Yêu?
Diệp Huyền không biết cái gì gọi là yêu, trước kia hắn chưa từng yêu, hắn chỉ biết, hắn rất thích cạnh An Lan Tú.
Còn những thứ khác, hắn chưa nghĩ qua!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên dừng bước, trước mặt hắn không xa, một lão giả xuất hiện.
Người tới, chính là Linh lão đi theo An Lan Tú.
Diệp Huyền nhìn qua lão giả, không nói.
Linh lão đánh giá Diệp Huyền, sau đó trầm giọng nói:
- Lão phu Linh Hủ, người hầu bên cạnh tiểu thư!
- An cô nương?
Diệp Huyền hỏi.
Linh lão gật đầu.
Diệp Huyền khẽ gật:
- Tiền bối tới có chuyện?
Linh lão trầm giọng nói:
- Diệp công tử, lời sau đây của lão hủ, có thể có chỗ đắc tội, mong được thứ lỗi.
Diệp Huyền gật đầu:
- Ngươi nói.
Linh lão nói:
- Mặc dù tiểu thư là người Khương quốc, thế nhưng hẳn là ngươi cũng thấy, lai lịch nàng không đơn giản, nói một câu không dễ nghe, hôm nay ngươi cùng nàng có duyên gặp mặt, sau này cả đời có thể chỉ ngưỡng vọng nhìn lên, thậm chí ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có, ngươi hiểu ý ta không?
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Ngươi muốn nói ta, để ta không nên tiếp cận nàng, đúng không?
Linh lão gật đầu:
- Diệp công tử được tiểu thư coi trọng, có lẽ cũng có chỗ bất phàm, thế nhưng, tiểu thư không chỉ có bản thân yêu nghiệt, mà thế lực sau lưng nàng, cũng không phải tồn tại mà Diệp công tử có thể tưởng tượng. Nếu Diệp công tử có ý khác với tiểu thư, như vậy thứ cho lão hủ nói thẳng, Diệp công tử sẽ phải rất rất mệt mỏi, thậm chí là hết sức thê thảm, mà tiểu thư, không thể bị ngươi liên lụy!
Diệp Huyền yên lặng.
Linh lão nhìn qua Diệp Huyền:
- Diệp công tử, lời vừa rồi của lão hủ, mong ngươi nghĩ thêm, cáo từ.
Nói xong, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, sau một khắc, Linh lão bước vào vết nứt không gian, lập tức biến mất.
Phá vỡ không gian!
Thủ đoạn như vậy, chỉ có đạt tới Thông U cảnh mới có thể làm được!
Trên Ngự Khí cảnh là Lăng Không cảnh, trên Lăng Không cảnh mới là Thông U cảnh, đối phương cao hơn hắn những mấy cảnh giới, hơn nữa Thông U cảnh như vậy, lại mới chỉ là một người hầu! Đối phương cố ý thể hiện thực lực trước mặt hắn, ý đồ rất rõ ràng!
Diệp Huyền hơi trầm mặc, sau đó chậm rãi đi lên núi.
- Cảm thấy áp lực?
Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi.
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử thần bí nói
- Hỏa linh trong cơ thể muội muội ngươi, nhiều nhất có thể kiên trì một tháng, một tháng sau, nếu ngươi không tìm thấy vật thay thế, nàng sẽ vô cùng nguy hiểm. Trừ đó ra, người bị giam trong tầng thứ hai đã sắp tỉnh. Một khi nó thức tỉnh, mà ngươi lại không thể tìm được đạo tắc, ngươi chắc chắn phải chết không thể ngờ, nếu ngươi chết, muội muội ngươi sẽ càng thảm hơn.
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu:
- Ta muốn tu luyện! Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn!
Nói xong, hắn bước nhanh hơn.
Mạnh lên, vì muội muội, cũng vì chính hắn, cũng vì sống sót, càng có thể theo đuổi mục tiêu mong muốn.
Tương tự như thế tục, không có tiền, nói gì tới yêu? Nói gì tới sống thoải mái?
Rất nhiều chuyện, phải được xây dựng trên cơ sở vật chất, mặc dù không phải tuyệt đối, nhưng phần lớn đều là như thế.
Rất nhanh, Diệp Huyền về tới trước Thương Lan điện, vừa tới Thương Lan điện, hắn liền biến sắc.
Nơi xa, Diệp Linh ngồi dưới đất thút thít, mà bên cạnh, chính alf Mạc Vân Khởi kia, giờ phút này, Mạc Vân Khởi đang khoa tay múa chân gì đó trước mặt Diệp Linh, mà Diệp Linh càng khóc càng lớn!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên dữ tợn:
- Ngươi dám bắt nạt muội muội ta!
Thanh âm vừa dứt, một thanh kiếm lẳng lặng xuất hiện trong tay!
Sau một khắc, một cỗ uy áp cường đại cùng một Đạo kiếm mang nhàn nhạt ngưng tụ, mảnh lớn thực vật trước mặt hắn lập tức bị khí thế cùng kiếm mang này chém đứt…
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Nhìn thấy Diệp Huyền đột nhiên nổi khùng, Mạc Vân Khởi tràn đầy ngơ ngác, hắn đang muốn nói, Diệp Huyền đã cầm kiếm lao tới, nhận thấy kiếm uy trong tay Diệp Huyền, Mạc Vân Khởi thầm hoảng hốt, căn bản không dám đón đỡ, vội thả người nhảy lên, leo tường chạy trón.
Nhưng hắn vừa vượt tường, mảnh tường kia đã trực tiếp hóa thành bột mịn!
- Con mẹ nó!
Nhận thấy mảnh tường sau lưng đã hóa thành bột mịn, khóe miệng Mạc Vân Khởi khẽ co quắp, vội tăng tốc chạy xa.
Mà sau lưng, Diệp Huyền điên cường bạo khởi, những nơi đi, qua hóa thành một vùng phế tích…
Trong đại điện, Diệp Huyền nhìn Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi biến mất, lập tức ngẩn ra, sau đó vội chạy theo, Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi đã biến mất ở xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nghe thanh âm bối rối của Mạc Vân Khởi:
- Đại ca… ta không bắt nạt muội muội ngươi, ngươi bình tĩnh một chút…
Nhưng rất nhanh, thanh âm giải thích đã bị tiếng kiếm minh bao trùm!
Diệp Linh ngẩn người:
- Nếu ca ca tự làm bị thương thì sao giờ…
Nói xong, nàng vội chạy tới chỗ Kỷ lão đầu, trong sân, Kỷ lão đầu nằm dài trên ghế, trong miệng còn ngậm một hồ lô rượu, đang nằm ngáy o o.
Diệp Linh ôm cánh tay Kỷ lão đầu, dùng sức lắc, lo lắng nói:
- Kỷ gia gia, ca ca cùng tên kia đánh nhau, người mau đi xem một chút.
Kỷ lão đầu không động, say như một đống bùn nhão.
Diệp Linh bất đắc dĩ, đàng phải chạy tới chỗ Kỷ An Chi, Kỷ An Chi nhìn qua Diệp Linh, Diệp Linh đầy lo lắng:
- Kỷ tỷ tỷ, ca ca ta cùng tên kia đánh nhau, tỷ đi khuyên nhủ chút được không? Ta sợ ca ca tự làm bản thân bị thương!
Kỷ An Chi vội chạy tới trước mặt Diệp Linh:
- Biết nấu cơm không?
Diệp Linh vô thức gật đầu.
Kỷ An Chi nói:
- Ta đói.
Diệp Linh: “…”
…
Phía sau Thương Lan điện, trừ một mảnh phòng ốc bỏ hoang, chỉ có một vùng núi, mà giờ khắc này, hai đạo nhân ảnh đang không ngừng điên cuồng vọt qua!
Đi đầu là Mạc Vân Khởi, hai chân hắn xuất hiện hai đạo gió xoáy, có hai đạo gió xoáy này gia trì, tốc độ hắn như một cơn gió, vô cùng nhanh chóng. Mà sau lưng hắn, lại là Diệp Huyền cầm Linh Tiêu kiếm đuổi theo!
Giờ phút này, trên người Diệp Huyền tràn đầy khí tức thô bạo, nơi hắn đi qua, hoa hoa cỏ cỏ cơ bản đều bị chém tận gốc.
Mạc Vân Khởi chạy chừng nửa canh giờ, hắn lại chọn liều mạng với Diệp Huyền, nhưng mà Diệp Huyền vừa thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, hắn lại quả quyết lựa chọn chạy trốn. Bởi thiết côn trong tay hắn, còn chưa tới gần Diệp Huyền, đã bị kiếm mang của Diệp Huyền chém vỡ!
Trực tiếp chém vỡ!
Không thể đánh!
Mạc Vân Khởi điên cuồng chạy vào rừng sâu, mà sau lưng hắn, Diệp Huyền vẫn bám theo không bỏ…
Cứ như vậy, một người trốn, một người đuổi, đuổi từ đêm tối tới hừng đông…
Mặt trời bắt đầu nhô lên, Mạc Vân Khởi chạy về trước Thương Lan điện, hắn vừa dừng lại, Diệp Huyền đã liền xuất hiện ở phía sau, Diệp Huyền đang muốn động thủ, Diệp Linh ngồi trước thềm đá đợi vôi vàng chạy tới ôm Diệp Huyền:
- Ca ca, ca không sao chứ? Hắn không làm ca bị thương chứ?
Cách đó không xa, Mạc Vân Khởi nằm trên đất thở hổn hển, nghe Diệp Linh nói câu này, tức tới kém chút không thở nổi:
- Ta… ta…
Giờ phút này, thấy Diệp Linh, Diệp Huyền cũng hơi bình tĩnh lại, nhẹ vuốt đầu muội muội:
- Muội không sao chứ?
Diệp Linh vội lắc đầu:
- Muội không sao.
Diệp Huyền nhìn qua Mạc Vân Khởi nằm dưới đất, người sau biến sắc, đề phòng:
- Ngươi, ngươi, ngươi chớ làm loạn, ta, ta không bắt nạt muội muội ngươi, ngươi, tự ngươi hỏi nàng đi!
Diệp Huyền thu lại ánh mắt, nhìn về Diệp Linh:
- Lúc trước có chuyện gì?
Diệp Linh hơi cúi đầu, không nói.
- Thế nào?
Diệp Huyền ôn nhu nói.
Diệp Linh nói khẽ:
- Là muội nhớ tới lúc ở Diệp gia, lúc đó ca ca nhặt được cái bánh báo, nhưng lại không ăn, đều cho muội ăn, ca ca bởi vậy mà kém chút chết đói, muội…
Nói xong, nước mắt nàng lại chảy xuống.
Diệp Huyền ôm lấy Diệp Linh:
- Nha đầu ngốc, chuyện lúc trước đã qua. Sau này ca tuyệt đối sẽ không để muội chịu khổ!
Diệp Linh ôm chặt Diệp Huyền:
- Ca ca cũng không thể khổ, được không?
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
- Được, sau này chúng ta đều sống tốt, được không?
Diệp Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nín khóc cười một tiếng:
- Được.
Rất nhanh, Diệp Linh liền ngủ thiếp trong ngực Diệp Huyền.
- ----------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Cảm ơn AOSpaDes vì đã ủng hộ và khích lệ nhóm nhé:))
Diệp Huyền không biết cái gì gọi là yêu, trước kia hắn chưa từng yêu, hắn chỉ biết, hắn rất thích cạnh An Lan Tú.
Còn những thứ khác, hắn chưa nghĩ qua!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên dừng bước, trước mặt hắn không xa, một lão giả xuất hiện.
Người tới, chính là Linh lão đi theo An Lan Tú.
Diệp Huyền nhìn qua lão giả, không nói.
Linh lão đánh giá Diệp Huyền, sau đó trầm giọng nói:
- Lão phu Linh Hủ, người hầu bên cạnh tiểu thư!
- An cô nương?
Diệp Huyền hỏi.
Linh lão gật đầu.
Diệp Huyền khẽ gật:
- Tiền bối tới có chuyện?
Linh lão trầm giọng nói:
- Diệp công tử, lời sau đây của lão hủ, có thể có chỗ đắc tội, mong được thứ lỗi.
Diệp Huyền gật đầu:
- Ngươi nói.
Linh lão nói:
- Mặc dù tiểu thư là người Khương quốc, thế nhưng hẳn là ngươi cũng thấy, lai lịch nàng không đơn giản, nói một câu không dễ nghe, hôm nay ngươi cùng nàng có duyên gặp mặt, sau này cả đời có thể chỉ ngưỡng vọng nhìn lên, thậm chí ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có, ngươi hiểu ý ta không?
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Ngươi muốn nói ta, để ta không nên tiếp cận nàng, đúng không?
Linh lão gật đầu:
- Diệp công tử được tiểu thư coi trọng, có lẽ cũng có chỗ bất phàm, thế nhưng, tiểu thư không chỉ có bản thân yêu nghiệt, mà thế lực sau lưng nàng, cũng không phải tồn tại mà Diệp công tử có thể tưởng tượng. Nếu Diệp công tử có ý khác với tiểu thư, như vậy thứ cho lão hủ nói thẳng, Diệp công tử sẽ phải rất rất mệt mỏi, thậm chí là hết sức thê thảm, mà tiểu thư, không thể bị ngươi liên lụy!
Diệp Huyền yên lặng.
Linh lão nhìn qua Diệp Huyền:
- Diệp công tử, lời vừa rồi của lão hủ, mong ngươi nghĩ thêm, cáo từ.
