Đông Phương Hạ biết, nếu mình không lên tiếng, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ chắc chắn sẽ tính sổ với Tô Phác Du!
Nhìn Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đỡ Đông Phương Hạ lên Rolls-Royce, Rolls-Royce từ từ rời đi, Tô Phác Du mỉm cười tán thưởng!
Cậu ấm như Đông Phương Hạ đúng là tấm gương của tất cả các cậu ấm Yên Kinh, thậm chí còn là thần tượng của tất cả các cậu ấm trong nước.
Anh ấy độc ác tàn nhẫn với kẻ thù, cho dù là người yêu của anh em anh ấy, cũng bị giết chết! Văn Quân chính là một ví dụ.
Đối với anh em, Đông Phương Hạ thực sự khiến tất cả các anh em Lang Quân phục sát đất! Anh ấy đối xử chân thành với vợ chưa cưới của mình! Khiêm tốn lễ độ với bậc cha chú!
Từ xưa đến nay trung hiếu khó vẹn toàn, nhưng Đông Phương Hạ lại làm được! Không chỉ vậy, hiện tại anh ấy đến cả “nghĩa” cũng làm rất tốt! Đúng là “quái thai”!
Tô Phác Du không thể không khen ngợi Đông Phương Hạ như vậy! Trở lại phòng khách, Tô Phác Du còn chưa ngồi xuống, ông Tô liền hỏi: “Các con thấy Đông Phương Hạ này là người như thế nào?”
“Bố, ý bố là?”
Tô Minh Đạt có chút không hiểu được ý của ông Tô, Lâm Phương Hoa và Tô Phác Du cũng rất khó hiểu! Tại sao ông Tô lại đột nhiên hỏi câu này.
Ông Tô trầm tư suy nghĩ một lát! Tinh thần phấn chấn nói: “Đông Phương Hạ từ sau khi từ cõi chết sống lại trở về Yên Kinh đã thay đổi rất nhiều! Kể từ ngày Lang Quân của cậu ấy nổi lên, bố đã quan sát cậu ấy! Cậu nhóc đó là một người dũng cảm và mưu lược, tính toán cực thâm sâu! Sở dĩ Nhà họ Tư Mã từng hô mưa gọi gió bị tiêu diệt nhanh như vậy, cũng là bởi vì Đông Phương Hạ! Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, tác phong làm việc của cậu ấy không thể đoán trước được, hành động không theo như bình thường! Bố đã điều tra cẩn thận, sau khi cậu ấy trở về Yên Kinh, bên cạnh có thêm rất nhiều cao thủ, những người đó không phải là người của ông lão Đông Phương đưa cho!”
“Bố, ý của bố là trong những năm mất tích Đông Phương Hạ đã gặp được quý nhân!”, Tô Minh Đạt hỏi.
Ông Tô xua xua tay: “Bất kể là cậu ấy có gặp được quý nhân hay không, từ thành tựu của cậu ấy ở Yên Kinh có thể thấy được, tương lai cậu ấy nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
Thân phận của cậu ấy còn cao hơn Phác Du, nhưng lại không hề kiêu ngạo, đối xử với người khác khiêm tốn nhã nhặn lịch sự, bố không thể không nói ông lão Đông Phương Long đó có một đứa cháu tốt! Vì vậy bố quyết định cho Kỳ Kỳ đính hôn với Đông Phương Hạ, đây là việc lớn của nhà họ Tô chúng ta, các con là bố mẹ của con bé, việc này bố sẽ hỏi trưng cầu ý kiến của các con”.
Nghe thấy vậy, Tô Minh Đạt thận trọng suy nghĩ! Tô Phác Du cũng trầm tư suy nghĩ.
Lâm Phương Hoa lại lo lắng nói: “Đông Phương Hạ đã có ba cháu gái nhà họ Nam Cung, nhà họ Thư, nhà họ Tần rồi, nếu lại thêm Kỳ Kỳ nhà chúng ta, sẽ là bốn, cậu ấy liệu có được không? Hơn nữa, con sợ Đông Phương Hạ sẽ đối xử không tốt với Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là con gái của con, hạnh phúc của con bé mới là điều quan trọng nhất”.
“Việc này không cần phải lo lắng, thân phận của Nam Cung Diệc Phi hiển hách như thế, vậy mà con bé vẫn đồng ý ở bên Đông Phương Hạ, điều này chứng tỏ Đông Phương Hạ là một người đáng tin cậy! Còn có, ánh mắt trước kia của cô nhóc nhà họ Thư đó cao như vậy, hiện tại không phải cũng biết nghe lời rồi sao!”
Tô Minh Đạt vừa nói xong, Tô Phác Du lập tức nói thêm vào: “Đông Phương Hạ có một đặc điểm, đó chính là tàn nhẫn với kẻ thù, nhưng lại đối xử với người của mình cực tốt! Chỉ cần đối xử chân thành với anh ấy, anh ấy không chỉ chân thành đối xử lại, mà còn hơn thế nữa!”
.