Rốt cuộc là tôi đã gây ra tội tình gì? Rốt cuộc là vì sao tôi lại bị ông trời trừng phạt như vậy!
Diệp Bối Bối ngồi trước cánh cửa phòng cấp cứu, ôm chặt lấy chân mình, nó gục mặt xuống hai đầu gối cảm nhận sự đáng sợ của thời gian.
Một lần nữa, đứng trước cánh cửa này, nó cảm nhận được sự cô độc giữa trời đất, nó thực sự đã mệt mỏi rồi. Tại sao ông trời lại hết lần này đến lần khác dày vò tim can của nó như vậy?
Trần Lâm, Triệu Thiên Vũ, Cao Viễn Minh, Hạo Nhất Nam cùng Mộc Quế Chi và Trần Lập Thành mỗi người một thế đứng, ngồi khác nhau nhưng đều hướng nhìn nó. Đã 8 tiếng đồng hồ trôi qua, không một ai rời đi nhưng cũng không một ai dám tới gần nó.
Không gian yên tĩnh đến mức, mọi người có thể cảm nhận rõ bước chân của ai đó...
" Tiểu Bối... " - Dương Đình Phong hớt hải chạy tới, tất cả mọi người đều hướng lên nhìn anh. Anh từ từ bước tới phía Diệp Bối Bối, quỳ xuống trước mặt nó, một tay đặt nhẹ lên vai nó.
Diệp Bối Bối ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, gương mặt xinh đẹp của nó giàn giụa nước mắt.
" Ba... ba... " - Diệp Bối Bối nghẹn ngào nói không nên lời.
Dương Đình Phong thấy nó như vậy thì trong lòng không khỏi xót xa, anh biết anh thật quá tàn nhẫn khi để nó một lần nữa trải qua cái cảm giác đáng sợ ấy. Nhưng không sao, anh sẽ bù đắp tất cả cho nó và hơn hết, anh đang ở bên cạnh nó.
" Mọi chuyện sẽ ổn, ba em đã trở về một cách kì diệu vì thế ba em nhất định có thể qua khỏi " - Dương Đình Phong ôm chặt lấy Diệp Bối Bối trấn an.
Diệp Bối Bối chỉ biết gục đầu lên người con trai trước mặt và khóc, cảm nhận sự ấm áp của anh.
Triệu Thiên Vũ chứng kiến toàn bộ, lẳng lặng đi ra bên ngoài. Cao Viễn Minh thấy vậy cũng đi theo, Lần lượt Hạo Nhất Nam và Mộc Quế Chi cũng đi theo sau hai người.
Dừng lại ở một ghế đá, Triệu Thiên Vũ ngồi xuống, hắn cũng không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì, hắn chỉ là đang cảm thấy rối bời. Nhìn thấy nó đau khổ như vậy, trái tim hắn cũng giống như bị bóp nghẹn.
" Sao vậy? Đau lòng rồi sao? " - Cao Viễn Minh bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Triệu Thiên Vũ không trả lời anh, xa xăm nhìn ra khoảng sân rộng lớn. Mộc Quế Chi và Hạo Nhất Nam cũng bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, thật thoải mái, không khí bên trong ngột ngạt đến mức muốn ngạt thở.
" Mọi người có nghĩ tới việc sẽ nói sự thật cho Bối Bối không? " - Giữa bầu không khí yên ắng, Mộc Quế Chi đột nhiên nói.
Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam đều nhìn sang cô, vẻ mặt có gì đó khó hiểu.
" Theo tôi thấy chúng ta muốn bảo vệ cô ấy nhưng lại đang gián tiếp làm cô ấy khắc sâu nỗi đau này hơn. Chẳng có biện pháp nào có thể làm người ta vượt qua nỗi đau ngoài việc phải đối diện nó " - Mộc Quế Chi nói, trong chất giọng lại chất chưa nhiều tâm tư.
" Tiểu Vũ, cậu thấy sao? " - Cao Viễn Minh đột nhiên quay sang nhìn Triệu Thiên Vũ
" Mọi người không thắc mắc tới sự xuất hiện của Bác Diệp giả mạo sao? " - Hạo Nhất Nam nhíu mày nói.
" Có chuyện này.. thực ra, Người giả mạo bác Diệp là do Dương Đình Phong đưa tới, hắn ta đang muốn thông qua việc này có thể xoay chuyển tình cảm của Tiểu Bối. Nói một cách tích cực là không có ý xấu " - Cao Viễn Minh nhàn nhạt nói - " Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao bác Lâm lại gấp rút tìm Hàn Vũ như vậy, bây giờ người thân thiết với Tiểu Bối cũng chỉ có cậu ta, bác Lâm chắc đã đoán trước sẽ có một ngày sự thật bại lộ "
" Anh Thiên Minh là Hàn Vũ chứ còn là ai mà phải đi tìm chứ " - Hạo Nhất Nam lên tiếng.
" Theo như bác Lâm kể, Hàn Vũ đã qua Mĩ để nhận lại ba, rất lâu về sau bác Diệp đã gặp lại Hàn Vũ ở quán bar Rose, trước khi trút hơi thở cuối cùng, bác đã bảo bác Lâm tìm Hàn Vũ " - Cao Viễn Minh nói - " Nhưng thời điểm đó anh Thiên Minh vẫn chưa về nước... tôi lại có suy nghĩ, Tiểu Vũ mới chính là Hàn Vũ "
" Cái gì? " - Hạo Nhất Nam nhíu mày
" Tiểu Vũ, sao cậu không hỏi ba mẹ cậu? " - Mộc Quế Chi nêu ra ý kiến
" Họ đã có ý dấu đi quá khứ của Tiểu Vũ thì sẽ không dễ dàng nói ra như vậy " - Cao Viễn Minh trả lời
" Ai mới là Hàn Vũ, không quan trọng. Quan trọng là trái tim cô ấy thuộc về ai thì chính là người để cô ấy có thể dựa vào. Về phần cô ấy, bằng mọi giá tôi sẽ bảo vệ cô ấy " - Triệu Thiên Vũ lên tiếng rồi đứng dậy rời đi. Chỉ còn ba người bọn họ, Hạo Nhất Nam khẽ thở dài:
" Mọi chuyện sao càng ngày càng phức tạp vậy? Chuyện của Tiểu Bối còn chưa xong lại tới Tiểu Vũ rồi Hàn Vũ... axx " - Hạo Nhất Nam vò đầu
" Cậu ấy chắc bây giờ còn rối bời hơn chúng ta " - Mộc Quế Chi khẽ nói.
" Có lẽ chính cậu ta cũng không dám thừa nhận, Hàn Vũ cũng là một người đáng thương. Haiz, hai đứa em này... " - Cao Viễn Minh thở dài, cuối cùng anh vẫn phải nên làm gì đó thôi.
***
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong 12 tiếng đồng hồ, chiếc đèn trước cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng chuyển màu. Một cô y tá bước ra, Diệp Bối Bối như có một sức mạnh vô hình, nó bật dậy nắm lấy tay y tá nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng, chất giọng như van xin một điều gì đó...
" Y tá, ba tôi sao rồi? Làm ơn hãy nói rằng ông ấy không sao cả! Làm ơn.. " - Diệp Bối Bối bám víu lấy bàn tay cô y tá như một chiếc phao cứu nó trong lúc này.
" Xin chị hãy bình tĩnh. Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng có tỉnh lại hay không vẫn phải dựa vào ý chí của bệnh nhân. " - Cô y tá nói rồi quay người bước vào.
Trần Lâm lúc này mới bước tới vỗ nhẹ vào vai Diệp Bối Bối:
" Mọi chuyện nhất định sẽ ổn cả thôi. Tiểu Bối, bây giờ cháu phải mạnh mẽ lên, cháu phải làm điểm tựa cho ba cháu, hi vọng ông ấy có thể sớm tỉnh lại "
Diệp Bối Bối chỉ gật nhẹ đầu, mắt vẫn hướng vào cửa phòng phẫu thuật.
" Tiểu Bối, em đã mệt mỏi rồi, bây giờ anh đưa em về nghỉ ngơi trước " - Dương Đình Phong nhìn xuống Diệp Bối Bối lo lắng
" Em không sao, em muốn ở lại đây với ba " - Diệp Bối Bối lắc đầu
Cao Viễn Minh, Mộc Quế Chi cùng Hạo Nhất Nam cùng lúc bước vào, Mộc Quế Chi khẽ lên tiếng:
" Cuộc phẫu thuật thành công chứ? "
" Trước mắt là cuộc phẫu thuật đã thành công, bây giờ chỉ hi vọng bác ấy sẽ sớm tỉnh lại " - Trần Lập Thành trả lời.
" Vậy thì tốt rồi, Tiểu Bối, cô phải lạc quan lên " - Mộc Quế Chi lên tiếng an ủi nó.
" Đã có thông tin về người lái xe tải đâm trúng bác ấy chưa ạ? " - Hạo Nhất Nam lên tiếng
" Phía công an vẫn đang điều tra, tên đó sau khi gây án đã bỏ trốn " - Trần Lâm nheo mắt nói.
" Mọi người đều mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ ở lại cùng Tiểu Bối, bây giờ trời cũng đã tối rồi " - Dương Đình Phong đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói.
Nhìn vẻ mặt Trần Lâm có chút chần chừ, Diệp Bối Bối nhìn Trần Lâm với dáng vẻ mệt mỏi:
" Bác cứ về nghỉ ngơi đi, ở đây đông cũng không làm được gì, ngày mai bác lại vào thay cháu. "
" Tiểu Bối nói phải đấy, để cháu đưa hai người về " - Cao Viễn Minh cũng thêm lời.
" Thôi được rồi, cậu Đình Phong, chăm sóc Tiểu Bối nhé " - Trần Lâm nhìn Dương Đình Phong ánh mắt xa lạ, xưng hô của ông cũng thay đổi. Dương Đình Phong chỉ khẽ gật đầu. Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn Diệp Bối Bối và Dương Đình Phong vẫn ngồi ở ghế chờ. Dương Đình Phong đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy đầu nó dựa vào vai anh, tay vẫn ôm chặt lấy nó an ủi.
***
Một ngày mới đã bắt đầu, không khí lạnh đã tràn về, hắn cũng không tới trường mà đi tới công ty của Triệu Thiên Minh.
Triệu Thiên Minh công việc có vẻ bận rộn, vừa bước vào cổng công ty, hắn đã nhìn thấy Triệu Thiên Minh đang xem xét giấy tờ do một cô nhân viên mang tới. Triệu Thiên Vũ cười nhẹ, đang định bụng bước về phía anh thì một cô nhân viên tiến tới cúi đầu chào:
" Chào anh, anh có việc gì cần giúp đỡ không ạ? "
Tiếng cô nhân viên vừa ngắt là lúc Triệu Thiên Minh nhìn lên, bắt gặp Triệu Thiên Vũ, anh có chút bất ngờ đưa tập hồ sơ cho trợ lý rồi tiến về phía Triệu Thiên Vũ:
" Tiểu Vũ, hôm nay em không phải tới trường sao? "
" Công ty hai cũng không cách nhà mình quá xa nhưng hôm nay em mới tới tham quan được, hai không chào đón sao? " - Triệu Thiên Vũ cười nhẹ nhưng cũng làm không ít những cô gái ở đây phải xao xuyến.
" Vậy thì hôm nay hai phải hủy hết lịch trình để dẫn em tham quan công ty mới được " - Triệu Thiên Minh cũng bật cười - " Được rồi, lên phòng hai đi " - Triệu Thiên Minh nói rồi quay sang nhìn trợ lý - " Gọi giúp tôi hai tách cà phê nóng "
Nói rồi anh dẫn Triệu Thiên Vũ đến thang máy VIP dành riêng cho lãnh đạo, hai người vừa đi thì tiếng xì xào về em trai của Tổng Giám đốc lại bùng nổ.
" Đấy là em trai của Tổng Giám đốc của chúng ta sao? Đẹp trai quá "
" Wow, hai người bọn họ ai cũng thật đẹp "
pla pla...
Quay lại với Triệu Thiên Vũ, hắn tham quan một chút phòng làm việc của anh trai mình cho đến lúc nhân viên mang vào hai li cafe nóng, Triệu Thiên Vũ mới bước tới ngồi xuống ghế sofa.
" Sao? Hôm nay tới tìm hai không phải chỉ muốn tham quan công ty thôi chứ? " - Triệu Thiên Minh cười nhẹ. Anh quá hiểu em trai mình, đối với những việc liên quan đến kinh doanh, hắn đều không hứng thú.
Triệu Thiên Vũ cười nhẹ, nhấp một chút cafe rồi nhìn Triệu Thiên Minh vào thẳng vấn đề:
" Hai còn muốn dành lại Diệp Bối Bối từ tay tên Đình Phong kia không? "
Triệu Thiên Minh có chút bất ngờ trước câu hỏi của Triệu Thiên Vũ, anh nhìn hắn khó hiểu.
" Em muốn giúp hai " - Triệu Thiên Vũ cũng nhìn lên nói.
" Sao tự nhiên hôm nay em lại đề cập đến vấn đề này? "
" Bác Diệp vừa gặp tai nạn, đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa thể tịnh lại "
" Cái gì? " - Triệu Thiên Minh bàng hoàng nhìn Triệu Thiên Vũ như không tin vào tai mình.
" Có điều, ông ấy chỉ là người mạo danh. Bác Diệp thực sự đã mất sau tai nạn hơn hai năm trước. Ông ta là người do Đình Phong đưa tới " - Triệu Thiên Vũ nói với Triệu Thiên Minh
" Vậy...vậy... " - Triệu Thiên Minh lắp bắp không nói nên lời.
" Em sẽ giúp hai, đưa cô ấy trở về bên hai.." - Triệu Thiên Vũ cúi đầu nói.
" Thực sự hai cũng đang chiến đấu vì cô ấy... Công ty của chúng ta đang thu mua tập đoàn Diệp Thị, Đình Phong đang là người điều hành tập đoàn dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Đinh. Cả hai và Đình Phong đều đang trải qua cuộc chiến cam go nhất " - Triệu Thiên Minh khẽ thở dài ngả người ra phía sau thành ghế.
" Thì ra suốt thời gian qua hai cắm đầu vào việc của công ty là vì điều này. Được rồi, em sẽ giúp hai " - Triệu Thiên Vũ khẽ nói.
" Tiểu Vũ, cảm ơn em... " - Triệu Thiên Minh quay lên nhìn Triệu Thiên Vũ nói.
Triệu Thiên Vũ chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu:
" Em có việc phải đi rồi "
" Vừa mới tới đã đi rồi sao? " - Triệu Thiên Minh nhíu mày
" Em cũng biết hai bận rộn mà " - Triệu Thiên Vũ cười nhẹ rồi đứng dậy tạm biệt Triệu Thiên Minh sau đó một mình tới một nơi nào đó...
Đã vào buổi trưa nhưng sương mù phủ xuống trắng xóa mang theo một chút hơi lạnh, Triệu Thiên Vũ bước dài trên thảm cỏ xanh mướt, tiến tới trước hai ngôi mộ nằm kề bên nhau, Triệu Thiên Vũ đặt hai bó hoa xuống hai ngôi mộ rồi đứng trước ngôi mộ ghi rõ ba chữ Diệp Thiên Tùng.. hắn lặng lẽ cúi đầu xuống.
" Bác, cháu là Triệu Thiên Vũ, chúng ta đã có duyên gặp nhau một lần rồi, bác có nhớ cháu không? "
Triệu Thiên Vũ nhắm mắt lại, như một sự tưởng niệm, hôm nay hắn tới đây chính là trong lòng đã biết được bản thân muốn làm gì tiếp theo.
" Hi vọng cháu có thể thay bác làm được một việc gì đó cho Tiểu Bối "
Triệu Thiên Vũ nhẹ giọng rồi cúi gập người xuống như một lời tạm biệt. Đang có ý định quay người đi thì Triệu Thiên Vũ bỗng bị thu hút bởi một ngôi mộ nằm ở gần đó, không cách xa hai ngôi mộ này là bao, Triệu Thiên Vũ tò mò bước thêm vào bước về phía ngôi mộ ấy. Cái tên " Kiều Khanh " để lại trong lòng hắn một cái gì đó rất là nôn nao.
Đứng một lúc, Triệu Thiên Vũ quay người bước đi.
***
Hai TUẦN SAU
Quay lại với Diệp Bối Bối, trong căn phòng đặc biệt mà Dương Đình Phong đã thuê cho Diệp Thiên Tùng, Diệp Bối Bối ngày ngày đều tới đây trò chuyện với ông, hi vọng ông có thể nghe thấy tiếng nói của nó và nhanh chóng tỉnh lại.
" Tiểu Bối, đã trưa rồi, cháu đã chăm sóc ông ấy cả đêm rồi, bây giờ cháu đi ăn gì đó đi. " - Trần Lâm lo lắng nhìn Diệp Bối Bối
" Cháu không đói, bác đi ăn đi, cũng trễ lắm rồi " - Diệp Bối Bối lắc đầu nhìn Trần Lâm rồi nói, bàn tay vô thức cầm lấy bàn tay của Diệp Thiên Tùng, một ngón tay của ông cử động nhẹ, Diệp Bối Bối mở to mắt nhìn xuống, thực sự là nó đã cảm nhận được...
" Ba.. ba cháu vừa cử động ngón tay... " - Diệp Bối Bối vừa vui mừng vừa nắm chặt lấy tay Diệp Thiên Tùng nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm nghe vậy cũng vội ngồi dậy tiến về phía nó.
" Bác ở lại với ba cháu, cháu đi gọi bác sĩ " - Diệp Bối Bối vội vàng chạy đi. Trần Lâm nắm chặt lấy tay Diệp Thiên Tùng thầm cầu nguyện..
" Đừng để chuyện năm xưa tái diễn một lần nữa... Tôi tin ông sẽ làm được mà "
Cuối cùng sau hai tuần chờ đợi cũng đã có một tia hi vọng, Diệp Thiên Tùng đã có dấu hiệu hồi phục, quá trình bình phục đang rất tốt, Diệp Bối Bối một lần nữa lại có thêm hi vọng!
Diệp Bối Bối ngồi trước cánh cửa phòng cấp cứu, ôm chặt lấy chân mình, nó gục mặt xuống hai đầu gối cảm nhận sự đáng sợ của thời gian.
Một lần nữa, đứng trước cánh cửa này, nó cảm nhận được sự cô độc giữa trời đất, nó thực sự đã mệt mỏi rồi. Tại sao ông trời lại hết lần này đến lần khác dày vò tim can của nó như vậy?
Trần Lâm, Triệu Thiên Vũ, Cao Viễn Minh, Hạo Nhất Nam cùng Mộc Quế Chi và Trần Lập Thành mỗi người một thế đứng, ngồi khác nhau nhưng đều hướng nhìn nó. Đã 8 tiếng đồng hồ trôi qua, không một ai rời đi nhưng cũng không một ai dám tới gần nó.
Không gian yên tĩnh đến mức, mọi người có thể cảm nhận rõ bước chân của ai đó...
" Tiểu Bối... " - Dương Đình Phong hớt hải chạy tới, tất cả mọi người đều hướng lên nhìn anh. Anh từ từ bước tới phía Diệp Bối Bối, quỳ xuống trước mặt nó, một tay đặt nhẹ lên vai nó.
Diệp Bối Bối ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, gương mặt xinh đẹp của nó giàn giụa nước mắt.
" Ba... ba... " - Diệp Bối Bối nghẹn ngào nói không nên lời.
Dương Đình Phong thấy nó như vậy thì trong lòng không khỏi xót xa, anh biết anh thật quá tàn nhẫn khi để nó một lần nữa trải qua cái cảm giác đáng sợ ấy. Nhưng không sao, anh sẽ bù đắp tất cả cho nó và hơn hết, anh đang ở bên cạnh nó.
" Mọi chuyện sẽ ổn, ba em đã trở về một cách kì diệu vì thế ba em nhất định có thể qua khỏi " - Dương Đình Phong ôm chặt lấy Diệp Bối Bối trấn an.
Diệp Bối Bối chỉ biết gục đầu lên người con trai trước mặt và khóc, cảm nhận sự ấm áp của anh.
Triệu Thiên Vũ chứng kiến toàn bộ, lẳng lặng đi ra bên ngoài. Cao Viễn Minh thấy vậy cũng đi theo, Lần lượt Hạo Nhất Nam và Mộc Quế Chi cũng đi theo sau hai người.
Dừng lại ở một ghế đá, Triệu Thiên Vũ ngồi xuống, hắn cũng không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì, hắn chỉ là đang cảm thấy rối bời. Nhìn thấy nó đau khổ như vậy, trái tim hắn cũng giống như bị bóp nghẹn.
" Sao vậy? Đau lòng rồi sao? " - Cao Viễn Minh bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Triệu Thiên Vũ không trả lời anh, xa xăm nhìn ra khoảng sân rộng lớn. Mộc Quế Chi và Hạo Nhất Nam cũng bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, thật thoải mái, không khí bên trong ngột ngạt đến mức muốn ngạt thở.
" Mọi người có nghĩ tới việc sẽ nói sự thật cho Bối Bối không? " - Giữa bầu không khí yên ắng, Mộc Quế Chi đột nhiên nói.
Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam đều nhìn sang cô, vẻ mặt có gì đó khó hiểu.
" Theo tôi thấy chúng ta muốn bảo vệ cô ấy nhưng lại đang gián tiếp làm cô ấy khắc sâu nỗi đau này hơn. Chẳng có biện pháp nào có thể làm người ta vượt qua nỗi đau ngoài việc phải đối diện nó " - Mộc Quế Chi nói, trong chất giọng lại chất chưa nhiều tâm tư.
" Tiểu Vũ, cậu thấy sao? " - Cao Viễn Minh đột nhiên quay sang nhìn Triệu Thiên Vũ
" Mọi người không thắc mắc tới sự xuất hiện của Bác Diệp giả mạo sao? " - Hạo Nhất Nam nhíu mày nói.
" Có chuyện này.. thực ra, Người giả mạo bác Diệp là do Dương Đình Phong đưa tới, hắn ta đang muốn thông qua việc này có thể xoay chuyển tình cảm của Tiểu Bối. Nói một cách tích cực là không có ý xấu " - Cao Viễn Minh nhàn nhạt nói - " Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao bác Lâm lại gấp rút tìm Hàn Vũ như vậy, bây giờ người thân thiết với Tiểu Bối cũng chỉ có cậu ta, bác Lâm chắc đã đoán trước sẽ có một ngày sự thật bại lộ "
" Anh Thiên Minh là Hàn Vũ chứ còn là ai mà phải đi tìm chứ " - Hạo Nhất Nam lên tiếng.
" Theo như bác Lâm kể, Hàn Vũ đã qua Mĩ để nhận lại ba, rất lâu về sau bác Diệp đã gặp lại Hàn Vũ ở quán bar Rose, trước khi trút hơi thở cuối cùng, bác đã bảo bác Lâm tìm Hàn Vũ " - Cao Viễn Minh nói - " Nhưng thời điểm đó anh Thiên Minh vẫn chưa về nước... tôi lại có suy nghĩ, Tiểu Vũ mới chính là Hàn Vũ "
" Cái gì? " - Hạo Nhất Nam nhíu mày
" Tiểu Vũ, sao cậu không hỏi ba mẹ cậu? " - Mộc Quế Chi nêu ra ý kiến
" Họ đã có ý dấu đi quá khứ của Tiểu Vũ thì sẽ không dễ dàng nói ra như vậy " - Cao Viễn Minh trả lời
" Ai mới là Hàn Vũ, không quan trọng. Quan trọng là trái tim cô ấy thuộc về ai thì chính là người để cô ấy có thể dựa vào. Về phần cô ấy, bằng mọi giá tôi sẽ bảo vệ cô ấy " - Triệu Thiên Vũ lên tiếng rồi đứng dậy rời đi. Chỉ còn ba người bọn họ, Hạo Nhất Nam khẽ thở dài:
" Mọi chuyện sao càng ngày càng phức tạp vậy? Chuyện của Tiểu Bối còn chưa xong lại tới Tiểu Vũ rồi Hàn Vũ... axx " - Hạo Nhất Nam vò đầu
" Cậu ấy chắc bây giờ còn rối bời hơn chúng ta " - Mộc Quế Chi khẽ nói.
" Có lẽ chính cậu ta cũng không dám thừa nhận, Hàn Vũ cũng là một người đáng thương. Haiz, hai đứa em này... " - Cao Viễn Minh thở dài, cuối cùng anh vẫn phải nên làm gì đó thôi.
***
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong 12 tiếng đồng hồ, chiếc đèn trước cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng chuyển màu. Một cô y tá bước ra, Diệp Bối Bối như có một sức mạnh vô hình, nó bật dậy nắm lấy tay y tá nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng, chất giọng như van xin một điều gì đó...
" Y tá, ba tôi sao rồi? Làm ơn hãy nói rằng ông ấy không sao cả! Làm ơn.. " - Diệp Bối Bối bám víu lấy bàn tay cô y tá như một chiếc phao cứu nó trong lúc này.
" Xin chị hãy bình tĩnh. Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng có tỉnh lại hay không vẫn phải dựa vào ý chí của bệnh nhân. " - Cô y tá nói rồi quay người bước vào.
Trần Lâm lúc này mới bước tới vỗ nhẹ vào vai Diệp Bối Bối:
" Mọi chuyện nhất định sẽ ổn cả thôi. Tiểu Bối, bây giờ cháu phải mạnh mẽ lên, cháu phải làm điểm tựa cho ba cháu, hi vọng ông ấy có thể sớm tỉnh lại "
Diệp Bối Bối chỉ gật nhẹ đầu, mắt vẫn hướng vào cửa phòng phẫu thuật.
" Tiểu Bối, em đã mệt mỏi rồi, bây giờ anh đưa em về nghỉ ngơi trước " - Dương Đình Phong nhìn xuống Diệp Bối Bối lo lắng
" Em không sao, em muốn ở lại đây với ba " - Diệp Bối Bối lắc đầu
Cao Viễn Minh, Mộc Quế Chi cùng Hạo Nhất Nam cùng lúc bước vào, Mộc Quế Chi khẽ lên tiếng:
" Cuộc phẫu thuật thành công chứ? "
" Trước mắt là cuộc phẫu thuật đã thành công, bây giờ chỉ hi vọng bác ấy sẽ sớm tỉnh lại " - Trần Lập Thành trả lời.
" Vậy thì tốt rồi, Tiểu Bối, cô phải lạc quan lên " - Mộc Quế Chi lên tiếng an ủi nó.
" Đã có thông tin về người lái xe tải đâm trúng bác ấy chưa ạ? " - Hạo Nhất Nam lên tiếng
" Phía công an vẫn đang điều tra, tên đó sau khi gây án đã bỏ trốn " - Trần Lâm nheo mắt nói.
" Mọi người đều mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ ở lại cùng Tiểu Bối, bây giờ trời cũng đã tối rồi " - Dương Đình Phong đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói.
Nhìn vẻ mặt Trần Lâm có chút chần chừ, Diệp Bối Bối nhìn Trần Lâm với dáng vẻ mệt mỏi:
" Bác cứ về nghỉ ngơi đi, ở đây đông cũng không làm được gì, ngày mai bác lại vào thay cháu. "
" Tiểu Bối nói phải đấy, để cháu đưa hai người về " - Cao Viễn Minh cũng thêm lời.
" Thôi được rồi, cậu Đình Phong, chăm sóc Tiểu Bối nhé " - Trần Lâm nhìn Dương Đình Phong ánh mắt xa lạ, xưng hô của ông cũng thay đổi. Dương Đình Phong chỉ khẽ gật đầu. Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn Diệp Bối Bối và Dương Đình Phong vẫn ngồi ở ghế chờ. Dương Đình Phong đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy đầu nó dựa vào vai anh, tay vẫn ôm chặt lấy nó an ủi.
***
Một ngày mới đã bắt đầu, không khí lạnh đã tràn về, hắn cũng không tới trường mà đi tới công ty của Triệu Thiên Minh.
Triệu Thiên Minh công việc có vẻ bận rộn, vừa bước vào cổng công ty, hắn đã nhìn thấy Triệu Thiên Minh đang xem xét giấy tờ do một cô nhân viên mang tới. Triệu Thiên Vũ cười nhẹ, đang định bụng bước về phía anh thì một cô nhân viên tiến tới cúi đầu chào:
" Chào anh, anh có việc gì cần giúp đỡ không ạ? "
Tiếng cô nhân viên vừa ngắt là lúc Triệu Thiên Minh nhìn lên, bắt gặp Triệu Thiên Vũ, anh có chút bất ngờ đưa tập hồ sơ cho trợ lý rồi tiến về phía Triệu Thiên Vũ:
" Tiểu Vũ, hôm nay em không phải tới trường sao? "
" Công ty hai cũng không cách nhà mình quá xa nhưng hôm nay em mới tới tham quan được, hai không chào đón sao? " - Triệu Thiên Vũ cười nhẹ nhưng cũng làm không ít những cô gái ở đây phải xao xuyến.
" Vậy thì hôm nay hai phải hủy hết lịch trình để dẫn em tham quan công ty mới được " - Triệu Thiên Minh cũng bật cười - " Được rồi, lên phòng hai đi " - Triệu Thiên Minh nói rồi quay sang nhìn trợ lý - " Gọi giúp tôi hai tách cà phê nóng "
Nói rồi anh dẫn Triệu Thiên Vũ đến thang máy VIP dành riêng cho lãnh đạo, hai người vừa đi thì tiếng xì xào về em trai của Tổng Giám đốc lại bùng nổ.
" Đấy là em trai của Tổng Giám đốc của chúng ta sao? Đẹp trai quá "
" Wow, hai người bọn họ ai cũng thật đẹp "
pla pla...
Quay lại với Triệu Thiên Vũ, hắn tham quan một chút phòng làm việc của anh trai mình cho đến lúc nhân viên mang vào hai li cafe nóng, Triệu Thiên Vũ mới bước tới ngồi xuống ghế sofa.
" Sao? Hôm nay tới tìm hai không phải chỉ muốn tham quan công ty thôi chứ? " - Triệu Thiên Minh cười nhẹ. Anh quá hiểu em trai mình, đối với những việc liên quan đến kinh doanh, hắn đều không hứng thú.
Triệu Thiên Vũ cười nhẹ, nhấp một chút cafe rồi nhìn Triệu Thiên Minh vào thẳng vấn đề:
" Hai còn muốn dành lại Diệp Bối Bối từ tay tên Đình Phong kia không? "
Triệu Thiên Minh có chút bất ngờ trước câu hỏi của Triệu Thiên Vũ, anh nhìn hắn khó hiểu.
" Em muốn giúp hai " - Triệu Thiên Vũ cũng nhìn lên nói.
" Sao tự nhiên hôm nay em lại đề cập đến vấn đề này? "
" Bác Diệp vừa gặp tai nạn, đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa thể tịnh lại "
" Cái gì? " - Triệu Thiên Minh bàng hoàng nhìn Triệu Thiên Vũ như không tin vào tai mình.
" Có điều, ông ấy chỉ là người mạo danh. Bác Diệp thực sự đã mất sau tai nạn hơn hai năm trước. Ông ta là người do Đình Phong đưa tới " - Triệu Thiên Vũ nói với Triệu Thiên Minh
" Vậy...vậy... " - Triệu Thiên Minh lắp bắp không nói nên lời.
" Em sẽ giúp hai, đưa cô ấy trở về bên hai.." - Triệu Thiên Vũ cúi đầu nói.
" Thực sự hai cũng đang chiến đấu vì cô ấy... Công ty của chúng ta đang thu mua tập đoàn Diệp Thị, Đình Phong đang là người điều hành tập đoàn dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Đinh. Cả hai và Đình Phong đều đang trải qua cuộc chiến cam go nhất " - Triệu Thiên Minh khẽ thở dài ngả người ra phía sau thành ghế.
" Thì ra suốt thời gian qua hai cắm đầu vào việc của công ty là vì điều này. Được rồi, em sẽ giúp hai " - Triệu Thiên Vũ khẽ nói.
" Tiểu Vũ, cảm ơn em... " - Triệu Thiên Minh quay lên nhìn Triệu Thiên Vũ nói.
Triệu Thiên Vũ chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu:
" Em có việc phải đi rồi "
" Vừa mới tới đã đi rồi sao? " - Triệu Thiên Minh nhíu mày
" Em cũng biết hai bận rộn mà " - Triệu Thiên Vũ cười nhẹ rồi đứng dậy tạm biệt Triệu Thiên Minh sau đó một mình tới một nơi nào đó...
Đã vào buổi trưa nhưng sương mù phủ xuống trắng xóa mang theo một chút hơi lạnh, Triệu Thiên Vũ bước dài trên thảm cỏ xanh mướt, tiến tới trước hai ngôi mộ nằm kề bên nhau, Triệu Thiên Vũ đặt hai bó hoa xuống hai ngôi mộ rồi đứng trước ngôi mộ ghi rõ ba chữ Diệp Thiên Tùng.. hắn lặng lẽ cúi đầu xuống.
" Bác, cháu là Triệu Thiên Vũ, chúng ta đã có duyên gặp nhau một lần rồi, bác có nhớ cháu không? "
Triệu Thiên Vũ nhắm mắt lại, như một sự tưởng niệm, hôm nay hắn tới đây chính là trong lòng đã biết được bản thân muốn làm gì tiếp theo.
" Hi vọng cháu có thể thay bác làm được một việc gì đó cho Tiểu Bối "
Triệu Thiên Vũ nhẹ giọng rồi cúi gập người xuống như một lời tạm biệt. Đang có ý định quay người đi thì Triệu Thiên Vũ bỗng bị thu hút bởi một ngôi mộ nằm ở gần đó, không cách xa hai ngôi mộ này là bao, Triệu Thiên Vũ tò mò bước thêm vào bước về phía ngôi mộ ấy. Cái tên " Kiều Khanh " để lại trong lòng hắn một cái gì đó rất là nôn nao.
Đứng một lúc, Triệu Thiên Vũ quay người bước đi.
***
Hai TUẦN SAU
Quay lại với Diệp Bối Bối, trong căn phòng đặc biệt mà Dương Đình Phong đã thuê cho Diệp Thiên Tùng, Diệp Bối Bối ngày ngày đều tới đây trò chuyện với ông, hi vọng ông có thể nghe thấy tiếng nói của nó và nhanh chóng tỉnh lại.
" Tiểu Bối, đã trưa rồi, cháu đã chăm sóc ông ấy cả đêm rồi, bây giờ cháu đi ăn gì đó đi. " - Trần Lâm lo lắng nhìn Diệp Bối Bối
" Cháu không đói, bác đi ăn đi, cũng trễ lắm rồi " - Diệp Bối Bối lắc đầu nhìn Trần Lâm rồi nói, bàn tay vô thức cầm lấy bàn tay của Diệp Thiên Tùng, một ngón tay của ông cử động nhẹ, Diệp Bối Bối mở to mắt nhìn xuống, thực sự là nó đã cảm nhận được...
" Ba.. ba cháu vừa cử động ngón tay... " - Diệp Bối Bối vừa vui mừng vừa nắm chặt lấy tay Diệp Thiên Tùng nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm nghe vậy cũng vội ngồi dậy tiến về phía nó.
" Bác ở lại với ba cháu, cháu đi gọi bác sĩ " - Diệp Bối Bối vội vàng chạy đi. Trần Lâm nắm chặt lấy tay Diệp Thiên Tùng thầm cầu nguyện..
" Đừng để chuyện năm xưa tái diễn một lần nữa... Tôi tin ông sẽ làm được mà "
Cuối cùng sau hai tuần chờ đợi cũng đã có một tia hi vọng, Diệp Thiên Tùng đã có dấu hiệu hồi phục, quá trình bình phục đang rất tốt, Diệp Bối Bối một lần nữa lại có thêm hi vọng!
Danh sách chương