Editor: Mông Nhỏ
Dụ Lan Xuyên: ''Anh nói gì?'’
''Có thể còn không chỉ như vậy.'' Hàn Đông Thăng nói tiếp, ''Khi đó tiểu Dụ gia cậu còn nhỏ tuổi, không biết còn nhớ hay không. Đại khái là mười mấy năm trước, xưởng bột mì ở thôn tiểu Cương tỉnh Lân nổ tung, tổng cộng có mười tám người chết, lúc đầu chuyện này xử lý theo trường hợp sự cố ngoài ý muốn.''
Dụ Lan Xuyên không có ấn tượng gì, lúc ấy thông tin truyền thông chưa phổ biến, tin tức trong khu vực rất khó để lại ấn tượng gì cho người khác, liền hỏi: ''Không phải là sự cố sao?''
''Không phải, về sau bọn họ tìm được hai khối... tàn thi, những bộ phận khác không phải bị đốt trọi thì là bị nổ bay, chỉ có hai khối tàn thi này hợp với phần cổ, tất cả đều là bị người dùng đao cắt cổ, hung khí vô cùng sắc bén. Miệng vết thương giống như họa sĩ dùng bút vẽ ra một đường vòng cung, dài 32cm, không nhiều một phân cũng không thiếu một phân.
Máy sưởi thiêu có chút nóng, vậy mà Dụ Lan Xuyên nghe được một trận ác hàn từ trong lời nói của anh ta.
''Tiểu Dụ gia, cậu phải biết, kể cả vẽ một đường vòng cung 32cm trên giấy cũng không phải dễ, huống chi là dùng đao cắt cổ người.'' Hàn Đông Thăng dừng một chút, lại nói, ''Tôi nhớ rõ lần đó, tiền bối còn tại thế đều tụ tập ở viện 110, tất cả mọi người nói đây là bút tích của Vạn Mộc Xuân.''
Dụ Lan Xuyên bất giác phản bác lại: ''Cái này thì chưa chắc đi?''
Hàn Đông Thăng có chút ngoài ý muốn nhìn anh.
Dụ Lan Xuyên suy nghĩ một lát: ''Phòng 804 này, trước khi các anh tới đây đã có mấy môn phái tự xưng là 'Vạn Mộc Xuân' từng đến, chuyện xảy ra cũng khá giống như vậy, có thể thấy rằng có rất nhiều người giả mạo bọn họ.''
''Tôi cũng nghe người ta nói một chút về chuyện của khách thuê phòng lần trước, thế nhưng hai chuyện không giống nhau.'' Hàn Đông Thăng nói đến đây, nhẹ nhàng rùng mình, ''Tôi tận mắt thấy, bọn họ dựa theo miệng vết thương của hai khối thi thể trong xưởng bột mì, chia ra vẽ lại lên giấy, gần như là hoàn toàn trùng khớp nhau.''
Dụ Lan Xuyên luyện bí quyết Hàn Giang Thất đến giờ, vẫn không rõ lắm trình độ của mình như thế nào, mấy ''Vật tham chiếu'' xung quanh đều là mấy đồ chơi cẩu thả kém cỏi.
Loại ''Kỹ thuật'' vô cùng thần kỳ này, cho tới giờ anh còn chưa từng thấy qua.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát.
Dụ Lan Xuyên nghĩ thầm: ''Quá phóng đại.''
''Năm ấy, Xuân lão tiên sinh qua đời, tính ra thì cô gái lầu trên còn chưa đến 10 tuổi, một già một trẻ này đều không thể,'' Hàn Đông Thăng nói, ''Một hệ của Vạn Mộc Xuân đều là nhất mạch đơn truyền, có thể có loại công lực này cũng chỉ có Vệ Kiêu.''
Dụ Lan Xuyên cảm giác nếu giờ mình chen vào một câu ''Có DNA để chứng minh không'' thì hơi kỳ dị, nhưng anh vẫn cảm thấy, nếu căn cứ phán đoán không thể làm chứng cứ tư pháp, thì căn cứ này chỉ sợ cũng có chỗ không chặt chẽ.
Dụ Lan Xuyên: ''Về sau có bắt được Vệ Kiêu không?''
