Không khí trầm lắng, bỗng nhiên những tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào trong xe ngựa, tiếng bước chân giẫm lên tuyết vang lên kẽo kẹt, xen lẫn với những tiếng khóc lóc van xin thảm thiết.

Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại, lực quán tính khiến cả hai người trong xe chao đảo.

Trong cơn hoảng loạn, Thẩm An An theo phản xạ đưa tay nắm lấy thứ gì đó trong không trung để giữ thăng bằng.

Tiêu Uyên vững vàng đỡ lấy cổ tay nàng, hơi ấm nơi lòng bàn tay cùng làn da mềm mại mịn màng khiến hắn lưu luyến, nhất thời không muốn buông ra.

Thẩm An An lập tức rút tay lại, tránh ánh mắt của hắn, quay sang nhìn ra bên ngoài xe.

Tiêu Uyên thấy nàng cố tình né tránh thì khẽ nhếch môi cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Chuyện gì vậy?”

Khánh Phong vén rèm xe lên, gương mặt lộ ra vẻ kỳ quái, trước tiên nhìn lướt qua Thẩm An An rồi mới lên tiếng: “Có hai tỷ muội quỳ trên tuyết chặn xe, khóc lóc muốn gặp Thẩm cô nương.”

Tiêu Uyên nhíu mày, thân mình hơi nghiêng về phía trước nhìn ra ngoài, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ nguy hiểm: “Nàng quen họ sao?”

Thẩm An An biết hắn đang hỏi mình, nàng gật đầu, nhìn hai nữ nhân đang quỳ trên nền tuyết run rẩy, giọng nói có phần lạnh lùng: “Đã từng gặp một lần.”

Nói xong, nàng lại chau mày, nhớ ra điều gì đó: “Ngày hôm đó ở chùa Hương Giác, chẳng phải chàng cũng đã gặp bọn họ sao?”

Lăng Thần Dật còn từng cho họ mượn xe ngựa nữa.

“Những kẻ không quan trọng, ta chưa bao giờ để tâm. Không giống như Thẩm cô nương, rộng lòng kết thiện duyên.”

Hắn thản nhiên thu lại ánh mắt, đường nét khuôn mặt lại càng thêm lạnh lùng kiên nghị.

"……"

Thẩm An An biết hắn đang châm chọc mình, nhưng nàng cũng chẳng hiểu mình lại đắc tội với hắn ở đâu.

Dù sao thì hắn cũng là ân nhân đã cứu Thẩm gia, nàng chỉ lặng lẽ mím môi, không đôi co.

"Không xuống xem thử sao? Lỡ đâu bọn họ c/h/ế/t rét, đến lúc đó nàng khó mà ăn nói đấy."

Tiêu Uyên hờ hững liếc mắt nhìn nàng, giọng điệu đầy mỉa mai.

"……"

Thẩm An An ngước mắt nhìn hắn một cái, bĩu môi, rồi cúi đầu nói: "Ta và Trương công tử đã không còn liên quan gì nữa."

"Khánh Phong, đuổi bọn họ đi."

Hầu như ngay khi lời nàng vừa dứt, Tiêu Uyên lập tức ra lệnh, giọng điệu dứt khoát mà thản nhiên.

Thẩm An An không mảy may d.a.o động. Đai tỷ Trương gia không phải hạng người lương thiện, mà nàng thì còn vội về nhà, chẳng có thời gian đôi co với nàng ta.

Thế nhưng, Khánh Phong vừa mới nhảy xuống xe ngựa, còn chưa kịp bước đến gần, thì tiếng khóc của Nguyệt tỷ và Dao muội đã vang trời dậy đất.

"Thẩm cô nương, chúng ta thực sự có chuyện cầu xin nàng! Nàng có thể cho chúng ta một cơ hội gặp mặt, nghe chúng ta giải thích không?"

"Thẩm cô nương! Ta biết nàng thân phận cao quý, không thèm để mắt đến hạng dân đen như chúng ta. Nhưng xin nàng hãy rủ lòng thương, cho chúng ta một cơ hội được giãi bày!"

Tiếng quỳ lạy trên nền tuyết vang lên rành rọt, từng câu từng chữ bi ai thê lương, chẳng mấy chốc đã thu hút những người qua đường hiếm hoi dừng lại nhìn ngó.

"Nàng định làm gì?"

Tiêu Uyên nhíu chặt mày, giữ chặt Thẩm An An đang định đứng dậy.

Vừa mới nói không còn liên quan gì, vậy mà bây giờ lại định xuống xe? Nữ nhân này rốt cuộc có biết giữ nguyên tắc hay không? Chẳng lẽ nàng lại đau lòng vì thân nhân của cái gã thư sinh đó? Thẩm An An gạt tay hắn ra, giọng điềm đạm: "Xe ngựa này treo biển phủ Tứ Hoàng tử, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm. Nếu để mặc bọn họ gây náo loạn, chỉ e sẽ bị người khác lợi dụng, trở thành nhược điểm để Nhị Hoàng tử đối phó với chàng."

"Hừ."

Tiêu Uyên cười lạnh, giọng điệu nhàn nhạt: "Không được đi."

"Sao? Tiêu Trạch có thể làm gì được ta?"

So với việc để nàng dây dưa với tên thư sinh kia, bị người ngoài chỉ trỏ chẳng là gì cả.

Thẩm An An cúi mắt nhìn cổ tay bị hắn nắm chặt lần nữa.

Tiếng khóc của tỷ muội Trương gia vẫn tiếp tục, xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập. Tuy nhiên, vì ai nấy đều biết đây là xe của ai, không ai dám lên tiếng can thiệp.

“Chàng cũng phải để tâm đến vị kia nữa chứ. Đừng để đám ngự sử nhân cơ hội mà dâng sớ hạch tội chàng."

Nàng cố gắng giữ giọng ôn hòa, nhẹ nhàng khuyên bảo. Tiêu Uyên vừa chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đã trống không, nàng đã xuống xe.

Hắn ngồi trong xe, hơi nghiêng người, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng quanh đám đông. Không thấy bóng dáng gã thư sinh kia, hắn mới lãnh đạm dời mắt, nhìn về phía hai tỷ muội Trương gia đang quỳ trên tuyết.

Thẩm An An đứng trước mặt hai người, ánh mắt bình tĩnh: "Vị cô nương này có biết xe ngựa mà mình chặn lại là của ai không?"

Nguyệt tỷ ngẩng lên, đôi mắt ngấn nước, giọng nói run rẩy: "Thẩm cô nương, ta không có ý mạo phạm, chỉ là bất đắc dĩ, có lời muốn thưa với nàng."

Nói rồi, nàng ta lại dập đầu ba cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm An An lập tức nghiêng người tránh đi, lạnh nhạt nói: “Không thân không thích, ta không dám nhận đại lễ này.”

“Thẩm cô nương.”

Nguyệt tỷ vươn tay định kéo váy nàng, nhưng nhìn thấy lớp gấm vóc thượng hạng trên người Thẩm An An, lại cúi xuống xoa xoa đôi tay dính đầy tuyết, không dám chạm vào.

“Cô nương, giữa chúng ta có hiểu lầm, xin nàng hãy nghe ta giải thích.”

Nói rồi, không đợi Thẩm An An lên tiếng, nàng ta liền tiếp tục: “Hôm đó ở chùa Hương Giác, ta hoàn toàn không biết quan hệ giữa nàng và Dương đệ. Sau này, khi Dương đệ say rượu gọi tên nàng, ta mới hay biết.”

“Thẩm cô nương, ta biết nàng xem thường ta và Dao muội, cảm thấy chúng ta chỉ là con nhà quê hèn mọn, không xứng với Dương đệ, nên nàng mới không muốn tiếp tục với đệ ấy. Không sao cả, ta có thể đưa Dao muội rời đi, chỉ cần hai người được hạnh phúc.”

Dứt lời, nàng ta lại quỳ xuống dập đầu, khóc lóc thảm thiết, trông chẳng khác gì một người tỷ tỷ tận tâm tận lực vì đệ đệ của mình.

“Từ nhỏ, chúng ta đã mất cả cha lẫn mẹ, dù nghèo khổ, nhưng Dương đệ thi đỗ công danh hoàn toàn nhờ vào nỗ lực của bản thân. Ta đã hứa với phụ mẫu sẽ nuôi dạy Dương đệ và Dao muội trưởng thành, giúp họ yên bề gia thất.”

“Thẩm cô nương, cứ xem như Dương đệ chưa từng có người tỷ tỷ không biết thân phận này. Dao muội ta cũng sẽ đưa đi, tuyệt đối không quấy rầy hai người. Chúng ta sẽ về quê sinh sống.”

Nói xong, nàng ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm An An, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Từng lời từng chữ của nàng ta đầy vẻ chân thành, không chỉ kể lể sự vất vả khi nuôi nấng hai người đệ muội, mà còn ngầm ám chỉ Thẩm An An mắt cao hơn đầu, khinh thường người xuất thân từ nông thôn.

Thẩm An An quét mắt nhìn những người dân xung quanh đang xì xào bàn tán về nàng, chỉ cảm thấy nhức đầu.

Hôm nay, nàng còn đang vội về nhà, thực sự không muốn phí tâm tư đối phó với hai tỷ muội Trương gia. Nhưng nữ nhân này đúng là tâm địa hiểm ác...

Bây giờ, Thẩm gia đã không còn như trước. Lúc sa cơ lỡ vận, ai nấy đều muốn giẫm lên một cái, nàng không thể để hai tỷ muội Trương gia mở đầu cho chuyện này, biến Thẩm gia thành trò cười trong những câu chuyện trà dư tửu hậu của kinh thành.

Nàng hơi cúi người xuống, như thể đang quan sát thật kỹ Nguyệt tỷ. Đôi mắt phượng trong veo khiến đối phương có chút hoảng hốt, ánh mắt chợt trở nên bất an.

“Thẩm… Thẩm cô nương, xin nàng hãy tha thứ cho Dương đệ, hãy chấp nhận đệ ấy đi.”

“Hừ.”

Thẩm An An khẽ cười, chậm rãi đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống Nguyệt tỷ, giọng nói vừa đủ để những người xung quanh nghe rõ.

“Hôm nay nàng đến đây làm loạn như vậy, có phải là vì bây giờ nàng mới nhận ra rằng làm phu nhân của Trương Nghiệp Dương không hề giống như những gì nàng đã tưởng tượng?”

Nguyệt tỷ sững người, thân thể khẽ run lên: “Ta… ta không hiểu nàng đang nói gì. Ta đến đây vì đệ đệ mình, không muốn nó vì bỏ lỡ mối nhân duyên tốt mà đau khổ, nên mới bất đắc dĩ cầu xin nàng.”

Nói rồi, nàng ta ôm chặt Dao muội vào lòng. Dao muội lập tức phối hợp, khóc lớn lên trông vô cùng đáng thương.

Thẩm An An day day trán, không muốn tiếp tục tranh cãi với nàng ta. Dù sao bên trong xe ngựa còn có một vị bận trăm công nghìn việc đang chờ.

Giọng nàng lạnh đi vài phần: “Nguyệt cô nương không cần che đậy bằng những lời hoa mỹ, cũng đừng dùng dư luận dân chúng để tô vẽ bản thân. Ta không giỏi tranh cãi, nhưng nếu nàng đã muốn hỏi, thì ta cũng không ngại đáp lại thẳng thắn.”

“Trương công tử có tài, trước đây nhà ta từng có ý định tác hợp hôn sự. Sau đó đúng là chính Thẩm gia đã chủ động hủy bỏ hôn ước.”

Những người dân xung quanh nghe vậy thì như vừa được biết một bí mật động trời, sự tò mò đã lấn át cả nỗi e dè trước xe ngựa của Tứ Hoàng tử.

Một cô nương danh giá của Thẩm gia lại từng được hứa hôn với một trạng nguyên? Dù cô nương đang quỳ dưới tuyết có vẻ đáng thương, họ cũng là tầng lớp dân thường nên phần nào cảm thông, nhưng khoảng cách giữa hai gia tộc là điều không thể chối cãi, là một ranh giới khó mà vượt qua.

Đôi mắt Nguyệt tỷ lóe sáng, khóe môi dường như nhếch lên một nụ cười, nhưng chưa kịp vui mừng thì lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thẩm An An.

“Nhưng… ta có một thắc mắc muốn hỏi Nguyệt cô nương. 'Đẳng lang nữ' nghĩa là gì? Nàng và Trương công tử… thật sự là quan hệ tỷ đệ sao?”

Chân đang bước xuống xe ngựa của Tiêu Uyên chợt khựng lại, hắn nhàn nhã thu lại tư thế, ánh mắt lười biếng quan sát dáng vẻ thanh tú của nàng, khóe môi cong lên đầy thú vị.

“Cái gì? Nàng nói cái gì mà ‘đẳng lang nữ’? Ta… ta không hiểu… Thẩm cô nương, nàng…”

"Câm miệng."

Thẩm An An quét ánh mắt lạnh lùng qua, băng giá và sắc bén. Nguyệt tỷ cứng đờ người, cổ họng nghẹn lại, thật sự không dám phát ra dù chỉ một tiếng.

"Nguyệt cô nương, mong nàng trả lời câu hỏi của ta. Nàng và Trương Nghiệp Dương, thật sự là tỷ đệ ruột sao?"

"Ta… ta…"

Đôi mắt Nguyệt tỷ đảo liên tục, quét qua những người dân đang đứng xa xa xem náo nhiệt, hy vọng có ai đó đứng ra bênh vực nàng ta.

Mọi người đều là dân thường, chẳng lẽ thấy quyền quý ức h.i.ế.p kẻ yếu mà không phẫn nộ, không ai dám lên tiếng sao?

Tiếc rằng, đợi mãi cũng không có ai mở miệng, nàng ta đành phải cắn răng, cứng giọng nói: "Ta và Dương đệ là tỷ đệ ruột. Không biết Thẩm cô nương nghe tin đồn từ đâu, nhưng đây rõ ràng là vu khống, là sỉ nhục!"

"Ừm."

Thẩm An An gật đầu tán đồng, nhưng bất ngờ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giọng nói không nhanh không chậm: "Cô nương nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu đã là tỷ đệ ruột, vậy cả đời này vẫn chỉ có thể là tỷ đệ ruột mà thôi. Ta sẽ lập tức cho người báo quan, lưu hồ sơ. Từ nay về sau, nàng đừng mơ tưởng đến chuyện làm phu nhân quan lại nữa."

"Lưu hồ sơ? Lưu hồ sơ gì?"

Nguyệt tỷ bàng hoàng ngẩng đầu lên, trong lòng dâng lên dự cảm bất an. Nàng ta chưa từng nghe nói về chuyện này bao giờ.

Thẩm An An khẽ cười, kiên nhẫn giải thích: "Nguyệt cô nương không lớn lên ở kinh thành, có lẽ không biết. Một khi quan phủ đã lưu hồ sơ xác nhận mối quan hệ ruột thịt, nàng sẽ trở thành thân thích chính thức của Trương công tử. Về sau, nàng phải xuất giá ra ngoài, không thể hưởng vinh hoa phú quý từ Trương công tử. Còn nếu… nàng và hắn có điều gì mờ ám…"

Nàng nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt sắc bén như đ.â.m thẳng vào lòng người: "Đó chính là loạn luân!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện