Từ đó về sau Tiếu Mông đột nhiên lạnh nhạt hẳn.
Sáng ngày, cậu mắt nhắm mắt mở đứng đánh trăng trong phòng tắm, miệng đầy bọt trắng. Lúc Tiếu Mông đi vào thì Gia Ngạn vừa vặn xoay người lại, hai người đối mặt nhau. Tiếu Mông nhìn cậu một cái, rồi không nể mặt mà phun cho câu “Xấu xí!”
Gia Ngạn lập tức cảm thấy xấu hổ, chẳng biết làm thế nào mới phải. Bị Tiếu Mông nói như thế khiến cậu mỗi lần soi gương đều cảm thấy thật nhục nhã, cảm thấy so với người đàn ông điển trai kia thì quả thực mình tầm thường không chịu nổi. Nghĩ thế, cậu thấy thật khó chịu, chải đầu tới lui, hành hạ nó nửa ngày nhưng rốt cuộc vẫn uổng công vô ích.
Mà đó mới chỉ là những lời xỉa xói nhẹ nhàng nhất của Tiếu Mông. Mấy ngày sau, cho dù Gia Ngạn làm cái gì cũng bị hắn nói này nói nọ rồi cười nhạo đến chết mới thôi.
Nhờ có Tiếu Mông nhắc nhở, lần đầu tiên cậu ý thức được thì ra là mình có nhiều khiếm khuyết như vậy. Bộ dạng xấu xí, dáng người gầy nhom, tham ăn tục uống, đã thế cái răng trong cùng còn bị sâu. Quần áo rẻ tiền lôi thôi lếch thếch, tư thế ngủ chả mê được, chỉ số thông minh thấp đến đáng thương, nấu cơm cực kỳ khó ăn, lương thấp, nghèo kiết xác, khả năng giao tiếp kém, chẳng có bạn thân, kỹ năng trên giường vô cùng tệ…
Dần dần Gia Ngạn chẳng ngóc đầu lên nổi, trước mặt Tiếu Mông tay chân lại càng lóng ngóng. Ngay cả chính cậu cũng hiểu rõ nhất cử nhất động của mình vừa vụng về vừa khó coi, trong mắt Tiếu Mông, chắc là hắn cũng cảm thấy cậu chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả.
Rốt cuộc công việc cũng sắp kết thúc, ngày hôm sau sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông, lúc này là khoảng thời gian bận rộn nhất của công ty. Nguyên buổi chiều Gia Ngạn vùi đầu vào trong mớ văn kiện trước mặt, hồi trưa chỉ ăn một miếng sandwich tự làm nên giờ đói đến mức choáng váng đầu óc.
Vốn cậu cũng không đến mức đói như vậy, nhưng sáng nay khi chuẩn bị miếng sandwich này, vừa lúc Tiếu Mông đi tới, thấy cậu lóng ngóng vụng về gắp hai miếng thịt chân giò hun khói hạ giá thì phun một câu: “Ăn nhiều chất bảo quản làm giảm trí thông minh”, Gia Ngạn đang cố gắng nhét nó vào bánh liền làm rớt, ngay cả chè trứng gà mật ong đã bỏ sẵn vào cặp lồng cũng quên luôn ở nhà.
Chỉ ăn hai lát bánh mì, đương nhiên là chẳng trụ được lâu rồi.
Chịu đựng cái dạ dày đang réo rắt biểu tình, cậu tự an ủi mình rằng chỉ cần về đến nhà là có thể ăn nhiều một chút, vừa lo lắng đến lúc đó ăn quá nhiều sẽ bị Châu Mẫn giễu cợt. Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một chiếc cặp lồng chứa ít súp được đẩy đến trước mặt.
“Cho anh này, từ trưa tới giờ thấy anh bận rộn chưa ăn chút gì, nhất định đói bụng rồi?”, Người nói chuyện không xinh đẹp, nhưng tính tình hoạt bát cởi mở, mạnh dạn lại rộng rãi, là cô gái khá được mọi người trong công ty yêu mến.
“A, cái này, thật sự cám ơn cô”, Gia Ngạn cũng rất muốn làm người khách sáo lễ nghĩa nhưng hôm nay thật sự đói đến hoa mắt chóng mặt rồi, cho nên chẳng làm bộ từ chối nữa. Tầm này có rất nhiều người đói bụng, í ới gọi đồ ăn nhanh ở ngoài, đây là chuyện bình thường trong công ty.
“À này…”, Cô gái kéo ghế lại gần, ngồi đối diện với cậu, hai tay đan vào nhau có vẻ nghiêm túc.
“Hở?”, Gia Ngạn vừa ăn vừa trả lời.
“Nghỉ xuân có thể gặp nhau vài lần không?”
“Hở?”
“Ngày nào cũng gặp mặt, giờ đột nhiên không gặp trong một khoảng thời gian dài, sẽ cảm thấy nhớ đó”
Chiếc đũa trong tay Gia Ngạn ngừng lại, có chút giật mình “A…”
Gương mặt người kia hơi đỏ lên, đôi mắt rũ xuống không nói thêm gì nữa.
Gia Ngạn lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên được tỏ tình, nhất thời lúng túng chẳng biết làm thế nào mới phải.
“A, việc này, cảm ơn cô. Tôi không ngờ đó. Tôi, tôi không có gì tốt đẹp hết…”
“Sao nói thế được, anh là một người rất dịu dàng, tốt bụng, chăm chỉ làm việc, lại thật đẹp trai.”
“…Đẹp trai?”, Gia Ngạn gần như lắp bắp luôn, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ mình có liên quan gì tới cái từ này.
Thái độ vô cùng khẩn trương của cậu ngược lại khiến đối phương thoải mái hơn, cô gái kia vốn là người thẳng thắn cởi mở, giây lát đã cười khúc khích: “Đúng vậy, ngoại hình của anh khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thoải mái. Chẳng lẽ trước tôi chưa từng có ai nói với anh như vậy sao?”
“A, cô, cô là người đầu tiên”, Mặt Gia Ngạn đỏ bừng, cúi đầu không biết làm sao. Cậu quả thực rất bất ngờ. Nếu là lúc trước, nhất định cậu đã bất chấp tất cả mà đón nhận tình cảm ấy rồi.
Nhưng hiện tại có Tiếu Mông bên cạnh, sự tình đã khác rồi.
Cậu phải chung thủy.
“Thật sự cảm ơn tâm ý của cô, nhưng mà…”, Thấy trên mặt cô gái nhanh chóng lộ ra vẻ thất vọng, Gia Ngạn hơi khom lưng: “Thật xin lỗi…”
“Tại tôi không đủ xinh đẹp phải không?”
“Đương nhiên không phải! Cô là một người con gái rất tốt. Nhưng tôi đã có đối tượng rồi… Cho nên thật, thật xin lỗi…”
Nghe Gia Ngạn nói như vậy, cô gái chép miệng cúi đầu “Thật đáng tiếc”, nhưng dù sao cũng chẳng phải vì điều kiện không tốt nên mới bị từ chối, rốt cuộc cô vẫn bình thường trở lại.
Lần đầu tiên được người khác phái khen ngợi, Gia Ngạn cảm nhận được sự tự tin trước nay chưa từng có, tinh thần lập tức tốt lên rất nhiều. Về nhà nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Tiếu Mông, mặc dù cảm thấy uể oải chán nản, nhưng cứ nghĩ đến những lời nói hồi chiều của cô gái kia thì cậu có thêm chút dũng khí, đem cái đầu đang cúi gằm hơi nâng cao lên chút xíu.
Ăn cơm tối xong, Tiếu Mông ngồi coi Chương trình khoa học công nghệ bằng Tiếng Anh, Gia Ngạn lôi đôi tất sơ ý làm rách ra vá. Tiếu Mông nhìn cậu một cái, cau mày: “Cái này mà cũng làm rách được? Không phải là lâu rồi cậu không cắt móng chân đó chứ?”
Gia Ngạn vội vàng co chân lại, gần đây trình độ bắt bẻ của Tiếu Mông đã sắp đạt tới cấp độ cao tuyệt đối.
Trầm mặc một lát, nghĩ nghĩ một hồi, cậu thực sự muốn chứng minh chút giá trị của mình, thế nên Gia Ngạn mở miệng: “Hôm nay có một cô gái thổ lộ với tôi.”
Tiếu Mông quay phắt sang nhìn cậu: “Cái gì?”
“Có một cô gái tỏ tình với tôi”, Cậu còn nghiêm túc lặp lại.
Tiếu Mông như nghe thấy chuyện cười, khoa trương lên tiếng cười lạnh: “Cậu đang mộng du à? Muốn đàn bà đến phát điên rồi?”
“Tôi nói thật.”
“Quên đi, người như cậu sao?”, Tiếu Mông ném chiếc remote trong tay: “Ai thèm để ý đến cậu? Chỉ có loại đần độn thôi.”
Gia Ngạn ngây người, nhất thời không biết nói gì, liền im lặng.
Cậu từng nghĩ rằng Tiếu Mông đối xử với cậu rất tốt, giống như rất quan tâm tới cậu thế nên bất giác cho rằng cậu trong lòng Tiếu Mông cũng lớn chừng sáu bảy phần.
Bây giờ mới thấy thật ra thì ba phần còn chẳng tới.
Nghĩ thế, cậu bèn im lặng cúi đầu tiếp tục vá chiếc tất rách, càng vá càng đau lòng, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, liền một lần nữa ngẩng đầu lên giải thích: “Tôi cũng có ưu điểm”.
Tiếu Mông cười nhạo: “ Ưu điểm chỗ nào?”
Gia Ngạn rất muốn nhắc lại những lời khen ban ngày một lần, nhưng khi đối diện với ánh mắt nhạo báng của Tiếu Mông lại chẳng nói nên lời.
Cho dù có nói thì cũng bị hắn cười nhạo thôi. So với cô gái kia, có vẻ như Tiếu Mông chẳng ưa gì bộ dạng của cậu.
Thích một người sẽ trở nên khoan dung. Gia Ngạn thích người bạn Tiếu Mông này, cho nên cảm thấy Tiếu Mông tốt đẹp, ngay cả tật xấu của hắn cậu cũng không chán ghét.
Còn Tiếu Mông thì sao? Cậu là gì đối với hắn? Lẳng lặng ngồi đó nhưng tâm trí chẳng thể nào yên, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nghiêm túc hỏi: “Nếu thật sự tôi chẳng có điểm nào tốt, vậy tại sao anh lại thích tôi?”
“Ai nói tôi thích cậu?”
Gia Ngạn như bị một cú sét đánh trúng, trong nháy mắt cả người cứng đờ, giật mình đến mức miệng cũng quên ngậm lại.
Tiếu Mông cũng ý thức được lời vừa rồi của mình quả thực không ổn, nhưng không muốn yếu thế nên cũng chỉ an ủi qua loa: “Nói vậy thôi. Ngủ đi”.
Gia Ngạn “Ừ” một tiếng rồi chẳng nói gì thêm, xoa xoa chóp mũi, cúi đầu tiếp tục vá chiếc tất rách.
Cho dù như thế nào thì kỳ nghỉ xuân cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, chẳng có ai mặt mày ủ ê trong khoảng thời gian này, như thế chỉ tổ thêm xúi quẩy thôi. Vì thế, sáng hôm sau thức dậy, Gia Ngạn đã quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua, tinh thần rất vui vẻ rất hớn hở thức dậy.
Cha mẹ Gia Ngạn đã sớm qua đời, ở quê cũng chỉ còn một số họ chẳng thân cho lắm, cho nên lễ mừng năm mới cũng chỉ có thể ở lại chỗ Tiếu Mông, tuy rằng năm nào hắn cũng phải về quê đoàn tụ với gia đình.
Trong lúc nhàn rỗi, cậu bắt đầu “Tảo xuân” (dọn dẹp ngày xuân) hăng hái bừng bừng quét dọn nhà cửa, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngay cả trần phòng bếp cũng không tha.
Tự tìm việc mà làm thì cũng tốt thôi, chỉ có những lúc làm việc nhà thì cậu mới cảm thấy được sự tồn tại của mình trong căn nhà này.
Lúc lau cửa sổ phòng bếp lần hai, Tiếu Mông vừa gọi điện thoại xong liền đi tới: “Cậu không cần dọn dẹp.”
“Dù sao cũng rất rảnh rỗi.”
“Hôm nay có khách.”
“Hả?”
Tiếu Mông cau mày: “Người nhà của tôi.”
“A, thì ra là như vậy…”, Nghe xong Gia Ngạn cảm thấy vừa hồi hộp, vừa tràn đầy mong đợi. Bao nhiêu năm nay, cậu chưa từng gặp người nhà Tiếu Mông. Và cũng vì thế lòng không khỏi có chút kích động: “Vậy có cần ra ngoài mua thêm đồ ăn không? Không biết bọn họ thích ăn cái gì… Anh đưa tôi thực đơn, để tôi chuẩn bị là được rồi.”
Cậu bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, hiện tại cũng chỉ còn mỗi người cậu là bẩn, tắm rửa một cái là ổn.
Đang dùng tạp dề lau khô tay, đã thấy Tiếu Mông đưa ví tiền qua.
“Đầu tiên, cậu ra ngoài một chút đi. Nếu lạnh quá thì thuê phòng khách sạn.”
Gia Ngạn ngây ngốc nhìn ví tiền kia hồi lâu, mới hiểu được đây là có ý bảo mình tránh đi.
“A…”, Cậu bỗng nhiên cảm thấy mũi như ngẹt lại, hai tay xoa xoa chóp mũi, lại gãi gãi tóc, “Tôi hiểu ý anh. Nhưng mà, chỉ cần nói tôi là bạn bè bình thường được anh cho ở nhờ, như vậy thì chắc là không sao chứ?”
Tiếu Mông muốn nói lại thôi, ngừng một lát, mở miệng:“Cậu vẫn nên ra ngoài một lát đi. Khuya một chút hẵng về.”
“…”
“Ngại quá.”
Gia Ngạn “Ừm” một tiếng, cầm lấy ví tiền, không nói thêm gì nữa.
Gia Ngạn càng thêm mờ mịt, cậu bắt đầu không hiểu nổi Tiếu Mông. Đôi lúc hắn đối xử với cậu rất dịu dàng, đôi lúc lại chán ghét cậu tới cực đoan.
Chỉ có những lúc trên giường mới nhiệt tình thôi.
Gia Ngạn khoác thêm cái áo rồi ra cửa. Bên ngoài tuy lạnh, nhưng cậu tuyệt đối không muốn vào khách sạn, chỉ đi dạo quanh quẩn bên ngoài khu chung cư, cứ thế mà tới tới lui lui mấy vòng.
Một lát sau thấy chiếc BENZ dài màu sáng đi tới, trong lòng Gia Ngạn hiểu đây là người nhà Tiếu Mông, không khỏi có chút giật mình. Thì ra nhà Tiếu Mông giàu có như vậy.
Nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong màn đêm, cậu ngây ngốc đứng đó trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu cao, nhìn thật lâu, mới lau nước mũi rồi cất bước.
Lang thang trên đường hồi lâu, móc ra mấy đồng tiền xu rồi ngồi lên một chuyến xe bus, xuống xe rồi lại vô thức đi một mạch, cậu dần dần cảm thấy vừa đói vừa lạnh run.
Trước mắt là nhà hàng sang trọng nhất thành phố, đương nhiên là cậu không kham nổi mức giá như trên trời ở đó rồi. May mắn ở phía đối diện cũng có một quán cơm bình dân, nhưng mà lúc này lại rất đông, Gia Ngạn chỉ có thể ngồi chen chúc với mấy người khác ở một chiếc bàn đá bên ngoài.
Nếu là bình thường thì cậu nhất định sẽ không bỏ tiền ra để mua mấy thứ đồ ăn như thế này, nhưng hôm nay thâm tâm của cậu nhăn nhúm khó chịu như cái giẻ rách nát, làm thế nào cũng không thấy thoải mái hơn. Có lẽ nếu mình ăn mấy món thật ngon, không chừng lại có thể dần dần vui vẻ trở lại.
Mấy gã đàn ông ngồi cùng bàn khá là hào phóng. Bọn họ thấy Gia Ngạn đi một mình nên mời cậu cùng uống bia, vừa ăn vừa nói chuyện, cũng náo nhiệt.
Đang gắp thức ăn, đột nhiên nghe thấy có chút xôn xao, Gia Ngạn quay đầu, vừa lúc chiếc BENZ hồi nãy đang chạy tới.
“Oa, chất quá.”
“Ơ…”, Gia Ngạn rướn cổ lên.
“Sao vậy?”
“Hình như đó là xe bạn tôi.”
“Thiệt hay giả?”
Nhân viên phục vụ đứng trước cửa nhà hàng chạy ra nghênh đón. Xe vừa đỗ xong thì cửa xe mở ra, chừng bốn năm người bước xuống, quả nhiên là có một bóng dáng rất quen thuộc với Gia Ngạn.
“Tiếu Mông!”
Gia Ngạn chẳng ngờ ở đây lại gặp hắn, trong lòng cảm thấy thật vui mừng, cho nên vui vẻ mà lớn tiếng gọi.
Người đang ông trung niên bên cạnh Tiếu Mông cũng quay người lại nhìn.
“Bạn con à? Vậy mời cậu ấy qua đây cùng ăn cơm đi.”
“Không cần, không thân lắm”, Tiếu Mông lãnh đạm trả lời.
Gia Ngạn giật mình, bàn tay đang cầm đũa chợt trở nên cứng ngắc.
“Này, có là bạn của cậu không đó? Sao lại chẳng thèm để ý chút nào vậy?”
“Thật ra thì, cũng, cũng không quen lắm”, Gia Ngạn lấy lại tinh thần, vội vàng gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Đương nhiên chẳng hi vọng Tiếu Mông nói “Người yêu của con” trước mặt người khác như thế này, nhưng ngay cả một câu “Bạn con” cũng chẳng được.
Hắn chỉ có thể nói câu “Không thân lắm” mà thôi.
“Tôi đã nói rồi, loại người như hắn làm gì có khả năng đứng chung một đường với chúng ta chứ. Cậu còn muốn bắt quàng làm họ, ha ha…”, Người bên cạnh vui vẻ chế giễu.
Gia Ngạn vẫn bình tĩnh “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa, im lặng dùng bữa, uống thêm hai cốc bia.
Cậu đã hiểu đôi phần. Tiếu Mông lạnh lùng với cậu, không phải cậu tưởng tượng.
Uống bia hơi nhiều, lúc đứng dậy tính tiền cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng hồi lâu trên đường, thiếu chút nữa là không lết nổi đến trạm xe bus.
Chờ mãi rốt cuộc xe cũng đến, lắc lư hồi lâu, cậu mơ màng ngủ thiếp đi, lúc xuống xe chỉ có thể để đôi chân tùy ý hoạt động. Một cơn gió thoảng qua, cậu tỉnh táo đôi chút, mới ý thức được mình đã theo bản năng trở về dưới khu chung cư.
Nhưng cậu không muốn bước lên chút nào.
