Đã gần 1 giờ sáng, căn hộ nhà Lục Hoài Nam vẫn sáng đèn, ánh đèn sáng len lói qua khe cửa.
Tạ Chính Khanh hồi hộp, nhấn chuông cửa.
Ding dong.
Cạch.
Lục Hoài Nam hơi bất ngờ, một vì nghĩ Châu Thanh về, hai vì không ngờ đến Tạ Chính Khanh và gia đình cậu ấy lại đến vào giờ này.
“Cháu chào hai bác,” Lục Hoài Nam đứng sang một bên, “Mời hai bác vào nhà.”
Tạ Chính Dương nôn nao bước vào, nhìn xung quanh nhà, “Hoài Nam, Ân nhà bác đâu con?”
Lục Hoài Nam giúp Tạ Chính Khanh đặt những túi quà lên ghế, trả lời: “Vợ con vẫn chưa về thưa bác.”
Nhạc Minh Tâm ngạc nhiên: “Ơ, bác thấy xe con bé dưới hầm mà, còn có một cái xe của cảnh sát nữa.”
Lục Hoài Nam lấy làm lạ, sáng nay xe Châu Thanh ở đây tới giờ thì không nói, nhưng sao lại có thêm xe cảnh sát đậu dưới hầm? Trước đó, Đoàn Trọng Tân thấy tâm trạng Châu Thanh lúc rời đi không được tốt, trong người còn hơi men, sợ xảy chuyện nên đánh tiếng với Lục Thanh Viên gọi cho Lục Hoài Nam.
[Anh hai, chị dâu về chưa anh?]
Lục Hoài Nam dần thấy lo, “Đến cả em cũng hỏi như vậy, chưa về.”
[Khi nào về anh nhắn lại em nhá, anh Tân đồng nghiệp nói chị về lâu rồi nên muốn hỏi thăm.]
“Ừ, anh gọi lại sau.”
Ngắt máy Lục Thanh Viên, Lục Hoài Nam lập tức gọi cho Châu Thanh.
Chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy.
“Nhóc, em đang ở đâu vậy?”
“Nhóc à, em nghe anh nói không?”
Đầu dây nghe tiếng sụt sịt mũi, và tiếng mếu máo của người anh yêu: [Em vẫn ổn…anh đừng đến.]”
Lục Hoài Nam xót lòng nghe giọng cô, càng thêm bất an, “Em làm sao thế? Sao lại khóc? Em đang ở đâu? Nói anh nghe?”
Ông bà Tạ và Tạ Chính Khanh nghe thế cũng sốt ruột, lại gần Lục Hoài Nam.
[Anh…anh đừng đến.]”
Lục Hoài Nam cố nén cái nóng trong ruột, nhẹ giọng: “Nhóc, nói anh nghe, sao anh không được đến?”
[Em uống bia rồi, em không ngoan…anh sẽ mắng em…]
“Anh không mắng em, tuyệt đối không mắng em. Nói cho anh biết, em đang ở đâu, được không em? Anh lo cho em.”
Châu Thanh nức nở mãi mới nói nên câu: [Em…em ở sân thượng nhà mình…anh đừng mắng em…]
Lục Hoài Nam lập tức mở cửa, vừa chạy vội vừa nói: “Thanh, anh không mắng em, đừng làm gì cả, ở đấy đợi anh.”
[Vâng…]
Thoắt cái, cánh cửa sân thượng mở toang.
“Châu Thanh.”
Châu Thanh nghe giọng anh, đắn đo giây lát vì sợ anh mắng, sợ anh không yêu, sợ anh ghét bỏ.
Nhưng Lục Hoài Nam nói rồi, có chuyện gì anh cũng đều ở bên, luôn lắng nghe cô nói.
Lục Hoài Nam là chồng cô, là người yêu cô, và là người cô yêu.
Nghĩ đến đây thôi, Châu Thanh lập tức bổ nhào ôm lấy anh, rút hết tâm can, ấm ức, ủy khuất mà khóc.
“Anh ơi…”
Lòng anh sôi ùng ục vì nước mắt nóng hổi thấm quá tấm áo, chân lạnh ngắt vì da tiếp xúc trực tiếp với đất.
Nhưng cơ thể Châu Thanh, sao còn lạnh hơn cả chân anh?
Châu Thanh run dữ dội, vì lạnh, vì đang sợ hãi, hay vì khóc?
Lục Hoài Nam ôm chặt cô, tay vuốt ve mái tóc, “Anh đây, anh đây rồi.”
Tạ Chính Khanh cùng gia đình thấy bé con nhà mình khóc đến xé lòng, đau xót không thôi, thế mà không nỡ lên tiếng, có lẽ không muốn kinh động đến Châu Thanh.
Lục Hoài Nam nâng Châu Thanh, bế cô như một đứa trẻ, để cô gục vào vai anh mà khóc.
Tay anh vỗ vỗ vào lưng, mắt nhìn hai, ba lon bia lăn dưới sàn ở phía ghế, bên cạnh còn một túi bia khác.
Châu Thanh không còn khóc dữ dội nữa, cô nắm chặt mắt, cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông.
“Hoài Nam, em xin lỗi.”
Lục Hoài Nam ngồi lại ghế, “Sao lại xin lỗi anh?”
“Em…không nghe lời anh, em uống thức uống có cồn rồi.”
Lục Hoài Nam không rõ vì sao Châu Thanh xin lỗi anh vì việc này, chỉ mù mờ đoán rằng cô sợ anh trách phạt. Rồi cảm thấy có lỗi vì phải chăng những lần trước vô tình lớn tiếng với cô nên thành chuyện như hôm nay.
“Anh không mắng em, cũng không trách em.”
“Em không ngoan…anh còn yêu em không?”
“Anh mãi mãi yêu em, em rất ngoan, vợ anh rất ngoan.”
Châu Thanh gần nín hẳn, chỉ còn tiếng nấc nhẹ và giọng nghẹn lại: “Anh ơi, em muốn mách anh một chuyện.”
“Anh đây, anh đang nghe đây.”
Thân thể vì anh yêu chiều mà lười biếng, hay vì mệt mỏi nên rã rời? Châu Thanh dụi mặt vào vai Lục Hoài Nam, “Con cá đáng ghét mắng em không có người nhà, em muốn mách anh, em có anh mà, em có người nhà.”
Thần sắc lập tức thay đổi, thoáng cái đã trở về với vẻ ôn nhu, “Ngoan, em nói đúng rồi, anh là chồng em, là người nhà của em.”
“Con à…” Tạ Chính Dương nghẹn ngào gọi.
Châu Thanh chớp chớp mắt để mấy giọt lệ vương bớt, tầm nhìn dần rõ hơn.
Ai đây?
Châu Thanh giật mình buông anh ra, nhưng Lục Hoài Nam không muốn.
“Cháu….chào hai bác,” Châu Thanh thút thít, “Anh…ai vậy?”
Tạ Chính Khanh…sao lại đi cùng bác chủ quán, còn người đàn ông lớn tuổi bên cạnh?
Nghĩ qua, sợ không phải điều mình đang mong cầu, không dám nghĩ nữa.
Lục Hoài Nam biết cô bình tĩnh, anh gạt mấy giọt nước mắt trên hoen mi ẩm ướt, rồi xoa nhẹ lên miếng băng cá nhân dán trên trán và sống mũi cô, chắc hẳn vừa dính líu vào một cuộc ẩu đả.
Châu Thanh đứng dậy, tay nắm chặt góc áo anh, đợi chờ một điều.
Tạ Chính Dương giơ hai tay phía trước, tiến lên một bước.
Châu Thanh thấp thỏm, lùi một bước.
Lục Hoài Nam nắm chặt tay cô, có vẻ, anh muốn động viên, nhưng là điều gì, Châu Thanh không biết.
Tạ Chính Dương thấy con gái sợ hãi mình, ông không còn đủ can đảm để tiếp tục.
Lòng ông đang rất sợ, sợ con không muốn nhận một người ba thất trách như ông, thất trách khi để lạc mất con ngần ấy năm. Rồi ngay lúc này, con ông phải ôm ấp nỗi đau vì bị người khác mắng rằng không có người nhà.
Bao nhiêu năm lạc con là bấy nhiêu năm dằn vặt, hối hận. Sao ông có thể lớn tiếng với con mình? Nếu không tiếc nuối công việc dang dở mà dẫn con gái đi chơi, có phải sẽ không để sự tình xấu có cơ hội xảy đến?
Phải làm sao con gái mới nhận ông? Phải làm sao để dỗ dành? Phải làm sao mới có thể bù đắp tình thương trong những năm tháng qua con ông thiếu thốn?
Tạ Chính Dương ngàn vạn lần cũng không thể tin có một ngày, mình yếu đuối, nhút nhát đến vậy.
Tạ Chính Dương nhút nhát một, Tạ Chính Khanh nhút nhát mười, tất cả đều vì cảm thấy mình là người có lỗi.
Nhạc Minh Yên cũng thế, nhưng đôi mắt long lanh nước của con đang trông chờ điều gì, bà biết.
“Ân à, ba mẹ đây con.”
Châu Thanh nắm chặt tay Lục Hoài Nam hơn, nhìn anh, xin anh một sự xác nhận, xem cô có nghe nhầm không?
Câu nói mà hằng đêm mong ngóng, mơ ước, rồi tủi thân mà quằn quại khóc một mình, có phải không?
Đôi mắt anh đen láy như bầu trời đêm, bầu trời đêm duy nhất dịu dàng với cô, bầu trời đêm thương yêu cô nhất.
Khóe môi anh cong cong, anh gật đầu.
Thì ra, những động tác động viên vừa rồi, là muốn cổ vũ cô.
Nhưng Châu Thanh còn do dự điều gì, Lục Hoài Nam nói: “Tin anh, họ chưa từng bỏ rơi em.”
Châu Thanh đơ như pho tượng, Lục Hoài Nam dắt cô đến gần, gần hơn.
Da thịt còn lạnh vì gió còn đưa, nhưng lòng ấm ấp không tả nổi.
Anh hai hình như đang cố kìm nén một thứ cảm xúc nào đó, ba cũng vậy, mẹ cũng vậy. Ánh mắt họ rất trìu mến, ngập tràn yêu thương, đôi tay họ, lòng họ mở rộng, chờ đợi.
Châu Thanh cảm thấy Tần Ngư thật ngu ngốc khi mắng cô mồ côi, mắng cô không có người nhà. Không phải họ đang ở trước mặt cô hay sao? Còn muốn nhận lại cô nữa.
Chỉ cần Lục Hoài Nam nói, Châu Thanh tuyệt đối tin, tin rằng những người trước mặt chưa từng bỏ rơi cô.
“Mẹ ơi, ba ơi…” Châu Thanh sà vào vòng tay Nhạc Minh Yên, lần nữa òa khóc, nhưng không phải vì tủi thân, mà vì hạnh phúc.
Tạ Chính Dương ôm ấp hai mẹ con, “Ân của ba, con gái ngoan của ba.”
“Con…không tưởng anh hai không cần con, ba mẹ cũng không cần con nữa…con xin lỗi.”
Nhạc Minh Tâm đắng nghẹt họng, ôm chặt Châu Thanh hơn, “Con của mẹ, sao mẹ lại không cần con? Con là bé ngoan nhà chúng ta mà.”
“Mẹ đừng ôm con chặt quá, con đau.”
Nhạc Minh Tâm nới lỏng vòng tay, Tạ Chính Dương để ý miếng băng cá nhân dính trên mặt Châu Thanh, lo lắng: “Sao thế con, con đau ở đâu?”
Châu Thanh vừa khóc vừa cười, lắc đầu: “Không ạ.”
Cái đau ở thể xác, sánh không bằng niềm hạnh phúc đang bùng cháy trong tim.
“Anh hai…anh…vẫn ghét em ạ?”
Hay bàn tay siết chặt, móng găm vào da thịt từ lâu, nếu không nhờ tiếng Châu Thanh kéo Tạ Chính Khanh khỏi vùng bùn tội lỗi thì lớp da kia sớm sẽ bật máu.
“Ân à, anh chưa bao giờ ghét em…anh xin lỗi, anh…”
“Vậy sao anh không ôm em?”
Rồi, Tạ Chính Khanh đến, dang tay bao trọn gia đình anh, có ba, có mẹ, có cô em gái anh yêu chiều, nâng niu như quả trứng non.
Lục Hoài Nam không biết Châu Thanh đã trải qua những gì mà phải cần đến sự giúp đỡ của thức uống có cồn, và lủi thủi một góc vừa vắng, vừa tối, vừa lạnh như ở đây.
Nhưng anh biết, cô gái của anh bây giờ đang rất vui vẻ, hạnh phúc trong vòng tay gia đình.
Điều ước của Lục Hoài Nam đã thành sự thật, đó là vợ anh tìm lại được người thân.
Và giờ đây, Lục Hoài Nam muốn ước thêm một điều, đó là vợ anh mãi mãi hạnh phúc như thời khắc này.
Châu Thanh từ giờ có ba, có mẹ, có anh hai, có chồng, có những người yêu thương cô, sẵn sàng đứng ra bênh vực, bảo vệ cô vô điều kiện.
Châu Thanh không cần sợ hãi nữa, chỉ cần tận hưởng tình yêu, sự cưng chiều như một nàng công chúa.
Châu Thanh ước một điều: Người trong lòng, người cô thương, người cô quý, một đời bình an.
Tạ Chính Khanh hồi hộp, nhấn chuông cửa.
Ding dong.
Cạch.
Lục Hoài Nam hơi bất ngờ, một vì nghĩ Châu Thanh về, hai vì không ngờ đến Tạ Chính Khanh và gia đình cậu ấy lại đến vào giờ này.
“Cháu chào hai bác,” Lục Hoài Nam đứng sang một bên, “Mời hai bác vào nhà.”
Tạ Chính Dương nôn nao bước vào, nhìn xung quanh nhà, “Hoài Nam, Ân nhà bác đâu con?”
Lục Hoài Nam giúp Tạ Chính Khanh đặt những túi quà lên ghế, trả lời: “Vợ con vẫn chưa về thưa bác.”
Nhạc Minh Tâm ngạc nhiên: “Ơ, bác thấy xe con bé dưới hầm mà, còn có một cái xe của cảnh sát nữa.”
Lục Hoài Nam lấy làm lạ, sáng nay xe Châu Thanh ở đây tới giờ thì không nói, nhưng sao lại có thêm xe cảnh sát đậu dưới hầm? Trước đó, Đoàn Trọng Tân thấy tâm trạng Châu Thanh lúc rời đi không được tốt, trong người còn hơi men, sợ xảy chuyện nên đánh tiếng với Lục Thanh Viên gọi cho Lục Hoài Nam.
[Anh hai, chị dâu về chưa anh?]
Lục Hoài Nam dần thấy lo, “Đến cả em cũng hỏi như vậy, chưa về.”
[Khi nào về anh nhắn lại em nhá, anh Tân đồng nghiệp nói chị về lâu rồi nên muốn hỏi thăm.]
“Ừ, anh gọi lại sau.”
Ngắt máy Lục Thanh Viên, Lục Hoài Nam lập tức gọi cho Châu Thanh.
Chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy.
“Nhóc, em đang ở đâu vậy?”
“Nhóc à, em nghe anh nói không?”
Đầu dây nghe tiếng sụt sịt mũi, và tiếng mếu máo của người anh yêu: [Em vẫn ổn…anh đừng đến.]”
Lục Hoài Nam xót lòng nghe giọng cô, càng thêm bất an, “Em làm sao thế? Sao lại khóc? Em đang ở đâu? Nói anh nghe?”
Ông bà Tạ và Tạ Chính Khanh nghe thế cũng sốt ruột, lại gần Lục Hoài Nam.
[Anh…anh đừng đến.]”
Lục Hoài Nam cố nén cái nóng trong ruột, nhẹ giọng: “Nhóc, nói anh nghe, sao anh không được đến?”
[Em uống bia rồi, em không ngoan…anh sẽ mắng em…]
“Anh không mắng em, tuyệt đối không mắng em. Nói cho anh biết, em đang ở đâu, được không em? Anh lo cho em.”
Châu Thanh nức nở mãi mới nói nên câu: [Em…em ở sân thượng nhà mình…anh đừng mắng em…]
Lục Hoài Nam lập tức mở cửa, vừa chạy vội vừa nói: “Thanh, anh không mắng em, đừng làm gì cả, ở đấy đợi anh.”
[Vâng…]
Thoắt cái, cánh cửa sân thượng mở toang.
“Châu Thanh.”
Châu Thanh nghe giọng anh, đắn đo giây lát vì sợ anh mắng, sợ anh không yêu, sợ anh ghét bỏ.
Nhưng Lục Hoài Nam nói rồi, có chuyện gì anh cũng đều ở bên, luôn lắng nghe cô nói.
Lục Hoài Nam là chồng cô, là người yêu cô, và là người cô yêu.
Nghĩ đến đây thôi, Châu Thanh lập tức bổ nhào ôm lấy anh, rút hết tâm can, ấm ức, ủy khuất mà khóc.
“Anh ơi…”
Lòng anh sôi ùng ục vì nước mắt nóng hổi thấm quá tấm áo, chân lạnh ngắt vì da tiếp xúc trực tiếp với đất.
Nhưng cơ thể Châu Thanh, sao còn lạnh hơn cả chân anh?
Châu Thanh run dữ dội, vì lạnh, vì đang sợ hãi, hay vì khóc?
Lục Hoài Nam ôm chặt cô, tay vuốt ve mái tóc, “Anh đây, anh đây rồi.”
Tạ Chính Khanh cùng gia đình thấy bé con nhà mình khóc đến xé lòng, đau xót không thôi, thế mà không nỡ lên tiếng, có lẽ không muốn kinh động đến Châu Thanh.
Lục Hoài Nam nâng Châu Thanh, bế cô như một đứa trẻ, để cô gục vào vai anh mà khóc.
Tay anh vỗ vỗ vào lưng, mắt nhìn hai, ba lon bia lăn dưới sàn ở phía ghế, bên cạnh còn một túi bia khác.
Châu Thanh không còn khóc dữ dội nữa, cô nắm chặt mắt, cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông.
“Hoài Nam, em xin lỗi.”
Lục Hoài Nam ngồi lại ghế, “Sao lại xin lỗi anh?”
“Em…không nghe lời anh, em uống thức uống có cồn rồi.”
Lục Hoài Nam không rõ vì sao Châu Thanh xin lỗi anh vì việc này, chỉ mù mờ đoán rằng cô sợ anh trách phạt. Rồi cảm thấy có lỗi vì phải chăng những lần trước vô tình lớn tiếng với cô nên thành chuyện như hôm nay.
“Anh không mắng em, cũng không trách em.”
“Em không ngoan…anh còn yêu em không?”
“Anh mãi mãi yêu em, em rất ngoan, vợ anh rất ngoan.”
Châu Thanh gần nín hẳn, chỉ còn tiếng nấc nhẹ và giọng nghẹn lại: “Anh ơi, em muốn mách anh một chuyện.”
“Anh đây, anh đang nghe đây.”
Thân thể vì anh yêu chiều mà lười biếng, hay vì mệt mỏi nên rã rời? Châu Thanh dụi mặt vào vai Lục Hoài Nam, “Con cá đáng ghét mắng em không có người nhà, em muốn mách anh, em có anh mà, em có người nhà.”
Thần sắc lập tức thay đổi, thoáng cái đã trở về với vẻ ôn nhu, “Ngoan, em nói đúng rồi, anh là chồng em, là người nhà của em.”
“Con à…” Tạ Chính Dương nghẹn ngào gọi.
Châu Thanh chớp chớp mắt để mấy giọt lệ vương bớt, tầm nhìn dần rõ hơn.
Ai đây?
Châu Thanh giật mình buông anh ra, nhưng Lục Hoài Nam không muốn.
“Cháu….chào hai bác,” Châu Thanh thút thít, “Anh…ai vậy?”
Tạ Chính Khanh…sao lại đi cùng bác chủ quán, còn người đàn ông lớn tuổi bên cạnh?
Nghĩ qua, sợ không phải điều mình đang mong cầu, không dám nghĩ nữa.
Lục Hoài Nam biết cô bình tĩnh, anh gạt mấy giọt nước mắt trên hoen mi ẩm ướt, rồi xoa nhẹ lên miếng băng cá nhân dán trên trán và sống mũi cô, chắc hẳn vừa dính líu vào một cuộc ẩu đả.
Châu Thanh đứng dậy, tay nắm chặt góc áo anh, đợi chờ một điều.
Tạ Chính Dương giơ hai tay phía trước, tiến lên một bước.
Châu Thanh thấp thỏm, lùi một bước.
Lục Hoài Nam nắm chặt tay cô, có vẻ, anh muốn động viên, nhưng là điều gì, Châu Thanh không biết.
Tạ Chính Dương thấy con gái sợ hãi mình, ông không còn đủ can đảm để tiếp tục.
Lòng ông đang rất sợ, sợ con không muốn nhận một người ba thất trách như ông, thất trách khi để lạc mất con ngần ấy năm. Rồi ngay lúc này, con ông phải ôm ấp nỗi đau vì bị người khác mắng rằng không có người nhà.
Bao nhiêu năm lạc con là bấy nhiêu năm dằn vặt, hối hận. Sao ông có thể lớn tiếng với con mình? Nếu không tiếc nuối công việc dang dở mà dẫn con gái đi chơi, có phải sẽ không để sự tình xấu có cơ hội xảy đến?
Phải làm sao con gái mới nhận ông? Phải làm sao để dỗ dành? Phải làm sao mới có thể bù đắp tình thương trong những năm tháng qua con ông thiếu thốn?
Tạ Chính Dương ngàn vạn lần cũng không thể tin có một ngày, mình yếu đuối, nhút nhát đến vậy.
Tạ Chính Dương nhút nhát một, Tạ Chính Khanh nhút nhát mười, tất cả đều vì cảm thấy mình là người có lỗi.
Nhạc Minh Yên cũng thế, nhưng đôi mắt long lanh nước của con đang trông chờ điều gì, bà biết.
“Ân à, ba mẹ đây con.”
Châu Thanh nắm chặt tay Lục Hoài Nam hơn, nhìn anh, xin anh một sự xác nhận, xem cô có nghe nhầm không?
Câu nói mà hằng đêm mong ngóng, mơ ước, rồi tủi thân mà quằn quại khóc một mình, có phải không?
Đôi mắt anh đen láy như bầu trời đêm, bầu trời đêm duy nhất dịu dàng với cô, bầu trời đêm thương yêu cô nhất.
Khóe môi anh cong cong, anh gật đầu.
Thì ra, những động tác động viên vừa rồi, là muốn cổ vũ cô.
Nhưng Châu Thanh còn do dự điều gì, Lục Hoài Nam nói: “Tin anh, họ chưa từng bỏ rơi em.”
Châu Thanh đơ như pho tượng, Lục Hoài Nam dắt cô đến gần, gần hơn.
Da thịt còn lạnh vì gió còn đưa, nhưng lòng ấm ấp không tả nổi.
Anh hai hình như đang cố kìm nén một thứ cảm xúc nào đó, ba cũng vậy, mẹ cũng vậy. Ánh mắt họ rất trìu mến, ngập tràn yêu thương, đôi tay họ, lòng họ mở rộng, chờ đợi.
Châu Thanh cảm thấy Tần Ngư thật ngu ngốc khi mắng cô mồ côi, mắng cô không có người nhà. Không phải họ đang ở trước mặt cô hay sao? Còn muốn nhận lại cô nữa.
Chỉ cần Lục Hoài Nam nói, Châu Thanh tuyệt đối tin, tin rằng những người trước mặt chưa từng bỏ rơi cô.
“Mẹ ơi, ba ơi…” Châu Thanh sà vào vòng tay Nhạc Minh Yên, lần nữa òa khóc, nhưng không phải vì tủi thân, mà vì hạnh phúc.
Tạ Chính Dương ôm ấp hai mẹ con, “Ân của ba, con gái ngoan của ba.”
“Con…không tưởng anh hai không cần con, ba mẹ cũng không cần con nữa…con xin lỗi.”
Nhạc Minh Tâm đắng nghẹt họng, ôm chặt Châu Thanh hơn, “Con của mẹ, sao mẹ lại không cần con? Con là bé ngoan nhà chúng ta mà.”
“Mẹ đừng ôm con chặt quá, con đau.”
Nhạc Minh Tâm nới lỏng vòng tay, Tạ Chính Dương để ý miếng băng cá nhân dính trên mặt Châu Thanh, lo lắng: “Sao thế con, con đau ở đâu?”
Châu Thanh vừa khóc vừa cười, lắc đầu: “Không ạ.”
Cái đau ở thể xác, sánh không bằng niềm hạnh phúc đang bùng cháy trong tim.
“Anh hai…anh…vẫn ghét em ạ?”
Hay bàn tay siết chặt, móng găm vào da thịt từ lâu, nếu không nhờ tiếng Châu Thanh kéo Tạ Chính Khanh khỏi vùng bùn tội lỗi thì lớp da kia sớm sẽ bật máu.
“Ân à, anh chưa bao giờ ghét em…anh xin lỗi, anh…”
“Vậy sao anh không ôm em?”
Rồi, Tạ Chính Khanh đến, dang tay bao trọn gia đình anh, có ba, có mẹ, có cô em gái anh yêu chiều, nâng niu như quả trứng non.
Lục Hoài Nam không biết Châu Thanh đã trải qua những gì mà phải cần đến sự giúp đỡ của thức uống có cồn, và lủi thủi một góc vừa vắng, vừa tối, vừa lạnh như ở đây.
Nhưng anh biết, cô gái của anh bây giờ đang rất vui vẻ, hạnh phúc trong vòng tay gia đình.
Điều ước của Lục Hoài Nam đã thành sự thật, đó là vợ anh tìm lại được người thân.
Và giờ đây, Lục Hoài Nam muốn ước thêm một điều, đó là vợ anh mãi mãi hạnh phúc như thời khắc này.
Châu Thanh từ giờ có ba, có mẹ, có anh hai, có chồng, có những người yêu thương cô, sẵn sàng đứng ra bênh vực, bảo vệ cô vô điều kiện.
Châu Thanh không cần sợ hãi nữa, chỉ cần tận hưởng tình yêu, sự cưng chiều như một nàng công chúa.
Châu Thanh ước một điều: Người trong lòng, người cô thương, người cô quý, một đời bình an.
Danh sách chương