"Cái quỷ gì vậy?" Tư Truy lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng hoang mang. Có thể nói kể từ sau vụ việc lần trước, cô và Kim Lệ Huyên đã chính thức cạch mặt nhau, nói gì đến chuyện chào hỏi.

Kim Lệ Huyên xấu tính chết đi được, Tư Truy không muốn dính líu đến cô ta chút nào. Cô bừng tỉnh, vội lắc đầu lấy lại sự tập trung.

Lúc này, sau khi luyên thuyên một hồi lâu, Tô Đào rốt cuộc cũng đi vào chủ đề chính. Bà ta giới thiệu lần lượt từng người được lọt vào vòng này, sau đó mới bắt đầu khuấy động bầu không khí.

"16 con người ngoài kia đang quan sát các bạn, từng là chiến hữu, từng là kẻ địch. Bây giờ, họ đóng vai trò là người xem, người cổ vũ cho các bạn. Nếu không ngần ngại thì hãy cùng nhau nổ một tràng pháo tay nào!"

Tô Đào vừa dứt lời thì toàn trường quay lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Tất cả mọi người đều phấn khích trước buổi ngày hôm nay, không biết top 4 sẽ cho ra những món ăn như thế nào, đặc biệt rằng ai là quán quân.

Mỗi người được phát một chiếc tạp dề trắng đại diện cho căn bếp của chương trình. Đeo chiếc tạp dề trên người mà lòng ai nấy đều không khỏi cảm thấy xúc động và vinh dự. Để lọt được vào vòng chung khảo cũng là một sự cố gắng rất lớn rồi.

Tư Truy ngẩng cao đầu nhìn vào ống kính máy quay, ánh mắt đen láy sáng ngời. Cô biết mọi người đang nhìn cô, gia đình Bùi Nghiêu, bà Trịnh, bọn họ đều đang mong chờ biểu hiện của cô.

Tô Đào bước lên một bước, phong thái đầy sự trưởng thành. Bà ta kề mic vào miệng, hướng ra phía cánh cửa lớn rồi nói: "Ở vòng này, thành phần ban giám khảo của chúng ta đã có sự thay đổi. Cô Ôn đã xin rút quyền, vị giám khảo bí mật, Chủ tịch Bùi của chúng ta cũng vậy. Thay vào đó, chúng ta sẽ có một thành phần ban giám khảo vô cùng mới. Tiếp theo hãy cùng chào đón bọn họ!"

Thực ra quyết định này của Bùi Nghiêu hơi bất ngờ. Anh đã suy nghĩ đến trường hợp thành phần ban giám khảo quá đông nên sắp xếp để bốn ông bà cụ làm thành phần đặc biệt, chỉ có hai người xuất hiện trước màn ảnh nếm thử món ăn để chấm điểm, còn lại ngồi trong phòng chờ. Mà người ngồi trong phòng chờ bây giờ đã có thêm anh, anh xin rút. Song song với đó, anh cũng đoán biết được Ôn Uyển sẽ không đến nên còn mời thêm một đầu bếp lừng danh khác vào thế chỗ. Vậy tổng đội hình ban giám khảo gồm có bốn người, đó là Từ Sơn, hai người bà của anh cùng với một đầu bếp vừa mới mời.

Tư Truy nghe thấy anh không làm giám khảo nữa thì chỉ có chút ngạc nhiên, cũng không hề phản ứng gì. Đối với cô, ai làm giám khảo cũng như nhau thôi. Hơn nữa, điều này có khi lại là điều tốt. Sẽ không có chuyện anh mang tình cảm cá nhân vào trong chuyện này, rồi còn thiên vị này nọ. Cô muốn vươn lên bằng thực lực của chính mình, lập nên thành tích do bản thân mình chứ không phải nhờ vào sự giúp đỡ của người khác.



Cánh cửa từ từ mở ra, từ bên trong xuất hiện năm dáng người. Từ Sơn, bà cụ Bàng, bà cụ Bùi, Bùi Nghiêu cùng với một đầu bếp nữ trẻ tuổi. Bọn họ đứng thành hàng ngang, trước sự dõi theo của mọi người mà chậm rãi bước ra.

Bà cụ Bùi và bà cụ Bàng ăn mặc gọn ghẽ, sang trọng, bởi vì tuổi tác đã cao nên đi khá chậm. Bùi Nghiêu đi bên cạnh, đôi mắt lúc nào cũng thường trực trên một người con gái. Có một vị trí riêng dành cho ban giám khảo, bốn người ngồi vào đó. Đây là một vị trí đẹp, có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh.

Bùi Nghiêu không ngồi, anh không phải ban giám khảo chính, anh xuất hiện ở đây cốt yếu chỉ là muốn nói vài lời cổ vũ tinh thần cho Tư Truy.

Không kéo dài thời gian, Tô Đào tiếp tục nêu rõ thông tin ban giám khảo. Mọi người có vẻ đều bất ngờ, không nghĩ đến trong thành phần ban giám khảo lại có hai bà cụ. Đồng thời, bọn họ cũng biết được nhà đầu tư của cuộc thi truyền hình thực tế này chính là Bùi Nghiêu.

Trong trường quay, biểu cảm đa dạng, Trần Tiếp nghe xong lòng càng rạo rực. Đương nhiên cô ta biết bà của Bùi Nghiêu, thế nhưng cô ta lại chẳng mảy may biết chút gì về việc anh là nhà đầu tư. Suốt ba vòng thi, cô ta còn chưa từng quay trở về Bùi gia lần nào, mà gia đình của anh thì cũng đâu có nói gì...

Đương lúc cô ta thất thần thì giọng nói mạnh mẽ của Ngô Trung đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cô ta.

"Cuộc chiến của chúng ta chính thức bắt đầu! Các bạn đã sẵn sàng chưa?"

Tiếng đồng thanh đáp vang lên, sau đó bà cụ Bàng lên tiếng: "Xin chào các bạn trẻ. Chủ đề của vòng này là một bữa cơm gia đình..."

Bà cụ Bùi lại tiếp lời: "Đúng vậy, các bạn có 180 phút để hoàn thành một thực đơn, không giới hạn món ăn, chỉ cần bạn có khả năng."

Nói rồi, ánh mắt của hai người đều liếc qua Tư Truy. Cô đang nghe liền có chút sững người, tuy nhiên vẫn dũng cảm đối diện mà không né tránh.

Bà cụ Bàng mỉm cười, nhìn qua cháu trai mình một cái. Anh biết bà đang nhắc anh cái gì, anh hắng giọng rồi nói, âm thanh trầm đục, rắn rỏi: "Có lẽ tôi không cần giới thiệu gì nữa, ở đây ai cũng biết tôi. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ rằng hãy cố lên, đừng sợ sệt, hãy bình tĩnh cho dù có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ luôn ở bên trong quan sát, cổ vũ..."



Tư Truy của anh, cố gắng lên! Điều cuối cùng, Bùi Nghiêu nói với cô bằng ánh mắt. Cái nhìn của anh sâu thẳm như biển cả, ấm áp như lửa hồng, thật sự đã tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Tư Truy mỉm cười nhẹ, thế rồi cuộc thi bắt đầu. Không khí bỗng im lìm đi trong chốc lát rồi bùng nổ, bốn người lao như bay vào khu nguyên liệu, tay cầm theo giỏ xách.

Bên trong phòng chờ, hai ông cụ nhìn thao tác nhanh nhẹn của Tư Truy thì đều gật gù tỏ vẻ hài lòng. Bùi Nghiêu vừa mới quay vào, có chút hồi hộp thay cô.

Ông cụ Bùi vỗ tay vào ghế: "Cháu đừng lo, ngồi xuống đây xem đàng hoàng, ông tin Tư Truy có thể làm được!"

Ông cụ Bàng cũng nói: "Yên tâm, đây là cuộc thi nhưng cũng là một chương trình giải trí. Tham gia lấy kinh nghiệm, không đặt nặng thành tích, cho nên cháu cứ bình tĩnh! Bạn gái của cháu can đảm hơn cháu nghĩ đấy!"

Nhận sự khích lệ của hai ông cụ, Bùi Nghiêu trút ra một tiếng thở dài, anh chăm chú nhìn vào màn hình.

Bốn thí sinh liên tục di chuyển qua lại các khu, thời gian lấy nguyên liệu được tách biệt với thời gian chế biến. Mỗi thí sinh có 30 phút để nghĩ món ăn, theo đó mà lấy nguyên liệu, đòi hỏi phải tỉnh táo, linh hoạt.

Tư Truy đã định hình được món mình cần nấu đó là món gì, bữa cơm gia đình gợi nhớ cô rất nhiều điều. Cô quyết định sẽ nấu những món dân dã mà cô thường nấu cho ba mẹ ăn, tuy kỉ niệm trong ngôi nhà đó không mấy tốt đẹp nhưng cô lại khó lòng quên đi, coi như không có chuyện gì.

Không biết ở bên kia màn hình, bà Trịnh có cảm nhận được không? Chứ giờ cô đã thấy trái tìm mình như đang thắt lại, dữ dội, một cảm giác không thể miêu tả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện