Lâm Vũ Nhu thu ngón tay lại rồi lại duỗi ra, cuối cùng khẽ cúi mắt, đặt tay lên cổ tay Thẩm Trường Hách, mượn lực bước lên xe ngựa.
Ngồi trong xe, tim nàng vẫn đập thình thịch không yên. Bóng dáng cao lớn in trên rèm xe, tiếp đó, xe hơi trùng xuống nàng biết, là Thẩm Trường Hách đích thân đánh xe.
Ý định rút lui vừa nhen nhóm trong lòng bỗng chốc tan biến. Nàng không cam tâm, cũng không nỡ buông tay như vậy.
Giữa màn đêm, Đoan Oánh Oánh cứ thế trơ mắt nhìn Thẩm Trường Hách ngồi lên xe ngựa của nhà Lâm phủ, làm công việc mà chỉ có xa phu mới nên làm tự tay đưa nàng ấy về nhà.
Khoảnh khắc hắn dịu dàng đưa tay để Lâm cô nương vịn lên mà bước lên xe, tựa như một mũi kim sắc bén đ/â/m thẳng vào tim nàng, khiến từng nhịp thở cũng bỏng rát đau đớn.
Thẩm An An không quay đầu nhìn Đoan Oánh Oánh đang đứng lặng trong màn đêm. Nàng xoay người bước lên xe ngựa của Thẩm phủ, rồi dặn Trung thúc đi theo xe nhà Lâm gia.
Hai huynh muội cứ thế đưa Lâm Vũ Nhu đến tận cổng Lâm phủ.
Thẩm An An vén rèm xe, nhìn đại ca mình dìu Lâm cô nương xuống xe. Hai người đứng trước cổng, ánh đèn lưu ly treo cao, soi tỏ từng đường nét trên gương mặt họ.
Nàng ngồi yên trong xe, không bước ra quấy rầy cuộc trò chuyện của họ.
Thẩm Trường Hách vốn không giỏi ăn nói, ngoài mấy câu cảm tạ, hắn chỉ im lặng, không biết phải nói gì thêm.
Lâm Vũ Nhu cắn môi dưới, do dự một hồi, cuối cùng nhẹ giọng mở lời: “Hôm nay xảy ra chuyện đột ngột, trong phủ chắc hẳn sẽ rất bận rộn. Nếu công tử cảm thấy khó xử, lễ nạp thê ngày mai có thể tạm hoãn, ta sẽ trình bày rõ với trưởng bối trong nhà.”
Giọng nàng càng nói càng nhỏ, đến cuối gần như chỉ còn là tiếng thì thầm khe khẽ, nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra chút khàn khàn đầy gượng gạo.
Nếu không phải đang cố nén, e rằng nước mắt nàng đã rơi xuống từ lâu. Nàng không nỡ, nhưng cũng hiểu rõ trên đời này, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng.
Nàng đang cho Thẩm Trường Hách cơ hội để rút lui.
Thẩm Trường Hách khẽ nhíu mày. Dưới ánh đèn lưu ly, vị cô nương trước mặt đoan trang dịu dàng, từng lời nói ra đều suy nghĩ cho hắn.
“Lẽ nào… ta đã làm điều gì sơ suất khiến Lâm cô nương không vui sao?”
Lâm Vũ Nhu sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trầm lắng của hắn.
“Không… không có, ta chỉ là…”
Nàng không biết phải nói gì, cũng chẳng biết nên nói thế nào. Lại sợ nếu thẳng thắn nhắc đến sự mập mờ giữa hắn và Nhị cô nương Đoan gia, sẽ khiến hắn cảm thấy nàng không đủ rộng lượng, quá mức nhỏ nhen, ghen tuông vô cớ.
Khuôn mặt nàng ửng đỏ vì sốt ruột, đôi môi đỏ mọng bị cắn chặt, bàn tay vô thức siết chặt lấy chiếc khăn tay trong lòng.
Thẩm Trường Hách nhìn nàng ngập ngừng khó nói, dường như có điều gì khó xử, liền chủ động lên tiếng hóa giải bầu không khí: “Chuyện nạp thê, trưởng bối trong nhà đã sớm chuẩn bị chu toàn, sẽ không có gì trì hoãn đâu. Nếu Lâm cô nương có điều gì muốn nói thì…”
"Không có."
Lâm Vũ Nhu buột miệng giải thích: "Ta không có vấn đề gì cả, cũng không phải không vui."
Nói đến đây, nàng mới nhận ra sự sốt sắng của bản thân, đôi má đỏ bừng như nhỏ ra m/á/u, thầm trách mình không đủ dè dặt. Nhưng trong ánh mắt lại không giấu được niềm vui sướng.
Thẩm Trường Hách khẽ gật đầu: "Trời cũng không còn sớm, ngày mai còn nhiều việc phải lo, Lâm cô nương mau vào nghỉ ngơi đi."
Lâm Vũ Nhu khẽ cúi đầu đáp lời, e lệ hành lễ rồi nhanh chóng cùng nha hoàn bước vào trong phủ.
Khi bước xuống bậc thềm, nàng bất giác quay lại, bắt gặp bóng dáng cao lớn như trúc xanh của hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như vẫn đang dõi theo nàng rời đi.
Tất cả những lo lắng trong lòng bỗng chốc tan biến. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, trái tim trong lồng n.g.ự.c cũng đập rộn ràng theo từng bước chân.
Đợi đến khi cửa phủ Lâm gia khép lại, Thẩm Trường Hách mới xoay người lên xe ngựa.
Trung thúc vung roi, xe ngựa quay đầu trở về phủ Thẩm.
Thẩm An An không nói gì, nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát gương mặt điềm tĩnh của đại ca mình, như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nàng chắc chắn, trước đây đại ca từng động lòng với Đoan Oánh Oánh. Nhưng hôm nay, hắn đối với Lâm cô nương lại chu đáo và dịu dàng không kém, khiến nàng có phần khó nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Thẩm Trường Hách trầm mặc suốt nửa đường, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, không lộ ra chút cảm xúc nào.
"Vừa rồi Lâm cô nương nói gì với huynh?"
Thẩm An An bỗng cất tiếng hỏi.
Hàng mi dài của Thẩm Trường Hách khẽ rung, một lúc lâu sau mới thấp giọng đáp: "Nàng nói, nếu trong phủ bận rộn, có thể hoãn lại ngày nạp thê."
Thẩm An An thoáng bất ngờ, nhưng lập tức cảm thấy Lâm cô nương đúng là một người thông minh.
Nếu đại ca không muốn, như vậy cũng xem như giữ thể diện cho cả hai bên.
Một cô nương khuê các như nàng, dịu dàng nho nhã, đoan trang hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng có sự kiêu hãnh riêng của mình.
"Đại ca nói sao?"
Thẩm Trường Hách im lặng trong chốc lát, môi mím chặt rồi trầm giọng đáp: "Vẫn sẽ nạp thê như kế hoạch."
...
Lần này, Thẩm An An thực sự sững sờ. Nàng là người hiểu rõ hơn ai hết, đại ca đối với mối hôn sự này vốn chẳng hề tình nguyện. Huống hồ hôm nay huynh ấy còn tìm lại được người trong lòng, nàng còn tưởng rằng huynh ấy sẽ thuận thế mà từ chối chứ.
Nhưng Thẩm An An không buông bỏ mà tiếp tục truy vấn, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Là vì hôm nay Lâm cô nương đã không màng hiểm nguy để cứu muội sao?"
"Vì điều đó, đại ca mới chấp nhận cuộc hôn nhân này?"
Thẩm Trường Hách không đáp.
Trong lòng Thẩm An An bỗng thấy nặng nề. Nàng khẽ siết tay, chậm rãi nói: "Đại ca, Lâm cô nương là một cô nương tốt, nàng xứng đáng có một vị lang quân thật lòng đối đãi."
Nếu đại ca chỉ vì cảm kích mà nhất thời mềm lòng, trong khi trong tim vẫn vương vấn một người khác, thì quả thực không cần thiết.
Ngón tay Thẩm Trường Hách dần siết chặt, gương mặt căng thẳng, cổ tay đặt trên đầu gối cũng hơi cúi xuống.
"Ta biết."
Chính vì biết, nên hắn mới chấp nhận. Mới có thể trước mặt Tứ Hoàng tử và Lý Hoài Ngôn mà thẳng thắn thừa nhận hôn sự này.
"Vậy còn Đoan Oánh Oánh thì sao?"
Thẩm An An không chút do dự vạch trần lớp bình tĩnh giả tạo của hắn.
"Đại ca định làm thế nào đây? Vừa không quên được nàng ấy, vừa cùng Lâm cô nương hứa hẹn cả đời? Đại ca vì một chữ 'ơn' mà không nỡ từ chối, vậy sao biết Lâm cô nương có đồng ý chấp nhận không?"
Nếu như Lâm Cô nương thật sự sẵn lòng chấp nhận, nàng ấy đã không chủ động đề xuất việc hoãn lại lễ nạp thái.
Lâm Vũ Nhu đã giúp đỡ nàng, chính vì vậy, nàng không muốn đại ca báo đáp theo cách này. Đó không phải là báo đáp ân tình, mà là trả thù. Không có ai hiểu rõ nỗi đau của việc yêu mà không thể được đáp lại hơn nàng.
Thẩm Trường Hách như thể bị trúng tim đen, sắc mặt hơi tái nhợt. Hắn đưa tay vỗ vào gáy của Thẩm An An, trán nhíu lại: "Đại ca của muội là người thay lòng đổi dạ, là kẻ đáng ghét đến thế sao?"
Thẩm An An bĩu môi, với tư cách là nhi tử, đại ca, nam nhân - hắn chẳng có gì để phàn nàn, nhưng trong tình yêu giữa nam và nữ, ai có thể nói chắc được điều gì? Thẩm Trường Hách thu lại nét mặt, đôi mắt đen láy nhìn ra cửa sổ, vô cùng bình thản: "Một khi đã nhận, sẽ không thay đổi."
Hắn luôn tin rằng, thứ có thể ràng buộc con người không chỉ là tình cảm, mà còn là giáo dưỡng và khí tiết.
Một khi đã gật đầu, thừa nhận Lâm Cô nương, và đã hứa hôn, thì hắn sẽ làm tất cả những gì một người phu quân cần làm, bao gồm trung thành với bản thân và giữ gìn đạo lý.
Quân tử nói hành động chứ không nói tâm! Hàng nghìn ngày tháng, trái tim cũng có thể dần dần trở nên ấm áp. Cô nương hiền lành và tươi sáng như vậy, hắn chắc chắn sẽ không ghét, chỉ cần không ghét, thì mọi chuyện đều có thể thay đổi.
