Lát sau, Đông Phương Hạ lấy di động ra, mở đoạn tin nhắn giữ lại vào hôm hẹn với Tần Thư Tiệp, đưa cho Tây Môn Kiếm và mọi người xem.

Dòng chữ hiển thị trên màn hình di động không những miêu tả vẻ ngoài của Trịnh Hưng Hải, còn nói Trịnh Hưng Hải là con trai lớn của bang chủ Thanh Bang!  
Mấy người Tây Môn Kiếm và Trương Vũ Trạch xem xong dòng tin nhắn ngắn này, tất cả đều hoàn toàn ngẩn người! Vì họ xem ngày gửi tin nhắn, cũng có nghĩa là mấy ngày trước Huyết Lang đã biết thân phận của Trịnh Hưng Hải!  

Tây Môn Kiếm trầm tư, thân phận cậu chủ nhà mình bày ra đó, có thể biết trước cũng không lạ, nhưng là ai gửi tin nhắn này đến! Sao lại biết rõ người của Thanh Bang, Trịnh Hưng Hải sống ở nước ngoài, những người biết thân phận thực sự của hắn, cho dù ở Thanh Bang cũng không có nhiều, lúc mình và Dạ Phong phái người thu thập tình báo đã tốn rất nhiều sức lực mới biết đến sự tồn tại của Trịnh Hưng Hải, sao cậu chủ lại… lẽ nào cậu chủ đã phái người đánh vào nội bộ Thanh Bang trước?  
Trương Vũ Trạch càng thêm nghi ngờ! Rốt cuộc Huyết Lang còn có bao nhiêu mặt mà mình không biết, sao tình báo lại hoàn hảo như vậy, đúng là không thể tưởng tượng được!  
“Tần Thư Tiệp là vợ chưa cưới của tôi, các anh cũng biết điều này! Tây Môn, điều tra được cô ta và Trịnh Hưng Hải quen biết nhau thế nào không?”, Đông Phương Hạ hỏi.

“Điều tra được rồi! Việc này phải bắt đầu nói từ buổi hòa nhạc ở Indonesia của thiếu phu nhân hai năm trước! Lúc đó, thiếu phu nhân rất nổi tiếng, trong buổi hòa nhạc, vì người hâm mộ quá hưng phấn, gây ra việc dẫm đạp lên nhau! Lúc đó Trịnh Hưng Hải đến Indonesia du lịch, đúng lúc gặp phải chuyện này, hắn cũng là fans của thiếu phu nhân, vì yêu thiếu phu nhân, liền trong ‘ngàn quân vạn mã’ vươn người ra cứu thiếu phu nhân, đưa thiếu phu nhân rời khỏi hiện trường! Sau này, vì cảm kích Trịnh Hưng Hải, thiếu phu nhân coi Trịnh Hưng Hải là bạn, hai người tiếp xúc nhiều, lại thêm Trịnh Hưng Hưng nho nhã lịch sự, có năng lực, từ đó… lâu ngày sinh tình cảm!”  
“Hay cho lâu ngày sinh tình cảm!”, Đông Phương Hạ bật cười lạnh lùng.

“Huyết Lang, theo như lời kể lại vừa nãy của Tây Môn, tôi nghi ngờ Trịnh Hưng Hải không đơn giản như Tây Môn điều tra được!”, Trương Vũ Trạch trầm ngâm.


Mấy người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ lập tức dồn ánh mắt sang Trương Vũ Trạch! Bạch Vỹ hỏi: “Sao lại nói vậy?”  
“Mọi người suy nghĩ xem, ở một nước, fans hâm mộ của minh tinh nổi tiếng thế giới có bao nhiêu, tôi nghĩ buổi hòa nhạc sẽ không ít hơn hai mươi ngàn người, xảy ra chuyện dẫm đạp lên nhau, chúng ta có thể nói là sự cố bất ngờ, nhưng Trịnh Hưng Hải đâu có thể dựa vào năng lực của một mình hắn đưa cô Tần an toàn rời khỏi hiện trường, ắt có điều kỳ lạ! Đương nhiên, còn một cách giải thích, đó chính là thân thủ của Trịnh Hưng Hải rất cao, nếu không, hắn không làm được”.

Tây Môn Kiếm và mọi người nghe xong phân tích của Trương Vũ Trạch, tất cả đều trầm tư! Đông Phương Hạ cũng đang trầm tư, lúc biết thân phận của Trịnh Hưng Hải, anh đã nghi ngờ tình cảm của Trịnh Hưng Hải dành cho Tần Thư Tiệp không đơn thuần.

“Nhưng tình báo không nói Trịnh Hưng Hải là một cao thủ! Ngược lại, hắn là một người không biết võ công, những năm nay vẫn luôn sống ở nước ngoài, còn có thành tựu nhất định trong kinh doanh!”, Tây Môn Kiếm nghi hoặc nói.


“Có lẽ là hắn may mắn đấy!”, Bạch Vỹ nhàn nhạt nói.

Trương Vũ Trạch chỉ nghi ngờ Trịnh Hưng Hải không đơn giản, nhưng lại không tìm được bằng chứng có sức thuyết phục phản bác lời của mấy người Tây Môn Kiếm, hắn cũng chỉ đành trầm mặc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện