Giang Vô Mị sửng sốt, trầm tư suy nghĩ ý tứ của Linh Cưu.
Ở trong mắt hắn, khuôn mặt bé con tươi cười thật đáng yêu, nhưng hắn lại cảm thấy có chút không đúng, so với nụ cười dành cho Tống Tuyết Y, thì thiếu một phần thật tình, khiến hắn hơi sinh ra cảm xúc bất mãn.
Hắn không biết rằng cảm xúc của mình đều lộ ra ngoài mặt, lại nhìn bé con cười sáng lạn với mình, còn có cử chỉ giơ ra ngón tay giữa gập các ngón còn lại...Giống như có ý gì đó? Giang Vô Mị không biết tâm tình của mình xuất phát từ người nào, cứ nghĩ rằng bé con làm vậy thật tốt, hắn lại còn ghét bỏ nàng không đủ thật tình, hờ hững dường như có... Ừm, có điểm quá đáng ?
Hắn dường như đã quên rằng, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hờ hững với Khanh Linh Cưu, trước kia chưa từng quan tâm, nhưng lần này lại tự trách mình, thật sự là một loại phản ứng rất kỳ quái.
Tuy nhiên, Giang Vô Mị căn bản không có nhận ra cảm xúc biến hóa của bản thân, nghĩ thông suốt liền đáp lại bé con, hắn yên lặng làm lại động tác khi nãy của Linh Cưu.
"..."
Tươi cười của Linh Cưu tức khắc cứng lại. Lúc này chỉ có một chữ có thể hình dung tâm trạng nàng lúc này__ (‵′) dựa vào ( một từ chửi tục của thanh niên TQ, mình chẳng biết dịch sao, đại khái tương đương từ V** của mình ạ )!
(Miêu:*hí hí* cái này có thể nói là gậy ông đập lưng ông không ta, Cưu Cưu cứ tưởng hắn k biết thì sẽ k học đc sao:D )
"Phì."
Giang Vô Mị nhìn bé con đang tươi cười đã hóa đá, trong chớp mắt bật cười.
"Vô Mị?"
Giang Nhất Hoằng nhìn về phía Linh Cưu.
Lúc này Giang Vô Mị mới phản ứng, đúng lúc thu lại nụ cười trên mặt.
Giang Nhất Hoằng sinh ra một tia tò mò đối với Linh Cưu,
" Con nhóc kia là ai?"
"Bách Lý Linh Cưu."
Giang Vô Mị không suy nghĩ mà nói ra cái tên này, nói xong hắn lại có chút sửng sốt.
Nữ nhân kia, rõ ràng tên là Khanh Linh Cưu, nhưng vì sao hắn lại không chút do dự nói ra bốn chữ 'Bách Lý Linh Cưu'.
Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng nhận thấy được, nữ nhân kia căn bản không phải Khanh Linh Cưu sao.
"À."
Giang Nhất Hoằng không nhận ra Giang Vô Mị lại thất thần, trong lòng hắn cân nhắc : Bách Lý sao? Trong tin tình báo ở Ngự Hải trấn không có gia tộc này, Sóc Vân châu và hai châu khác cũng chưa từng nghe họ này bao giờ, cho nên khẳng định là đứa trẻ bình thường.
Im lặng!
Đột nhiên xung quanh đều im lặng.
Tạo ra sự im lặng đến quỷ dị này là một người.
Cửa xe ngựa tinh xảo đẹp đẽ quý giá mở ra, lụa trắng phất phơ, một bóng dáng mảnh mai từ trong xe bước xuống.
Đây là một người có thể làm cho người ta nhìn qua một lần là không quên được, liếc mắt qua, cũng sẽ không kiềm lại được mà nhìn đến trên người nàng.
Mái tóc có thể so với tuyết còn trắng hơn, quần áo còn đỏ hơn máu.
Màu sắc tương phản mãnh liệt đánh sâu vào thị giác mọi người, qua hồi lâu mới chú ý tới dung mạo của nàng.
Da thịt nàng rất trắng, trắng đến nỗi không thấy chút màu hồng của máu, ngay cả lông mày và lông mi cũng trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt sâu thẳm, quỷ dị khác hẳn người thường, liếc mắt một cái ngỡ là màu đen, nhìn kỹ lại thấy càng giống màu máu đậm đặc đỏ sậm. Lông mi tuyết trắng vừa cong lại dài, nhất là ở đuôi mắt, tựa như bông tuyết bay múa càng làm nổi bật đôi mắt yêu dã lạnh lẽo.
(Miêu: Nghi vấn chị này bị Bạch Tạng, cần đi khám gấp =))__Nguyệt: Miêu kia không được sỉ nhục thần tượng của Tỷ biết chưa????????????? )
Đôi môi nàng hồng hào, no đủ như cánh hoa đào, màu son đỏ tươi khiến người khác không thể bỏ qua càng tạo cảm giác lạnh như băng.
Xem chiều cao và dung mạo này hẳn là nữ nhân mười bốn mười lăm tuổi, mâu thuẫn đẹp đẽ như thế, lạnh như băng cùng yêu dã hoàn mỹ dung hợp, giống như một gốc sen tinh đỏ rực yêu dã sinh sống trong ao phật thanh tịch.
Nói nàng xinh đẹp, còn không bằng nói nàng là yêu tinh. Sự xuất hiện của nàng làm cảnh vật đơn điệu xung quanh trở nên sáng lên không ít.
Lúc mọi người đang nhìn chăm chú, nữ nhân bước đi nhẹ nhàng không lưu lại dấu chân trên truyết, thản nhiên đứng trước mặt Tống Tuyết Y.
Không, phải nói là đứng ở trước mặt Linh Cưu mới đúng.
Tần Si cúi mắt, nhìn chằm chằm Linh Cưu trong lòng Tống Tuyết Y.
Linh Cưu cũng nhìn chằm chằm nàng.
Hai người đối diện nhau, tình huống quỷ dị làm người ta khó hiểu .
"Ngươi rất thơm."
Bỗng nhiên, Tần Si nói chuyện .
Giọng nói của nàng trầm thấp, lại tràn ngập từ tính, có thể nói là gợi cảm.
Linh Cưu cảm thấy nữ nhân như vậy, sau khi lớn lên tuyệt đối khuynh thế yêu cơ giống như Bao Tự* hay Đắc Kỷ.
Nhưng mà... Nàng vừa mới nói cái gì? Ngươi rất thơm?
Đầu Linh Cưu đầy vạch đen, cười tủm tỉm trả lời,
"Ngươi rất đẹp."
Mặt Tần Si không chút thay đổi.
"Nhìn qua cũng ngon đấy."
Đợi chút! Nàng nói cái gì! Còn liếm đầu lưỡi ! Mẹ nó, còn là kiếu đói bụng lâu ngày nữa chứ!
Linh Cưu trừng mắt, cho dù Tống Tiểu Bạch cắn nàng như cắn bánh bao, nhưng đó là nàng sủng hắn, nhưng người khác cũng muốn cắn một cái? Thật sự nghĩ nàng đây là cái bánh bao à!
Ánh mắt đánh giá toàn thân nữ nhân xinh đẹp này, cuối cùng dừng lại trên mái tóc của đối phương, mặt không chút thay đổi đứng đắn nói:
"Tóc ngươi nhìn qua thật mềm mại."
"Cho ta cắn một cái."
Ánh mắt Tần Si lóe sáng.
"Mơ đi!"
Linh Cưu không nói hai lời cự tuyệt.
Tần Si nhẹ nhàng nhíu mày, lại dường như không có. Có điều ai nấy đều thấy được nàng đang rối rắm , ánh mắt lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm Linh Cưu, sau hai giây yên tĩnh quỷ dị, Tần Si nói:
"Ta cho ngươi một dúm tóc, ngươi cho ta cắn một cái."
Linh Cưu vươn tay ra cho nàng.
Ánh mắt Tần Si lại một lần nữa lóe sáng, nhanh chóng cúi đầu muốn cắn.
Qua những hành động của nàng mọi người đều xác định nàng không phải nói giỡn.
Nhưng lúc này nàng không cắn được, không chỉ vì Tống Tuyết Y đúng lúc ôm Linh Cưu lui về phía sau , đồng thời Linh Cưu cũng nhanh chóng rút tay về.
"Tóc."
Không đợi Tần Si tức giận, Linh Cưu ra tay trước.
Ánh mắt Tần Si thâm trầm dọa người, động tác cũng không chậm, không thấy trong tay nàng có vật gì, xoẹt một tiếng liền cắt lấy một dúm tóc đưa cho Linh Cưu.
"Thiếu chủ!"
Gia nhân Tần gia thấy một màn này, người nào người nấy biến sắc.
