Ban đêm, Diệp Huyền chờ Diệp Linh ngủ rồi mới vào Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền xếp bằng dưới đất, hỏi:
- Tiền bối, ta có thể được tính là Đại Kiếm tu không?
- Được!
Nữ tử thần bí đáp.
- Vì sao?
Diệp Huyền có chút không hiểu, bởi hắn còn không thể chủ động sử dụng kiếm mang.
Nữ tử thần bí nói:
- Thứ ngươi còn thiếu là cảnh giới, chỉ cần đạt tới Ngự Khí cảnh, kiếm khí trong cơ thể ngưng tụ, dùng cơ sở hiện tại của ngươi, lại thêm tạo nghệ trên Kiếm đạo, tùy thời có thể thôi động kiếm khí.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Còn Chiến ý…
- Ngươi hiểu Võ đạo?
Nữ tử thần bí hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu.
Nữ tử thần bí nói:
- Tình huống hiện của ngươi là sớm lĩnh ngộ Chiến ý, nhưng lại không có một quá trình tìm hiểu Võ đạo, cho nên ngươi căn bản không được tính là Võ đạo Tông sư, hơn nữa, muốn trở thành Tông sư chân chính, còn phải đạt tới cảnh giới Chiến ý hóa hình, hiện tại, ngươi còn không có năng lực như thế, thứ ngươi cần làm, chính là tích lũy kiến thức Võ đạo, đương nhiên, Kiếm đạo cũng không được lơ là. Hơn nữa, chuyện tìm Linh kiếm, ngươi có thể bắt đầu.
Linh kiếm!
Diệp Huyền cười đắng, hắn biết đi đâu tìm Linh kiếm?
Mua?
Mua không nổi!
Đây thực sự là vấn đề lớn!
Một hồi sau, Diệp Huyền lại bắt đầu tu luyện, ngoại trừ luyện kiếm, hắn luyện cả quyền cước, môn võ kỹ duy nhất mà hắn biết là Băng Quyền, sau khi có thêm Chiến ý gia trì, hắn phát hiện Băng Quyền đã có biến hóa về chất!
Nếu thêm Chiến ý, phảm giai Băng Quyền này chí ít phải đạt tới Huyền giai.
Giờ phút này, hắn mới chính thức nhận thấy điểm đáng sợ của Chiến ý, mà nếu như hắn lĩnh ngộ kiếm ý, uy lực Nhất Kiếm Định Sinh Tử kia sợ là sẽ càng thêm đáng sợ!
Một đêm trôi qua, sớm sau, Diệp Huyền đột nhiên hạ sơn.
Bởi Kỷ lão đầu nói, dưới núi có một nữ tử họ An tới tìm hắn.
Rất nhanh, Diệp Huyền xuống chân núi, trước tấm bia đá, một nữ tử bạch y, không nhuốm bụi trần, đẹp tới mức làm người ta nín thở.
An Lan Tú!
Diệp Huyền đi tới trước mặt An Lan Tú, cười nhẹ:
- An cô nương!
An Lan Tú gật đầu, đang muốn nói, đột nhiên một thanh niên bất cần từ xa đi tới, nam thanh niên này cầm một cây gậy sắc, bước đi xiên xẹo, vừa nhìn thấy An Lan Tú, hai mắt người này liền sáng lên:
- Đẹp… mỹ nữ…
Diệp Huyền đột nhiên ngăn trước An Lan Tú, nhìn qua người xuất hiện:
- Ta cũng rất đẹp trai, có thể cho ngươi xem miễn phí!
Người tới: “…”
An Lan Tú nhìn qua Diệp Huyền, không nói.
Mà trước mặt Diệp Huyền, nam tử khẽ đánh giá Diệp Huyền:
- Tiểu tử, ta thấy ngươi muốn ăn đòn!
Thanh âm vừa dứt, nam tử nắm gậy sắt đánh thẳng tới Diệp Huyền.
Diệp Huyền nắm chắc thành quyền, một cỗ Chiến ý ngưng tụ trên nắm tay.
Quyền ra!
Xùy!
Một tiếng khí bạo vang lên!
Bành!
Thanh âm nổ vang vừa hiện, nam tử kia liền lui sau mấy trượng, cây gậy đen kịt trên tay cũng rung động kịch liệt, mà Diệp Huyền chỉ lui hơn một trượng, tay phải còn hơi rung rung.
Đối diện, nam tử nhìn qua gậy sắt, lại nhìn Diệp Huyền:
- Thực sự mạnh!
Thanh âm vừa dứt, hắn liền cầm gậy… ném thẳng vào Diệp Huyền.
Xùy!
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên!
Diệp Huyền không chút biểu tình, gậy sắc vừa tới trước mặt, tay phải hắn đã lần nữa xuất quyền!
Một quyền đơn giản!
Băng Quyền!
Một quyền xuất, Băng Kim Liệt Thạch!
Bành!
Gậy sắt rung động, bay ngược về sau, nhưng lúc này, một bóng người đã đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, thoáng qua, một đạo hàn quan bức thẳng yết hầu!
Nguy hiểm!
Diệp Huyền nhắm hai mắt lại, đây là cảm giác đầu tiên của hắn, không dám giữ lại, tay phải nhẹ xoay tròn.
Ông!
Một tiếng kiếm minh trầm thấp vang lên!
Ầm!
Bóng người trực tiếp chấn về sau mười trượng!
Chính là nam tử kia!
Nam từ vừa dừng lại, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền:
- Kiếm tu, ngươi lại là Kiếm tu!
Diệp Huyền nhìn qua đối phương:
- Còn muốn đánh sao?
Nam tử cười hắc hắc:
- Đánh, đương nhiên đánh! Mạc Vân Khởi ta đời này chưa từng sợ ai? Ta…
Đúng lúc này, Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt hắn, một khắc sau, một sợi hàn mang lóe lên.
Sắc mặt Mạc Vân Khởi đại biến:
- Ngươi không nói đã đánh a…
Vừa nói, gậy sắt trong tay đã vung nghiêng!
Cứng rắn va chạm!
Bành!
Một tiếng kim thiết giao kích vang lên, thoáng qua, Mạc Vân Khởi lui sau mười trượng.
Lần này, Diệp Huyền không xuất thủ, mà lui lại bên người An Lan Tú, nhìn qua An Lan Tú:
- Thất thố rồi!
An Lan Tú cười không nói.
Diệp Huyền có chút mất tự nhiên, hoặc phải nói, có chút quẫn bách, tựa như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Mạc Vân Khởi không xa:
- Còn đánh nữa không!
Thanh âm vừa ra, Diệp Huyền lại lập tức vọt ra ngoài!
Mạc Vân Khởi: “…”
An Lan Tú nhìn qua Diệp Huyền, không biết đang nghĩ gì.
Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Được rồi!
Thanh âm Kỷ lão đầu!
Thanh âm vừa hiện, Kỷ lão đầu đã xuất hiện cách An Lan Tú không xa, khẽ gật đầu với An Lan Tú, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi, có điều, hai người cũng không dừng lại.
Kỳ lão đầu đột nhiên nhìn An Lan Tú:
- An Quốc sĩ rất quan tâm hắn sao?
Hắn này, đương nhiên là chỉ Diệp Huyền!
An Lan Tú nhẹ vuốt tóc mai:
- Đúng vậy!
Nghe vậy, Kỷ lão đầu hơi híp mắt:
- An Quốc sĩ, ngươi biết ngươi đang nói gì?
An Lan Tú cười khẽ:
- Chỉ bằng hắn dám đứng trước mặt mấy ngàn Hắc kỵ Đường quốc, hắn đã có tư cách trở thành bằng hữu của ta. Đương nhiên, hiện tại chúng ta là bằng hữu!
Bằng hữu!
Kỷ lão đầu thấp giọng thở dàu, số người có tư cách trở thành bằng hữu của nữ tử này, khắp khơi quốc sợ là không tới một bàn tay!
Bành!
Lúc này!
Một tiếng bạo tang vang lên, ngay sau đó, Mạc Vân Khởi trực tiếp bị đánh lui mười trượng.
Diệp Huyền không tiếp tục xuất thủ, lần nữa lui tới bên người An Lan Tú, Mạc Vân Khởi nhìn qua Diệp Huyền cùng An Lan Tú, cũng không tiếp tục ra tay.
Kỷ lão đầu nhìn qua Mạc Vân khởi:
- Hai người các ngươi, đều là học viên Thương Lan học viện!
Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi đều sửng sốt!
Học viên Thương Lan học viện?
Mạc Vân Khởi chỉ Diệp Huyền:
- Hắn, hắn cũng là học viên Thương Lan học viện?
Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:
- Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Mạc Vân khởi nhìn qua Kỷ lão đầu:
- Lão đầu, học viện chúng ta có mấy học viên?
Kỷ lão đầu nói:
- Tính cả ngươi, tổng cộng có ba! Có điều, có một người đang tới, đến lúc đó sẽ là bốn!
Bốn!
Mạc Vân Khởi ngây người, qua hồi lâu, hắn quay người rời đi:
- Lão tử muốn đi Thương Mộc học viện!
Kỷ lão đầu nhìn qua Mạc Vân khởi:
- Không cần quyển hạ Hoành Thiên côn pháp sao?
Nơi xa, Mạc Vân Khởi dừng bước, quay người nhìn Kỷ lão đầu:
- Lão đầu, ông nội, một học viện bốn học viên… ngươi… xác định học viện này có tương lai sao?
Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:
- Ngươi đã ký thư mời của Thương Lan học viện, giờ ngươi mà đi Thương Mộc học viện, bọn hắn hẳn sẽ xem ngươi như đối tượng khiêu chiến!
Nghe vậy, Mạc Vân Khởi nộ chỉ Kỷ lão đầu:
- Lão đầu, ngươi hố ta a!
Kỷ lão đầu nhún vai:
- Trước đó ta cũng không ép ngươi! Là ngươi xin ta đề ngươi gia nhập Thương Lan học viện!
Nghe vậy, Mạc Vân Khởi tức tới thổ huyết:
- Ngươi còn không biết xấu hổ, ngươi nói Thương Lan học viện với Thương Mộc học viện đều như nhau, ngươi…
- Đúng là đều như nhau a!
Kỷ lão đầu nói:
- Đều ở Đế đô, đều là học viện… có vấn đề gì sao?
- Ta…
- ------------
Phóng tác: xonevictory
Diệp Huyền xếp bằng dưới đất, hỏi:
- Tiền bối, ta có thể được tính là Đại Kiếm tu không?
- Được!
Nữ tử thần bí đáp.
- Vì sao?
Diệp Huyền có chút không hiểu, bởi hắn còn không thể chủ động sử dụng kiếm mang.
Nữ tử thần bí nói:
- Thứ ngươi còn thiếu là cảnh giới, chỉ cần đạt tới Ngự Khí cảnh, kiếm khí trong cơ thể ngưng tụ, dùng cơ sở hiện tại của ngươi, lại thêm tạo nghệ trên Kiếm đạo, tùy thời có thể thôi động kiếm khí.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Còn Chiến ý…
- Ngươi hiểu Võ đạo?
Nữ tử thần bí hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu.
Nữ tử thần bí nói:
- Tình huống hiện của ngươi là sớm lĩnh ngộ Chiến ý, nhưng lại không có một quá trình tìm hiểu Võ đạo, cho nên ngươi căn bản không được tính là Võ đạo Tông sư, hơn nữa, muốn trở thành Tông sư chân chính, còn phải đạt tới cảnh giới Chiến ý hóa hình, hiện tại, ngươi còn không có năng lực như thế, thứ ngươi cần làm, chính là tích lũy kiến thức Võ đạo, đương nhiên, Kiếm đạo cũng không được lơ là. Hơn nữa, chuyện tìm Linh kiếm, ngươi có thể bắt đầu.
Linh kiếm!
Diệp Huyền cười đắng, hắn biết đi đâu tìm Linh kiếm?
Mua?
Mua không nổi!
Đây thực sự là vấn đề lớn!
Một hồi sau, Diệp Huyền lại bắt đầu tu luyện, ngoại trừ luyện kiếm, hắn luyện cả quyền cước, môn võ kỹ duy nhất mà hắn biết là Băng Quyền, sau khi có thêm Chiến ý gia trì, hắn phát hiện Băng Quyền đã có biến hóa về chất!
Nếu thêm Chiến ý, phảm giai Băng Quyền này chí ít phải đạt tới Huyền giai.
Giờ phút này, hắn mới chính thức nhận thấy điểm đáng sợ của Chiến ý, mà nếu như hắn lĩnh ngộ kiếm ý, uy lực Nhất Kiếm Định Sinh Tử kia sợ là sẽ càng thêm đáng sợ!
Một đêm trôi qua, sớm sau, Diệp Huyền đột nhiên hạ sơn.
Bởi Kỷ lão đầu nói, dưới núi có một nữ tử họ An tới tìm hắn.
Rất nhanh, Diệp Huyền xuống chân núi, trước tấm bia đá, một nữ tử bạch y, không nhuốm bụi trần, đẹp tới mức làm người ta nín thở.
An Lan Tú!
Diệp Huyền đi tới trước mặt An Lan Tú, cười nhẹ:
- An cô nương!
An Lan Tú gật đầu, đang muốn nói, đột nhiên một thanh niên bất cần từ xa đi tới, nam thanh niên này cầm một cây gậy sắc, bước đi xiên xẹo, vừa nhìn thấy An Lan Tú, hai mắt người này liền sáng lên:
- Đẹp… mỹ nữ…
Diệp Huyền đột nhiên ngăn trước An Lan Tú, nhìn qua người xuất hiện:
- Ta cũng rất đẹp trai, có thể cho ngươi xem miễn phí!
Người tới: “…”
An Lan Tú nhìn qua Diệp Huyền, không nói.
Mà trước mặt Diệp Huyền, nam tử khẽ đánh giá Diệp Huyền:
- Tiểu tử, ta thấy ngươi muốn ăn đòn!
Thanh âm vừa dứt, nam tử nắm gậy sắt đánh thẳng tới Diệp Huyền.
Diệp Huyền nắm chắc thành quyền, một cỗ Chiến ý ngưng tụ trên nắm tay.
Quyền ra!
Xùy!
Một tiếng khí bạo vang lên!
Bành!
Thanh âm nổ vang vừa hiện, nam tử kia liền lui sau mấy trượng, cây gậy đen kịt trên tay cũng rung động kịch liệt, mà Diệp Huyền chỉ lui hơn một trượng, tay phải còn hơi rung rung.
Đối diện, nam tử nhìn qua gậy sắt, lại nhìn Diệp Huyền:
- Thực sự mạnh!
Thanh âm vừa dứt, hắn liền cầm gậy… ném thẳng vào Diệp Huyền.
Xùy!
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên!
Diệp Huyền không chút biểu tình, gậy sắc vừa tới trước mặt, tay phải hắn đã lần nữa xuất quyền!
Một quyền đơn giản!
Băng Quyền!
Một quyền xuất, Băng Kim Liệt Thạch!
Bành!
Gậy sắt rung động, bay ngược về sau, nhưng lúc này, một bóng người đã đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, thoáng qua, một đạo hàn quan bức thẳng yết hầu!
Nguy hiểm!
Diệp Huyền nhắm hai mắt lại, đây là cảm giác đầu tiên của hắn, không dám giữ lại, tay phải nhẹ xoay tròn.
Ông!
Một tiếng kiếm minh trầm thấp vang lên!
Ầm!
Bóng người trực tiếp chấn về sau mười trượng!
Chính là nam tử kia!
Nam từ vừa dừng lại, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền:
- Kiếm tu, ngươi lại là Kiếm tu!
Diệp Huyền nhìn qua đối phương:
- Còn muốn đánh sao?
Nam tử cười hắc hắc:
- Đánh, đương nhiên đánh! Mạc Vân Khởi ta đời này chưa từng sợ ai? Ta…
Đúng lúc này, Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt hắn, một khắc sau, một sợi hàn mang lóe lên.
Sắc mặt Mạc Vân Khởi đại biến:
- Ngươi không nói đã đánh a…
Vừa nói, gậy sắt trong tay đã vung nghiêng!
Cứng rắn va chạm!
Bành!
Một tiếng kim thiết giao kích vang lên, thoáng qua, Mạc Vân Khởi lui sau mười trượng.
Lần này, Diệp Huyền không xuất thủ, mà lui lại bên người An Lan Tú, nhìn qua An Lan Tú:
- Thất thố rồi!
An Lan Tú cười không nói.
Diệp Huyền có chút mất tự nhiên, hoặc phải nói, có chút quẫn bách, tựa như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Mạc Vân Khởi không xa:
- Còn đánh nữa không!
Thanh âm vừa ra, Diệp Huyền lại lập tức vọt ra ngoài!
Mạc Vân Khởi: “…”
An Lan Tú nhìn qua Diệp Huyền, không biết đang nghĩ gì.
Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Được rồi!
Thanh âm Kỷ lão đầu!
Thanh âm vừa hiện, Kỷ lão đầu đã xuất hiện cách An Lan Tú không xa, khẽ gật đầu với An Lan Tú, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi, có điều, hai người cũng không dừng lại.
Kỳ lão đầu đột nhiên nhìn An Lan Tú:
- An Quốc sĩ rất quan tâm hắn sao?
Hắn này, đương nhiên là chỉ Diệp Huyền!
An Lan Tú nhẹ vuốt tóc mai:
- Đúng vậy!
Nghe vậy, Kỷ lão đầu hơi híp mắt:
- An Quốc sĩ, ngươi biết ngươi đang nói gì?
An Lan Tú cười khẽ:
- Chỉ bằng hắn dám đứng trước mặt mấy ngàn Hắc kỵ Đường quốc, hắn đã có tư cách trở thành bằng hữu của ta. Đương nhiên, hiện tại chúng ta là bằng hữu!
Bằng hữu!
Kỷ lão đầu thấp giọng thở dàu, số người có tư cách trở thành bằng hữu của nữ tử này, khắp khơi quốc sợ là không tới một bàn tay!
Bành!
Lúc này!
Một tiếng bạo tang vang lên, ngay sau đó, Mạc Vân Khởi trực tiếp bị đánh lui mười trượng.
Diệp Huyền không tiếp tục xuất thủ, lần nữa lui tới bên người An Lan Tú, Mạc Vân Khởi nhìn qua Diệp Huyền cùng An Lan Tú, cũng không tiếp tục ra tay.
Kỷ lão đầu nhìn qua Mạc Vân khởi:
- Hai người các ngươi, đều là học viên Thương Lan học viện!
Diệp Huyền cùng Mạc Vân Khởi đều sửng sốt!
Học viên Thương Lan học viện?
Mạc Vân Khởi chỉ Diệp Huyền:
- Hắn, hắn cũng là học viên Thương Lan học viện?
Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:
- Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Mạc Vân khởi nhìn qua Kỷ lão đầu:
- Lão đầu, học viện chúng ta có mấy học viên?
Kỷ lão đầu nói:
- Tính cả ngươi, tổng cộng có ba! Có điều, có một người đang tới, đến lúc đó sẽ là bốn!
Bốn!
Mạc Vân Khởi ngây người, qua hồi lâu, hắn quay người rời đi:
- Lão tử muốn đi Thương Mộc học viện!
Kỷ lão đầu nhìn qua Mạc Vân khởi:
- Không cần quyển hạ Hoành Thiên côn pháp sao?
Nơi xa, Mạc Vân Khởi dừng bước, quay người nhìn Kỷ lão đầu:
- Lão đầu, ông nội, một học viện bốn học viên… ngươi… xác định học viện này có tương lai sao?
Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:
- Ngươi đã ký thư mời của Thương Lan học viện, giờ ngươi mà đi Thương Mộc học viện, bọn hắn hẳn sẽ xem ngươi như đối tượng khiêu chiến!
Nghe vậy, Mạc Vân Khởi nộ chỉ Kỷ lão đầu:
- Lão đầu, ngươi hố ta a!
Kỷ lão đầu nhún vai:
- Trước đó ta cũng không ép ngươi! Là ngươi xin ta đề ngươi gia nhập Thương Lan học viện!
Nghe vậy, Mạc Vân Khởi tức tới thổ huyết:
- Ngươi còn không biết xấu hổ, ngươi nói Thương Lan học viện với Thương Mộc học viện đều như nhau, ngươi…
- Đúng là đều như nhau a!
Kỷ lão đầu nói:
- Đều ở Đế đô, đều là học viện… có vấn đề gì sao?
- Ta…
- ------------
Phóng tác: xonevictory
Danh sách chương