam giữ. Sau vài ngày sẽ được thả ra."
Thẩm An An ngẩn người, muốn hỏi hắn đã thấy chuyện gì, lại bị ai giam giữ nhưng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của đại ca, nàng dừng lại cũng không hỏi gì thêm nữa.
Nếu là chuyện không nên thấy, thì chắc chắn liên quan đến những chuyện mật trong triều, nàng không nên biết.
"Hắn có khỏe không?"
Thẩm Trường Hách nhẹ gật đầu, nói: "Yên tâm, khoảng mười ngày nữa sẽ được thả ra."
"Vậy thì tốt."
Thẩm An An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là được.
Nàng không hỏi thêm gì nữa, Thẩm Trường Hách cũng không nói gì thêm. Sau khi dặn nàng nghỉ ngơi tốt, hắn liền rời đi.
"Cô nương, Trương công tử sống trong ngõ nhỏ đó, sao lại có thể thấy được những chuyện không nên thấy chứ?"
Nơi đó cách khu quý tộc cũng khá xa mà.
"Không biết."
ThẩmAn An lắc đầu, rồi dặn dò nàng ta: "Chuyện này không được nói ra ngoài, nếu đại ca đã nói không sao thì chắc chắn là không sao."
"Vâng."
Đến gần sáng, Mặc Hương cuối cùng cũng giúp Thẩm An An đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Trường Hách thỉnh an, hắn nói với Thẩm phu nhân cùng một câu chuyện với Thẩm An An.
Thẩm phu nhân muốn hỏi kỹ thêm, nhưng vì Thẩm Trường Hách phải lên triều, đành phải để hắn đi trước.
"Chỉ cần không dính dáng đến những chuyện không nên tham gia, thì Thẩm gia sẽ bảo vệ được người."
Thẩm phu nhân thở dài, biết người đã không sao thì bắt đầu chuẩn bị cho việc cưới tân nương vào cuối năm.
Trước cổng hoàng cung, tiếng chuông dài và vang vọng, các quan văn võ lần lượt tiến vào điện Phụng Thiên.
Theo quy trình thường ngày, sau khi các bộ báo cáo, đại thái giám chủ trì nghi thức lên tiếng: "Có sớ tấu lên, không có sớ thì tan triều."
Trong đám võ quan, bỗng có người bước ra: "Hoàng thượng, hiện nay biên giới yên ổn, không có chiến sự, Tề Tướng quân đã trấn giữ nhiều năm, có phải cũng đã đến lúc điều ông ta về rồi không?"
Vừa dứt lời, cả đại điện trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tề Tướng quân, Tể Cẩm Bình, là đệ đệ của Thục Phi đã qua đời, là cửu cửu của Tứ Hoàng tử!
Khi ông ta trở về kinh, điều đó có nghĩa là điều gì ai cũng hiểu.
Ánh mắt Nhị Hoàng tử Tiếu Trạch trầm xuống, không hề để lộ dấu vết, lén lút ra hiệu cho một người nam nhân trung niên bên phải phía sau.
Người đó lập tức bước ra: "Hoàng thượng, thần cho rằng điều này không thích hợp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương