“Cần nhi, con thì sao?”
Giang Mộ Yên cũng không bị thái độ nhận lỗi mà Bùi Tử Tang biểu hiện ra lừa gạt. Con trai nàng, nàng còn không rõ ràng sao? Khó trách người ta hay nói ‘nhà giàu thì con thường không ra gì’. Hôm nay hai đứa trẻ này mới bảy tám tuổi đã biết đi ra ngoài kết bạn với một đám con cháu nhà thương nhân khác cùng lứa rồi mời nhau ăn.
Vậy còn ra thể thống gì?
Mà một nhà Bùi gia bắt đầu từ Bùi Vũ Khâm, con cháu cũng không đông đúc nữa. Thật vất vả mới có được cặp song sinh này, đừng nói ai khác, ngay cả người trong Bùi gia cũng vì bợ đỡ vợ chồng họ mà sủng hai đứa nhỏ này lên trời.
Ngay cả Vũ Khâm cũng vui vẻ đến mức trước mặt hai đứa chẳng còn chút uy nghiêm của phụ thân. Có khi còn giỡn với hai đứa vui vẻ như một người bạn cùng chơi lớn đầu chứ đã bao giờ lạnh mặt đâu?
Mà Bùi Dạ Tập, ca ca hơn chúng hai mươi tuổi thật vất vả mới có được hai em trai lại còn muốn sủng hơn cả Bùi Vũ Khâm. Nàng còn thỉnh thoảng làm mặt lạnh với hai đứa nhỏ Tang nhi Cần nhi, còn hắn, lúc nào cũng treo gương mặt tươi cười muốn gì được nấy, có khi còn giúp bọn nhỏ che giấu lỗi lầm, khiến Giang Mộ Yên thật sự là không biết nên phạt ai mới đúng.
Được một đám người che chở, sủng ái như vậy, Tang nhi và Cần nhi sau này không thành công tử quần là áo lụa mới là lạ.
Giang Mộ Yên sao có thể để con trai trở thành loại đó được?
Khoan nói sản nghiệp Bùi gia hôm nay lớn như vậy, con cháu muốn bảo vệ phần gia nghiệp này tất nhiên không thể là kẻ bất tài mà cho dù chúng không thừa kế sản nghiệp của cha, nàng tuyệt đối cũng sẽ không để con trai trở thành đứa phá của.
“Nương, xin lỗi. Cần nhi biết lỗi rồi!”
Khác với lão đại Tử Tang xảo ngôn thiện biện, lão nhị Tử Cần lại có vẻ âm thầm, trung thực hơn một chút.
Nhưng Giang Mộ Yên biết rõ, Bùi Tử Cần thoạt nhìn có vẻ trung thực này mới là đứa ma mãnh hơn.
“Biết lỗi rồi thì tốt. Những lời hai đứa đã nói sau khi mẹ khảo sát việc học hành tháng trước giờ còn nhớ không?”
Hai đứa trẻ nghe vậy lập tức kinh hoảng nhìn Giang Mộ Yên, sau đó không nhịn được mà run run nghĩ: không phải nương định làm thật chứ.
Ánh mắt nghiêm túc không chút che dấu ý định nghiêm phạt của Giang Mộ Yên khiến hai ông trời con không sợ trời không sợ đất cũng không dám ôm ý định may mắn nữa: “Nương, người nói thật sao?”
“Hai đứa nghĩ sao?”
“Nương, Cần nhi/Tang nhi thật sự biết lỗi rồi. Thật ra những lời nương giáo huấn tụi con đều nhớ kỹ. Chỉ là lần này là sinh nhật Tiểu Tứ Ngô gia, muốn đến Phỉ Thúy lâu của chúng ta ăn đồ ngon, tụi con không có cách nào nên mới dẫn bọn chúng đến thôi.”
“Dạ, nương. Tiểu Tứ Ngô gia nói muốn trả tiền nhưng con nghĩ là sinh nhật nó, lại đến chỗ chúng ta ăn, nếu lấy tiền của nó thì người ta biết được sẽ nói Bùi gia chúng ta keo kiệt, cả một bữa cơm cũng không mời nổi nên tụi con mới tự ý bảo Tiểu Tứ Ngô gia không cần trả tiền.
Con biết chuyện này không hỏi nương trước là sai, cũng biết không nên lãng phí bỏ nhiều thức ăn như vậy. Nương, tụi con hứa tuyệt đối sẽ không có lần sau. Xin nương tha cho tụi con một lần đi!”
Hai đứa anh một câu em một lời, nói đến vô cùng cung kính, nhu thuận. Nếu đổi lại là người nào khác nghe chúng nói vậy chắc cũng đã không đành lòng trách phạt nữa rồi. Nhưng Giang Mộ Yên nghe được lời này lại càng tức giận. Mới mấy tuổi đầu đã biết xã giao giả dối rồi, lớn lên sẽ như thế nào nữa?
Nếu hôm nay bọn chúng mười sáu mười bảy tuối có lẽ nàng không tức giận đến mức nghẹn một bụng hỏa như vậy. Nhưng bây giờ chúng chỉ là hai đứa choai choai bảy tuổi thôi mà đã biết ăn quỵt và mời người ta ăn mà không trả tiền.
Tiểu Tứ Ngô gia trong miệng chúng chính là đứa con thứ tư của Ngô gia thương hào, cũng chỉ mới sáu bảy tuổi.
Một đám con nít đến Phỉ Thúy lâu ăn không trả tiền chưa nói, còn dám công khai đòi cả một tầng lầu, đuổi hết khách đi.
Đây là tình hình gì vậy?
Giang Mộ Yên vừa nghĩ là lửa giận lại không nhịn được mà nổi lên.
“Theo lời hai đứa nói thì hai đứa có lý, còn vi nương là tức giận vô cớ sao?”
“Nương, tụi con không có ý đó!”
Bùi Tử Tang và Bùi Tử Cần đồng thanh lắc đầu. Trong nhà này, ngay cả cha thấy nương cũng phải hạ giọng dịu dàng, bọn chúng sao dám nói nương sai chứ?
“Không có ý đó nhưng hành động của hai đứa đều đang nói như vậy. Mẹ năm lần bảy lượt nói đạo lý cho các con nghe nhưng hình như đều là đàn gảy tai trâu. Một đám con nít tụi con đi học về đều là như thế này sao? Nếu vậy thì từ mai không cần đi học nữa!”
Giang Mộ Yên cũng không lớn tiếng trách mắng mà chỉ lạnh nhạt nhìn bọn chúng rồi lấy tờ giấy chép phạt bài thơ ‘Bừa lúa’ của hai đứa qua nhìn một cái, sau đó vo lại thành cục quăng xuống đất.
Hai đứa trẻ vừa thấy mẹ như vậy thì liền bị dọa, lập tức quỳ xuống, mỗi đứa ôm một chân Giang Mộ Yên cầu xin: “Nương, đừng mà! Tang nhi/ Cần nhi thật sự biết lỗi rồi. Sau này không dám vậy nữa!”
“Muộn rồi. Mẹ đã cho hai đứa ba lần cơ hội. Lần trước hai đứa cũng nói như vậy, kết quả thì sao? Chỉ mới một tháng thôi, hai đứa đã xem lời mẹ nói như gió thoảng bên tai. Có câu ‘ngôn truyền thân giáo*‘. Nếu ‘ngôn truyền’ không được thì chỉ có thể để hai đứa lĩnh hội ‘thân giáo’ của nương một chút thôi!”
*R: ngôn truyền thân giáo: vừa dạy bằng lời nói vừa dạy bằng hành động.
Giang Mộ Yên không chút động mi. Nhưng Hồng Nguyệt đứng một bên muốn nói lại thôi, tựa hồ rất muốn đứng ra cầu tình cho hai tiểu thiếu gia nhưng lại không dám.
“Hồng Nguyệt, đi gọi Bùi Thương đến đây!”
“Phu nhân…”
“Ta nói em không nghe sao?” Giang Mộ Yên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hồng Nguyệt.
Mấy năm nay, theo gia nghiệp Bùi gia càng lúc càng lớn, chuyện Giang Mộ Yên cần lo cũng càng ngày càng nhiều. Dần dần, uy nghiêm của đương gia chủ mẫu đã tích lũy khiến Hồng Nguyệt không dễ đối mặt. Nàng lập tức không dám chần chờ nữa mà cúi người: “Dạ, phu nhân. Nô tỳ đi ngay!”
Giang Mộ Yên cũng không bị thái độ nhận lỗi mà Bùi Tử Tang biểu hiện ra lừa gạt. Con trai nàng, nàng còn không rõ ràng sao? Khó trách người ta hay nói ‘nhà giàu thì con thường không ra gì’. Hôm nay hai đứa trẻ này mới bảy tám tuổi đã biết đi ra ngoài kết bạn với một đám con cháu nhà thương nhân khác cùng lứa rồi mời nhau ăn.
Vậy còn ra thể thống gì?
Mà một nhà Bùi gia bắt đầu từ Bùi Vũ Khâm, con cháu cũng không đông đúc nữa. Thật vất vả mới có được cặp song sinh này, đừng nói ai khác, ngay cả người trong Bùi gia cũng vì bợ đỡ vợ chồng họ mà sủng hai đứa nhỏ này lên trời.
Ngay cả Vũ Khâm cũng vui vẻ đến mức trước mặt hai đứa chẳng còn chút uy nghiêm của phụ thân. Có khi còn giỡn với hai đứa vui vẻ như một người bạn cùng chơi lớn đầu chứ đã bao giờ lạnh mặt đâu?
Mà Bùi Dạ Tập, ca ca hơn chúng hai mươi tuổi thật vất vả mới có được hai em trai lại còn muốn sủng hơn cả Bùi Vũ Khâm. Nàng còn thỉnh thoảng làm mặt lạnh với hai đứa nhỏ Tang nhi Cần nhi, còn hắn, lúc nào cũng treo gương mặt tươi cười muốn gì được nấy, có khi còn giúp bọn nhỏ che giấu lỗi lầm, khiến Giang Mộ Yên thật sự là không biết nên phạt ai mới đúng.
Được một đám người che chở, sủng ái như vậy, Tang nhi và Cần nhi sau này không thành công tử quần là áo lụa mới là lạ.
Giang Mộ Yên sao có thể để con trai trở thành loại đó được?
Khoan nói sản nghiệp Bùi gia hôm nay lớn như vậy, con cháu muốn bảo vệ phần gia nghiệp này tất nhiên không thể là kẻ bất tài mà cho dù chúng không thừa kế sản nghiệp của cha, nàng tuyệt đối cũng sẽ không để con trai trở thành đứa phá của.
“Nương, xin lỗi. Cần nhi biết lỗi rồi!”
Khác với lão đại Tử Tang xảo ngôn thiện biện, lão nhị Tử Cần lại có vẻ âm thầm, trung thực hơn một chút.
Nhưng Giang Mộ Yên biết rõ, Bùi Tử Cần thoạt nhìn có vẻ trung thực này mới là đứa ma mãnh hơn.
“Biết lỗi rồi thì tốt. Những lời hai đứa đã nói sau khi mẹ khảo sát việc học hành tháng trước giờ còn nhớ không?”
Hai đứa trẻ nghe vậy lập tức kinh hoảng nhìn Giang Mộ Yên, sau đó không nhịn được mà run run nghĩ: không phải nương định làm thật chứ.
Ánh mắt nghiêm túc không chút che dấu ý định nghiêm phạt của Giang Mộ Yên khiến hai ông trời con không sợ trời không sợ đất cũng không dám ôm ý định may mắn nữa: “Nương, người nói thật sao?”
“Hai đứa nghĩ sao?”
“Nương, Cần nhi/Tang nhi thật sự biết lỗi rồi. Thật ra những lời nương giáo huấn tụi con đều nhớ kỹ. Chỉ là lần này là sinh nhật Tiểu Tứ Ngô gia, muốn đến Phỉ Thúy lâu của chúng ta ăn đồ ngon, tụi con không có cách nào nên mới dẫn bọn chúng đến thôi.”
“Dạ, nương. Tiểu Tứ Ngô gia nói muốn trả tiền nhưng con nghĩ là sinh nhật nó, lại đến chỗ chúng ta ăn, nếu lấy tiền của nó thì người ta biết được sẽ nói Bùi gia chúng ta keo kiệt, cả một bữa cơm cũng không mời nổi nên tụi con mới tự ý bảo Tiểu Tứ Ngô gia không cần trả tiền.
Con biết chuyện này không hỏi nương trước là sai, cũng biết không nên lãng phí bỏ nhiều thức ăn như vậy. Nương, tụi con hứa tuyệt đối sẽ không có lần sau. Xin nương tha cho tụi con một lần đi!”
Hai đứa anh một câu em một lời, nói đến vô cùng cung kính, nhu thuận. Nếu đổi lại là người nào khác nghe chúng nói vậy chắc cũng đã không đành lòng trách phạt nữa rồi. Nhưng Giang Mộ Yên nghe được lời này lại càng tức giận. Mới mấy tuổi đầu đã biết xã giao giả dối rồi, lớn lên sẽ như thế nào nữa?
Nếu hôm nay bọn chúng mười sáu mười bảy tuối có lẽ nàng không tức giận đến mức nghẹn một bụng hỏa như vậy. Nhưng bây giờ chúng chỉ là hai đứa choai choai bảy tuổi thôi mà đã biết ăn quỵt và mời người ta ăn mà không trả tiền.
Tiểu Tứ Ngô gia trong miệng chúng chính là đứa con thứ tư của Ngô gia thương hào, cũng chỉ mới sáu bảy tuổi.
Một đám con nít đến Phỉ Thúy lâu ăn không trả tiền chưa nói, còn dám công khai đòi cả một tầng lầu, đuổi hết khách đi.
Đây là tình hình gì vậy?
Giang Mộ Yên vừa nghĩ là lửa giận lại không nhịn được mà nổi lên.
“Theo lời hai đứa nói thì hai đứa có lý, còn vi nương là tức giận vô cớ sao?”
“Nương, tụi con không có ý đó!”
Bùi Tử Tang và Bùi Tử Cần đồng thanh lắc đầu. Trong nhà này, ngay cả cha thấy nương cũng phải hạ giọng dịu dàng, bọn chúng sao dám nói nương sai chứ?
“Không có ý đó nhưng hành động của hai đứa đều đang nói như vậy. Mẹ năm lần bảy lượt nói đạo lý cho các con nghe nhưng hình như đều là đàn gảy tai trâu. Một đám con nít tụi con đi học về đều là như thế này sao? Nếu vậy thì từ mai không cần đi học nữa!”
Giang Mộ Yên cũng không lớn tiếng trách mắng mà chỉ lạnh nhạt nhìn bọn chúng rồi lấy tờ giấy chép phạt bài thơ ‘Bừa lúa’ của hai đứa qua nhìn một cái, sau đó vo lại thành cục quăng xuống đất.
Hai đứa trẻ vừa thấy mẹ như vậy thì liền bị dọa, lập tức quỳ xuống, mỗi đứa ôm một chân Giang Mộ Yên cầu xin: “Nương, đừng mà! Tang nhi/ Cần nhi thật sự biết lỗi rồi. Sau này không dám vậy nữa!”
“Muộn rồi. Mẹ đã cho hai đứa ba lần cơ hội. Lần trước hai đứa cũng nói như vậy, kết quả thì sao? Chỉ mới một tháng thôi, hai đứa đã xem lời mẹ nói như gió thoảng bên tai. Có câu ‘ngôn truyền thân giáo*‘. Nếu ‘ngôn truyền’ không được thì chỉ có thể để hai đứa lĩnh hội ‘thân giáo’ của nương một chút thôi!”
*R: ngôn truyền thân giáo: vừa dạy bằng lời nói vừa dạy bằng hành động.
Giang Mộ Yên không chút động mi. Nhưng Hồng Nguyệt đứng một bên muốn nói lại thôi, tựa hồ rất muốn đứng ra cầu tình cho hai tiểu thiếu gia nhưng lại không dám.
“Hồng Nguyệt, đi gọi Bùi Thương đến đây!”
“Phu nhân…”
“Ta nói em không nghe sao?” Giang Mộ Yên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hồng Nguyệt.
Mấy năm nay, theo gia nghiệp Bùi gia càng lúc càng lớn, chuyện Giang Mộ Yên cần lo cũng càng ngày càng nhiều. Dần dần, uy nghiêm của đương gia chủ mẫu đã tích lũy khiến Hồng Nguyệt không dễ đối mặt. Nàng lập tức không dám chần chờ nữa mà cúi người: “Dạ, phu nhân. Nô tỳ đi ngay!”
Danh sách chương