Gọi chị dâu.

Giống như thời điểm Tống Sanh tới M, sau khi bị phát hiện Khuất Diễn Trọng liền đưa cô về nhà mình trước, cái nơi chỉ thuộc về riêng anh, lần này Khuất Diễn Trọng tới thủ đô, Tống Sanh cũng kéo anh trốn khỏi bữa tiệc, trực tiếp đưa tới địa bàn của mình.

Sau khi thành niên, đa phần Tống Sanh sẽ ở nhà, nhưng bên ngoài cũng sẽ có một căn phòng nhỏ, nơi thuộc về cô. Nơi này cách nhà ông bà Tống Sanh không xa, an ninh mọi thứ đều không tồi, chỉ là có chút nhỏ bé.

Năm đó Tống Sanh từng có thời gian trầm cảm, thích nhốt mình ở nơi chật hẹp, sau trong vòng hai ba năm đều duy trì như thói quen, cho nên phòng khi đó mua cũng rất nhỏ. Tuy hơi bé nhưng một mình cô ở cũng đủ, hơn nữa cách trang trí nơi này bừng bừng sinh khí, khiến người vừa nhìn liền cảm thấy tâm tình thả lỏng.

Thời điểm Khuất Diễn Trọng bị Tống Sanh đưa tới, ánh mắt đầu tiên nhìn còn tưởng chính mình lạc vào rừng rậm nào đó. Đây không giống chỗ ở, bên trong có rất nhiều giá, trên giá có đủ các loại hoa, trong mỗi góc phòng đều đặt một cây khô, trên xà nhà bằng gỗ cũng treo đủ chậu hoa, thậm chí ánh sáng mặt trời cũng có thể theo dây leo chiếu vào. Thể tích rất nhỏ, sô pha bàn ghế đều nhỏ, giường cũng không quá lớn.

Người bình sinh ghét nhất chỗ không sạch sẽ như Khuất Diễn Trọng khi nhìn thấy căn phòng kỳ quái bày đủ hoa lá này cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Anh có lẽ đã tu luyện được kỹ năng phải yêu thích những thứ gắn với cái tên Tống Sanh

Tống Sanh ấn anh ngồi xuống cái sô pha giấu trong màu xanh của hoa lá. Khuất Diễn Trọng vừa ngồi liền cảm nhận được bên dưới đặt biệt mềm mại, Tống Sanh thích loại đồ mềm mại tương tự, nhà của bọn họ từ khi cô dọn qua đã có thêm không ít ghế dựa và sô pha đệm mềm. Lúc trước anh không có thói quen, nhưng sau cũng bắt đầu thích cảm giác mềm mại này.

Cả người anh như chôn vào bụi hoa, quanh chóp mũi đều là mùi hương nhè nhẹ của hoa lá, tất cả tựa hồ khiến tâm tình thả lỏng tới mức kỳ lạ. Khuất Diễn Trọng cảm thấy một loại bình tĩnh, anh nhìn Tống Sanh, thấy cô chống đầu dựa vào sô pha nhìn mình, cười tủm tỉm như đang hỏi anh cảm thấy thế nào.

"Rất tốt." Khuất Diễn Trọng khẳng định một câu, lập tức thấy cô cười càng vui vẻ, lúm đồng tiền trên má càng sâu.

"Manh Manh, anh trở về gấp như vậy, chuyện bên kia giải quyết hết rồi chứ?"

"Ừ." Khuất Diễn Trọng gật đầu. Mợ của anh Sở Nhứ có khuynh hướng tự làm hại chính mình, cho nên hầu hết thời gian Phương Tuy Dương đều ở cạnh chăm sóc bà, nhưng thỉnh thoảng vẫn để xảy ra sự ố.

Lần này, Khuất Diễn Trọng tới xem Sở Nhứ, mặc kệ miệng vết thương lớn bé thế nào Phương Tuy Dương đều không yên tâm, mặc kệ ngón tay Sở Nhứ có một vết cắt nhỏ, Phương Tuy Dương cũng muốn Khuất Diễn Trọng tới xem, lần này Sở Nhứ cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là trong lúc Phương Tuy Dương không chú ý mà té từ trên xe lăn xuống, trên người có chút trầy xước mà thôi.

Phương Tuy Dương không phải chưa từng thử tìm bác sĩ khác cho Sở Nhứ, nhưng Sở Nhứ sớm đã hợp tác với Khuất Diễn Trọng, ngoại trừ anh bà ấy sẽ không gặp bất kỳ bác sĩ nào khác, Phương Tuy Dương thấy vậy cũng đành nhượng bộ. Vì Sở Nhứ, ông ta không động tới Khuất Diễn Trọng, bằng không đứa cháu trai này trước mặt ông ta đúng là không có chút phân lượng. Ngẫm lại liền biết, đứa em gái Phương Tạ Nguyệt kia Phương Tuy Dương cũng không để ý, huống chi là Khuất Diễn Trọng.

Năm đó, thời điểm lựa chọn hợp tác với Sở Nhứ, Khuất Diễn Trọng vẫn chưa lý giải hoàn toàn người đàn ông đáng sợ Phương Tuy Dương này, vì cái gì mà do dự không quyết đoán như vậy. Ông ta tình nguyện giữ lại một sự uy hiếp thật lớn bên cạnh, cho dù Sở Nhứ hận ông ta, ông ta vẫn tình nguyện chăm sóc, thậm chí cho dù Sở Nhứ có mắng thế nào ông ta từ trước tới nay không hề tức giận, tấm lòng lương thiện của người đàn ông kia cả đời này đều đã đặt trên người Sở Nhứ.

Năm đó anh bắt được cơ hội hợp tác với Sở Nhứ, đối với gút mắt tình cảm giữa Phương Tuy Dương và bà không có cảm giác, nhưng hiện tại sau khi gặp Tống Sanh, anh tựa hồ có thể hiểu được chút tâm tình của cậu mình.

Nếu anh và Tống Sanh cũng giống như vậy... Khuất Diễn Trọng nghĩ nghĩ, qua nửa ngày vẫn không thể tưởng tượng ra bộ dáng Tống Sanh không thích mình là gì, tất cả ký ức của anh về Tống Sanh đều là cô rất thích mình, muốn anh nghĩ tới tình huống kia, thật là khó khăn.

Khuất Diễn Trọng đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

"Manh Manh, anh vui sao?" Tống Sanh quan sát tỉ mỉ, cho dù Khuất Diễn Trọng không để lộ cảm xúc ra ngoài nhưng cô vẫn nhìn ra lúc này anh có chút vui vẻ.

"Ừ." Khuất Diễn Trọng giang hai tay, Tống Sanh liền nhào vào lòng anh, đem cả người áp lên thân thể của anh.

"Manh Manh, anh ở đây thêm vài ngày được không? Em muốn dẫn anh về ra mắt ba mẹ. Sắp Tết rồi, anh có lẽ cũng không có chỗ để đi, nếu thuận lợi, năm nay chúng ta cùng nhau ăn tết được không?" Hiện tại Tống Sanh không dám để ba mẹ mình biết bọn họ đã đi đăng ký kết hôn, nhưng người dù sớm hay muộn cũng phải dắt về nhà cho người thân gặp mặt.

Đúng như dự đoán, Khuất Diễn Trong không từ chối cô. Ban đêm lúc về nhà, Tống Sanh phát hiện anh trai cũng đã về, thời điểm cả nhà ăn cơm, cô cố ý khơi mào đề tài, cười tủm tỉm hỏi Tống Ly Nguyên: "Anh trai, anh và chị Phương Tĩnh phát triển sao rồi? Khi nào thì dẫn người ta về ra mắt đây?"

Ba Tống mẹ Tống đồng loạt đưa mắt nhìn đứa con trai không hé răng kia, ba Tống cáo già buông chén đũa trong tay xuống, hòa ái hỏi: "Ly Nguyên đã lớn, nên lập gia đình rồi, nếu có người thích hợp thì dẫn về cho ba mẹ xem, ba mẹ không phải người cổ hủ, mấy đứa bọn con cứ tự do yêu đương, ba mẹ đối với con trước nay luôn yên tâm."

Đây chính là cái gọi là heo mình nuôi đi ăn cải trắng của nhà người khác vẫn tốt hơn cải trắng nhà mình bị heo người khác lấy đi.

Ba Tống cảm thán con trai mình đã tìm được cải trắng, à không, con trai sắp lập gia đình, trong lòng lập tức vui vẻ. Mẹ Tống là chính ủy Cục Công An thủ đô, tính cách mạnh mẽ, so với ba Tống lần này cũng quan tâm chung thân đại sự của con trai: "Có thời gian thì dẫn về xem."

Tống Ly Nguyên không ngờ lửa lại đốt trên người mình, cơm còn ở trong miệng, phản ứng ngạc nhiên còn chưa kịp có đã bị ba mẹ đánh phủ đầu.

Kẻ đầu sỏ cố tình gây chuyện lại lần nữa châm ngòi: "Chị Phương Tĩnh là pháp y của đội chúng con, người vừa xinh đẹp lại dễ nói chuyện, nhà chị ấy đều đang ở nước ngoài, chỉ mình chị ấy ở trong nước, Tết mà ở một mình thật đáng thương. Anh trai, anh không thể không thương hoa tiếc ngọc như vậy, dứt khoát dẫn người ta về nhà mình đón năm mới đi."

Tống Sanh là muốn nương theo anh trai để Khuất Diễn Trọng cũng tới nhà ăn tết, tận lực đào hố cho anh trai nhà mình.

Tống Ly Nguyên trừng mắt nhìn cô, ý kêu cô câm miệng. Tống Sanh đương hiểu ý, chẳng qua là làm bộ không thấy mà thôi. Cô nói chuyện hợp tình hợp lý, hai người này rõ ràng đều có ý với đối phương, ái muội như thế mà không có ai chủ động, thật là khiến người nhìn gấp gáp. Thân là em gái, thay anh trai giật dây bắt cầu là chuyện đạo nghĩa không thể chối từ, hơn nữa đối với mình chỉ có lợi mà không có hại.

Ba Tống nghe vậy liền tiếp lời Tống Sanh: "Đúng vậy, để con gái nhà người ta ăn Tết một mình thì không tốt, dứt khoát mời cô bé tới nhà mình đi, người đông không phải càng náo nhiệt sao?"

Tống Ly Nguyên phản bác: "Bọn con không phải quan hệ đó. Tống Sanh, em đừng nói lung tung."

"Ở cũng ở chung rồi mà nói không có quan hệ gì là sai? Người trong đội đều có mắt nhìn hết đấy? Là ai lúc ra ngoài làm nhiệm vụ thà chịu một dao của tên bắt cóc cũng không để người ta bị thương, là ai lễ tình nhân lặng lẽ mua hoa và chocolate rồi lén đặt lên bàn người ta. Tất cả em đều nhìn thấy đấy." Tống Sanh cười cười nhìn anh trai của mình.

Tống Ly Nguyên bị em gái khai rõ một chuyện ho khan thành tiếng, sắc mặt tối sầm cũng ửng đỏ, nhưng ngoài mặt vẫn không chịu nhận: "Anh là đội trưởng, chăm sóc đội viên là chuyện nên làm, tặng đồ cũng vì đó là đồng nghiệp."

Có lẽ vì chột dạ, nên câu giải thích của anh khiến ba Tống và em gái đều phải bật cười, ngay cả mẹ Tống luôn nghiêm túc cũng cười nhẹ, giọng của Tống Ly Nguyên ngày càng nhỏ, từ anh hùng như biến thành chó con chịu uất ức.

"A a, em nói anh trai à, anh có phải chưa giác ngộ tư tưởng hay không? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu đi!"

"Đúng vậy đồng chí Tống Ly Nguyên, nam tử hán dám làm thì dám chịu trách nhiệm, lo trước lo sau làm gì. Hơn nữa, cho dù không có quan hệ kia, đội trưởng như con cũng phải quan tâm đội viên của mình, để cô gái người ta lẻ lo một mình thì không tốt."

Ba Tống và con gái kẻ hát người phụ họa, mẹ Tống cuối cùng cũng khai đao, sau khi chồng và con gái dứt lời, bà dùng ngữ khí chân thật bổ sung một câu: "Mời người ta về nhà ăn Tết."

Bình thường Tống Ly Nguyên là người đàn ông tự tin, nhưng lúc này tâm tình của anh hiển nhiên không yên ổn, chủ động gọi cú điện thoại cũng không dám, chỉ biết vùi đầu vào chén cơm.

Bọn họ thật sự là từ cùng bụng mẹ chui ra sao? Tống Sanh nghĩ lại chính mình khi trước chủ động với Khuất Diễn Trọng, bất giác nhíu mày cho anh trai mình ánh mắt thương hại.

Nhận được ánh mắt của em gái, Tống Ly Nguyên cuối cùng cũng phẫn nộ, hừng hừng khí thế cầm điện thoại gọi cho Phương Tĩnh. Tống Sanh rõ ràng thấy anh đang rất khẩn trương, anh vừa mở miệng, cô liền nhịn không được mà đỡ trán, anh trai này của cô không biết nói chuyện kiểu gì thế hả? Sao chị Phương Tĩnh có thể coi trọng anh ấy chứ?

Vất vả lắm mới nói hết câu với Phương Tĩnh, hơn nữa còn được đồng ý, Tống Ly Nguyên cúp máy, gương mặt ửng đỏ. Tống Sanh bị anh liếc một cái tới rét run, cả người nổi hết da gà, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ bọn họ có thâm cừu đại hận.

Nổi da gà xong, Tống Sanh liền lấy di động gọi điện cho Khuất Diễn Trọng trước mặt ba người, nói anh ngày mai tới gặp ba mẹ. Ba người trên bàn cơm đều có biểu tình khác nhau, ba Tống là người có phản ứng đầu tiên, ôn hòa hỏi: "Sanh Sanh, con đây là?"

"À, ngày mai chị Phương Tĩnh lần đầu tới nhà chúng ta, con lo chị ấy khẩn trương nên mới gọi bạn trai con cùng tới. Như vậy không tốt sao? Song hỉ lâm môn đấy." Tống Sanh tỏ vẻ vô tội.

Ba Tống hắng giọng: "Sanh Sanh, con còn quá nhỏ..."

"Đồng chí Tống Nhạn Trình, ông cũng chưa giác ngộ tư tưởng hả? Trọng nam khinh nữ là sao đây, khi nãy còn nói ông là người ủng hộ tuổi trẻ yêu đương, còn nói ăn Tết đông người càng náo nhiệt. Trước sau không đồng nhất không phải việc của quân tử làm, cả đất nước đang nhìn ông đấy." Tống Sanh hiên ngang quyết liệt nói.

Ba Tống ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn vợ mình. Mẹ Tống uy nghiêm nhìn hai đứa nhỏ, cúi đầu ăn cơm: "Dẫn về xem cũng tốt."

Mẹ Tống vừa dứt lời, việc này cứ thế mà định.

Cho nên qua ngày thứ hai, Phương Tĩnh tới nhà họ Tống trước, hiền lương thục đức ngồi trên sô pha, qua một lúc thì Khuất Diễn Trọng cũng tới.

Tống Sanh kéo tay áo của Khuất Diễn Trọng, quen thuộc chỉ vào Phương Tĩnh: "Đây là chị dâu của em, không phải người ngoài, anh gọi chị dâu là được." Ý xấu của cô là một lần chọc tới hai người.

Khuất Diễn Trọng vừa nhìn liền nhận ra đây từng là học sinh của mình, nhưng anh vẫn bình tĩnh gọi theo Tống Sanh: "Chị dâu."

Phương Tĩnh đang cầm ly trà làm bộ làm tịch, một tiếng "Chị dâu" như sét đánh ngang tai khiến tâm tình khó mà diễn tả, thiếu chút bị sặc nước, một câu cũng nói không nên lời.

Tạo hóa đúng là trêu người, khi đó cô là sinh viên ấu trĩ ở trên sân thượng bị vị giáo sư này hù dọa, đối với anh vừa kính sợ lại sùng bái, hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Nhưng nói thật, sau khi chấp nhận giả thiết này, cô lại cảm thấy sảng khoái, làm sao bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện