Họ đã coi anh là kẻ phản bội, chỉ bởi anh đã lừa của tổ chức vài chục Kim. Chuyện đó thật ra là chuyện nhỏ đối với họ mà. Những người khác, những người đã biến mất trong căn nhà này, thật ra đã phạm phải những tội lỗi gì? Lê Cảnh vắt óc nhớ lại những chuyện trước đây, nhưng không thành. Đơn giản là anh không nghĩ ra. Đầu óc anh chới với, mông lung, những suy nghĩ chảy tuột ra bốn hướng như nước tuôn tràn trên đỉnh núi.

Lê Cảnh không biết anh đã nằm bao lâu trong căn phòng rỗng. Gánh nặng đè lên người chẳng phải chỉ là bóng tối, mà còn là sự cô đơn và ý thức rằng thật sự không một ai có thể giúp nổi anh, cũng chẳng một ai biết bây giờ anh đang ở đàu.

Có một yếu tố khiến anh chú ý.

Một mùi lạ.

Nó bay qua căn phòng, cọ vào mũi Lê Cảnh và anh nhếch môi lên.

Anh không thích cái mùi này. Nó thật lạ. Nó không tươi chút nào. Không phải mùi của mùa đông mà cũng chẳng phải mùi của băng tuyết, nó thối, cứ như thể có kẻ vừa bò ra khỏi huyệt mộ. Nó vẳng đúng lên mùi thối rữa, và cả mùi máu.

“Có phải đó là mùi của chính mình?”

Lê Cảnh không biết câu trả lời. Bóng tối chẳng cho anh nhìn thấy gì. Mà bọn chúng đã tước đi của anh tất cả. Anh không còn bật lửa, không còn diêm. Hoàn toàn không có cơ hội nghĩ đến chuyện tạo ra ánh sáng.

Anh phải bằng lòng với bóng tối ở đây.

Lê Cảnh dịch người ra xa cánh cửa.

Vừa dịch ra, anh vừa đánh hơi.

Đúng thế, anh không hề lầm, rõ là có mùi lạ. Một mùi thối tởm lợm đang lượn lờ giữa bốn bức tường như một chiếc khăn liệm xác vẫn còn dính máu. Anh chưa bao giờ ngửi thấy một cái mùi như thế, anh cũng không tính đến trường hợp này. Đột ngột, anh muốn biết thật sự đó là mùi gì.

Lê Cảnh đứng dậy.

“Ta đã chậm chạp yếu ớt như một ông già rồi.” - Anh thầm nghĩ. – “Ta đang bò từng bước như một người không còn sức lực. Và trong lòng ta cũng thấy mình già cỗi.”

Người đàn ông há to miệng ra, thở hổn hển thành tiếng. Cơn choáng váng bổ tới, anh tựa người vào bức tường và thấy đỡ hơn một chút. Bây giờ, cái mùi quái lạ kia đang phả thẳng từ phía trước vào mặt anh...

Anh không nhầm, rõ ràng là như vậy. Cái mùi này phải thấm vào trong tường. Mùi ẩm rữa và cả mùi máu cũng phả ra từ đó. Nhưng mà ở đó... kìa... kìa...

Lê Cảnh hoảng hồn khi nhìn thấy có chuyển động trong tường. Anh nhìn thấy những đường viền đang sáng lên một cách kỳ quái so với phần tường còn lại.

Có cái gì đó đang hiện dần lên. Rất có thể là một dáng người.

Không, không phải dáng người. Lê Cảnh ngạc nhiên, nín thở. Những gì đang hiện lên trên bức tường, dù lờ mờ nhưng vẫn rất dễ nhận ra, là một khuôn mặt người.

“Tại sao?”

Lê Cảnh tự hỏi mình, mặc dù anh biết mình không tìm được câu trả lời. Nhưng làm sao khác được? Những câu hỏi giáng thẳng xuống người anh như những tia chớp từ trời cao. Lê Cảnh cân nhắc: “Một khuôn mặt người trên bức tường có nghĩa là gì?”

“Hay mình chỉ tưởng tượng ra?”

Lê Cảnh dang rộng hai chân, đứng yên một chỗ. Khuôn miệng méo mó, hơi thở hổn hển phun ra từng chặp qua hai làn môi sưng vù.

“Khuôn mặt người này chắc chắn phải có một ý nghĩa nào đó, và nó phải dính dáng với những gì đã xảy ra với những người khác.”

“Có phải khuôn mặt này là đao phủ?”

Câu hỏi quất dọc nội tâm anh như một luồng roi điện. Người đàn ông đột ngột sa vào tình trạng hoảng loạn khôn cùng. Bên trong cơ thể anh đang có cái gì đó dâng cao, dồn lên, tới một lúc nào đó sẽ trào ra ngoài, và Lê Cảnh loáng thoáng thú nhận với bản thân rằng chưa bao giờ trong đời anh gào lớn đến như vậy. Người đàn ông còn nghe mình rên rỉ, anh không thể làm khác được, chỉ còn biết đứng đó nhìn vào khuôn mặt đáng nguyền rủa kia. Một màu vàng da bò pha lẫn một chút xám. Anh nhìn thấy cái mồm, anh nhìn thấy cái mũi, một cái trán. Không, trán thì không, bởi phần trên của khuôn mặt dần chìm vào trong tường, nhưng cả mảng tường hay chỉ là khuôn mặt thôi đang nứt ra thành muôn vàn vết nẻ. Một tấm lưới của chi chít những vết nứt mỏng mảnh phủ lên trên khuôn mặt kỳ dị. Lê Cảnh nhìn thấy cả hai con mắt trong tường. Hai con mắt xanh và lạnh ở ngang tầm đầu của anh. Chúng đang nhìn anh, và gửi tới thông điệp khiến những giọt mồ hôi lạnh của sự kinh hãi trào ra khỏi các lỗ chân lông của anh.

Đó là thông điệp từ một thế giới hoàn toàn khác mà Lê Cảnh không hiểu nổi. Anh nhìn trân trối vào đôi mắt màu xanh đáng nguyền rủa. Trong đó đang lóe lên một thứ ánh sáng mà anh không tránh né được. Một thứ ánh sáng tàn nhẫn, độc ác, khủng khiếp.

“Không phải là một khuôn mặt người.”

“Không, chắc chắn là không.”

“Mặt người trông khác hẳn. Mà mặt người cũng không sống trong tường.”

Những suy nghĩ hấp tấp đè trộn lên nhau. Người đàn ông đã sa xuống một tình trạng mà anh không còn biết anh đang cần phải nghĩ gì, làm gì. Mồ hôi càng tuôn ra đầm đìa. Không chỉ có sức ép trong nội tâm, Lê Cảnh nhận thấy rằng khuôn mặt kia đang dần dần chiếu rọi vào người anh một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Nó hút lấy anh.

Anh phải đi tới đó!

Bản thân người tù cũng thấy việc này là nực cười, nhưng anh không còn đường nào khác. Dù chống đỡ đến bao nhiêu, bức tranh trên tường kia giống như một thỏi nam châm đầy quyền uy, mà anh chỉ là một mẩu sắt rất nhỏ, hoàn toàn không có khả năng kháng cự.

Anh bước tới trên đôi chân run rẩy, hai cánh tay dang ra. Anh bước tiếp và bước tiếp, máu chảy rùng rùng trong huyết quản.

Hai con mắt.

Một màu xanh chói lòa hút hồn, một màu xanh mà Lê Cảnh chưa bao giờ nhìn thấy ở mắt đồng loại mình. Anh hiểu rằng anh cần phải chia tay với ý nghĩ đó là một con người.

Không, không phải người, mặc dù trông có vẻ giống mặt người. Đó là một vật thể trong bức tường, trông chỉ hơi giống mặt người mà thôi. Lê Cảnh tự nhủ rằng nó hoàn toàn không có nhân tính. Mặc dù vậy, anh vẫn cứ mỗi lúc mỗi lại gần khuôn mặt hơn.

Anh muốn làm điều đó.

Anh phải làm điều đó.

Anh tập trung vào khuôn miệng. Hai làn môi chỉ hiện lên mờ mờ trên tường, nhưng con mắt Lê Cảnh thấy chúng đang nhăn lại thành một nụ cười tởm lợm. Một nụ cười hiểu biết. Dù kẻ đang đứng trong tường kia có là ai, kẻ đó đang chắc rằng Lê Cảnh không thể trốn thoát.

Căn phòng thật ra đâu có rộng, nhưng Lê Cảnh thấy nó trải ra đến vô cùng. Phải một lúc rất lâu sau, anh mới đi qua hết chiều ngang của căn phòng và đột ngột thấy khuôn mặt hiện ra rất lớn, sát mặt anh. Bản thân người tù bây giờ đã có thể nhìn thẳng vào màu xanh trong hai con ngươi kia, anh có thể ngụp lặn và sẽ chết chìm trong nó như trong một khu biển rộng và sâu. Thì ra đây là lời giải của câu đô bí hiểm. Người ta để cho tù nhân ở một mình với khuôn mặt trên tường.

Anh bước thêm một bước nữa về phía trước, đập người vào tường.

Có cái gì đó mở ra đón nhận lấy anh, tóm lấy anh. Trong tích tắc này, người đàn ông không còn là chủ nhân của giác quan mình.

Bức tường!

Anh muốn giằng người ra.

Nhưng không được.

Lê Cảnh thậm chí không lùi được một nửa bước chân. Mẩu sắt nhỏ bây giờ đã dán chặt vào thỏi nam châm. Anh không đi đâu được nữa. Những thế lực xa lạ mạnh mẽ hơn nhiều, chúng cuộn sóng phủ lên người anh.

Lê Cảnh cảm nhận nỗi sợ bây giờ đã cuộn lên thành một cơn hoảng loạn khủng khiếp. Anh không nhìn thấy bàn tay nào, vậy mà rõ ràng đang có kẻ tóm lấy đầu anh và xoay nó đi.

“Tại sao? Tại sao? Ai làm điều đó? Tại sao mình không thể cưỡng lại?”

Những cánh tay mà anh không nhìn thấy đang giữ chặt lấy anh. Những bàn tay mà anh không nhìn ra đang tóm lấy đầu anh, xoay nó sang một bên, ấn nó về phía trước, gần chạm vào tường...

Đó chính là chỗ của khuôn mặt lạ. Khuôn mặt bây giờ đang chuyển động để há mồm ra. Lê Cảnh nghe thấy tiếng rì rào quái đản trong đầu óc mình. Những giọng nói lạnh lùng và ác độc. Chúng mời mọc rủ rê, chúng khuyên anh đầu hàng đi, không còn đường kháng cự nữa đâu.

Cái miệng bây giờ đã há ngoác ra.

Lê Cảnh thoắt đờ đẫn như đã hóa đá. Bây giờ anh đứng cách tường chỉ một khoảng rất ngắn, vừa đủ để nhìn thật rõ khuôn miệng. Anh thấy hai hàm răng trong đó ánh lên một màu vàng nhạt. Cả hai hàm không thiếu một chiếc răng nào, nhưng không phải chiếc nào cũng đúng theo thứ tự bình thường của răng người.

Có bốn chiếc răng nhảy ra khỏi hàng: hai cái bên trên và hai cái bên dưới. Chúng mọc hướng thẳng vào nhau, nhưng không chạm hẳn nhau. Song, đó chưa phải là điều kinh hoàng. Khi nhìn kỹ hơn, anh thấy bốn chiếc răng này rất nhọn, trông như bốn con dao găm. Chúng đồng thời nhắc cho anh nhớ tới một việc khác: một con quỷ hút máu! Khái niệm này đâm thẳng vào đầu người đàn ông như một lưỡi kiếm nóng bỏng.

“Một con quỷ hút máu!”

Cái tên vang lên trong tâm trí anh như một tiếng thét. Như một tiếng kêu cứu. Một tiếng kêu kinh hãi.

“Không có quỷ hút máu. Không có quỷ hút máu. Tất cả chỉ là chuyện điên rồ! Chúng không tồn tại, chúng không tồn tại...”

Đầu anh nghiêng sang một phía.

Lê Cảnh hoàn toàn không muốn vậy. Anh cố hết sức nhưng không ngăn nổi việc đầu anh nghiêng vẹo đi và da trên cổ căng lên ở một vị trí nhất định.

Đã sẵn sàng.

Sau đó là cú cắn!

Cho tới giây phút đó, Lê Cảnh vẫn thật sự không muốn tin. Giờ đây anh ta được mách bảo cho một sự thật khác, bởi không chỉ có hai chiếc răng đang cắm phập vào lớp da trên cổ anh. Không, nhiều hơn thế!

Anh cảm nhận nỗi đau cháy bùng lên ở bốn chỗ. Thân hình anh dán chặt vào bức tường, không dứt ra được. Anh chỉ là một miếng sắt nhỏ đang dán vào thỏi nam châm, và anh nghe thấy tiếng hút, tiếng nhóp nhép tởm lợm, tiếng máu phun ra từ bốn vết thương trên cổ anh.

Khủng khiếp.

Anh không còn đi đâu được nữa. Hai đầu gối mềm ra, sức lực rời cơ thể. Nhưng người đàn ông cũng không cảm thấy đau đớn nữa. Một thế giới ngọt ngào giả tạo mở ra mời mọc, rồi nó chìm xuống, trở thành một cái ống đen, hút trọn lấy Lê Cảnh. Mỗi lúc một chìm xuống sâu hơn, sâu hơn trong con đường hầm hoàn toàn không ánh sáng.

Khuôn mặt trên tường hút tới giọt máu cuối cùng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện