Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Giây tiếp theo, cách đó không xa truyền tới một tiếng động thật lớn.
Diệp Oản Oản liếc qua, có thể thấy rõ vách tường sau lưng Lưu Ảnh bị nứt ra vài đường.
Lưu Ảnh siết tay thành đấm, trừng Diệp Oản Oản một cái, sau đó không để ý tới sự lo lắng của Tần Nhược Hi, quay đầu bỏ đi.
Ôi, tức giận rồi...
Diệp Oản Oản: "..."
Thật ra thì vừa rồi cô chỉ muốn ăn hạt dưa thôi mà.
Như đã nói qua, khó trách Tần Nhược Hi có thể leo đến vị trí này, cho dù tận mắt thấy cô và Tư Dạ Hàn hôn nhau vẫn có thể ung dung như cũ, còn đi khuyên nhủ an ủi Lưu Ảnh.
Người nội ngoại kiêm tu, văn võ song toàn, còn không ghen tuông như vậy quả thật rất hoàn mĩ.
Ngay cả cô cũng cảm thấy mắt Tư Dạ Hàn có vấn đề chứ đừng nói tới thuộc hạ của anh.
Trên môi đột nhiên đau xót, Diệp Oản Oản đang thất thần mới sực tỉnh: "A..."
"Đang suy nghĩ gì?" Phát hiện cô phân tâm, giọng của Tư Dạ Hàn mang theo bất mãn.
Còn cần phải hỏi sao? Tiểu Lưu Ảnh nhà anh bị giận tới mức đập phải tường rồi kìa!
Diệp Oản Oản âm thầm than trong lòng, sau đó nói nhỏ: "Đang suy nghĩ có phải ánh mắt chọn phụ nữ của anh có vấn đề hay không..."
Hai con ngươi của Tư Dạ Hàn híp lại: "Em nói xem, có vấn đề chỗ nào?"
Diệp Oản Oản do dự trong chốc lát, sau đó lấy can đảm đáp: "Tại sao anh không chọn một người nội ngoại kiêm tu, văn võ song toàn, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, lại chọn một người làm loạn triều cương, chỉ biết gây họa như em?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy thì trầm trầm nhìn cô.
Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia làm dựng đứng chân lông, Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm đáp: "Vì sắc u mê."
Diệp Oản Oản bị câu nói này làm cho nghẹn họng: "Khụ... Cái này đáng lí ra không phải là việc minh quân nên làm?"
"Ai nói tôi là minh quân?"
"..." Ặc, bảo làm sao phản bác đây? Ăn tối, Tư Dạ Hàn vẫn tích chữ như vàng nghiêm chỉnh ăn cơm.
Giống như không có gì xảy ra vậy, Tần Nhược Hi chỉ đơn giản trò chuyện với lão phu nhân, thỉnh thoảng chọc cho bà ấy cười to.
Hiển nhiên Tần Nhược Hi biết rõ tầm quan trọng của lão phu nhân.
Trong lòng Diệp Oản Oản biết, thái độ lão phu nhân đối với mình được xây dựng trên cơ sở "yêu ai yêu cả đường đi". Loại yêu thích này chẳng qua là ngoài mặt, có Tần Nhược Hi bên cạnh lão phu nhân, độ hảo cảm trước kia mình xây dựng liền trở thành mây bay.
Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với tình huống này, địa vị của Tần Nhược Hi ở Tư gia đã ăn sâu bén rể, không phải là việc cô chỉ dùng một sớm một chiều có thể lung lay được.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Oản Oản lấy đề ra bắt đầu tác nghiệp.
Tư Dạ Hàn cầm trong tay một sấp tài liệu ngồi ở ghế sofa cách đó không xa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Nhược Hi bước vào, nhìn bộ dạng chắc là tới báo cáo công việc.
"A Cửu, chuyện của thành phố Thâm..." Tần Nhược Hi vừa nói, vừa nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Ý tứ rất rõ ràng, chuyện cơ mật như vậy, Diệp Oản Oản dĩ nhiên phải tránh đi.
Diệp Oản Oản đang muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Tần Nhược Hi: "Ngồi."
Ý là Diệp Oản Oản không cần ra ngoài.
Diệp Oản Oản âm thầm ngẩng đầu nhìn hai người một cái, có chút hoảng.
Thật ra thì cô hi vọng Tư Dạ Hàn muốn mình tránh đi, cô không muốn biết những chuyện cơ mật này chút nào đâu!