Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy toàn bộ trang bị được Gen lấy ra thì thoáng ngạc nghiên trông chốc lát, nhưng từ nét mặt xem ra không hề bất ngờ gì cho lắm.

Ngạc nghiên, đương nhiên là vì ông ta không hề nghĩ rằng kẻ trong bộ giáp toàn thân đang ngồi đối diện này, từ tuổi tác giọng nói có thể đoán ra đây chỉ là một chàng trai vẫn còn khá trẻ, nhưng lại không ngờ có thể lấy ra được vài món trang bị như thế.

Nhưng là một người giám định vật phẩm của Công hội bán đấu giá và tự nhận mình là người hiểu biết, có vật phẩm nào mà ông ta chưa từng nhìn thấy cơ chứ? Tương phản, ông ta đã giám định khá nhiều vật phẩm từ thấp đến cao.

Với kinh nghiệm nhiều năm của người đàn ông này, mặc dù nói như thế, vật phẩm với cấp bậc cao nhất mà ông ta từng may mắn được giám định cũng chỉ giới hạn ở level 300 mà thôi.

Cũng chính vì thế, theo nhận thức của người đàn ông trung niên này, thanh cự kiếm bạc sáng loáng với cấp bậc 150 mà Gen lấy ra cũng chỉ được ông ta xếp vào trang bị có giá trị tầm trung mà thôi.

“Toàn bộ chúng đều thuộc sở hữu của cậu?”

Thu hồi lại nét mỉm cười, nhìn lướt qua một lượt vũ khí được đặt ngay ngắn trên bàn, người đàn ông trung niên sau đó ngước lên nhìn Gen và hỏi. Không nghi ngờ gì, câu hỏi này cũng chỉ là câu hỏi mang tính chất thân thiện mà thôi.

“Không sai.”

Nhẹ gật đầu, hắn nhàn nhạt đáp một tiếng, không ai có thể nhìn ra được tâm tình của hắn được che giấu bên dưới bộ giáp sắt này.

Người đàn ông trung niên nghe thế gật đầu, trầm ngâm, thở dài nói: “Với một người trẻ tuổi như cậu thì có thể tự hào so với phần lớn người cùng trang lứa đấy. Một nhân tài như cậu thì nên gia nhập vào ngôi trường Nara, phát triển ở Đế Quốc, chứ không nên uổng phí tương lai tại Đế Đô này.”

Những lời của người đàn ông trung niên chỉ vì mến mộ nhân tài mà thôi, trong suy nghĩ của ông ta, với chiến lực và tuổi đời vẫn còn khá trẻ của chàng trai trong bộ giáp toàn thân này thì việc cống hiến sức lực cho Đế Quốc mới là quyết định sáng suốt.

Đương nhiên, ông ta nói ra những lời như thế không phải vì suy nghĩ cho Đế Quốc mà ngược lại là vì chàng trai trẻ này.

“Cảm ơn ngài, tôi xin nhận những lời ân cần này.”

Gen lắc đầu, sau đó không mặn không nhạt nói.

“Tại sao? Cậu nên suy nghĩ lại về vấn đề này, lang thang một mình bên ngoài cũng không phải là chuyện đúng đắn...”

Chưa chờ người đàn ông trung niên nói xong, Gen lập tức đáng gãy, phất tay nói: “Cho dù không có sự góp mặt của tôi thì Đế Quốc cũng không thể nào sụp đổ trong ngày một, ngày hai được. Qủa thật, lấy ví dụ như thế này là tôi đã qúa tự đề cao mình, nhưng tôi không thích buộc chặt vào một nơi, tự do là thiên hướng và cũng chính là điều tất cả mọi người đang kiếm tìm, ngài không cần phải uổng phí thêm nữa.”

“Thôi, xem như chính tôi nhiều lời đi, cậu không cần phải để ý đến, cũng chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ mà thôi...”

Nói đến đây, người đàn ông trung niên chợt thở dài, tiếp theo lấy lại tinh thần sau đó ngồi thẳng thân thể.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Nói xong, người đàn ông trung niên đưa tay lật xem từng món trang bị trên bàn.

Bầu không khí nơi căn phòng thoáng chốc chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại người đàn ông trung niên một người với công việc giám định vật phẩm của mình.

Thi triển ma thuật Thẩm định (Cao cấp), người đàn ông này sau đó đánh giá thông tin vật phẩm, cẩn thận kiểm tra sự bền bỉ và độ sắc bén của vũ khí, có thể nói cả qúa trình diễn ra một cách tỉ mỉ, không hề có chút qua loa, hời hợt.

Giám định sư, đây không phải là một chức nghiệp mà chỉ đơn giản là một công việc, mặc dù vậy công việc này không hề dễ dàng như người ta vẫn tưởng tượng.