Thẩm An An nhìn chăm chú vào Thẩm Trường Hách một lúc lâu, thấy biểu lộ hắn có sự kiên định, không có chút d.a.o động nào, thì nàng cũng yên tâm phần nào.
Một lần gặp gỡ đẹp đẽ quả thật là tuyệt vời, nhưng so với việc cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, nó vẫn quá mơ hồ. Có nàng và mẫu thân ở đây, nhất định sẽ không để cô nương ấy phải chịu ủy khuất.
"Công tử, cô nương, đến nơi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trung thúc nhẹ nhàng báo.
Hai huynh muội xuống xe, liền nhìn thấy Thẩm phu nhân đứng đợi ở cửa phủ, đôi mắt sưng húp.
"Mẫu thân."
Thẩm An An vội vàng chạy lại.
Thẩm phu nhân vội vàng kéo nàng, quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy nước mắt, lo lắng không thôi: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Nếu không phải do phu quân nhiều lần dặn dò, bà suýt nữa đã chạy đến phủ Nhị Hoàng tử để đòi người.
Ba mẫu tử ngồi nghỉ một lúc trong viện của Thẩm phu nhân, sau đó bà bảo Thẩm An An nhanh chóng trở về Hải Đường viên để nghỉ ngơi, còn Thẩm Trường Hách ở lại.
Trong phòng, tất cả các hạ nhân đã rời đi, chỉ còn lại hai mẫu tử. Thẩm phu nhân sắc mặt trầm xuống: "Hiện giờ tin tức muội muội con bị bọn cướp bắt đi đã lan truyền khắp nơi, nếu không xử lý cẩn thận, chắc chắn sẽ tổn hại đến danh tiếng của An An."
Dù sao, vết nhơ này cũng đã phải gánh, cái Thẩm gia có thể làm chỉ là cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiết của Thẩm An An trong dư luận.
"Nhị Hoàng tử thật sự là kẻ quá đáng."
Thẩm phu nhân tức giận vỗ mạnh lên bàn.
Hạng người thấp kém, đê tiện như vậy mà còn muốn mơ tưởng sự ủng hộ của Thẩm gia, đúng là hoang đường.
Sắc mặt Thẩm Trường Hách cũng rất khó coi: "Việc này con sẽ bàn với phụ thân một cách cẩn thận."
Dám bắt cóc Thẩm An An để uy hiếp, cha con họ sao có thể để hắn ta được như ý.
Thẩm phu nhân gật đầu: "Cũng tại gần đây Thẩm gia chúng ta quá nhún nhường, để cho người trong hoàng gia tưởng rằng chúng ta là những quả hồng mềm, mặc họ nắm bắt và ức h/i/ế/p."
Không khí trong phòng trở nên nặng nề và lạnh lẽo.
Nha hoàn thân cận vào bưng trà, thấy sắc mặt Thẩm phu nhân đen như mực, lo lắng bà sẽ tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vàng giúp bà xoa lưng. Thẩm phu nhân uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một chút rồi bình tĩnh lại, dập tắt cơn giận.
Bà ngẩng đầu nhìn nhi tử, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay con có gặp Lâm Cô nương không?"
Thẩm Trường Hách ngừng lại một chút, gật đầu: "Có gặp."
Khi nhắc đến việc này, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh cô nương đỏ mặt vì lo lắng đứng chờ ở cổng hoàng cung, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt ngập tràn niềm vui và xúc động.
"Con cảm thấy thế nào?"
Thẩm Trường Hách mím môi, đánh giá một cách trung thực: "Nàng ấy là một cô nương rất tốt, hôm nay nhờ có nàng ấy, An An mới có thể hóa nguy thành an."
Thẩm phu nhân sắc mặt hơi dịu lại, ánh mắt chứa đầy vui mừng chân thành: "Nghe nói nàng ấy vì cứu An An mà phải trốn tránh sự truy sát của ám vệ trong phủ Nhị Hoàng tử, chúng ta đã nợ người ta một ân tình lớn, con nhất định phải đối xử tốt với cô nương đó."
Thẩm Trường Hách cúi đầu: "Mẫu thân yên tâm."
Cuối cùng, khi nghe được sự đồng ý từ nhi tử, Thẩm phu nhân mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hài lòng: "Có thể lấy được một cô nương tốt như vậy là phúc khí của Thẩm gia chúng ta."
Thẩm Trường Hách không nói gì, coi như là đồng ý với lời nói đó.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng nên nhanh chóng trở về, đừng để muộn lễ đính hôn ngày mai."
Thẩm Trường Hách đứng dậy, chắp tay hỏi: "Phụ thân vẫn chưa về sao?"
Thẩm phu nhân lắc đầu: "Chưa, con về trước đi, ta còn đợi ông ấy một lát."
Thẩm Trường Hách gật đầu, rời khỏi viện của Thẩm phu nhân.
Đi trong hành lang trở về, Thẩm Trường Hách cảm thấy tâm trí mình hơi rối loạn.
Ngọn nến trong thư phòng của hắn vẫn cháy suốt đêm, bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ cũng không hề nghỉ ngơi suốt cả đêm.
Hắn suy nghĩ về lời của Thẩm An An, trong lòng so sánh cảm xúc của mình đối với hai cô nương.
Cô nương được hắn cứu lên từ trong nước đêm Trung Thu, yếu đuối và đáng thương, hắn đã động lòng, cũng từng hy vọng có thể gặp lại nàng.
Nhưng hắn chưa từng có ý định chủ động tìm nàng, rõ ràng chỉ cần hỏi những quan quân phụ trách khu vực đêm đó là có thể biết được thân phận của nàng.
Lần gặp lại này, trái tim hắn vẫn rung động, nhưng so với lần đầu tiên, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn nhớ lại, khi đó, suy nghĩ đầu tiên trong lòng là, vì cứu An An, hắn đã tuyên bố vị hôn thê của mình là cô gái của Lâm gia. Hắn đã cố gắng kiềm chế, không nghĩ đến những chuyện khác, nhắc nhở bản thân không thể phụ lòng cô nương tốt như vậy.
Nhưng dù chỉ trong giây phút thoáng qua, hắn vẫn cảm thấy áy náy và tự trách mình, cảm thấy có lỗi với Lâm Vũ Nhu.
Sau đó... Khi bỏ lại Đoan Nhị cô nương, đưa Lâm cô nương về, trong lòng hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối hay miễn cưỡng. Điều hắn suy nghĩ chính là trách nhiệm của một vị hôn phu, là quyết định đúng đắn mà hắn phải đưa ra.
Cuộc thẩm vấn của An An đã khơi dậy ngọn lửa nhỏ đã dần dần lụi tàn trong lòng hắn, khiến hắn không thể không đối mặt với nó.
Lý trí sau một đêm suy nghĩ bảo hắn rằng, nếu trước đêm nay, hắn gặp Đoan Nhị cô nương, có lẽ hắn sẽ hủy bỏ hôn ước, nhưng tình cờ, lại là Lâm cô nương xuất hiện trước nàng ấy.
Ngọn lửa nhỏ ấy, so với trách nhiệm hắn phải gánh vác, không đáng kể, hắn không làm tổn thương Đoan Nhị cô nương, thậm chí còn cứu nàng, nhưng nếu hủy hôn, mới thật sự là có lỗi với Lâm cô nương.
Dù là trách nhiệm, nhưng trong lòng Thẩm Trường Hách cũng không cảm thấy miễn cưỡng.
Ánh sáng bình minh đến rất nhanh, không chỉ Thẩm Trường Hách không nghỉ ngơi, mà cả Thẩm An An cũng trằn trọc khó ngủ.
Nàng suy nghĩ về hôn sự của đại ca và Lâm cô nương, cuối cùng kết luận rằng đại ca là một người chính trực, lương thiện, dù không yêu, nhưng cũng sẽ không làm tổn thương Lâm cô nương.
Còn Lâm cô nương, nàng ấy biết rõ mọi chuyện, nếu đã đồng ý, nàng ấy có cần phải do dự hay không? Chỉ cần có thể cùng nhau suốt đời, yêu hay không yêu cũng chẳng sao.
Từ chuyện này, suy nghĩ của nàng lại vô tình trôi về những sự kiện xảy ra tối nay tại phủ của Nhị Hoàng tử.
Nàng nghĩ về sự khác thường của Tiêu Uyên và cảnh tượng không chút do dự giao ra hồ sơ, điều đó khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Cảm giác như có điều gì đó đang dần dần vượt ra ngoài dự tính của nàng, không còn trong tầm kiểm soát.
——
Khi Tiêu Uyên trở về phủ Hoàng tử, Lăng Thần Dật đã ngồi trong thư phòng đợi hắn.
“Anh hùng cứu mỹ nhân trở về rồi à?”
Lăng Thần Dật nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.
Tiêu Uyên liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, cởi áo ngoài đưa cho Khánh Phong rồi đi đến bàn sách ngồi xuống.
Lăng Thần Dật nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên: “Cuối cùng cũng bắt được cơ hội, vất vả cả tháng trời, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.”
Hắn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyên, giọng điệu có chút trách móc: “Huynh hy sinh lớn như vậy, sao, không được Thẩm cô nương thưởng cho một nụ hôn sao?”
Tiêu Uyên dừng tay lại khi cầm chén trà, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, Lăng Thần Dật lập tức ngồi thẳng người lên.
Trên mặt vẫn còn chút ấm ức.
Lẽ ra sau khi đánh bại Nhị Hoàng tử, chẳng bao lâu nữa có thể đưa người đó trở lại, giờ lại thành công cốc.
Quan trọng hơn là nhìn bộ dạng của Tiêu Uyên, cũng không có vẻ gì là đã tiến triển với cô gái nhà Thẩm gia. Lăng Thần Dật càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ngày mai sẽ không ít tấu chương của huynh đâu, sớm nghỉ ngơi để mai còn khẩu chiến với các quan văn.”
“Chờ một chút.”
Tiêu Uyên gọi hắn lại: “Ngươi đừng ngủ vội, trước khi trời sáng, phải bắt được đám cướp phối hợp với Tiêu Trạch đó.”
Lăng Thần Dật nhíu mày lại: “Người của huynh không phải đã đi rồi sao?”
“Bọn họ làm việc không nhanh bằng ngươi, phải nhờ ngươi tự đi bắt người trước khi trời sáng.”
Lăng Thần Dật thật sự không biết phải nói gì: “Bắt bọn họ có liên quan gì đến buổi triều sáng mai, sao huynh nhất định phải bắt được trước khi trời sáng...”
Ngồi trong xe, tim nàng vẫn đập thình thịch không yên. Bóng dáng cao lớn in trên rèm xe, tiếp đó, xe hơi trùng xuống nàng biết, là Thẩm Trường Hách đích thân đánh xe.
Ý định rút lui vừa nhen nhóm trong lòng bỗng chốc tan biến. Nàng không cam tâm, cũng không nỡ buông tay như vậy.
Giữa màn đêm, Đoan Oánh Oánh cứ thế trơ mắt nhìn Thẩm Trường Hách ngồi lên xe ngựa của nhà Lâm phủ, làm công việc mà chỉ có xa phu mới nên làm tự tay đưa nàng ấy về nhà.
Khoảnh khắc hắn dịu dàng đưa tay để Lâm cô nương vịn lên mà bước lên xe, tựa như một mũi kim sắc bén đ/â/m thẳng vào tim nàng, khiến từng nhịp thở cũng bỏng rát đau đớn.
Thẩm An An không quay đầu nhìn Đoan Oánh Oánh đang đứng lặng trong màn đêm. Nàng xoay người bước lên xe ngựa của Thẩm phủ, rồi dặn Trung thúc đi theo xe nhà Lâm gia.
Hai huynh muội cứ thế đưa Lâm Vũ Nhu đến tận cổng Lâm phủ.
Thẩm An An vén rèm xe, nhìn đại ca mình dìu Lâm cô nương xuống xe. Hai người đứng trước cổng, ánh đèn lưu ly treo cao, soi tỏ từng đường nét trên gương mặt họ.
Nàng ngồi yên trong xe, không bước ra quấy rầy cuộc trò chuyện của họ.
Thẩm Trường Hách vốn không giỏi ăn nói, ngoài mấy câu cảm tạ, hắn chỉ im lặng, không biết phải nói gì thêm.
Lâm Vũ Nhu cắn môi dưới, do dự một hồi, cuối cùng nhẹ giọng mở lời: “Hôm nay xảy ra chuyện đột ngột, trong phủ chắc hẳn sẽ rất bận rộn. Nếu công tử cảm thấy khó xử, lễ nạp thê ngày mai có thể tạm hoãn, ta sẽ trình bày rõ với trưởng bối trong nhà.”
Giọng nàng càng nói càng nhỏ, đến cuối gần như chỉ còn là tiếng thì thầm khe khẽ, nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra chút khàn khàn đầy gượng gạo.
Nếu không phải đang cố nén, e rằng nước mắt nàng đã rơi xuống từ lâu. Nàng không nỡ, nhưng cũng hiểu rõ trên đời này, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng.
Nàng đang cho Thẩm Trường Hách cơ hội để rút lui.
Thẩm Trường Hách khẽ nhíu mày. Dưới ánh đèn lưu ly, vị cô nương trước mặt đoan trang dịu dàng, từng lời nói ra đều suy nghĩ cho hắn.
“Lẽ nào… ta đã làm điều gì sơ suất khiến Lâm cô nương không vui sao?”
Lâm Vũ Nhu sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trầm lắng của hắn.
“Không… không có, ta chỉ là…”
Nàng không biết phải nói gì, cũng chẳng biết nên nói thế nào. Lại sợ nếu thẳng thắn nhắc đến sự mập mờ giữa hắn và Nhị cô nương Đoan gia, sẽ khiến hắn cảm thấy nàng không đủ rộng lượng, quá mức nhỏ nhen, ghen tuông vô cớ.
Khuôn mặt nàng ửng đỏ vì sốt ruột, đôi môi đỏ mọng bị cắn chặt, bàn tay vô thức siết chặt lấy chiếc khăn tay trong lòng.
Thẩm Trường Hách nhìn nàng ngập ngừng khó nói, dường như có điều gì khó xử, liền chủ động lên tiếng hóa giải bầu không khí: “Chuyện nạp thê, trưởng bối trong nhà đã sớm chuẩn bị chu toàn, sẽ không có gì trì hoãn đâu. Nếu Lâm cô nương có điều gì muốn nói thì…”
"Không có."
Lâm Vũ Nhu buột miệng giải thích: "Ta không có vấn đề gì cả, cũng không phải không vui."
Nói đến đây, nàng mới nhận ra sự sốt sắng của bản thân, đôi má đỏ bừng như nhỏ ra m/á/u, thầm trách mình không đủ dè dặt. Nhưng trong ánh mắt lại không giấu được niềm vui sướng.
Thẩm Trường Hách khẽ gật đầu: "Trời cũng không còn sớm, ngày mai còn nhiều việc phải lo, Lâm cô nương mau vào nghỉ ngơi đi."
Lâm Vũ Nhu khẽ cúi đầu đáp lời, e lệ hành lễ rồi nhanh chóng cùng nha hoàn bước vào trong phủ.
Khi bước xuống bậc thềm, nàng bất giác quay lại, bắt gặp bóng dáng cao lớn như trúc xanh của hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như vẫn đang dõi theo nàng rời đi.
Tất cả những lo lắng trong lòng bỗng chốc tan biến. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, trái tim trong lồng n.g.ự.c cũng đập rộn ràng theo từng bước chân.
Đợi đến khi cửa phủ Lâm gia khép lại, Thẩm Trường Hách mới xoay người lên xe ngựa.
Trung thúc vung roi, xe ngựa quay đầu trở về phủ Thẩm.
Thẩm An An không nói gì, nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát gương mặt điềm tĩnh của đại ca mình, như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nàng chắc chắn, trước đây đại ca từng động lòng với Đoan Oánh Oánh. Nhưng hôm nay, hắn đối với Lâm cô nương lại chu đáo và dịu dàng không kém, khiến nàng có phần khó nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Thẩm Trường Hách trầm mặc suốt nửa đường, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, không lộ ra chút cảm xúc nào.
"Vừa rồi Lâm cô nương nói gì với huynh?"
Thẩm An An bỗng cất tiếng hỏi.
Hàng mi dài của Thẩm Trường Hách khẽ rung, một lúc lâu sau mới thấp giọng đáp: "Nàng nói, nếu trong phủ bận rộn, có thể hoãn lại ngày nạp thê."
Thẩm An An thoáng bất ngờ, nhưng lập tức cảm thấy Lâm cô nương đúng là một người thông minh.
Nếu đại ca không muốn, như vậy cũng xem như giữ thể diện cho cả hai bên.
Một cô nương khuê các như nàng, dịu dàng nho nhã, đoan trang hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng có sự kiêu hãnh riêng của mình.
"Đại ca nói sao?"
Thẩm Trường Hách im lặng trong chốc lát, môi mím chặt rồi trầm giọng đáp: "Vẫn sẽ nạp thê như kế hoạch."
...
Lần này, Thẩm An An thực sự sững sờ. Nàng là người hiểu rõ hơn ai hết, đại ca đối với mối hôn sự này vốn chẳng hề tình nguyện. Huống hồ hôm nay huynh ấy còn tìm lại được người trong lòng, nàng còn tưởng rằng huynh ấy sẽ thuận thế mà từ chối chứ.
Nhưng Thẩm An An không buông bỏ mà tiếp tục truy vấn, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Là vì hôm nay Lâm cô nương đã không màng hiểm nguy để cứu muội sao?"
"Vì điều đó, đại ca mới chấp nhận cuộc hôn nhân này?"
Thẩm Trường Hách không đáp.
Trong lòng Thẩm An An bỗng thấy nặng nề. Nàng khẽ siết tay, chậm rãi nói: "Đại ca, Lâm cô nương là một cô nương tốt, nàng xứng đáng có một vị lang quân thật lòng đối đãi."
Nếu đại ca chỉ vì cảm kích mà nhất thời mềm lòng, trong khi trong tim vẫn vương vấn một người khác, thì quả thực không cần thiết.
Ngón tay Thẩm Trường Hách dần siết chặt, gương mặt căng thẳng, cổ tay đặt trên đầu gối cũng hơi cúi xuống.
"Ta biết."
Chính vì biết, nên hắn mới chấp nhận. Mới có thể trước mặt Tứ Hoàng tử và Lý Hoài Ngôn mà thẳng thắn thừa nhận hôn sự này.
"Vậy còn Đoan Oánh Oánh thì sao?"
Thẩm An An không chút do dự vạch trần lớp bình tĩnh giả tạo của hắn.
"Đại ca định làm thế nào đây? Vừa không quên được nàng ấy, vừa cùng Lâm cô nương hứa hẹn cả đời? Đại ca vì một chữ 'ơn' mà không nỡ từ chối, vậy sao biết Lâm cô nương có đồng ý chấp nhận không?"
Nếu như Lâm Cô nương thật sự sẵn lòng chấp nhận, nàng ấy đã không chủ động đề xuất việc hoãn lại lễ nạp thái.
Lâm Vũ Nhu đã giúp đỡ nàng, chính vì vậy, nàng không muốn đại ca báo đáp theo cách này. Đó không phải là báo đáp ân tình, mà là trả thù. Không có ai hiểu rõ nỗi đau của việc yêu mà không thể được đáp lại hơn nàng.
Thẩm Trường Hách như thể bị trúng tim đen, sắc mặt hơi tái nhợt. Hắn đưa tay vỗ vào gáy của Thẩm An An, trán nhíu lại: "Đại ca của muội là người thay lòng đổi dạ, là kẻ đáng ghét đến thế sao?"
Thẩm An An bĩu môi, với tư cách là nhi tử, đại ca, nam nhân - hắn chẳng có gì để phàn nàn, nhưng trong tình yêu giữa nam và nữ, ai có thể nói chắc được điều gì? Thẩm Trường Hách thu lại nét mặt, đôi mắt đen láy nhìn ra cửa sổ, vô cùng bình thản: "Một khi đã nhận, sẽ không thay đổi."
Hắn luôn tin rằng, thứ có thể ràng buộc con người không chỉ là tình cảm, mà còn là giáo dưỡng và khí tiết.
Một khi đã gật đầu, thừa nhận Lâm Cô nương, và đã hứa hôn, thì hắn sẽ làm tất cả những gì một người phu quân cần làm, bao gồm trung thành với bản thân và giữ gìn đạo lý.
Quân tử nói hành động chứ không nói tâm! Hàng nghìn ngày tháng, trái tim cũng có thể dần dần trở nên ấm áp. Cô nương hiền lành và tươi sáng như vậy, hắn chắc chắn sẽ không ghét, chỉ cần không ghét, thì mọi chuyện đều có thể thay đổi.
