An Lương ôm Thiên Hựu một đường lao nhanh, vẫn không đến phủ tướng quân, mà là đem Thiên Hựu mang về nhà tranh của chính mình ở lại

Vừa mới xuống ngựa, An Lương liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ của mình, đem Thiên Hựu thu xếp ở trêи giường, bưng tới một chén nước đút Thiên Hựu uống xong, sau đó lại đem ra khăn mặt thay nàng lau mặt một chút

“Thiên Hựu?” An Lương đưa tay sờ cái trán Thiên Hựu, ngược lại không có nóng như vậy, tâm trạng thư giãn, khẽ gọi một tiếng, Thiên Hựu lại nhắm chặt hai mắt, vẫn chưa đáp tiếng

“Thiên Hựu, sư phụ xem trước vết thương của ngươi một chút” An Lương thông báo Thiên Hựu một tiếng, liền giơ tay đem áo khoác của nàng cởi xuống, lo lắng liếc mắt nhìn Thiên Hựu, mới giơ tay, cẩn thận từng li từng tí một lột ra quần của nàng

Vừa mới thấy được vết thương trêи người Thiên Hựu, cả An Lương loại người này thường quen sống gió cũng là hít vào một ngụm khí lạnh

Chỉ thấy cái ʍôиɠ Thiên Hựu sưng rất cao, đồng thời cơ hồ là hoàn toàn xanh tím, thậm chí pha thêm đen tím! Ngay cả bắp đùi, cũng bị đập ra một mảnh dấu vết màu tím đậm! An Lương khẽ thở dài, quân côn này, bản thân nàng cũng từng chịu qua, biết rõ lợi hại của quân côn

Một gậy đập xuống, liệu sẽ có tổn thương gân cốt không trước tiên không nói, chỉ nói một côn này hạ xuống, đó chính là một mảnh sưng đỏ, cứ như vậy trêи ʍôиɠ to bằng lòng bàn tay, miễn cưỡng bị đánh 10 côn, từng côn từng côn, vết thương trùng điệp, đau đớn này, tự nhiên là có thể tưởng tượng được!

Nhìn cái ʍôиɠ vô cùng thê thảm của Thiên Hựu này, An Lương thật sự là không biết nên từ đâu ra tay

“Thiên Hựu, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, sư phụ đi làm cho ngươi ít đồ ăn”

Liên tục thở dài mấy cái, An Lương rốt cục tạm thời bỏ đi ý nghĩ giúp Thiên Hựu bôi thuốc, kéo qua chăn nhẹ nhàng giúp nàng đắp kín, đứng dậy đi tới nhà bếp

Mà Thiên Hựu, trước sau không nói một lời, nhắm mắt lại, không có bất cứ động tác gì

Không một hồi, An Lương liền bưng một mâm thức ăn để tới bên giường

Tùy ý xào hai món thức ăn, còn nấu một bát cháo trắng Thiên Hựu thích nhất

“Thiên Hựu, ăn trước ít đồ đi.” An Lương ngồi ở bên giường bưng chén cháo, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Thiên Hựu

Thiên Hựu nghe vậy quay đầu, ánh mắt vô hồn nhìn An Lương một chút

Thấy được Thiên Hựu dáng vẻ ấy, An Lương cũng là phát sầu, múc một muỗng cháo trắng đưa tới bên miệng Thiên Hựu, chạm đến cánh môi Thiên Hựu bị chính mình cắn phá, tay của An Lương cũng là run lên

Dứt khoác Thiên Hựu đối với đồ ăn còn có bản năng phản ứng, nhưng mà cũng chỉ là chất phác há mồm, ăn hai cái, liền cũng lại đút không vào

An Lương trong lòng lại là sốt ruột lại là tức giận, nếu như Thiên Hựu giờ khắc này không có bị thương, phỏng chừng cái ʍôиɠ của nàng cũng nên nở hoa rồi

An Lương cúi đầu nhìn một chút mâm thức ăn, đừng nói thức ăn, ngay cả cháo trắng nàng thích ăn nhất, cũng là chỉ ăn hai cái, An Lương thở dài, cảm giác không thể ra sức, thầm nói, nhìn dáng dấp như vậy, Thiên Hựu là khiến người ta tổn thương tâm rồi….

“Thiên Hựu, ngươi trước tiên nghỉ chút, sư phụ đi nấu bát thuốc cho ngươi” Nói xong, An Lương lại đứng dậy hướng về nhà bếp đi đến

Thiên Hựu từ nhỏ đến lớn, không ít từng sinh bệnh, cho nên dược liệu thường dùng này, An Lương đã sớm chuẩn bị, vừa vặn phát huy được tác dụng

Không một hồi, An Lương liền bưng một chén canh thuốc trở về

Ngồi ở bên giường, An Lương lại buồn rầu

Đứa nhỏ này từ nhỏ uống thuốc chính là vô cùng khó khăn, trong ngày thường chính mình đe dọa một hồi, nàng ngược lại cũng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép, nhưng lần này….

Liếc nhìn Thiên Hựu nằm sấp không nhúc nhích, An Lương lại là một tiếng thở dài

“Thiên Hựu, uống chén thuốc này, sư phụ gọi Lạc Tuyết đến bồi ngươi chơi được không?”

Thấy Thiên Hựu không hề bị lay động, An Lương ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Thiên Hựu

“Thiên Hựu, vậy thì uống hai ngụm được không?”

Thấy An Lương gương mặt lo lắng, Thiên Hựu trong lòng níu chặt, đem cánh tay kê đến dưới thân, miễn cưỡng đẩy lên nửa người

Lần đầu nhìn thấy Thiên Hựu chủ động uống như vậy, An Lương cũng là cảm thấy giải sầu, vội múc một muỗng canh thuốc, đặt ở bên môi thổi thổi, đưa tới bên miệng

Thiên Hựu vừa mới ngửi thấy được vị thuốc này, trong dạ dày chính là một trận quay cuồng, nhưng mà nàng cũng không nhẫn tâm nhìn thấy ánh mắt đau lòng của sư phụ nữa, hé miệng, tùy theo sư phụ đem thuốc đưa vào trong miệng

Thuốc vừa mới vào miệng, Thiên Hựu chính là chau mày, gian nan nuốt xuống, chưa kịp đợi An Lương đưa đến ngụm thứ hai, Thiên Hựu chính là một trận nôn mửa!

“Ngô…Ọe!” Thiên Hựu nằm nhoài bên giường, một cái nôn này, không chỉ có là thuốc vừa uống vào bụng phun ra ngoài, cả cháo mới ăn, cũng ói ra sạch sành sanh

An Lương sốt sắng, vội thả xuống chén thuốc vỗ nhẹ phía sau lưng Thiên Hựu

“Khụ khụ… Sư phụ… Xin lỗi….” Thiên Hựu một mặt áy náy nhìn An Lương

“Bỏ đi, không sao, ngươi nghỉ ngơi trước một chút, sư phụ ở đây trông ngươi” Lúc này An Lương lại nào nhẫn tâm trách cứ Thiên Hựu, ngược lại còn muốn nhẹ giọng trấn an nàng

Thiên Hựu gật gật đầu, nằm sấp người xuống, mặt hướng về phía bên trong, không muốn để cho sư phụ thấy được dáng vẻ chính mình khó chịu

Aiz…

An Lương lại là một tiếng thở dài, vỗ nhẹ thân thể của Thiên Hựu, nhìn nàng nhíu chặt lông mày, đúng là, bó tay toàn tập rồi.

Tuy có An Lương ở bên chăm sóc, nhưng Thiên Hựu ngủ một hồi thì sẽ thức tỉnh, mơ mơ màng màng ngủ một ngày, nhưng dáng vẻ vẫn là phờ phạc

Mắt thấy đến chạng vạng, An Lương lại nấu chút cháo, Thiên Hựu vẫn chỉ là ăn hai miếng liền không ăn được, thuốc, ngược lại vẫn tốt, đút vào một ngụm, mắt thấy Thiên Hựu lại muốn nôn, An Lương liền lại không dám dút nữa, tâm trạng suy nghĩ, uống một hớp tính một hớp đi….

Còn về vết thương trêи người Thiên Hựu, An Lương căn bản không dám chạm, mắt thấy không động vào cũng đã khó chịu như vậy, An Lương như thế nào xuống tay được….

Nhìn theo Thiên Hựu lại ngủ, An Lương mới rảnh rỗi giơ tay lau lau một mồ hôi của mình, lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh bàn rót chén nước uống vào

Cả ngày này nàng đều nơm nớp lo sợ không nghỉ ngơi thật tốt, giờ khắc này cuối cùng có được rãnh rỗi, ngồi ở bên cạnh bàn chống đầu, suy nghĩ sáng nay ở trong quân doanh, Thiên Hựu nói câu nói kia

“Khụ khụ…khụ khụ khụ khụ….”

An Lương chống lấy đầu, mắt thấy muốn ngủ thϊế͙p͙ đi, lại đột nhiên nghe được Thiên Hựu một trận ho khan dồn dập, vội vàng đứng dậy đi tới bên giường

“Thiên Hựu, Thiên Hựu?” Vỗ bả vai Thiên Hựu khẽ gọi vài tiếng, nhưng Thiên Hựu lại không có phản ứng, hãy còn nhíu chặt mày, cũng không biết có nghe được An Lương kêu gọi hay không

“Thiên Hựu?” An Lương lại kêu một tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Thiên Hựu, vội đem tay mò về cái trán Thiên Hựu, lại không nghĩ vừa sờ mới phát hiện, Thiên Hựu chẳng biết lúc nào, lại phát sốt lên!

Mắt thấy Thiên Hựu đã thần trí không rõ, vào lúc này mớm thuốc quả thực là không thể, An Lương vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nấu chậu nước ấm, làm ướt khăn lông, giúp Thiên Hựu lau sạch cái trán và thân thể

Ròng rã một đêm này, nước ấm An Lương thay đổi một chậu lại một chậu, thân thể của Thiên Hựu lau một lần lại một lần, gần đến hừng đông, mới miễn cưỡng để Thiên Hựu lùi sốt

Nhìn Thiên Hựu lần nữa ngủ say, An Lương trái tim này rốt cục thả lại trong bụng, chính mình dứt khoác dựa vào bên giường chợp mắt

Mới tựa ở bên giường không một chút, An Lương liền ngủ thϊế͙p͙ đi, lo lắng sợ hãi dằn vặt ròng rã một ngày một đêm, người làm bằng sắt cũng nên là mệt mỏi

Hết chương 45
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện