Trái tim giờ đây như một tảng đá lớn ghì chặt giam giữ, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc bình ổn nhất có thể, khó khăn nuốt nước bọt rồi nở một nụ cười công nghiệp.
- Ju… à Diệu Hy, cô và cậu bé chắc vẫn chưa ăn gì đúng không, vừa hay chúng tôi mới nấu xong bữa tối!
Diệu Hy khẽ gật đầu cảm ơn cô một cái rồi quay sang nhìn anh. Đôi mắt trong vắt như nước kia hướng về phía người đàn ông đang ngồi cạnh đầy tình ý nhưng lại dè dặt khiến kẻ ngoài cuộc như cô nhìn cảnh này cũng cảm thấy giữa họ giống một cặp tình nhân đang đè nén xúc cảnh mãnh liệt của bản thân do có sự xuất hiện của một con kì đà.
- Nhìn tôi làm gì, cô làm tôi tưởng chúng ta vẫn còn tình cảm với nhau đấy!
Hứa Nguyên Khải bực dọc, Diệu Hy nhìn anh như thế khiến vợ anh hiểu lầm mất. Anh không suy nghĩ nhiều ôm lấy cô vợ nhỏ ra bàn ăn.
Bàn ăn bình thường chỉ có cô và anh nhưng hôm nay nhân lên làm bốn. Con trai Diệu Hy rất ngoan, thằng bé vô cùng hiểu chuyện, nhận chén canh từ cô đã biết nói cảm ơn rất rõ ràng. Chắc có lẽ Diệu Hy đã dạy dỗ thằng bé nghiêm khắc, chẳng trách người tốt như cô ấy bảo sao lại khiến anh nhung nhớ bao năm.
Trương Cẩm Ngọc đẩy món gà hầm ra giữa bàn ăn, Diệu Hy ngồi đối diện với cô chợt mỉm cười ngại ngùng:
- Không ngờ đã qua nhiều năm rồi, hương vị của món gà này vẫn ngon như vậy!
Bàn tay vốn định múc một chén canh, sau khi nghe câu nói kia liền khựng lại. Có phải thực ra hôm nay anh sẽ đón cô ấy về đây nên cố ý nấu món cô ấy thích ăn không? Nghĩ tới nụ hôn ở bếp ban nãy, cô thấy mình giống như một kẻ thứ ba, bất giác có gì đó như chẹn lại ở cổ họng, rất khó chịu.
Anh ngồi bên cạnh không nói gì, từ lúc ngồi vào bàn anh vẫn như thói quen lọc thịt và chuẩn bị sẵn thức ăn. Diệu Hy nhìn từng động tác thuần thục kia thầm mở cờ trong bụng, hóa ra bây giờ Hứa Nguyên Khải lại có thể tinh tế tới mức này. Toan mở miệng nói cảm ơn thì chiếc bát nhỏ kia đã đặt sang phía của Trương Cẩm Ngọc khiến khuôn mặt đang tươi rói lập tức tối sầm.
- Sao nãy giờ không gắp gì thế, đưa bát này cho anh!
Vì không muốn mọi người nhìn thấy cô đang căng thẳng nên cô chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy. Hương vị ngọt ngào ban nãy đã tan biến, giờ đây chỉ còn dư âm đắng ngắt.
…
Tối đó anh sắp xếp cho Diệu Hy ở tầng một, anh nói tầng hai là của Nguyệt Cầm, có lẽ con bé sẽ về, hơn nữa Diệu Hy có con nhỏ, ở tầng một dễ bề chăm sóc.
Sau khi anh rời đi, Diệu Hy vào phòng đóng cửa, đưa tay xoa đầu con trai rồi trèo lên giường vắt chân. Có nằm mơ cô cũng không ngờ vợ của Hứa Nguyên Khải lại là kẻ cả gan từ chối cô, căn bản chẳng có điểm nào nổi bật. Nhưng… ánh mắt của người đàn ông từng níu kéo cô sao bây giờ lại trở nên xa lạ như vậy? Nhìn như… muốn đuổi cô đi.
Diệu Hy lắc đầu bác bỏ suy nghĩ kia, nếu muốn đuổi cô đi sao lại chấp nhận cho cô ở lại đây chứ, một kẻ quê mùa như Trương Cẩm Ngọc mới phải biến khỏi đây, cô ta đâu xứng.
Đối với một diễn viên lâu năm như cô, theo như những gì quan sát được thì Trương Cẩm Ngọc tuy có cá tính nhưng lại khá dễ mềm lòng, những biểu cảm trên gương mặt lúc tiếp xúc cùng Hứa Nguyên Khải có thể thấy được Trương Cẩm Ngọc đã yêu anh, lại còn là dạng yêu rất sâu nhưng không thể nói. Ha, kể ra cũng thật đáng thương… trái tim của anh ấy chỉ có thể để ở chỗ của Diệu Hy này.
…
Cơn gió bấc đã bắt đầu xâm chiếm toàn thành phố, mang theo hơi buốt đặc trưng. Thời gian này khiến cô hay hồi tưởng tới trước đây, cái mùa cô chỉ có một mình, sáng đi học, tối đi làm tới đêm khuya. Cô quạnh và buồn tẻ, còn cả sự trống rỗng. Những xúc cảm đó bây giờ hiện về có khi cũng là điềm báo rồi…
Từng dòng nước lạnh xối lên người, cô muốn dùng nó để bản thân có thể tỉnh táo lại, không thể lún sâu thêm nữa, không thể phó mặc theo cảm tính nữa. Ban nãy khi thấy Diệu Hy đứng trước mắt anh, cô cảm thấy hai người họ rất giống một cặp trời sinh, trai tài gái sắc. Cô ấy trở về thật đúng lúc, chưa tới một tháng nữa anh và cô hết hợp đồng rồi. Thời gian cũng thật chóng vánh, cô ấy trở về, cô nên biết điều cách xa anh ra một chút nhỉ.
- Ju… à Diệu Hy, cô và cậu bé chắc vẫn chưa ăn gì đúng không, vừa hay chúng tôi mới nấu xong bữa tối!
Diệu Hy khẽ gật đầu cảm ơn cô một cái rồi quay sang nhìn anh. Đôi mắt trong vắt như nước kia hướng về phía người đàn ông đang ngồi cạnh đầy tình ý nhưng lại dè dặt khiến kẻ ngoài cuộc như cô nhìn cảnh này cũng cảm thấy giữa họ giống một cặp tình nhân đang đè nén xúc cảnh mãnh liệt của bản thân do có sự xuất hiện của một con kì đà.
- Nhìn tôi làm gì, cô làm tôi tưởng chúng ta vẫn còn tình cảm với nhau đấy!
Hứa Nguyên Khải bực dọc, Diệu Hy nhìn anh như thế khiến vợ anh hiểu lầm mất. Anh không suy nghĩ nhiều ôm lấy cô vợ nhỏ ra bàn ăn.
Bàn ăn bình thường chỉ có cô và anh nhưng hôm nay nhân lên làm bốn. Con trai Diệu Hy rất ngoan, thằng bé vô cùng hiểu chuyện, nhận chén canh từ cô đã biết nói cảm ơn rất rõ ràng. Chắc có lẽ Diệu Hy đã dạy dỗ thằng bé nghiêm khắc, chẳng trách người tốt như cô ấy bảo sao lại khiến anh nhung nhớ bao năm.
Trương Cẩm Ngọc đẩy món gà hầm ra giữa bàn ăn, Diệu Hy ngồi đối diện với cô chợt mỉm cười ngại ngùng:
- Không ngờ đã qua nhiều năm rồi, hương vị của món gà này vẫn ngon như vậy!
Bàn tay vốn định múc một chén canh, sau khi nghe câu nói kia liền khựng lại. Có phải thực ra hôm nay anh sẽ đón cô ấy về đây nên cố ý nấu món cô ấy thích ăn không? Nghĩ tới nụ hôn ở bếp ban nãy, cô thấy mình giống như một kẻ thứ ba, bất giác có gì đó như chẹn lại ở cổ họng, rất khó chịu.
Anh ngồi bên cạnh không nói gì, từ lúc ngồi vào bàn anh vẫn như thói quen lọc thịt và chuẩn bị sẵn thức ăn. Diệu Hy nhìn từng động tác thuần thục kia thầm mở cờ trong bụng, hóa ra bây giờ Hứa Nguyên Khải lại có thể tinh tế tới mức này. Toan mở miệng nói cảm ơn thì chiếc bát nhỏ kia đã đặt sang phía của Trương Cẩm Ngọc khiến khuôn mặt đang tươi rói lập tức tối sầm.
- Sao nãy giờ không gắp gì thế, đưa bát này cho anh!
Vì không muốn mọi người nhìn thấy cô đang căng thẳng nên cô chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy. Hương vị ngọt ngào ban nãy đã tan biến, giờ đây chỉ còn dư âm đắng ngắt.
…
Tối đó anh sắp xếp cho Diệu Hy ở tầng một, anh nói tầng hai là của Nguyệt Cầm, có lẽ con bé sẽ về, hơn nữa Diệu Hy có con nhỏ, ở tầng một dễ bề chăm sóc.
Sau khi anh rời đi, Diệu Hy vào phòng đóng cửa, đưa tay xoa đầu con trai rồi trèo lên giường vắt chân. Có nằm mơ cô cũng không ngờ vợ của Hứa Nguyên Khải lại là kẻ cả gan từ chối cô, căn bản chẳng có điểm nào nổi bật. Nhưng… ánh mắt của người đàn ông từng níu kéo cô sao bây giờ lại trở nên xa lạ như vậy? Nhìn như… muốn đuổi cô đi.
Diệu Hy lắc đầu bác bỏ suy nghĩ kia, nếu muốn đuổi cô đi sao lại chấp nhận cho cô ở lại đây chứ, một kẻ quê mùa như Trương Cẩm Ngọc mới phải biến khỏi đây, cô ta đâu xứng.
Đối với một diễn viên lâu năm như cô, theo như những gì quan sát được thì Trương Cẩm Ngọc tuy có cá tính nhưng lại khá dễ mềm lòng, những biểu cảm trên gương mặt lúc tiếp xúc cùng Hứa Nguyên Khải có thể thấy được Trương Cẩm Ngọc đã yêu anh, lại còn là dạng yêu rất sâu nhưng không thể nói. Ha, kể ra cũng thật đáng thương… trái tim của anh ấy chỉ có thể để ở chỗ của Diệu Hy này.
…
Cơn gió bấc đã bắt đầu xâm chiếm toàn thành phố, mang theo hơi buốt đặc trưng. Thời gian này khiến cô hay hồi tưởng tới trước đây, cái mùa cô chỉ có một mình, sáng đi học, tối đi làm tới đêm khuya. Cô quạnh và buồn tẻ, còn cả sự trống rỗng. Những xúc cảm đó bây giờ hiện về có khi cũng là điềm báo rồi…
Từng dòng nước lạnh xối lên người, cô muốn dùng nó để bản thân có thể tỉnh táo lại, không thể lún sâu thêm nữa, không thể phó mặc theo cảm tính nữa. Ban nãy khi thấy Diệu Hy đứng trước mắt anh, cô cảm thấy hai người họ rất giống một cặp trời sinh, trai tài gái sắc. Cô ấy trở về thật đúng lúc, chưa tới một tháng nữa anh và cô hết hợp đồng rồi. Thời gian cũng thật chóng vánh, cô ấy trở về, cô nên biết điều cách xa anh ra một chút nhỉ.
Khi trở ra, cô ngồi trên bàn làm việc. Bản thiết kế mà cô thức sớm khuya, dành toàn bộ tâm huyết nằm trong chiếc túi tote rơi ra cùng một xập giấy. Trương Cẩm Ngọc nhặt nó lên đầy trân trọng, dù nó không được công nhận thì nó vẫn là đứa con tinh thần của cô, nó có thế nào cô đều chấp thuận hết.
Bất chợt bản thiết kế bay lên không trung, cô chưa kịp định hình thì va phải ánh mắt của anh. Trương Cẩm Ngọc cúi đầu, ngăn cảm xúc hỗn tạp lúc này.
- Anh nói rồi mà, anh không cần hoàn hảo, dù cho cả thế giới không có ai công nhận thì anh luôn công nhận, thứ em tạo ra, tất cả đều là xuất sắc.
Những lời ngọt như mật này có phải anh cũng từng nói với cô ấy không? Cô thà rằng là một kẻ ngu ngốc, ảo tưởng anh có tình cảm với mình còn hơn biết được những gì anh làm, anh đối với cô chỉ vì coi cô là kẻ thay thế, là một con mèo hoang nên thương hại. Đến khi những thứ thật sự quay trở lại, vật thay thế đó phải tự động biết vị trí của mình ở đâu.
- Cảm ơn anh, mọi thứ đã qua rồi, em cũng không quá cưỡng cầu.
Một cảm giác xa cách chợt xuất hiện, sao đột nhiên anh cảm thấy cô lại khách sáo với anh. Cảm giác này giống như khi anh đưa tay ra nắm lấy một dải lụa mềm nhưng chưa kịp nắm thì tấm lụa ấy đã vụt mất khỏi tầm tay, hụt hẫng.
Cả hai rơi vào trầm tư, khoảng cách rất gần nhưng lại không thể chạm vào nhau, tệ thật.
Đêm đó khi cô đã ngủ say, anh bí mật sao chép bản thiết kế đó rồi lưu vào máy. Người không biết gì về thẩm mĩ như anh còn cảm thấy nó tuyệt vời, huống chi là người tạo ra nó. Hay… anh dùng nó để cầu hôn cô nhỉ, cô thấy bản thiết kế của mình được anh trân trọng, chắc cô sẽ cảm động lắm.
Xong xuôi mọi việc, Hứa Nguyên Khải tiến ra ban công. Anh tiện tay châm một điếu thuốc lá, những lúc phiền muộn, có lẽ thứ tuy độc hại nhưng lại giảm stress này khiến anh trấn tĩnh được một chút. Đối với tình huống bất ngờ hôm nay, không phải anh chưa từng nghĩ đến, chỉ là điều khiến anh khó xử lại là thái độ của cô. Anh không hiểu tại sao người cũ trở về, muốn vào nhà của anh và cô, cô chẳng hề do dự mà đồng ý. Chẳng những thế, khuôn mặt lại tỏ ra như đây là một điều hết sức hiển nhiên, anh muốn xem thử cô có vì điều đó mà ghen hay không cuối cùng đổi lại anh phải tìm cách để cô không hiểu lầm.
Rốt cuộc trong suốt gần ba năm qua, trong lòng cô anh là gì, cô đã từng có một chút tình cảm gì với anh không hay tất cả chỉ là do anh ngộ nhận, là một mình anh đơn phương cưỡng cầu, rốt cuộc có phải do anh đã quá sai khi năm xưa đã hiểu lầm rồi vô ý làm tổn thương cô hay không? Mặc kệ đó là gì, anh không tin anh lại không thể cảm hóa được cô. Đêm lạnh rồi, không đủ ấm cô sẽ cảm mất.
Hứa Nguyên Khải vào nhà tắm, khử sạch hương thuốc còn đọng trong khoang miệng sau đó mới trở lại giường. Khi cô ngủ say trong ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, anh kéo cao chăn rồi ôm cô vào lòng. Dường như cảm nhận được mùi hương quen thuộc nên người con gái trong lòng chẳng kiêng dè mà vòng tay qua đáp lại.
Hơi ấm cả hai như đang hòa vào làm một, sao có thể có chuyện cô không có tình cảm với anh, có lẽ… là anh nghĩ nhiều rồi.
Danh sách chương