Lưu lại làm khách?
Lăng Vân cũng không cho rằng đối phương sẽ có ý tốt gì.
Mắt thấy đối phương tiến vào doanh trại của họ, biết hành động ám sát đã không thể thực hiện, hắn lập tức lui lại, lướt trên mặt đất, đang định rời đi.
"Đi vội vã như vậy làm gì? Tới đây nghỉ tạm thì mất mát gì chứ?"
Thanh âm kia vừa nói xong, đám cỏ cây bên người Lăng Vân nhất thời điên cuồng dài ra. Trong chớp mắt, một bức tường cỏ xuất hiện trước mặt Lăng Vân, ngăn cản đường lui của hắn.
Ngưng chỉ, xuất kiếm!
Bức tường cỏ ngay lập tức bị kiếm chỉ ẩn dấu kiếm nguyên cắt thành vô số mảnh. Thế lui của Lăng Vân không chút nào ngừng, đột nhiên đạp một đạp trên mặt đất, lực lượng phản chấn làm cỏ cây xung quanh bị biến thành tê phấn. Đất đai khắp nơi bị một đạp của hắn làm vỡ ra, một cái hố đường kính chừng một thước từ dưới chân hắn dần khuếch tán.
Bằng vào lực lượng một đạp này, Lăng Vân liền bay lên trời. Trong khoảnh khắc thoát ly sự uy hiếp của cỏ cây, đấu khí dần được ngưng tụ vào tay trái, một đạo kiếm quang trong nháy mắt xuất hiện liền ở dưới chân, thanh ám lam chi kiếm ở sau lưng đích cũng được hắn cầm trên tay.
"Hô!"
Một trận gió kịch liệt mang theo hàn khí vô cùng sắc bén từ hư không gào thét đến như thác nước đổ xuống, mang theo sự bá đạo như muốn phá hủy, tiêu diệt tất cả.
"Cương phong*?" Lăng Vân tự hỏi.
Ám lam chi kiếm hóa thành một đạo bóng kiếm dày đặc, kết hợp với kiếm nguyên của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí khiến trong phút chốc trên bầu trời hiện ra vô số kiếm ảnh, đan vào nhau tạo thành một cái lưới kiếm. Âm bạo kịch liệt mang theo tốc độ xé gió, phá vỡ toàn bộ trận cương phong!
Phá luồng cương phong xong, lưu quang dưới chân Lăng Vân liền lóe ra, chợt gia tốc, như muốn rời khỏi nơi đây.
Đang lúc này, thanh âm vừa rồi bỗng nhiên lại vang lên, mơ hồ mang theo sự kinh ngạc lẫn vui mừng: "Lăng Vân?"
Thân hình Lăng Vân hơi khựng lại, nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phương hướng phát ra thanh âm. Mới vừa rồi bị trong vây giao chiến, hắn thật ra cũng không chú ý tới thanh âm này, bây giờ cẩn thận nghe thì lại cảm thấy rất quen thuộc......
Không lâu lắm, từ trong doanh trại Vân Lai đế quốc bay ra một đạo thân ảnh yểu điệu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đúng là người ngày xưa từng ở Thần chi thí luyện không gian, Vân Nhu.
Giờ phút này, nàng vẫn duy trì một bộ trang phục bừng bừng anh khí*. Mái tóc dài được buộc ra đằng sau, cái trán bóng loáng như ngọc mang theo một món trang sức màu trong suốt. Đai lưng ngũ sắc đẹp đẽ quý giá buộc chặt ở bên hông, khiến dáng người lung linh của nàng càng thêm động lòng người. Vân Nhu mặc một bộ trường sam Kiếm Sư, trong trời đêm hết lần này tới lần khác phất phơ, tràn ngập sự thoải mái tự nhiên. Một tay cầm kiếm, một tay nắm kiếm quyết khiến nàng cũng có phong phạm của một vị nữ hiệp địa cầu thời cổ đại.
Cảm nhận được năng lượng dao động trên người nàng không kém hơn ngũ giai Đại Kiếm Sư, cùng với mơ hồ để lộ ra một cỗ hơi thở vừa tự nhiên vừa thần bí, Lăng Vân nhất thời hiểu được cái gì. Khó trách cảm thấy mấy loại công kích này có chút quen thuộc, đúng là thiên phú thao túng lực lượng thiên địa tự nhiên của Nguyên tố tinh linh.
Nhìn thấy vị bằng hữu đã không gặp bốn năm, Vân Nhu hiển nhiên thập phần cao hứng, cười dài nói: "Lăng Vân, ta nhớ rõ hơn bốn năm trước ngươi đã từng cùng ta nói, nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại. Cả thế giới nhiều dân cư như thế, nhưng không ngờ lúc này chúng ta lại gặp được nhau, cái này không phải đại biểu một loại duyên phận sao?"
Lăng Vân gật gật đầu, cũng không nói gì.
Vân Nhu cười lơ đễnh: "Xem hình dáng vài năm không thấy, ngươi đã trở nên càng thêm trầm mặc và ít nói nha. Lần trước ta nghe Linh tỷ nói qua chuyện của ngươi, ngươi thật sự gặp phải rất nhiều sự cố nha. Con người nếu được ví như kiếm, kiếm đạo cũng coi trọng sự cương nhu, huống chi con người? Chìm đắm trong tu luyện quá cũng không được, phải tiếp xúc nhiều hơn với người khác, phải biết khi nào cần tiến hoặc cần lùi. Tin tưởng nếu cứ như vậy, đối với sự tu luyện kiếm đạo ngày sau của ngươi cũng là vô cùng hữu ích."
Lời của nàng hoàn toàn không được Lăng Vân để vào lòng.
Cương nhu tương hỗ, đạo lý này chẳng lẽ hắn, người đã làm bạn với kiếm lâu như vậy còn không hiểu sao.
Chẳng qua nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Tất cả mọi người đều biết cương nhu tương hỗ nhau! Mà một thanh kiếm chưa cương đến cực hạn, có tất yếu phải đi lộ tuyến nhu không? Nếu không đem cương phát huy đến cực hạn mà lại kết hợp cả hai ngay lập tức, kết cục cuối cùng chỉ có một -- cương không cương, nhu không nhu!
Cương cũng vô cùng dễ gãy!
Nếu cương không gãy, ngươi sao lại biết cực hạn của cương? Chẳng lẽ tự cho là cương đã đến cực hạn, rồi sau đó liền bắt đầu chuyển sang lộ tuyến nhu sao? Nhưng thực tế ngươi lại không hề biết, cương mà ngươi cho là cực hạn vẫn còn một đoạn đường phải đi.
Kiếp trước Lăng Vân tu kiếm nhiều năm như vậy, cũng đã bị vấn đề này mê hoặc. Bất quá, bởi vì sau lại hắn hiểu được đạo lý này nên mỗi khi cương đạt tới cực hạn, sắp bị bẻ gãy thì cuối cùng hắn đều kìm lại, phá rồi lập và tiến tới một cái cực hạn mới. Từ đó hắn hiểu được đạo lý-- cương không gãy là cương chưa đạt tới cực hạn!
Người tu kiếm, đều tự có một con đường kiếm tu của riêng mình.
Bản thân Lăng Vân cũng là một người tu kiếm, hắn đã quyết tâm đi theo còn đường kiếm tu mình đã chọn. Nói dễ nghe một chút, đó là sự cố chấp đối với kiếm. Nói không dễ nghe thì là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ*".
Chính là......thật sự đến lúc đó nếu gặp quan tài, có cần thiết phải rơi lệ không?
Vân Nhu tâm tư thông tuệ, lập tức từ ánh mắt của hắn nhìn ra manh mối, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Cương cũng là đại biểu sự chấp nhất với triết lí của chính mình, sao có thể nghe được lời người khác nói? Nếu có thể nghe ý kiến của người khác, thu nạp vào, nó sẽ đại biểu một sự chuyển biến của bản thân."
Từ doanh trại, Lam Vũ và hai vị lục giai Đại Kiếm Sư cùng hơn mười vị ngũ giai cường giả đều bay ra, đứng ở phía sau Vân Nhu.
Đương khi Lam Vũ cùng vị lục giai Đại Kiếm Sư thấy rõ Lăng Vân, sắc mặt không khỏi hơi đổi. Vị lục giai Đại Kiếm Sư định lực tương đối kém kia dọc theo đường đi cũng phát hiện sự dị thường, lập tức kinh hô:" Ngươi, ngươi đều đi theo chúng ta? Chẳng lẽ...... ngươi một mực ở hiện trường?"
Một mực ở hiện trường, chẳng phải đại biểu hắn đã thấy được Lam Vũ giết tên Thần Thánh kỵ sĩ kia.
Lăng Vân liếc mắt nhìn Lam Vũ. Thời gian ngắn như vậy, bọn họ khẳng định còn chưa kịp nói tin tức về Thánh kĩ với người khác.
Suy nghĩ một chút, Lăng Vân bỗng nhiên lật tay, một khối trí nhớ thủy tinh liền xuất hiện trên tay, sau đó nói: "Lúc ấy ta một mực ở hiện trường, hết thảy những gì mà các ngươi làm, ta đều toàn bộ nhìn thấy, hơn nữa cũng đã ghi chép hết vào đây."
Sắc mặt Lam Vũ cùng vị lục giai đại kiếm sư kia kịch biến. Trong nháy mắt, trên người bọn họ toàn bộ tản mát ra một cỗ sát khí cơ hồ không cách nào kềm chế.
Khi sát khí từ trên người bọn họ vừa phát ra, những vị ngũ giai Đại Kiếm Sư và hai vị lục giai Đại Kiếm Sư khác nhất thời đều đề xuất khí thế của mình, ánh mắt sáng ngời tập trung vào Lăng Vân.
"Các ngươi làm gì vậy? Lăng Vân là bằng hữu của ta, các ngươi chẳng lẽ dám động thủ với hắn sao, lui ra!"
" Điện hạ, xin trước tiên để lão phu bẩm cáo một chuyện......" Vị lục giai Đại Kiếm Sư kia đang muốn nói gì với Vân Nhu, Lam Vũ trầm ngâm một lát rồi bí mật truyền âm: "Im lặng một chút chớ nóng nảy, trước xem hắn muốn đùa bỡn cái gì cũng không muộn."
Có thể tu luyện đến lục giai Đại Kiếm Sư, hắn cũng không phải hạng người bình thường. Ánh mắt đảo qua trên người Vân Nhu và Lăng Vân, hắn tựa hồ đột nhiên hiểu ra cái gì, sắc mặt có chút âm trầm không ngừng, nhưng vẫn chỉ im lặng.
Thấy người của mình an tĩnh lại, Vân Nhu mới thở dài một hơi.
May mắn có sự tồn tại của Nguyên tố tinh linh, mới làm cho thân phận của mình xảy ra biến hóa cực kỳ lớn. Nếu là lúc trước, cho dù lấy thân phận công chúa, mấy vị lục giai Đại Kiếm Sư này cũng không nhất định để mình vào mắt.
Dù sao Vân Lai đế quốc cũng không phải là tiểu quốc, một thất cấp văn minh, các loại chính trị đám hỏi tuyệt đối là nhiều không kể xiết, hoàng tử, công chúa cũng tuyệt đối không ít. Nếu không có thiên phú tu luyện độc đáo, muốn từ trong mấy trăm người mà bộc lộ tài năng thì quả thực không có khả năng. Nếu công chúa, hoàng tử lười biếng, không có chí tiến thủ, hoặc là tư chất quá kém, thậm chí còn có thể bị phân đến biên cảnh, trở thành một vị hoàng thất quý tộc vĩnh viễn không thể trở lại thủ đô(đại khái như bị hắt hủi vậy).
Bất quá bây giờ, khi kết hợp với Nguyên tố tinh linh, tiếng nói cũng đã có một sức nặng nhất định trong lòng các nhân vật cao tầng của Vân Lai đế quốc! Tiềm lực có thể tấn thăng thành bát giai Thánh Kiếm Sư khiến ngay cả Thánh Kiếm Sư cũng sẽ cười nói khách khí vài câu với nàng, càng đừng nói đến ngũ, lục giai Đại Kiếm Sư.
"Lăng Vân, làm sao vậy? Các ngươi trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Vân gật gật đầu, sau đó quay sang nói với Lam Vũ: "Nếu ngươi giữ bí mật vĩnh viễn những gì ở khối ký ức thủy tinh trong tay ngươi, ta cũng sẽ làm thế với khối thủy tinh trong tay ta. Đây là điều kiện."
Nói xong, hắn nhìn lướt qua những người đang vây quanh mình, lắc lắc đầu, bổ sung một câu: "Các ngươi không thể lưu lại được ta."
"Hừ, lưu không được sao?"
Trong mắt Lam Vũ hiện lên một tia tinh quang!
Một vị ngũ giai cường giả nắm giữ ngũ giai Thánh kiếm kĩ, nếu thực sự muốn rời đi, bằng đám người mình thì đích xác không có khả năng...... Nhưng đừng quên, thất cấp văn minh lợi hại nhất cũng không phải Thánh Kiếm Sư, mà là kỹ thuật không gian. Nếu vận dụng kỹ thuật không gian vây khốn, thêm một vị lục giai cường giả, và một vị ngũ giai cường giả nắm giữ tính thần công kích đồng thời ra tay......
Một bộ công pháp Thánh kĩ không thể xác định rốt cuộc là mấy giai, có thể lấy tới tay, cùng một tin tức có thể chọc giận Thần Thánh đế quốc!
Trong hai thứ, phải lựa chọn một.