“Ý anh muốn nói ba tên sát nhân?”

“Chứ còn ai nữa?”

Lộ Thương Phàm lắc đầu, anh nói: “Tôi không thể hiểu được.”

“Anh không hiểu được chuyện gì?”

“Ba gã đàn ông đó đã tấn công vào nhà thờ. Chúng đã xử tệ với tôi, nhưng đó không phải là chuyện đáng nói, tôi chỉ không thể tưởng tượng được rằng chúng lại có thể liên kết với những thế lực như vậy. Chúng là thành viên của tổ chức QV Clastic. Thế rồi tôi lại phải nghĩ đến con quỷ hút máu mà tôi đã nhìn thấy trong khoảng vườn ngoài kia.” - Lộ Thương Phàm lắc đầu, nhưng rồi dừng lại ngay, bởi cử chỉ này thúc cảm giác đau dội lên ở bờ vai. - “Đến một điểm nhất định nào đó thì tôi thấy không còn lô-gic nữa.”

“Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện đó.”

“Thế thì về chuyện gì?”

“Tôi không biết. Đầu tiên chúng ta sẽ thuận theo mong muốn của những kẻ đang canh giữ ngoài kia. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ ở lại đây cho tới khi trời tối, và tận dụng khoảng thời gian đó để xem xét ngôi nhà cho kỹ lưỡng hơn. Sẽ có chuyện xảy ra khi trời tối. Chắc chắn như vậy. Tới lúc đó chúng ta mới có thể hành động.”

Lộ Thương Phàm gật đầu, cân nhắc rồi hỏi: “Anh đã nghĩ đến con số tỷ lệ mà chúng ta đang phải đối mặt chưa?”

“Có, tôi có nghĩ tới.”

Chỉ cần nói như vậy thôi, trong lòng Trương Anh Hào đã thầm biết tình huống hiện chẳng thuận lợi chút nào cho hắn và Lộ Thương Phàm...

Đây là một ngôi nhà trống, trống vắng thật sự theo đúng nghĩa của từ này. Không có đồ gỗ, không có người, chỉ những bức tường lạnh lùng trần trụi và nền nhà lát gạch cũng lạnh lùng trần trụi.

Trong biết bao nhiêu lần đi vòng quanh trong nhà, thỉnh thoảng hai người Trương Anh Hào lại nhìn qua cửa sổ, xem tình hình phía ngoài kia. Mặc dù bị thương ở vai, Lộ Thương Phàm vẫn theo sát Trương Anh Hào từng bước, khiến Trương Anh Hào phải thầm cảm phục. Nhưng cả Lộ Thương Phàm cũng chẳng nhìn được nhiều hơn Trương Anh Hào. Chỉ một lần duy nhất hai người họ phát hiện thấy một chuyển động, nhưng cũng chẳng rõ ràng. Không thấy một dấu vết nào của những kẻ đang canh giữ.

Hai người họ lại gặp nhau trong đại sảnh. Không khí dưới này mát mẻ hơn. Lộ Thương Phàm đưa tay quệt mồ hôi trán. Anh thở thật mạnh, mặt đã nhợt nhạt hơn trước. Chắc chắn thời gian càng kéo dài thì sức khỏe của anh càng tồi tệ đi với vết thương trên vai.

“Tôi làm gì được cho anh không?” - Trương Anh Hào hỏi.

Lộ Thương Phàm gật đầu: “Thật ra thì có. Anh chỉ cần lo cho tôi một chai nước thôi.”

“Chỉ có thế thôi hả?”

“Thêm chút đá để làm lạnh vết thương.”

“Nếu chỉ có vậy thôi thì để tôi tìm cách phù phép xem sao nhé...”

“Thôi đi, Anh Hào. Tôi hết muốn đùa rồi.” - Lộ Thương Phàm lắc đầu. - “Tôi đã nhìn thấy những bồn tắm, nhưng chúng chẳng có giọt nước nào. Khi tôi vặn vòi, chỉ có không khí thở ra ngoài. Chúng đã chặn tất cả mọi đường, mọi thứ. Ở đây chẳng có bất cứ thứ gì dùng được.”

Quả là Lộ Thương Phàm có lý, ở đây chẳng có bất cứ thứ gì dùng được. Nhưng hai người Trương Anh Hào biết làm sao? Không còn cách nào khác là chờ cho tới khi trời tối. Lúc đó mới có thể tính đến chuyện tìm đường thoát đi, ngay cả với khả năng gặp bọn quỷ hút máu.

Thỉnh thoảng Trương Anh Hào lại quan sát con đường đi của mặt trời về hướng tây. Nó tiếp tục đi nữa, đi nữa, nhưng mỗi lúc Trương Anh Hào một có cảm giác nó đi chậm rãi hơn. Cũng có thể đó là ảo giác, Trương Anh Hào không biết. Trương Anh Hào thậm chí không biết gì nữa cả. Cái bẫy đã sập xuống rồi, và chỉ cần mở cửa ra là chắc chắn đạn sẽ nổ.

Vị cha đạo đã ngồi xuống dưới nền đất, tựa lưng vào tường.

“Ta có nên thử một lần nữa không?” - Lộ Thương Phàm hỏi.

“Thoát ra hả?”

“Chứ còn gì nữa?”

Trương Anh Hào cương quyết phản đối: “Như thế quá nguy hiểm. Đằng kia có đến mấy tên ngồi chờ cơ hội bắn rụng bọn mình dễ như bắn thỏ. Không đâu, không được!”

Lộ Thương Phàm nghĩ một đoạn: “Vậy là chờ tiếp, cho tới khi chúng cân nhắc lại.”

“Tôi tin là như vậy.”

Lộ Thương Phàm gật đầu: “Tôi chỉ tự hỏi mình, bọn nào sẽ tới đầu tiên. Bọn sát nhân kia hay là mấy con quỷ hút máu?”

“Ta phải tính toán với cả hai.”

Trong một thoáng, Lộ Thương Phàm đau đớn nhắm mắt lại, rồi nói: “Đã bao giờ trong đời anh nghĩ đến chuyện tự tử chưa, Anh Hào? Nói thật đi.”

“Chưa!”

“Tôi cũng chưa cho tới hôm nay. Giờ tôi đang nghĩ, tôi sẽ phải làm gì nếu đột ngột có một con quỷ hút máu đứng trước mặt mà tôi không còn cơ hội kháng cự. Ở tình huống đó, thà chết đi còn hơn, mặc dù cả tín ngưỡng và niềm tin của tôi đều chống lại hành động tự sát. Nhưng có Kinh Thánh nào trong nhà thờ tính toán đến những tình thế phức tạp như hiện nay đâu. Anh thấy thế nào, Anh Hào?”

“Tôi chưa nghĩ về chuyện đó.”

“Nhưng mà tôi nghĩ.” - Lộ Thương Phàm tuyên bố bằng giọng nói khẽ khàng, hai mắt nhắm lại. - “Tôi thật sự đang tính đến khả năng đó, và tôi cân nhắc, liệu có nên hành động như vậy không, nếu tình huống thật sự đến nỗi đó.”

Rồi anh giơ tay phẩy đi: “Mặc dù vậy, đúng là chuyện vớ vẩn. Ta cần phải tập trung vào một số sự việc quan trọng hơn.”

“Việc quan trọng là việc gì?”

“Anh biết mà.”

“Dĩ nhiên rồi, chỉ có điều tôi nhớ rằng anh vừa bổ sung một sự việc.”

“Đúng, khuôn mặt!”

Vậy là hai người Trương Anh Hào quay trở lại với chủ đề chính. Khuôn mặt ám ảnh hai người họ mãi không thôi. Trương Anh Hào đã nghĩ đến nó rất nhiều lần, nhưng không nói ra thành lời. Trương Anh Hào không nhìn thấy nó, hắn không cảm nhận thấy nó, vậy mà chắc chắn nó phải là một yếu tố rất quan trọng. Rõ ràng nó đã đeo đuổi cả dòng suy nghĩ của vị cha đạo trẻ tuổi.

“Tôi không thể quên nó được. Tôi có cảm giác mình đã bỏ qua một chi tiết nào đó.” - Lộ Thương Phàm thú nhận.

“Và bây giờ thì anh muốn xem lại, đúng không nào?”

“Đúng thế.”

“Tốt thôi, ở đâu?”

“Trong chính cái căn phòng mà anh đã xem rồi.” - Lộ Thương Phàm đưa tay ra, Trương Anh Hào cầm lấy và kéo anh đứng dậy. - “Có lẽ với tôi, nó sẽ cư xử khác đối với anh.”

“Tại sao khuôn mặt phải làm điều đó?”

“Tôi không biết. Nhưng chúng ta có thể thử.”

“Tùy anh.”

Lộ Thương Phàm gật đầu. Một nụ cười lướt thoáng qua môi.

“Anh không muốn đi cùng sao?”

“Không, tôi ở lại đây.”

“Tốt, vậy để tôi đi một mình.” - Lộ Thương Phàm ném một cái nhìn thật nhanh về phía cánh cửa nọ rồi bất chợt rùng mình. - “Ở đó đó, Anh Hào, vấn đề chính nằm đằng sau cánh cửa kia.”

“Sao anh lại chắc chắn như vậy?”

“Chỉ là cảm giác thôi, Anh Hào.”

Một khi Lộ Thương Phàm đã nói như vậy, Trương Anh Hào quả thật không còn lý do nào để phản đối.



Vị cha đạo trẻ tuổi nhất thiết phải làm một việc gì đó. Động tác chờ đợi kéo dài sẽ khiến anh nổi điên. Thỉnh thoảng anh lại cảm thấy rõ nỗi tức giận đang bốc cao trong tâm khảm mình. Anh bực bội vì tình huống hiện thời, bực bội vì vết thương, nhưng đó vẫn còn là những sự kiện nằm trong ranh giới của sức chịu đựng. Yếu tố trầm trọng hơn cả chính là ý thức đang nằm trong vòng bao vây của một thế lực độc ác, khủng khiếp và kinh hoàng, vậy mà anh lại chưa thể hiểu và chưa thể sờ tới nó.

Anh mở cánh cửa dẫn vào căn phòng không cửa sổ và dừng lại bên ngưỡng cửa vài giây đồng hồ. Anh không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn suy nghĩ, đúng hơn là suy nghĩ về người cộng sự mới, Trương Anh Hào.

Chàng thợ săn không hề khiến anh thất vọng, nhưng lại có những phản ứng thật sự Lộ Thương Phàm chưa hiểu được. Anh ngạc nhiên khi thấy Trương Anh Hào để anh đi một mình mà không tự bước chân vào đây, khám nghiệm căn phòng lần thứ hai.

“Chẳng lẽ anh ấy sợ?” Không đâu, Lộ Thương Phàm không muốn gọi cảm giác đó bằng danh từ sợ hãi. Nó là một cái gì đó khác lắm, không buông tha cho anh. Một sự căng thẳng nhất định nào đó. Lộ Thương Phàm không thể không nghĩ về nó, mặc dù đôi chân anh đã đi bước đầu tiên vào bóng tối.

Một bóng tối lạnh lùng và nhớp nhúa!

Hay anh chỉ tưởng tượng ra như vậy? Lộ Thương Phàm không biết câu trả lời chính xác. Nhưng rõ ràng anh có cảm giác nó đang dán dính vào cơ thể mình. Nó phủ xuống như một lớp sương mù đen kịt. Nhịp tim anh đập dội lên. Anh cảm giác đang có kẻ đứng náu mình trong bóng tối kia. Nhưng cảm giác này cũng đã đến với anh ngay từ lần đầu rồi mà.

Có một kẻ nào đó.

Lộ Thương Phàm không đứng lại.

Mọi chuyển động của anh bây giờ được tính toán rất kỹ. Anh giơ chân phải về phía trước, rồi tiếp tục bước chân trái lên, giơ chân thật cao, như thể đang có những chướng ngại vật nằm dưới đất mà anh cần phải trèo qua. Thế rồi, khi nghĩ là mình đã đến giữa phòng, anh dừng lại trong bóng tối.

Rõ ràng anh không ở đây một mình!

Lộ Thương Phàm xoay đầu nhìn. Cánh cửa đã khép trở lại, nhưng chưa sập vào ổ khóa, vẫn còn một khoảng mở rất mỏng, tạo thành một vệt sáng mỏng manh.

Một tia hy vọng nho nhỏ cho anh.

Kể cả cảm giác đau bên vai đã chìm xuống trong trạng thái căng thẳng. Nó giữ chặt lấy anh như một sợi xích sắt vô hình. Anh không đi tiếp nữa. Anh đứng lại ở giữa phòng và quay đầu về nhiều hướng khác nhau. Nó phải ở đâu đó, nó đang rình mò anh, những thế lực kia.

Suýt nữa anh đã bị bủa vây bởi chính những suy nghĩ của mình. Ít nhất thì vị cha đạo trẻ tuổi cũng kinh hoàng khi nhận ra những chuyện bất thường bây giờ sao đối với anh lại có vẻ bình thường đến như vậy.

Căn phòng này quả thật rất quan trọng.

Anh đã muốn cất tiếng gọi người bạn cùng đi, nhưng những âm thanh chưa kịp thoát ra đã chìm xuống trong cổ họng.

Có cái gì đó.

Trước mặt anh, trong tường.

Ở phía đó có cái gì đang chuyển động, nó sáng hơn bức tường. Nó đang dần nổi lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện