Tương tự như vậy, Lâm Thương Long muốn thứ này nên định giết sạch Mạc gia, chỉ là vì lo chuyện phiền phức vô nghĩa với xác suất rất nhỏ kia. Thậm chí nếu Sở Hưu không ép Lâm Thương Long, có lẽ cuối cùng Mạc gia bọn họ chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng bây giờ đổi thành Sở Hưu, y đủ sức để giao chiến với Lâm Thương Long, thậm chí còn có cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đứng sau lưng chống lưng cho y, thái độ của Lâm Thương Long lập tức thay đổi, chỉ cần Sở Hưu đồng ý với điều kiện của hắn, vậy hai bên có thể hợp tác.
Đây chính là chênh lệch do thực lực mang lại. Thực lực không đủ, thậm chí ngươi không có quyền chọn cái chết cho mình.
Sở Hưu nhìn Lâm Thương Long, mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, những người hợp tác với Sở Hưu ta, chưa ai phải chịu thiệt.”
Lâm Thương Long thoáng kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, hóa ra thằng nhóc này cũng rất được.
Hắn đã nghe tới ân oán giữa Huống Tà Nguyệt và Sở Hưu lúc trước, còn tưởng chắc chắn đối phương sẽ rất căm thù người trong Thiên Môn, không ngờ y lại đồng ý hợp tác với mình.
Thật ra bên phía Sở Hưu cũng khá hiếu kỳ đối với Lâm Thương Long. Có thể nói đây là người bình thường nhất trong số thần tướng Thiên Môn mà y từng tiếp xúc, đương nhiên cũng chỉ bình thường hơn La Thần Quân và Huống Tà Nguyệt một chút thôi.
La Thần Quân làm việc gì cũng chỉ có một chữ giết, đơn giản thô bạo tới cực điểm. Hắn thật sự coi mình là tồn tại ở trên cao chót vót, nhìn bất cứ kẻ nào cũng như con sâu cái kiến.
Còn về Huống Tà Nguyệt, đây lại là một tên điên tính cách thất thường, vốn không thể giao tiếp được.
Còn quan niệm hành xử của Lâm Thương Long cực kỳ có vấn đề, nhưng hắn chỉ theo đuổi một điều, càng ít phiền toái càng tốt.
Hắn thấy diệt Mạc gia đi thì ít phiền toái nhất cho nên hắn ra tay diệt trừ Mạc gia, không hề do dự.
Sau khi Sở Hưu thể hiện thực lực, xét thấy nếu tiếp tục giao chiến hắn cũng không chắc có chiến thắng Sở Hưu hay không, nếu còn rước tới cường giả Thiên Địa Thông Huyền thì càng thêm phiền phức, ảnh hưởng tới nhiệm vụ của hắn.
Cho nên hắn cho Sở Hưu một chút lợi ích, đổi lại hai bên liên thủ. Hắn thấy như vậy rất hợp lý, dù sao hắn cũng chướng mắt với mấy thứ kia.
Lâm Thương Long nhìn bốn phía một chút rồi thản nhiên nói: “Có quá nhiều người nghe được chuyện này, giết sạch bọn họ đi, tránh gây thêm phiền toái.”
Nghe xong câu này, không chỉ người trong Mạc gia giật mình kêu la, ngay cả người của Hạ Hầu thị cũng biến sắc, vì Lâm Thương Long nhìn bọn họ nói câu này.
Sở Hưu nhíu mày: “Ngươi nói đùa đấy à?”
Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Xưa nay bổn tọa chưa bao giờ nói đùa. Có việc ngươi không biết rồi, cái ngươi gọi là Đại Hắc Thiên Ma Giáo có liên quan rất sâu tới Phật môn, một khi tin tức lan truyền sẽ dẫn tới cao thủ của Phật môn, rất phiền phức.”
Sở Hưu gãi đầu, vừa rồi y còn cảm thấy Lâm Thương Long tương đối bình thường, giờ xem ra đối phương vẫn không bình thường như vậy.
Chỉ vì sợ phiền phức nên định giết nhiều người như vậy, rốt cuộc cái đầu của hắn suy nghĩ như thế nào?
“Đừng đùa nữa, nơi này có nhiều người như vậy, ngươi giết sạch được chắc? Huống hồ Cửu Đại Thế Gia bị ngươi diệt mất hai, chuyện lớn như vậy còn kéo theo càng nhiều phiền phức!”
Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Không giết thì không giết, nhưng đến lúc đó nếu đám hòa thượng tới gây chuyện, người chịu thiệt sẽ là ngươi. Dù sao bổn tọa chỉ cần một món đồ thôi.
Còn nữa, đã lấy được bản đồ thì lập tức lên đường tới đất Nam Man thôi. Bản tọa không có nhiều thời gian, không thể để lâu được!”
Sở Hưu quay lại nói với Lạc Phi Hồng: “Trong thời gian tới, ngươi ở lại trong Mạc gia, giúp họ bảo vệ. Chuyện khác đợi ta về rồi tính.”
Nói đoạn, Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang Mạc Thiên Lâm: “Tốt nhất là ngươi đừng tu luyện bí pháp Tàng Kiếm Thuật nữa. Cho dù ngươi có muốn mạnh hơn cũng không thể dùng phương pháp này.
Cũng may ngươi còn chưa tu luyện Tàng Kiếm Thuật tới cuối, nếu không kinh mạch toàn thân và đan điền của ngươi sẽ bị kiếm khí phá hỏng. Đến lúc đó có là thần tiên cũng chẳng cứu được.”
Mạc Thiên Lâm cười khổ gật đầu một cái, cho dù hắn có muốn tu luyện Tàng Kiếm Thuật lần nữa cũng không được.
Hắn là đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất trong Mạc gia, người Mạc gia sẽ không trơ mắt nhìn tương lai của gia tộc tu luyện loại võ công này.
Sau khi phân phó xong, Sở Hưu đi theo Lâm Thương Long tới đất Nam Man. Trước khi đi hắn lại nhìn Hạ Hầu thị một hồi, Hạ Hầu Trấn và Hạ Hầu Tục đều lạnh cả tim.
Bọn họ cũng biết sau chuyện này họ đã đắc tội rất nặng với Sở Hưu. Nhưng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, không đắc tội với Sở Hưu thì phải đắc tội với Lâm Thương Long.
Kết quả giờ thì hay rồi, bên phía người ta đã liên thủ, tính ra cuối cùng người chịu thiệt chính là bọn họ.
Hơn nữa lần này người của Hạ Hầu thị cũng thấy rõ rốt cuộc người của Thiên Môn suy nghĩ ra sao.
Đối với Thiên Môn, người của Hạ Hầu thị còn không bằng chó, chỉ có thể coi là một công cụ, loại dùng một lần rồi vứt bỏ.
Với câu nói giết người diệt khẩu mà Lâm Thương Long vừa nói, bọn họ đã biết Lâm Thương Long vốn không để ý tới tính mạng bọn họ. Tương lai cho dù Sở Hưu có tới gây sự với bọn họ, người của Thiên Môn cũng không quản, thậm chí bọn họ chẳng thể tìm được người của Thiên Môn.
Hạ Hầu thị chỉ có thể tự nuốt lấy kết cục cay đắng này.
Đất Nam Man ở phía nam Thập Vạn Đại Sơn, khí hậu oi bức ẩm ướt, khắp nơi đều là độc trùng mãnh thú, vốn là nơi chưa khai hóa.
Cho nên bao năm qua ngoại trừ đám tăng nhân khổ hạnh Tu Bồ Đề Thiền Viện có thể sinh sống trong hoàn cảnh ác liệt này, nơi đây chỉ có một số bộ tộc man hoang bản địa.
Trong bản đồ, đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo ở sâu nhất trong khu vực Nam Man. Đó là nơi thưa thớt ít người ở, là một vùng đất man hoang hiếm người đặt chân tới, theo truyền thuyết thậm chí còn có hung thú thượng cổ.
Sở Hưu và Lâm Thương Long tốn hơn một tháng, dùng tốc độ nhanh nhất đi đường mới tới nơi này. Nhưng khi đến nơi bọn họ mới phát hiện mọi chuyện có phần phức tạp. Vì bản đồ là năm trăm năm trước tới giờ địa hình đã thay đổi so với bản đồ.
Danh sách chương