"Cho ngươi."
Tần Si cũng không quay đầu lại.
Linh Cưu lấy được tóc, trong mắt lóe lên vui mừng,
"Cảm ơn."
"Cắn một cái."
Tần Si nhìn chằm chằm Linh Cưu.
"Cái gì?"
Linh Cưu vẻ mặt kinh ngạc,
"Ta đáp ứng ngươi khi nào?."
Tần Si: "..."
Người của Tần gia: "..."
Trong đầu bọn họ đều quanh quẩn một suy nghĩ: Con nhóc này là con nhà ai! Lá gan lại lớn như vậy! Có lẽ sắp bị thiếu chủ bầm thây vạn đoạn rồi!
Chỉ là dự đoán huyết tinh của bọn họ không xuất hiện, Linh Cưu cũng không bị khí áp lạnh như băng của Tần Si dọa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cười với Tần Si, hồn nhiên nói:
"Nếu ta thu lễ vật của ngươi, chúng ta về sau chính là bằng hữu !"
Trong đôi đồng tử của bé con lấp lánh ánh sáng, trong sáng linh động khiến cho Tần Si kinh ngạc.
"Ta muốn ánh mắt của ngươi."
Nàng tự nhiên nói ra trong lòng. Ngay sau đó, mới giống như phản ứng lại lời nói của Linh Cưu, trong nháy mắt thật sự bị Linh Cưu dời đi lực chú ý,
"Bằng hữu?"
Người này thật sự là hung tàn hay ngốc nghếch còn phải quan sát thêm, bất quá nhìn qua tuyệt đối có vấn đề, tư duy lô-gích cũng khác hẳn với người thường.
Mà cố tình, Linh Cưu am hiểu nhất chính là ứng phó với người như thế !
Kiếp trước nàng thấy nhiều nhất chính là quỷ linh sống trăm ngàn năm, người nào sống lâu đều bị bênh tâm thần, tâm linh biến thái, chỉ có người ngươi không thể tưởng tượng được, không có người không tiến hóa tới! Ở hoàn cảnh như vậy, Linh Cưu vẫn không bị thần kinh, coi như là tài năng, có điều hành động ngẫu nhiên của nàng ở trong mắt người thường, không phải hai chữ động kinh là có thể giải thích được.
Ở trong mắt hắn, khuôn mặt bé con tươi cười thật đáng yêu, nhưng hắn lại cảm thấy có chút không đúng, so với nụ cười dành cho Tống Tuyết Y, thì thiếu một phần thật tình, khiến hắn hơi sinh ra cảm xúc bất mãn.
Hắn không biết rằng cảm xúc của mình đều lộ ra ngoài mặt, lại nhìn bé con cười sáng lạn với mình, còn có cử chỉ giơ ra ngón tay giữa gập các ngón còn lại...Giống như có ý gì đó? Giang Vô Mị không biết tâm tình của mình xuất phát từ người nào, cứ nghĩ rằng bé con làm vậy thật tốt, hắn lại còn ghét bỏ nàng không đủ thật tình, hờ hững dường như có... Ừm, có điểm quá đáng ?
Hắn dường như đã quên rằng, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hờ hững với Khanh Linh Cưu, trước kia chưa từng quan tâm, nhưng lần này lại tự trách mình, thật sự là một loại phản ứng rất kỳ quái.
Tuy nhiên, Giang Vô Mị căn bản không có nhận ra cảm xúc biến hóa của bản thân, nghĩ thông suốt liền đáp lại bé con, hắn yên lặng làm lại động tác khi nãy của Linh Cưu.
"..."
Tươi cười của Linh Cưu tức khắc cứng lại. Lúc này chỉ có một chữ có thể hình dung tâm trạng nàng lúc này__ (‵′) dựa vào ( một từ chửi tục của thanh niên TQ, mình chẳng biết dịch sao, đại khái tương đương từ V** của mình ạ )!
(Miêu:*hí hí* cái này có thể nói là gậy ông đập lưng ông không ta, Cưu Cưu cứ tưởng hắn k biết thì sẽ k học đc sao:D )
"Phì."
Giang Vô Mị nhìn bé con đang tươi cười đã hóa đá, trong chớp mắt bật cười.
"Vô Mị?"
Giang Nhất Hoằng nhìn về phía Linh Cưu.
Lúc này Giang Vô Mị mới phản ứng, đúng lúc thu lại nụ cười trên mặt.
Giang Nhất Hoằng sinh ra một tia tò mò đối với Linh Cưu,
" Con nhóc kia là ai?"
"Bách Lý Linh Cưu."
Giang Vô Mị không suy nghĩ mà nói ra cái tên này, nói xong hắn lại có chút sửng sốt.
Nữ nhân kia, rõ ràng tên là Khanh Linh Cưu, nhưng vì sao hắn lại không chút do dự nói ra bốn chữ 'Bách Lý Linh Cưu'.
Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng nhận thấy được, nữ nhân kia căn bản không phải Khanh Linh Cưu sao.
"À."
Giang Nhất Hoằng không nhận ra Giang Vô Mị lại thất thần, trong lòng hắn cân nhắc : Bách Lý sao? Trong tin tình báo ở Ngự Hải trấn không có gia tộc này, Sóc Vân châu và hai châu khác cũng chưa từng nghe họ này bao giờ, cho nên khẳng định là đứa trẻ bình thường.
Im lặng!
Đột nhiên xung quanh đều im lặng.
Tạo ra sự im lặng đến quỷ dị này là một người.
Cửa xe ngựa tinh xảo đẹp đẽ quý giá mở ra, lụa trắng phất phơ, một bóng dáng mảnh mai từ trong xe bước xuống.
Đây là một người có thể làm cho người ta nhìn qua một lần là không quên được, liếc mắt qua, cũng sẽ không kiềm lại được mà nhìn đến trên người nàng.
Mái tóc có thể so với tuyết còn trắng hơn, quần áo còn đỏ hơn máu.
Màu sắc tương phản mãnh liệt đánh sâu vào thị giác mọi người, qua hồi lâu mới chú ý tới dung mạo của nàng.
Da thịt nàng rất trắng, trắng đến nỗi không thấy chút màu hồng của máu, ngay cả lông mày và lông mi cũng trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt sâu thẳm, quỷ dị khác hẳn người thường, liếc mắt một cái ngỡ là màu đen, nhìn kỹ lại thấy càng giống màu máu đậm đặc đỏ sậm. Lông mi tuyết trắng vừa cong lại dài, nhất là ở đuôi mắt, tựa như bông tuyết bay múa càng làm nổi bật đôi mắt yêu dã lạnh lẽo.
(Miêu: Nghi vấn chị này bị Bạch Tạng, cần đi khám gấp =))__Nguyệt: Miêu kia không được sỉ nhục thần tượng của Tỷ biết chưa????????????? )
Đôi môi nàng hồng hào, no đủ như cánh hoa đào, màu son đỏ tươi khiến người khác không thể bỏ qua càng tạo cảm giác lạnh như băng.
Xem chiều cao và dung mạo này hẳn là nữ nhân mười bốn mười lăm tuổi, mâu thuẫn đẹp đẽ như thế, lạnh như băng cùng yêu dã hoàn mỹ dung hợp, giống như một gốc sen tinh đỏ rực yêu dã sinh sống trong ao phật thanh tịch.
Nói nàng xinh đẹp, còn không bằng nói nàng là yêu tinh. Sự xuất hiện của nàng làm cảnh vật đơn điệu xung quanh trở nên sáng lên không ít.
Lúc mọi người đang nhìn chăm chú, nữ nhân bước đi nhẹ nhàng không lưu lại dấu chân trên truyết, thản nhiên đứng trước mặt Tống Tuyết Y.
Không, phải nói là đứng ở trước mặt Linh Cưu mới đúng.
Tần Si cúi mắt, nhìn chằm chằm Linh Cưu trong lòng Tống Tuyết Y.
Linh Cưu cũng nhìn chằm chằm nàng.
Hai người đối diện nhau, tình huống quỷ dị làm người ta khó hiểu .
"Ngươi rất thơm."
Bỗng nhiên, Tần Si nói chuyện .
Giọng nói của nàng trầm thấp, lại tràn ngập từ tính, có thể nói là gợi cảm.
Linh Cưu cảm thấy nữ nhân như vậy, sau khi lớn lên tuyệt đối khuynh thế yêu cơ giống như Bao Tự* hay Đắc Kỷ.
Nhưng mà... Nàng vừa mới nói cái gì? Ngươi rất thơm?
Đầu Linh Cưu đầy vạch đen, cười tủm tỉm trả lời,
"Ngươi rất đẹp."
Mặt Tần Si không chút thay đổi.
"Nhìn qua cũng ngon đấy."
Đợi chút! Nàng nói cái gì! Còn liếm đầu lưỡi ! Mẹ nó, còn là kiếu đói bụng lâu ngày nữa chứ!
Linh Cưu trừng mắt, cho dù Tống Tiểu Bạch cắn nàng như cắn bánh bao, nhưng đó là nàng sủng hắn, nhưng người khác cũng muốn cắn một cái? Thật sự nghĩ nàng đây là cái bánh bao à!
Ánh mắt đánh giá toàn thân nữ nhân xinh đẹp này, cuối cùng dừng lại trên mái tóc của đối phương, mặt không chút thay đổi đứng đắn nói:
"Tóc ngươi nhìn qua thật mềm mại."
"Cho ta cắn một cái."
Ánh mắt Tần Si lóe sáng.
"Mơ đi!"
Linh Cưu không nói hai lời cự tuyệt.
Tần Si nhẹ nhàng nhíu mày, lại dường như không có. Có điều ai nấy đều thấy được nàng đang rối rắm , ánh mắt lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm Linh Cưu, sau hai giây yên tĩnh quỷ dị, Tần Si nói:
"Ta cho ngươi một dúm tóc, ngươi cho ta cắn một cái."
Linh Cưu vươn tay ra cho nàng.
Ánh mắt Tần Si lại một lần nữa lóe sáng, nhanh chóng cúi đầu muốn cắn.
Qua những hành động của nàng mọi người đều xác định nàng không phải nói giỡn.
Nhưng lúc này nàng không cắn được, không chỉ vì Tống Tuyết Y đúng lúc ôm Linh Cưu lui về phía sau , đồng thời Linh Cưu cũng nhanh chóng rút tay về.
"Tóc."
Không đợi Tần Si tức giận, Linh Cưu ra tay trước.
Ánh mắt Tần Si thâm trầm dọa người, động tác cũng không chậm, không thấy trong tay nàng có vật gì, xoẹt một tiếng liền cắt lấy một dúm tóc đưa cho Linh Cưu.
"Thiếu chủ!"
Gia nhân Tần gia thấy một màn này, người nào người nấy biến sắc.
"Cho ngươi."
Tần Si cũng không quay đầu lại.
Linh Cưu lấy được tóc, trong mắt lóe lên vui mừng,
"Cảm ơn."
"Cắn một cái."
Tần Si nhìn chằm chằm Linh Cưu.
"Cái gì?"
Linh Cưu vẻ mặt kinh ngạc,
"Ta đáp ứng ngươi khi nào?."
Tần Si: "..."
Người của Tần gia: "..."
Trong đầu bọn họ đều quanh quẩn một suy nghĩ: Con nhóc này là con nhà ai! Lá gan lại lớn như vậy! Có lẽ sắp bị thiếu chủ bầm thây vạn đoạn rồi!
Chỉ là dự đoán huyết tinh của bọn họ không xuất hiện, Linh Cưu cũng không bị khí áp lạnh như băng của Tần Si dọa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cười với Tần Si, hồn nhiên nói:
"Nếu ta thu lễ vật của ngươi, chúng ta về sau chính là bằng hữu !"
Trong đôi đồng tử của bé con lấp lánh ánh sáng, trong sáng linh động khiến cho Tần Si kinh ngạc.
"Ta muốn ánh mắt của ngươi."
Nàng tự nhiên nói ra trong lòng. Ngay sau đó, mới giống như phản ứng lại lời nói của Linh Cưu, trong nháy mắt thật sự bị Linh Cưu dời đi lực chú ý,
"Bằng hữu?"
Người này thật sự là hung tàn hay ngốc nghếch còn phải quan sát thêm, bất quá nhìn qua tuyệt đối có vấn đề, tư duy lô-gích cũng khác hẳn với người thường.
Mà cố tình, Linh Cưu am hiểu nhất chính là ứng phó với người như thế !
Kiếp trước nàng thấy nhiều nhất chính là quỷ linh sống trăm ngàn năm, người nào sống lâu đều bị bênh tâm thần, tâm linh biến thái, chỉ có người ngươi không thể tưởng tượng được, không có người không tiến hóa tới! Ở hoàn cảnh như vậy, Linh Cưu vẫn không bị thần kinh, coi như là tài năng, có điều hành động ngẫu nhiên của nàng ở trong mắt người thường, không phải hai chữ động kinh là có thể giải thích được.
Danh sách chương