Dường như điện thoại trong túi có vang lên, nhưng cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi lại buồn ngủ, bàn tay lóng ngóng đảo tới đảo lui hồi lâu mà vẫn chẳng lấy ra được, dứt khoát mặc kệ nó luôn.
Đứng bên ngoài quá lạnh nên mò mẫm đi vào, mở cửa thoát hiểm, cậu ngồi xuống cầu thang tầng một, vùi mặt lên đầu gối ngủ gà ngủ gật.
Đang co ro ngủ, bỗng nhiên bị người nào đó lay, mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là một gương mặt thật quen thuộc. Rõ ràng trời lạnh như vậy, nhưng trên trán người nọ lại lấm tấm mồ hôi.
“Sao không nghe điện thoại của tôi?”
Gia Ngạn lắc lắc đầu một chút, lại tựa lên đầu gối ngủ, lẩm bẩm: “Chúng ta không quen…”
“Cậu uống quá nhiều rồi”, Người đàn ông vòng tay qua muốn nâng cậu dậy: “Mau theo tôi về”.
“Tôi không muốn”, Đột nhiên tỉnh táo, Gia Ngạn hơi rụt người lại, ngồi thẳng lưng, sụt sịt mũi.
“Còn ngồi trơ ra đó chỉ có nước chết rét. Theo tôi lên lầu”
Gia Ngạn không lên tiếng, lặng lẽ ngồi trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao ngất lại vô cùng đẹp trai trước mặt.
“Tiếu Mông, tôi nghĩ, có những chuyện anh đã nghĩ sai rồi”.
“Lần trước anh tặng hoa cho tôi, nói có tình cảm với tôi, kỳ thật không phải như vậy”.
“Tôi nói như vậy, nhất định anh sẽ tức giận. Nhưng mà tôi cảm thấy anh vốn không muốn sống chung với tôi chút nào cả”.
“Anh rất chán ghét tôi, đúng không?”
“Ở chung với tôi, anh sẽ cảm thấy rất mất mặt, đúng không?”
“Không sai chứ?”
“Tôi đã sớm biết, anh chỉ muốn sống với những người như mình, vừa đẹp vừa thông minh, đi tới bất cứ đâu cũng có người trầm trồ khen ngợi. Người giống như anh chuyện gì cũng am hiểu, sẽ không làm anh mất mặt, đứng chung với anh trông thật xứng đôi”.
“Dù sao, nhất định là chẳng giống tôi chút nào”.
“Vậy tại sao lại làm những chuyện như vậy với tôi? Giả vờ làm như thích tôi. Tại sao chứ? Rõ ràng chán ghét như vậy…”, Cậu thút thít khóc.
“Anh cũng chỉ giống như những người đó thôi… Muốn gạ gẫm lừa gạt tôi đúng không? Tôi đã không có tiền… Muốn cái gì thì anh cứ lấy đi là được rồi, đừng lừa dối tôi…”
Trên mặt nhận được một tát thật mạnh, đau xót nóng rát, rồi sau đó cả người đột nhiên bị bế lên.
“Chuyện không phải như vậy”.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Cậu nhịn không được mà nức nở hỏi, Tiếu Mông không trả lời, chỉ mút lấy bờ môi rồi cởi áo khoác quấn quanh người cậu, ngăn không cho cậu phản kháng, kiên quyết ôm cậu vào thang máy.
Chống cự cũng vô ích, Gia Ngạn bị ôm mạnh mẽ lên lầu. Cả hai về phòng thì bị Tiếu Mông cởi sạch quần áo, đè chặt đặt lên giường.
Đây chính là thứ mà Tiếu Mông muốn ở mình sao. Lúc bị lột quần, cậu đau đớn nghĩ như vậy.
Tuy rằng trong lúc bị ép làm tình kịch liệt Tiếu Mông có nói với cậu “Thật xin lỗi”, nhưng tâm tình Gia Ngạn vẫn chẳng thể khá hơn chút nào, được Tiếu Mông ôm vào lòng cũng chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo.
Cảm giác bị tổn thương không thể chỉ thuận miệng nói vài câu xin lỗi là có thể chữa lành, rõ ràng Tiếu Mông là người thông minh như vậy, nhưng có vẻ như không hiểu đạo lý đơn giản đó.
Hoặc giả trong tim Tiếu Mông cậu là người mình đồng da sắt, cho dù bị tổn thương thế nào cũng chẳng có cảm giác đau đớn, cho nên bất kể là chuyện gì cũng chỉ an ủi qua loa cho xong chuyện.
Nhưng thật ra thì cậu chỉ phản ứng hơi chậm mà thôi, cậu đau lắm.
“Gia Ngạn?”, Một bàn tay sờ mái tóc cậu: “Thức rồi à?”
Chẳng biết đây là lần thứ mấy Tiếu Mông gọi cậu. Gia Ngạn vẫn chỉ vùi mặt vào gối, đôi mắt đỏ hồng, không nói gì.
Yên tĩnh trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi phòng, chẳng mấy khi mà Tiếu Mông lại tốt tính như vậy.
Giờ đã gần giữa trưa, cậu quả thực đã ngủ rất lâu. Gia Ngạn ngủ chẳng ngon chút nào, nhiệt độ trên người khiến cho cậu không tỉnh táo nổi, nhưng cũng khó mà tiến sâu vào giấc ngủ.
Chẳng qua là cảm giác tỉnh dậy từ trong mộng rất khó chịu, cho nên cậu thà rằng nướng trong chăn thêm một lát.
Trên thế giới này, nơi ấm áp nhất chỉ có dưới tấm chăn bông và trong mộng đẹp mà thôi.
Phòng ngủ thật yên tĩnh, cậu lại bắt đầu mê man trong cơn mộng mị. Cậu muốn có một giấc mơ thật đẹp, mơ về những điều hạnh phúc hoặc những ký ức vui vẻ.
Cậu mơ tới khi còn bé lần đầu tiên ăn chocolate, tròn trịa, lớp giấy vàng bao quanh, mở ra là viên kẹo màu đen trông giống như bùn, nhưng mùi hương lại khiến cho người ta vừa mê vừa say. Cậu liếm liếm, sau đó lập tức vui sướng cười ngây ngô. Cậu chưa từng thử qua một thứ nào có mùi vị tuyệt vời như vậy, tiếc là chỉ có một viên. Cậu không nỡ ăn, cẩn thận gói kỹ rồi nắm thật chặt trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng mở ra nhẹ nhàng liếm một cái.
Cầm cả ngày, ngay cả lúc ngủ cũng không nỡ buông tay, nhưng đến khi tỉnh giấc lại phát hiện chẳng biết lúc nào tay đã buông ra, viên kẹo bị chuột tha đi mất.
Lúc đó đau lòng như thế nào, cho tới bây giờ còn nhớ rất rõ.
Cậu lại mơ tới lúc thi đậu trung học. Cậu vốn chẳng thông minh, nhưng lại vô cùng vô cùng nỗ lực, cố gắng học đến mức như muốn liều mạng. Tuy thành tích không thuộng dạng xuất sắc, nhưng cũng đủ để cậu trúng tuyển vào trường điểm.
Lúc ấy thực sự vui vẻ. Nhưng trong nhà chẳng ai muốn lãng phí tiền cho cậu, mẹ luôn mắng cậu “Có cơm cho mày ăn là may lắm rồi, còn học hành cái quái gì!”, Khi bé, nhà cậu ở nông thôn, người có thể đỗ vào trường trung học trọng điểm của huyện vốn chẳng dễ dàng gì. Từ trước tới nay lần đầu tiên được người ta gửi gắm kỳ vọng: “Nói không chừng đứa nhỏ này có thể có chút tiền đồ”, rốt cuộc cậu cũng nhận được học phí.
Mang chiếc cặp cũ sờn trên lưng một mình đi báo danh, cậu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Cậu còn mơ tới ngày đầu tiên nhập học cậu có thấy một bạn, tóc cắt rất ngắn, ánh mắt hờ hững, cool cực kỳ. Thật ra thì nếu tóc không ngắn như vậy, cậu sẽ nghĩ đó là nữ, mặc dù bạn đó còn cao hơn cậu một chút, vóc người cao ngất, gương mặt rất đẹp. Từ bé tới giờ cậu chưa từng gặp cô bé nào đẹp như người này, chứ đừng nói là con trai.
Đáng tiếc người thì đẹp mà tính lại dữ, ngay cả học sinh lưu manh tráng kiện cao to nhất trong lớp cũng không dám chọc vào cậu ta, nhưng vẫn có rất nhiều người tranh nhau nói chuyện với cậu. Người đó cũng vô cùng thông minh, đi học chỉ chống cằm lúc nào thích thì nghe nhưng kỳ thi nào cũng đứng hạng nhất. Tất cả nữ sinh trong trường đều rất thích cậu ta, mỗi lúc hết giờ học thường xuyên có cả bầy nữ sinh chạy đến cửa phòng học nhìn lén, ríu ra rít rít nói cười.
Người giỏi như vậy, đương nhiên Gia Ngạn rất muốn làm bạn, nhưng biết cậu ta nhất định chẳng để ý đến mình, chi nên cũng chỉ ở một góc mà hâm mộ vậy thôi.
Nhưng có một ngày người kia chủ động nói với cậu.
Tuy rằng chỉ nói: “Quần cậu rách kìa”.
Gia Ngạn quả thực vừa mừng vừa lo. Cậu biết quần mình rách thì chỉ cần khâu lại là được rồi. Mua quần áo mới rất tốn tiền, chỗ rách kia cũng chẳng lớn lắm, chỉ cần khâu lại là có thể mặc tiếp.
Nghiêm túc giải thích như vậy với đối phương, nhận lại chỉ là một câu khinh thường“Ngu ngốc.”
Nhưng Gia Ngạn vẫn rất vui, từ sau ngày đó cậu luôn tìm cơ hội nói chuyện với người đó, mỗi ngày có thể nói một câu là tốt lắm rồi. Dù bị chửi rất nhiều lần, cậu vẫn cảm thấy người kia thật tốt. Bởi người đó cho cậu một hai cục tẩy gần như còn mới tinh, cho cậu cái bút bi mà cậu ta không cần nữa, còn tặng cậu quyển sách tham khảo mua thừa.
Ngay cả viên chocolate cậu từng trân quý, cũng là người ấy cho.
Đáng tiếc cuối cùng cậu chẳng thể nào ăn được.
Gia Ngạn mơ màng tỉnh lại, mơ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mơ. Chiếc gối ướt đẫm một mảng, cậu biết có lẽ mình ngã bệnh rồi.
Mê man nghĩ có phải mình sắp chết hay không, nếu không tại sao lại mơ về những kỷ niệm khi xưa, hơn nữa còn là những chuyện khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Những hồi ức bị đánh chửi bắt nạt lại chẳng hề xuất hiện. Nếu có thể hồi tưởng hết những chuyện vui vẻ đã trải qua rồi chết đi, kỳ thật chẳng tệ chút nào.
Cậu vốn cho rằng nếu có thể yêu Tiếu Mông, trở thành một gia đình, cuộc sống hạnh phúc sẽ chẳng còn xa, cho nên vô cùng cố gắng.
Nhưng thật ra những lời của Tiếu Mông chỉ là lời hứa gió bay mà thôi.
Cậu đã rất cố gắng, lấy “Phải yêu Tiếu Mông” làm mục tiêu phấn đấu, nhưng giờ đã tan biến rồi. Vẫn luôn tràn đầy hi vọng mà vững bước đi tới, bây giờ chỉ có thể dừng lại, không biết tại sao mình lại đi quá xa như vậy, cũng không biết sau này cuộc đời của mình sẽ rẽ sang ngả nào.
Cậu muốn nói ra tất cả những ấm ức trong lòng nhưng rốt cuộc lại chẳng nói nên lời. Cậu vô cùng vô cùng khó chịu, nhưng nếu nói rằng muốn tìm đến cái chết, tất cả mọi người sẽ cảm thấy quá nghiêm trọng, nhất định sẽ trách cứ cậu: “Cần gì phải thế!”.
Đúng là không có ai khiến cậu bị tổn thương trí mạng, cũng chẳng ai khiến cậu sống không nổi. Tất cả những người từng ức hiếp cậu cũng chẳng có ai mang gương mặt của kẻ sát nhân. Ngay cả Tiếu Mông cũng không đến mức đại gian đại ác, chỉ là hơi xấu xa ích kỉ một chút nhưng cũng cho cậu không ít tiền, còn từng chăm sóc giúp đỡ cậu.
Cậu chưa từng gặp người nào hoàn toàn xấu xa, quả thực chẳng có ai muốn hại chết cậu.
Nhưng cậu vẫn thấy từng ngày trôi qua thật cay đắng.
Cuộc đời cậu, không ngừng bị những chuyện xấu xa nhỏ nhặt giày vò, kéo dài đến mức chẳng biết bao giờ mới kết thúc.
“Gia Ngạn, Gia Ngạn?”.
Có người lay cậu, trong cái nhiệt độ khiến người ta cảm thấy khó thở, tri giác chậm rãi quay trở lại.
“Không ăn điểm tâm thì thôi, cơm trưa cũng không thể không ăn. Dậy mau.”
Cậu muốn trả lời, nhưng mở không nổi miệng, cổ họng như bị thiêu đốt.
“Gia Ngạn?”
Bàn tay vươn tới sờ mặt cậu, cậu chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
“Cậu sốt rồi?”
Gắng gượng mở mắt ra, gương mặt người kia vẫn như trước đây, đẹp tới mức khiến cho người ta ca tụng, nhưng không biết vì sao cậy cả thấy khóe mắt mình cay cay.
“Ngã bệnh cũng không thèm nói một tiếng?”, Người đàn ông lập tức cao giọng, rồi có tiếng mở ngăn kéo, một thứ gì lành lạnh luồn vào dưới cánh tay.
Gia Ngạn biết đó là nhiệt kế. Sau khi nó được lấy ra, liền nghe Tiếu Mông cúi đầu mắng, “Sốt cao quá!”
Cảm giác như bị kéo ra khỏi chăn, Gia Ngạn ra sức chống cự, nhưng vẫn bị mạnh mẽ ép mặc quần áo, bế lên.
“Hơn nửa đêm lạnh như vậy còn không về, ngủ trên cầu thang, giờ thì vừa lòng chưa? Sốt cao như vậy!”, Lớn tiếng trách mắng khiến lỗ tai cậu ong ong cả lên.
Gia Ngạn ủ rũ không có tinh thần, hai mí mắt vừa nóng vừa sưng, ngay cả mắt cũng mở không nổi, được Tiếu Mông dìu nhưng vẫn đứng không nổi.
“Uống chút cháo nóng trước đã, rồi tôi đưa cậu vào bệnh viện”.
Gia Ngạn liều mạng lắc đầu cũng vô dụng, Tiếu Mông căn bản không thèm để ý đến chút kháng cự của cậu, dùng áo khoác trùm cậu lại, đặt lên ghế, từng muỗng từng muỗng mạnh mẽ ép cậu ăn hết một chén cháo nhỏ, rồi nửa dìu nửa ôm mang ra ngoài.
Đang trong kỳ nghỉ xuân, bệnh viện chỉ có một vài bác sĩ y tá trực ban, đợi một hồi lâu mới đến lượt Gia Ngạn khám bệnh, cũng không cần nằm viện, chỉ qua loa tiêm một chút, lấy thuốc xong là chuẩn bị về nhà.
Gia Ngạn từ đầu tới cuối vẫn cứ mơ mơ màng màng, không nói quá nửa câu. Tiêm xong tinh thần có hơi khá hơn một chút, nhưng vẫn đi không vững, người run nhẹ, cảm thấy ngay cả trong xương tủy cũng lạnh thấu, chỉ muốn vùi vào một chỗ nào đó ấm áp.
Lồng ngực rắn chắc rộng lớn của người đàn ông bên cạnh có lực hấp dẫn thật mạnh mẽ, cả chiếc áo khoác kia nhìn cũng rất ấm áp.
Nhưng cậu không muốn dựa vào Tiếu Mông quá gần.
Thật vất vả mới ra được chỗ đậu xe, Gia Ngạn vẫn không kiềm chế nổi mà run rẩy. Tiếu Mông vòng tay qua ôm cậu, cậu né ra theo bản năng.
“Rất khó chịu sao?”
Gia Ngạn lắc đầu, sụt sịt cái mũi.
Rõ ràng là một người đàn ông gầy nhỏ bình thường, bọc trong lớp quần áo dày chỉ lộ ra khuôn mặt, khóe mắt và chóp mũi hồng hồng lại khiến người ta cảm thấy thật yêu thương.
“Ngoan nào”, Tiếu Mông sờ sờ cái trán nóng rực, móc chìa khóa xe ra, rồi sau đó ôm cậu vào trong xe, để cậu ngồi xuống.
Nhìn cậu suy yếu tựa lưng vào ghế, gương mặt từ mũi trở xuống giấu kín trong lớp khăn quàng cổ, không nói tiếng nào, đôi mắt khép hờ. Cậu bởi vì sốt mà khóe mắt đỏ hoe, hàng mi ướt ầng ậng nước, trông thật đáng thương. Tiếu Mông nhịn không được mà nhoài người qua hôn nhẹ lên trán và gương mặt cậu.
Gia Ngạn sợ hết hồn, mở to mắt, nước mắt ầng ậng, ánh mắt trông như một con thú nhỏ. Tiếu Mông cảm giác được nhiệt độ quá cao của làn da kia, thấy cậu giãy dụa một cách đáng thương, tim đập thật mạnh, lại kéo khăn quàng cậu xuống, mạnh mẽ hôn cậu.
“Ư… ưm…”, Gia Ngạn dùng sức chống cự, nhưng so với Tiếu Mông thì cũng chỉ như mèo con làm nũng mà thôi.
Đang suy nghĩ có lây bệnh cũng chẳng sao, chuẩn bị đem đầu lưỡi tiến vào đánh chiếm khoang miệng ấm áp chợt nghe thấy Gia Ngạn hoảng hốt hít vào một hơi, Tiếu Mông hơi buông lỏng tay, ngẩng đầu thấy hai cô gái đứng cách bọn họ xa xa ở phía trước đang tò mò ngó nhìn.
Tiếu Mông nhíu mày, ngồi thẳng, thấy hai người kia nhanh chóng đi mất, nhanh tới nỗi bóng người cũng chẳng thấy, mới khởi động xe: “Trở về thôi”.
Nhưng Gia Ngạn lại bị hù tới mức không động đẩy nổi, ngồi im phăng phắc, đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Sao thế?”
“Hình như, hình như là người quen, trong công ty…”
Tiếu Mông quay đầu nhìn cậu: “Cậu chắc không?”
Gia Ngạn gật gật đầu, lại lắc đầu, sợ tới mức hoảng loạn.
“Chắc nhìn lầm rồi. Hơn nữa cho dù như vậy, chưa chắc bọn họ đã nhận ra cậu. Không cần lo lắng.”
“Ừ…”
Gia Ngạn hoảng sợ rụt vai lại, còn chưa kịp bình tĩnh, tâm trạng như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện. Cảm giác được Tiếu Mông đang xoa đầu mình, cậu hơi an tâm một chút.
Cậu cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của Tiếu Mông.
Sáng ngày, cậu mắt nhắm mắt mở đứng đánh trăng trong phòng tắm, miệng đầy bọt trắng. Lúc Tiếu Mông đi vào thì Gia Ngạn vừa vặn xoay người lại, hai người đối mặt nhau. Tiếu Mông nhìn cậu một cái, rồi không nể mặt mà phun cho câu “Xấu xí!”
Gia Ngạn lập tức cảm thấy xấu hổ, chẳng biết làm thế nào mới phải. Bị Tiếu Mông nói như thế khiến cậu mỗi lần soi gương đều cảm thấy thật nhục nhã, cảm thấy so với người đàn ông điển trai kia thì quả thực mình tầm thường không chịu nổi. Nghĩ thế, cậu thấy thật khó chịu, chải đầu tới lui, hành hạ nó nửa ngày nhưng rốt cuộc vẫn uổng công vô ích.
Mà đó mới chỉ là những lời xỉa xói nhẹ nhàng nhất của Tiếu Mông. Mấy ngày sau, cho dù Gia Ngạn làm cái gì cũng bị hắn nói này nói nọ rồi cười nhạo đến chết mới thôi.
Nhờ có Tiếu Mông nhắc nhở, lần đầu tiên cậu ý thức được thì ra là mình có nhiều khiếm khuyết như vậy. Bộ dạng xấu xí, dáng người gầy nhom, tham ăn tục uống, đã thế cái răng trong cùng còn bị sâu. Quần áo rẻ tiền lôi thôi lếch thếch, tư thế ngủ chả mê được, chỉ số thông minh thấp đến đáng thương, nấu cơm cực kỳ khó ăn, lương thấp, nghèo kiết xác, khả năng giao tiếp kém, chẳng có bạn thân, kỹ năng trên giường vô cùng tệ…
Dần dần Gia Ngạn chẳng ngóc đầu lên nổi, trước mặt Tiếu Mông tay chân lại càng lóng ngóng. Ngay cả chính cậu cũng hiểu rõ nhất cử nhất động của mình vừa vụng về vừa khó coi, trong mắt Tiếu Mông, chắc là hắn cũng cảm thấy cậu chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả.
Rốt cuộc công việc cũng sắp kết thúc, ngày hôm sau sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông, lúc này là khoảng thời gian bận rộn nhất của công ty. Nguyên buổi chiều Gia Ngạn vùi đầu vào trong mớ văn kiện trước mặt, hồi trưa chỉ ăn một miếng sandwich tự làm nên giờ đói đến mức choáng váng đầu óc.
Vốn cậu cũng không đến mức đói như vậy, nhưng sáng nay khi chuẩn bị miếng sandwich này, vừa lúc Tiếu Mông đi tới, thấy cậu lóng ngóng vụng về gắp hai miếng thịt chân giò hun khói hạ giá thì phun một câu: “Ăn nhiều chất bảo quản làm giảm trí thông minh”, Gia Ngạn đang cố gắng nhét nó vào bánh liền làm rớt, ngay cả chè trứng gà mật ong đã bỏ sẵn vào cặp lồng cũng quên luôn ở nhà.
Chỉ ăn hai lát bánh mì, đương nhiên là chẳng trụ được lâu rồi.
Chịu đựng cái dạ dày đang réo rắt biểu tình, cậu tự an ủi mình rằng chỉ cần về đến nhà là có thể ăn nhiều một chút, vừa lo lắng đến lúc đó ăn quá nhiều sẽ bị Châu Mẫn giễu cợt. Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một chiếc cặp lồng chứa ít súp được đẩy đến trước mặt.
“Cho anh này, từ trưa tới giờ thấy anh bận rộn chưa ăn chút gì, nhất định đói bụng rồi?”, Người nói chuyện không xinh đẹp, nhưng tính tình hoạt bát cởi mở, mạnh dạn lại rộng rãi, là cô gái khá được mọi người trong công ty yêu mến.
“A, cái này, thật sự cám ơn cô”, Gia Ngạn cũng rất muốn làm người khách sáo lễ nghĩa nhưng hôm nay thật sự đói đến hoa mắt chóng mặt rồi, cho nên chẳng làm bộ từ chối nữa. Tầm này có rất nhiều người đói bụng, í ới gọi đồ ăn nhanh ở ngoài, đây là chuyện bình thường trong công ty.
“À này…”, Cô gái kéo ghế lại gần, ngồi đối diện với cậu, hai tay đan vào nhau có vẻ nghiêm túc.
“Hở?”, Gia Ngạn vừa ăn vừa trả lời.
“Nghỉ xuân có thể gặp nhau vài lần không?”
“Hở?”
“Ngày nào cũng gặp mặt, giờ đột nhiên không gặp trong một khoảng thời gian dài, sẽ cảm thấy nhớ đó”
Chiếc đũa trong tay Gia Ngạn ngừng lại, có chút giật mình “A…”
Gương mặt người kia hơi đỏ lên, đôi mắt rũ xuống không nói thêm gì nữa.
Gia Ngạn lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên được tỏ tình, nhất thời lúng túng chẳng biết làm thế nào mới phải.
“A, việc này, cảm ơn cô. Tôi không ngờ đó. Tôi, tôi không có gì tốt đẹp hết…”
“Sao nói thế được, anh là một người rất dịu dàng, tốt bụng, chăm chỉ làm việc, lại thật đẹp trai.”
“…Đẹp trai?”, Gia Ngạn gần như lắp bắp luôn, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ mình có liên quan gì tới cái từ này.
Thái độ vô cùng khẩn trương của cậu ngược lại khiến đối phương thoải mái hơn, cô gái kia vốn là người thẳng thắn cởi mở, giây lát đã cười khúc khích: “Đúng vậy, ngoại hình của anh khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thoải mái. Chẳng lẽ trước tôi chưa từng có ai nói với anh như vậy sao?”
“A, cô, cô là người đầu tiên”, Mặt Gia Ngạn đỏ bừng, cúi đầu không biết làm sao. Cậu quả thực rất bất ngờ. Nếu là lúc trước, nhất định cậu đã bất chấp tất cả mà đón nhận tình cảm ấy rồi.
Nhưng hiện tại có Tiếu Mông bên cạnh, sự tình đã khác rồi.
Cậu phải chung thủy.
“Thật sự cảm ơn tâm ý của cô, nhưng mà…”, Thấy trên mặt cô gái nhanh chóng lộ ra vẻ thất vọng, Gia Ngạn hơi khom lưng: “Thật xin lỗi…”
“Tại tôi không đủ xinh đẹp phải không?”
“Đương nhiên không phải! Cô là một người con gái rất tốt. Nhưng tôi đã có đối tượng rồi… Cho nên thật, thật xin lỗi…”
Nghe Gia Ngạn nói như vậy, cô gái chép miệng cúi đầu “Thật đáng tiếc”, nhưng dù sao cũng chẳng phải vì điều kiện không tốt nên mới bị từ chối, rốt cuộc cô vẫn bình thường trở lại.
Lần đầu tiên được người khác phái khen ngợi, Gia Ngạn cảm nhận được sự tự tin trước nay chưa từng có, tinh thần lập tức tốt lên rất nhiều. Về nhà nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Tiếu Mông, mặc dù cảm thấy uể oải chán nản, nhưng cứ nghĩ đến những lời nói hồi chiều của cô gái kia thì cậu có thêm chút dũng khí, đem cái đầu đang cúi gằm hơi nâng cao lên chút xíu.
Ăn cơm tối xong, Tiếu Mông ngồi coi Chương trình khoa học công nghệ bằng Tiếng Anh, Gia Ngạn lôi đôi tất sơ ý làm rách ra vá. Tiếu Mông nhìn cậu một cái, cau mày: “Cái này mà cũng làm rách được? Không phải là lâu rồi cậu không cắt móng chân đó chứ?”
Gia Ngạn vội vàng co chân lại, gần đây trình độ bắt bẻ của Tiếu Mông đã sắp đạt tới cấp độ cao tuyệt đối.
Trầm mặc một lát, nghĩ nghĩ một hồi, cậu thực sự muốn chứng minh chút giá trị của mình, thế nên Gia Ngạn mở miệng: “Hôm nay có một cô gái thổ lộ với tôi.”
Tiếu Mông quay phắt sang nhìn cậu: “Cái gì?”
“Có một cô gái tỏ tình với tôi”, Cậu còn nghiêm túc lặp lại.
Tiếu Mông như nghe thấy chuyện cười, khoa trương lên tiếng cười lạnh: “Cậu đang mộng du à? Muốn đàn bà đến phát điên rồi?”
“Tôi nói thật.”
“Quên đi, người như cậu sao?”, Tiếu Mông ném chiếc remote trong tay: “Ai thèm để ý đến cậu? Chỉ có loại đần độn thôi.”
Gia Ngạn ngây người, nhất thời không biết nói gì, liền im lặng.
Cậu từng nghĩ rằng Tiếu Mông đối xử với cậu rất tốt, giống như rất quan tâm tới cậu thế nên bất giác cho rằng cậu trong lòng Tiếu Mông cũng lớn chừng sáu bảy phần.
Bây giờ mới thấy thật ra thì ba phần còn chẳng tới.
Nghĩ thế, cậu bèn im lặng cúi đầu tiếp tục vá chiếc tất rách, càng vá càng đau lòng, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, liền một lần nữa ngẩng đầu lên giải thích: “Tôi cũng có ưu điểm”.
Tiếu Mông cười nhạo: “ Ưu điểm chỗ nào?”
Gia Ngạn rất muốn nhắc lại những lời khen ban ngày một lần, nhưng khi đối diện với ánh mắt nhạo báng của Tiếu Mông lại chẳng nói nên lời.
Cho dù có nói thì cũng bị hắn cười nhạo thôi. So với cô gái kia, có vẻ như Tiếu Mông chẳng ưa gì bộ dạng của cậu.
Thích một người sẽ trở nên khoan dung. Gia Ngạn thích người bạn Tiếu Mông này, cho nên cảm thấy Tiếu Mông tốt đẹp, ngay cả tật xấu của hắn cậu cũng không chán ghét.
Còn Tiếu Mông thì sao? Cậu là gì đối với hắn? Lẳng lặng ngồi đó nhưng tâm trí chẳng thể nào yên, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nghiêm túc hỏi: “Nếu thật sự tôi chẳng có điểm nào tốt, vậy tại sao anh lại thích tôi?”
“Ai nói tôi thích cậu?”
Gia Ngạn như bị một cú sét đánh trúng, trong nháy mắt cả người cứng đờ, giật mình đến mức miệng cũng quên ngậm lại.
Tiếu Mông cũng ý thức được lời vừa rồi của mình quả thực không ổn, nhưng không muốn yếu thế nên cũng chỉ an ủi qua loa: “Nói vậy thôi. Ngủ đi”.
Gia Ngạn “Ừ” một tiếng rồi chẳng nói gì thêm, xoa xoa chóp mũi, cúi đầu tiếp tục vá chiếc tất rách.
Cho dù như thế nào thì kỳ nghỉ xuân cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, chẳng có ai mặt mày ủ ê trong khoảng thời gian này, như thế chỉ tổ thêm xúi quẩy thôi. Vì thế, sáng hôm sau thức dậy, Gia Ngạn đã quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua, tinh thần rất vui vẻ rất hớn hở thức dậy.
Cha mẹ Gia Ngạn đã sớm qua đời, ở quê cũng chỉ còn một số họ chẳng thân cho lắm, cho nên lễ mừng năm mới cũng chỉ có thể ở lại chỗ Tiếu Mông, tuy rằng năm nào hắn cũng phải về quê đoàn tụ với gia đình.
Trong lúc nhàn rỗi, cậu bắt đầu “Tảo xuân” (dọn dẹp ngày xuân) hăng hái bừng bừng quét dọn nhà cửa, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngay cả trần phòng bếp cũng không tha.
Tự tìm việc mà làm thì cũng tốt thôi, chỉ có những lúc làm việc nhà thì cậu mới cảm thấy được sự tồn tại của mình trong căn nhà này.
Lúc lau cửa sổ phòng bếp lần hai, Tiếu Mông vừa gọi điện thoại xong liền đi tới: “Cậu không cần dọn dẹp.”
“Dù sao cũng rất rảnh rỗi.”
“Hôm nay có khách.”
“Hả?”
Tiếu Mông cau mày: “Người nhà của tôi.”
“A, thì ra là như vậy…”, Nghe xong Gia Ngạn cảm thấy vừa hồi hộp, vừa tràn đầy mong đợi. Bao nhiêu năm nay, cậu chưa từng gặp người nhà Tiếu Mông. Và cũng vì thế lòng không khỏi có chút kích động: “Vậy có cần ra ngoài mua thêm đồ ăn không? Không biết bọn họ thích ăn cái gì… Anh đưa tôi thực đơn, để tôi chuẩn bị là được rồi.”
Cậu bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ, hiện tại cũng chỉ còn mỗi người cậu là bẩn, tắm rửa một cái là ổn.
Đang dùng tạp dề lau khô tay, đã thấy Tiếu Mông đưa ví tiền qua.
“Đầu tiên, cậu ra ngoài một chút đi. Nếu lạnh quá thì thuê phòng khách sạn.”
Gia Ngạn ngây ngốc nhìn ví tiền kia hồi lâu, mới hiểu được đây là có ý bảo mình tránh đi.
“A…”, Cậu bỗng nhiên cảm thấy mũi như ngẹt lại, hai tay xoa xoa chóp mũi, lại gãi gãi tóc, “Tôi hiểu ý anh. Nhưng mà, chỉ cần nói tôi là bạn bè bình thường được anh cho ở nhờ, như vậy thì chắc là không sao chứ?”
Tiếu Mông muốn nói lại thôi, ngừng một lát, mở miệng:“Cậu vẫn nên ra ngoài một lát đi. Khuya một chút hẵng về.”
“…”
“Ngại quá.”
Gia Ngạn “Ừm” một tiếng, cầm lấy ví tiền, không nói thêm gì nữa.
Gia Ngạn càng thêm mờ mịt, cậu bắt đầu không hiểu nổi Tiếu Mông. Đôi lúc hắn đối xử với cậu rất dịu dàng, đôi lúc lại chán ghét cậu tới cực đoan.
Chỉ có những lúc trên giường mới nhiệt tình thôi.
Gia Ngạn khoác thêm cái áo rồi ra cửa. Bên ngoài tuy lạnh, nhưng cậu tuyệt đối không muốn vào khách sạn, chỉ đi dạo quanh quẩn bên ngoài khu chung cư, cứ thế mà tới tới lui lui mấy vòng.
Một lát sau thấy chiếc BENZ dài màu sáng đi tới, trong lòng Gia Ngạn hiểu đây là người nhà Tiếu Mông, không khỏi có chút giật mình. Thì ra nhà Tiếu Mông giàu có như vậy.
Nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong màn đêm, cậu ngây ngốc đứng đó trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu cao, nhìn thật lâu, mới lau nước mũi rồi cất bước.
Lang thang trên đường hồi lâu, móc ra mấy đồng tiền xu rồi ngồi lên một chuyến xe bus, xuống xe rồi lại vô thức đi một mạch, cậu dần dần cảm thấy vừa đói vừa lạnh run.
Trước mắt là nhà hàng sang trọng nhất thành phố, đương nhiên là cậu không kham nổi mức giá như trên trời ở đó rồi. May mắn ở phía đối diện cũng có một quán cơm bình dân, nhưng mà lúc này lại rất đông, Gia Ngạn chỉ có thể ngồi chen chúc với mấy người khác ở một chiếc bàn đá bên ngoài.
Nếu là bình thường thì cậu nhất định sẽ không bỏ tiền ra để mua mấy thứ đồ ăn như thế này, nhưng hôm nay thâm tâm của cậu nhăn nhúm khó chịu như cái giẻ rách nát, làm thế nào cũng không thấy thoải mái hơn. Có lẽ nếu mình ăn mấy món thật ngon, không chừng lại có thể dần dần vui vẻ trở lại.
Mấy gã đàn ông ngồi cùng bàn khá là hào phóng. Bọn họ thấy Gia Ngạn đi một mình nên mời cậu cùng uống bia, vừa ăn vừa nói chuyện, cũng náo nhiệt.
Đang gắp thức ăn, đột nhiên nghe thấy có chút xôn xao, Gia Ngạn quay đầu, vừa lúc chiếc BENZ hồi nãy đang chạy tới.
“Oa, chất quá.”
“Ơ…”, Gia Ngạn rướn cổ lên.
“Sao vậy?”
“Hình như đó là xe bạn tôi.”
“Thiệt hay giả?”
Nhân viên phục vụ đứng trước cửa nhà hàng chạy ra nghênh đón. Xe vừa đỗ xong thì cửa xe mở ra, chừng bốn năm người bước xuống, quả nhiên là có một bóng dáng rất quen thuộc với Gia Ngạn.
“Tiếu Mông!”
Gia Ngạn chẳng ngờ ở đây lại gặp hắn, trong lòng cảm thấy thật vui mừng, cho nên vui vẻ mà lớn tiếng gọi.
Người đang ông trung niên bên cạnh Tiếu Mông cũng quay người lại nhìn.
“Bạn con à? Vậy mời cậu ấy qua đây cùng ăn cơm đi.”
“Không cần, không thân lắm”, Tiếu Mông lãnh đạm trả lời.
Gia Ngạn giật mình, bàn tay đang cầm đũa chợt trở nên cứng ngắc.
“Này, có là bạn của cậu không đó? Sao lại chẳng thèm để ý chút nào vậy?”
“Thật ra thì, cũng, cũng không quen lắm”, Gia Ngạn lấy lại tinh thần, vội vàng gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Đương nhiên chẳng hi vọng Tiếu Mông nói “Người yêu của con” trước mặt người khác như thế này, nhưng ngay cả một câu “Bạn con” cũng chẳng được.
Hắn chỉ có thể nói câu “Không thân lắm” mà thôi.
“Tôi đã nói rồi, loại người như hắn làm gì có khả năng đứng chung một đường với chúng ta chứ. Cậu còn muốn bắt quàng làm họ, ha ha…”, Người bên cạnh vui vẻ chế giễu.
Gia Ngạn vẫn bình tĩnh “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa, im lặng dùng bữa, uống thêm hai cốc bia.
Cậu đã hiểu đôi phần. Tiếu Mông lạnh lùng với cậu, không phải cậu tưởng tượng.
Uống bia hơi nhiều, lúc đứng dậy tính tiền cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng hồi lâu trên đường, thiếu chút nữa là không lết nổi đến trạm xe bus.
Chờ mãi rốt cuộc xe cũng đến, lắc lư hồi lâu, cậu mơ màng ngủ thiếp đi, lúc xuống xe chỉ có thể để đôi chân tùy ý hoạt động. Một cơn gió thoảng qua, cậu tỉnh táo đôi chút, mới ý thức được mình đã theo bản năng trở về dưới khu chung cư.
Nhưng cậu không muốn bước lên chút nào.
Dường như điện thoại trong túi có vang lên, nhưng cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi lại buồn ngủ, bàn tay lóng ngóng đảo tới đảo lui hồi lâu mà vẫn chẳng lấy ra được, dứt khoát mặc kệ nó luôn.
Đứng bên ngoài quá lạnh nên mò mẫm đi vào, mở cửa thoát hiểm, cậu ngồi xuống cầu thang tầng một, vùi mặt lên đầu gối ngủ gà ngủ gật.
Đang co ro ngủ, bỗng nhiên bị người nào đó lay, mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là một gương mặt thật quen thuộc. Rõ ràng trời lạnh như vậy, nhưng trên trán người nọ lại lấm tấm mồ hôi.
“Sao không nghe điện thoại của tôi?”
Gia Ngạn lắc lắc đầu một chút, lại tựa lên đầu gối ngủ, lẩm bẩm: “Chúng ta không quen…”
“Cậu uống quá nhiều rồi”, Người đàn ông vòng tay qua muốn nâng cậu dậy: “Mau theo tôi về”.
“Tôi không muốn”, Đột nhiên tỉnh táo, Gia Ngạn hơi rụt người lại, ngồi thẳng lưng, sụt sịt mũi.
“Còn ngồi trơ ra đó chỉ có nước chết rét. Theo tôi lên lầu”
Gia Ngạn không lên tiếng, lặng lẽ ngồi trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao ngất lại vô cùng đẹp trai trước mặt.
“Tiếu Mông, tôi nghĩ, có những chuyện anh đã nghĩ sai rồi”.
“Lần trước anh tặng hoa cho tôi, nói có tình cảm với tôi, kỳ thật không phải như vậy”.
“Tôi nói như vậy, nhất định anh sẽ tức giận. Nhưng mà tôi cảm thấy anh vốn không muốn sống chung với tôi chút nào cả”.
“Anh rất chán ghét tôi, đúng không?”
“Ở chung với tôi, anh sẽ cảm thấy rất mất mặt, đúng không?”
“Không sai chứ?”
“Tôi đã sớm biết, anh chỉ muốn sống với những người như mình, vừa đẹp vừa thông minh, đi tới bất cứ đâu cũng có người trầm trồ khen ngợi. Người giống như anh chuyện gì cũng am hiểu, sẽ không làm anh mất mặt, đứng chung với anh trông thật xứng đôi”.
“Dù sao, nhất định là chẳng giống tôi chút nào”.
“Vậy tại sao lại làm những chuyện như vậy với tôi? Giả vờ làm như thích tôi. Tại sao chứ? Rõ ràng chán ghét như vậy…”, Cậu thút thít khóc.
“Anh cũng chỉ giống như những người đó thôi… Muốn gạ gẫm lừa gạt tôi đúng không? Tôi đã không có tiền… Muốn cái gì thì anh cứ lấy đi là được rồi, đừng lừa dối tôi…”
Trên mặt nhận được một tát thật mạnh, đau xót nóng rát, rồi sau đó cả người đột nhiên bị bế lên.
“Chuyện không phải như vậy”.
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Cậu nhịn không được mà nức nở hỏi, Tiếu Mông không trả lời, chỉ mút lấy bờ môi rồi cởi áo khoác quấn quanh người cậu, ngăn không cho cậu phản kháng, kiên quyết ôm cậu vào thang máy.
Chống cự cũng vô ích, Gia Ngạn bị ôm mạnh mẽ lên lầu. Cả hai về phòng thì bị Tiếu Mông cởi sạch quần áo, đè chặt đặt lên giường.
Đây chính là thứ mà Tiếu Mông muốn ở mình sao. Lúc bị lột quần, cậu đau đớn nghĩ như vậy.
Tuy rằng trong lúc bị ép làm tình kịch liệt Tiếu Mông có nói với cậu “Thật xin lỗi”, nhưng tâm tình Gia Ngạn vẫn chẳng thể khá hơn chút nào, được Tiếu Mông ôm vào lòng cũng chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo.
Cảm giác bị tổn thương không thể chỉ thuận miệng nói vài câu xin lỗi là có thể chữa lành, rõ ràng Tiếu Mông là người thông minh như vậy, nhưng có vẻ như không hiểu đạo lý đơn giản đó.
Hoặc giả trong tim Tiếu Mông cậu là người mình đồng da sắt, cho dù bị tổn thương thế nào cũng chẳng có cảm giác đau đớn, cho nên bất kể là chuyện gì cũng chỉ an ủi qua loa cho xong chuyện.
Nhưng thật ra thì cậu chỉ phản ứng hơi chậm mà thôi, cậu đau lắm.
“Gia Ngạn?”, Một bàn tay sờ mái tóc cậu: “Thức rồi à?”
Chẳng biết đây là lần thứ mấy Tiếu Mông gọi cậu. Gia Ngạn vẫn chỉ vùi mặt vào gối, đôi mắt đỏ hồng, không nói gì.
Yên tĩnh trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi phòng, chẳng mấy khi mà Tiếu Mông lại tốt tính như vậy.
Giờ đã gần giữa trưa, cậu quả thực đã ngủ rất lâu. Gia Ngạn ngủ chẳng ngon chút nào, nhiệt độ trên người khiến cho cậu không tỉnh táo nổi, nhưng cũng khó mà tiến sâu vào giấc ngủ.
Chẳng qua là cảm giác tỉnh dậy từ trong mộng rất khó chịu, cho nên cậu thà rằng nướng trong chăn thêm một lát.
Trên thế giới này, nơi ấm áp nhất chỉ có dưới tấm chăn bông và trong mộng đẹp mà thôi.
Phòng ngủ thật yên tĩnh, cậu lại bắt đầu mê man trong cơn mộng mị. Cậu muốn có một giấc mơ thật đẹp, mơ về những điều hạnh phúc hoặc những ký ức vui vẻ.
Cậu mơ tới khi còn bé lần đầu tiên ăn chocolate, tròn trịa, lớp giấy vàng bao quanh, mở ra là viên kẹo màu đen trông giống như bùn, nhưng mùi hương lại khiến cho người ta vừa mê vừa say. Cậu liếm liếm, sau đó lập tức vui sướng cười ngây ngô. Cậu chưa từng thử qua một thứ nào có mùi vị tuyệt vời như vậy, tiếc là chỉ có một viên. Cậu không nỡ ăn, cẩn thận gói kỹ rồi nắm thật chặt trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng mở ra nhẹ nhàng liếm một cái.
Cầm cả ngày, ngay cả lúc ngủ cũng không nỡ buông tay, nhưng đến khi tỉnh giấc lại phát hiện chẳng biết lúc nào tay đã buông ra, viên kẹo bị chuột tha đi mất.
Lúc đó đau lòng như thế nào, cho tới bây giờ còn nhớ rất rõ.
Cậu lại mơ tới lúc thi đậu trung học. Cậu vốn chẳng thông minh, nhưng lại vô cùng vô cùng nỗ lực, cố gắng học đến mức như muốn liều mạng. Tuy thành tích không thuộng dạng xuất sắc, nhưng cũng đủ để cậu trúng tuyển vào trường điểm.
Lúc ấy thực sự vui vẻ. Nhưng trong nhà chẳng ai muốn lãng phí tiền cho cậu, mẹ luôn mắng cậu “Có cơm cho mày ăn là may lắm rồi, còn học hành cái quái gì!”, Khi bé, nhà cậu ở nông thôn, người có thể đỗ vào trường trung học trọng điểm của huyện vốn chẳng dễ dàng gì. Từ trước tới nay lần đầu tiên được người ta gửi gắm kỳ vọng: “Nói không chừng đứa nhỏ này có thể có chút tiền đồ”, rốt cuộc cậu cũng nhận được học phí.
Mang chiếc cặp cũ sờn trên lưng một mình đi báo danh, cậu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Cậu còn mơ tới ngày đầu tiên nhập học cậu có thấy một bạn, tóc cắt rất ngắn, ánh mắt hờ hững, cool cực kỳ. Thật ra thì nếu tóc không ngắn như vậy, cậu sẽ nghĩ đó là nữ, mặc dù bạn đó còn cao hơn cậu một chút, vóc người cao ngất, gương mặt rất đẹp. Từ bé tới giờ cậu chưa từng gặp cô bé nào đẹp như người này, chứ đừng nói là con trai.
Đáng tiếc người thì đẹp mà tính lại dữ, ngay cả học sinh lưu manh tráng kiện cao to nhất trong lớp cũng không dám chọc vào cậu ta, nhưng vẫn có rất nhiều người tranh nhau nói chuyện với cậu. Người đó cũng vô cùng thông minh, đi học chỉ chống cằm lúc nào thích thì nghe nhưng kỳ thi nào cũng đứng hạng nhất. Tất cả nữ sinh trong trường đều rất thích cậu ta, mỗi lúc hết giờ học thường xuyên có cả bầy nữ sinh chạy đến cửa phòng học nhìn lén, ríu ra rít rít nói cười.
Người giỏi như vậy, đương nhiên Gia Ngạn rất muốn làm bạn, nhưng biết cậu ta nhất định chẳng để ý đến mình, chi nên cũng chỉ ở một góc mà hâm mộ vậy thôi.
Nhưng có một ngày người kia chủ động nói với cậu.
Tuy rằng chỉ nói: “Quần cậu rách kìa”.
Gia Ngạn quả thực vừa mừng vừa lo. Cậu biết quần mình rách thì chỉ cần khâu lại là được rồi. Mua quần áo mới rất tốn tiền, chỗ rách kia cũng chẳng lớn lắm, chỉ cần khâu lại là có thể mặc tiếp.
Nghiêm túc giải thích như vậy với đối phương, nhận lại chỉ là một câu khinh thường“Ngu ngốc.”
Nhưng Gia Ngạn vẫn rất vui, từ sau ngày đó cậu luôn tìm cơ hội nói chuyện với người đó, mỗi ngày có thể nói một câu là tốt lắm rồi. Dù bị chửi rất nhiều lần, cậu vẫn cảm thấy người kia thật tốt. Bởi người đó cho cậu một hai cục tẩy gần như còn mới tinh, cho cậu cái bút bi mà cậu ta không cần nữa, còn tặng cậu quyển sách tham khảo mua thừa.
Ngay cả viên chocolate cậu từng trân quý, cũng là người ấy cho.
Đáng tiếc cuối cùng cậu chẳng thể nào ăn được.
Gia Ngạn mơ màng tỉnh lại, mơ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mơ. Chiếc gối ướt đẫm một mảng, cậu biết có lẽ mình ngã bệnh rồi.
Mê man nghĩ có phải mình sắp chết hay không, nếu không tại sao lại mơ về những kỷ niệm khi xưa, hơn nữa còn là những chuyện khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Những hồi ức bị đánh chửi bắt nạt lại chẳng hề xuất hiện. Nếu có thể hồi tưởng hết những chuyện vui vẻ đã trải qua rồi chết đi, kỳ thật chẳng tệ chút nào.
Cậu vốn cho rằng nếu có thể yêu Tiếu Mông, trở thành một gia đình, cuộc sống hạnh phúc sẽ chẳng còn xa, cho nên vô cùng cố gắng.
Nhưng thật ra những lời của Tiếu Mông chỉ là lời hứa gió bay mà thôi.
Cậu đã rất cố gắng, lấy “Phải yêu Tiếu Mông” làm mục tiêu phấn đấu, nhưng giờ đã tan biến rồi. Vẫn luôn tràn đầy hi vọng mà vững bước đi tới, bây giờ chỉ có thể dừng lại, không biết tại sao mình lại đi quá xa như vậy, cũng không biết sau này cuộc đời của mình sẽ rẽ sang ngả nào.
Cậu muốn nói ra tất cả những ấm ức trong lòng nhưng rốt cuộc lại chẳng nói nên lời. Cậu vô cùng vô cùng khó chịu, nhưng nếu nói rằng muốn tìm đến cái chết, tất cả mọi người sẽ cảm thấy quá nghiêm trọng, nhất định sẽ trách cứ cậu: “Cần gì phải thế!”.
Đúng là không có ai khiến cậu bị tổn thương trí mạng, cũng chẳng ai khiến cậu sống không nổi. Tất cả những người từng ức hiếp cậu cũng chẳng có ai mang gương mặt của kẻ sát nhân. Ngay cả Tiếu Mông cũng không đến mức đại gian đại ác, chỉ là hơi xấu xa ích kỉ một chút nhưng cũng cho cậu không ít tiền, còn từng chăm sóc giúp đỡ cậu.
Cậu chưa từng gặp người nào hoàn toàn xấu xa, quả thực chẳng có ai muốn hại chết cậu.
Nhưng cậu vẫn thấy từng ngày trôi qua thật cay đắng.
Cuộc đời cậu, không ngừng bị những chuyện xấu xa nhỏ nhặt giày vò, kéo dài đến mức chẳng biết bao giờ mới kết thúc.
“Gia Ngạn, Gia Ngạn?”.
Có người lay cậu, trong cái nhiệt độ khiến người ta cảm thấy khó thở, tri giác chậm rãi quay trở lại.
“Không ăn điểm tâm thì thôi, cơm trưa cũng không thể không ăn. Dậy mau.”
Cậu muốn trả lời, nhưng mở không nổi miệng, cổ họng như bị thiêu đốt.
“Gia Ngạn?”
Bàn tay vươn tới sờ mặt cậu, cậu chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
“Cậu sốt rồi?”
Gắng gượng mở mắt ra, gương mặt người kia vẫn như trước đây, đẹp tới mức khiến cho người ta ca tụng, nhưng không biết vì sao cậy cả thấy khóe mắt mình cay cay.
“Ngã bệnh cũng không thèm nói một tiếng?”, Người đàn ông lập tức cao giọng, rồi có tiếng mở ngăn kéo, một thứ gì lành lạnh luồn vào dưới cánh tay.
Gia Ngạn biết đó là nhiệt kế. Sau khi nó được lấy ra, liền nghe Tiếu Mông cúi đầu mắng, “Sốt cao quá!”
Cảm giác như bị kéo ra khỏi chăn, Gia Ngạn ra sức chống cự, nhưng vẫn bị mạnh mẽ ép mặc quần áo, bế lên.
“Hơn nửa đêm lạnh như vậy còn không về, ngủ trên cầu thang, giờ thì vừa lòng chưa? Sốt cao như vậy!”, Lớn tiếng trách mắng khiến lỗ tai cậu ong ong cả lên.
Gia Ngạn ủ rũ không có tinh thần, hai mí mắt vừa nóng vừa sưng, ngay cả mắt cũng mở không nổi, được Tiếu Mông dìu nhưng vẫn đứng không nổi.
“Uống chút cháo nóng trước đã, rồi tôi đưa cậu vào bệnh viện”.
Gia Ngạn liều mạng lắc đầu cũng vô dụng, Tiếu Mông căn bản không thèm để ý đến chút kháng cự của cậu, dùng áo khoác trùm cậu lại, đặt lên ghế, từng muỗng từng muỗng mạnh mẽ ép cậu ăn hết một chén cháo nhỏ, rồi nửa dìu nửa ôm mang ra ngoài.
Đang trong kỳ nghỉ xuân, bệnh viện chỉ có một vài bác sĩ y tá trực ban, đợi một hồi lâu mới đến lượt Gia Ngạn khám bệnh, cũng không cần nằm viện, chỉ qua loa tiêm một chút, lấy thuốc xong là chuẩn bị về nhà.
Gia Ngạn từ đầu tới cuối vẫn cứ mơ mơ màng màng, không nói quá nửa câu. Tiêm xong tinh thần có hơi khá hơn một chút, nhưng vẫn đi không vững, người run nhẹ, cảm thấy ngay cả trong xương tủy cũng lạnh thấu, chỉ muốn vùi vào một chỗ nào đó ấm áp.
Lồng ngực rắn chắc rộng lớn của người đàn ông bên cạnh có lực hấp dẫn thật mạnh mẽ, cả chiếc áo khoác kia nhìn cũng rất ấm áp.
Nhưng cậu không muốn dựa vào Tiếu Mông quá gần.
Thật vất vả mới ra được chỗ đậu xe, Gia Ngạn vẫn không kiềm chế nổi mà run rẩy. Tiếu Mông vòng tay qua ôm cậu, cậu né ra theo bản năng.
“Rất khó chịu sao?”
Gia Ngạn lắc đầu, sụt sịt cái mũi.
Rõ ràng là một người đàn ông gầy nhỏ bình thường, bọc trong lớp quần áo dày chỉ lộ ra khuôn mặt, khóe mắt và chóp mũi hồng hồng lại khiến người ta cảm thấy thật yêu thương.
“Ngoan nào”, Tiếu Mông sờ sờ cái trán nóng rực, móc chìa khóa xe ra, rồi sau đó ôm cậu vào trong xe, để cậu ngồi xuống.
Nhìn cậu suy yếu tựa lưng vào ghế, gương mặt từ mũi trở xuống giấu kín trong lớp khăn quàng cổ, không nói tiếng nào, đôi mắt khép hờ. Cậu bởi vì sốt mà khóe mắt đỏ hoe, hàng mi ướt ầng ậng nước, trông thật đáng thương. Tiếu Mông nhịn không được mà nhoài người qua hôn nhẹ lên trán và gương mặt cậu.
Gia Ngạn sợ hết hồn, mở to mắt, nước mắt ầng ậng, ánh mắt trông như một con thú nhỏ. Tiếu Mông cảm giác được nhiệt độ quá cao của làn da kia, thấy cậu giãy dụa một cách đáng thương, tim đập thật mạnh, lại kéo khăn quàng cậu xuống, mạnh mẽ hôn cậu.
“Ư… ưm…”, Gia Ngạn dùng sức chống cự, nhưng so với Tiếu Mông thì cũng chỉ như mèo con làm nũng mà thôi.
Đang suy nghĩ có lây bệnh cũng chẳng sao, chuẩn bị đem đầu lưỡi tiến vào đánh chiếm khoang miệng ấm áp chợt nghe thấy Gia Ngạn hoảng hốt hít vào một hơi, Tiếu Mông hơi buông lỏng tay, ngẩng đầu thấy hai cô gái đứng cách bọn họ xa xa ở phía trước đang tò mò ngó nhìn.
Tiếu Mông nhíu mày, ngồi thẳng, thấy hai người kia nhanh chóng đi mất, nhanh tới nỗi bóng người cũng chẳng thấy, mới khởi động xe: “Trở về thôi”.
Nhưng Gia Ngạn lại bị hù tới mức không động đẩy nổi, ngồi im phăng phắc, đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Sao thế?”
“Hình như, hình như là người quen, trong công ty…”
Tiếu Mông quay đầu nhìn cậu: “Cậu chắc không?”
Gia Ngạn gật gật đầu, lại lắc đầu, sợ tới mức hoảng loạn.
“Chắc nhìn lầm rồi. Hơn nữa cho dù như vậy, chưa chắc bọn họ đã nhận ra cậu. Không cần lo lắng.”
“Ừ…”
Gia Ngạn hoảng sợ rụt vai lại, còn chưa kịp bình tĩnh, tâm trạng như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện. Cảm giác được Tiếu Mông đang xoa đầu mình, cậu hơi an tâm một chút.
Cậu cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của Tiếu Mông.
Danh sách chương