Phong Thần dẫn theo sáu người lặn sâu xuống sông, nhìn đủ loại ma thú và yêu thực trôi nổi xung quanh bị moi mất tinh hạch, bọn họ đều có chung một cảm giác kỳ dị nói không nên lời.
Trong bảy người, có bốn người là Linh Thực Sư, ba người là Tôi Thể Sư. Linh Thực Sư đều triệu hồi Linh Thực đã ký khế ước ra và hóa thành áo giáp, Tôi Thể Sư cũng dùng nội lực để tạo thành cương khí hộ thể.
Do đó nên bảy người ở dưới nước vẫn có thể nói chuyện như thường.
“Chắc mấy ma thú và yêu thực này không phải đều do học sinh mới tên Ngu Thanh Thiển kia giết chết cả đây nhỉ?” Một chàng trai trẻ tuổi khôi ngô, trông rất phong lưu phóng khoáng lên tiếng.
Một anh chàng có khuôn mặt cương nghị bên cạnh anh ta tiếp lời: “Không phải nàng ta giết thì còn ai vào đây?”
“Không ngờ trong đám học sinh mới lại có một người lợi hại nhường này, chẳng phải người này trước đây hãy còn bị đồn là một thứ bỏ đi hay sao?” Một chàng trai mặt búng ra sữa nói với ánh mắt đầy hứng thú.
Thiên phú Linh Thực Sư của Ngu Thanh Thiển thuộc bậc cao nên đã từng khiến cho bọn họ chú ý tới, nhưng sau này nghe đồn cô là một kẻ vô dụng thế nào, bọn họ liền không còn hứng thú nữa.
“Đó chỉ là tin vịt mà thôi, phỏng chừng là do thứ nữ của nhà họ Tần kia tung ra đó.” Một cô gái xinh đẹp, ngũ quan rõ ràng bĩu môi.
Cô chướng mắt con bé thứ nữ của nhà họ Tần đó nhất, ngày nào cũng kiêu căng ngạo mạn hết, trước mặt mấy đàn anh đàn chị như họ mà cũng còn hống hách đến thế.
Một chàng trai cao lớn trông có vẻ hoang dã cười giễu một tiếng: “Phụ nữ nổi lòng đố kỵ thì đúng là đáng sợ mà, cái cô Tần Phụng Nghi kia vẫn luôn chẳng có lòng tốt gì cả.”
Trước khi mấy học sinh mới kia xuống nước thì bọn họ đã tới rồi, thế nên họ đã chứng kiến hết mọi chuyện, màn xúi giục và giật dây của Tần Phụng Nghi đều bị họ thu hết vào mắt.
Anh chàng chuyển đề tài: “Nhưng mà thực lực của Ngu Thanh Thiển đúng là mạnh thật đấy, nàng ta phải là người đứng đầu trong đám học sinh mới mới đúng chứ nhỉ.”
“Phỏng chừng trước đây nàng ta cố ý giấu thực lực, không biết là vì nguyên nhân gì, đột nhiên ta cảm thấy hứng thú về cô gái này ghê.” Chàng trai phong lưu phóng khoáng nọ sờ cằm nói.
Cô gái xinh đẹp trợn trắng mắt: “Chỉ cần là cô gái xinh đẹp thì ngươi đều cảm thấy hứng thú cả.”
Chàng trai phong lưu phóng khoáng nhếch môi: “Sai, người đẹp ngu xuẩn ta không hề có hứng thú đâu nhé.”
Thế nên trước đây anh chàng mới không thèm để ý tới Ngu Thanh Thiển, quả đúng là đáng tiếc, cô gái đó xinh đẹp và thú vị đến thế cơ mà.
“Các ngươi càng nói càng thái quá rồi đấy, người ta mới có mười ba tuổi thôi.” Một chàng trai trông thô kệch, chính trực nghẹn họng nói.
“Ở đất nước của chúng ta, con gái mười ba tuổi là đã có thể gả cho người ta rồi.” Chàng trai mặt búng ra sữa cười hì hì nói.
Mấy người nọ tiếp tục cười đùa thảo luận, chỉ có Phong Thần và một chàng trai có gương mặt thanh tú trắng nõn là không lên tiếng.
“Đại ca, anh đi nhanh như thế làm gì vậy? Ta cảm thấy phía dưới có mấy luồng khí rất mạnh.” Thấy sắc mặt của Phong Thần trở nên lạnh lùng, chàng trai hoang dã nọ liền tiến tới gần.
Phong Thần bình thản liếc nhìn anh chàng một cái: “Không thể để Ngu Thanh Thiển chết.”
Dứt lời liền tiếp tục tăng tốc lặn xuống dưới.
Hắn vẫn luôn biết cô gái đó giấu thực lực, nhưng lại không ngờ rằng nàng ta lại giấu kỹ đến thế.
Quan trọng nhất là cô gái đó lại dám nhảy xuống con sông nguy hiểm trùng trùng thế này một mình, hắn quả thật muốn tóm nàng ta lại rồi đánh vào mông một trận tơi bời.
Nỗi lo trong lòng theo độ sâu lặn xuống mà càng thêm tăng cao, bất kể trước đây hắn có lạnh lùng với Ngu Thanh Thiển tới đâu thì cô gái đó với hắn mà nói vẫn rất đặc biệt.
Thấy bóng dáng của Phong Thần nhanh chóng biến mất, chàng trai hoang dã chẳng hiểu gì mà nhìn những người khác nói: “Đại ca biết quan tâm tới con gái như thế từ bao giờ vậy, đúng thật là nhìn không ra đấy.”
“Nói không chừng đại ca chỉ là thấy thực lực thiên phú của Ngu Thanh Thiển cũng khá nên cảm thấy nàng ta mà chết thì quá đáng tiếc.” Chàng trai thô kệch nói.
Trong bảy người, có bốn người là Linh Thực Sư, ba người là Tôi Thể Sư. Linh Thực Sư đều triệu hồi Linh Thực đã ký khế ước ra và hóa thành áo giáp, Tôi Thể Sư cũng dùng nội lực để tạo thành cương khí hộ thể.
Do đó nên bảy người ở dưới nước vẫn có thể nói chuyện như thường.
“Chắc mấy ma thú và yêu thực này không phải đều do học sinh mới tên Ngu Thanh Thiển kia giết chết cả đây nhỉ?” Một chàng trai trẻ tuổi khôi ngô, trông rất phong lưu phóng khoáng lên tiếng.
Một anh chàng có khuôn mặt cương nghị bên cạnh anh ta tiếp lời: “Không phải nàng ta giết thì còn ai vào đây?”
“Không ngờ trong đám học sinh mới lại có một người lợi hại nhường này, chẳng phải người này trước đây hãy còn bị đồn là một thứ bỏ đi hay sao?” Một chàng trai mặt búng ra sữa nói với ánh mắt đầy hứng thú.
Thiên phú Linh Thực Sư của Ngu Thanh Thiển thuộc bậc cao nên đã từng khiến cho bọn họ chú ý tới, nhưng sau này nghe đồn cô là một kẻ vô dụng thế nào, bọn họ liền không còn hứng thú nữa.
“Đó chỉ là tin vịt mà thôi, phỏng chừng là do thứ nữ của nhà họ Tần kia tung ra đó.” Một cô gái xinh đẹp, ngũ quan rõ ràng bĩu môi.
Cô chướng mắt con bé thứ nữ của nhà họ Tần đó nhất, ngày nào cũng kiêu căng ngạo mạn hết, trước mặt mấy đàn anh đàn chị như họ mà cũng còn hống hách đến thế.
Một chàng trai cao lớn trông có vẻ hoang dã cười giễu một tiếng: “Phụ nữ nổi lòng đố kỵ thì đúng là đáng sợ mà, cái cô Tần Phụng Nghi kia vẫn luôn chẳng có lòng tốt gì cả.”
Trước khi mấy học sinh mới kia xuống nước thì bọn họ đã tới rồi, thế nên họ đã chứng kiến hết mọi chuyện, màn xúi giục và giật dây của Tần Phụng Nghi đều bị họ thu hết vào mắt.
Anh chàng chuyển đề tài: “Nhưng mà thực lực của Ngu Thanh Thiển đúng là mạnh thật đấy, nàng ta phải là người đứng đầu trong đám học sinh mới mới đúng chứ nhỉ.”
“Phỏng chừng trước đây nàng ta cố ý giấu thực lực, không biết là vì nguyên nhân gì, đột nhiên ta cảm thấy hứng thú về cô gái này ghê.” Chàng trai phong lưu phóng khoáng nọ sờ cằm nói.
Cô gái xinh đẹp trợn trắng mắt: “Chỉ cần là cô gái xinh đẹp thì ngươi đều cảm thấy hứng thú cả.”
Chàng trai phong lưu phóng khoáng nhếch môi: “Sai, người đẹp ngu xuẩn ta không hề có hứng thú đâu nhé.”
Thế nên trước đây anh chàng mới không thèm để ý tới Ngu Thanh Thiển, quả đúng là đáng tiếc, cô gái đó xinh đẹp và thú vị đến thế cơ mà.
“Các ngươi càng nói càng thái quá rồi đấy, người ta mới có mười ba tuổi thôi.” Một chàng trai trông thô kệch, chính trực nghẹn họng nói.
“Ở đất nước của chúng ta, con gái mười ba tuổi là đã có thể gả cho người ta rồi.” Chàng trai mặt búng ra sữa cười hì hì nói.
Mấy người nọ tiếp tục cười đùa thảo luận, chỉ có Phong Thần và một chàng trai có gương mặt thanh tú trắng nõn là không lên tiếng.
“Đại ca, anh đi nhanh như thế làm gì vậy? Ta cảm thấy phía dưới có mấy luồng khí rất mạnh.” Thấy sắc mặt của Phong Thần trở nên lạnh lùng, chàng trai hoang dã nọ liền tiến tới gần.
Phong Thần bình thản liếc nhìn anh chàng một cái: “Không thể để Ngu Thanh Thiển chết.”
Dứt lời liền tiếp tục tăng tốc lặn xuống dưới.
Hắn vẫn luôn biết cô gái đó giấu thực lực, nhưng lại không ngờ rằng nàng ta lại giấu kỹ đến thế.
Quan trọng nhất là cô gái đó lại dám nhảy xuống con sông nguy hiểm trùng trùng thế này một mình, hắn quả thật muốn tóm nàng ta lại rồi đánh vào mông một trận tơi bời.
Nỗi lo trong lòng theo độ sâu lặn xuống mà càng thêm tăng cao, bất kể trước đây hắn có lạnh lùng với Ngu Thanh Thiển tới đâu thì cô gái đó với hắn mà nói vẫn rất đặc biệt.
Thấy bóng dáng của Phong Thần nhanh chóng biến mất, chàng trai hoang dã chẳng hiểu gì mà nhìn những người khác nói: “Đại ca biết quan tâm tới con gái như thế từ bao giờ vậy, đúng thật là nhìn không ra đấy.”
“Nói không chừng đại ca chỉ là thấy thực lực thiên phú của Ngu Thanh Thiển cũng khá nên cảm thấy nàng ta mà chết thì quá đáng tiếc.” Chàng trai thô kệch nói.
Danh sách chương