“An Lương, nói một chút cho ta chuyện Thiên Hựu khi còn bé đi.” Mục Khuynh Tuyết che lấy cái trán, ngồi ở bên cạnh bàn hãy còn phát ngốc
“Khi còn bé…” An Lương một tiếng cười khẽ
“Thời điểm ta dạy nó, nó mới vừa bốn tuổi, vào lúc ấy, nó bị quốc chủ sủng không ra dáng” An Lương thoáng nhớ lại một chút, chậm rãi mở miệng
“Vào lúc ấy, tính tình của nó lớn không thôi, hơi một chút không như ý, liền giống y như ngươi, như sư tử xù lông lên”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy liếc An Lương một chút, lòng tràn đầy bất mãn! Ngươi mới là sư tử xù lông lên!
An Lương làm bộ không thấy, tiếp tục mở miệng
“Vốn là vừa bắt đầu, nó cũng quả thật để ta đau đầu một trận. Nhưng mãi đến tận có một giai đoạn, ta phát hiện nó thường thường sẽ chạy đi trêи tường thành phóng tầm mắt tới, mỗi lần trở về đều là một mặt thất vọng, ở trêи đường thấy được đứa trẻ của những gia đình khác được ba mẹ đi cùng, về đến nhà thì sẽ phát một trận tính khí”
“Khi đó ta mới phát giác được, tính xấu của đứa nhỏ này, cũng không phải quốc chủ nuông chiều ra, đây tựa hồ là bắt nguồn từ một phần tự ti trong lòng nó, nó muốn đem chính mình ngụy trang trở nên mạnh mẽ…”
“Nó từ chối hảo tâm và thiện ý của người khác, nó sẽ đem những thương hại kia, cho rằng là đối với nó…”
Nói đến đây, An Lương lắc lắc đầu, thầm nói đứa nhỏ này tâm tư quá nặng
“Vậy nó… Lại là làm sao biến thành như bây giờ?” Mục Khuynh Tuyết nghe An Lương nói như vậy, trong lòng lại là một phần tự trách
“Đánh” An Lương cúi đầu bày ra ống tay áo một chút, vô cùng bình thản trả lời
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết giơ tay chỉ vào An Lương, thầm nghĩ là ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm? đứa trẻ 4 tuổi cũng hạ thủ được!? “Từ khi ngày đầu tiên ta dạy nó, ta liền nói với nó, đồ vật ngươi muốn học, ta tự nhiên dốc hết sức truyền thụ, thứ ngươi không muốn học, ta cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc, nhưng duy nhất có một điểm, hiếu đạo không thể phai mờ”
“Nó vừa bắt đầu tất nhiên là không phục, khắp nơi cùng ta đối nghịch, đánh mấy lần, mới dần dần có thu liễm”
“Sau đó, ta dạy nó học Hiếu Kinh, dạy nó học võ nghệ, giảng đạo lý cho nó, nó dần dần cũng có thể nghe hiểu một ít, thời gian tiếp xúc lâu dài, đối với ta liền cũng tin tưởng và nghe theo, cũng nguyện ý hướng tới ta thổ lộ tâm sự”
“Nhưng mà đứa nhỏ này theo ta, cũng không hưởng qua hạnh phúc gì. Bắt đầu từ bốn tuổi, liền không ai hầu hạ. Vốn là ta cũng không muốn để nàng tất cả dựa vào chính mình, nhưng đứa trẻ này không biết nghe nói từ đâu, nói ngươi không biết giặt quần áo làm cơm, thế là liền làm phiền để ta dạy nó…”
Nói đến đây, An Lương mặt mày mang nụ cười, trong ánh mắt nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, có thêm một tia nghiền ngẫm, người sau mặt già đỏ ửng, suýt chút nữa một cái tát vỗ trêи bàn…
“Sau đó, nàng liền luôn tự mình giặc quần áo, lúc ta không có mặt, nàng sẽ tự mình nấu cháo uống…”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, bừng tỉnh nghĩ đến trước đó lúc Thiên Hựu phải giúp mình giặc quần áo, chính mình từng hỏi nàng có biết giặc quần áo không, Thiên Hựu nói thẳng không biết, hoá ra, cái tên này chính là vì cố ý nói móc chính mình một hồi a!
“Vậy nó vì sao lại sợ tối chứ?” Mục Khuynh Tuyết nghĩ lại đến dáng vẻ Thiên Hựu trước đó sợ tối, không hiểu dò hỏi
“Việc này nhắc tới cũng trách ta….” An Lương thở dài, lúc này đem chuyện phát sinh khi đó giảng thuật một lần
“Sau đó, ta liền mỗi đêm trước khi ngủ, đem mỗi cái gian phòng đều đốt một cây nến, chính là sợ Thiên Hựu lại bị dọa, lại hồi tưởng lần trãi qua kia”
“Hóa ra là như vậy…” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, nhìn dáng dấp An Lương tự trách, cũng không có cách nào nói cái gì
“Vậy nó từ nhỏ đã chỉ ăn trắng cháo sao? Nó tại sao không ăn thịt?” Mục Khuynh Tuyết trầm tư một lát, nghĩ tới vấn đề để cho mình rất là không hiểu này
“Cái này… Ta không cách nào trả lời ngươi” An Lương lắc lắc đầu, càng là từ chối trả lời vấn đề này
Mục Khuynh Tuyết sững sờ! Đã nói biết gì nói nấy chứ!?
Chẳng lẽ muốn chính mình hỏi nàng? Nàng nếu chịu nói, mới thực sự là kỳ quái!
“Vậy những thứ này…Nó…Có từng hận ta không?” Mục Khuynh Tuyết trầm mặc chốc lát, mở miệng lần nữa
An Lương một tiếng cười khẽ, “Những vấn đề khác, ta không dám nói, nhưng vấn đề này, ta có thể xác định nói cho ngươi biết, không có. Mặc dù là trọng thương ở trêи người, trong lòng nó vẫn còn tưởng nhớ ngươi là có mạnh khỏe hay không, nó thì lại làm sao sẽ hận ngươi?”
Mục Khuynh Tuyết nhếch miệng, gật gật đầu, nói thật, trong lòng rất không phải tư vị, nếu nói là Thiên Hựu từng hận cô, có lẽ, trong lòng cô còn có thể dễ chịu chút đi…..
“Thiên Hựu những năm này tiếp nhận huấn luyện, tất cả đều là dựa theo tiêu chuẩn trong quân doanh. Đây là bản thân nó yêu cầu”
“Tại sao?” Mục Khuynh Tuyết không rõ, theo lý thuyết, Thiên Hựu lại không lên chiến trường đánh trận, hà tất cứng rắn yêu cầu chính mình như thế?
“Vấn đề này, Tử Y từng hỏi nó…”
“Nó nói, "mẫu thân mỗi ngày đều đang trãi qua những huấn luyện này, ta làm sao có thể lười biếng? Đợi mẫu thân trở về, thấy được ta trở nên mạnh mẽ, chắc sẽ rất vui vẻ đó!”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy trong lòng đau xót, thì ra đứa nhỏ này làm tất cả, cũng là vì chính mình
Hiện tại, cô cuối cùng nghĩ đến câu trả lời của vấn đề kia
Còn nhớ thấy được dáng vẻ bất khuất của Thiên Hựu đang luyện tiễn trêи sân, khi đó Mục Khuynh Tuyết từng hỏi chính mình một vấn đề, cô hỏi, là ai cho Thiên Hựu động lực lớn như vậy, mặc dù là đối mặt nhiệm vụ không thể hoàn thành, nàng cũng không từng nhượng bộ một bước!
Hiện tại, cô biết rồi, kỳ thực cô sớm nên nghĩ đến….
Ngày ấy khi Thiên Hựu quay về cô tươi sáng nở nụ cười, cô thì nên nghĩ đến…
“An Lương, cám ơn ngươi, những năm này đối với Thiên Hựu dốc lòng giáo ɖu͙ƈ” Một lúc lâu, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy quay về An Lương, ôm quyền
“Nếu như không có sự kiện kia, chúng ta, sẽ trở thành bạn bè” Mục Khuynh Tuyết một mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng An Lương
Người sau cười khổ một tiếng, gật gật đầu, thở dài, “Đi xem thử đứa nhỏ đi” Dứt lời, làm một cái động tác tay mời, trực tiếp hạ lệnh trục khách
Mục Khuynh Tuyết gật gù, lúc này quay người ra ngoài
Trong phòng ngủ của Thiên Hựu, Thiên Hựu mới vừa học xong Hiếu Kinh, trở về phòng vừa ngã xuống, mẹ con Lạc Tử Y và Lạc Tuyết liền vội vã tới
“Thiên Hựu, An sư phụ lại đánh ngươi?” Lạc Tuyết chạy đến bên giường, một mặt quan tâm dò hỏi
Thiên Hựu lúng túng gật gật đầu
“Tại sao vậy? Vết thương của ngươi còn chưa tốt, An sư phụ tại sao lại đánh ngươi!?” Lạc Tuyết chu miệng nhỏ, đầy mặt không vui
Thiên Hựu khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu
“Được rồi Tuyết Nhi, đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đi lấy chậu nước lạnh đến” Lạc Tử Y nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Lạc Tuyết phân phó nói
“Thiên Hựu, ngươi cũng biết sư phụ của ngươi lần này vì sao đánh ngươi?” Nhìn Lạc Tuyết chạy xa, Lạc Tử Y ngồi ở bên giường ôn nhu mở miệng
“Tự nhiên là Thiên Hựu làm sai việc, chọc sư phụ tức” Thiên Hựu há mồm liền đáp
Lạc Tử Y nghe vậy vỗ trán một cái, thầm nói đứa nhỏ này thật không hổ là con gái của Mục Khuynh Tuyết, chuyện này thực sự là hoàn toàn di truyền Mục Khuynh Tuyết a!
Cả sư phụ ngươi là diễn trò cho mẹ ngươi xem cũng không thấy à!?
“Mục di nương, ngài là đến xem Thiên Hựu sao?” Lấy nước lạnh trở về Lạc Tuyết thấy được Mục Khuynh Tuyết đứng ở cửa vẫn chưa vào phòng, lập tức cao giọng la lên!
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy quay đầu, dở khóc dở cười ở trêи đầu Lạc Tuyết gõ một cái, “Là ngươi tâm nhãn nhiều!”
“Khi còn bé…” An Lương một tiếng cười khẽ
“Thời điểm ta dạy nó, nó mới vừa bốn tuổi, vào lúc ấy, nó bị quốc chủ sủng không ra dáng” An Lương thoáng nhớ lại một chút, chậm rãi mở miệng
“Vào lúc ấy, tính tình của nó lớn không thôi, hơi một chút không như ý, liền giống y như ngươi, như sư tử xù lông lên”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy liếc An Lương một chút, lòng tràn đầy bất mãn! Ngươi mới là sư tử xù lông lên!
An Lương làm bộ không thấy, tiếp tục mở miệng
“Vốn là vừa bắt đầu, nó cũng quả thật để ta đau đầu một trận. Nhưng mãi đến tận có một giai đoạn, ta phát hiện nó thường thường sẽ chạy đi trêи tường thành phóng tầm mắt tới, mỗi lần trở về đều là một mặt thất vọng, ở trêи đường thấy được đứa trẻ của những gia đình khác được ba mẹ đi cùng, về đến nhà thì sẽ phát một trận tính khí”
“Khi đó ta mới phát giác được, tính xấu của đứa nhỏ này, cũng không phải quốc chủ nuông chiều ra, đây tựa hồ là bắt nguồn từ một phần tự ti trong lòng nó, nó muốn đem chính mình ngụy trang trở nên mạnh mẽ…”
“Nó từ chối hảo tâm và thiện ý của người khác, nó sẽ đem những thương hại kia, cho rằng là đối với nó…”
Nói đến đây, An Lương lắc lắc đầu, thầm nói đứa nhỏ này tâm tư quá nặng
“Vậy nó… Lại là làm sao biến thành như bây giờ?” Mục Khuynh Tuyết nghe An Lương nói như vậy, trong lòng lại là một phần tự trách
“Đánh” An Lương cúi đầu bày ra ống tay áo một chút, vô cùng bình thản trả lời
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết giơ tay chỉ vào An Lương, thầm nghĩ là ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm? đứa trẻ 4 tuổi cũng hạ thủ được!? “Từ khi ngày đầu tiên ta dạy nó, ta liền nói với nó, đồ vật ngươi muốn học, ta tự nhiên dốc hết sức truyền thụ, thứ ngươi không muốn học, ta cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc, nhưng duy nhất có một điểm, hiếu đạo không thể phai mờ”
“Nó vừa bắt đầu tất nhiên là không phục, khắp nơi cùng ta đối nghịch, đánh mấy lần, mới dần dần có thu liễm”
“Sau đó, ta dạy nó học Hiếu Kinh, dạy nó học võ nghệ, giảng đạo lý cho nó, nó dần dần cũng có thể nghe hiểu một ít, thời gian tiếp xúc lâu dài, đối với ta liền cũng tin tưởng và nghe theo, cũng nguyện ý hướng tới ta thổ lộ tâm sự”
“Nhưng mà đứa nhỏ này theo ta, cũng không hưởng qua hạnh phúc gì. Bắt đầu từ bốn tuổi, liền không ai hầu hạ. Vốn là ta cũng không muốn để nàng tất cả dựa vào chính mình, nhưng đứa trẻ này không biết nghe nói từ đâu, nói ngươi không biết giặt quần áo làm cơm, thế là liền làm phiền để ta dạy nó…”
Nói đến đây, An Lương mặt mày mang nụ cười, trong ánh mắt nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, có thêm một tia nghiền ngẫm, người sau mặt già đỏ ửng, suýt chút nữa một cái tát vỗ trêи bàn…
“Sau đó, nàng liền luôn tự mình giặc quần áo, lúc ta không có mặt, nàng sẽ tự mình nấu cháo uống…”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, bừng tỉnh nghĩ đến trước đó lúc Thiên Hựu phải giúp mình giặc quần áo, chính mình từng hỏi nàng có biết giặc quần áo không, Thiên Hựu nói thẳng không biết, hoá ra, cái tên này chính là vì cố ý nói móc chính mình một hồi a!
“Vậy nó vì sao lại sợ tối chứ?” Mục Khuynh Tuyết nghĩ lại đến dáng vẻ Thiên Hựu trước đó sợ tối, không hiểu dò hỏi
“Việc này nhắc tới cũng trách ta….” An Lương thở dài, lúc này đem chuyện phát sinh khi đó giảng thuật một lần
“Sau đó, ta liền mỗi đêm trước khi ngủ, đem mỗi cái gian phòng đều đốt một cây nến, chính là sợ Thiên Hựu lại bị dọa, lại hồi tưởng lần trãi qua kia”
“Hóa ra là như vậy…” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, nhìn dáng dấp An Lương tự trách, cũng không có cách nào nói cái gì
“Vậy nó từ nhỏ đã chỉ ăn trắng cháo sao? Nó tại sao không ăn thịt?” Mục Khuynh Tuyết trầm tư một lát, nghĩ tới vấn đề để cho mình rất là không hiểu này
“Cái này… Ta không cách nào trả lời ngươi” An Lương lắc lắc đầu, càng là từ chối trả lời vấn đề này
Mục Khuynh Tuyết sững sờ! Đã nói biết gì nói nấy chứ!?
Chẳng lẽ muốn chính mình hỏi nàng? Nàng nếu chịu nói, mới thực sự là kỳ quái!
“Vậy những thứ này…Nó…Có từng hận ta không?” Mục Khuynh Tuyết trầm mặc chốc lát, mở miệng lần nữa
An Lương một tiếng cười khẽ, “Những vấn đề khác, ta không dám nói, nhưng vấn đề này, ta có thể xác định nói cho ngươi biết, không có. Mặc dù là trọng thương ở trêи người, trong lòng nó vẫn còn tưởng nhớ ngươi là có mạnh khỏe hay không, nó thì lại làm sao sẽ hận ngươi?”
Mục Khuynh Tuyết nhếch miệng, gật gật đầu, nói thật, trong lòng rất không phải tư vị, nếu nói là Thiên Hựu từng hận cô, có lẽ, trong lòng cô còn có thể dễ chịu chút đi…..
“Thiên Hựu những năm này tiếp nhận huấn luyện, tất cả đều là dựa theo tiêu chuẩn trong quân doanh. Đây là bản thân nó yêu cầu”
“Tại sao?” Mục Khuynh Tuyết không rõ, theo lý thuyết, Thiên Hựu lại không lên chiến trường đánh trận, hà tất cứng rắn yêu cầu chính mình như thế?
“Vấn đề này, Tử Y từng hỏi nó…”
“Nó nói, "mẫu thân mỗi ngày đều đang trãi qua những huấn luyện này, ta làm sao có thể lười biếng? Đợi mẫu thân trở về, thấy được ta trở nên mạnh mẽ, chắc sẽ rất vui vẻ đó!”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy trong lòng đau xót, thì ra đứa nhỏ này làm tất cả, cũng là vì chính mình
Hiện tại, cô cuối cùng nghĩ đến câu trả lời của vấn đề kia
Còn nhớ thấy được dáng vẻ bất khuất của Thiên Hựu đang luyện tiễn trêи sân, khi đó Mục Khuynh Tuyết từng hỏi chính mình một vấn đề, cô hỏi, là ai cho Thiên Hựu động lực lớn như vậy, mặc dù là đối mặt nhiệm vụ không thể hoàn thành, nàng cũng không từng nhượng bộ một bước!
Hiện tại, cô biết rồi, kỳ thực cô sớm nên nghĩ đến….
Ngày ấy khi Thiên Hựu quay về cô tươi sáng nở nụ cười, cô thì nên nghĩ đến…
“An Lương, cám ơn ngươi, những năm này đối với Thiên Hựu dốc lòng giáo ɖu͙ƈ” Một lúc lâu, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy quay về An Lương, ôm quyền
“Nếu như không có sự kiện kia, chúng ta, sẽ trở thành bạn bè” Mục Khuynh Tuyết một mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng An Lương
Người sau cười khổ một tiếng, gật gật đầu, thở dài, “Đi xem thử đứa nhỏ đi” Dứt lời, làm một cái động tác tay mời, trực tiếp hạ lệnh trục khách
Mục Khuynh Tuyết gật gù, lúc này quay người ra ngoài
Trong phòng ngủ của Thiên Hựu, Thiên Hựu mới vừa học xong Hiếu Kinh, trở về phòng vừa ngã xuống, mẹ con Lạc Tử Y và Lạc Tuyết liền vội vã tới
“Thiên Hựu, An sư phụ lại đánh ngươi?” Lạc Tuyết chạy đến bên giường, một mặt quan tâm dò hỏi
Thiên Hựu lúng túng gật gật đầu
“Tại sao vậy? Vết thương của ngươi còn chưa tốt, An sư phụ tại sao lại đánh ngươi!?” Lạc Tuyết chu miệng nhỏ, đầy mặt không vui
Thiên Hựu khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu
“Được rồi Tuyết Nhi, đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đi lấy chậu nước lạnh đến” Lạc Tử Y nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Lạc Tuyết phân phó nói
“Thiên Hựu, ngươi cũng biết sư phụ của ngươi lần này vì sao đánh ngươi?” Nhìn Lạc Tuyết chạy xa, Lạc Tử Y ngồi ở bên giường ôn nhu mở miệng
“Tự nhiên là Thiên Hựu làm sai việc, chọc sư phụ tức” Thiên Hựu há mồm liền đáp
Lạc Tử Y nghe vậy vỗ trán một cái, thầm nói đứa nhỏ này thật không hổ là con gái của Mục Khuynh Tuyết, chuyện này thực sự là hoàn toàn di truyền Mục Khuynh Tuyết a!
Cả sư phụ ngươi là diễn trò cho mẹ ngươi xem cũng không thấy à!?
“Mục di nương, ngài là đến xem Thiên Hựu sao?” Lấy nước lạnh trở về Lạc Tuyết thấy được Mục Khuynh Tuyết đứng ở cửa vẫn chưa vào phòng, lập tức cao giọng la lên!
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy quay đầu, dở khóc dở cười ở trêи đầu Lạc Tuyết gõ một cái, “Là ngươi tâm nhãn nhiều!”
Danh sách chương