Cả nhóm trước lúc trời tối đã thuận lợi ra khỏi con đường nhỏ, đa số mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta qua đêm ở con sông phía trước, ngày mai tiếp tục đi sớm.” Hỏa Ly Nhã chỉ vào một con sông trong veo ở phía trước nói.
Những người khác trải qua những cuộc chiến ở con đường mòn nhỏ, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng được nằm ngủ, tất nhiên sẽ không phản đối.
Ngu Thanh Thiển dùng năng lực tinh thần quét một lượt tứ phía, rồi nói với giọng tiếc nuối: “Ta muốn xen vào một câu, ở đây không thích hợp qua đêm.”
Ánh mắt những người khác lần lượt đổ dồn lên người nàng, Cố Hoan Đồng hiếu kỳ hỏi: “Tại sao?”
Ngu Thanh Thiển từ khi bắt đầu lần rèn luyện rất ít khi có ý kiến, nhưng mỗi lần có ý kiến, đều sẽ không ăn nói lung tung.
“Bởi vì trong dòng sông đó không những có chứa ma thú, còn có rất nhiều yêu thực.” Ngu Thanh Thiển nhún vai, mặt đầy hưng thú hỏi cả nhóm: “Các ngươi có muốn kiếm thêm chút hạt nhân tinh thể không?”
“...”
Những người khác mệt sắp chết rồi còn nghe lời này của cô, đều nhịn không được mà bĩu môi. Bọn họ nghĩ không ra tại sao nữ nhân này là thể lực tốt như vậy, lại muốn làm khổ mình nữa.
“Ma thú và yêu thực trong dòng sông nhiều không?” Mộ Dung Thanh hiếu kỳ nhìn Ngu Thanh Thiển hỏi.
Năng lực tinh thần của hắn ta là loại xuất sắc. Nhưng lúc tiếp xúc với bề mặt của dòng sông lại bị một sức mạnh vô hình chặn lại, căn bản không thể điều tra được tình hình dưới sông. Vậy làm sao mà Ngu Thanh Thiển biết được? Trong lòng Mộ Dung Thanh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ hoang đường. Hắn hoài nghi năng lực tinh thần của Ngu Thanh Thiển căn bản không phải loại trung đẳng, mà cũng là loại xuất sắc giống như hắn, thậm chí còn cao hơn.
“Nhiều, hơn nữa lòng sông còn có không ít những ma ngư có sở trường tấn công bằng năng lực tinh thần.” Ngu Thanh Thiển dùng năng lực tinh thần điều tra sâu thêm một lần nữa, sau đó hai mắt không kiềm được phát sáng nhìn vào dòng sông, giống như là thấy được bảo bối.
Hạt nhân tinh thể có thuộc tính năng lực tinh thần, cũng có lợi cho việc kích hoạt dị năng tinh thần của nàng.
“...”
Những người khác thấy biểu cảm của nàng như vậy thì dở khóc dở cười, gặp phải ma thú có sở trường tấn công bằng năng lực tinh thần, cộng thêm không ít yêu thực, quá khó đối phó, đổi lại là những người khác thì đã sớm chuồn xa rồi.
Tại sao bọn họ cảm thấy Ngu Thanh Thiển lúc này, giống như là đã coi những ma thú và yêu thực trong lòng sông đối diện kia như là vật phẩm nằm trong túi của nàng.
“Ka ka…” Hỏa Ly Nhã cắt đứt cái sự kích động muốn tiến về phía trước của Ngu Thanh Thiển: “Chúng ta nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại tới thám hiểm nghiên cứu.”
Chàng cũng rất có hứng thú với hạt nhân tinh thể của ma thú và yêu thực trong lòng sông. Nhưng không ít người trong nhóm đã sức cùng lực kiệt, nếu như miễn cưỡng tiếp tục chiến đấu, sợ rằng sẽ xuất hiện thương vong ngoài ý muốn.
“Được chúng ta đi tới cái sơn động đằng xa nghỉ ngơi một buổi tối, ngày mai lại tới thu thập chiến lợi phẩm.” Ngu Thanh Thiển nén lại cái chiến ý manh động kia, cười khá là dịu dàng.
Dù sao nàng cũng không phải đi một mình, là một thành viên của nhóm, nàng có thể hiểu được băn khoăn của Hỏa Ly Nhã.
Hỏa Ly Nhã nghe nàng nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Được, tối nay ta sẽ nướng thịt cho nàng ăn, coi như là phần thưởng.”
Ngu Thanh Thiển cười mắt híp như trăng lưỡi liềm: “Được, tối hôm nay ngươi nướng thêm một chút thịt khô, ta đem theo để ăn trên đường đi.”
Vị thịt khô do Hỏa Ly Nhã nướng khá dai, giòn dễ ăn, dùng để làm đồ ăn vặt thì rất tuyệt, chỉ tiếc là lần trước làm quá ít.
“Nàng không sợ mập, không ai yêu sao?” Hỏa Ly Nhã cười nhìn nàng.
Nữ nhân này điểm gì cũng hoàn hảo, chỉ là quá háu ăn.
Có lúc hắn không nhịn được nghi ngờ, nếu như có người dùng một thứ đồ ăn ngon thiên hạ hiếm có nào đó đến dẫn dụ, thì nàng chắc sẽ không cần quan tâm gì mà đi theo người ta mất.
“Bản cô nương trời sinh xinh đẹp khó phủ nhận, vấn đề này không cần ngươi lo lắng.”
“Chúng ta qua đêm ở con sông phía trước, ngày mai tiếp tục đi sớm.” Hỏa Ly Nhã chỉ vào một con sông trong veo ở phía trước nói.
Những người khác trải qua những cuộc chiến ở con đường mòn nhỏ, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng được nằm ngủ, tất nhiên sẽ không phản đối.
Ngu Thanh Thiển dùng năng lực tinh thần quét một lượt tứ phía, rồi nói với giọng tiếc nuối: “Ta muốn xen vào một câu, ở đây không thích hợp qua đêm.”
Ánh mắt những người khác lần lượt đổ dồn lên người nàng, Cố Hoan Đồng hiếu kỳ hỏi: “Tại sao?”
Ngu Thanh Thiển từ khi bắt đầu lần rèn luyện rất ít khi có ý kiến, nhưng mỗi lần có ý kiến, đều sẽ không ăn nói lung tung.
“Bởi vì trong dòng sông đó không những có chứa ma thú, còn có rất nhiều yêu thực.” Ngu Thanh Thiển nhún vai, mặt đầy hưng thú hỏi cả nhóm: “Các ngươi có muốn kiếm thêm chút hạt nhân tinh thể không?”
“...”
Những người khác mệt sắp chết rồi còn nghe lời này của cô, đều nhịn không được mà bĩu môi. Bọn họ nghĩ không ra tại sao nữ nhân này là thể lực tốt như vậy, lại muốn làm khổ mình nữa.
“Ma thú và yêu thực trong dòng sông nhiều không?” Mộ Dung Thanh hiếu kỳ nhìn Ngu Thanh Thiển hỏi.
Năng lực tinh thần của hắn ta là loại xuất sắc. Nhưng lúc tiếp xúc với bề mặt của dòng sông lại bị một sức mạnh vô hình chặn lại, căn bản không thể điều tra được tình hình dưới sông. Vậy làm sao mà Ngu Thanh Thiển biết được? Trong lòng Mộ Dung Thanh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ hoang đường. Hắn hoài nghi năng lực tinh thần của Ngu Thanh Thiển căn bản không phải loại trung đẳng, mà cũng là loại xuất sắc giống như hắn, thậm chí còn cao hơn.
“Nhiều, hơn nữa lòng sông còn có không ít những ma ngư có sở trường tấn công bằng năng lực tinh thần.” Ngu Thanh Thiển dùng năng lực tinh thần điều tra sâu thêm một lần nữa, sau đó hai mắt không kiềm được phát sáng nhìn vào dòng sông, giống như là thấy được bảo bối.
Hạt nhân tinh thể có thuộc tính năng lực tinh thần, cũng có lợi cho việc kích hoạt dị năng tinh thần của nàng.
“...”
Những người khác thấy biểu cảm của nàng như vậy thì dở khóc dở cười, gặp phải ma thú có sở trường tấn công bằng năng lực tinh thần, cộng thêm không ít yêu thực, quá khó đối phó, đổi lại là những người khác thì đã sớm chuồn xa rồi.
Tại sao bọn họ cảm thấy Ngu Thanh Thiển lúc này, giống như là đã coi những ma thú và yêu thực trong lòng sông đối diện kia như là vật phẩm nằm trong túi của nàng.
“Ka ka…” Hỏa Ly Nhã cắt đứt cái sự kích động muốn tiến về phía trước của Ngu Thanh Thiển: “Chúng ta nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại tới thám hiểm nghiên cứu.”
Chàng cũng rất có hứng thú với hạt nhân tinh thể của ma thú và yêu thực trong lòng sông. Nhưng không ít người trong nhóm đã sức cùng lực kiệt, nếu như miễn cưỡng tiếp tục chiến đấu, sợ rằng sẽ xuất hiện thương vong ngoài ý muốn.
“Được chúng ta đi tới cái sơn động đằng xa nghỉ ngơi một buổi tối, ngày mai lại tới thu thập chiến lợi phẩm.” Ngu Thanh Thiển nén lại cái chiến ý manh động kia, cười khá là dịu dàng.
Dù sao nàng cũng không phải đi một mình, là một thành viên của nhóm, nàng có thể hiểu được băn khoăn của Hỏa Ly Nhã.
Hỏa Ly Nhã nghe nàng nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Được, tối nay ta sẽ nướng thịt cho nàng ăn, coi như là phần thưởng.”
Ngu Thanh Thiển cười mắt híp như trăng lưỡi liềm: “Được, tối hôm nay ngươi nướng thêm một chút thịt khô, ta đem theo để ăn trên đường đi.”
Vị thịt khô do Hỏa Ly Nhã nướng khá dai, giòn dễ ăn, dùng để làm đồ ăn vặt thì rất tuyệt, chỉ tiếc là lần trước làm quá ít.
“Nàng không sợ mập, không ai yêu sao?” Hỏa Ly Nhã cười nhìn nàng.
Nữ nhân này điểm gì cũng hoàn hảo, chỉ là quá háu ăn.
Có lúc hắn không nhịn được nghi ngờ, nếu như có người dùng một thứ đồ ăn ngon thiên hạ hiếm có nào đó đến dẫn dụ, thì nàng chắc sẽ không cần quan tâm gì mà đi theo người ta mất.
“Bản cô nương trời sinh xinh đẹp khó phủ nhận, vấn đề này không cần ngươi lo lắng.”
Danh sách chương