Phật Di Lặc khoác bên vai áo cà sa, tay cầm cây quạt, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ. Nụ cười trên mặt ngài vô cùng hiền từ hòa ái.
Nhớ lại chuyện đi chùa Phổ Thiên dâng hương ngày đó, lão phu nhân đã từng nói: “Ngài Phật Di Lặc lúc nào cũng nở nụ cười trên môi! Nếu con có chỗ nào không thoải mái thì chỉ cần chạm vào tượng ngài ấy, con sẽ nhanh chóng được chữa lành!”
Khi ấy Mộ Dung Tình vẫn còn đang rối rắm không biết chuẩn bị thọ lễ gì tặng cho lão phu nhân, nghe thấy bà nói vậy, trong lòng đã nảy ra ý tưởng. Sau khi trở về, nàng đi tìm chỉ vàng có chất lượng tốt nhất, thêu từng đường kim mũi chỉ, trong vòng hơn ba tháng đã thêu xong bức tranh hai mặt.
“Lão phu nhân, bức tranh thêu Phật này đã được đích thân phương trượng Vô Ngộ ở chùa Phổ Thiên khai quang(*)! Phương trượng nói rằng, bức tranh thêu Phật này có thể treo ở Phật đường để thờ bái!” Để ý thấy hai mắt của lão phu nhân sáng lên, Phương ma ma nhẹ nhàng nói.
(*) Khai mắt cho linh vật hoặc tượng Phật - một thủ tục để linh vật nhận chủ nhân.
Vừa nghe thấy Phương ma ma nói vậy, lão phu nhân càng thêm kinh ngạc: “Phương trượng của chùa Phổ Thiên đích thân khai quang ư?”
Chùa Phổ Thiên là Quốc Tự, không giống với những chùa miếu bình thường khác! Phương trượng Vô Ngộ của chùa càng không phải người mà ai cũng có thể tùy ý gọi mời được!
Lão phu nhân nhìn Mộ Dung Tình đang ngồi bên cạnh chỉ im lặng cười mỉm, bà cảm thấy chuyện này thật quá khó tin!
Nhưng Phương ma ma chỉ nói câu đó rồi im lặng lùi bước đến phía sau Mộ Dung Tình, tập trung cúi đầu.
Lão phu nhân vẫn chưa kịp hỏi lại đã nghe thấy có âm thanh truyền đến. Bà khẽ cau mày, ý bảo Liễu Thanh đi thu bức tranh thêu hai mặt này lại.
Khi Liễu Thanh mang bức tranh thêu cất vào trong phòng, Mộ Dung Vũ và Ninh di nương đang cùng nhau đi đến. Người đi phía sau cùng có bộ dáng cao gầy là Mộ Dung Hạo.
“Tì thiếp bái kiến lão phu nhân, chúc lão phu nhân năm nào cũng vậy, trẻ mãi không già!”
“Tôn nữ chúc lão phu nhân phúc thọ an khang, vạn thọ vô cương!”
“Tôn nhi chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, tháng ngày hưng thịnh. Tùng hạc trường xuân(*), xuân thu bất lão, thất tuần trọng tân, vĩnh viễn vui vẻ.”
(*) Vừa mang ý nghĩa trường thọ, vừa mang ý nghĩa khí tiết thanh cao và sự thịnh vượng.
Ninh di nương, Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Hạo lần lượt thỉnh an lão phu nhân. Lão phu nhân nở nụ cười thiện lành, sai Liễu Hồng dâng trà cho ba người họ.
“Lão phu nhân tường quý, tì thiếp thật sự không biết nên tặng cho lão phu nhân lễ vật gì. Chọn tới chọn lui mới chọn ra được pho Quan Âm Bạch Ngọc này! Mong lão phu nhân không chê!”
Trong khi nói, nha hoàn bên cạnh Ninh di nương đã mang hộp quà đưa tận tay cho Liễu Hồng.
Liễu Hồng mang pho Quan Âm Bạch Ngọc ra, thấy được Quan Âm đang cầm một bình ngọc, thần thái thân thiện an tường; được làm từ ngọc Hòa Điền(*) hiếm có!
(*) Tên gọi khác là Ngọc Bích Tân Cương, một trong bộ tứ ngọc quý nổi tiếng của Trung Quốc.
Lão phu nhân nhận Quan Âm Bạch Ngọc từ tay Liễu Hồng, xúc cảm mềm ấm, sắc ngọc màu trắng trong suốt, không có bất cứ tỳ vết nào. Đây là một thượng phẩm hiếm có khó tìm!
Cùng lúc Liễu Thanh đi ra, âm thầm bĩu môi không để ai thấy.
Ngọc Quan Âm này có tốt thì cũng không thể nào sánh được bức tranh thêu hai mặt mà Đại tiểu thư tự tay thêu cho lão phu nhân!
“Khiến Ninh di nương tốn kém rồi!” Lão phu nhân không xem nữa, đưa Quan Âm Bạch Ngọc cho Liễu Hồng.
Tuy rằng khối ngọc này có phẩm chất cao, nhưng cũng không bằng tấm lòng của Mộ Dung Tình tự tay thêu bức tranh hai mặt! Hơn nữa, ban nãy nghe Phương ma ma nói rằng, bức tranh thêu ấy còn được đích thân phương trượng Vô Ngộ của chùa Phổ Thiên khai quang! Chuyện này chưa biết là thật hay giả, xem ra phải phái người đi tìm hiểu!
“Mấy ngày nay Vũ nhi chăm chỉ theo Tằng tiên sinh tập họa, tự tay vẽ một bức Trăm Tử Ngàn Tôn, chúc lão phu nhân con cháu đầy đàn, vui vẻ mãn đường!”
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của lão phu nhân, Ninh di nương không hiểu tại sao; khối Quan Âm Bạch Ngọc này là bảo bối bà ta tìm được ở nhà mẹ đẻ, không nói đến giá trị ngàn vàng, nó thật sự hiếm có khó tìm!
Đồ vật phẩm chất cao như vậy, tại sao lại không lọt được vào mắt lão phu nhân cơ chứ?
Trong lòng thắc mắc, bà ta vội nháy mắt với Mộ Dung Vũ; Mộ Dung Vũ nhận được ám chỉ của Ninh di nương, vội vàng lấy bức họa kia và tự mình mở ra.
Tranh vẽ một bà lão có khuôn mặt hiền từ đang ngồi ở trong cao môn đại viện cùng với vô số trẻ em ở đủ mọi độ tuổi, không khí rất vui vẻ, đúng là ứng với câu “con cháu đầy đàn”!
Bức họa này cũng có diệu ý! Bà lão có thần thái an tường kia ấy vậy mà có ba phần giống với lão phu nhân! Khi xem kỹ bức họa, có thể thấy từng nét vẽ tinh xảo, được phác họa cẩn thận, và ngay cả những nếp gấp nhỏ trên chiếc áo khoác ngoài cũng được vẽ một cách chi tiết!
Bởi vậy bức tranh này cũng là dùng tâm ý mà vẽ nên!
Phủ Quang Lộc Tự Khanh ít con cháu, chính phòng chỉ có một nam một nữ; nam tử Mộ Dung Tu đang ở nơi biên cương xa xôi, nữ tử chính là Mộ Dung Tình đang ở trước mặt. Trước mắt thiếp thất của Quang Lộc Tự Khanh Mộ Dung Ngạn chỉ có mình Ninh di dương, bà ta cũng chỉ có một nam một nữ. Thứ tử là Mộ Dung Hạo, thứ nữ là Mộ Dung Vũ!
Mộ Dung Tình thấy lão phu nhân mỉm cười nhìn bức Trăm Tử Ngàn Tôn, đôi mắt trong như nước của nàng có chút dao động.
“Tâm tư của tôn nhi không được tinh tế như các muội muội, chỉ có pho Trường Thọ này, hy vọng nội tổ mẫu phúc trạch kéo dài, trường thọ an khang!”
Nhân lúc lão phu nhân càng lúc càng vui vẻ, Mộ Dung Hạo lấy ra một pho tượng Ngọc Phật.
Pho tượng Ngọc Phật này nói là Phật cũng không đúng, chỉ thấy một lão giả ăn mặc quần áo rực rỡ, tay trái cầm trái đào trường sinh, tay phải cầm gậy, trên gậy treo một quả hồ lô có khắc một chữ “Thọ”; Vị lão giả ấy tươi cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại chỉ để lại một đường chỉ.
Đây chẳng phải là Ông Thọ Tinh(*) sao?
(*) Cũng được gọi là Nam Cực Lão Nhân hoặc Nam Cực Tiên Ông. Tương truyền từ thời Tần đã bắt đầu lập miếu phụng thờ, mọi người cho rằng, Thọ Tinh nắm giữ vận số dài ngắn của đất nước. Về sau, dân gian dần xem Thọ Tinh là vị thần tiên chủ về việc thọ yểu ở nhân gian.
Nhìn thấy ánh mắt phát sáng của lão phu nhân, Mộ Dung Tình biết, Ninh di nương lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng!
Bức tranh thêu hai mặt của nàng dùng chỉ vàng quý giá cộng với kỹ thuật thêu hiếm có trên thế gian, đương nhiên bày tỏ được tâm ý của nàng.
Còn Ninh di nương, mấy năm trở lại đây bà ta ỷ vào nhà mẹ đẻ là phú thương nổi danh, đã tặng cho lão phu nhân rất nhiều đồ vật có giá trị để lấy lòng bà ấy!
Giống như pho tượng Quan Âm Bạch Ngọc kia!
Hôm nay là đại thọ tuổi năm mươi của lão phu nhân, không ngờ Ninh di nương đã rút kinh nghiệm từ những năm trước, bà ta tự làm bản thân bẽ mặt, để đổi lấy đôi nhi nữ của mình nhận được sự công nhận của lão phu nhân!
“Ừ, các con ai cũng có tâm cả! Tất cả ngồi xuống đi, Liễu Thanh, đứng làm gì, rót trà cho Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia đi!”
Lão phu nhân cẩn thận cất pho tượng ngọc Ông Thọ Tinh vào trong hộp, dáng vẻ của bà có vẻ quyến luyến không rời món vật.
“Ô, hôm nay tỷ tỷ ăn mặc có vẻ hơi đơn giản nhỉ! Tỷ nhìn xem hôm nay là đại thọ năm mươi của nội tổ mẫu, sẽ có nhiều vị khách quý tới đây, tỷ tỷ không nên mạo phạm mới phải!”
Sau khi bị Mộ Dung Vũ “bất ngờ” nhắc nhở như vậy, Mộ Dung Tình lúc này mới nhận ra, Mộ Dung Vũ vẫn mặc bộ quần áo như cũ!
Tức là, lúc ấy nàng ta nói về phòng thay quần áo…
Thoáng suy nghĩ, Mộ Dung Tình đã hiểu ra!
Đôi mắt nàng bắt gặp ánh mắt hả hê của Mộ Dung Vũ, sau đó là dáng điệu giả bộ trầm tư suy nghĩ của Ninh di nương. Khi nhìn qua phía Mộ Dung Hạo, Mộ Dung Tình phát hiện trong mắt Mộ Dung Hạo lóe lên một chút hứng thú.
Cuối cùng, tầm mắt của Mộ Dung Tình rơi vào đôi mắt thâm thúy của lão phu nhân. “Tình nhi sơ sót, con xin phép được về phòng thay quần áo!”
“Ừ! Con đi đi! Trước khi khách tới thì đến đây!” Giọng nói của lão phu nhân nghe có vẻ không trách cứ, nhưng đã không còn thân thiện hòa ái như trước.
Dưới ánh mắt đắc chí của Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Tình đứng dậy đi ra ngoài.
“Đại tiểu thư! Đợi qua mấy ngày nữa là tròn ba năm! Lão phu nhân rõ ràng biết chuyện này, vì sao còn dung túng Nhị tiểu thư như vậy?” Ngọc Nhi không nén được bất bình, tức giận chọn y phục.
“Ngọc Nhi đừng nói nhiều!”
Mộ Dung Tình yên lặng ngồi, không nói gì; từ lúc ở viện của lão phu nhân về cho đến bây giờ, Mộ Dung Tình vẫn chưa nói một câu. Nghe được lời phàn nàn không có chừng mực của Ngọc Nhi, Phương ma ma gằn giọng quát, sau đó vội vàng ra ngoài cửa nhìn ngó khắp nơi một lần: “Cẩm ma ma, nha đầu Tử Nhi kia còn chưa về à?”
“Đúng vậy! Đi cũng sắp được một canh giờ rồi, cho dù có lén học nghệ thì cũng nên trở về rồi chứ! Hơn nữa, hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, nha đầu đó thật đúng là không biết chừng mực!” Tuy Cẩm ma ma không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhận thấy sắc mặt có vẻ nặng trĩu của Mộ Dung Tình cũng đoán được chuyện xảy ra không đơn giản!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cẩm ma ma vào phòng, đứng sau cánh cửa, nhẹ giọng hỏi Phương ma ma.
“Kỹ năng thêu hai mặt của ta chỉ có Ngọc Nhi, Tử Nhi, Bích Nhi, Phương ma ma, Cẩm ma ma biết!”
Phương ma ma chưa kịp thì thầm với Cẩm ma ma, Mộ Dung Tình đang ngồi im lặng ở bên kia tự dưng nói.
“Thêu hai mặt?” Cẩm ma ma nghe vậy bỗng nhiên kinh ngạc: “Còn phải nói sao! Kỹ năng thêu hai mặt do phu nhân lúc sinh thời truyền dạy cho tiểu thư! Bây giờ trên thế gian này người có thể thêu được hai mặt nhiều lắm chỉ đếm được ba người thôi!”
Bình thường Mộ Dung Tình vẫn luôn khiêm tốn, tất nhiên sẽ không đi khắp nơi khoe khoang kỹ năng của mình. Lễ vật mừng thọ lần này cho lão phu nhân cũng do Mộ Dung Tình đột nhiên nghĩ ra. Sau đó nàng ấy đã giam mình trong phòng cả ngày để thêu!
Lễ vật mừng thọ của tiểu thư chắc chắn đã bị người trong viện của Ninh di nương biết được!” Ánh mắt lạnh lùng của Phương ma ma liếc về phía Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi vốn thông minh, nghe ba người nói như vậy, vội vàng đặt quần áo trên tay lên giường, xoay người quỳ gối trước mặt Mộ Dung Tình: “Tiểu thư minh giám! Từ khi bắt đầu đi theo tiểu thư Ngọc Nhi chưa từng có hai lòng! Cả đời này trung thành với tiểu thư, không bao giờ làm chuyện phản bội tiểu thư đâu!”
Ngọc Nhi quỳ dưới chân nàng, cơ thể cúi gập khẽ run lên.
Nhìn Ngọc Nhi run rẩy, ánh mắt Mộ Dung Tình lộ rõ một chút đau lòng. Cẩm ma ma để ý vẻ mặt của Mộ Dung Tình, vội bước lên gằn giọng quát Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi! Từ nhỏ tiểu thư đã thiện lương, cho dù Tử Nhi bình thường không đúng mực, tiểu thư cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở hai câu, nếu ngươi không làm việc gì trái với lương tâm thì việc gì phải quỳ trên đất, thân run như cầy sấy như vậy!”
“Cẩm ma ma nói sai rồi! Cả mấy đứa nha đầu này cũng thế, bình thường đều không biết tôn ti trên dưới là gì!” Phương ma ma không đồng tình với lòng tốt của Mộ Dung Tình. Đại tiểu thư tâm tính thiện lương thế này, sao mà đối phó nổi với Ninh di nương?: “Nếu người bên cạnh tiểu thư và cả mấy đứa nha đầu này không biết đường thận trọng hơn, chắc chắn sẽ có ngày hại đến tiểu thư!”
“Cẩm ma ma…” Mộ Dung Tình mở miệng, gọi Cẩm ma ma đang định nói gì đó đến bên cạnh.
“Tiểu thư có chuyện gì vậy?” Cẩm ma ma đau lòng nhìn Mộ Dung Tình: “Nghĩ được cái gì sao?”
Nhìn Cẩm ma ma trước mặt, trái tim lạnh lẽo của Mộ Dung Tình như được sưởi ấm: “Ma ma là bà vú của ta, tất nhiên ta sẽ không hoài nghi ma ma! Mà Phương ma ma…”
Nàng liếc qua, ánh mắt dừng nơi đôi mắt hiền từ mà vẫn nghiêm khắc của Phương ma ma: “Trước khi mẫu thân ta mất, Phương ma ma vẫn tận tâm hầu hạ bên cạnh bà ấy, sau khi mẫu thân ta qua đời, Phương ma ma thương ta không còn mẫu thân, vẫn một lòng một dạ ở lại dốc lòng chăm sóc…” Dừng một chút, Mộ Dung Tình tiếp tục nói: “Bình thường Phương ma ma vẫn luôn nghiêm khắc, tất nhiên ta cũng hiểu rõ lý do!”
Nói đến đây, Mộ Dung Tình chuyển hướng chú ý đến Ngọc Nhi đang quỳ trên đất: “Ngọc Nhi và Tử Nhi là hai người được mẫu thân lựa chọn và đưa đến hầu hạ lúc ta năm tuổi; về phần Bích Nhi…”
Nhắc đến Bích Nhi, Mộ Dung Tình lại dừng lại.
Bích Nhi, vốn là một trong những nha hoàn thô sử(*) ở trong viện của Mộ Dung Tình. Khi mẫu thân mất, vì đại ca ở xa không kịp nhận được hung tin mà nàng canh giữ ở trước linh đường suốt bảy ngày bảy đêm!
(*) Làm những công việc nặng nhọc.
Suốt thời gian đó, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ… Cho dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Huống chi lúc ấy Mộ Dung Tình mới chỉ là một cô bé mười hai tuổi!
Trong thời gian đó, Ngọc Nhi và Tử Nhi, cùng với Phương ma ma, Cẩm ma ma rất bận rộn; mà nha đầu Bích Nhi lại được sắp xếp đến hầu hạ bên cạnh Mộ Dung Tình.
Từ đó về sau, Mộ Dung Tình đã thăng Bích Nhi lên làm nha hoàn nhất đẳng!
Trước khi làm việc này, Mộ Dung Tình đã điều tra qua thân thế gia đình của Bích Nhi, biết được em ấy là một nha đầu ở gia đình nghèo khó trong sạch mới vào phủ làm chưa lâu, vì vậy mới yên tâm làm vậy…
Nhớ lại chuyện đi chùa Phổ Thiên dâng hương ngày đó, lão phu nhân đã từng nói: “Ngài Phật Di Lặc lúc nào cũng nở nụ cười trên môi! Nếu con có chỗ nào không thoải mái thì chỉ cần chạm vào tượng ngài ấy, con sẽ nhanh chóng được chữa lành!”
Khi ấy Mộ Dung Tình vẫn còn đang rối rắm không biết chuẩn bị thọ lễ gì tặng cho lão phu nhân, nghe thấy bà nói vậy, trong lòng đã nảy ra ý tưởng. Sau khi trở về, nàng đi tìm chỉ vàng có chất lượng tốt nhất, thêu từng đường kim mũi chỉ, trong vòng hơn ba tháng đã thêu xong bức tranh hai mặt.
“Lão phu nhân, bức tranh thêu Phật này đã được đích thân phương trượng Vô Ngộ ở chùa Phổ Thiên khai quang(*)! Phương trượng nói rằng, bức tranh thêu Phật này có thể treo ở Phật đường để thờ bái!” Để ý thấy hai mắt của lão phu nhân sáng lên, Phương ma ma nhẹ nhàng nói.
(*) Khai mắt cho linh vật hoặc tượng Phật - một thủ tục để linh vật nhận chủ nhân.
Vừa nghe thấy Phương ma ma nói vậy, lão phu nhân càng thêm kinh ngạc: “Phương trượng của chùa Phổ Thiên đích thân khai quang ư?”
Chùa Phổ Thiên là Quốc Tự, không giống với những chùa miếu bình thường khác! Phương trượng Vô Ngộ của chùa càng không phải người mà ai cũng có thể tùy ý gọi mời được!
Lão phu nhân nhìn Mộ Dung Tình đang ngồi bên cạnh chỉ im lặng cười mỉm, bà cảm thấy chuyện này thật quá khó tin!
Nhưng Phương ma ma chỉ nói câu đó rồi im lặng lùi bước đến phía sau Mộ Dung Tình, tập trung cúi đầu.
Lão phu nhân vẫn chưa kịp hỏi lại đã nghe thấy có âm thanh truyền đến. Bà khẽ cau mày, ý bảo Liễu Thanh đi thu bức tranh thêu hai mặt này lại.
Khi Liễu Thanh mang bức tranh thêu cất vào trong phòng, Mộ Dung Vũ và Ninh di nương đang cùng nhau đi đến. Người đi phía sau cùng có bộ dáng cao gầy là Mộ Dung Hạo.
“Tì thiếp bái kiến lão phu nhân, chúc lão phu nhân năm nào cũng vậy, trẻ mãi không già!”
“Tôn nữ chúc lão phu nhân phúc thọ an khang, vạn thọ vô cương!”
“Tôn nhi chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, tháng ngày hưng thịnh. Tùng hạc trường xuân(*), xuân thu bất lão, thất tuần trọng tân, vĩnh viễn vui vẻ.”
(*) Vừa mang ý nghĩa trường thọ, vừa mang ý nghĩa khí tiết thanh cao và sự thịnh vượng.
Ninh di nương, Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Hạo lần lượt thỉnh an lão phu nhân. Lão phu nhân nở nụ cười thiện lành, sai Liễu Hồng dâng trà cho ba người họ.
“Lão phu nhân tường quý, tì thiếp thật sự không biết nên tặng cho lão phu nhân lễ vật gì. Chọn tới chọn lui mới chọn ra được pho Quan Âm Bạch Ngọc này! Mong lão phu nhân không chê!”
Trong khi nói, nha hoàn bên cạnh Ninh di nương đã mang hộp quà đưa tận tay cho Liễu Hồng.
Liễu Hồng mang pho Quan Âm Bạch Ngọc ra, thấy được Quan Âm đang cầm một bình ngọc, thần thái thân thiện an tường; được làm từ ngọc Hòa Điền(*) hiếm có!
(*) Tên gọi khác là Ngọc Bích Tân Cương, một trong bộ tứ ngọc quý nổi tiếng của Trung Quốc.
Lão phu nhân nhận Quan Âm Bạch Ngọc từ tay Liễu Hồng, xúc cảm mềm ấm, sắc ngọc màu trắng trong suốt, không có bất cứ tỳ vết nào. Đây là một thượng phẩm hiếm có khó tìm!
Cùng lúc Liễu Thanh đi ra, âm thầm bĩu môi không để ai thấy.
Ngọc Quan Âm này có tốt thì cũng không thể nào sánh được bức tranh thêu hai mặt mà Đại tiểu thư tự tay thêu cho lão phu nhân!
“Khiến Ninh di nương tốn kém rồi!” Lão phu nhân không xem nữa, đưa Quan Âm Bạch Ngọc cho Liễu Hồng.
Tuy rằng khối ngọc này có phẩm chất cao, nhưng cũng không bằng tấm lòng của Mộ Dung Tình tự tay thêu bức tranh hai mặt! Hơn nữa, ban nãy nghe Phương ma ma nói rằng, bức tranh thêu ấy còn được đích thân phương trượng Vô Ngộ của chùa Phổ Thiên khai quang! Chuyện này chưa biết là thật hay giả, xem ra phải phái người đi tìm hiểu!
“Mấy ngày nay Vũ nhi chăm chỉ theo Tằng tiên sinh tập họa, tự tay vẽ một bức Trăm Tử Ngàn Tôn, chúc lão phu nhân con cháu đầy đàn, vui vẻ mãn đường!”
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của lão phu nhân, Ninh di nương không hiểu tại sao; khối Quan Âm Bạch Ngọc này là bảo bối bà ta tìm được ở nhà mẹ đẻ, không nói đến giá trị ngàn vàng, nó thật sự hiếm có khó tìm!
Đồ vật phẩm chất cao như vậy, tại sao lại không lọt được vào mắt lão phu nhân cơ chứ?
Trong lòng thắc mắc, bà ta vội nháy mắt với Mộ Dung Vũ; Mộ Dung Vũ nhận được ám chỉ của Ninh di nương, vội vàng lấy bức họa kia và tự mình mở ra.
Tranh vẽ một bà lão có khuôn mặt hiền từ đang ngồi ở trong cao môn đại viện cùng với vô số trẻ em ở đủ mọi độ tuổi, không khí rất vui vẻ, đúng là ứng với câu “con cháu đầy đàn”!
Bức họa này cũng có diệu ý! Bà lão có thần thái an tường kia ấy vậy mà có ba phần giống với lão phu nhân! Khi xem kỹ bức họa, có thể thấy từng nét vẽ tinh xảo, được phác họa cẩn thận, và ngay cả những nếp gấp nhỏ trên chiếc áo khoác ngoài cũng được vẽ một cách chi tiết!
Bởi vậy bức tranh này cũng là dùng tâm ý mà vẽ nên!
Phủ Quang Lộc Tự Khanh ít con cháu, chính phòng chỉ có một nam một nữ; nam tử Mộ Dung Tu đang ở nơi biên cương xa xôi, nữ tử chính là Mộ Dung Tình đang ở trước mặt. Trước mắt thiếp thất của Quang Lộc Tự Khanh Mộ Dung Ngạn chỉ có mình Ninh di dương, bà ta cũng chỉ có một nam một nữ. Thứ tử là Mộ Dung Hạo, thứ nữ là Mộ Dung Vũ!
Mộ Dung Tình thấy lão phu nhân mỉm cười nhìn bức Trăm Tử Ngàn Tôn, đôi mắt trong như nước của nàng có chút dao động.
“Tâm tư của tôn nhi không được tinh tế như các muội muội, chỉ có pho Trường Thọ này, hy vọng nội tổ mẫu phúc trạch kéo dài, trường thọ an khang!”
Nhân lúc lão phu nhân càng lúc càng vui vẻ, Mộ Dung Hạo lấy ra một pho tượng Ngọc Phật.
Pho tượng Ngọc Phật này nói là Phật cũng không đúng, chỉ thấy một lão giả ăn mặc quần áo rực rỡ, tay trái cầm trái đào trường sinh, tay phải cầm gậy, trên gậy treo một quả hồ lô có khắc một chữ “Thọ”; Vị lão giả ấy tươi cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại chỉ để lại một đường chỉ.
Đây chẳng phải là Ông Thọ Tinh(*) sao?
(*) Cũng được gọi là Nam Cực Lão Nhân hoặc Nam Cực Tiên Ông. Tương truyền từ thời Tần đã bắt đầu lập miếu phụng thờ, mọi người cho rằng, Thọ Tinh nắm giữ vận số dài ngắn của đất nước. Về sau, dân gian dần xem Thọ Tinh là vị thần tiên chủ về việc thọ yểu ở nhân gian.
Nhìn thấy ánh mắt phát sáng của lão phu nhân, Mộ Dung Tình biết, Ninh di nương lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng!
Bức tranh thêu hai mặt của nàng dùng chỉ vàng quý giá cộng với kỹ thuật thêu hiếm có trên thế gian, đương nhiên bày tỏ được tâm ý của nàng.
Còn Ninh di nương, mấy năm trở lại đây bà ta ỷ vào nhà mẹ đẻ là phú thương nổi danh, đã tặng cho lão phu nhân rất nhiều đồ vật có giá trị để lấy lòng bà ấy!
Giống như pho tượng Quan Âm Bạch Ngọc kia!
Hôm nay là đại thọ tuổi năm mươi của lão phu nhân, không ngờ Ninh di nương đã rút kinh nghiệm từ những năm trước, bà ta tự làm bản thân bẽ mặt, để đổi lấy đôi nhi nữ của mình nhận được sự công nhận của lão phu nhân!
“Ừ, các con ai cũng có tâm cả! Tất cả ngồi xuống đi, Liễu Thanh, đứng làm gì, rót trà cho Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia đi!”
Lão phu nhân cẩn thận cất pho tượng ngọc Ông Thọ Tinh vào trong hộp, dáng vẻ của bà có vẻ quyến luyến không rời món vật.
“Ô, hôm nay tỷ tỷ ăn mặc có vẻ hơi đơn giản nhỉ! Tỷ nhìn xem hôm nay là đại thọ năm mươi của nội tổ mẫu, sẽ có nhiều vị khách quý tới đây, tỷ tỷ không nên mạo phạm mới phải!”
Sau khi bị Mộ Dung Vũ “bất ngờ” nhắc nhở như vậy, Mộ Dung Tình lúc này mới nhận ra, Mộ Dung Vũ vẫn mặc bộ quần áo như cũ!
Tức là, lúc ấy nàng ta nói về phòng thay quần áo…
Thoáng suy nghĩ, Mộ Dung Tình đã hiểu ra!
Đôi mắt nàng bắt gặp ánh mắt hả hê của Mộ Dung Vũ, sau đó là dáng điệu giả bộ trầm tư suy nghĩ của Ninh di nương. Khi nhìn qua phía Mộ Dung Hạo, Mộ Dung Tình phát hiện trong mắt Mộ Dung Hạo lóe lên một chút hứng thú.
Cuối cùng, tầm mắt của Mộ Dung Tình rơi vào đôi mắt thâm thúy của lão phu nhân. “Tình nhi sơ sót, con xin phép được về phòng thay quần áo!”
“Ừ! Con đi đi! Trước khi khách tới thì đến đây!” Giọng nói của lão phu nhân nghe có vẻ không trách cứ, nhưng đã không còn thân thiện hòa ái như trước.
Dưới ánh mắt đắc chí của Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Tình đứng dậy đi ra ngoài.
“Đại tiểu thư! Đợi qua mấy ngày nữa là tròn ba năm! Lão phu nhân rõ ràng biết chuyện này, vì sao còn dung túng Nhị tiểu thư như vậy?” Ngọc Nhi không nén được bất bình, tức giận chọn y phục.
“Ngọc Nhi đừng nói nhiều!”
Mộ Dung Tình yên lặng ngồi, không nói gì; từ lúc ở viện của lão phu nhân về cho đến bây giờ, Mộ Dung Tình vẫn chưa nói một câu. Nghe được lời phàn nàn không có chừng mực của Ngọc Nhi, Phương ma ma gằn giọng quát, sau đó vội vàng ra ngoài cửa nhìn ngó khắp nơi một lần: “Cẩm ma ma, nha đầu Tử Nhi kia còn chưa về à?”
“Đúng vậy! Đi cũng sắp được một canh giờ rồi, cho dù có lén học nghệ thì cũng nên trở về rồi chứ! Hơn nữa, hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, nha đầu đó thật đúng là không biết chừng mực!” Tuy Cẩm ma ma không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhận thấy sắc mặt có vẻ nặng trĩu của Mộ Dung Tình cũng đoán được chuyện xảy ra không đơn giản!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cẩm ma ma vào phòng, đứng sau cánh cửa, nhẹ giọng hỏi Phương ma ma.
“Kỹ năng thêu hai mặt của ta chỉ có Ngọc Nhi, Tử Nhi, Bích Nhi, Phương ma ma, Cẩm ma ma biết!”
Phương ma ma chưa kịp thì thầm với Cẩm ma ma, Mộ Dung Tình đang ngồi im lặng ở bên kia tự dưng nói.
“Thêu hai mặt?” Cẩm ma ma nghe vậy bỗng nhiên kinh ngạc: “Còn phải nói sao! Kỹ năng thêu hai mặt do phu nhân lúc sinh thời truyền dạy cho tiểu thư! Bây giờ trên thế gian này người có thể thêu được hai mặt nhiều lắm chỉ đếm được ba người thôi!”
Bình thường Mộ Dung Tình vẫn luôn khiêm tốn, tất nhiên sẽ không đi khắp nơi khoe khoang kỹ năng của mình. Lễ vật mừng thọ lần này cho lão phu nhân cũng do Mộ Dung Tình đột nhiên nghĩ ra. Sau đó nàng ấy đã giam mình trong phòng cả ngày để thêu!
Lễ vật mừng thọ của tiểu thư chắc chắn đã bị người trong viện của Ninh di nương biết được!” Ánh mắt lạnh lùng của Phương ma ma liếc về phía Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi vốn thông minh, nghe ba người nói như vậy, vội vàng đặt quần áo trên tay lên giường, xoay người quỳ gối trước mặt Mộ Dung Tình: “Tiểu thư minh giám! Từ khi bắt đầu đi theo tiểu thư Ngọc Nhi chưa từng có hai lòng! Cả đời này trung thành với tiểu thư, không bao giờ làm chuyện phản bội tiểu thư đâu!”
Ngọc Nhi quỳ dưới chân nàng, cơ thể cúi gập khẽ run lên.
Nhìn Ngọc Nhi run rẩy, ánh mắt Mộ Dung Tình lộ rõ một chút đau lòng. Cẩm ma ma để ý vẻ mặt của Mộ Dung Tình, vội bước lên gằn giọng quát Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi! Từ nhỏ tiểu thư đã thiện lương, cho dù Tử Nhi bình thường không đúng mực, tiểu thư cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở hai câu, nếu ngươi không làm việc gì trái với lương tâm thì việc gì phải quỳ trên đất, thân run như cầy sấy như vậy!”
“Cẩm ma ma nói sai rồi! Cả mấy đứa nha đầu này cũng thế, bình thường đều không biết tôn ti trên dưới là gì!” Phương ma ma không đồng tình với lòng tốt của Mộ Dung Tình. Đại tiểu thư tâm tính thiện lương thế này, sao mà đối phó nổi với Ninh di nương?: “Nếu người bên cạnh tiểu thư và cả mấy đứa nha đầu này không biết đường thận trọng hơn, chắc chắn sẽ có ngày hại đến tiểu thư!”
“Cẩm ma ma…” Mộ Dung Tình mở miệng, gọi Cẩm ma ma đang định nói gì đó đến bên cạnh.
“Tiểu thư có chuyện gì vậy?” Cẩm ma ma đau lòng nhìn Mộ Dung Tình: “Nghĩ được cái gì sao?”
Nhìn Cẩm ma ma trước mặt, trái tim lạnh lẽo của Mộ Dung Tình như được sưởi ấm: “Ma ma là bà vú của ta, tất nhiên ta sẽ không hoài nghi ma ma! Mà Phương ma ma…”
Nàng liếc qua, ánh mắt dừng nơi đôi mắt hiền từ mà vẫn nghiêm khắc của Phương ma ma: “Trước khi mẫu thân ta mất, Phương ma ma vẫn tận tâm hầu hạ bên cạnh bà ấy, sau khi mẫu thân ta qua đời, Phương ma ma thương ta không còn mẫu thân, vẫn một lòng một dạ ở lại dốc lòng chăm sóc…” Dừng một chút, Mộ Dung Tình tiếp tục nói: “Bình thường Phương ma ma vẫn luôn nghiêm khắc, tất nhiên ta cũng hiểu rõ lý do!”
Nói đến đây, Mộ Dung Tình chuyển hướng chú ý đến Ngọc Nhi đang quỳ trên đất: “Ngọc Nhi và Tử Nhi là hai người được mẫu thân lựa chọn và đưa đến hầu hạ lúc ta năm tuổi; về phần Bích Nhi…”
Nhắc đến Bích Nhi, Mộ Dung Tình lại dừng lại.
Bích Nhi, vốn là một trong những nha hoàn thô sử(*) ở trong viện của Mộ Dung Tình. Khi mẫu thân mất, vì đại ca ở xa không kịp nhận được hung tin mà nàng canh giữ ở trước linh đường suốt bảy ngày bảy đêm!
(*) Làm những công việc nặng nhọc.
Suốt thời gian đó, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ… Cho dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Huống chi lúc ấy Mộ Dung Tình mới chỉ là một cô bé mười hai tuổi!
Trong thời gian đó, Ngọc Nhi và Tử Nhi, cùng với Phương ma ma, Cẩm ma ma rất bận rộn; mà nha đầu Bích Nhi lại được sắp xếp đến hầu hạ bên cạnh Mộ Dung Tình.
Từ đó về sau, Mộ Dung Tình đã thăng Bích Nhi lên làm nha hoàn nhất đẳng!
Trước khi làm việc này, Mộ Dung Tình đã điều tra qua thân thế gia đình của Bích Nhi, biết được em ấy là một nha đầu ở gia đình nghèo khó trong sạch mới vào phủ làm chưa lâu, vì vậy mới yên tâm làm vậy…
Danh sách chương