Hàn Đông Thăng: ''Loại sát thủ nhà nghề này xuất quỷ nhập thần, căn bản là không thể bắt được. Vệ Kiêu ít lộ mặt trước người khác, cậu cũng không thể biết được đâu là mặt thật, đâu là mặt giả của hắn.''
''Tôi tưởng mặt nạ da người là truyền thuyết.''
''Mặt nạ da người mà mấy người cảnh sát Vu nói đương nhiên là truyền thuyết, nhưng Thuật Dịch Dung cao minh vẫn phải có. Mắt thường nhìn gần sẽ không phân biệt được thật giả, chẳng qua cậu với tôi đều không biết mà thôi.'' Hàn Đông Thăng nói, ''Loại người như thế gây án, ngay cả dấu vân tay hay dấn chân cũng không để lại. Camera giám sát căn bản không chụp được, con đường mà cảnh sát có thể điều tra được bọn họ sẽ không đi, giết người xong sẽ giấu mình vào trong biển người, chỉ để lại một tuyệt kỹ độc môn ở hiện trường để làm bằng chứng thu tiền từ kim chủ(*). Một kẻ lưu lạc đi lướt qua cậu trên đường cái, có thể chính là một sát thủ vừa rửa sạch tay.''
(*)người thuê sát thủ giết người
Nói cách khác, đầu tiên là không tìm được người, tìm được cũng rất khó có chứng cứ khởi tố hắn.
Hàn Đông Thăng: ''Khi Xuân lão tiên sinh còn tại thế, cũng đã tuyên bố môn phái rửa tay chậu vàng, không làm nghề cũ nữa. Dĩ nhiên, chúng tôi không phải là cảnh sát, Vệ Kiêu có tuân theo sư mệnh hay không, chúng tôi cũng không xen vào. Thế nhưng mười tám người ngày đó chết ở trong tay hắn, phần lớn chỉ là nông dân lúc rảnh rỗi đi làm công, đời này địa phương đi xa nhất là huyện thành, trong đó còn có con trai của ông chủ xưởng bột mì, còn chưa tới mười hai tuổi. Chuyện này thật sự có chút phát rồ, nhưng mặc dù như vậy, Dụ lão và Dương Bang chủ bọn họ cũng không đồng ý kết luận. Dụ lão nói, ông ấy coi như là nhìn Vệ Kiêu lớn lên, không tin với nhân cách của Xuân lão tiên sinh lại dạy ra loại đệ tử như vậy. Nhưng có người ngày ngày tới làm ầm ĩ, có một lần đại hội võ lâm cãi cọ hỗn loạn, đều nói phải loại Vạn Mộc Xuân ra khỏi 'Ngũ Tuyệt'.''
Dụ Lan Xuyên nhớ tới Dương lão từng kể chuyện quá khứ cho anh: ''Là vì trước kia khi Vệ Kiêu tới đại hội võ lâm đắc tội rất nhiều người?''
''Dương bang chủ nói cho cậu biết?'' Hàn Đông Thăng gật đầu một cái, ''Vệ Kiêu lúc còn trẻ thay sư phụ tới đại hội võ lâm, có người không ưa hắn, sau đó ước chiến... Thật ra người trẻ tuổi ước chiến rất bình thường, chỉ là chuyện luận bàn một chút, đến giới hạn thì thôi. Nhưng Vệ Kiêu lại nói trở mặt liền trở mặt, tại chỗ xuống tay độc ác ---- khi đó còn chưa có điều kiện y tế như bây giờ, phế đi chính là phế đi, Vệ Kiêu cũng theo đó kết thù với một đám người. Từ đó về sau, kể cả hắn có tới cũng chỉ lén thăm hỏi Dụ lão bọn họ, không còn công khai ra mặt nữa. Bắt đầu từ đó, danh tiếng của Vạn Mộc Xuân liền không tốt lắm.''
Dụ Lan Xuyên cũng từng bị người khác ''Ước chiến'' nên không bình luận thêm, nói thầm trong lòng: Tiên liêu giả tiện.(*)
Tất cả đều rảnh rỗi không có việc gì, liền có tật xấu thích gây chuyện ước chiến sau tiệc trà, bị đánh là đáng đời.
(*)câu ngay sau đó đã giải thích cho thành ngữ này.
''Không chịu nổi quần chúng xúc động phẫn nộ, Dụ lão đã đưa ra Minh chủ lệnh. Nhưng tôi nghe các trưởng bối nói, đến cuối cùng lão Minh chủ vẫn không kết luận là mười tám người ở xưởng bột mì bị Vệ Kiêu giết. Minh chủ lệnh này của ông chỉ là để 'Chất vấn', cũng là để kêu gọi Vệ Kiêu đến nói rõ, nếu không phải hắn làm thì hãy mau hồi âm lại, tránh bại hoại thanh danh của môn phái.'' Hàn Đông Thăng nói, ''Nhưng Dụ lão làm đến mức này rồi, một chút hồi âm của đối phương cũng không có.''
''Lại qua mấy năm, Hành Cước Bang nội loạn, lại có người của Vạn Mộc Xuân tham dự vào. Lúc này Dụ lão mới biết, thì ra Vệ Kiêu ẩn náu ở Yến Ninh, vậy thì hắn không thể nào không nghe nói qua chuyện về Minh chủ lệnh. Nếu như trong đó có nội tình gì, hắn đã sớm đến tìm Dụ lão, trầm mặc như vậy chính là cam chịu.''
Dụ Lan Xuyên sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, năm đó mình rời nhà trốn đi, một mình đến hẻm sau Ao Sình bị người bắt cóc, đã gây rắc rối cho ông nội. Mà Cam Khanh cứu anh, thật ra cũng là gây rắc rối cho trưởng bối của mình.
''Sau đó thì sao?''
''Nghe các lão tiền bối nói, người động thủ mặc dù là một hệ của Vạn Mộc Xuân, nhưng có thể nhìn ra công phu còn non,'' Hàn Đông Thăng nói, ''Hơn nữa làm việc có chút... Ách, quá hoạt bát..., cũng không dám thật sự tổn thương người, cho nên chắc không phải bản thân Vệ Kiêu, có thể là tiểu đồ đệ của hắn nghịch ngợm. Lúc đó Dụ lão mặc dù thất vọng, nhưng vẫn có lòng che chở Vệ Kiêu, cho nên lén xử lý một ít dấu vết. Nhưng không nghĩ tới bên cảnh sát cũng tìm được thi thể một con chó, hơn nữa bên chúng ta cũng có người miệng không kín, sự tình che đậy thế nào cũng không được, vẫn bị truyền ra ngoài. Lúc ấy theo tôi biết, rất nhiều người mù quáng muốn đào 3 thước đất lên để tìm được Vệ Kiêu, nhưng có lão Minh chủ đè ép ở phía trên, những việc này đều phải làm lén lút, bọn họ cũng không dám gióng trống khua chiêng.''
Dụ Lan Xuyên bỗng chốc căng thẳng trong lòng: ''Vậy tìm được sao?''
''Tôi cũng không biết.'' Hàn Đông Thăng lắc đầu, ''Đoạn thời gian đó thân thể cha tôi sắp không trụ được, trong nhà sứt đầu mẻ trán, nên không hỏi thăm qua ---- nhưng qua mấy năm, những người từng kết thù với Vệ Kiêu đều ngừng lại, không khí của đại hội võ lâm dần dần cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa. Tôi nghe người ta đồn đãi, nói là Vệ Kiêu đã chết.''
Nhiều năm như vậy, Dụ Lan Xuyên vẫn luôn lo lắng cô gái nhỏ năm ấy sẽ bởi vì anh mà chịu tổn thương gì đó, đây gần như đã trở thành tâm bệnh của anh. Cho tới thời gian gần đây rốt cuộc tìm được cô ấy, anh mới phát hiện mình hoàn toàn lãng phí tình cảm. Song song với cảm giác yên lòng, ít nhiều cũng bởi vì hắc lịch sử ở trong tay cô mà có chút thẹn quá thành giận.
Anh không nghĩ tới một chuyện nhỏ như thế phía sau lại liên lụy nhiều như vậy.
Nếu như Vệ Kiêu đã chết thật rồi, nếu như nguyên nhân cái chết của Vệ Kiêu có liên quan đến giang hồ báo thù ----
Vậy... Cam Khanh có biết không? Cô có biết năm đó là bởi vì cô xen vào việc của người khác, mới đưa tới khởi đầu của những chuyện này không? Ân oán của sư phụ cô với người khác có liên lụy tới cô hay không? Tay của cô vì sao lại bị như vậy? Tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở địa bàn của Hành Cước Bang? Đơn giản chỉ là để giải vây cho bọn anh thôi sao?
Tại sao Lượng ca to gan lớn mật, dám tổ chức lưu manh đánh lén cảnh sát, nhìn thấy cô liền bị dọa thành như vậy?
Đột nhiên, Dụ Lan Xuyên có loại xúc động đứng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy cô.
Vì vậy anh lập tức đứng dậy, vội vàng cáo từ với Hàn Đông Thăng.
Hàn Đông Thăng chợt gọi anh lại :''Tiểu Dụ gia, các vị bằng hữu đều là tới giúp tôi, tôi không phải người nhiều chuyện, cậu yên tâm. Lai lịch của cô gái trên lầu kia, càng ít người biết càng tốt, võ lâm không ổn định như mặt ngoài đâu.''
Dụ Lan Xuyên ngẩn người, nhấc chân rời đi.
Di động của Cam Khanh tắt máy, vòng bạn bè cập nhật lần cuối vào ba ngày trước.
Trước tiên Dụ Lan Xuyên lên lầu gõ cửa phòng 1003, lần này, bà Trương Mỹ Trân bị anh gõ phiền, cách cửa kêu lên với anh: ''Chưa trở về! Không biết! Con tìm cháu ngoại của bà hỏi đi! Lần sau trước khi cho thuê phòng chắc nên viết trong hợp đồng là cấm chỉ yêu đương cùng hàng xóm.''
Dụ Lan Xuyên không cố cãi nhau với bà cụ ngứa miệng này, lái xe tới thẳng ''Thiên Ý tiểu long tôm''(*).
(*)tôm hùm nhỏ của Thiên Ý
Tinh chi mộng ở cách vách khóa chặt, Dụ Lan Xuyên nhìn thoáng qua liền xông vào căn bếp khói lửa mịt mù.
''Làm gì vậy!'' Nhân viên phục vụ đang bưng một nồi nước suýt chút nữa đụng vào ngực anh, ''Anh tìm ai... Này!''
''Tiểu Dụ gia?'' Mạnh Thiên Ý không ở trong bếp, tâm sự nặng nề vừa mới trở lại từ bên ngoài, vừa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Dụ Lan Xuyên, ''Sao cậu...''
''Tôi tìm Cam Khanh.'' Dụ Lan Xuyên kéo ông lại, ''Việc gấp.''
Mạnh Thiên Ý hơi chút né tránh mà nói: ''A... Nó hả? Đã trễ thế này còn chưa về nhà sao? Tôi thấy nó khóa cửa tiệm rồi...''
''Khóa cái gì, hôm nay cô ấy còn không mở cửa! Dụ Lan Xuyên ngắt lời ông, đè ép giọng xuống thành âm lượng thì thầm, nói nhanh bên tai Mạnh Thiên Ý, ''Hôm nay cô ấy mặc thành dáng vẻ của Vệ Kiêu, xông vào địa bàn của Hành Cước Bang, ngay trước mặt cảnh sát, bẻ gãy một cánh tay của tên thủ lĩnh nhóm Hành Cước Bang đó!''
Mạnh Thiên Ý nghe đến hai chữ ''Vệ Kiêu'' mặt liền đổi sắc, sau khi nghe thêm nửa câu sau, mồ hôi cũng rơi xuống.
Dụ Lan Xuyên đè ép thanh âm trong kẽ răng: ''Tôi đoán cô ấy còn muốn bẻ chỗ khác, lúc ấy cản lại được, nhưng hiện trường quá loạn, vừa nháy mắt, người đã không thấy tăm hơi. Chú muốn để tôi đi tìm cô ấy, hay là để tương lai cảnh sát đi tìm cô ấy? Ông chủ Mạnh, tôi hỏi chú một lần nữa ---- cô, ấy, đi, đâu?''
Mí mắt Mạnh Thiên Ý giật giật hồi lâu: ''Đường 707... Nó đến bên kia đường ngồi xe bus đến đường 707, bến cuối là nghĩa địa ngoại thành phía Đông... Lúc nó sang bên đó, thường không thích có người khác đi theo... Tiểu Dụ gia!''
Đã không còn bóng dáng Dụ Lan Xuyên nữa.
Vài ngày trước, Yến Ninh có một trận tuyết, nghe nói tổng cộng ngàn vạn hạt, số lượng cũng xấp xỉ với dân số ở Yến Ninh, nhưng lại không ai hay biết, hóa ra là rơi ở ngoại thành phía Đông. Mặt cỏ nghĩa địa phủ một tầng tuyết trắng mỏng, những cây tùng bách chưa điêu tàn hô hấp ra hơi nước tạo thành một lớp sương mỏng, lạnh như băng, ướt át dày đặc thấm vào tận xương.
Bóng đèn trong cùng bị hỏng thật lâu không ai sửa, đen thùi lùi, chỉ có ánh trăng ảm đạm rơi xuống, chiếu ra một bóng người thật dài----
Lúc này ở đây, bóng người này lại càng giống như là một cái bóng quỷ.
Trên bia mộ, khắc tên ''Vệ Trường Sinh''.
Vệ Kiêu là một cái tên làm người ta bất an run rẩy, Vệ Trường Sinh lại là một đầu bếp rất dễ nói chuyện(*).
(*)loại người ít khi từ chối yêu cầu của người khác
Xe đạp ông đi còn là kiểu nữ, luôn không thể duỗi chân được, lúc đạp xe lưng hơi còng, đạp rất chậm, chờ cô bé của ông nhảy lên chỗ ngồi phía sau... Khi còn bé thì vẫn được, lớn hơn một chút liền không nhảy lên được, chỗ ngồi phía sau xe rất nhỏ, căn bản là để trang trí, không phải để dùng. Lúc Cam Khanh mười hai tuổi liền ngồi gãy mất đồ chơi này, đặt mông trực tiếp ngồi lên bánh xe, vô cùng tổn thương tự tôn.
Sư phụ xui xẻo ở bên cạnh cười đến mức phải đỡ tường, làm cô giận khóc một hồi, từ đó thể khổ luyện khinh công.
...Nhưng không luyện ra thành tựu gì cả.
Sư phụ là một lão già cổ hủ theo ''Chủ nghĩa duy vật''. Cô nhớ khi mình còn bé, ông còn đuổi theo chỉ điểm công phu, chờ cô lớn hơn một chút, ông lại không thích dạy nữa, cả ngày lẫn đêm chỉ biết cầm máy tính so xem bài kiểm tra của cô kém thằng nhãi con cách vách mấy điểm. Muốn đào ra một chiêu nửa thức từ chỗ ông cực kỳ khó khăn, dường như ông cũng không mong đợi cô có tiến bộ.
Khi còn bé Cam Khanh còn từng lén lút xoắn xuýt hoài nghi, có phải ông sợ ''Dạy đồ đệ đói chết sư phụ'' hay không. Đám vai ác không coi đồ đệ là người trong tiểu thuyết võ hiệp còn không keo kiệt bằng ông.
''Cho tới giờ con đều là kẻ gà mờ không có sư phụ dẫn dắt.'' Cam Khanh phủi đi lá thông rơi trên mộ bia, cô đứng ở đây không biết bao lâu rồi, trên người đã bám một tầng sương. Cô đội mũ áo khoác lên, nhấc chân đi ra ngoài, ''Ngộ nhỡ công phu không giỏi, chết trong tay kẻ khác, vậy cũng đều là tại người...''
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao ra từ trong rừng tùng bách, mang theo tiếng gió sắc nhọn, chớp mắt đã đến trước mặt bắt được cô.
Đêm khuya, nghĩa địa, cảnh tối lửa tắt đèn, con đường sỏi đá cô độc, hai hàng mộ bia bên người cười như không cười ngưng mắt nhìn cô... Cô vừa mới nói xấu người chết xong.
Dù là Cam Khanh to gan lớn mật, cũng suýt chút nữa bị dọa thành bệnh tim, gào lên một tiếng liền bật thốt: ''Sư phụ, con sai rồi!''