Nói xong, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, sau một khắc, Linh lão bước vào vết nứt không gian, lập tức biến mất.
Phá vỡ không gian!
Thủ đoạn như vậy, chỉ có đạt tới Thông U cảnh mới có thể làm được!
Trên Ngự Khí cảnh là Lăng Không cảnh, trên Lăng Không cảnh mới là Thông U cảnh, đối phương cao hơn hắn những mấy cảnh giới, hơn nữa Thông U cảnh như vậy, lại mới chỉ là một người hầu! Đối phương cố ý thể hiện thực lực trước mặt hắn, ý đồ rất rõ ràng!
Diệp Huyền hơi trầm mặc, sau đó chậm rãi đi lên núi.
- Cảm thấy áp lực?
Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi.
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử thần bí nói
- Hỏa linh trong cơ thể muội muội ngươi, nhiều nhất có thể kiên trì một tháng, một tháng sau, nếu ngươi không tìm thấy vật thay thế, nàng sẽ vô cùng nguy hiểm. Trừ đó ra, người bị giam trong tầng thứ hai đã sắp tỉnh. Một khi nó thức tỉnh, mà ngươi lại không thể tìm được đạo tắc, ngươi chắc chắn phải chết không thể ngờ, nếu ngươi chết, muội muội ngươi sẽ càng thảm hơn.
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu:
- Ta muốn tu luyện! Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn!
Nói xong, hắn bước nhanh hơn.
Mạnh lên, vì muội muội, cũng vì chính hắn, cũng vì sống sót, càng có thể theo đuổi mục tiêu mong muốn.
Tương tự như thế tục, không có tiền, nói gì tới yêu? Nói gì tới sống thoải mái?
Rất nhiều chuyện, phải được xây dựng trên cơ sở vật chất, mặc dù không phải tuyệt đối, nhưng phần lớn đều là như thế.
Rất nhanh, Diệp Huyền về tới trước Thương Lan điện, vừa tới Thương Lan điện, hắn liền biến sắc.
Nơi xa, Diệp Linh ngồi dưới đất thút thít, mà bên cạnh, chính alf Mạc Vân Khởi kia, giờ phút này, Mạc Vân Khởi đang khoa tay múa chân gì đó trước mặt Diệp Linh, mà Diệp Linh càng khóc càng lớn!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên dữ tợn:
- Ngươi dám bắt nạt muội muội ta!
Thanh âm vừa dứt, một thanh kiếm lẳng lặng xuất hiện trong tay!
Sau một khắc, một cỗ uy áp cường đại cùng một Đạo kiếm mang nhàn nhạt ngưng tụ, mảnh lớn thực vật trước mặt hắn lập tức bị khí thế cùng kiếm mang này chém đứt…
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Nhìn thấy Diệp Huyền đột nhiên nổi khùng, Mạc Vân Khởi tràn đầy ngơ ngác, hắn đang muốn nói, Diệp Huyền đã cầm kiếm lao tới, nhận thấy kiếm uy trong tay Diệp Huyền, Mạc Vân Khởi thầm hoảng hốt, căn bản không dám đón đỡ, vội thả người nhảy lên, leo tường chạy trón.
Nhưng hắn vừa vượt tường, mảnh tường kia đã trực tiếp hóa thành bột mịn!
- Con mẹ nó!
Nhận thấy mảnh tường sau lưng đã hóa thành bột mịn, khóe miệng Mạc Vân Khởi khẽ co quắp, vội tăng tốc chạy xa.
Mà sau lưng, Diệp Huyền điên cường bạo khởi, những nơi đi, qua hóa thành một vùng phế tích…
Trong đại điện, Diệp Huyền nhìn Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi biến mất, lập tức ngẩn ra, sau đó vội chạy theo, Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi đã biến mất ở xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nghe thanh âm bối rối của Mạc Vân Khởi:
- Đại ca… ta không bắt nạt muội muội ngươi, ngươi bình tĩnh một chút…
Nhưng rất nhanh, thanh âm giải thích đã bị tiếng kiếm minh bao trùm!
Diệp Linh ngẩn người:
- Nếu ca ca tự làm bị thương thì sao giờ…
Nói xong, nàng vội chạy tới chỗ Kỷ lão đầu, trong sân, Kỷ lão đầu nằm dài trên ghế, trong miệng còn ngậm một hồ lô rượu, đang nằm ngáy o o.
Diệp Linh ôm cánh tay Kỷ lão đầu, dùng sức lắc, lo lắng nói:
- Kỷ gia gia, ca ca cùng tên kia đánh nhau, người mau đi xem một chút.
Kỷ lão đầu không động, say như một đống bùn nhão.
Diệp Linh bất đắc dĩ, đàng phải chạy tới chỗ Kỷ An Chi, Kỷ An Chi nhìn qua Diệp Linh, Diệp Linh đầy lo lắng:
- Kỷ tỷ tỷ, ca ca ta cùng tên kia đánh nhau, tỷ đi khuyên nhủ chút được không? Ta sợ ca ca tự làm bản thân bị thương!
Kỷ An Chi vội chạy tới trước mặt Diệp Linh:
- Biết nấu cơm không?
Diệp Linh vô thức gật đầu.
Kỷ An Chi nói:
- Ta đói.
Diệp Linh: “…”
…
Phía sau Thương Lan điện, trừ một mảnh phòng ốc bỏ hoang, chỉ có một vùng núi, mà giờ khắc này, hai đạo nhân ảnh đang không ngừng điên cuồng vọt qua!
Đi đầu là Mạc Vân Khởi, hai chân hắn xuất hiện hai đạo gió xoáy, có hai đạo gió xoáy này gia trì, tốc độ hắn như một cơn gió, vô cùng nhanh chóng. Mà sau lưng hắn, lại là Diệp Huyền cầm Linh Tiêu kiếm đuổi theo!
Giờ phút này, trên người Diệp Huyền tràn đầy khí tức thô bạo, nơi hắn đi qua, hoa hoa cỏ cỏ cơ bản đều bị chém tận gốc.
Mạc Vân Khởi chạy chừng nửa canh giờ, hắn lại chọn liều mạng với Diệp Huyền, nhưng mà Diệp Huyền vừa thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, hắn lại quả quyết lựa chọn chạy trốn. Bởi thiết côn trong tay hắn, còn chưa tới gần Diệp Huyền, đã bị kiếm mang của Diệp Huyền chém vỡ!
Trực tiếp chém vỡ!
Không thể đánh!
Mạc Vân Khởi điên cuồng chạy vào rừng sâu, mà sau lưng hắn, Diệp Huyền vẫn bám theo không bỏ…
Cứ như vậy, một người trốn, một người đuổi, đuổi từ đêm tối tới hừng đông…
Mặt trời bắt đầu nhô lên, Mạc Vân Khởi chạy về trước Thương Lan điện, hắn vừa dừng lại, Diệp Huyền đã liền xuất hiện ở phía sau, Diệp Huyền đang muốn động thủ, Diệp Linh ngồi trước thềm đá đợi vôi vàng chạy tới ôm Diệp Huyền:
- Ca ca, ca không sao chứ? Hắn không làm ca bị thương chứ?
Cách đó không xa, Mạc Vân Khởi nằm trên đất thở hổn hển, nghe Diệp Linh nói câu này, tức tới kém chút không thở nổi:
- Ta… ta…
Giờ phút này, thấy Diệp Linh, Diệp Huyền cũng hơi bình tĩnh lại, nhẹ vuốt đầu muội muội:
- Muội không sao chứ?
Diệp Linh vội lắc đầu:
- Muội không sao.
Diệp Huyền nhìn qua Mạc Vân Khởi nằm dưới đất, người sau biến sắc, đề phòng:
- Ngươi, ngươi, ngươi chớ làm loạn, ta, ta không bắt nạt muội muội ngươi, ngươi, tự ngươi hỏi nàng đi!
Diệp Huyền thu lại ánh mắt, nhìn về Diệp Linh:
- Lúc trước có chuyện gì?
Diệp Linh hơi cúi đầu, không nói.
- Thế nào?
Diệp Huyền ôn nhu nói.
Diệp Linh nói khẽ:
- Là muội nhớ tới lúc ở Diệp gia, lúc đó ca ca nhặt được cái bánh báo, nhưng lại không ăn, đều cho muội ăn, ca ca bởi vậy mà kém chút chết đói, muội…
Nói xong, nước mắt nàng lại chảy xuống.
Diệp Huyền ôm lấy Diệp Linh:
- Nha đầu ngốc, chuyện lúc trước đã qua. Sau này ca tuyệt đối sẽ không để muội chịu khổ!
Diệp Linh ôm chặt Diệp Huyền:
- Ca ca cũng không thể khổ, được không?
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
- Được, sau này chúng ta đều sống tốt, được không?
Diệp Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nín khóc cười một tiếng:
- Được.
Rất nhanh, Diệp Linh liền ngủ thiếp trong ngực Diệp Huyền.
- ----------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Cảm ơn AOSpaDes vì đã ủng hộ và khích lệ nhóm nhé:))
Danh sách chương