Thẩm An An nhìn chăm chú vào Thẩm Trường Hách một lúc lâu, thấy biểu lộ hắn có sự kiên định, không có chút d.a.o động nào, thì nàng cũng yên tâm phần nào.
Một lần gặp gỡ đẹp đẽ quả thật là tuyệt vời, nhưng so với việc cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, nó vẫn quá mơ hồ. Có nàng và mẫu thân ở đây, nhất định sẽ không để cô nương ấy phải chịu ủy khuất.
"Công tử, cô nương, đến nơi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trung thúc nhẹ nhàng báo.
Hai huynh muội xuống xe, liền nhìn thấy Thẩm phu nhân đứng đợi ở cửa phủ, đôi mắt sưng húp.
"Mẫu thân."
Thẩm An An vội vàng chạy lại.
Thẩm phu nhân vội vàng kéo nàng, quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy nước mắt, lo lắng không thôi: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Nếu không phải do phu quân nhiều lần dặn dò, bà suýt nữa đã chạy đến phủ Nhị Hoàng tử để đòi người.
Ba mẫu tử ngồi nghỉ một lúc trong viện của Thẩm phu nhân, sau đó bà bảo Thẩm An An nhanh chóng trở về Hải Đường viên để nghỉ ngơi, còn Thẩm Trường Hách ở lại.
Trong phòng, tất cả các hạ nhân đã rời đi, chỉ còn lại hai mẫu tử. Thẩm phu nhân sắc mặt trầm xuống: "Hiện giờ tin tức muội muội con bị bọn cướp bắt đi đã lan truyền khắp nơi, nếu không xử lý cẩn thận, chắc chắn sẽ tổn hại đến danh tiếng của An An."
Dù sao, vết nhơ này cũng đã phải gánh, cái Thẩm gia có thể làm chỉ là cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiết của Thẩm An An trong dư luận.
"Nhị Hoàng tử thật sự là kẻ quá đáng."
Thẩm phu nhân tức giận vỗ mạnh lên bàn.
Hạng người thấp kém, đê tiện như vậy mà còn muốn mơ tưởng sự ủng hộ của Thẩm gia, đúng là hoang đường.
Sắc mặt Thẩm Trường Hách cũng rất khó coi: "Việc này con sẽ bàn với phụ thân một cách cẩn thận."
Dám bắt cóc Thẩm An An để uy hiếp, cha con họ sao có thể để hắn ta được như ý.
Thẩm phu nhân gật đầu: "Cũng tại gần đây Thẩm gia chúng ta quá nhún nhường, để cho người trong hoàng gia tưởng rằng chúng ta là những quả hồng mềm, mặc họ nắm bắt và ức h/i/ế/p."
Không khí trong phòng trở nên nặng nề và lạnh lẽo.
Nha hoàn thân cận vào bưng trà, thấy sắc mặt Thẩm phu nhân đen như mực, lo lắng bà sẽ tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vàng giúp bà xoa lưng. Thẩm phu nhân uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một chút rồi bình tĩnh lại, dập tắt cơn giận.
Bà ngẩng đầu nhìn nhi tử, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay con có gặp Lâm Cô nương không?"
Thẩm Trường Hách ngừng lại một chút, gật đầu: "Có gặp."
Khi nhắc đến việc này, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh cô nương đỏ mặt vì lo lắng đứng chờ ở cổng hoàng cung, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt ngập tràn niềm vui và xúc động.
"Con cảm thấy thế nào?"
Thẩm Trường Hách mím môi, đánh giá một cách trung thực: "Nàng ấy là một cô nương rất tốt, hôm nay nhờ có nàng ấy, An An mới có thể hóa nguy thành an."
Thẩm phu nhân sắc mặt hơi dịu lại, ánh mắt chứa đầy vui mừng chân thành: "Nghe nói nàng ấy vì cứu An An mà phải trốn tránh sự truy sát của ám vệ trong phủ Nhị Hoàng tử, chúng ta đã nợ người ta một ân tình lớn, con nhất định phải đối xử tốt với cô nương đó."
Thẩm Trường Hách cúi đầu: "Mẫu thân yên tâm."
Cuối cùng, khi nghe được sự đồng ý từ nhi tử, Thẩm phu nhân mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hài lòng: "Có thể lấy được một cô nương tốt như vậy là phúc khí của Thẩm gia chúng ta."
Thẩm Trường Hách không nói gì, coi như là đồng ý với lời nói đó.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng nên nhanh chóng trở về, đừng để muộn lễ đính hôn ngày mai."
Thẩm Trường Hách đứng dậy, chắp tay hỏi: "Phụ thân vẫn chưa về sao?"
Thẩm phu nhân lắc đầu: "Chưa, con về trước đi, ta còn đợi ông ấy một lát."
Thẩm Trường Hách gật đầu, rời khỏi viện của Thẩm phu nhân.
Đi trong hành lang trở về, Thẩm Trường Hách cảm thấy tâm trí mình hơi rối loạn.
Ngọn nến trong thư phòng của hắn vẫn cháy suốt đêm, bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ cũng không hề nghỉ ngơi suốt cả đêm.
Hắn suy nghĩ về lời của Thẩm An An, trong lòng so sánh cảm xúc của mình đối với hai cô nương.
Cô nương được hắn cứu lên từ trong nước đêm Trung Thu, yếu đuối và đáng thương, hắn đã động lòng, cũng từng hy vọng có thể gặp lại nàng.
Nhưng hắn chưa từng có ý định chủ động tìm nàng, rõ ràng chỉ cần hỏi những quan quân phụ trách khu vực đêm đó là có thể biết được thân phận của nàng.
Lần gặp lại này, trái tim hắn vẫn rung động, nhưng so với lần đầu tiên, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn nhớ lại, khi đó, suy nghĩ đầu tiên trong lòng là, vì cứu An An, hắn đã tuyên bố vị hôn thê của mình là cô gái của Lâm gia. Hắn đã cố gắng kiềm chế, không nghĩ đến những chuyện khác, nhắc nhở bản thân không thể phụ lòng cô nương tốt như vậy.
Nhưng dù chỉ trong giây phút thoáng qua, hắn vẫn cảm thấy áy náy và tự trách mình, cảm thấy có lỗi với Lâm Vũ Nhu.
Sau đó... Khi bỏ lại Đoan Nhị cô nương, đưa Lâm cô nương về, trong lòng hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối hay miễn cưỡng. Điều hắn suy nghĩ chính là trách nhiệm của một vị hôn phu, là quyết định đúng đắn mà hắn phải đưa ra.
Cuộc thẩm vấn của An An đã khơi dậy ngọn lửa nhỏ đã dần dần lụi tàn trong lòng hắn, khiến hắn không thể không đối mặt với nó.
Lý trí sau một đêm suy nghĩ bảo hắn rằng, nếu trước đêm nay, hắn gặp Đoan Nhị cô nương, có lẽ hắn sẽ hủy bỏ hôn ước, nhưng tình cờ, lại là Lâm cô nương xuất hiện trước nàng ấy.
Ngọn lửa nhỏ ấy, so với trách nhiệm hắn phải gánh vác, không đáng kể, hắn không làm tổn thương Đoan Nhị cô nương, thậm chí còn cứu nàng, nhưng nếu hủy hôn, mới thật sự là có lỗi với Lâm cô nương.
Dù là trách nhiệm, nhưng trong lòng Thẩm Trường Hách cũng không cảm thấy miễn cưỡng.
Ánh sáng bình minh đến rất nhanh, không chỉ Thẩm Trường Hách không nghỉ ngơi, mà cả Thẩm An An cũng trằn trọc khó ngủ.
Nàng suy nghĩ về hôn sự của đại ca và Lâm cô nương, cuối cùng kết luận rằng đại ca là một người chính trực, lương thiện, dù không yêu, nhưng cũng sẽ không làm tổn thương Lâm cô nương.
Còn Lâm cô nương, nàng ấy biết rõ mọi chuyện, nếu đã đồng ý, nàng ấy có cần phải do dự hay không? Chỉ cần có thể cùng nhau suốt đời, yêu hay không yêu cũng chẳng sao.
Từ chuyện này, suy nghĩ của nàng lại vô tình trôi về những sự kiện xảy ra tối nay tại phủ của Nhị Hoàng tử.
Nàng nghĩ về sự khác thường của Tiêu Uyên và cảnh tượng không chút do dự giao ra hồ sơ, điều đó khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Cảm giác như có điều gì đó đang dần dần vượt ra ngoài dự tính của nàng, không còn trong tầm kiểm soát.
——
Khi Tiêu Uyên trở về phủ Hoàng tử, Lăng Thần Dật đã ngồi trong thư phòng đợi hắn.
“Anh hùng cứu mỹ nhân trở về rồi à?”
Lăng Thần Dật nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.
Tiêu Uyên liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, cởi áo ngoài đưa cho Khánh Phong rồi đi đến bàn sách ngồi xuống.
Lăng Thần Dật nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên: “Cuối cùng cũng bắt được cơ hội, vất vả cả tháng trời, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.”
Hắn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyên, giọng điệu có chút trách móc: “Huynh hy sinh lớn như vậy, sao, không được Thẩm cô nương thưởng cho một nụ hôn sao?”
Tiêu Uyên dừng tay lại khi cầm chén trà, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, Lăng Thần Dật lập tức ngồi thẳng người lên.
Trên mặt vẫn còn chút ấm ức.
Lẽ ra sau khi đánh bại Nhị Hoàng tử, chẳng bao lâu nữa có thể đưa người đó trở lại, giờ lại thành công cốc.
Quan trọng hơn là nhìn bộ dạng của Tiêu Uyên, cũng không có vẻ gì là đã tiến triển với cô gái nhà Thẩm gia. Lăng Thần Dật càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ngày mai sẽ không ít tấu chương của huynh đâu, sớm nghỉ ngơi để mai còn khẩu chiến với các quan văn.”
“Chờ một chút.”
Tiêu Uyên gọi hắn lại: “Ngươi đừng ngủ vội, trước khi trời sáng, phải bắt được đám cướp phối hợp với Tiêu Trạch đó.”
Lăng Thần Dật nhíu mày lại: “Người của huynh không phải đã đi rồi sao?”
“Bọn họ làm việc không nhanh bằng ngươi, phải nhờ ngươi tự đi bắt người trước khi trời sáng.”
Lăng Thần Dật thật sự không biết phải nói gì: “Bắt bọn họ có liên quan gì đến buổi triều sáng mai, sao huynh nhất định phải bắt được trước khi trời sáng...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương