Một buổi trưa, Thiên Hựu đều đang chơi đùa với Bá Hồng Trần, con ngựa này dường như có thể nghe hiểu tiếng người, để Thiên Hựu cảm thấy kinh dị

Buổi tối, chờ sau khi Thiên Hựu nghỉ ngơi, Mục đại tướng quân lại triệu đến mấy tâm phúc của mình, chuẩn bị mở họp nhỏ…

“Aiz” Mục Khuynh Tuyết ngồi cao chủ vị, thở dài một tiếng, ba người ngồi phía dưới một mặt không rõ

“Tướng quân, Thiên Hựu biểu hiện hôm nay, còn không có để ngài hài lòng sao?” Hồng Nhạn vẻ mặt đưa đám dò hỏi

“Chậc… Thoả mãn… Đúng là vẫn khác thỏa mãn…” Mục Khuynh Tuyết nói qua, khóe miệng khẽ nhếch, mà lời sau xoay chuyển

“Chỉ là ta còn cảm thấy, trêи người nó thiếu một chút gì…” Lập tức cau mày trở nên trầm tư

“Thiếu đi cái gì?” Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ

Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, trầm ngâm hồi lâu, “Tựa hồ là thiếu một loại, khí độ của quân nhân nên có…”

“Nhưng tướng quân, Thiên Hựu vốn là cũng không phải quân nhân a…” Mấy người nghe vậy dồn dập đỡ trán

“Ân… Nếu không nữa thì, giống Bạch Phượng như vậy…yi, Bạch Phượng đi đâu rồi?” Mục Khuynh Tuyết sáng mắt lên, đột nhiên nhớ tới mình còn có một thành viên đại tướng như thế

“Ngày hôm trước nàng mới tới tay một cái xích tiêu nhuyễn kiếm, yêu thích vô cùng, mấy ngày nay không biết trốn chỗ nào đi luyện kiếm rồi” Ô Thước bận bịu lên tiếng trả lời

“Đi đem nàng tìm đến!” Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, ba người vội vàng lĩnh mệnh mà đi

Không cần thiết chốc lát, Bạch Phượng liền theo ba người đi tới trong lều chính

“Tham kiến tướng quân” Cúi chào với Mục Khuynh Tuyết

“Ừm, Bạch Phượng, kêu ngươi tới là chuyện gì, họ có nói với ngươi?”

“Nói rồi” Bạch Phượng gật gật đầu

“Được, vậy ngươi đến nói cho ta biết, làm sao có thể để Thiên Hựu trở nên giống như ngươi vậy?” Mục Khuynh Tuyết một mặt chờ mong nhìn Bạch Phượng

“Tướng quân, cái này không được đâu, Bạch Phượng tất nhiên có cái tốt của Bạch Phượng, nhưng Thiên Hựu cũng có chỗ tốt của chính mình, cần gì phải để Thiên Hựu giống như Bạch Phượng chứ?” Văn Khúc mang theo lo lắng nói đến

“Ta nghĩ, tướng quân cũng không phải là muốn để thiếu tướng quân biến thành ta như vậy” Bạch Phượng quét mắt mọi người một chút

“Tướng quân chẳng qua là cảm thấy trêи người thiếu tướng quân dáng vẻ thư sinh quá nồng, không có một tia huyết tính, sát khí trêи người chúng ta” Bạch Phượng nói qua, mắt lộ ra hàn quang, một cái ánh mắt này lại để cho thêm tán thưởng

“Ừm, chính là cái ý tứ này”

“Ở lúc ta nhỏ, đã từng giống như thiếu tướng quân, bị người bắt nạt không dám đánh trả, một mực nhường nhịn tránh lui”

Mấy người nghe nói, âm thầm trố mắt, không nghĩ tới Bạch Phượng khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, cũng có một mặt mềm yếu? “Vậy ngươi là làm sao biến thành như bây giờ?” Mục Khuynh Tuyết cảm thấy hứng thú, mơ hồ cảm thấy đã tìm được cách thức thay đổi Thiên Hựu

“Mãi đến tận ta ý thức được, ta nhường nhịn, đổi lấy là bọn hắn làm trầm trọng thêm. Ta ôm quyết tâm quyết tử, đem những người từng bắt nạt ta…” Nói đến đây, khóe miệng Bạch Phượng lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn

“Đều…. Giết!”

Mấy người nghe xong nhất thời cảm giác tóc gáy trêи lưng bị dựng lên

“Ngươi là nói, để Thiên Hựu… Giết người?” Mục Khuynh Tuyết hơi nhướng mày, hiển nhiên có chút khó xử

“Giết người? Dùng phương pháp như vậy đi kϊƈɦ thích Thiên Hựu? Ta cảm thấy không thích hợp” Văn khúc vội vã mở miệng

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không thích hợp, dù sao Thiên Hựu vẫn là đứa nhỏ…” Hồng Nhạn vội phụ hoạ

“Ha, đứa trẻ? Ta lần đầu tiên lúc giết người, cũng chẳng qua mới mười hai tuổi…” Bạch Phượng quét nhìn hai người một chút, ngược lại nhìn Mục Khuynh Tuyết, không nhiều lời nữa

“Giết người…” Mục Khuynh Tuyết chỉ hơi trầm ngâm, nhìn dáng vẻ, đề nghị này là thật làm cho cô có chút khó xử rồi

“Tướng quân, ta phản đối, lại không nói Thiên Hựu có như ngài mong muốn không, vạn nhất không được, trong lòng lưu lại ám ảnh, vậy chính là cả đời khua đi không được ác mộng a! Ngay cả ta hiện tại, cũng vĩnh viễn không thể quên được lần đầu tiên giết người hoảng sợ thật sâu sắc kia”

Văn Khúc vội vàng mở miệng, nỗ lực ở trước khi Mục Khuynh Tuyết chưa quyết định để cô bỏ đi cái ý niệm này

“Đúng vậy a tướng quân, ta cũng phản đối, ngài đốt cháy giai đoạn như thế, đối với Thiên Hựu mà nói, quá tàn nhẫn!” Hồng Nhạn cũng gấp mở miệng

Mục Khuynh Tuyết nghe hai người kiến nghị, âm thầm có lý, ngón tay đánh ở trêи mặt bàn, suy nghĩ nên làm thế nào cho phải

“Tướng quân, ta thấy chi bằng, thử xem…” Ô Thước một bên nửa ngày không lên tiếng đột nhiên nói chuyện, Văn Khúc đột nhiên quay đầu lại trừng nàng một chút

“Ý của ta cũng không phải thật sự để Thiên Hựu giết người, chúng ta có thể trước tiên thử một chút xem nàng có phải có can đảm đi giết người không” Ô Thước suy tư một chút

“Cách thăm dò làm sao?” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy đúng là có chút tâm động

“Tìm một tên tử tù, sau đó nói cho Thiên Hựu biết, cấp trêи hạ lệnh để nàng tự mình hành hình, nàng nếu như giết, là liền như vậy thay đổi hay không, xem hết tạo hóa của nàng, nếu là không dám giết, chúng ta cũng không cần quá mức bức bách”

“Ừm, đây ngược lại là biện pháp vẹn toàn đôi bên” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, tâm trạng đã là dao động

“Tướng quân, ta còn là cảm thấy không thích hợp, mẹ ruột buộc nữ nhi mình giết người, cái này truyền đi…” Văn Khúc còn muốn khuyên ngăn nữa

“Không sao, việc muôn vàn khó khăn này, thuộc hạ nguyện làm giúp” Bạch Phượng lên trước một bước, quay về Mục Khuynh Tuyết khom lưng

“Ngươi!” Văn Khúc chỉ vào Bạch Phượng, trong lúc nhất thời lại không thể nói gì

“Nhưng mà tướng quân…” Văn Khúc muốn lại mở miệng

“Ý ta đã quyết, chẳng qua là thăm dò một hồi, không lo lắng” Mục Khuynh Tuyết khoát tay áo một cái, ngăn lại Văn Khúc

Văn Khúc nhanh chóng tức giậm chân, mơ hồ cảm thấy sự tình muốn hướng về phương hướng không tốt phát triển…

“Ô Thước, ngươi tức khắc cầm lệnh bài của ta đi trong cung tìm Lạc Tử Y, hỏi nàng đòi một tên tử tù sắp xử tử đến, nhớ kỹ đừng nhiều lời”

“Vâng!” Ô thước khom lưng khom lưng, lĩnh mệnh mà đi

“Tướng quân…” Văn Khúc còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa chạm đến ánh mắt bất thiện của Mục Khuynh Tuyết, vẫn là ngậm miệng

“Hai người các ngươi còn không đi kiểm tra phòng sao?” Mục Khuynh Tuyết liếc nhìn Văn Khúc và Hồng Nhạn, hai người liếc mắt nhìn nhau, vội theo tiếng mà đi

“Aiz” Chờ hai người sau khi rời đi, Mục Khuynh Tuyết ở trong lều tản bộ bước chân, trong lòng tất nhiên là phiền muộn

“Tướng quân, ngài không cần lo lắng như vậy” Bạch Phượng nhìn Mục Khuynh Tuyết, chậm rãi mở miệng

“Thiếu tướng quân đã là cốt nhục của ngài, chiến trường như vậy, mới là nơi về duy nhất của nàng. Ngài bây giờ đối với nàng tàn nhẫn một chút, ngày sau thật sự đến trêи chiến trường, nàng tất nhiên là sẽ cảm kϊƈɦ ngài”

“Aiz, chỉ hy vọng như thế đi” Mục Khuynh Tuyết thở dài một tiếng

“Văn Khúc, ngươi không cần lo lắng như vậy, Thiên Hựu không có yếu ớt như chúng ta tưởng tượng như vậy, giết người đối với nàng mà nói, có lẽ cũng không phải việc khó gì, có thể là chúng ta lo xa rồi”

Ngoài lều, nhìn Văn Khúc một mặt lo lắng, Hồng Nhạn lên tiếng an ủi

“Ta cũng biết rõ Thiên Hựu không yếu đuối, nhưng ta lo lắng là, Thiên Hựu có oán hận tướng quân hay không? Dù sao, Thiên Hựu mới mười bốn tuổi, lại phải bị mẫu thân thân sinh của mình bức bách đi giết người…”

“Ngươi nói cũng không phải không đạo lý…nhưng chuyện tướng quân quyết định, ai có thể thay đổi đây? Hiện tại cũng chỉ có thể chờ mong Thiên Hựu, chờ mong nàng đối với giết người cũng không phản cảm…”

“Dù là ngươi và ta, trêи tay dính vô số máu tươi, nhưng bây giờ cho ngươi giết người, ngươi sẽ không phản cảm sao?”

“Đó ngược lại cũng phải, chúng ta giết người, cũng bất quá là vì giữ mạng thôi…nhưng Thiên Hựu…aiz…”

“Tướng quân đối với Thiên Hựu, không khỏi cũng quá quá nghiêm khắc chút” Hồng Nhạn lắc đầu thở dài một tiếng, “Muốn trách, thì trách Thiên Hựu là con gái của tướng quân…”

Hết chương 24
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện