Ở ngoài trăm dặm, có một khu rừng thông cây cối rậm rạp. Phiến rừng rậm này hiển nhiên đã có từ rất lâu, các loại cổ thụ mọc từ cách đây không biết bao nhiêu năm kéo dài tới hư không, khiến cả vùng trời bao phủ một màu xanh lam. Vô số cây có dây leo, uốn lượn xoay quanh bao trùm với mặt đất, rất ít nơi có thể đặt chân lên được.
Lăng Vân giờ phút này đang ẩn thân dưới đám cây rừng mà ánh mặt trời không thể xuyên thấu này. Hắn ngồi xếp bằng, dần khôi phục thương thế trên người.
Kiếm nguyên kích thích tế bào thân thể tuy có thể khiến tốc độ khôi phục nhanh hơn, nhưng nó rất tiêu hao sinh mệnh lực. Trừ phi sinh mệnh bị uy hiếp, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không vận dụng loại phương pháp cực đoan này. Dược lực trong Thần chi điển tịch tuy có hiệu quả khôi phục tương tự, nhưng phải cần tới năm, sáu ngày để khôi phục hoàn toàn thương thế trong người.
Trước mắt, hắn ngồi xếp bằng để phụ trợ khôi phục thương thế. Tốc độ năm, sáu ngày đã bị hắn rút ngắn lại còn hai, ba ngày.
Lăng Vân tập trung tinh lực, đồng thời khi khôi phục thương thế, trong đầu vẫn không có chút nào chậm trễ. Giờ phút này, trong đầu hắn đang hồi tưởng lại cảnh tượng cùng bốn vị lục giai Đại Kiếm Sư cường giả giao chiến.
Kiếm tu, trước khi muốn hiểu rõ người khác, phải biết rõ về bản thân mình.
Lăng Vân thập phần rõ ràng mình có những ưu thế gì-- sự sắc bén của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí cùng ám lam chi kiếm, chắc chắn! Kiếm thế và huyễn tượng* tuy có thể có tác dụng khắc chế nhất định, nhưng nếu đối phương có phòng bị, lại là cấp bậc lục giai cường giả thì lực ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.
Dưới loại tình huống này, một vị lục giai đại kiếm sư có được kiếm kĩ cấp bậc Áo Nghĩa, công pháp, thân pháp, một khi thi triển chiến thuật trì hoãn và cùng hắn du đấu, sợ là hắn sẽ bị rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm!
Bởi vậy, mỗi khi gặp được lục giai cường giả thì hắn đều phải lựa chọn phương pháp lấy cứng đối cứng, lấy thương đổi thương, lấy mệnh đổi mệnh. Lựa chọn cách đánh lấy dài bù ngắn, tránh những phần mà mình yếu, đem ưu thế phát huy đến cực hạn.
"Ưu thế......" Lăng Vân âm thầm suy nghĩ, các loại ưu thế khi hắn chiến thắng các vị phổ Đại Kiếm Sư lần lượt được hắn liệt kê ra......
Đột nhiên, Lăng Vân khẽ nhíu mày một chút, đình chỉ và sửa sang lại những kinh nghiệm chiến đấu mình từng trải qua cùng các loại sở học. Ngay sau đó, dư quang trong khóe mắt đảo qua, đáy lòng bỗng nhiên cả kinh.
Chẳng biết khi nào, một cô gái cả người bao phủ một tầng lam quang, quỷ dị xuất hiện ở phía sau hắn. Cô gái đó tựa như u hồn, vô thanh vô đứng ở phía sau khiến Lăng Vân trong lòng căng thẳng. Nếu không phải từng có kinh nghiệm trong một lần tu luyện thì sợ rằng hắn sẽ nhịn không được mà động thủ.
"Chẳng qua, ta hiện tại không phải đang ở thời kì tu luyện, Lam kiếm linh này đi ra là muốn làm gì?" Trong lòng Lăng Vân âm thầm đoán, bộ mặt cũng không hề thay đổi, tiếp tục bảo trì thái độ tu luyện.
Đang lúc này, cô gái được bao phủ trong một tầng lam quang đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo tựa như ngọc ra. Nàng tựa hồ rất khẩn trương, sợ hãi, ngón tay run run chỉ vào Lăng Vân.
"Sợ hãi?" Lăng Vân cảm thấy quái dị. Hắn không thể hiểu nổi, mình rốt cuộc đáng sợ nơi nào.
Đang khi hắn phân thần phỏng đoán cái đề tài nhàm chán này, một đạo lam quang thuần túy, không chút tạp chất nào bỗng nhiên từ trong tay cô gái kia bắn ra, như tia chớp dũng mãnh tiến vào cơ thể Lăng Vân, hơn nữa còn lấy tốc độ cực nhanh khuếch tán ra khắp cơ thể hắn-- Khi tầng lam quang này tiến vào, kiếm hồn trong khoảnh khắc liền mất đi sự khống chế tuyệt đối phiến khu vực kia.
Lam quang, thậm chí có thể ngăn cách sự khống chế tuyệt đối của kiếm hồn đối với cơ thể!?
Kiếm hồn mất đi hiệu lực!!?
Đột nhiên gặp phải biến cố này, Lăng Vân vốn đang khôi phục nhất thời sắc mặt đại biến. Hắn xoay người lại, kiếm nguyên trong cơ thể dần ngưng tụ lại thành một cỗ kiếm khí hàn quang lẫm liệt, mang theo một cỗ huyết tinh sát khí mấy ngày qua chưa kịp tiêu tán, như tia chớp bắn về phía cô gái!
"A!"
Một tiếng kinh hô thanh thúy truyền ra từ trong miệng cô gái ở trong tầng lam quang. Kiếm nguyên ẩn dấu đại lượng huyết tinh sát khí, giống như cuồng phong càn quét, trong khoảnh khắc liền bao phủ tầng lam quang bên ngoài cơ thể nàng rồi sau đó đâm vào. Cô gái có lẽ vì quá sợ hãi liền hóa thành một trận lam vụ, cuống quít tiến vào trong kiếm, sau đó rốt cuộc không còn bất cứ tiếng động gì nữa.
"Còn muốn chạy!?" Đôi mắt Lăng Vân trong khoảnh khắc hiện lên một tầng sát khí dày đặc. Kiếm hồn chính là mấu chốt tu luyện của hắn, một khi có chuyện gì xảy ra, chẳng những tâm thần hắn sẽ bị tổn hại, ngay cả tu vi cũng sẽ như tia chớp thụt lùi về phía sau, trở về trình độ tam giai đỉnh phong lúc trước. Một khi chỉ có tu vi tam giai, tại nơi mà tràn ngập nguy cơ tử vong này thì tuyệt đối là cửu tử nhất sinh!
Chẳng qua, đang lúc hắn muốn có động tác khác lại bỗng nhiên phát hiện ra chuyện gì, liền ngừng lại.
Trận lam quang trong cơ thể, giờ phút này lấy tốc độ như tia chớp đi tới miệng vết thương của hắn, sau đó liền biến thành một loại sinh mệnh năng lượng vô cùng thuần túy. Loại sinh mệnh năng lượng này cực kỳ tinh thuần, cho dù là Sinh mệnh chi tuyền do Tự Nhiên nữ thần tự mình đề luyện ra, cũng có điểm không bằng.
Được cỗ sinh mệnh năng lượng này làm dịu, miệng vết thương của hắn vốn ít nhất phải cần hai, ba ngày mới có thể khôi phục lấy một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang dần khép lại. Chưa đầy ba phút, những miệng vết thương có thể thấy cả xương trên người hắn đã dần khôi phục như lúc đầu. Cuối cùng, nhìn khắp cơ thể hắn cũng không thấy một chút dấu vết nào là đã từng bị thương!
Khi thương thế hoàn toàn khôi phục, năng lượng ẩn dấu trong tầng lam quang kia cũng vừa lúc hao hết, tiêu tán, không còn bất cứ tung tích gì. Lúc này, kiếm hồn cũng đã khôi phục quyền khống chế tuyệt đối với phiến khu vực.
"Trị liệu?"
Sát khí từ trong nội tâm Lăng Vân nhất thời lắng xuống, mặt khẽ giật giật một chút. Sau khi cảm giác được thân thể khôi phục như lúc trước và không có gì dị thường, hắn lại ngồi xếp bằng xuống.
Nhìn thoáng qua thanh ám lam chi kiếm, Lăng Vân cũng không nói gì thêm mà tiếp tục nhắm mắt lại, suy tư đến kinh nghiệm chiến đấu lúc trước.
Hắn suy tư chỉ kéo dài trong chốc lát, một tiếng gầm lên lập tức đưa hắn tỉnh lại: "Tiểu tử hỗn đản, ngươi cư nhiên dám khi dễ Lam nhi, lập tức đứng lên cho ta!"
Lăng Vân mở to mắt.
Kỳ thật không cần mở mắt, hắn đã biết người nói chính là ai.
"Nhìn gì mà nhìn. Ta cảnh cáo ngươi, hãy lập tức giải thích cho Lam nhi. Tiểu tử hỗn đản nhà ngươi, nha đầu ngốc Lam nhi kia nhìn ngươi bị thương nặng, đau lòng nên ra tay giúp ngươi trị liệu, ngươi cư nhiên lại công kích nàng, thật sự quá ác độc. Ta thấy ngươi hoàn toàn là một kẻ vô tình vô nghĩa, lấy oán báo ân!"
Lăng Vân vẫn duy trì một sự trầm mặc, căn bản không có một chút ý tứ nào là muốn xin lỗi.
Loại thái độ khinh miệt này nhất thời làm Tử y nữ tử giận tím mặt: "Giải thích, giải thích, lập tức giải thích cho ta! Nếu không, giao dịch trong lúc đó của chúng ta dừng lại ở đây!"
Lăng Vân nhắm hai mắt lại, đúng là định tiếp tục tiến vào tu luyện!
"Tức chết ta. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi kiến thức sự lợi hại của bổn cô nương."
Đôi mắt vừa mới nhắm lại của Lăng Vân lập tức lóe sáng, bắn nhanh ra một đạo tinh quang, trong khoảnh khắc đem mục tiêu tập trung trên thân thanh ám lam chi kiếm.
Đối phó với kiếm linh, biện pháp tốt nhất chính là thương tổn, thậm chí phá hủy bản thể của nó! Mặc dù so về cường độ cứng cỏi, kiếm nguyên không thể nào bằng ám lam cự kiếm, nhưng khi đem kiếm nguyên quán chú vào trong thanh cự kiếm, muốn tạo thành những phá hư nhất định thì cũng không phải là chuyện gì khó.
Tử y nữ tử không thể ngờ Lăng Vân lại làm như vậy, tức giận đến mức suýt chút nữa phát cuồng: "Lam nhi còn đang ở bên trong, nàng sẽ không thể chịu nổi thương tổn do kiếm nguyên của ngươi gây ra. Nếu ngươi là một nam nhi, hãy cùng bổn cô nương một chọi một để phân thắng bại!"
Một chọi một với kiếm linh có thực lực không thua kém chút nào so với Kiếm Thánh cường giả? Vấn đề này Lăng Vân căn bản là không cần phải suy nghĩ.
Tử y nữ tử vốn còn muốn nói tiếp, ám lam chi kiếm bỗng nhiên tự bay lên, trôi nổi giữa hư không, ngay sau đó liền hiện ra một luồng hào quang màu lam nhạt. Luồng hào quang này chợt lóe, Tử y nữ từ liền bị kéo vào bên trong, một lát sau không có động tĩnh gì nữa.
Lắc lắc đầu, Lăng Vân nhẹ hít một hơi, tĩnh tâm, tựa hồ không muốn đình chỉ sự tu luyện.
Tu luyện vẫn giống như lần trước, chẳng qua bất đồng chính là, bên người hắn đã thiếu đi Tụ Linh trận hấp thụ linh khí của thiên nhiên.
Tầm xế chiều, Lăng Vân khẽ dừng tu luyện, mở to mắt xem một chút ám lam chi kiếm, thấy nó vẫn không có động tĩnh liền thu hồi ánh mắt, toàn tâm toàn ý tập trung vào tu luyện.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn.
Thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua.
Dù sao hắn cũng đã có tấn thăng lệnh bài, căn bản không cần phải đi tranh chấp. Thời gian kế tiếp, hắn đã buông tha cho trận đấu, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào tu luyện.
Trong lúc này, cũng đã từng có không ít người thông qua Thần chi điển tịch, đã nhận ra vị trí tấn thăng lệnh bài ở trên người Lăng Vân. Chẳng qua, thực lực của những người đến cướp đoạt lệnh bài rất bình thường, lập tức đã bị hắn trực tiếp chém giết, ngay cả lục giai Đại Kiếm Sư cũng không ngoại lệ. Mà gặp phải đại lượng lục giai cường giả, hắn cũng sẽ sáng suốt sớm tránh đi.
Lục giai Đại Kiếm Sư cũng không phải là tùy ý có thể thấy được. Trên cả đại lục, lục giai cường giả phỏng chừng sẽ không vượt qua ba ngàn người. Ngoại trừ cao cấp văn minh, rất hiếm khi thấy được một đoàn đội gồm toàn lục giai cường giả.
Tu luyện, đã qua một tháng tu luyện buồn tẻ.
Màn đêm buông xuống, trăng ở trên đầu.
Bỗng nhiên, Lăng Vân cảm giác được tốc độ tụ tập năng lượng trong thiên địa ở bên người chợt nhanh hơn, linh khí ở xung quanh cũng lập tức trở nên nồng đậm. Hắn cảm ứng được, cô gái được bao phủ trong tầng lam quang lại xuất hiện ở bên cạnh mình.
So sánh với lần gặp mặt trước, giờ phút này lam quang trên người nàng cũng phai nhạt không ít, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của cô gái đó.
Trong lòng Lăng Vân có chút kỳ quái. Theo lý thuyết, thực lực của Lam kiếm linh này tuy không bằng Tử kiếm linh, nhưng cũng sẽ không kém hơn Thánh Kiếm Sư. Cường giả như thế, sao khi thừa nhận công kích của mình thì nguyên khí lại có vẻ bị tổn thương nặng nề. Hơn nữa, trong một tháng vừa rồi lại không bất cứ khôi phục gì?
Chẳng lẽ, linh kiếm thể cùng kiếm linh đều không phải là đồng dạng sinh mệnh?
Bất quá, tựa hồ như bị ảo giác, hắn mơ hồ phát hiện khi kiếm nguyên khôi phục, lam quang bên ngoài cùng với thân thể cô gái tựa hồ lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả cũng dần bắt đầu khôi phục. Tuy tốc độ cực kỳ yếu ớt, mỏng manh, nhưng bị hắn nhạy cảm phát hiện được một chút.
"Thời gian cũng không thể khiến linh thể khôi phục thương thế? Sự khôi phục của bọn họ chẳng lẽ có quan hệ đến kiếm nguyên?" >
Lăng Vân nhíu mày-- Nếu thật sự là như vậy, cứ theo khuynh hướng mà nói, đem kiếm nguyên tán ra, trong hai tháng hẳn là có thể làm cho nàng khôi phục như ban đầu. Thế nhưng......chẳng lẽ vì một kiếm linh không quen biết mà khiến tốc độ tu luyện của mình chậm lại?
Làm sao có thể?
Lắc lắc đầu, Lăng Vân tiếp tục tu luyện.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên ngừng tu luyện lại một chút.
Khi hắn vừa ngừng, cô gái trong tầng lam quang đã lập tức cảm ứng được. Nàng cho là hắn hôm nay sẽ dừng tu luyện, có chút cuống quít, dường như muốn tiến vào trong kiếm. Bất quá, ngay sau đó Lăng Vân lại tiếp tục tu luyện, cũng làm nàng bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Cô gái được tầng lam quang bao phủ có chút nghi hoặc đánh giá hắn, hiển nhiên không rõ vì sao hắn đang tu luyện lại ngừng lại một chút.
Chờ nàng an tĩnh xuống, tiếp tục hấp thu kiếm nguyên thì thần sắc khẽ giật mình, lộ ra một sự kinh ngạc mơ hồ có thể thấy được-- Sau khi dừng lại, trong cơ thể Lăng Vân tràn ra năm phần kiếm nguyên, đúng là nhiều hơn một phần so với trước kia.
-----------------------------
*huyễn tượng: cảnh tượng huyễn lệ, nói chính xác thì đây chính là 1 loại cảnh làm mơ hồ cảm giác của bản thân(tựa như các trận pháp vậy).