Đông Phương Long ông nội Đông Phương Hạ là một trong những người đứng đầu trung ương, đi thăm các nước khác là chuyện hết sức bình thường, mà Bạch Vỹ, chính là đội trưởng đội vệ sĩ! Sáu năm không gặp, chẳng trách lúc gặp lại lại xúc động như vậy, quên mất việc chính!
Nói đến việc chính, sắc mặt Đông Phương Long trầm xuống, lại trở về dáng vẻ uy nghiêm đó! Ánh mắt nhìn đến mấy người Đông Phương Hạ, lóe ra một tia sáng! Nói: “Đi theo ông!”
Đông Phương Long đi phía trước, Đông Phương Hạ đi phía sau, lúc nhận ra đây là đi xuống tầng hầm mà không phải thư phòng, Đông Phương Hạ đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó, sắc mặt thay đổi liên tục!
Trước đây, tầng hầm là để cất giữ một số thứ khác, nhưng từ khi nhà họ Đông Phương có ngọc khấu, tầng hầm dành ra, chuyên để rượu đã phối ngọc khấu.


Lẽ nào, rượu đó xảy ra vấn đề!
Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, Đông Phương Hạ mở cửa tầng hầm ra, chậm rãi bước vào! Khoảnh khắc cửa mở ra, một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, khiến người ta khó thở.

Mùi tanh hôi nồng nặc, khiến tim Đông Phương Hạ chợt lạnh! Đúng là rượu xảy ra vấn đề rồi.

Nhìn xung quanh một lượt, nhìn đến hơn mười bình lớn bên trong, Đông Phương Hạ bịt mũi nhanh chóng đi đến, mở nắp bình ra, nhìn thấy rượu trong veo ban đầu đã biến thành một vũng nước đọng, mùi thối càng thêm nồng nặc, sắc mặt Đông Phương Hạ cực kỳ khó coi!
Xé dải niêm phong của mười một bình khác, bên trong đều như vậy! Ngay lập tức, Đông Phương Hạ sững sờ tại chỗ.

Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ trên người cháu trai! Đông Phương Long đau xót kéo Đông Phương Hạ ra khỏi tầng hầm, trở lại phòng khách!
Hác Hàm Nguyệt từ tầng hai đi xuống nhìn thấy con trai đã trở về! Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức, nhận ra sắc mặt của con trai không được tốt, bước xuống quan tâm hỏi thăm.

“Hạ, sao vậy con! Có chỗ nào không thoải mái à? Có phải bị bệnh rồi không! Này? Con nói chuyện đi, con làm mẹ lo lắng muốn chết!”

Đông Phương Hạ không phải đang ngẩn người, cũng không phải khó chịu! Mà là đang nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với những bình rượu đã được phối đó.

Ngọc khấu là lấy từ trong tay mình, chắc chắn không có vấn đề! Về sau qua Nam Cung Diệc Phi, chuyển đến tay ông nội, sau đó làm kiểm định, những bước này, đều có khả năng xảy ra vấn đề.

Nhưng chẳng phải ông nội nói lúc kiểm định ngọc khấu không có vấn đề gì sao! Nếu thật sự là như vậy, thì chính là đã có người xuống tầng hầm động tay động chân, tầng hầm nhà mình từ sau khi dùng để cất giữ rượu phối ngọc khấu, vẫn luôn là nơi kín đáo, người ở đây, ngoại trừ người nhà họ Đông Phương những người khác đều không được đến gần nơi này! Cho dù có người đến gần, muốn thoát khỏi các chiến sĩ canh phòng, cũng không phải việc dễ dàng! Người đó, nhất định là cao thủ, ít nhất cũng như Bạch Vỹ.

Ở Yên Kinh, kẻ làm chuyện như vậy, đoán chừng cũng chỉ có nhà họ Tư Mã! Nhà mình có ngọc khấu, phần thắng của bọn họ giảm đi rất nhiều.

Nếu không phải, thì tạm thời mình cũng không nghĩ ra được là ai nữa.

Nghĩ đến đây! Sắc mặt Đông Phương Hạ mới tốt hơn một chút, từ từ ngẩng mặt lên, cười nói với mẹ mình: “Mẹ, con đang suy nghĩ chút chuyện! Mẹ xem, bị mẹ quấy rồi rồi đó!”
“Con trai ngốc, nghĩ chút chuyện có ai nghĩ như con không! Về sau không cho phép như vậy nữa!”

Thấy Đông Phương Hạ không sao, Hác Hàm Nguyệt lúc này mới yên tâm, nói xong, còn véo tai Đông Phương Hạ!
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nhìn thấy Hác Hàm Nguyệt véo tai Đông Phương Hạ, không khỏi hít một ngụm khí lạnh! Nếu không phải là người nhà của Đông Phương Hạ, ai dám làm như vậy chứ, đoán chừng bọn họ sẽ ngay lập tức cho người đó một dao, băm người đó thành ngàn mảnh.

“Mẹ, mẹ đừng làm như vậy được không, người của con còn đang ở đây đó! Giữ lại cho con chút mặt mũi đi mà!”, Đông Phương Hạ cạn lời rồi.

“Mặt mũi, con còn biết mặt mũi! Vậy tại sao con không cho mẹ con mặt mũi!”, nhắc đến chuyện này, Hác Hàm Nguyệt càng tức giận, véo tai Đông Phương Hạ mạnh hơn: “Mẹ con bây giờ sắp bị người khác chê cười rồi! Con có biết hay không, mấy người bạn của mẹ, người ta ai cũng được ôm cháu trai, cháu gái rồi, lúc gặp nhau trong lòng người ta ôm là “bé đáng yêu”, còn để cho mẹ nhìn đó! Con thì hay rồi, cả ngày nhìn không thấy bóng, con chính là cho mẹ mặt mũi như vậy sao! Nói cho rõ ràng, tối qua con và Diệc Phi tiến triển như nào rồi, mẹ đang đợi đó!”
Nghe thấy vậy, trên trán Đông Phương Hạ đổ mồ hôi hột! Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nín cười! Đông Phương Long nhìn thấy cháu trai không buồn vì chuyện ngọc khấu, cũng kệ cho Hác Hàm Nguyệt nói, so với ngọc khấu, Đông Phương Hạ còn quan trọng hơn không biết bao nhiêu lần! Nhà họ Đông Phương có thể không có ngọc khấu, nhưng không thể không có Đông Phương Hạ, hơn nữa, ông cũng sốt ruột chuyện có chắt.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện