Có An Lương dốc lòng chỉ đạo, Thiên Hựu ở bên giúp đỡ làm trợ thủ, một nồi canh bí đao này cuối cùng ra lò
“Thơm quá a” Thiên Hựu sáng mắt lên, đưa đầu nhỏ ngửi một cái
Mục Khuynh Tuyết đựng hai bát, đưa tới trước mặt hai người
“Nếm thử xem” Một mặt chờ mong nhìn các nàng
An Lương tiếp nhận thìa canh, múc một muỗng, đánh giá một hồi, gật gật đầu, sau đó nhấp một hớp nhỏ, tinh tế bình phẩm một phen
“Ừ, không tệ!” Tán thưởng nhìn Mục Khuynh Tuyết
“Thật sự?” Mục Khuynh Tuyết nửa tin nửa ngờ, người sau vội vàng gật đầu, “Thật là không tệ!” Lại uống một hớp
“Thiên Hựu cũng nếm thử” Mục Khuynh Tuyết vui vẻ, thúc giục Thiên Hựu cũng nếm thử xem
Thấy sư phụ này một mặt vẻ mặt mừng rỡ làm sao cũng không như giả vờ, Thiên Hựu cũng bưng bát đựng canh uống một hớp
“Ồ! Uống ngon a!” Chậc chậc lưỡi, một mặt thỏa mãn
“Sư phụ thật cừ!” Nói qua, đối với An Lương so cái ngón tay cái
Sững sờ, ranh con này, khen ngợi nhầm người rồi đó!? “Này này, Mục Thiên Hựu, đây là canh ta làm” Bất mãn chọt cái trán của Thiên Hựu
Thiên Hựu hì hì nở nụ cười, “Đó cũng là sư phụ dạy tốt”
“Ngươi…” Mục Khuynh Tuyết giận dữ, chỉ vào Thiên Hựu càng là nhất thời nghẹn lời
An Lương hé miệng cười trộm, oán trách nhìn Thiên Hựu một chút
“Là mẹ ngươi thông minh” Vội điều đình
“Đúng rồi đúng rồi, là mẹ thông minh, nếu không tại sao có ta thông minh như vậy”
“Ngươi đứa nhỏ này, mẹ ngươi trở về lâu như vậy, tốt cũng không thấy ngươi học, một mực học nàng tự luyến như vậy”
“Khà khà”
“Hai người các ngươi một xướng một họa lấy ta đùa nghịch, là thật sự coi ta tính khí thay đổi tốt rồi sao!?” Mục Khuynh Tuyết một cái tát vỗ vào trêи bàn, cả canh trong bát đều bắn ra
An Lương vội nháy mắt cho Thiên Hựu, người sau hiểu ý
“Mẹ a, biểu hiện hôm nay của mẹ, phải để Thiên Hựu nhìn với con mắt khác rồi!” Thiên Hựu ôm lấy cánh tay của Mục Khuynh Tuyết
“Ừm, cuối cùng nói câu ra dáng”
Thiên Hựu cười hì hì, liếc nhìn chén canh, vội bưng lên uống một hơi cạn sạch, ɭϊếʍ môi một cái
“Ta vốn dĩ cho rằng, mẹ chỉ cần xuống phòng bếp, thì tất nhiên sẽ cháy! Còn cố ý chuẩn bị hai chậu nước lạnh, cũng không dùng, vô cùng may mắn, không cần đầu đường xó chợ rồi”
Thiên Hựu nói xong, còn nhìn chằm chằm sắc mặt của Mục Khuynh Tuyết, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết này một mặt nửa đỏ nữa trắng, cuối cùng, còn có chút xanh lên, mắt thấy liền muốn bạo phát, vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài
“Canh mẹ làm uống ngon thật” Cái tên này vừa chạy vừa kêu, không chút nào để ý
Mục Khuynh Tuyết hận hận giậm chân một cái, “Lần sau sư phụ của ngươi đánh ngươi, ta tuyệt không ngăn!”
“Hừ!” Nặng nề hừ lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn một cái, An Lương này đang một mặt nụ cười thưởng thức canh
“Ngươi xem một chút đứa nhỏ này theo ngươi đều học cái gì!” Đoạt lấy chén canh, tức giận liếc An Lương mấy cái
“Ta..”
…
Lại nói Mục Khuynh Tuyết này sau khi học xong canh bí đao, rất nhiều cảm giác thành công, mỗi ngày đều muốn nấu một nồi, ôn tập một lần
Nhưng mà… Liên tiếp nửa tháng, mỗi ngày một nồi canh bí đao, uống đến Thiên Hựu hận không thể đem bí đao trong nhà toàn bộ ném đi!
“Hai người các ngươi, lại đây nếm thử” Mục Khuynh Tuyết bưng mâm thức ăn tiến vào thư phòng
“Mẹ…Người làm canh bí đao này đã đủ cừ rồi, không cần luyện nữa…” Thiên Hựu bĩu môi, bây giờ uống canh bí đao, quả thực như uống thuốc
“Đâu có nói nhảm nhiều như vậy?”
“Làm phiền tướng quân” An Lương vội vàng đứng dậy tiếp nhận mâm thức ăn
Nhìn hai người mỗi người uống một bát lớn, theo thường lệ khen ngợi chính mình vài câu, lúc này mới hài lòng rời khỏi
“Sư phụ, người thì uống không ngán sao?” Thấy Mục Khuynh Tuyết đi xa, Thiên Hựu vội hỏi, mỗi ngày thời điểm uống canh, sư phụ đều là cười ha ha, gương mặt thỏa mãn
An Lương nghe vậy khẽ cười một tiếng, “Thiên Hựu là cảm thấy mỗi ngày uống canh khổ não chút, hay là nhớ nhung mẹ ngươi khổ não chút?”
“Ừ… ý của sư phụ, Thiên Hựu hiểu rõ” Thiên Hựu gật gù, nhìn An Lương một lát
“Sư phụ, Thiên Hựu cảm thấy, mẹ gần đây thay đổi rất nhiều. Tính khí thay đổi tốt hơn không nói, các ngươi lần này ra ngoài trở về, mẹ đối với sư phụ cũng không căm thù như vậy, không cùng sư phụ cãi vã, còn làm canh cho sư phụ uống!”
“Ừm, mẹ ngươi thế nào cũng muốn làm gương cho ngươi chút, cả ngày kêu đánh kêu giết, đem ngươi dạy hỏng rồi, Hoàng nãi nãi ngươi có thể dễ tha nàng?”
Thiên Hựu nghe vậy suy xét một hồi, “Sư phụ cũng thay đổi rồi.”
“Thích nở nụ cười, cũng thích nói giỡn với người rồi”
An Lương cười cười, không có nhận
“Quan trọng nhất là…” Thiên Hựu khom người một cái, cách An Lương gần chút
“Sư phụ không thường đánh người!”
An Lương không nói gì, còn tưởng rằng nàng sẽ nói màu mè gì đó…
“Ngươi a” Nhìn tiểu đồ đệ cười cao hứng, An Lương giơ tay chỉ trỏ trán của nàng
“Ta vừa động ngươi, mẹ ngươi liền muốn liều mạng với ta. Ta đây một cái xương già, nào có nhiều mạng như vậy cùng nàng liều?”
“Khà khà” Thiên Hựu gãi gãi đầu, cười hì hì
“Đúng rồi sư phụ, năm nay là mẹ lần đầu cùng chúng ta cùng nhau ăn tết, chúng ta lúc nào đi đặt mua chút đồ tết? Hoàng nãi nãi cũng nói, đợi tiệc qua, muốn tới phủ tướng quân cùng chúng ta cùng thức đêm 30 đón giao thừa đó”
“Ân…. Thường ngày đều là ở trong cung ăn tết, tuy nhiều người, cũng náo nhiệt, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì. Năm nay mẹ trở về, lại là ở trong phủ ăn tết, chúng ta có thể giống như gia đình bình thường, đơn giản, thật vui vẻ ăn tết hay không?”
“Đương nhiên được” An Lương gật gù
“Còn có, mùng 9 là sinh thần của mẹ, Thiên Hựu lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho mẹ, muốn cố gắng lo liệu đó!”
“Ừ, được, đều nghe Thiên Hựu”
Thiên Hựu mừng rỡ, vội gật gật đầu, lại đột nhiên mắt nhỏ xoay một cái, cười xấu xa một tiếng
“Nha đúng rồi, sư phụ”
“Hả?”
“Mẹ để ta hôm nay cùng nàng luyện thương, nhưng ta sách còn chưa xem xong, thì làm phiền sư phụ buổi chiều theo mẹ luyện thương một chút đi!”
“Ngươi đây không phải để ta làm bia ngắm đánh cho nàng sao” An Lương dở khóc dở cười, đứa nhỏ này thực sự là, Mục Khuynh Tuyết gài nàng, nàng liền tới gài chính mình, thật sự là gần đây nuông chiều quá rồi
“Làm sao có chứ, thương pháp của Thiên Hựu cũng không phải sư phụ dạy sao”
Thấy An Lương chuẩn bị từ chối, Thiên Hựu vội đi tới xoa bóp bờ vai thay nàng, “Sư phụ tốt, thì đáp ứng Thiên Hựu đi!”
An Lương bĩu môi, “Ngươi thì không sợ mẹ ngươi ra tay không nặng nhẹ, đem sư phụ đánh ra tốt xấu?”
“Sẽ không sẽ không, trước đây đúng là có thể, nhưng mà gần đây ta thấy mẹ đối với người không địch ý, sẽ không hạ tử thủ! Người tập võ, luận bàn tỷ thí coi trọng điểm đến là thôi, mẹ sẽ không cố ý trọng thương người!”
“Hơn nữa, Thiên Hựu muốn biết sư phụ cùng mẹ, ai lợi hại hơn một chút!”
“Điều này rất quan trọng sao?”
“Ừm, nếu như sư phụ lợi hại một chút, vậy Thiên Hựu sau này phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, nếu như mẹ lợi hại một chút, vậy sau này có mẹ chống lưng, Thiên Hựu…ai ya!”
Thiên Hựu lời còn chưa nói hết, không ngờ trêи ʍôиɠ bị An Lương hung hăng bấm một cái
“Sư phụ, Thiên Hựu nói chơi, người cũng đừng coi là thật a…”
Hết chương 32
“Thơm quá a” Thiên Hựu sáng mắt lên, đưa đầu nhỏ ngửi một cái
Mục Khuynh Tuyết đựng hai bát, đưa tới trước mặt hai người
“Nếm thử xem” Một mặt chờ mong nhìn các nàng
An Lương tiếp nhận thìa canh, múc một muỗng, đánh giá một hồi, gật gật đầu, sau đó nhấp một hớp nhỏ, tinh tế bình phẩm một phen
“Ừ, không tệ!” Tán thưởng nhìn Mục Khuynh Tuyết
“Thật sự?” Mục Khuynh Tuyết nửa tin nửa ngờ, người sau vội vàng gật đầu, “Thật là không tệ!” Lại uống một hớp
“Thiên Hựu cũng nếm thử” Mục Khuynh Tuyết vui vẻ, thúc giục Thiên Hựu cũng nếm thử xem
Thấy sư phụ này một mặt vẻ mặt mừng rỡ làm sao cũng không như giả vờ, Thiên Hựu cũng bưng bát đựng canh uống một hớp
“Ồ! Uống ngon a!” Chậc chậc lưỡi, một mặt thỏa mãn
“Sư phụ thật cừ!” Nói qua, đối với An Lương so cái ngón tay cái
Sững sờ, ranh con này, khen ngợi nhầm người rồi đó!? “Này này, Mục Thiên Hựu, đây là canh ta làm” Bất mãn chọt cái trán của Thiên Hựu
Thiên Hựu hì hì nở nụ cười, “Đó cũng là sư phụ dạy tốt”
“Ngươi…” Mục Khuynh Tuyết giận dữ, chỉ vào Thiên Hựu càng là nhất thời nghẹn lời
An Lương hé miệng cười trộm, oán trách nhìn Thiên Hựu một chút
“Là mẹ ngươi thông minh” Vội điều đình
“Đúng rồi đúng rồi, là mẹ thông minh, nếu không tại sao có ta thông minh như vậy”
“Ngươi đứa nhỏ này, mẹ ngươi trở về lâu như vậy, tốt cũng không thấy ngươi học, một mực học nàng tự luyến như vậy”
“Khà khà”
“Hai người các ngươi một xướng một họa lấy ta đùa nghịch, là thật sự coi ta tính khí thay đổi tốt rồi sao!?” Mục Khuynh Tuyết một cái tát vỗ vào trêи bàn, cả canh trong bát đều bắn ra
An Lương vội nháy mắt cho Thiên Hựu, người sau hiểu ý
“Mẹ a, biểu hiện hôm nay của mẹ, phải để Thiên Hựu nhìn với con mắt khác rồi!” Thiên Hựu ôm lấy cánh tay của Mục Khuynh Tuyết
“Ừm, cuối cùng nói câu ra dáng”
Thiên Hựu cười hì hì, liếc nhìn chén canh, vội bưng lên uống một hơi cạn sạch, ɭϊếʍ môi một cái
“Ta vốn dĩ cho rằng, mẹ chỉ cần xuống phòng bếp, thì tất nhiên sẽ cháy! Còn cố ý chuẩn bị hai chậu nước lạnh, cũng không dùng, vô cùng may mắn, không cần đầu đường xó chợ rồi”
Thiên Hựu nói xong, còn nhìn chằm chằm sắc mặt của Mục Khuynh Tuyết, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết này một mặt nửa đỏ nữa trắng, cuối cùng, còn có chút xanh lên, mắt thấy liền muốn bạo phát, vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài
“Canh mẹ làm uống ngon thật” Cái tên này vừa chạy vừa kêu, không chút nào để ý
Mục Khuynh Tuyết hận hận giậm chân một cái, “Lần sau sư phụ của ngươi đánh ngươi, ta tuyệt không ngăn!”
“Hừ!” Nặng nề hừ lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn một cái, An Lương này đang một mặt nụ cười thưởng thức canh
“Ngươi xem một chút đứa nhỏ này theo ngươi đều học cái gì!” Đoạt lấy chén canh, tức giận liếc An Lương mấy cái
“Ta..”
…
Lại nói Mục Khuynh Tuyết này sau khi học xong canh bí đao, rất nhiều cảm giác thành công, mỗi ngày đều muốn nấu một nồi, ôn tập một lần
Nhưng mà… Liên tiếp nửa tháng, mỗi ngày một nồi canh bí đao, uống đến Thiên Hựu hận không thể đem bí đao trong nhà toàn bộ ném đi!
“Hai người các ngươi, lại đây nếm thử” Mục Khuynh Tuyết bưng mâm thức ăn tiến vào thư phòng
“Mẹ…Người làm canh bí đao này đã đủ cừ rồi, không cần luyện nữa…” Thiên Hựu bĩu môi, bây giờ uống canh bí đao, quả thực như uống thuốc
“Đâu có nói nhảm nhiều như vậy?”
“Làm phiền tướng quân” An Lương vội vàng đứng dậy tiếp nhận mâm thức ăn
Nhìn hai người mỗi người uống một bát lớn, theo thường lệ khen ngợi chính mình vài câu, lúc này mới hài lòng rời khỏi
“Sư phụ, người thì uống không ngán sao?” Thấy Mục Khuynh Tuyết đi xa, Thiên Hựu vội hỏi, mỗi ngày thời điểm uống canh, sư phụ đều là cười ha ha, gương mặt thỏa mãn
An Lương nghe vậy khẽ cười một tiếng, “Thiên Hựu là cảm thấy mỗi ngày uống canh khổ não chút, hay là nhớ nhung mẹ ngươi khổ não chút?”
“Ừ… ý của sư phụ, Thiên Hựu hiểu rõ” Thiên Hựu gật gù, nhìn An Lương một lát
“Sư phụ, Thiên Hựu cảm thấy, mẹ gần đây thay đổi rất nhiều. Tính khí thay đổi tốt hơn không nói, các ngươi lần này ra ngoài trở về, mẹ đối với sư phụ cũng không căm thù như vậy, không cùng sư phụ cãi vã, còn làm canh cho sư phụ uống!”
“Ừm, mẹ ngươi thế nào cũng muốn làm gương cho ngươi chút, cả ngày kêu đánh kêu giết, đem ngươi dạy hỏng rồi, Hoàng nãi nãi ngươi có thể dễ tha nàng?”
Thiên Hựu nghe vậy suy xét một hồi, “Sư phụ cũng thay đổi rồi.”
“Thích nở nụ cười, cũng thích nói giỡn với người rồi”
An Lương cười cười, không có nhận
“Quan trọng nhất là…” Thiên Hựu khom người một cái, cách An Lương gần chút
“Sư phụ không thường đánh người!”
An Lương không nói gì, còn tưởng rằng nàng sẽ nói màu mè gì đó…
“Ngươi a” Nhìn tiểu đồ đệ cười cao hứng, An Lương giơ tay chỉ trỏ trán của nàng
“Ta vừa động ngươi, mẹ ngươi liền muốn liều mạng với ta. Ta đây một cái xương già, nào có nhiều mạng như vậy cùng nàng liều?”
“Khà khà” Thiên Hựu gãi gãi đầu, cười hì hì
“Đúng rồi sư phụ, năm nay là mẹ lần đầu cùng chúng ta cùng nhau ăn tết, chúng ta lúc nào đi đặt mua chút đồ tết? Hoàng nãi nãi cũng nói, đợi tiệc qua, muốn tới phủ tướng quân cùng chúng ta cùng thức đêm 30 đón giao thừa đó”
“Ân…. Thường ngày đều là ở trong cung ăn tết, tuy nhiều người, cũng náo nhiệt, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì. Năm nay mẹ trở về, lại là ở trong phủ ăn tết, chúng ta có thể giống như gia đình bình thường, đơn giản, thật vui vẻ ăn tết hay không?”
“Đương nhiên được” An Lương gật gù
“Còn có, mùng 9 là sinh thần của mẹ, Thiên Hựu lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho mẹ, muốn cố gắng lo liệu đó!”
“Ừ, được, đều nghe Thiên Hựu”
Thiên Hựu mừng rỡ, vội gật gật đầu, lại đột nhiên mắt nhỏ xoay một cái, cười xấu xa một tiếng
“Nha đúng rồi, sư phụ”
“Hả?”
“Mẹ để ta hôm nay cùng nàng luyện thương, nhưng ta sách còn chưa xem xong, thì làm phiền sư phụ buổi chiều theo mẹ luyện thương một chút đi!”
“Ngươi đây không phải để ta làm bia ngắm đánh cho nàng sao” An Lương dở khóc dở cười, đứa nhỏ này thực sự là, Mục Khuynh Tuyết gài nàng, nàng liền tới gài chính mình, thật sự là gần đây nuông chiều quá rồi
“Làm sao có chứ, thương pháp của Thiên Hựu cũng không phải sư phụ dạy sao”
Thấy An Lương chuẩn bị từ chối, Thiên Hựu vội đi tới xoa bóp bờ vai thay nàng, “Sư phụ tốt, thì đáp ứng Thiên Hựu đi!”
An Lương bĩu môi, “Ngươi thì không sợ mẹ ngươi ra tay không nặng nhẹ, đem sư phụ đánh ra tốt xấu?”
“Sẽ không sẽ không, trước đây đúng là có thể, nhưng mà gần đây ta thấy mẹ đối với người không địch ý, sẽ không hạ tử thủ! Người tập võ, luận bàn tỷ thí coi trọng điểm đến là thôi, mẹ sẽ không cố ý trọng thương người!”
“Hơn nữa, Thiên Hựu muốn biết sư phụ cùng mẹ, ai lợi hại hơn một chút!”
“Điều này rất quan trọng sao?”
“Ừm, nếu như sư phụ lợi hại một chút, vậy Thiên Hựu sau này phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, nếu như mẹ lợi hại một chút, vậy sau này có mẹ chống lưng, Thiên Hựu…ai ya!”
Thiên Hựu lời còn chưa nói hết, không ngờ trêи ʍôиɠ bị An Lương hung hăng bấm một cái
“Sư phụ, Thiên Hựu nói chơi, người cũng đừng coi là thật a…”
Hết chương 32
Danh sách chương