Bởi vì hai người bị thương, không thích hợp xa mã mệt nhọc, liền trực tiếp đem hai người giữ lại, An Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể sai người đưa phong thư hồi kinh, đem tình huống đại thể nói rõ một hồi, lúc này mới dám an tâm dưỡng thương

Mắt thấy ở trong núi tranh thủ thời gian bảy, tám ngày, vết thương trêи bụng An Lương đã không còn đáng ngại, bước đi cũng không cần người đỡ, chỉ là cánh tay của Mục Khuynh Tuyết vẫn là không quá có thể nhúc nhích

Nhưng mà Mục Khuynh Tuyết này, hiếm thấy tranh thủ thời gian, lại cũng là người rảnh rỗi không chịu nổi, thời gian dài không múa thương, thực sự khó chịu, luôn muốn đi chọn nấu nước, chém củi, động động thân thể, xuất một chút khí lực

Ngày hôm đó trời vừa sáng, hai người mới vừa thức dậy, rửa mặt xong xuôi ở trong phòng chờ ăn cơm

Lăng nhi đang ở trong viện chọn củi lửa, liền nghe phía sau một trận thanh âm huyên náo, quay đầu lại nhìn lên, dọa đến một cái giật mình, củi lửa trong tay ném một chỗ

“Các ngươi… Các ngươi là người nào?”

Được rồi, chẳng trách bị kinh sợ, hoá ra ngoài sân này chẳng biết lúc nào đến một đội binh lính, dẫn đầu là hài tử mười bốn mười lăm tuổi, phía sau còn theo một tên nữ tử hơn ba mươi tuổi

“Là đây sao?” Đứa bé kia nhấc lên tay, gọi nam tử gầy nhỏ dẫn đường

“Ơ, là đây, chính là nha đầu này đến đưa tin!” Nam tử vừa nhìn thấy Lăng nhi liền mãnh liệt gật đầu

Hài tử gật gù, đẩy ra hàng rào cửa

“Ngươi…” Lăng nhi vội đi tới giang hai tay ngăn nàng

Chỉ thấy đứa bé kia một mặt âm trầm nhìn nàng một chút

“Ngươi… Các ngươi là… Người nào…” Lăng nhi thật vất vả đánh bạo hỏi một câu, tên kia lại là tránh khỏi nàng, trực tiếp vào phòng

Các binh sĩ tự giác đứng ngoài sân, Lăng nhi lần lượt từng cái nhìn qua, mỗi người che mặt, một bộ dáng dấp người sống gần

Yếu ớt nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí một hướng về trong phòng đi

“Nãi nãi…” Vừa vào nhà, thì nhìn lục thẩm cũng bị doạ lui đến góc, vội chạy tới

“Chuyện gì thế này? Các nàng là ai?”

Lục thẩm cũng là một mặt mờ mịt, lắc lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu, “Chậc, chắc sẽ không phải hai nàng đắc tội tiểu thư quan gia nào, tới trả thù chứ!”

Vừa nghe lời này, Lăng nhi hoàn toàn biến sắc, “Vậy làm sao bây giờ a?”

“Không vội, ta đến bên trong nghe một chút tin tức trước” lục thẩm trái phải nhìn một cái, vội bưng chén nước nóng, cẩn thận đến trong phòng

Trong phòng, Văn Khúc ôm cánh tay dựa vào tường, một bộ dáng vẻ xem kịch vui

Thiên Hựu đang ngồi ở bên cạnh bàn, khí thế hùng hổ trừng mắt hai người

Lại nói hai người thấy được Thiên Hựu đi vào, vốn là rất vui vẻ, nhưng mà phát hiện tiểu Thiên Hựu này có chút không đúng, không cùng chính mình thân cận, còn gương mặt lạnh lùng, vào nhà trừng chính mình nửa ngày, hướng về bên cạnh bàn ngồi xuống, hồng hộc thở hổn hển, tựa như con nghé con, không nói lời nào, cũng không gọi người

An Lương hiểu rõ nàng, khoét lỗ nhìn lên, liền biết nàng tức giận, suy nghĩ một chút, kéo lấy Mục Khuynh Tuyết, hai người ngoan ngoãn ngồi ở bên giường

Lục thẩm bưng tách trà đi vào, nhìn một chút tình thế này, cũng là có chút không tìm được manh mối

Văn Khúc nhìn thấy chén trà trong tay của nàng, lẫm lẫm liệt liệt muốn đưa tay tiếp nhận, nào ngờ lục thẩm quay về nàng khom người, nhếch miệng cười cười, liền hướng thẳng đến Thiên Hựu

“Vị tiểu thư này, một đường bôn ba mệt muốn chết rồi chứ, ngài uống chút trà trước, có lời gì cố gắng nói…”

Vậy mà Thiên Hựu căn bản không để ý đến ttrà này của nàng, đùng một cái một bạt tay vỗ vào trêи bàn, dọa đến lục thẩm một cái giật mình

“Thiên…” An Lương vừa định mở miệng răn dạy

“Mất tích nhiều ngày như vậy không hề tin tức, Hoàng nãi nãi đều sắp sắp điên các ngươi có biết hay không?" Đột nhiên đứng dậy, một tay chống nạnh, một ngón chỉ hai người

“Kinh Thành đều tán loạn rồi, người của toàn quân doanh đều đi ra ngoài tìm các ngươi!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúng túng cúi thấp đầu

“Ạch, Thiên Hựu a…”

“Sư phụ!” Nghe An Lương gọi mình, Thiên Hựu gầm lên một tiếng, An Lương cả kinh, trừng hai mắt nhìn chằm chằm nàng, tiểu đồ nhi này nóng giận thực sự là khủng khiếp rồi!? Thấy được hai người vẻ mặt kinh ngạc này, Văn Khúc vội che miệng cười trộm

“Sư phụ” Tựa hồ cũng phát hiện mình vừa rồi gọi lớn lớn chút, vội lại thấp xuống âm điệu

“Ừ…”

“Người ra ngoài chơi thì không thể nói với ta một tiếng sao, lưu một phong thư liền đi, hại ta lo lắng ngươi đã xảy ra chuyện gì”

“Ta…”

“Thường ngày ta mỗi lần ra ngoài, người đều sẽ hỏi ta đi đâu chơi, dặn ta về sớm một chút, chơi muộn rồi người sẽ đi tìm ta, người nói người lo lắng ta…”

“Nhưng người… Ta ngay cả người đi đâu cũng không biết!” Hận hận một cái tát vỗ vào trêи bàn

An Lương vừa nhìn tiểu đồ đệ dáng vẻ ấy, liền biết nàng thật sự lo lắng hỏng rồi, tự biết đuối lý, gật gật đầu, “Lần này là sư phụ thiếu cân nhắc, sư phụ sai rồi”

Nghe An Lương nhận sai, Thiên Hựu cũng đè ép hỏa khí, ngồi xuống, vừa nhìn lục thẩm bên cạnh còn bưng tách trà đó, một cái tiếp nhận, nói tiếng cám ơn, ọt ọt uống vào

Khó có được thấy An Lương ở trước mặt Thiên Hựu khiêm tốn, Mục Khuynh Tuyết cảm thấy buồn cười, lén liếc nhìn nàng vài cái, thầm nói khuê nữ đến cùng vẫn là như chính mình!

“Thiên…” Cười tủm tỉm há mồm

“Còn ngươi nữa!” Vậy mà Thiên Hựu nghỉ ngơi xong rồi, vừa nhìn thấy Mục Khuynh Tuyết, lửa này liền lại nhảy vọt lên

Mục Khuynh Tuyết ngẩn ra, nụ cười cứng ở trêи mặt

Chỉ vào Mục Khuynh Tuyết, nhìn một chút cánh tay của cô, lại nhìn một chút An Lương

“Các ngươi tại sao mỗi lần ra ngoài đều sẽ bị một thân vết thương? Không biết người trong nhà sẽ rất lo lắng sao?”

Hai người cúi đầu nhìn một chút vết thương của chính mình…

“Sư phụ vì cứu người bị thương, có thể thông cảm được, ngươi thì sao!”

“Ta…”

“Thường ngày ở trong kinh thành ngươi luôn thích cùng người luận bàn so chiêu, ta chỉ coi ngươi võ công tốt, mặc kệ ngươi, ngươi lại la ó! Bây giờ chạy đến trong núi này, còn cùng… Cùng sói so chiêu lên?”

“Ta…!” Nghe Thiên Hựu lời này, Mục Khuynh Tuyết trợn mắt, vụt đứng lên, cũng giơ tay chỉa về phía nàng

“Mục Thiên Hựu, ta là mẹ ngươi! Ngươi đây là thái độ gì!”

“Chính là ta thái độ này, ngươi làm việc đều cũng bất chấp hậu quả, thường ngày chuyện gì ta đều tùy ngươi, lần này ta còn sẽ không theo ngươi! Sau khi trở về ta liền đem trước đó ngươi không cho ta cáo trạng tất cả đều nói cho Hoàng nãi nãi biết, để nàng tới thu thập ngươi! Xem Hoàng nãi nãi có quản được ngươi hay không!”

Thiên Hựu tức giận nhảy chân lên

“Ngươi… Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết bị nàng nói lời này càng là không còn tính khí

Văn Khúc này đều sắp cười điên rồi, hiếm thấy nhìn hai người này bị Thiên Hựu dạy bảo thành dáng vẻ ấy

Lục thẩm nghe xong thật lâu, cuối cùng là làm rõ quan hệ, lòng mặc dù là buông xuống, nhưng vừa nhìn hướng Thiên Hựu, vẫn là một bộ dáng vẻ bị hoảng sợ…

Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết vô lực chống đỡ, vội vội kéo cô, con mắt nhìn hướng cánh tay bị thương

Mục Khuynh Tuyết hiểu ý, gật gật đầu, đi tới bên cạnh Thiên Hựu, đưa tay nhéo lỗ tai nhỏ của nàng

“Nữ nhi ngoan”

“Đừng đụng ta! Ta còn giận ngươi đó!” Thiên Hựu một cái vỗ bỏ tay của Mục Khuynh Tuyết

Mục Khuynh Tuyết tay trái bị bỏ lại, sửng sốt một chút, lập tức che cánh tay phải

“Ai ya…”

Thiên Hựu này ngược lại cũng thực sự, vẫn đúng là sẽ tin rồi….

“Làm sao vậy? Chạm đau rồi? bị thương nghiêm trọng không? Nhanh đi gọi Vân Thái y vào!” Quay đầu hướng Văn Khúc kêu to

Mục Khuynh Tuyết cười khẽ, đem Thiên Hựu ôm vào trong lòng, xoa đầu nhỏ của nàng

“Xú nha đầu, lâu như vậy không gặp, cũng không nói nhớ mẹ, vừa thấy mặt đã mắng ta, ngươi có biết hay không, mẹ ngươi lớn như vậy, trừ Hoàng nãi nãi ngươi ra, còn không có người dám chỉ vào mũi ta mắng ta”

“Hừ!”

Mục Khuynh Tuyết xoay người lại ngồi ở trêи giường, để Thiên Hựu ngồi ở trêи chân của mình, Thiên Hựu liền thuận thế ôm cổ của cô, đem đầu khoát lên bờ vai của cô

Nghiêng đầu dán vào khuôn mặt nhỏ bé đông đến lạnh lẽo của con gái, giơ tay nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng

“Nữ nhi ngoan, mẹ biết ngươi lo lắng ta, mẹ lần này…ân… Cũng có chút… Cậy mạnh”

Để Mục Khuynh Tuyết nhận sai, đó từ trước đến giờ là một việc đại khó, không ngờ lần này, lại cắm ở trêи người Thiên Hựu

“Hừ…” Nhỏ giọng rầm rì một tiếng, cũng không biết là có phải tha thứ cô không

“Vậy… Sau khi trở về… Cũng đừng nói với Hoàng nãi nãi…”

“Ưm…”

Mục Khuynh Tuyết sững sờ, tên tiểu tử này đầu dán chặt mình, âm thanh càng ngày càng thấp, đây hình như…ngủ rồi a!?

“Thiên Hựu?” Khẽ gọi một tiếng, càng là không có phản ứng

“Ngươi tính ngày xem, vừa đến vừa đi, tổng cộng mới bảy ngày, họ mặc dù không có đi cả ngày lẫn đêm, cũng không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt”

An Lương nói nhỏ một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của đồ đệ, giúp Mục Khuynh Tuyết cùng nhau đem nàng để ngã ở trêи giường, cúi đầu xuống, liền thấy được trêи tay nàng, bởi vì lôi kéo dây cương quá lâu, ấn ra vài đạo dấu vết thật sâu

Hết chương 62

Edit: lần đầu sư phụ và ma ma bị chửi xối mặt kaka
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện