Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Phòng làm việc vô cùng tĩnh mịch.
Tư Dạ Hàn ngồi trên một chiếc ghế lớn, im lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp ương bướng của Lưu Ảnh.
Khuôn mặt Lưu Ảnh quật cường, vô cùng không cam lòng, y như dã tính khó thuần của lũ sói. Muốn thuần phục người như vậy chỉ có một cách, chính là mạnh hơn y.
Nếu không cho dù chết, y cũng sẽ không nhượng bộ.
Không biết qua bao lâu, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng: "Đối với người tôi chọn, cậu có ý kiến?"
Lưu Ảnh trợn to mắt, y đương nhiên có!!!
"Không dám." Lưu Ảnh buồn bực đáp.
"Không dám?" Giọng Tư Dạ Hàn trầm thấp, mang theo áp lực cực lớn.
Lưu Ảnh cắn răng, cố nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa: "Quả thật có ý kiến! Ông chủ, thuộc hạ không hiểu, sao ngài lại chọn một người đàn bà như Diệp Oản Oản?"
"Vậy cậu cho rằng tôi phải chọn người như thế nào?" Tư Dạ Hàn hỏi ngược lại.
Lưu Ảnh không chút do dự trả lời: "Dĩ nhiên là nội ngoại kiêm tu, văn võ song toàn, đủ để xứng đôi cùng ngài! Tại sao lại là một người luôn cần ngài bảo vệ, một phế vật lúc nào cũng có thể liên lụy ngài! Tôi tuyệt đối không tin ngài cùng một dạng với những tên đàn ông khác, chỉ coi trọng khuôn mặt của con gái!"
Đi theo ông chủ lâu như vậy, y biết ánh mắt của ông chủ có bao nhiêu hà khắc. Người bên ngoài cho rằng Tư Dạ Hàn không gần như sắc, thật ra chẳng qua chỉ bởi vì phụ nữ bình thường căn bản không đủ lọt vào mắt xanh của ngài ấy, không cùng một thế giới với Tư Dạ Hàn, huống chi là người sẽ đi cùng ngài ấy suốt cả đời.
"Nội ngoại kiêm tu, văn võ song toàn..." Tư Dạ Hàn hơi dừng một chút, nhìn về phía Lưu Ảnh: "Ý của cậu là tôi nên cưới cậu và Hứa Dịch?"
Lưu Ảnh: "..."
Đại não của Lưu Ảnh bị đứng máy, ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó lỗ tai đỏ bừng, kích động cãi lại: "Sao... Sao có thể! Ý của tôi là... Là..."
Mặc dù y và Hứa Dịch một người chủ ngoại một người chủ nội, một văn một võ, gộp chung lại một chỗ rất hợp với điều kiện mà ông chủ nói, nhưng sao y có ý này được chứ!
Ông chủ đang trộm đổi khái niệm!
"Ai nói với cậu vợ của tôi chỉ cần tám chữ này là đủ?" Tư Dạ Hàn trầm trầm hỏi, ánh mắt lạnh lùng như thể khinh miệt chúng sinh.
Lưu Ảnh nghiêm túc thỉnh giáo: "Vậy ngài cho rằng phải thế nào?"
Y chưa từng nghe qua tiêu chuẩn chọn bạn đời của ông chủ, dĩ nhiên rất muốn biết.
Lưu Ảnh nín thở đưa mắt nhìn, đợi đối phương trả lời.
Sau một lúc lâu, trong không khí tĩnh lặng, vang lên giọng nói khàn khàn của Tư Dạ Hàn: "Tuyệt thế vô song."
Lưu Ảnh: "..."
Y biết ông chủ có yêu cầu cao, nhưng không ngờ lại cao đến như vậy.
Tuyệt thế vô song là khái niệm gì? Văn võ song toàn vẫn chưa đủ, tiêu chuẩn kia chắc phải là người siêu phàm toàn năng.
Sau khi khiếp sợ xong chính là im lặng không nói gì.
Ông chủ, ngài nghiêm túc sao?
Người phụ nữ kia ngay cả con gà cũng không dám gϊếŧ, việc học cấp ba cũng không hoàn thành được, sao có thể tuyệt thế vô song?
Dù là Nhược Hi tiểu thư cũng không kham nổi bốn chữ này.
Hứa Dịch đưa người về xong, quay lại liền thấy Lưu Ảnh nóng giận đứng ở cạnh tường, bất đắc dĩ thở dài bước tới: "Bị mắng rồi?"
"Hứa Dịch, anh biết tiêu chuẩn chọn bạn đời của ông chủ là gì không?" Lưu Ảnh đột nhiên thần bí hỏi Hứa Dịch một câu.
Hứa Dịch ngẩn người: "Không biết, nhưng chắc chắn rất biếи ŧɦái!"
Lưu Ảnh: "Vừa rồi ông chủ nói cho tôi biết, ông chủ nói bốn chữ."
"Bốn chữ à?" Hứa Dịch hứng thú.
"Tuyệt, thế, vô, song!" Lưu Ảnh chậm rãi nói từng chữ.
Hứa Dịch: "Ây..."
"Người đàn bà vừa ngu xuẩn vừa yếu ớt kia làm sao gánh nổi bốn chữ này!" Lưu Ảnh bùng nổ.
Hứa Dịch lúng túng lau mồ hôi: "Chuyện này... Đại khái bởi vì... Chắc là người tình trong mắt hóa Tây Thi!"