“ Rầm...”
Cửa phòng mở toang ra, phá tan bầu không khí mờ ám.
Mạc Tu Nghiêu dừng động tác lại, Nhược Băng nhân cơ hội đó đẩy anh ra.
Ngoài cửa là một chú chó cao lớn. Nhờ có ánh đèn mờ nhạt phía bàn làm việc nên Nhược Băng mới mơ hồ thấy. Đây chắc chắn là giống Becgie Đức, so với loài chó thường thì đầu của nó to hơn, tai cũng dài và lớn hơn, lưng thì còng xuống.
Nó đang hì hì cái mũi, nhìn cô với ánh mắt vô cùng phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Chẳng lẽ nó hiểu lầm cô muốn câu dẫn chủ nhân của nó.
Đệt, giờ đến con chó cũng đánh ghen với cô, số cô từ khi nào chó gặm vậy hả? Thực sự là nếu không phải chủ nó còn đứng ở đây, với ánh mắt hình viên đạn kia đã xông lên cắn cô rồi đấy chứ!!! Cơ mà Nhược Băng cũng phải cảm ơn vị thần chó này đấy nhé! Không có nó thì vừa nãy không biết xảy ra chuyện gì đâu. Giờ cảm ơn một con chó, cô cảm thấy hai mươi năm sống trên đời của mình thật lãng phí...
Vẻ mặt của Mạc Tu Nghiêu sầm sì, mặc kệ hình tượng, nhìn ra hướng cửa.
“ Mạc Tu Nhiên, lăn ra đây.”
Nhược Băng khẽ nhíu mày, cô cảm giác thứ gì quen lắm- ở người đàn ông này. Không kịp để cô nghĩ nhiều, thì một “sinh vật sống” lăn ra thật.
Mạc Tu Nhiên biết lần này anh trai giận dữ thật rồi nên chỉ biết cách vuốt lông ngựa, cuộn tròn mình, lăn vào phòng....
Mẹ kiếp, anh có cố tình đâu. Đang dẫn “Chân ngắn” đi dạo tình cờ nghe bọn đàn em ngoài cổng bàn luận về nữ chủ nhân tương lai của lão đại. Tai ai đó vểnh lên tận trời nghe ngóng thì biết được Dương Nhược Băng bị anh trai lừa đến đây.
Anh em tốt là như thế đấy!!! Ăn được mỹ nhân cũng không kể một câu.
“ Dù là đàn ông nào trong họ cũng có “bà tám” ẩn giấu”
Câu nói này quả không sai nha! Bà tám trỗi dậy, Mạc Tu Nhiên tất nhiên là đến ngoài cửa phòng rình rồi. Kĩ thuật của anh tất nhiên khỏi nói. Ai ngờ con “chân ngắn” chết tiệt này đánh hơi thấy gì đó bên trong, xông cửa vào. Nhanh như chớp Mạc Tu Nhiên ẩn nấp đi...
Ai ngờ ông anh mình còn thính hơn chó!!!!!
“ Anh trai, anh trai à, em lăn vào rồi đây, khụ...khụ...người ta chỉ là đi ngang qua.”
“ Là chân ngắn nhớ anh nên tự ý xông vào, em vô tội.”
Rồi Mạc Tu Nhiên đá vào cái mông của Chân ngắn.
“ Nói gì đi người anh em, tất cả do mi mà ra.”
“ Gâu....gâu....” Nó là chó có được không hả? Là ai dẫn nó đến đây rình trộm giờ đổ hết lên đầu ta. Quên đi, ông chủ mà nổi dậy sẽ không có bít tết ăn.
Mạc Tu Nhiên ra vẻ hết sức vô tội.
“ Anh thấy chưa? Hung thủ cũng nhận tội rồi!! Anh tha cho em đi mà.”
“ Gâu...gâu...gâu....” Ai nhận tội hả? Ông đây không nói được tiếng người có được không hả?
Mạc Tu Nhiên vỗ ngực khảng khái nói.
“ Anh yên tâm em sẽ xử kẻ có tội này, tuyệt không khoan hồng.”
Bồi cho chân ngắn cú đá nữa.
“ Sủa gì đi chứ.”
“........” Chân ngắn nó chọn cách im lặng, nói gì cũng bị người ta bắt nạt, oan quá ông chủ ơi.
Nhược Băng đơ toàn tập, hình như vừa nãy chính mắt cô trông thấy người nói chuyện với chó nha! Mà người đàn ông đó gọi Mạc tổng là anh hai vậy là Mạc Tu Nhiên- mọi người hay gọi Nhiên thiếu. Hình như thần kinh không được bình thường a.
“ Khụ...khụ...Mọi người đừng để ý đến tôi, tiếp tục đi.”
Ngay lúc này cô thật muốn mình có phép tàn hình độn thổ. Biết được bí mật của Mạc thị liệu có giết người diệt khẩu không?
Mà Nhiên thiếu à, anh cũng quá không khí tiết đi!!! Đổ hết tội lên đầu một chú chó.
________
Mộng vỡ TT bao giờ Mạc tổng mới ăn được đây =.=
#Uyenca
Cửa phòng mở toang ra, phá tan bầu không khí mờ ám.
Mạc Tu Nghiêu dừng động tác lại, Nhược Băng nhân cơ hội đó đẩy anh ra.
Ngoài cửa là một chú chó cao lớn. Nhờ có ánh đèn mờ nhạt phía bàn làm việc nên Nhược Băng mới mơ hồ thấy. Đây chắc chắn là giống Becgie Đức, so với loài chó thường thì đầu của nó to hơn, tai cũng dài và lớn hơn, lưng thì còng xuống.
Nó đang hì hì cái mũi, nhìn cô với ánh mắt vô cùng phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Chẳng lẽ nó hiểu lầm cô muốn câu dẫn chủ nhân của nó.
Đệt, giờ đến con chó cũng đánh ghen với cô, số cô từ khi nào chó gặm vậy hả? Thực sự là nếu không phải chủ nó còn đứng ở đây, với ánh mắt hình viên đạn kia đã xông lên cắn cô rồi đấy chứ!!! Cơ mà Nhược Băng cũng phải cảm ơn vị thần chó này đấy nhé! Không có nó thì vừa nãy không biết xảy ra chuyện gì đâu. Giờ cảm ơn một con chó, cô cảm thấy hai mươi năm sống trên đời của mình thật lãng phí...
Vẻ mặt của Mạc Tu Nghiêu sầm sì, mặc kệ hình tượng, nhìn ra hướng cửa.
“ Mạc Tu Nhiên, lăn ra đây.”
Nhược Băng khẽ nhíu mày, cô cảm giác thứ gì quen lắm- ở người đàn ông này. Không kịp để cô nghĩ nhiều, thì một “sinh vật sống” lăn ra thật.
Mạc Tu Nhiên biết lần này anh trai giận dữ thật rồi nên chỉ biết cách vuốt lông ngựa, cuộn tròn mình, lăn vào phòng....
Mẹ kiếp, anh có cố tình đâu. Đang dẫn “Chân ngắn” đi dạo tình cờ nghe bọn đàn em ngoài cổng bàn luận về nữ chủ nhân tương lai của lão đại. Tai ai đó vểnh lên tận trời nghe ngóng thì biết được Dương Nhược Băng bị anh trai lừa đến đây.
Anh em tốt là như thế đấy!!! Ăn được mỹ nhân cũng không kể một câu.
“ Dù là đàn ông nào trong họ cũng có “bà tám” ẩn giấu”
Câu nói này quả không sai nha! Bà tám trỗi dậy, Mạc Tu Nhiên tất nhiên là đến ngoài cửa phòng rình rồi. Kĩ thuật của anh tất nhiên khỏi nói. Ai ngờ con “chân ngắn” chết tiệt này đánh hơi thấy gì đó bên trong, xông cửa vào. Nhanh như chớp Mạc Tu Nhiên ẩn nấp đi...
Ai ngờ ông anh mình còn thính hơn chó!!!!!
“ Anh trai, anh trai à, em lăn vào rồi đây, khụ...khụ...người ta chỉ là đi ngang qua.”
“ Là chân ngắn nhớ anh nên tự ý xông vào, em vô tội.”
Rồi Mạc Tu Nhiên đá vào cái mông của Chân ngắn.
“ Nói gì đi người anh em, tất cả do mi mà ra.”
“ Gâu....gâu....” Nó là chó có được không hả? Là ai dẫn nó đến đây rình trộm giờ đổ hết lên đầu ta. Quên đi, ông chủ mà nổi dậy sẽ không có bít tết ăn.
Mạc Tu Nhiên ra vẻ hết sức vô tội.
“ Anh thấy chưa? Hung thủ cũng nhận tội rồi!! Anh tha cho em đi mà.”
“ Gâu...gâu...gâu....” Ai nhận tội hả? Ông đây không nói được tiếng người có được không hả?
Mạc Tu Nhiên vỗ ngực khảng khái nói.
“ Anh yên tâm em sẽ xử kẻ có tội này, tuyệt không khoan hồng.”
Bồi cho chân ngắn cú đá nữa.
“ Sủa gì đi chứ.”
“........” Chân ngắn nó chọn cách im lặng, nói gì cũng bị người ta bắt nạt, oan quá ông chủ ơi.
Nhược Băng đơ toàn tập, hình như vừa nãy chính mắt cô trông thấy người nói chuyện với chó nha! Mà người đàn ông đó gọi Mạc tổng là anh hai vậy là Mạc Tu Nhiên- mọi người hay gọi Nhiên thiếu. Hình như thần kinh không được bình thường a.
“ Khụ...khụ...Mọi người đừng để ý đến tôi, tiếp tục đi.”
Ngay lúc này cô thật muốn mình có phép tàn hình độn thổ. Biết được bí mật của Mạc thị liệu có giết người diệt khẩu không?
Mà Nhiên thiếu à, anh cũng quá không khí tiết đi!!! Đổ hết tội lên đầu một chú chó.
________
Mộng vỡ TT bao giờ Mạc tổng mới ăn được đây =.=
#Uyenca
Danh sách chương