Yêu cầu thấp nhất để trở thành một Giám định sư chính là phải sở hữu kỹ năng Thẩm định (Cao cấp), và điều còn lại chính là kinh nghiệm hiểu biết của bản thân đối với vật phẩm, đây là điều cần một khoảng thời gian dài để tích lũy.

Mặc dù công việc Giám định sư nói không ngoa là một công việc có thể hái ra tiền, không ai lại không muốn cả, nhưng chỉ với yêu cầu bắt buộc sở hữu kỹ năng Thẩm định (Cao cấp) đã dập tắt ý nghĩ đó của không biết bao nhiêu người.

Kỹ năng Thẩm định, qủa thật không ai là không có, nhưng... Thẩm định (Cao cấp)? Nếu sở hữu kỹ năng đó, vậy thì chẳng ai lại muốn làm một Mạo hiểm giả, lang thang bên ngoài, đánh đổi mạng sống chỉ để chiến đấu với quái vật cả. Tìm cho mình một công việc hoàn hảo, sống những ngày tháng yên bình mới là hành động khôn ngoan.

Đó là tâm lý chung, nhưng không phải tất cả đều mong muốn như thế.

Quay trở lại với hiện tại, phải mất một lúc lâu, việc giám định vật phẩm mới hoàn tất, khi người đàn ông trung niên nhẹ nhàng dùng hai tay cẩn thận đặt trang bị cuối cùng xuống thì đồng thời gật đầu nói ra:

“Sau khi trải qua giám định, trang bị của cậu hoàn toàn hợp lệ theo yêu cầu của Công hội, hiện tại có hai quy trình cho cậu lựa chọn.”

Gen không vội vã mở miệng, hắn biết người đàn ông này vẫn còn lời tiếp tục muốn nói.

Qủa nhiên, người đàn ông trung niên tiếp tục lên tiếng: “Thứ nhất, nếu cậu muốn bán trực tiếp vật phẩm cho Công hội, vậy thì tôi sẽ tiếp tục định giá và cho cậu một giá cả hợp lý, chắc chắn giá tiền sẽ cao hơn so với thị trường một chút, đảm bảo sẽ không khiến cậu chịu thiệt thòi... Lựa chọn thứ hai, cậu có thể ký thác vật phẩm cho Công hội và sau đó chúng tôi sẽ đem ra nhầm mục đích đấu giá, đương nhiên, chúng tôi sẽ nhận một khoảng hoa hồng từ tổng số tiền mà cậu nhận được sau khi kết thúc buổi đấu giá.”

Dù cho người đàn ông này không giải thích toàn bộ qúa trình thì hắn cũng rõ ràng rành mạch, nhưng hắn không mở miệng ngăn cản.

Rất đơn giản, bán trực tiếp vật phẩm cho Công hội là lựa chọn an toàn và đảm bảo nhất, sau đó Công hội sẽ đưa ra đấu giá, vậy nên số tiền bán ra vật phẩm mà Công hội nhận lại được có thấp hơn giá thu mua trực tiếp vậy thì Công hội sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Và ngược lại, nếu người bán chọn lựa ký thác cho việc đấu giá, và khi kết thúc toàn bộ quy trình đấu giá, số tiền nhận được nếu có thấp hơn việc Công hội thu mua trực tiếp thì Công hội sẽ không nhận trách nhiệm liên quan.

Đấu giá chính là rủi ro, nếu vật phẩm không thể thu hút người khác, vậy thì chẳng ai sẽ tranh giành với nhau mà thu mua cả.

Đối với Gen, lựa chọn nào đi chăng nữa đều không quan trọng, vì ngay từ đầu hắn không hề có ý định chọn một trong hai phương án đó.

“Vậy, anh bạn trẻ, cậu quyết định thế nào?”

Sau khi giải thích cặn kẽ, người đàn ông trung niên nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng hỏi.

“Tôi có thể đưa ra phương án thứ ba được không?”

Gen lắc đầu, nói ra.

“Ý cậu là sao?!”

Người đàn ông hơi nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải vấn đề này, trong lòng cũng thoáng có chút lo lắng.

“Ngài cả nghĩ rồi, tôi chỉ muốn làm một cuộc giao dịch, trao đổi trực tiếp với Công hội mà thôi, ngài cảm thấy thế nào?”

Gen chợt cười, dựa lưng vào ghế, sau đó thẳng thắn nói.

“Giao dịch... Trao đổi?”

Người đàn ông trung niên thoáng sửng sốt, lập lại lời Gen vừa nói ra.

“Chính xác, nói xác thực hơn là trao đổi đồng giá. Tôi muốn dùng trang bị của mình trực tiếp đổi lấy vật phẩm mà Công hội muốn lấy ra đấu giá.”

“Ồ, ra là vậy...”

Người đàn ông trung niên chợt hiểu, cười khan một tiếng rồi gật đầu dò hỏi: “Vậy cậu muốn đổi lấy vật phẩm nào từ phía Công hội?”

“『Ngự Hồn』và『Long Ngâm』.”

Gen không vòng vo mà lập tức dứt khoát nói ra.

“Hả?! A ha, ha, ha!!!”

Nhưng người đàn ông trung niên nghe xong những lời này thì bất giác cười lớn như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười hết sức thú vị.

Đây không phải biểu hiện chế giễu, đơn giản ông ta chỉ cảm thấy buồn cười với những gì mà mình nghe được mà thôi.

Gen cũng chẳng có biểu hiện gì của việc tức giận, hắn chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ ở trong mắt.

Sau khi cười được một lúc, người đàn ông trung niên nhìn Gen thật sâu, lắc đầu, kìm nén bản thân chợt phì cười lần nữa.

“Anh bạn trẻ, cậu qủa thật vẫn còn ngây thơ qúa đấy. Cậu cần phải hiểu, đây chính là làm ăn, chỉ với vài món trang bị ít ỏi cậu bỏ ra thì không thể trao đổi theo kiểu đồng giá mà cậu nói đến được. Có thể, trong mắt cậu thì số trang bị này rất lớn, nhưng trong mắt Công hội thì bấy nhiêu đây chẳng là gì cả, vẫn câu nói đó... Anh bạn trẻ à, cậu vẫn còn ngây thơ lắm, cố gắng lên, đừng nên với tới những thứ không nằm trong tầm tay của mình!”

Nói xong những lời xem như an ủi này, khuôn mặt hòa hoãn của người đàn ông trung niên lúc này bỗng trở nên nghiêm túc, ông ta đưa ngón tay chỉ vào số vật phẩm trên bàn, khuyên ngăn nói ra:

“Chỉ với năm món trang bị của cậu thì không thể đổi lấy kỹ năng『Ngự Hồn』được, huống hồ là cả hai... Còn về kỹ năng『Long Ngâm』, đó không phải là thứ cậu nên nghĩ đến, vì an toàn cho chính bản thân cậu mà thôi!”

“Ngài nói xong?”

Lúc này, Gen chợt lạnh nhạt lên tiếng, dường như những lời khuyên can vừa rồi của người đàn ông này đối với hắn chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi, nếu không phải vì người đàn ông này có ý tốt thì hiện giờ biểu hiện của hắn sẽ không đơn giản là lạnh nhạt như vậy.

Nếu người đàn ông này có thể nhìn thấy khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh của Gen, có thể ông ta sẽ thây đổi chủ ý muốn khuyên can hắn cũng nên.

Không đợi người đàn ông trung niên kịp phản ứng, Gen chợt chậm rãi nói ra: “Khoan hãy nói đến kỹ năng『Long Ngâm』, tôi biết đây là vấn đề nhạy cảm trong thời điểm hiện tại, vậy kỹ năng『Ngự Hồn』thì sao? Và ai nói tôi chỉ có mỗi duy nhất năm món trang bị?”

Nói, sau đó hắn lười biếng đứng dậy, dưới sự chứng kiến của người đàn ông trung niên này và biểu hiện nghi hoặc của ông ta, hắn bắt đầu lấy ra từng món trang bị từ trong nhẫn không gian rồi hời hợt ném lên bàn.

Không khác biệt gì so với năm trang bị đầu tiên mà hắn lấy ra, tất cả đều là vũ khí, giới hạn thấp nhất là level 90 cho đến 150.

Đích xác chính là ném, biểu hiện vô cùng hời hợt đến không thể hời hợt hơn, như thể những vật phẩm này đối với hắn chỉ là rác rưởi, chỉ thiếu điều biểu hiện trên khuôn mặt ghét bỏ nữa mà thôi.

Hành động liên tục, lập đi lập lại không dứt.

“Lạch cạch... Lạch cạch... Leng keng!”

Âm thanh ma sát của trang bị, của kim loại va chạm với nhau vang lên liên hồi bên tai người đàn ông trung niên này, bất giác miệng ông ta há ra càng lúc càng lớn.

Theo thời gian từng giây trôi qua, biểu hiện bình tĩnh trên gương mặt ông ta cũng không còn sự trấn định vốn có nữa mà hoán đổi liên tục. Ngạc nghiên, kinh ngạc, cho đến giật mình khiếp sợ nói không ra lời.

Vũ khí chất đầy trên bàn và chồng lớp lớp lên nhau, một số khác thì vươn vãi lung tung trên nền nhà. Và hình như, chàng trai trẻ này vẫn không có ý định ngừng lại.

Trời ạ!

Khi nhận ra điều đó, khuôn mặt ông ta ướt đẫm mồ hôi lúc nào không hay.

✎2329

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện