*Chữ Già trong tên Trương Già là chữ này 遮 nghĩa che chở, ngăn trở.
“Vào cung hai ngày liên tiếp học quy củ, ngươi cũng mệt mỏi rồi, suốt ngày ở trong Ngưỡng Chỉ trai, hẳn là còn chưa tới các cung khác dạo chơi a?” Thẩm Chỉ Y trên mặt đều là ý cười, bỗng nhiên nhớ lại quay đầu nhìn những người khác, “Các ngươi cũng vậy a?”
Đám người mặc dù đều được tuyển vào cung, nhưng còn chưa tiếp xúc gì với Lạc Dương trưởng công chúa, đột nhiên nghe nàng hỏi đều ngẩn người. Duy chỉ có Tiêu Xu quen biết nàng, cười trả lời: “Các nàng đều chưa đi đâu.”
Dùng từ “Các nàng”, mà không phải “Chúng ta”. Chi tiết nho nhỏ trong lời nói đã thể hiện ra nàng quen thuộc hoàng cung, khác với bọn họ, cũng có ý tứ thể hiện nàng khác bọn họ. Thẩm Chỉ Y liền vỗ tay nói: “Tóm lại các ngươi học lễ nghi cũng coi như sắp xong rồi, ngày mai Tạ tiên sinh kiểm tra học vấn, còn không biết bao nhiêu người có thể đạt. Đã vào cung một chuyến, không thể đến không. Bản công chúa hôm nay liền dẫn các ngươi dạo chơi ngự hoa viên.”
Ánh mắt mọi người lập tức trở nên kinh hỉ vạn phần. Thẩm Chỉ Y một tay kéo Khương Tuyết Ninh, một tay kéo Tiêu Xu, lại trực tiếp nói với Tô thượng nghi: “Cô cô, ta cùng A Xu dẫn các nàng ra ngoài đi dạo, hôm nay thôi không học nữa nhé!”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Tô thượng nghi trước nay chưa từng dùng nổi quy tắc gì với công chúa, chỉ nói: “Vốn cũng học ổn rồi, điện hạ dẫn các nàng ra ngoài dạo chơi cũng tốt, chỉ là đừng chơi quá muộn. Ngài ngày mai có thể ngủ nướng, nhưng chư vị tiểu thư ngày mai còn phải thi nữa.”
Thẩm Chỉ Y liền đáp ứng: “Ta biết, ta biết!” Sau đó liền vô cùng vui vẻ đi ra hướng ngự hoa viên.
Ngự hoa viên ở tây bắc Ngưỡng Chỉ trai, dọc theo tường phía bắc các cung, rẽ qua phía tây mấy lần là có thể xa xa nhìn thấy được. Sau giờ ngọ, cung đình khá tĩnh mịch. Mặc dù đã là cuối thu, cây hoa phương bắc đều dần tàn lụi, nhưng hoa tượng (người trồng hoa) trong cung tuyệt không dám qua loa, vẫn trồng trong ngự hoa viên những loại hoa thích hợp, bồn cúc tu bổ gọn gàng, bài trí ra được chút ý vị Giang Nam. Nhất là phía đông ngự hoa viên nơi hẻo lánh sát tường cung trồng một cây hàn mai, dù chưa tới lúc hoa nở, chỉ có cành lá, nhưng đã có mấy phần yểu điệu xinh đẹp.
Phàn Nghi Lan thấy khá đẹp, nên khen một câu: “Đều nói trong cung vì phòng hoả hoạn, bình thường không trồng cây. Không ngờ ở đây còn có một cây hoa mai.”
Thẩm Chỉ Y nhìn liền cười nói: “Đây là trong cung đặc biệt trồng lên, là ba năm trước Viên Cơ đại sư thua cược Tạ tiên sinh gieo xuống, vì thế còn rước lấy rất nhiều chỉ trích.” Trong cung trồng cây, là mộc vây trong tường thành chữ “Khốn” (困: khốn khổ, vây khốn) là điềm xấu. Cho dù người trồng cây là Viên Cơ hòa thượng gặp không ít cản trở, Tạ Nguy thắng cược lại vui vẻ bên cạnh xem kịch.
Vị Viên Cơ đại sư này là hòa thượng duy nhất làm quan triều này. Khương Tuyết Ninh ấn tượng rất sâu với hắn. Bởi vì kiếp trước thấy hắn hoàn toàn không giống hòa thượng chút nào. Thân hình vạm vỡ, một đôi mắt tam giác treo ngược, không chỉ có không có từ bi tường hòa của Phật gia, ngược lại còn mấy phần hung ác, cho dù lúc cười lên cũng khiến người cảm giác đầy mưu toan.
Người ngoài đều nói hắn cùng Tạ Nguy ngồi đàm đạo, quan hệ rất tốt. Nhưng Khương Tuyết Ninh căn cứ dấu vết kiếp trước để lại, hai người này chỉ sợ bằng mặt không bằng lòng, đề phòng tranh đấu lẫn nhau. Kể cả đến lúc nàng tự vẫn, Viên Cơ hòa thượng còn trốn bên ngoài, cũng không biết cuối cùng có bị Tạ Nguy đùa giỡn chết hay không.
Lúc này nghe Thẩm Chỉ Y nhắc tới Viên Cơ, nàng theo ánh mắt mọi người nhìn cây mai ở góc tường kia, nghĩ về kết cục của đại hòa thượng này kiếp trước. Trùng hợp, đang lúc nàng chuyển mắt nhìn, lại có một đoàn người từ tường cung bên kia xa xa đi tới. Nhìn kỹ, người đi đầu mặc một thân mãng bào, không phải Lâm Truy vương Thẩm Giới thì là ai? Đằng sau có mấy tên thái giám, tựa hồ là từ hậu cung đi đến, xuyên qua ngự hoa viên để xuất cung.
Thẩm Chỉ Y vừa thấy hắn hai mắt liền tỏa sáng, xa xa ngoắc hắn: “Vương huynh, vương huynh!”
Thẩm Giới vốn là vừa thỉnh an thái hậu trong cung xong, định xuất cung, nghe thấy thanh âm này liền ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Chỉ Y, khuôn mặt nho nhã cười nhạt, nói: “Chỉ Y, sao ngươi ở đây?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Thẩm Chỉ Y chỉ đám người phía sau mình, nói: ” Ta mang nhóm thư đồng đi dạo ngự hoa viên a.”
Thẩm Giới nhìn qua, quả nhiên là một đám nữ hài tử. Đứng phía trước là Thành quốc công phủ đại tiểu thư Tiêu Xu, Thẩm Giới đã gặp mấy lần; bên cạnh Tiêu Xu... Đổi một thân nam trang ngày xưa, lại mặc váy áo tím nhạt, đứng trong đám người, tư thái linh lung tinh tế, làn da trắng trẻo, cổ thon dài, bờ môi anh đào hồng nhuận, lông mày không cố ý vẽ đậm, mà nhàn nhạt như núi xa, sóng mắt lưu chuyển khí chất tươi đẹp trong trẻo mà sắc sảo khó hình dung. Thẩm Giới vừa nhìn đã kinh hãi. Nếu không phải Yến Lâm đã cảnh cáo rằng về sau muốn cưới nhị cô nương này làm vợ, chỉ sợ hắn thấy một lần đã động tâm tư nam nhân rồi.
Tiêu Xu thấy hắn, vốn muốn tiến lên hành lễ, dù sao trước đây cũng đã gặp. Nhưng khi nàng nhìn lại, đã thấy ánh mắt Thẩm Giới xẹt qua người nàng, rơi xuống chỗ Khương Tuyết Ninh bên cạnh, còn dừng lại một hồi lâu, đáy lòng liền run lên, bỏ lỡ thời cơ hành lễ tốt nhất.
Thẩm Chỉ Y còn chưa phát hiện ra, kéo tay áo Thẩm Giới, khoe khoang: “Thế nào, một nhóm thư đồng này của ta không thua kém bao nhiêu so với ngươi cùng hoàng huynh còn nhỏ a?”
Thẩm Giới cười: “Ừ, đúng, ai so được khí thế của Lạc Dương trưởng công chúa đâu?”
Thẩm Chỉ Y hừ: “Thư đồng của các ngươi năm đó chỉ một hai người, ta ở đây có tới mười hai người —— a, đây là cái gì?” Nàng vừa rồi lúc nói chuyện cầm ống tay áo rộng thùng thình của Thẩm Giới mà chơi, kết quả lại móc ra một khăn thêu xanh nhạt.
Thẩm Giới lập tức sửng sốt, đưa tay muốn lấy lại: “Đưa ta.” Thẩm Chỉ Y mở to hai mắt nhìn, lập tức lách mình tránh ra, nhìn kỹ một chút, khăn xanh nhạt thêu một đóa huệ lan, một góc bên trên còn có một đóa khương hoa đỏ nho nhỏ. Thế là chậc chậc hai tiếng vẻ mặt ranh mãnh. “Vương huynh, đây không giống như vật mà đám nam nhân các huynh hay dùng. Là cô nương nhà ai đưa nha?”
下山蕙兰不出架是怎么回事?怎样养好下山蕙兰_养花之家手机版
Huệ lan
姜花种子市场价格多少钱一斤姜花的养殖方法- 致富热
khương hoa
Thẩm Giới nhăn mi, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, vội giật cái khăn lại, nhét loạn vào trong tay áo, chỉ nói: “Ngươi còn nhỏ, nói hươu nói vượn cái gì!”
Thẩm Chỉ Y le lưỡi: “Ta qua hai mươi mới có thể lập gia đình, đâu như vương huynh hai ba, hai bốn tuổi còn chưa có vương phi, chỉ sợ hoàng huynh lo lắng cho ngươi nha. Ngươi nói cho ta nghe, nếu là thích, lại ngại ngùng, ta giúp ngươi nói với hoàng huynh.”
Thẩm Giới là người da mặt rất mỏng, bị muội muội trêu chọc như vậy càng thêm quẫn bách. Hắn nhét xong cái khăn vào tay áo, liền nói: “Ngươi đừng đi. Hôm nay vừa tra ra thuyền tơ bị lật trên sông, quan lại thương nhân cấu kết giá tơ lên ào ào, còn chuyện tam pháp tư tranh chấp cùng Cẩm Y vệ về hình khoa cấp sự trung kia, suýt chút thì giam luôn vào ngục, đến Tạ tiên sinh cùng mấy vị các lão đều không khuyên nổi. Loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi còn muốn đi phiền hoàng huynh, sợ sẽ bị trút giận đó. Giữ mặt mũi cho vương huynh đi, đừng làm rộn.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Thẩm Chỉ Y nhếch miệng, đương nhiên sẽ không cầm khăn thêu này tới chỗ Thẩm Lang nói bậy, chỉ là nhìn vương huynh khẩn trương như vậy, thì thấy vui thôi, chỉ nói: “Thôi nha, vương huynh nói sao thì là vậy. Dù sao chuyện trong triều ta cũng không hiểu, vào tai này ra tai kia, bị hoàng huynh dỗ cũng không biết.”
Thẩm Giới chán nản. Bên cạnh còn có rất nhiều thế gia tiểu thư nhìn, nhất thời càng thêm quẫn bách, chỉ vội vàng vứt một câu “Ta xuất cung trước”, liền vội vàng rời đi. Điệu bộ này rõ ràng là chạy trối chết. Thẩm Chỉ Y thiếu chút cười đến gập cả người.
Sắc mặt những người khác không giống nhau. Người ngoài có lẽ không nhận ra cái thêu khăn kia, nhưng Tiêu Xu đứng gần, nhìn thấy rõ đóa khương hoa màu đỏ thêu một góc khăn, lại nhớ tới ánh mắt Thẩm Giới nhìn Khương Tuyết Ninh, ngón tay cầm cây quạt tinh xảo chậm rãi nắm chặt. Nàng chuyển mắt nhìn Khương Tuyết Ninh. Ánh mắt lúc này đã khác trước.
Khương Tuyết Ninh lại thầm nghĩ Thẩm Giới hẳn đã gặp Khương Tuyết Huệ, khăn thêu này tất có thể là “Tín vật”, tuy rằng kiếp trước bị nàng bắt được cơ hội mạo danh thay thế. Đời này nàng không nhúng tay vào, không biết hai người sẽ ra sao? Nhìn thần sắc Thẩm Giới lúc nãy chắc chắn có mấy phần nghiêm túc.
Chuyện này cũng chỉ lướt qua trong đầu Khương Tuyết Ninh một chút rồi thôi, tâm niệm của nàng sau một khắc liền chuyển đến chuyện “Thuyền tơ” Thẩm Giới vừa nói. Thì ra chuyện này là có người âm mưu. Như thế, kiếp trước Vưu Phương Ngâm lấy tiền mua tơ sống chờ tăng giá, liền hợp tình hợp lý: Có lẽ nàng vô tình biết được tin tức gì. Còn đời này... Trong đầu lại lướt qua khuôn mặt chất phác của Vưu Phương Ngâm.
Khương Tuyết Ninh thầm than nhẹ một tiếng, lắc đầu, lại không chú ý ánh mắt dò xét mình của Tiêu Xu, mà nhìn Diêu Tích đứng phía sau đó —— Đích tiểu thư nhà Lại bộ thượng thư hai ngày này đều rầu rĩ không vui, cho dù Phương Diệu kể truyện cười chọc cho tất cả mọi người cười ngả nghiêng, nàng cũng chỉ ngồi yên, căn bản không cười. Lúc Khương Tuyết Ninh nhìn qua, sắc mặt nàng càng kém đến cực điểm. Hai tay trước người, nắm chặt khăn thêu, nhìn ra được ngón tay mười phần dùng sức, có thể móng tay bóng loáng phấn hồng kiều diễm quá sắc nhọn kéo trên khăn thành từng vệt. Khương Tuyết Ninh vô thức chậm rãi nhíu mày.
*
Lúc còn đi dạo trong ngự hoa viên thì không sao, trưởng công chúa vừa rời đi, mọi người cùng trở về Ngưỡng Chỉ trai, Diêu Tích liền nhào vào phòng mình khóc lên, bộ dáng rất đau khổ. Đám người cùng đi đã thấy sắc mặt nàng bất thường, lúc này đều nhìn nhau.
Nói thế nào cũng cùng dưới một mái hiên, không quan tâm không được. Nhưng lúc nàng khóc lại không nên quấy rầy. Thế là đành phải pha trà, mang mứt hoa quả ra, ngồi chờ ở Lưu Thủy Các, đến khi nghe tiếng khóc trong phòng dần bớt đi, mới để Phương Diệu có thể chọc người vui vẻ cùng Trần Thục Nghi làm việc trầm ổn, vào an ủi.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Diêu Tích đã khóc đỏ lên, trang điểm trôi không ít, mi tâm u ám như có muôn vàn không cam lòng cùng ủy khuất. Tất cả mọi người gọi nàng ra, có chuyện gì cùng ra ý kiến thì tốt hơn. Nàng nói: “Ta nghe Lâm Truy vương điện hạ nhắc tới hình khoa cấp sự trung trong ngự hoa viên lúc nãy, nên mới khóc.”
Có người không rõ: “Hình khoa cấp sự trung?”
Trần Thục Nghi biết một chút, chỉ nói: “Việc hôn nhân đã định sao?”
Diêu Tích lại nghẹn ngào, nói: “Đã làm một nửa, nhưng hắn chỉ là một thất phẩm hình khoa cấp sự trung, làm sao xứng với ta? Hắn không xuất thân khoa cử, nghèo rách nghèo nát, nhờ đỗ kỳ thi quan lại mới được vào triều làm quan. Trong nhà có một quả phụ thô bỉ, vừa già vừa xấu. Vốn phụ thân nói hình khoa cấp sự trung chức quan không cao, nhưng là cận thần thiên tử, một khi được thánh thượng để mắt, sẽ tiến chức rất nhanh, gả cho người như vậy là có tiền đồ. Cho nên ta mới bị thuyết phục, đáp ứng cửa hôn sự này. Nhưng bây giờ thì sao? Thánh thượng suýt chút nữa thì bỏ ngục hắn! Ta nghe nói người này lúc tra án luôn thích nghiên cứu người chết, kỳ tính tình cực kì cổ quái, tuyệt không phải người dễ sống chung. Bây giờ Cẩm Y vệ đắc thế, hắn lại đắc tội Cẩm Y vệ. Người như vậy làm gì còn tiền đồ nữa? Ta gả tới, vừa phụng dưỡng mẹ già, vừa nhẫn nhịn tính tình quái dị, không chừng còn phải ngồi tù chung với hắn! Dựa vào cái gì chứ…”
Đám người lúc này mới biết, đúng là vị hình khoa cấp sự trung Trương Già kia gần đây khuấy lên một phen mưa gió trên triều. Cũng vì hắn, thánh thượng cách chức một vị thiên hộ Cẩm Y vệ họ Chu. Diêu Tích lại cùng hắn nghị thân (bàn chuyện cưới xin). Nhất thời mọi người không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Xu có chút cau mày nói: “Nhưng hôn sự vẫn đang bàn mà.” Khương Tuyết Ninh ngồi một bên, nghe Diêu Tích khóc lóc kể lể, ánh mắt ở chỗ hồ cá nhỏ trên giá cổ phía trước, cá vàng bơi dưới lá sen, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Diêu Tích cắn răng, không cam lòng trong mắt càng rõ hơn, dưới ánh nên mờ ảo có mấy phần âm trầm đáng sợ, chỉ nói: “Chính vì đang bàn, ta mới không cam tâm! Nay thiếp canh đã đưa, nếu muốn đổi ý, khó tránh người ta nói Diêu phủ nâng cao đạp thấp. Bây giờ lúng ta lúng túng, gả không tốt, không gả cũng không tốt. Mà Trương Già đã bàn qua hai cửa hôn sự, một người đã tự định hôn sự với người khác nên từ hôn, một người còn chưa cưới về đã chết, lần này thật vất vả mới leo lên được cửa Diêu phủ ta, tất không chịu chủ động từ hôn. Phụ thân ta là đại quan nhất phẩm đương triều, ta đường đường là đích nữ thế gia, sao có thể nào gả cho loại người này?”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy thiếu chút cười lạnh: Trương Già khó khăn lắm mới leo lên cửa Diêu phủ nhà ngươi? Ngươi coi mình là thứ gì! Vưu Nguyệt nghe hai chữ “Trương Già”, vô thức nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, không khỏi lấy tay che miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Diêu Tích: ” Việc nhỏ bực này có gì mà phiền não? Tâm tư Diêu tỷ tỷ có hơi thiếu linh động nha. Trên đời này nhiều đường đi như vậy, biện pháp càng nhiều loại hơn, đâu nhất định phải chờ họ Trương kia từ hôn? Quý phủ lui trước thì thế nào? Chỉ cần tìm đúng lý do, ai cũng không nói gì được nha.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng. Diêu Tích cũng kinh ngạc nhìn, thấy là Thanh Viễn bá phủ Vưu Nguyệt, nhất thời vô thức nhíu mày, bình thường nhìn người này không làm gì được, lúc này nghe như có biện pháp, liền nói: “Lý do gì?”
Thanh Viễn bá phủ suy thoái, chuyến này thật vất vả mới được chọn tiến cung, Vưu Nguyệt kỳ thật nóng lòng nhất. Chuyện lúc trước mâu thuẫn với Khương Tuyết Ninh vì Trương Già đã ném ra sau ót, mà phụ thân Khương Tuyết Ninh chỉ là một thị lang, nàng muốn lấy lòng Diêu Tích là nữ nhi Lễ bộ thượng thư kiêm nội các học sĩ, sao phải e ngại Khương Tuyết Ninh? Cho nên nàng nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Nếu đúng như Diêu tỷ tỷ nói, Trương Già này nghị hôn hai lần không thành rồi, có thể thấy là số không thể có vợ, mà cửa thứ hai còn chưa cưới đã chết. Đây gọi là gì? Không phải là mệnh cứng khắc vợ sao?”
Diêu Tích ngẩn người, nỉ non nói: “Nhưng vị hôn thê đó từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, lúc ấy lại bị phong hàn, mới chết bệnh...”
Vưu Nguyệt cười nhạo: “Diêu tỷ tỷ sao cứng nhắc như vậy? Mặc kệ thế nào, dù sao người chết thật a. Ngươi muốn từ hôn, chỉ cần nói Trương Già có số khắc vợ, là mệnh thiên sát cô tinh, ai gả cho hắn không chết cũng không sống yên ổn. Như thế, ai dám nói gì Diêu phủ nữa? Tình thế như vậy, lệnh tôn đại nhân cho dù quý tài hoa, cảm thấy người này rất tốt, nhưng nếu nghe nhiều lời đó, sao có thể không đau lòng nữ nhi? Diêu các lão trên triều đình nói một không hai, đến thánh thượng cũng nể chút tình. Nếu Trương Già không biết tốt xấu, chính là đối nghịch với Diêu đại nhân, chẳng lẽ còn không trị được hắn sao?”
Đúng. Trương Già làm quan qua kỳ thi tuyển quan lại, bởi vì phá án tốt mới được đề bạt, nhưng không có công danh khoa cử thì trong triều nửa bước cũng khó đi. Chỉ cần nàng có thể lấy một lý do “chính đáng” thuyết phục phụ thân, phụ thân yêu thương nàng như vậy, cửa hôn sự này vậy là ổn thỏa rồi? Diêu Tích vuốt khăn gấm, ánh mắt lấp lóe.
Khương Tuyết Ninh lẳng lặng nhìn thoáng qua Diêu Tích, lại nhìn Vưu Nguyệt bên cạnh đưa ý kiến xong nhìn nàng thị uy, lặng yên nắm chặt tay.
Nàng còn nhớ lần đầu gặp Trương Già là ở sơn trang nghỉ mát. Nàng mang theo cung nữ đi du hồ. Không ngờ, tháng bảy thời tiết khó lường, sau giờ ngọ mưa to ào ào trút xuống, nàng đành phải vội vàng vào lương đình bên cạnh tránh mưa.
Kết quả nàng đến mới phát hiện bên trong có người, còn có một tiểu thái giám đứng hầu một bên, giống như đang chờ ai. Người kia mặc quan bào quan văn tam phẩm, ngồi ở băng ghế đá trong đình, một tay khoác lên trên bàn tròn bên cạnh, một tay đặt trên đầu gối, đang lẳng lặng nhìn mưa. Trên bàn có pha trà, hơi nước cùng hương trà mờ mịt bay lên. Ngoài đình tiếng mưa rơi ồn ào náo động, trong đình lại bình yên thanh tĩnh giống như trời đất bỏ quên. annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh ngẩn người đi vào. Nàng mặc một thân cung trang, trên váy là phượng hoàng bay múa, mẫu đơn thành đoàn. Tiểu thái giám trông thấy nàng trước, vội vàng khom người hành lễ, nói: “Nương nương thiên tuế.”
Người kia lúc này mới trông thấy nàng, lập tức đứng lên, vội vàng cúi đầu, khom mình hành lễ: “Vi thần Trương Già bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Trương Già. Vừa nghe tên này, nàng liền nhíu mi: Chu Dần Chi từng giúp nàng làm việc có nói, Cẩm Y vệ tranh quyền cùng tam pháp tư, Trương Già chính là Hình bộ thị lang tân nhiệm, khắp nơi đối nghịch với Chu Dần Chi, khiến Chu Dần Chi tâm tư kín đáo cũng không bình tĩnh được, trong phủ nổi trận lôi đình. Cho nên, nàng dù chưa gặp hắn nhưng nghe đại danh đã lâu.
Ánh mắt lưu chuyển đánh giá hắn một chút, mới cười như không cười nói: “Bình thân, Trương đại nhân không cần đa lễ.” Nàng vốn định nói với người này mấy câu. Nhưng không ngờ hắn vô cảm, sau khi bình thân thì nói thẳng: “Trương Già là ngoại thần, không dám quấy nhiễu phượng giá của nương nương.” Sau đó lui ra, đứng ở bậc thang ngoài đình.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Ngoài trời còn đổ mưa to, hắn vừa đi ra đã bị mưa tưới ướt đẫm. Tiểu thái giám giật nảy mình. Trương Già vốn ở trong đình đợi, bên người còn có thái giám, là Thẩm Giới muốn triệu kiến hắn chỉ là tạm thời chưa tới thôi. Tiểu thái giám cũng không dám để mệnh quan triều đình dầm mưa như thế, cầm ô bên cạnh ra che cho hắn. Nào ngờ, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, mà nói: “Đưa cho ta.”
Nàng khi đó là hoàng hậu cao quý, ai gặp nàng không nịnh nọt, dỗ dành, sủng ái? Trương Già này lại tránh như tránh tà. Vả lại còn có ân oán trên triều nàng sao có thể để hắn yên ổn? Cho nên nàng lấy cái ô từ tay thái giám, đi về phía hắn. Bởi vì nàng đứng trong đình, cao hơn một bậc thang, cho nên còn cao hơn Trương Già một chút, lại không mở ô ra, chỉ nghịch cán ô, nhìn mưa chảy xuống người hắn.
Mặt Trương Già trời sinh không có nửa phần ý cười, môi cực mỏng, mí mắt cũng hẹp, cho nên khi hắn hơi ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt kia như lưỡi đao mỏng, nhẹ nhàng vạch lên liền thấu suốt mọi thứ.
Khương Tuyết Ninh cười: “Đại nhân tại sao gặp bản cung liền tránh, là sợ bản cung ăn thịt ngươi a?” Trương Già mím môi không nói. Khương Tuyết Ninh càng cảm thấy hắn không thức thời: “Nghe nói, Trương đại nhân trên triều năng lực mười phần, ngay cả Cẩm Y vệ đô chỉ huy sứ hôm nay cũng thua thiệt trên tay đại nhân. Bản cung biết đại nhân từ lâu, nhưng hôm nay mới được gặp...” Thanh âm của nàng êm tai, nhưng lời nói mang ý trào phúng rõ ràng.
Tiếng mưa rơi ồn ào, hơi nước mông lung. Trương Già nhìn nàng, thu hồi ánh mắt, vẫn không nói lời nào, quay người muốn đi. Chỉ là mới nhấc chân đi, lại phát hiện mình đi không được.
Hắn quay đầu lại nhìn —— Vì hắn đứng lúc trước một góc quan bào phủ trên bậc thang bị nước mưa đánh cho ướt đẫm, lúc này đang bị một chiếc giày thêu hoa văn đám mây bằng chỉ vàng đạp lên. Khương Tuyết Ninh cố ý chọc ghẹo hắn, làm như không biết mình đang đạp, còn hỏi: “Trương đại nhân sao lại không đi?”
Trương Già yên lặng nhìn nàng một lát, sau đó cúi xuống, nắm một góc quan bài, dùng sức kéo. “Soạt!” Tiếng xé vải trong mưa nghe kinh tâm động phách. Hắn trực tiếp xé góc áo bị Khương Tuyết Ninh đạp lên, đứng dậy không kiêu ngạo không tự ti nói với nàng: “Không dám để nương nương cực khổ nhấc giày lên. Chỉ là vi thần cũng có một lời muốn tặng nương nương, cần biết người tham kỳ lợi, bảo hổ lột da (bắt kẻ ác hy sinh lợi ích của họ) lại không biết hổ trời sinh hung ác, không vì có chuyện mà thay đổi. Hôm nay bảo hổ lột da, ngày khác sẽ bị hổ ăn thịt. Nương nương, tự giải quyết cho tốt.” Trương Già dứt lời, quay người liền đi.
Khương Tuyết Ninh tức giận đến cực điểm, ném mạnh ô xuống dưới, ô bật ra, tiếng mưa đánh lên mặt ô vang dội. Tiểu thái giám trong đình bị dọa mặt không còn chút máu. Lúc ấy nàng nghĩ, trên đời này sao lại có người không biết tốt xấu như vậy?*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Về sau mới biết, Trương Già chính là kẻ tính tình có sai không chịu sửa, vừa thối vừa cứng, ai mắng cũng không đổi. Chuyện ngày đó nàng thực cảm thấy mình không để trong lòng, nhưng về sau bao đêm không ngủ được, lời này từ ký ức sâu thẳm lại hiện ra. Bởi vì người bên cạnh nàng hoặc muốn cầu cạnh, hoặc quản chế nàng, tuyệt sẽ không nói những lời như vậy... Nàng làm sao biết mình bảo hộ lột da chứ? Người có chí riêng. Kiếp trước nàng vì vị trí hoàng hậu cố chấp đến cùng, mặc kệ đúng sai hay người ngoài đàm tiếu. Lại không ngờ, cuối cùng lại liên luỵ hắn. Trùng sinh trở về đến nay, chưa gặp được Trương Già, lại gặp “Vị hôn thê” của hắn...
Bóng đêm u ám, ánh nến lay động. Vưu Nguyệt ra ý kiến xong, liền đắc ý cười. Diêu Tích thì chậm rãi nắm chặt tay, đầy mặt âm trầm, tựa hồ đã quyết định. Khương Tuyết Ninh chợt nghĩ: Sống trên đời, nếu muốn làm người tốt, nhất định rất mệt mỏi: phải nhẫn nhịn, nhân nhượng, tự khắc chế, khiêm tốn, không xung đột với người khác. So ra, làm người xấu còn sung sướng hơn. Mặc dù làm người xấu cuối cùng sẽ gánh lấy kết cục, nhưng lấy kinh nghiệm làm người xấu kiếp trước của nàng, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, chí ít làm người xấu cực kì thống khoái, thậm chí còn nhẹ lòng, vui vẻ hơn...
“Vưu nhị cô nương.” Khương Tuyết Ninh đứng lên, giống như không nghe thấy các nàng tính toán bàn luận chuyện Trương Già, dạo bước đến bên cạnh bể cá nàng vẫn nhìn chằm chằm lúc nãy, xem mấy con cá vàng chậm rãi bơi lội, sau đó nói. “Ngươi ra ngoài với ta được không, ta bỗng nhiên có mấy câu muốn nói với ngươi.” Trên mặt nàng mỉm cười hiền hòa, không chút khác thường.
Vưu Nguyệt đoán có thể vì chuyện ý kiến lúc nãy, nhưng đang trong cung, có nhiều người như vậy, thực không sợ nàng làm được gì, ngược lại muốn lại gần xem vẻ mặt tức giận khó coi của nàng. Thế là Vưu Nguyệt cười một tiếng, đi tới. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều ở chỗ hai nàng. Vưu Nguyệt mới lại gần, đã nói: “Có lời gì ngươi nói đi.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Bất ngờ, ngay lúc nàng đi đến trước hồ cá kia, Khương Tuyết Ninh không hề báo trước, vươn tay nhấn đầu nàng xuống nước! Vưu Nguyệt giật mình thét lên. Nhưng Khương Tuyết Ninh ra tay bất ngờ, lực tay còn vô cùng ác độc làm sao để một người hoảng hốt còn tránh được? Nhất thời đầu nàng chìm trong nước!
Tất cả mọi người trong phòng giật nảy mình, sợ hãi hô lên. Chu Bảo Anh đang ăn hoa quả giật mình hất ra đầy bàn, Phương Diệu hoảng hốt che miệng. Đến Tiêu Xu cũng biến sắc, vội đứng dậy! Lúc này trên mặt Khương Tuyết Ninh đâu còn nửa phần hiền lành? Cả người không chút ý cười, toàn thân hung ác, thần sắc băng lãnh, mặt không đổi nhấn đầu người vào trong nước, dù Vưu Nguyệt giãy dụa, tay nàng vẫn không nhúc nhích chút nào. Nước tóe lên vạt áo, nàng cũng không thèm nhìn.
Đến khi đám người kinh hoảng kịp phản ứng lại, muốn xông tới khuyên, nàng mới lạnh lùng thả Vưu Nguyệt đã sặc nước mềm nhũn ra nằm trên đất. Vưu Nguyệt chưa tỉnh hồn, mặt không còn chút máu. Nàng run rẩy vươn tay ra chỉ Khương Tuyết Ninh: “Ngươi, ngươi, ngươi —— ”
Khương Tuyết Ninh hạ mi cầm khăn gấm lau tay, nói: “Ta thế nào?” Ánh mắt mọi người nhìn nàng. Nàng lại chỉ đều đều cười một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Vưu Nguyệt, nói: “Ta ăn hiếp ngươi, muốn đi cáo trạng sao? Ít nhất ta có Yến Lâm, có trưởng công chúa, còn có phụ thân, ngươi có cái gì?”
Vưu Nguyệt thực không tin được chuyện vừa xảy ra, càng không dám tin Khương Tuyết Ninh còn vô cùng phách lối nói mấy câu như vậy. Nàng muốn phản bác. Nhưng thấy ánh mắt hung ác của Khương Tuyết Ninh, nàng liền im bặt.
Khương Tuyết Ninh không nhanh không chậm đưa mắt nhìn Diêu Tích đang bị dọa, ánh mắt thâm thúy mà nhàn nhạt bình tĩnh, giọng điệu mười phần bình thản thân mật: ” Nữ nhi khuê các, còn chưa xuất giá đã khuyến khích người đi hủy danh dự, chung thân đại sự của người khác. Tuổi nhỏ mà đã ác độc như thế, lớn lên sao hiền huệ nổi đây? Truyền ra sợ là không có ai dám lấy. Diêu tiểu thư, ngài nói đúng không?”
Diêu Tích lúc này mới tỉnh ngộ, nàng đúng là vì chuyện Trương Già mà giận giữ. Nhất thời đáy lòng bối rối, vừa sợ vừa hận. Nhưng không dám nhìn thẳng ánh mắt Khương Tuyết Ninh, chỉ né tránh.
Khương Tuyết Ninh còn tưởng nàng dám dùng mánh khoé ngoan độc như vậy hẳn phải nhiều dũng khí lắm, hóa ra lại hèn nhát như vậy, thế là cười lạnh một tiếng, buông khăn gấm xuống, nói với mọi người: “Các ngươi từ từ trò chuyện, ta có chút mệt, về ngủ trước đây.”
“Vào cung hai ngày liên tiếp học quy củ, ngươi cũng mệt mỏi rồi, suốt ngày ở trong Ngưỡng Chỉ trai, hẳn là còn chưa tới các cung khác dạo chơi a?” Thẩm Chỉ Y trên mặt đều là ý cười, bỗng nhiên nhớ lại quay đầu nhìn những người khác, “Các ngươi cũng vậy a?”
Đám người mặc dù đều được tuyển vào cung, nhưng còn chưa tiếp xúc gì với Lạc Dương trưởng công chúa, đột nhiên nghe nàng hỏi đều ngẩn người. Duy chỉ có Tiêu Xu quen biết nàng, cười trả lời: “Các nàng đều chưa đi đâu.”
Dùng từ “Các nàng”, mà không phải “Chúng ta”. Chi tiết nho nhỏ trong lời nói đã thể hiện ra nàng quen thuộc hoàng cung, khác với bọn họ, cũng có ý tứ thể hiện nàng khác bọn họ. Thẩm Chỉ Y liền vỗ tay nói: “Tóm lại các ngươi học lễ nghi cũng coi như sắp xong rồi, ngày mai Tạ tiên sinh kiểm tra học vấn, còn không biết bao nhiêu người có thể đạt. Đã vào cung một chuyến, không thể đến không. Bản công chúa hôm nay liền dẫn các ngươi dạo chơi ngự hoa viên.”
Ánh mắt mọi người lập tức trở nên kinh hỉ vạn phần. Thẩm Chỉ Y một tay kéo Khương Tuyết Ninh, một tay kéo Tiêu Xu, lại trực tiếp nói với Tô thượng nghi: “Cô cô, ta cùng A Xu dẫn các nàng ra ngoài đi dạo, hôm nay thôi không học nữa nhé!”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Tô thượng nghi trước nay chưa từng dùng nổi quy tắc gì với công chúa, chỉ nói: “Vốn cũng học ổn rồi, điện hạ dẫn các nàng ra ngoài dạo chơi cũng tốt, chỉ là đừng chơi quá muộn. Ngài ngày mai có thể ngủ nướng, nhưng chư vị tiểu thư ngày mai còn phải thi nữa.”
Thẩm Chỉ Y liền đáp ứng: “Ta biết, ta biết!” Sau đó liền vô cùng vui vẻ đi ra hướng ngự hoa viên.
Ngự hoa viên ở tây bắc Ngưỡng Chỉ trai, dọc theo tường phía bắc các cung, rẽ qua phía tây mấy lần là có thể xa xa nhìn thấy được. Sau giờ ngọ, cung đình khá tĩnh mịch. Mặc dù đã là cuối thu, cây hoa phương bắc đều dần tàn lụi, nhưng hoa tượng (người trồng hoa) trong cung tuyệt không dám qua loa, vẫn trồng trong ngự hoa viên những loại hoa thích hợp, bồn cúc tu bổ gọn gàng, bài trí ra được chút ý vị Giang Nam. Nhất là phía đông ngự hoa viên nơi hẻo lánh sát tường cung trồng một cây hàn mai, dù chưa tới lúc hoa nở, chỉ có cành lá, nhưng đã có mấy phần yểu điệu xinh đẹp.
Phàn Nghi Lan thấy khá đẹp, nên khen một câu: “Đều nói trong cung vì phòng hoả hoạn, bình thường không trồng cây. Không ngờ ở đây còn có một cây hoa mai.”
Thẩm Chỉ Y nhìn liền cười nói: “Đây là trong cung đặc biệt trồng lên, là ba năm trước Viên Cơ đại sư thua cược Tạ tiên sinh gieo xuống, vì thế còn rước lấy rất nhiều chỉ trích.” Trong cung trồng cây, là mộc vây trong tường thành chữ “Khốn” (困: khốn khổ, vây khốn) là điềm xấu. Cho dù người trồng cây là Viên Cơ hòa thượng gặp không ít cản trở, Tạ Nguy thắng cược lại vui vẻ bên cạnh xem kịch.
Vị Viên Cơ đại sư này là hòa thượng duy nhất làm quan triều này. Khương Tuyết Ninh ấn tượng rất sâu với hắn. Bởi vì kiếp trước thấy hắn hoàn toàn không giống hòa thượng chút nào. Thân hình vạm vỡ, một đôi mắt tam giác treo ngược, không chỉ có không có từ bi tường hòa của Phật gia, ngược lại còn mấy phần hung ác, cho dù lúc cười lên cũng khiến người cảm giác đầy mưu toan.
Người ngoài đều nói hắn cùng Tạ Nguy ngồi đàm đạo, quan hệ rất tốt. Nhưng Khương Tuyết Ninh căn cứ dấu vết kiếp trước để lại, hai người này chỉ sợ bằng mặt không bằng lòng, đề phòng tranh đấu lẫn nhau. Kể cả đến lúc nàng tự vẫn, Viên Cơ hòa thượng còn trốn bên ngoài, cũng không biết cuối cùng có bị Tạ Nguy đùa giỡn chết hay không.
Lúc này nghe Thẩm Chỉ Y nhắc tới Viên Cơ, nàng theo ánh mắt mọi người nhìn cây mai ở góc tường kia, nghĩ về kết cục của đại hòa thượng này kiếp trước. Trùng hợp, đang lúc nàng chuyển mắt nhìn, lại có một đoàn người từ tường cung bên kia xa xa đi tới. Nhìn kỹ, người đi đầu mặc một thân mãng bào, không phải Lâm Truy vương Thẩm Giới thì là ai? Đằng sau có mấy tên thái giám, tựa hồ là từ hậu cung đi đến, xuyên qua ngự hoa viên để xuất cung.
Thẩm Chỉ Y vừa thấy hắn hai mắt liền tỏa sáng, xa xa ngoắc hắn: “Vương huynh, vương huynh!”
Thẩm Giới vốn là vừa thỉnh an thái hậu trong cung xong, định xuất cung, nghe thấy thanh âm này liền ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Chỉ Y, khuôn mặt nho nhã cười nhạt, nói: “Chỉ Y, sao ngươi ở đây?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Thẩm Chỉ Y chỉ đám người phía sau mình, nói: ” Ta mang nhóm thư đồng đi dạo ngự hoa viên a.”
Thẩm Giới nhìn qua, quả nhiên là một đám nữ hài tử. Đứng phía trước là Thành quốc công phủ đại tiểu thư Tiêu Xu, Thẩm Giới đã gặp mấy lần; bên cạnh Tiêu Xu... Đổi một thân nam trang ngày xưa, lại mặc váy áo tím nhạt, đứng trong đám người, tư thái linh lung tinh tế, làn da trắng trẻo, cổ thon dài, bờ môi anh đào hồng nhuận, lông mày không cố ý vẽ đậm, mà nhàn nhạt như núi xa, sóng mắt lưu chuyển khí chất tươi đẹp trong trẻo mà sắc sảo khó hình dung. Thẩm Giới vừa nhìn đã kinh hãi. Nếu không phải Yến Lâm đã cảnh cáo rằng về sau muốn cưới nhị cô nương này làm vợ, chỉ sợ hắn thấy một lần đã động tâm tư nam nhân rồi.
Tiêu Xu thấy hắn, vốn muốn tiến lên hành lễ, dù sao trước đây cũng đã gặp. Nhưng khi nàng nhìn lại, đã thấy ánh mắt Thẩm Giới xẹt qua người nàng, rơi xuống chỗ Khương Tuyết Ninh bên cạnh, còn dừng lại một hồi lâu, đáy lòng liền run lên, bỏ lỡ thời cơ hành lễ tốt nhất.
Thẩm Chỉ Y còn chưa phát hiện ra, kéo tay áo Thẩm Giới, khoe khoang: “Thế nào, một nhóm thư đồng này của ta không thua kém bao nhiêu so với ngươi cùng hoàng huynh còn nhỏ a?”
Thẩm Giới cười: “Ừ, đúng, ai so được khí thế của Lạc Dương trưởng công chúa đâu?”
Thẩm Chỉ Y hừ: “Thư đồng của các ngươi năm đó chỉ một hai người, ta ở đây có tới mười hai người —— a, đây là cái gì?” Nàng vừa rồi lúc nói chuyện cầm ống tay áo rộng thùng thình của Thẩm Giới mà chơi, kết quả lại móc ra một khăn thêu xanh nhạt.
Thẩm Giới lập tức sửng sốt, đưa tay muốn lấy lại: “Đưa ta.” Thẩm Chỉ Y mở to hai mắt nhìn, lập tức lách mình tránh ra, nhìn kỹ một chút, khăn xanh nhạt thêu một đóa huệ lan, một góc bên trên còn có một đóa khương hoa đỏ nho nhỏ. Thế là chậc chậc hai tiếng vẻ mặt ranh mãnh. “Vương huynh, đây không giống như vật mà đám nam nhân các huynh hay dùng. Là cô nương nhà ai đưa nha?”
下山蕙兰不出架是怎么回事?怎样养好下山蕙兰_养花之家手机版
Huệ lan
姜花种子市场价格多少钱一斤姜花的养殖方法- 致富热
khương hoa
Thẩm Giới nhăn mi, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, vội giật cái khăn lại, nhét loạn vào trong tay áo, chỉ nói: “Ngươi còn nhỏ, nói hươu nói vượn cái gì!”
Thẩm Chỉ Y le lưỡi: “Ta qua hai mươi mới có thể lập gia đình, đâu như vương huynh hai ba, hai bốn tuổi còn chưa có vương phi, chỉ sợ hoàng huynh lo lắng cho ngươi nha. Ngươi nói cho ta nghe, nếu là thích, lại ngại ngùng, ta giúp ngươi nói với hoàng huynh.”
Thẩm Giới là người da mặt rất mỏng, bị muội muội trêu chọc như vậy càng thêm quẫn bách. Hắn nhét xong cái khăn vào tay áo, liền nói: “Ngươi đừng đi. Hôm nay vừa tra ra thuyền tơ bị lật trên sông, quan lại thương nhân cấu kết giá tơ lên ào ào, còn chuyện tam pháp tư tranh chấp cùng Cẩm Y vệ về hình khoa cấp sự trung kia, suýt chút thì giam luôn vào ngục, đến Tạ tiên sinh cùng mấy vị các lão đều không khuyên nổi. Loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi còn muốn đi phiền hoàng huynh, sợ sẽ bị trút giận đó. Giữ mặt mũi cho vương huynh đi, đừng làm rộn.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Thẩm Chỉ Y nhếch miệng, đương nhiên sẽ không cầm khăn thêu này tới chỗ Thẩm Lang nói bậy, chỉ là nhìn vương huynh khẩn trương như vậy, thì thấy vui thôi, chỉ nói: “Thôi nha, vương huynh nói sao thì là vậy. Dù sao chuyện trong triều ta cũng không hiểu, vào tai này ra tai kia, bị hoàng huynh dỗ cũng không biết.”
Thẩm Giới chán nản. Bên cạnh còn có rất nhiều thế gia tiểu thư nhìn, nhất thời càng thêm quẫn bách, chỉ vội vàng vứt một câu “Ta xuất cung trước”, liền vội vàng rời đi. Điệu bộ này rõ ràng là chạy trối chết. Thẩm Chỉ Y thiếu chút cười đến gập cả người.
Sắc mặt những người khác không giống nhau. Người ngoài có lẽ không nhận ra cái thêu khăn kia, nhưng Tiêu Xu đứng gần, nhìn thấy rõ đóa khương hoa màu đỏ thêu một góc khăn, lại nhớ tới ánh mắt Thẩm Giới nhìn Khương Tuyết Ninh, ngón tay cầm cây quạt tinh xảo chậm rãi nắm chặt. Nàng chuyển mắt nhìn Khương Tuyết Ninh. Ánh mắt lúc này đã khác trước.
Khương Tuyết Ninh lại thầm nghĩ Thẩm Giới hẳn đã gặp Khương Tuyết Huệ, khăn thêu này tất có thể là “Tín vật”, tuy rằng kiếp trước bị nàng bắt được cơ hội mạo danh thay thế. Đời này nàng không nhúng tay vào, không biết hai người sẽ ra sao? Nhìn thần sắc Thẩm Giới lúc nãy chắc chắn có mấy phần nghiêm túc.
Chuyện này cũng chỉ lướt qua trong đầu Khương Tuyết Ninh một chút rồi thôi, tâm niệm của nàng sau một khắc liền chuyển đến chuyện “Thuyền tơ” Thẩm Giới vừa nói. Thì ra chuyện này là có người âm mưu. Như thế, kiếp trước Vưu Phương Ngâm lấy tiền mua tơ sống chờ tăng giá, liền hợp tình hợp lý: Có lẽ nàng vô tình biết được tin tức gì. Còn đời này... Trong đầu lại lướt qua khuôn mặt chất phác của Vưu Phương Ngâm.
Khương Tuyết Ninh thầm than nhẹ một tiếng, lắc đầu, lại không chú ý ánh mắt dò xét mình của Tiêu Xu, mà nhìn Diêu Tích đứng phía sau đó —— Đích tiểu thư nhà Lại bộ thượng thư hai ngày này đều rầu rĩ không vui, cho dù Phương Diệu kể truyện cười chọc cho tất cả mọi người cười ngả nghiêng, nàng cũng chỉ ngồi yên, căn bản không cười. Lúc Khương Tuyết Ninh nhìn qua, sắc mặt nàng càng kém đến cực điểm. Hai tay trước người, nắm chặt khăn thêu, nhìn ra được ngón tay mười phần dùng sức, có thể móng tay bóng loáng phấn hồng kiều diễm quá sắc nhọn kéo trên khăn thành từng vệt. Khương Tuyết Ninh vô thức chậm rãi nhíu mày.
*
Lúc còn đi dạo trong ngự hoa viên thì không sao, trưởng công chúa vừa rời đi, mọi người cùng trở về Ngưỡng Chỉ trai, Diêu Tích liền nhào vào phòng mình khóc lên, bộ dáng rất đau khổ. Đám người cùng đi đã thấy sắc mặt nàng bất thường, lúc này đều nhìn nhau.
Nói thế nào cũng cùng dưới một mái hiên, không quan tâm không được. Nhưng lúc nàng khóc lại không nên quấy rầy. Thế là đành phải pha trà, mang mứt hoa quả ra, ngồi chờ ở Lưu Thủy Các, đến khi nghe tiếng khóc trong phòng dần bớt đi, mới để Phương Diệu có thể chọc người vui vẻ cùng Trần Thục Nghi làm việc trầm ổn, vào an ủi.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Diêu Tích đã khóc đỏ lên, trang điểm trôi không ít, mi tâm u ám như có muôn vàn không cam lòng cùng ủy khuất. Tất cả mọi người gọi nàng ra, có chuyện gì cùng ra ý kiến thì tốt hơn. Nàng nói: “Ta nghe Lâm Truy vương điện hạ nhắc tới hình khoa cấp sự trung trong ngự hoa viên lúc nãy, nên mới khóc.”
Có người không rõ: “Hình khoa cấp sự trung?”
Trần Thục Nghi biết một chút, chỉ nói: “Việc hôn nhân đã định sao?”
Diêu Tích lại nghẹn ngào, nói: “Đã làm một nửa, nhưng hắn chỉ là một thất phẩm hình khoa cấp sự trung, làm sao xứng với ta? Hắn không xuất thân khoa cử, nghèo rách nghèo nát, nhờ đỗ kỳ thi quan lại mới được vào triều làm quan. Trong nhà có một quả phụ thô bỉ, vừa già vừa xấu. Vốn phụ thân nói hình khoa cấp sự trung chức quan không cao, nhưng là cận thần thiên tử, một khi được thánh thượng để mắt, sẽ tiến chức rất nhanh, gả cho người như vậy là có tiền đồ. Cho nên ta mới bị thuyết phục, đáp ứng cửa hôn sự này. Nhưng bây giờ thì sao? Thánh thượng suýt chút nữa thì bỏ ngục hắn! Ta nghe nói người này lúc tra án luôn thích nghiên cứu người chết, kỳ tính tình cực kì cổ quái, tuyệt không phải người dễ sống chung. Bây giờ Cẩm Y vệ đắc thế, hắn lại đắc tội Cẩm Y vệ. Người như vậy làm gì còn tiền đồ nữa? Ta gả tới, vừa phụng dưỡng mẹ già, vừa nhẫn nhịn tính tình quái dị, không chừng còn phải ngồi tù chung với hắn! Dựa vào cái gì chứ…”
Đám người lúc này mới biết, đúng là vị hình khoa cấp sự trung Trương Già kia gần đây khuấy lên một phen mưa gió trên triều. Cũng vì hắn, thánh thượng cách chức một vị thiên hộ Cẩm Y vệ họ Chu. Diêu Tích lại cùng hắn nghị thân (bàn chuyện cưới xin). Nhất thời mọi người không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Xu có chút cau mày nói: “Nhưng hôn sự vẫn đang bàn mà.” Khương Tuyết Ninh ngồi một bên, nghe Diêu Tích khóc lóc kể lể, ánh mắt ở chỗ hồ cá nhỏ trên giá cổ phía trước, cá vàng bơi dưới lá sen, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Diêu Tích cắn răng, không cam lòng trong mắt càng rõ hơn, dưới ánh nên mờ ảo có mấy phần âm trầm đáng sợ, chỉ nói: “Chính vì đang bàn, ta mới không cam tâm! Nay thiếp canh đã đưa, nếu muốn đổi ý, khó tránh người ta nói Diêu phủ nâng cao đạp thấp. Bây giờ lúng ta lúng túng, gả không tốt, không gả cũng không tốt. Mà Trương Già đã bàn qua hai cửa hôn sự, một người đã tự định hôn sự với người khác nên từ hôn, một người còn chưa cưới về đã chết, lần này thật vất vả mới leo lên được cửa Diêu phủ ta, tất không chịu chủ động từ hôn. Phụ thân ta là đại quan nhất phẩm đương triều, ta đường đường là đích nữ thế gia, sao có thể nào gả cho loại người này?”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy thiếu chút cười lạnh: Trương Già khó khăn lắm mới leo lên cửa Diêu phủ nhà ngươi? Ngươi coi mình là thứ gì! Vưu Nguyệt nghe hai chữ “Trương Già”, vô thức nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, không khỏi lấy tay che miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Diêu Tích: ” Việc nhỏ bực này có gì mà phiền não? Tâm tư Diêu tỷ tỷ có hơi thiếu linh động nha. Trên đời này nhiều đường đi như vậy, biện pháp càng nhiều loại hơn, đâu nhất định phải chờ họ Trương kia từ hôn? Quý phủ lui trước thì thế nào? Chỉ cần tìm đúng lý do, ai cũng không nói gì được nha.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng. Diêu Tích cũng kinh ngạc nhìn, thấy là Thanh Viễn bá phủ Vưu Nguyệt, nhất thời vô thức nhíu mày, bình thường nhìn người này không làm gì được, lúc này nghe như có biện pháp, liền nói: “Lý do gì?”
Thanh Viễn bá phủ suy thoái, chuyến này thật vất vả mới được chọn tiến cung, Vưu Nguyệt kỳ thật nóng lòng nhất. Chuyện lúc trước mâu thuẫn với Khương Tuyết Ninh vì Trương Già đã ném ra sau ót, mà phụ thân Khương Tuyết Ninh chỉ là một thị lang, nàng muốn lấy lòng Diêu Tích là nữ nhi Lễ bộ thượng thư kiêm nội các học sĩ, sao phải e ngại Khương Tuyết Ninh? Cho nên nàng nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Nếu đúng như Diêu tỷ tỷ nói, Trương Già này nghị hôn hai lần không thành rồi, có thể thấy là số không thể có vợ, mà cửa thứ hai còn chưa cưới đã chết. Đây gọi là gì? Không phải là mệnh cứng khắc vợ sao?”
Diêu Tích ngẩn người, nỉ non nói: “Nhưng vị hôn thê đó từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, lúc ấy lại bị phong hàn, mới chết bệnh...”
Vưu Nguyệt cười nhạo: “Diêu tỷ tỷ sao cứng nhắc như vậy? Mặc kệ thế nào, dù sao người chết thật a. Ngươi muốn từ hôn, chỉ cần nói Trương Già có số khắc vợ, là mệnh thiên sát cô tinh, ai gả cho hắn không chết cũng không sống yên ổn. Như thế, ai dám nói gì Diêu phủ nữa? Tình thế như vậy, lệnh tôn đại nhân cho dù quý tài hoa, cảm thấy người này rất tốt, nhưng nếu nghe nhiều lời đó, sao có thể không đau lòng nữ nhi? Diêu các lão trên triều đình nói một không hai, đến thánh thượng cũng nể chút tình. Nếu Trương Già không biết tốt xấu, chính là đối nghịch với Diêu đại nhân, chẳng lẽ còn không trị được hắn sao?”
Đúng. Trương Già làm quan qua kỳ thi tuyển quan lại, bởi vì phá án tốt mới được đề bạt, nhưng không có công danh khoa cử thì trong triều nửa bước cũng khó đi. Chỉ cần nàng có thể lấy một lý do “chính đáng” thuyết phục phụ thân, phụ thân yêu thương nàng như vậy, cửa hôn sự này vậy là ổn thỏa rồi? Diêu Tích vuốt khăn gấm, ánh mắt lấp lóe.
Khương Tuyết Ninh lẳng lặng nhìn thoáng qua Diêu Tích, lại nhìn Vưu Nguyệt bên cạnh đưa ý kiến xong nhìn nàng thị uy, lặng yên nắm chặt tay.
Nàng còn nhớ lần đầu gặp Trương Già là ở sơn trang nghỉ mát. Nàng mang theo cung nữ đi du hồ. Không ngờ, tháng bảy thời tiết khó lường, sau giờ ngọ mưa to ào ào trút xuống, nàng đành phải vội vàng vào lương đình bên cạnh tránh mưa.
Kết quả nàng đến mới phát hiện bên trong có người, còn có một tiểu thái giám đứng hầu một bên, giống như đang chờ ai. Người kia mặc quan bào quan văn tam phẩm, ngồi ở băng ghế đá trong đình, một tay khoác lên trên bàn tròn bên cạnh, một tay đặt trên đầu gối, đang lẳng lặng nhìn mưa. Trên bàn có pha trà, hơi nước cùng hương trà mờ mịt bay lên. Ngoài đình tiếng mưa rơi ồn ào náo động, trong đình lại bình yên thanh tĩnh giống như trời đất bỏ quên. annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh ngẩn người đi vào. Nàng mặc một thân cung trang, trên váy là phượng hoàng bay múa, mẫu đơn thành đoàn. Tiểu thái giám trông thấy nàng trước, vội vàng khom người hành lễ, nói: “Nương nương thiên tuế.”
Người kia lúc này mới trông thấy nàng, lập tức đứng lên, vội vàng cúi đầu, khom mình hành lễ: “Vi thần Trương Già bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Trương Già. Vừa nghe tên này, nàng liền nhíu mi: Chu Dần Chi từng giúp nàng làm việc có nói, Cẩm Y vệ tranh quyền cùng tam pháp tư, Trương Già chính là Hình bộ thị lang tân nhiệm, khắp nơi đối nghịch với Chu Dần Chi, khiến Chu Dần Chi tâm tư kín đáo cũng không bình tĩnh được, trong phủ nổi trận lôi đình. Cho nên, nàng dù chưa gặp hắn nhưng nghe đại danh đã lâu.
Ánh mắt lưu chuyển đánh giá hắn một chút, mới cười như không cười nói: “Bình thân, Trương đại nhân không cần đa lễ.” Nàng vốn định nói với người này mấy câu. Nhưng không ngờ hắn vô cảm, sau khi bình thân thì nói thẳng: “Trương Già là ngoại thần, không dám quấy nhiễu phượng giá của nương nương.” Sau đó lui ra, đứng ở bậc thang ngoài đình.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Ngoài trời còn đổ mưa to, hắn vừa đi ra đã bị mưa tưới ướt đẫm. Tiểu thái giám giật nảy mình. Trương Già vốn ở trong đình đợi, bên người còn có thái giám, là Thẩm Giới muốn triệu kiến hắn chỉ là tạm thời chưa tới thôi. Tiểu thái giám cũng không dám để mệnh quan triều đình dầm mưa như thế, cầm ô bên cạnh ra che cho hắn. Nào ngờ, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, mà nói: “Đưa cho ta.”
Nàng khi đó là hoàng hậu cao quý, ai gặp nàng không nịnh nọt, dỗ dành, sủng ái? Trương Già này lại tránh như tránh tà. Vả lại còn có ân oán trên triều nàng sao có thể để hắn yên ổn? Cho nên nàng lấy cái ô từ tay thái giám, đi về phía hắn. Bởi vì nàng đứng trong đình, cao hơn một bậc thang, cho nên còn cao hơn Trương Già một chút, lại không mở ô ra, chỉ nghịch cán ô, nhìn mưa chảy xuống người hắn.
Mặt Trương Già trời sinh không có nửa phần ý cười, môi cực mỏng, mí mắt cũng hẹp, cho nên khi hắn hơi ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt kia như lưỡi đao mỏng, nhẹ nhàng vạch lên liền thấu suốt mọi thứ.
Khương Tuyết Ninh cười: “Đại nhân tại sao gặp bản cung liền tránh, là sợ bản cung ăn thịt ngươi a?” Trương Già mím môi không nói. Khương Tuyết Ninh càng cảm thấy hắn không thức thời: “Nghe nói, Trương đại nhân trên triều năng lực mười phần, ngay cả Cẩm Y vệ đô chỉ huy sứ hôm nay cũng thua thiệt trên tay đại nhân. Bản cung biết đại nhân từ lâu, nhưng hôm nay mới được gặp...” Thanh âm của nàng êm tai, nhưng lời nói mang ý trào phúng rõ ràng.
Tiếng mưa rơi ồn ào, hơi nước mông lung. Trương Già nhìn nàng, thu hồi ánh mắt, vẫn không nói lời nào, quay người muốn đi. Chỉ là mới nhấc chân đi, lại phát hiện mình đi không được.
Hắn quay đầu lại nhìn —— Vì hắn đứng lúc trước một góc quan bào phủ trên bậc thang bị nước mưa đánh cho ướt đẫm, lúc này đang bị một chiếc giày thêu hoa văn đám mây bằng chỉ vàng đạp lên. Khương Tuyết Ninh cố ý chọc ghẹo hắn, làm như không biết mình đang đạp, còn hỏi: “Trương đại nhân sao lại không đi?”
Trương Già yên lặng nhìn nàng một lát, sau đó cúi xuống, nắm một góc quan bài, dùng sức kéo. “Soạt!” Tiếng xé vải trong mưa nghe kinh tâm động phách. Hắn trực tiếp xé góc áo bị Khương Tuyết Ninh đạp lên, đứng dậy không kiêu ngạo không tự ti nói với nàng: “Không dám để nương nương cực khổ nhấc giày lên. Chỉ là vi thần cũng có một lời muốn tặng nương nương, cần biết người tham kỳ lợi, bảo hổ lột da (bắt kẻ ác hy sinh lợi ích của họ) lại không biết hổ trời sinh hung ác, không vì có chuyện mà thay đổi. Hôm nay bảo hổ lột da, ngày khác sẽ bị hổ ăn thịt. Nương nương, tự giải quyết cho tốt.” Trương Già dứt lời, quay người liền đi.
Khương Tuyết Ninh tức giận đến cực điểm, ném mạnh ô xuống dưới, ô bật ra, tiếng mưa đánh lên mặt ô vang dội. Tiểu thái giám trong đình bị dọa mặt không còn chút máu. Lúc ấy nàng nghĩ, trên đời này sao lại có người không biết tốt xấu như vậy?*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Về sau mới biết, Trương Già chính là kẻ tính tình có sai không chịu sửa, vừa thối vừa cứng, ai mắng cũng không đổi. Chuyện ngày đó nàng thực cảm thấy mình không để trong lòng, nhưng về sau bao đêm không ngủ được, lời này từ ký ức sâu thẳm lại hiện ra. Bởi vì người bên cạnh nàng hoặc muốn cầu cạnh, hoặc quản chế nàng, tuyệt sẽ không nói những lời như vậy... Nàng làm sao biết mình bảo hộ lột da chứ? Người có chí riêng. Kiếp trước nàng vì vị trí hoàng hậu cố chấp đến cùng, mặc kệ đúng sai hay người ngoài đàm tiếu. Lại không ngờ, cuối cùng lại liên luỵ hắn. Trùng sinh trở về đến nay, chưa gặp được Trương Già, lại gặp “Vị hôn thê” của hắn...
Bóng đêm u ám, ánh nến lay động. Vưu Nguyệt ra ý kiến xong, liền đắc ý cười. Diêu Tích thì chậm rãi nắm chặt tay, đầy mặt âm trầm, tựa hồ đã quyết định. Khương Tuyết Ninh chợt nghĩ: Sống trên đời, nếu muốn làm người tốt, nhất định rất mệt mỏi: phải nhẫn nhịn, nhân nhượng, tự khắc chế, khiêm tốn, không xung đột với người khác. So ra, làm người xấu còn sung sướng hơn. Mặc dù làm người xấu cuối cùng sẽ gánh lấy kết cục, nhưng lấy kinh nghiệm làm người xấu kiếp trước của nàng, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, chí ít làm người xấu cực kì thống khoái, thậm chí còn nhẹ lòng, vui vẻ hơn...
“Vưu nhị cô nương.” Khương Tuyết Ninh đứng lên, giống như không nghe thấy các nàng tính toán bàn luận chuyện Trương Già, dạo bước đến bên cạnh bể cá nàng vẫn nhìn chằm chằm lúc nãy, xem mấy con cá vàng chậm rãi bơi lội, sau đó nói. “Ngươi ra ngoài với ta được không, ta bỗng nhiên có mấy câu muốn nói với ngươi.” Trên mặt nàng mỉm cười hiền hòa, không chút khác thường.
Vưu Nguyệt đoán có thể vì chuyện ý kiến lúc nãy, nhưng đang trong cung, có nhiều người như vậy, thực không sợ nàng làm được gì, ngược lại muốn lại gần xem vẻ mặt tức giận khó coi của nàng. Thế là Vưu Nguyệt cười một tiếng, đi tới. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều ở chỗ hai nàng. Vưu Nguyệt mới lại gần, đã nói: “Có lời gì ngươi nói đi.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Bất ngờ, ngay lúc nàng đi đến trước hồ cá kia, Khương Tuyết Ninh không hề báo trước, vươn tay nhấn đầu nàng xuống nước! Vưu Nguyệt giật mình thét lên. Nhưng Khương Tuyết Ninh ra tay bất ngờ, lực tay còn vô cùng ác độc làm sao để một người hoảng hốt còn tránh được? Nhất thời đầu nàng chìm trong nước!
Tất cả mọi người trong phòng giật nảy mình, sợ hãi hô lên. Chu Bảo Anh đang ăn hoa quả giật mình hất ra đầy bàn, Phương Diệu hoảng hốt che miệng. Đến Tiêu Xu cũng biến sắc, vội đứng dậy! Lúc này trên mặt Khương Tuyết Ninh đâu còn nửa phần hiền lành? Cả người không chút ý cười, toàn thân hung ác, thần sắc băng lãnh, mặt không đổi nhấn đầu người vào trong nước, dù Vưu Nguyệt giãy dụa, tay nàng vẫn không nhúc nhích chút nào. Nước tóe lên vạt áo, nàng cũng không thèm nhìn.
Đến khi đám người kinh hoảng kịp phản ứng lại, muốn xông tới khuyên, nàng mới lạnh lùng thả Vưu Nguyệt đã sặc nước mềm nhũn ra nằm trên đất. Vưu Nguyệt chưa tỉnh hồn, mặt không còn chút máu. Nàng run rẩy vươn tay ra chỉ Khương Tuyết Ninh: “Ngươi, ngươi, ngươi —— ”
Khương Tuyết Ninh hạ mi cầm khăn gấm lau tay, nói: “Ta thế nào?” Ánh mắt mọi người nhìn nàng. Nàng lại chỉ đều đều cười một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Vưu Nguyệt, nói: “Ta ăn hiếp ngươi, muốn đi cáo trạng sao? Ít nhất ta có Yến Lâm, có trưởng công chúa, còn có phụ thân, ngươi có cái gì?”
Vưu Nguyệt thực không tin được chuyện vừa xảy ra, càng không dám tin Khương Tuyết Ninh còn vô cùng phách lối nói mấy câu như vậy. Nàng muốn phản bác. Nhưng thấy ánh mắt hung ác của Khương Tuyết Ninh, nàng liền im bặt.
Khương Tuyết Ninh không nhanh không chậm đưa mắt nhìn Diêu Tích đang bị dọa, ánh mắt thâm thúy mà nhàn nhạt bình tĩnh, giọng điệu mười phần bình thản thân mật: ” Nữ nhi khuê các, còn chưa xuất giá đã khuyến khích người đi hủy danh dự, chung thân đại sự của người khác. Tuổi nhỏ mà đã ác độc như thế, lớn lên sao hiền huệ nổi đây? Truyền ra sợ là không có ai dám lấy. Diêu tiểu thư, ngài nói đúng không?”
Diêu Tích lúc này mới tỉnh ngộ, nàng đúng là vì chuyện Trương Già mà giận giữ. Nhất thời đáy lòng bối rối, vừa sợ vừa hận. Nhưng không dám nhìn thẳng ánh mắt Khương Tuyết Ninh, chỉ né tránh.
Khương Tuyết Ninh còn tưởng nàng dám dùng mánh khoé ngoan độc như vậy hẳn phải nhiều dũng khí lắm, hóa ra lại hèn nhát như vậy, thế là cười lạnh một tiếng, buông khăn gấm xuống, nói với mọi người: “Các ngươi từ từ trò chuyện, ta có chút mệt, về ngủ trước đây.”
Danh sách chương