Từ ngày vị kia đến hậu viện, chủ tử lần đầu tiên đến thăm y. Vừa tiến vào viện, đã thấy Ly Đình ngồi dựa vào cánh cửa, ngửa đầu nhìn nước mưa tí tách tí tách theo mái hiên rơi xuống.
Lông mi dài mảnh nhấp nháy nhấp nháy, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, nghĩ muốn vươn tay chạm đến thứ gì đó bên ngoài cửa, nhưng thế nào cũng không thể chạm đến. Bóng người như vậy, từ xa nhìn thấy đều làm người ta không thể bước tiếp.
Thấy trong viện có người tới, không phải là cái tên xấu xí ít lời kia, là chủ nhân của viện này.
“Hạ nhân hầu hạ ngươi có vừa lòng không.” Chủ tử hỏi, hạ nhân bên cạnh đều thức thời lui xuống.
“Đương nhiên là vừa lòng.” Ly Đình cười dịu dàng, hành lễ xong thì ngoan ngoan đứng một bên, chờ chủ tử phân phó.
Eo bị ôm lấy, chớp mắt thiên toàn địa chuyển dựa vào lồng ngực chủ tử, cằm hơi bị nâng lên, chủ tử mang theo vẻ xâm lược nói: “Thực không nỡ tặng ngươi cho Kỳ Long.”
Ngón tay theo quần áo vào trong sờ soạng, cách một lớp nội sam nhẹ nhàng xoa nhũ tiêm Ly Đình, lại nói, “Thật đáng tiếc, người đẹp như vậy, ta còn chưa được chạm vào, phải chăm sóc cẩn thận, đợi Kỳ tướng quân toàn thắng trở về, hai tay dâng tặng.”
Ly Đình thân mình cứng lại, khi nghe được tên của Kỳ Long ngay cả nụ cười có lệ đều cứng lại, hai vai siết chặt, rũ mi không đáp lời.
Chủ tử không ở lại quá lâu, cuối cùng phân phó, “Ngươi phải nghe lời chút, xóa bỏ hết những ý nghĩ tự tìm chết đi, Kỳ tướng quân mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Tiễn chủ tử đi, trong phòng còn chưa thanh tĩnh, lại tiến vào một đám nha đầu. Đại nha đầu cầm đầu nhìn như cung kính, nhưng không hề liếc nhìn Ly Đình một cái, “Công tử.”
Đại nha đầu cúi thấp người, nha đầu phía sau bưng đồ vật lên. Vừa vạch ra, mấy tiểu nha hoàn sắc mặt đỏ bừng, lại nghe thấy đại nha đầu nói, “Công tử, cái này là do chủ tử phân phó, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày người phải mang theo cái này.”
Một cây ngọc thể đặt trên khay, sắc mặt Ly Đình hoảng hốt, nhất thời không biết làm gì.
Đại nha đầu cũng là cô nương chưa lấy chồng, nói ra những lời này có chút xấu hổ, “Đây là để tốt cho công tử…” Không đợi Ly Đình trả lời, nàng phân phó một tiểu nha đầu, “Hầu hạ công tử tắm rửa đi.”
Mấy nha đầu ngoan ngoãn hầu hạ Ly Đình tắm rửa, đợi Ly Đình thân thể không mặc gì của y bước ra khỏi nước, y không nói một tiếng lại nằm lên tháp.
Đại nha đầu vén màn lên, Ly Đình đột nhiên nói, “Ta tự mình làm.” Ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, rõ ràng mới vào thu chưa lâu, động tác đại nha đầu như lạnh đông cứng lại.
Màn được khép lại, bên trong trướng vang lên vài tiếng ma sát, cạch một tiếng, ngọc thế từ trong trướng vứt ra gãy làm hai đoạn.
“Công tử, ngươi bẻ chưa xong đâu.” Đại nha đầu không nhanh không chậm lại dâng lên một cây, chỉ thấy người trong màn không ngừng bẻ.
Trong phòng đột nhiên tối sầm lại, Nghê Diễm mang thực hạp tới đây. Đại nha đầu liếc mắt một cái, đều là tù binh dị quốc thấp hèn, mở miệng nói, “Ngày sau thức ăn của công tử ngươi phải đặc biệt để ý, phân phó nhà bếp chỉ làm thức ăn lỏng.”
Dứt lời, màn trướng phồng lên một góc, không biết là cái gì. Nghê Diễm cúi đầu nhìn những thứ gãy đứt đoạn trên mặt đất, dường như có thể nhìn ra hình dạng gì đó.
Đại nha đầu không nhẫn nại nữa, nửa uy hiếp nói, “Công tử, trút giận lên những đồ vật này có ích gì, đều là do chủ tử phân phó.”
Ly Đình giống như nghe vào tai lời khuyên, trong trướng lại có âm thanh vải dệt ma sát. Ngay sau đó là tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như cắn chặt môi, mang theo vài phần quật cường, nhưng âm thanh rên nhỏ vẫn vô cùng sống động.
Nghê Diễm ngẩng đầu, qua màn có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng người, cuộn mình thành một đống, nằm trên tháp.
Đợi trong trướng không còn động tĩnh, đại nha đầu mới cúi người, “Nô tỳ xin cáo lui.”
Mấy nha đầu vừa đi, Ly Đình vén mạnh màn lên, vẫn là bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại, nói với Nghê Diễm, “Cút…”
Gió khẽ thổi làm tấm màn bay lên, cảnh sắc kiều diễm trong trướng bị Nghê Diễm nhìn rõ ràng, người trên tháp quỳ không mặc gì, giữa bắp đùi hình như còn giấu vật gì đó.
Nghê Diễm buông thực hạp xuống liền rời đi, vừa mới đi qua ngưỡng cửa, bên trong truyền tới tiếng nức nở của mỹ nhân.
Mấy nha đầu vừa rồi đi khá chậm, Nghê Diễm vừa ra khỏi sân đã nhìn thấy các nàng, nghe được đại nha đầu chế nhạo nói, “Thực sự coi bản thân mình như thiếu gia rồi, chẳng qua là được đưa cho Kỳ tướng quân, nếu không phải chủ tử phân phó, ai chịu được tính tình nóng nảy của hắn.”
Mấy tiểu nha đầu thi nhau hùa theo, “Tỷ tỷ nói phải.”
Đại nhà đầu mặt mày đắc ý, “Tù binh dị quốc, thân phận còn không bằng những hạ nhân như chúng ta, chẳng qua dáng vẻ xinh đẹp mà thôi, mới không bị vứt làm hạ nhân.”
“Đúng vậy, nhưng cũng phải nói lại, nếu như y thật sự bám víu được Kỳ tướng quân, chẳng phải là sẽ nở mày nở mặt sao.”
Đại nha đầu khẽ hừ một tiếng, “Có dạng mỹ nhân nào mà Kỳ tướng quân chưa từng gặp, vào phủ tướng quân rồi, còn không phải cùng với những người ở hậu viện đấu đá lẫn nhau.”
Nghê Diễm qua buổi trưa mới đến để lấy thực hạp, người trong phòng hình như chưa động đến, trên mặt đất vẫn toàn những đồ vật tình thú bị bẻ gãy, cảm thấy có vài phần cô đơn.
Thực hạp chưa ai động đến, người nằm trên tháp dường như khóc mệt rồi, mềm mại nằm trên tháp ngủ sâu. Sau khi Nghê Diễm dọn dẹp phòng xong, mang theo thực hạp đi ra ngoài, không bao lâu lại quay về.
Người nằm trên tháp ngây ngô thức dậy, khoác một cái áo khoác, bên trong nửa kín nửa hở, thõng chân ngồi đó, thấy Nghê Diễm đi vào cũng không phản ứng.
Thân hình cao lớn chắn trước mặt Ly Đình, lấy từ trong thực hạp ra một bác cháo ngọt nóng hầm hập. Mấy ngày gần đây hắn đã biết được sở thích của Ly Đình, là đồ ngọt.
Ly Đình trên mặt bình tĩnh, cầm bát lên ăn sạch sẽ, cuối cùng lại quay về biểu tình cao ngạo.
Đột nhiên trên bụng xuất hiện một bàn chân, Nghê Diễm lúc này mới chịu nhìn y một cái, theo cái chân trắng nõn nhìn về phía Ly Đình, hai chân mở rộng, phía dưới rất sạch sẽ, vật nhỏ mềm mềm non nớt kia cũng giống như Ly Đình rất tinh xảo, nhưng ở giữa lại cắm thứ gì đó, thoáng lộ ra lỗ nhỏ đỏ bừng.
Ly Đình như không biết xấu hổ, như phát tiết mà đá vào người Nghê Diễm, nhưng đồ xấu xí rất rắn chắc, Ly Đình chỉ cảm thấy gót chân đau.
Nghê Diễm vẫn không nhúc nhích, sắc mặt không đổi. Ly Đình trong lòng vừa gấp vừa tức, ai cũng ức hiếp y, ngay cả đồ xấu xí này cũng như vậy, đánh mắng đều không có phản ứng gì, Ly Đình như là đá vào một đống bông, mệt mỏi lại tức giận.
“Tí tách.” Một giọt nước rơi xuống đất, Nghê Diễm ngẩng đầu, mới phát hiện người trên tháp đang khóc, hai mắt đỏ bừng, môi khẽ run.
Bốn mắt nhìn nhau, Ly Đình kinh ngạc cảm thấy mình thất thố, ở trước mặt một tên nô lệ thấp hèn chật vật yếu thế. Ly Đình lau hai má, kéo quần áo lại, hung tợn nói, “Nhìn nữa ta móc hai con mắt của ngươi ra.”
Buổi chiều cũng không thấy Ly Đình ăn được bao nhiêu, sắc mặt hậm hực, ngồi trong phòng tức giận.
Nghê Diễm quay trở lại gian phòng của hạ nhân, có mấy tên hạ nhân túm tụm vào một chỗ, “A Giáp, giúp ta mua son.”
“Ồ, tặng nha đầu ở tiền viện hả.” Nhóm hạ nhân cười ầm.
Có một vài người phải đi ra ngoài làm việc, giúp mọi người mua đồ. Nghê Diễm rất ít nói chuyện cùng bọn họ, hắn không giống như những hạ nhân ở đây, không có lương tháng, ngày thường không mua mấy thừ này kia.
Hắn chỉ có một chút bạc vụn, mua không được vật đáng giá, Nghê Diễm lần đầu xen vào đám hạ nhân, “A Giáp.”
Nghe Diễm vừa mở miệng, đám người không ai lên tiếng theo giõi hắn. Nô lệ dị tộc, bọn hạ nhân vừa xa lánh hắn, vừa kiêng dè thể trạng của hắn, cao lớn cường tráng.
“Có thể giúp ta mang một phần kẹo hạt sen được không.” Hán tử trong phòng đều nhìn hắn, Nghê diễm lần đầu cảm thấy xấu hổ đến luống cuống, “Có thể hay không…”
Mấy mẩu bạc vụn lẻ loi thừa sức mua kẹo. A Giáp lấy lại tinh thần, nháy mắt, “Đều cho ta sao?”
“Ừ.”
A Giáp hưng phấn chà lên người hai lần, “Nói rồi nhé.”
Buổi trưa ngày hôm sau đã nhận được đồ của A Giáp, những hạ nhân khác ở đằng sau lưng chế nhạo Nghê Diễm, nam nhân cao lớn thô kệch lại thích ăn đồ ăn vặt ngọt.
Mỹ nhân ở hậu viện vẫn không lên tinh thần, Nghê Diễm mang bát đũa từ trong thực hạp ra, còn bỏ vào bên trong hai viên kẹo hạt sen.
Ly Đình thấy người đến mở cửa, mới từ trên tháp đi xuống. Kẹo hạt sen tròn tròn lăn qua lăn lại trong bát, Ly Đình cầm bát trong tay nhìn thoáng qua, chẳng hề cảm kích, cầm lấy ném ra ngoài cửa.
Lúc muộn Nghê Diễm quay lại, Ly Đình đang vô cùng đắc ý đứng dựa vào cửa, nhìn hai viên kẹo hạt sen bị gió thổi lăn qua lăn lại.
Thấy đồ xấu xí lại tới rồi, Ly Đình lại hất cằm liếc nhìn hắn.
Nghê Diễm giống như không phát hiện ra, lập tức đi vào trong phòng, để đồ ăn và kẹo xuống, quay người ra ngoài.
Ly Đình đã từng gặp nhiều loại người, ham sắc đẹp của y, trên miệng nói lời ngọt ngào muốn thân cận y cũng có, xem thường y, luôn tỏ ra khinh thường cũng có, nhưng mà chưa từng thấy ai giống như Nghê Diễm, không nóng không lạnh, không buông lời đùa giỡn, cũng không khinh thường, ngược lại làm cho Ly Đình không biết phải làm sao.
“Này!” Mặc cho Ly Đình kêu to phía sau, cũng không thấy đồ xấu xí quay lại liếc nhìn y một cái, la lối om sòm cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể làm mình tức giận mình mà thôi.
Dựa vào bên cạnh bàn, vẫn nghẹn một bụng tức, giơ tay muốn hất bàn, nhưng y lại nghĩ, làm cho ai xem đây, cánh tay đang giơ lên chậm rãi buông xuống.
Ly Đình không biết dỗi ai, hốc mắt ướt át, chóp mũi đo đỏ, cuối cùng nhìn đồ ăn trên bàn, ngón tay đặt lên trên kẹo hạt sen, đầu ngón tay còn dính một chút vụn đường, Ly Đình liếm đầu ngón tay, rất ngọt.
Ánh mắt lén lút nhìn qua sân, xác định không có người, mới thả một viên vào miệng. Nhấm nháp hạt sen, Ly Đình lại mong chờ không biết ngày mai có thể ăn không.
Ngày hôm sau, hiếm khi nha đầu đến hầu hạ Ly Đình rửa mặt chải đầu mà y không làm khó dễ các nàng, thường xuyên nhìn qua cửa, xem đồ xấu xí khi nào mang đồ ăn xuất hiện.
Cả buổi sáng không thấy người đâu, Ly Đình đã chờ đến sắc mặt đen lại, trong lòng âm thầm tính toán, đợi lát nữa người tới rồi, khẳng định sẽ cho hắn biết mặt.
Mỹ nhân đứng mỏi cả chân rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ai, cả người ngồi chắn ở cửa. Chờ mãi cho đến khi một bóng đen tới gần hành lang gấp khúc, đồ xấu xí tới rồi.
Ly Đình đứng phắt dậy, đang muốn mở miệng chất vấn, nhưng xuất hiện ở cách đó không xa, không phải là đồ xấu xí mà là hạ nhân khác, Ly Đình tức giận đầy mặt, đi vào trong phòng.
Hạ nhân sợ hãi, nghe nói qua tính tình của Ly Đình, nhưng mà bản thân mình còn chưa hề làm cái gì mà, sao lại chọc vào mỹ nhân rồi. Nơm nớp lo sợ mang theo thực hạp đi vào phòng, lại cẩn thận dọn đồ ăn ra, nhỏ giọng nhắc nhở nói, “Công tử, mời dùng cơm.”
Ly Đình nhìn một cái, không có gì hợp khẩu vị của y, ánh mắt tối tăm buồn bã trừng lên.
Bị Ly Đình trừng, cảm thấy tứ chi mềm nhũn, súy chút nữa đứng không vững, “Công…công tử…”
“Sao lại đổi người rồi? Tên xấu xí đó đâu?” Mỹ nhân nói chuyện cùng hắn, đã là hãnh diện lắm rồi.
Hạ nhân sững sờ, lập tức phản ứng lại, “Công tử nói Nghê Diễm hả, bị gọi đi nấu nước, quý phủ bận…Kỳ tướng quân chiến thắng trở về, chủ tử ngày mai mở tiệc chiêu đãi Kỳ tướng quân.”
Không biết câu nói kia chọc giận mỹ nhân ở đâu, mỹ nhân im lặng đột nhiên phát tác, “Ra ngoài!”
Mỹ nhân tức giận thì vẫn là mỹ nhân, hạ nhân nhìn mấy lần không thể đi nổi, Ly Đình lại quát, “Cút ra ngoài!”
Đồ xấu xí không tới nữa, y sắp bị tặng đi rồi.
Lông mi dài mảnh nhấp nháy nhấp nháy, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, nghĩ muốn vươn tay chạm đến thứ gì đó bên ngoài cửa, nhưng thế nào cũng không thể chạm đến. Bóng người như vậy, từ xa nhìn thấy đều làm người ta không thể bước tiếp.
Thấy trong viện có người tới, không phải là cái tên xấu xí ít lời kia, là chủ nhân của viện này.
“Hạ nhân hầu hạ ngươi có vừa lòng không.” Chủ tử hỏi, hạ nhân bên cạnh đều thức thời lui xuống.
“Đương nhiên là vừa lòng.” Ly Đình cười dịu dàng, hành lễ xong thì ngoan ngoan đứng một bên, chờ chủ tử phân phó.
Eo bị ôm lấy, chớp mắt thiên toàn địa chuyển dựa vào lồng ngực chủ tử, cằm hơi bị nâng lên, chủ tử mang theo vẻ xâm lược nói: “Thực không nỡ tặng ngươi cho Kỳ Long.”
Ngón tay theo quần áo vào trong sờ soạng, cách một lớp nội sam nhẹ nhàng xoa nhũ tiêm Ly Đình, lại nói, “Thật đáng tiếc, người đẹp như vậy, ta còn chưa được chạm vào, phải chăm sóc cẩn thận, đợi Kỳ tướng quân toàn thắng trở về, hai tay dâng tặng.”
Ly Đình thân mình cứng lại, khi nghe được tên của Kỳ Long ngay cả nụ cười có lệ đều cứng lại, hai vai siết chặt, rũ mi không đáp lời.
Chủ tử không ở lại quá lâu, cuối cùng phân phó, “Ngươi phải nghe lời chút, xóa bỏ hết những ý nghĩ tự tìm chết đi, Kỳ tướng quân mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Tiễn chủ tử đi, trong phòng còn chưa thanh tĩnh, lại tiến vào một đám nha đầu. Đại nha đầu cầm đầu nhìn như cung kính, nhưng không hề liếc nhìn Ly Đình một cái, “Công tử.”
Đại nha đầu cúi thấp người, nha đầu phía sau bưng đồ vật lên. Vừa vạch ra, mấy tiểu nha hoàn sắc mặt đỏ bừng, lại nghe thấy đại nha đầu nói, “Công tử, cái này là do chủ tử phân phó, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày người phải mang theo cái này.”
Một cây ngọc thể đặt trên khay, sắc mặt Ly Đình hoảng hốt, nhất thời không biết làm gì.
Đại nha đầu cũng là cô nương chưa lấy chồng, nói ra những lời này có chút xấu hổ, “Đây là để tốt cho công tử…” Không đợi Ly Đình trả lời, nàng phân phó một tiểu nha đầu, “Hầu hạ công tử tắm rửa đi.”
Mấy nha đầu ngoan ngoãn hầu hạ Ly Đình tắm rửa, đợi Ly Đình thân thể không mặc gì của y bước ra khỏi nước, y không nói một tiếng lại nằm lên tháp.
Đại nha đầu vén màn lên, Ly Đình đột nhiên nói, “Ta tự mình làm.” Ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, rõ ràng mới vào thu chưa lâu, động tác đại nha đầu như lạnh đông cứng lại.
Màn được khép lại, bên trong trướng vang lên vài tiếng ma sát, cạch một tiếng, ngọc thế từ trong trướng vứt ra gãy làm hai đoạn.
“Công tử, ngươi bẻ chưa xong đâu.” Đại nha đầu không nhanh không chậm lại dâng lên một cây, chỉ thấy người trong màn không ngừng bẻ.
Trong phòng đột nhiên tối sầm lại, Nghê Diễm mang thực hạp tới đây. Đại nha đầu liếc mắt một cái, đều là tù binh dị quốc thấp hèn, mở miệng nói, “Ngày sau thức ăn của công tử ngươi phải đặc biệt để ý, phân phó nhà bếp chỉ làm thức ăn lỏng.”
Dứt lời, màn trướng phồng lên một góc, không biết là cái gì. Nghê Diễm cúi đầu nhìn những thứ gãy đứt đoạn trên mặt đất, dường như có thể nhìn ra hình dạng gì đó.
Đại nha đầu không nhẫn nại nữa, nửa uy hiếp nói, “Công tử, trút giận lên những đồ vật này có ích gì, đều là do chủ tử phân phó.”
Ly Đình giống như nghe vào tai lời khuyên, trong trướng lại có âm thanh vải dệt ma sát. Ngay sau đó là tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như cắn chặt môi, mang theo vài phần quật cường, nhưng âm thanh rên nhỏ vẫn vô cùng sống động.
Nghê Diễm ngẩng đầu, qua màn có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng người, cuộn mình thành một đống, nằm trên tháp.
Đợi trong trướng không còn động tĩnh, đại nha đầu mới cúi người, “Nô tỳ xin cáo lui.”
Mấy nha đầu vừa đi, Ly Đình vén mạnh màn lên, vẫn là bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại, nói với Nghê Diễm, “Cút…”
Gió khẽ thổi làm tấm màn bay lên, cảnh sắc kiều diễm trong trướng bị Nghê Diễm nhìn rõ ràng, người trên tháp quỳ không mặc gì, giữa bắp đùi hình như còn giấu vật gì đó.
Nghê Diễm buông thực hạp xuống liền rời đi, vừa mới đi qua ngưỡng cửa, bên trong truyền tới tiếng nức nở của mỹ nhân.
Mấy nha đầu vừa rồi đi khá chậm, Nghê Diễm vừa ra khỏi sân đã nhìn thấy các nàng, nghe được đại nha đầu chế nhạo nói, “Thực sự coi bản thân mình như thiếu gia rồi, chẳng qua là được đưa cho Kỳ tướng quân, nếu không phải chủ tử phân phó, ai chịu được tính tình nóng nảy của hắn.”
Mấy tiểu nha đầu thi nhau hùa theo, “Tỷ tỷ nói phải.”
Đại nhà đầu mặt mày đắc ý, “Tù binh dị quốc, thân phận còn không bằng những hạ nhân như chúng ta, chẳng qua dáng vẻ xinh đẹp mà thôi, mới không bị vứt làm hạ nhân.”
“Đúng vậy, nhưng cũng phải nói lại, nếu như y thật sự bám víu được Kỳ tướng quân, chẳng phải là sẽ nở mày nở mặt sao.”
Đại nha đầu khẽ hừ một tiếng, “Có dạng mỹ nhân nào mà Kỳ tướng quân chưa từng gặp, vào phủ tướng quân rồi, còn không phải cùng với những người ở hậu viện đấu đá lẫn nhau.”
Nghê Diễm qua buổi trưa mới đến để lấy thực hạp, người trong phòng hình như chưa động đến, trên mặt đất vẫn toàn những đồ vật tình thú bị bẻ gãy, cảm thấy có vài phần cô đơn.
Thực hạp chưa ai động đến, người nằm trên tháp dường như khóc mệt rồi, mềm mại nằm trên tháp ngủ sâu. Sau khi Nghê Diễm dọn dẹp phòng xong, mang theo thực hạp đi ra ngoài, không bao lâu lại quay về.
Người nằm trên tháp ngây ngô thức dậy, khoác một cái áo khoác, bên trong nửa kín nửa hở, thõng chân ngồi đó, thấy Nghê Diễm đi vào cũng không phản ứng.
Thân hình cao lớn chắn trước mặt Ly Đình, lấy từ trong thực hạp ra một bác cháo ngọt nóng hầm hập. Mấy ngày gần đây hắn đã biết được sở thích của Ly Đình, là đồ ngọt.
Ly Đình trên mặt bình tĩnh, cầm bát lên ăn sạch sẽ, cuối cùng lại quay về biểu tình cao ngạo.
Đột nhiên trên bụng xuất hiện một bàn chân, Nghê Diễm lúc này mới chịu nhìn y một cái, theo cái chân trắng nõn nhìn về phía Ly Đình, hai chân mở rộng, phía dưới rất sạch sẽ, vật nhỏ mềm mềm non nớt kia cũng giống như Ly Đình rất tinh xảo, nhưng ở giữa lại cắm thứ gì đó, thoáng lộ ra lỗ nhỏ đỏ bừng.
Ly Đình như không biết xấu hổ, như phát tiết mà đá vào người Nghê Diễm, nhưng đồ xấu xí rất rắn chắc, Ly Đình chỉ cảm thấy gót chân đau.
Nghê Diễm vẫn không nhúc nhích, sắc mặt không đổi. Ly Đình trong lòng vừa gấp vừa tức, ai cũng ức hiếp y, ngay cả đồ xấu xí này cũng như vậy, đánh mắng đều không có phản ứng gì, Ly Đình như là đá vào một đống bông, mệt mỏi lại tức giận.
“Tí tách.” Một giọt nước rơi xuống đất, Nghê Diễm ngẩng đầu, mới phát hiện người trên tháp đang khóc, hai mắt đỏ bừng, môi khẽ run.
Bốn mắt nhìn nhau, Ly Đình kinh ngạc cảm thấy mình thất thố, ở trước mặt một tên nô lệ thấp hèn chật vật yếu thế. Ly Đình lau hai má, kéo quần áo lại, hung tợn nói, “Nhìn nữa ta móc hai con mắt của ngươi ra.”
Buổi chiều cũng không thấy Ly Đình ăn được bao nhiêu, sắc mặt hậm hực, ngồi trong phòng tức giận.
Nghê Diễm quay trở lại gian phòng của hạ nhân, có mấy tên hạ nhân túm tụm vào một chỗ, “A Giáp, giúp ta mua son.”
“Ồ, tặng nha đầu ở tiền viện hả.” Nhóm hạ nhân cười ầm.
Có một vài người phải đi ra ngoài làm việc, giúp mọi người mua đồ. Nghê Diễm rất ít nói chuyện cùng bọn họ, hắn không giống như những hạ nhân ở đây, không có lương tháng, ngày thường không mua mấy thừ này kia.
Hắn chỉ có một chút bạc vụn, mua không được vật đáng giá, Nghê Diễm lần đầu xen vào đám hạ nhân, “A Giáp.”
Nghe Diễm vừa mở miệng, đám người không ai lên tiếng theo giõi hắn. Nô lệ dị tộc, bọn hạ nhân vừa xa lánh hắn, vừa kiêng dè thể trạng của hắn, cao lớn cường tráng.
“Có thể giúp ta mang một phần kẹo hạt sen được không.” Hán tử trong phòng đều nhìn hắn, Nghê diễm lần đầu cảm thấy xấu hổ đến luống cuống, “Có thể hay không…”
Mấy mẩu bạc vụn lẻ loi thừa sức mua kẹo. A Giáp lấy lại tinh thần, nháy mắt, “Đều cho ta sao?”
“Ừ.”
A Giáp hưng phấn chà lên người hai lần, “Nói rồi nhé.”
Buổi trưa ngày hôm sau đã nhận được đồ của A Giáp, những hạ nhân khác ở đằng sau lưng chế nhạo Nghê Diễm, nam nhân cao lớn thô kệch lại thích ăn đồ ăn vặt ngọt.
Mỹ nhân ở hậu viện vẫn không lên tinh thần, Nghê Diễm mang bát đũa từ trong thực hạp ra, còn bỏ vào bên trong hai viên kẹo hạt sen.
Ly Đình thấy người đến mở cửa, mới từ trên tháp đi xuống. Kẹo hạt sen tròn tròn lăn qua lăn lại trong bát, Ly Đình cầm bát trong tay nhìn thoáng qua, chẳng hề cảm kích, cầm lấy ném ra ngoài cửa.
Lúc muộn Nghê Diễm quay lại, Ly Đình đang vô cùng đắc ý đứng dựa vào cửa, nhìn hai viên kẹo hạt sen bị gió thổi lăn qua lăn lại.
Thấy đồ xấu xí lại tới rồi, Ly Đình lại hất cằm liếc nhìn hắn.
Nghê Diễm giống như không phát hiện ra, lập tức đi vào trong phòng, để đồ ăn và kẹo xuống, quay người ra ngoài.
Ly Đình đã từng gặp nhiều loại người, ham sắc đẹp của y, trên miệng nói lời ngọt ngào muốn thân cận y cũng có, xem thường y, luôn tỏ ra khinh thường cũng có, nhưng mà chưa từng thấy ai giống như Nghê Diễm, không nóng không lạnh, không buông lời đùa giỡn, cũng không khinh thường, ngược lại làm cho Ly Đình không biết phải làm sao.
“Này!” Mặc cho Ly Đình kêu to phía sau, cũng không thấy đồ xấu xí quay lại liếc nhìn y một cái, la lối om sòm cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể làm mình tức giận mình mà thôi.
Dựa vào bên cạnh bàn, vẫn nghẹn một bụng tức, giơ tay muốn hất bàn, nhưng y lại nghĩ, làm cho ai xem đây, cánh tay đang giơ lên chậm rãi buông xuống.
Ly Đình không biết dỗi ai, hốc mắt ướt át, chóp mũi đo đỏ, cuối cùng nhìn đồ ăn trên bàn, ngón tay đặt lên trên kẹo hạt sen, đầu ngón tay còn dính một chút vụn đường, Ly Đình liếm đầu ngón tay, rất ngọt.
Ánh mắt lén lút nhìn qua sân, xác định không có người, mới thả một viên vào miệng. Nhấm nháp hạt sen, Ly Đình lại mong chờ không biết ngày mai có thể ăn không.
Ngày hôm sau, hiếm khi nha đầu đến hầu hạ Ly Đình rửa mặt chải đầu mà y không làm khó dễ các nàng, thường xuyên nhìn qua cửa, xem đồ xấu xí khi nào mang đồ ăn xuất hiện.
Cả buổi sáng không thấy người đâu, Ly Đình đã chờ đến sắc mặt đen lại, trong lòng âm thầm tính toán, đợi lát nữa người tới rồi, khẳng định sẽ cho hắn biết mặt.
Mỹ nhân đứng mỏi cả chân rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ai, cả người ngồi chắn ở cửa. Chờ mãi cho đến khi một bóng đen tới gần hành lang gấp khúc, đồ xấu xí tới rồi.
Ly Đình đứng phắt dậy, đang muốn mở miệng chất vấn, nhưng xuất hiện ở cách đó không xa, không phải là đồ xấu xí mà là hạ nhân khác, Ly Đình tức giận đầy mặt, đi vào trong phòng.
Hạ nhân sợ hãi, nghe nói qua tính tình của Ly Đình, nhưng mà bản thân mình còn chưa hề làm cái gì mà, sao lại chọc vào mỹ nhân rồi. Nơm nớp lo sợ mang theo thực hạp đi vào phòng, lại cẩn thận dọn đồ ăn ra, nhỏ giọng nhắc nhở nói, “Công tử, mời dùng cơm.”
Ly Đình nhìn một cái, không có gì hợp khẩu vị của y, ánh mắt tối tăm buồn bã trừng lên.
Bị Ly Đình trừng, cảm thấy tứ chi mềm nhũn, súy chút nữa đứng không vững, “Công…công tử…”
“Sao lại đổi người rồi? Tên xấu xí đó đâu?” Mỹ nhân nói chuyện cùng hắn, đã là hãnh diện lắm rồi.
Hạ nhân sững sờ, lập tức phản ứng lại, “Công tử nói Nghê Diễm hả, bị gọi đi nấu nước, quý phủ bận…Kỳ tướng quân chiến thắng trở về, chủ tử ngày mai mở tiệc chiêu đãi Kỳ tướng quân.”
Không biết câu nói kia chọc giận mỹ nhân ở đâu, mỹ nhân im lặng đột nhiên phát tác, “Ra ngoài!”
Mỹ nhân tức giận thì vẫn là mỹ nhân, hạ nhân nhìn mấy lần không thể đi nổi, Ly Đình lại quát, “Cút ra ngoài!”
Đồ xấu xí không tới nữa, y sắp bị tặng đi rồi.
Danh sách chương