Khi điều tra xong hai người này đã là mười hai giờ đêm.

Con phố vốn nhộn nhịp, lúc này đã trở nên yên tĩnh đi nhiều. Lá cây ngô đồng che ngọn đèn ven đường, bóng cây loang lổ kết hợp với ánh sáng dịu nhẹ, trút xuống tấm kính chắn gió.

Khuôn mặt của Vân Miểu bị ánh sáng kia chiếu lúc sáng lúc tối.

Cô dựa vào ghế lái phụ, giơ tay xoa mi tâm: “Vương Húc cho Trương Quỳnh Quỳnh năm mươi nghìn tệ, Dư Hách cho cô ta bốn mươi nghìn tệ, hai người cộng lại vẫn không đủ số nợ ba triệu tệ kia của cô ta.”

Lục Chinh: “Ừ, số tiền còn lại chắc là người kia cho.”

Vân Miểu: “Nguồn tiền lớn như vậy, chắc chắn sẽ không dùng tiền mặt, online thì nhất định sẽ có lịch sử chuyển khoản.”

Lục Chinh: “Ngày mai chúng ta đến ngân hàng điều tra.”

Vân Miểu thở dài: “Còn một điểm rất kỳ lạ.”

“Hả?”

Vân Miểu: “Giả dụ hung thủ chính là đại gia bí ẩn kia, tại sao ông ta phải ba tháng sau mới muốn giết cô ta chứ? Động cơ là gì? Lẽ nào Trương Quỳnh Quỳnh lại lừa gạt ông ta? Hay là lần này Trương Quỳnh Quỳnh chạm vào giới hạn của ông ta? Khiến ông ta không thể nhẫn nhịn được nữa?”

Lục Chinh mím môi, đây cũng là điều anh thắc mắc.

“Tống Đình nói Vương Húc bởi vì chuyện bị lừa gạt mà đến Ngoạn Hào gây chuyện, bị người kia đè xuống. Lúc nãy khi chúng ta nói chuyện với Vương Húc, trong mắt anh ta có sự tránh né rõ ràng, anh ta đang nói dối.”

Con ngươi Lục Chinh đen nhánh: “Bởi vì sợ hãi.”

Vân Miểu: “Ừ.”

Đó chắc là người không thể đắc tội. Người như thế nào lại khiến ông chủ của tập đoàn Khang Lệ sợ hãi chứ?

Lúc này, Lưu Vũ gọi điện tới, Lục Chinh nhấn nghe, giọng nói nhanh chóng truyền ra từ máy phát trong xe.

“Lão đại, bọn tôi phát hiện được cái khay, ly thủy tinh bị vỡ, chai rượu và cả một bộ đồng phục nhân viên bị vứt trong bãi rác gần đấy.”

Lục Chinh: “Đã xác nhận với người của Ngoạn Hào chưa?”

Lưu Vũ: “Đã xác nhận rồi, đồ đạc đều là của bọn họ, vừa mới đưa đến bộ phận kỹ thuật, còn đang chờ kết quả. Dựa vào những món đồ này, khi đó chắc nghi phạm đã giả dạng thành nhân viên bán rượu, đưa rượu cho nạn nhân uống thử…”

Vân Miểu nghe vậy, cau mày nói: “Giả dạng thành nhân viên bán rượu?”

Lưu Vũ nghe thấy giọng nói của Vân Miểu thì hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã cảm thấy bình thường. Dạo gần đây hai người này giống hệt như cặp song sinh dính liền vậy: “Tôi nghi ngờ có thể trước đây bọn họ không hề quen biết nhau.”

Vân Miểu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Không đúng, hung thủ và nạn nhân chắc chắn quen biết. Sau khi Trương Quỳnh Quỳnh chết, hung thủ còn thiết lập lại điện thoại của cô ấy như lúc mới xuất xưởng.”

Lưu Vũ tặc lưỡi: “Nếu như quen biết, tại sao ông ta phải giả dạng thành nhân viên bán rượu? Làm điều vô bổ.”

Vân Miểu: “Có lẽ còn nguyên nhân khác.”

Bỗng nhiên Lục Chinh chen vào một câu: “Sắp xếp người đi canh chừng Vương Húc.”

Lưu Vũ: “Vương Húc có vấn đề à?”

Lục Chinh: “Tạm thời cứ canh chừng trước.” Dựa vào những bằng chứng nắm được trước mắt, chỉ có Vương Húc biết đại gia bí ẩn kia là ai.

Sau khi tắt điện thoại, trong xe lại rơi vào yên tĩnh.

Buổi tối, trong máy phát thanh của xe đang phát một bài hát khá lâu đời. Vân Miểu nhắm mắt, mấy lời khai của nhân chứng giống hệt như bộ phim phát lại trong đầu cô.

Một lúc sau, bỗng nhiên cô nói thì thầm: “Không hiểu được, hung thủ cố ý giả dạng thành nhân viên bán rượu, chắc là muốn để một người không quen biết ông ta uống rượu, nhưng rõ ràng Trương Quỳnh Quỳnh và ông ta có quen biết, ý nghĩa khi ông ta làm như vậy nằm ở đâu…”

Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Lục Chinh.

Cảm xúc của anh gợn sóng, ngay cả bàn tay cầm vô lăng cũng run lên.

Vân Miểu cảm nhận được xe chạy lệch hướng rõ ràng, cũng may tốc độ của bọn họ không nhanh, xe trên đường cũng không nhiều.

Cô nghiêng đầu nhìn Lục Chinh: “Anh sao thế?”

Trong mắt Lục Chinh lóe lên ánh sáng u ám, anh xoa đầu cô: “Không có gì.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu cười: “Chắc chắn là anh mệt quá rồi, hay là đổi sang em lái nhé?”

Lục Chinh: “Không cần đâu, em ngủ chút đi.”

Vân Miểu ngáp một cái: “Còn khách sáo với em cái gì chứ? Đợi sau này anh già, em còn phải đẩy xe lăn đưa anh ra ngoài chơi nữa đó.”

Lục Chinh: “Đẩy anh ra ngoài chơi?”

Vân Miểu: “Phải đó, khi anh chín mươi tuổi, em mới tám mươi mốt, chắc chắn chạy nhanh hơn anh.”

Lục Chinh cong môi: “Nghe vậy, anh quả thực chiếm không ít hời của em rồi.”

Vân Miểu nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp: “Anh biết là tốt, sau này biểu hiện cho tốt vào.”

Lục Chinh: “Được đấy, vì sau này em đồng ý đẩy chú ra ngoài chơi.”

Vân Miểu tưởng tượng một chút, rồi bật cười.

Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Lục Chinh lấy áo khoác ở ghế sau lên, đưa cho Vân Miểu làm chăn: “Ngủ chút đi.”

Vân Miểu nhận lấy, ngửi quần áo của anh.

Lục Chinh nhướng mày, anh hỏi: “Em đang ngửi gì thế?”

Vân Miểu: “Mùi trên quần áo của anh.”

Lục Chinh: “Có mùi gì?”

Vân Miểu: “Vân Chinh mang quần áo của chúng ta giặt chung rồi, mùi trên quần áo của anh và mùi trên đồ ngủ của em giống nhau, có một ảo giác như thành công vấy bẩn anh vậy.”

Lục Chinh nắm bắt từ ngữ quan trọng trong câu nói của cô: “Ồ? Vấy bẩn?”

Vân Miểu ho một cái, vành tai hơi phiếm hồng, cô dứt khoát không thèm quan tâm tới anh, nhắm mắt giả vờ ngủ say, mí mắt chuyển động.

Lục Chinh đưa tay qua, nắm lấy ngón tay cô, xoa một cách mờ ám: “Miểu Miểu, anh sửa lại một chút, là anh cam tâm tình nguyện, không gọi là vấy bẩn.”

Vân Miểu: “...”

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Miểu và Lục Chinh đi tới ngân hàng.

Trương Quỳnh Quỳnh không giỏi trong việc quản lý tài sản, thẻ ngân hàng do cô ta đứng tên có hơi nhiều, bọn họ phải chạy hết bảy tám ngân hàng mới tìm được thẻ cô ta chuyên dùng để nhận tiền. Dòng tiền ngân hàng trong nửa năm gần đây được in ra hẳn mười trang, chi chít chữ.

Vân Miểu nhìn xuống dưới, nhanh chóng tìm được lịch sử chuyển khoản của Vương Húc và Dư Hách, thời gian chuyển khoản đều vào giữa tháng tư.

Lịch sử chuyển khoản hơn hai triệu tệ kia nằm ở cuối tháng tư, cách hai khoản tiền trước đó mười mấy ngày. Trong thời gian đó còn trộn lẫn mười mấy khoản tiền vào tài khoản, từ mấy ngàn đến mấy chục ngàn tệ.

Trong mười mấy ngày từ giữa tháng tư đến cuối tháng tư, có lẽ Trương Quỳnh Quỳnh vẫn đang gom tiền khắp nơi.

Cuối cùng đi tìm người kia chắc là hạ sách cuối cùng, hoặc là thật sự đã đi tới đường cùng rồi.

Bản thân Trương Quỳnh Quỳnh cũng biết đó là người mình không thể đụng vào được.

Vân Miểu ngày càng tò mò, đó là người như thế nào?

Lục Chinh bảo người điều tra thông tin của tài khoản kia, đó là một ngân hàng ở nước ngoài, quyền hạn trong nước không thể điều tra được chủ tài khoản là ai, manh mối đến đây lại đứt rồi.

Ánh mắt Vân Miểu ảm đạm trong giây lát: “Ông ta rất cẩn thận, cũng rất gian xảo.” Nói không chừng, bắt đầu từ ngày ông ta chuyển tiền thì đã nghĩ đến bước này rồi.

Lục Chinh vỗ vai Vân Miểu: “Không có cách phạm tội nào không lộ sơ hở cả, chỉ cần đã từng xảy ra thì nhất định sẽ để lại dấu vết, chẳng qua là vẫn chưa bị chúng ta tìm thấy mà thôi.”

Giọng điệu của anh kiên định khiến Vân Miểu bị lây nhiễm, cong môi cười.

Lục Chinh lại lái xe trở về đội.

Thời tiết quá nóng, lúc này vẫn chưa đến trưa mà mặt đất đã nóng đến mức có thể chiên trứng rồi. Ve sầu ở trên cây phát ra tiếng kêu dài chói tai.

Xe Wrangler màu đen vừa dừng lại, xe của Lưu Vũ cũng lái vào trong.

Anh ta nhảy xuống xe, thấy Lục Chinh và Vân Miểu đều ở đây thì dừng bước, chào hỏi: “Lão đại, cô Kha.”

Lục Chinh: “Phía Vương Húc thế nào rồi?”

Lưu Vũ chống hông, thở dài: “Người của chúng ta vẫn đang canh chừng, tạm thời không có thông tin gì.”

Vân Miểu đi theo Lục Chinh đến bộ phận kỹ thuật một chuyến.

Ly rượu và chai rượu mà tối qua đám người Lưu Vũ mang tới đã xét nghiệm rồi, bên trong rượu có natri hydroxit nồng độ cao. Trên ly thủy tinh và chai rượu không tìm thấy bất cứ dấu vân tay nào, ngay cả của Trương Quỳnh Quỳnh cũng không có.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hiển nhiên hung thủ cố tình xử lý những món đồ kia rồi mới vứt đi.

Tài liệu mà ngày hôm trước mang về từ hiện trường đều ở đây.

Vân Miểu nhìn một loạt.

Tầm mắt của cô dừng lại trên điện thoại của Trương Quỳnh Quỳnh, điện thoại là vật chứng nên được đựng vào trong túi nhựa trong suốt, dấu vân tay bên trên cũng bị hung thủ xử lý mất rồi.

Điện thoại vẫn còn pin, Vân Miểu mở màn hình lên. Bởi vì đã thiết lập lại máy như mới xuất xưởng, nên không còn mật khẩu mở máy nữa. Bên trong chỉ còn lại một số phần mềm sẵn có.

Vân Miểu mở lịch sử tin nhắn, mở xem lịch sử cuộc gọi, đều trống không.

Cô nhập số điện thoại của mình vào, gọi đi. Vài giây sau, điện thoại trong túi của cô rung lên.

Hung thủ không lấy sim điện thoại đi.

Sim điện thoại của điện thoại thông minh không dễ lấy ra giống như kiểu điện thoại cũ trước kia, chắc ở hiện trường không tìm được dụng cụ thích hợp.

Lục Chinh ra hiệu ánh mắt với Lưu Vũ: “Đi điều tra lịch sử cuộc gọi từ tháng tư đến hiện tại.”

Sau khi Lưu Vũ ra ngoài, không bao lâu sau đã quay lại.

Khác với dòng tiền của ngân hàng, lịch sử cuộc gọi của Trương Quỳnh Quỳnh không dài như thế, đối tượng cũng khá cố định, tập trung, độ khó kiểm tra không lớn.

Lưu Vũ: “Trương Quỳnh Quỳnh này bình thường rất ít khi gọi điện thoại, chẳng có mấy người, tiền điện thoại đều là lãng phí.”

Hà Tư Nghiên: “Người trẻ tuổi bây giờ ai còn dùng điện thoại nữa chứ? Đều là cuộc gọi thoại, gọi video.”

Lưu Vũ: “Vậy chắc chắn không phải chuyện gấp.”

Tin nhắn tức thời…

Vân Miểu cụp mắt, ngón tay bấm nhanh trên màn hình. Cô dùng điện thoại của Trương Quỳnh Quỳnh cài đặt lại phần mềm Wechat, dùng số điện thoại lấy mã xác nhận để đăng nhập vào tài khoản của cô ta.

Trong danh bạ của Trương Quỳnh Quỳnh có hơn năm trăm người.

Cô ta không có thói quen ghi chú, năm trăm mấy người này đều xuất hiện với cái tên ảo.

Vân Miểu cau mày: “Thông qua tài khoản Wechat có thể tìm được thân phận thực sự của đối phương không?”

Lục Chinh gật đầu: “Được.”

Bỗng nhiên Vân Miểu nhìn thấy một tia hy vọng, cô có một dự cảm, hung thủ rất có khả năng ẩn nấp bên trong năm trăm mấy người này.

Năm trăm vẫn là con số rất lớn, hơn nữa cho dù tìm được thông tin của mỗi người, không có chứng cứ xác thực thì vẫn không cách nào phá án được.

Lục Chinh nhanh chóng sắp xếp: “Tư Nghiên, cô phụ trách điều tra thông tin chính xác của những tài khoản này cùng với bộ phận kỹ thuật, nhiều nhất là ba ngày phải nộp danh sách của tất cả mọi người lên.”

Lưu Vũ cảm thấy vui vẻ khi người gặp họa, năm trăm tài khoản cá nhân này phải tìm được mối quan hệ tương ứng, chỉ có ba ngày chắc chắn phải tăng ca đến nửa đêm: “Cảnh sát Hà, cố lên nhé, tôi cung cấp cà phê và trà đặc, còn cả sự quan tâm từ đồng nghiệp cho cô.”

Hà Tư Nghiên hận không thể nhét vải vào miệng anh ta.

Lục Chinh: “Đại Vũ, buổi chiều đi theo bọn tôi đến nhà của Trương Quỳnh Quỳnh, sau khi kết thúc thì điều tra chung với Tư Nghiên.”

Lưu Vũ gật đầu: “Được, tôi đi gọi bộ phận kỹ thuật đi chung.”

Lục Chinh: “Không cần gọi bộ phận kỹ thuật, nơi đó không phải hiện trường gây án đầu tiên.”

Lưu Vũ kêu oai oái, anh ta không muốn đi làm bóng đèn một mình đâu!

Lúc này, người vui mừng khi kẻ gặp họa là Hà Tư Nghiên: “Cảnh sát Lưu, anh cũng phải cố lên nhé!”

Lông mày Lưu Vũ co giật vì tức giận: “Hà Tư Nghiên!”

Lục Chinh đã dẫn Vân Miểu ra ngoài.

Lưu Vũ đi theo: “Lão đại, chúng ta lái hai xe hay một xe?”

Lục Chinh ném chìa khóa xe của mình cho anh ta: “Một chiếc là được.”

Lưu Vũ: “Được thôi, nếu cần thiết nhớ bảo tôi nhắm mắt lại trước.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện