091

Chơi cạnh biển thật vui, không khí nơi này rất trong lành, nhưng tiếc là không nhặt được vỏ sò lớn, Nguyên Quy Nhất nói tiểu thương địa phương đã sớm nhặt hết vỏ sò bán cho du khách rồi, nếu như muốn kiếm vỏ sò thì phải dậy sớm thật sớm.

Nhưng dù là vậy, trên bờ biển vẫn còn rất nhiều vỏ sò nho nhỏ, tuy rằng xấu nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.

Bời vì chơi vui, nên tui không nhịn được bỏ giày đi chân không.

092

Nhưng mà, bãi biển vẫn có đá dăm, lúc tôi chạy trốn Nguyên Quy Nhất trên bờ cát, đạp phải một vỏ sò vỡ.

Tuy rằng tui đã trưởng thành, nhưng cảm giác vẫn rất đau.

Trong nháy mắt đó cảm thấy hành động cởi giày của tui đã làm ông trời chướng mắt.

Các vị đạo hữu, cảm giác đó, các vị có thể hiểu được ư? QAQ

093

Nguyên Quy Nhất ngồi xổm xuống giúp tôi rút mảnh vỏ sò vỡ kia ra, chân của tôi chảy rất nhiều máu.

_(:з” ∠)_

Tâm tính thiện lương thật mệt.

–   Lúc đầu đau một chút, nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi.

Tôi sợ Nguyên Quy Nhất lo lắng, vộ vàng nói.

Nguyên Quy Nhất nói:

–      Về nhà.

–   Ôi chao? Tôi còn chưa chơi đủ mà.

Nhưng nhìn sắc mặt Nguyên Quy Nhất có vẻ không được tốt lắm.

094

Mặc dù tôi đã kiên trì nói là không việc gì, nhưng Nguyên Quy Nhất vẫn muốn cõng tôi về.

Thôi được.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

095

Tôi nằm nhoài trên bả vai Nguyên Quy Nhất, Nguyên Quy Nhất cõng tôi, cả hai chậm rãi đi dọc bờ biển.

Tôi tới đây hai ngày, Nguyên Quy Nhất cõng tôi hai lần.

096

Cảm giác Nguyên Quy Nhất rất tin cậy.

Có một loại cảm giác…khiến người ta không nhịn được mà ỷ lại.

097

Khoan khoan.

Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy!!!

098

Ai, vì sao tôi lại suy nghĩ liên tưởng lung ta lung tung như thế.

Có phải vỏ sò kia có độc không.

Tui chẳng còn tâm tình đâu mà nghĩ tiếp.

Về đến nhà Nguyên Quy Nhất, Nguyên Quy Nhất tự mình giúp tôi khử trùng vết thương, tôi thì nghịch điện thoại.

099

Tôi vừa cúi đầu có thể nhìn thấy xoáy trên đỉnh đầu Nguyên Quy Nhất.

Anh ta có một cái xoáy trên đỉnh đầu, mẹ tui nói người như thế có tính cách rất tốt.

100

Nguyên Quy Nhất đúng là người có tính cách tốt, anh ta là một người rất dịu dàng…

Tôi không nhịn được thò tay sờ sờ tóc Nguyên Quy Nhất.

Ặc!!

Tôi đây là đang làm gì! Vì sao lại tự nhiên kích động muốn sờ tóc Nguyên Quy Nhất?

Nguyên Quy Nhất ngẩng đầu không hiểu nhìn tôi, tôi sợ hãi vội vã rút tay về.

Các vị đạo hữu, giả như trong số các vị đang xem cái này là y tu, thỉnh nói cho tui biết, có phải tui trúng độc rồi không, cái miếng vỏ sò kia chắc chắn có độc, tui nên làm gì ? Nguyên Quy Nhất không cho tui chơi điện thoại di động nữa, tui chỉ có thể offline chờ, gấp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện