Nhưng hôm đó Bùi Vũ Khâm phản đối, nay lại hỏi ý nàng, có phải vậy nghĩa là sau khi suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng hắn vẫn mềm lòng hay không? Giang Mộ Yên không dám xác định.
Nhưng nhìn đến mấy sợi tóc bạc chói mắt bên thái dương Bùi Vũ Khâm, nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng cho hắn.
Nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Bùi Vũ Khâm, nàng nói cho hắn không cần để ý suy nghĩ của bất cứ kẻ nào, cứ làm theo những gì trong lòng hắn muốn là được.
Chiều hôm đó, cánh tay ấm áp của Bùi Vũ Khâm ôm chặt lấy nàng, hắn vùi đầu vào ngực nàng khóc như một đứa trẻ.
Cuối cùng mạng Bùi Huyền vẫn được giữ lại. Vũ Khâm nhớ đến ca ca đã mất nhiều năm, chung quy không cách nào nhẫn tâm với cốt nhục ca ca để lại. Nhưng lấy tính cách Bùi Huyền, nếu để hắn xa chạy cao bay hay là trục xuất hắn ra nước khác thì nhất định vẫn là một mối họa lớn.
Cho nên sau hôm đó, Húc Dương viện xây tường cao ba trượng, võ công Bùi Huyền cũng bị Triển Tịch phế bỏ. Sau này, một ngày ba bữa được đưa từ ngoài vào thông qua cửa sắt. Toàn bộ Húc Dương viện không cho phép người thứ hai bước vào.
Đúng vậy, đây là một loại giam cầm. Khi bọn họ còn sống, Bùi Huyền đừng hòng bước ra khỏi Húc Dương viện nửa bước.
Chuyện này đối với Bùi Huyền mới hai mươi mấy tuổi đầu mà nói có lẽ là tàn nhẫn, nhưng đối với Bùi Vũ Khâm, đó đã là sự khoan dung lớn nhất hắn có thể cho.
Khi tất cả mọi việc đều được giải quyết, Bùi gia cũng dần dần khôi phục sự vui vẻ, hòa thuận bình thường. Giang Mộ Yên cuối cùng cũng có tâm tình tận hưởng một khoảng thời gian nhàn nhã từ sau khi đến thời đại này tới giờ.
Đương nhiên, loại nhàn nhã đó là tâm lý thôi, về thân thể, lượng công việc mỗi ngày của nàng vẫn rất lớn. Dù sao muốn dẫn dắt gia tộc trước giờ vẫn buôn bán theo cách truyền thống này tiến lên hình thức quản lý hiện đại thì có rất nhiều chuyện phải làm.
Có điều nàng cũng tin rằng nếu có thể đưa mọi việc vào quỹ đạo, nàng và Vũ Khâm sau này sẽ không phải lo không có thời gian nữa.
Mạng lưới tình báo, mở cửa hàng mới, huấn luyện Bùi Dạ Tập, Bùi Phong, Thanh Thư và mọi người có liên quan về hình thức quản lý tiên tiến, thống nhất cách ghi chép và hình thức sổ sách Bùi gia, mở hạng mục kinh doanh mới, vân vân…
Rất nhiều chuyện đều cần đích thân Giang Mộ Yên ra tay giải quyết, cho nên tuy đang mang thai nhưng trước khi sinh, nàng xem như người bận rộn nhất Bùi phủ.
Bùi Vũ Khâm không chỉ một lần phản đối không muốn nàng bận rộn như vậy, nhưng lần nào cũng bị Giang Mộ Yên có lệ cho qua. Nói cái gì mà bây giờ bận rộn một chút, chờ đến khi nàng sinh xong đều phải buông tay để giao hết cho bọn họ đi làm.
Bùi Vũ Khâm cũng biết có một số việc không phải đích thân nàng làm thì không được. Bởi vì ngoài trừ nàng, không ai biết hay thấy qua hình thức quản lý mới mẻ này.
Cái gì mà chia ra sách lược, cái gì mà thủ đoạn tăng doanh thu. Trong đầu nàng đều là những từ ngữ mới mà bọn họ nghe không hiểu, nhưng khi vận dụng vào thực tế thì lại hữu dụng vô cùng.
Bởi vậy, quy mô kinh doanh Bùi gia được đẩy lên một độ cao mà trước giờ chưa từng có.
Chỉ nhìn ba mươi hai trướng phòng tiên sinh được Thanh Thư huấn luyện ra dựa theo phương pháp Giang Mộ Yên đã dạy, một ngày tám canh giờ không ngừng tính toán cũng chỉ có thể xử lý xong đám sổ sách của Phỉ Thúy thành là có thể biết.
Nhất là loại giấy da dê kia, vừa đưa ra đã cung không đủ cầu.
Dù sao ngoại trừ Giang Mộ Yên và đám người thân cận như Thanh Thư thì gần như không ai biết làm sao ra được thứ đó, nhưng nó rõ ràng là ưu việt hơn giấy Tuyên Thành nhiều.
Nhất thời, toàn bộ quý tộc và quan lại khắp tứ quốc đều lấy việc mua được loại giấy da dê không thấm nước đó làm vinh dự.
Tấm giấy da vốn chưa đến ba đồng bạc kia nhất thời được đẩy giá lên đến tám mươi lượng bạc mà vẫn có người tranh nhau mua, khiến Giang Mộ Yên thật sự bất ngờ.
Vì thế, Bùi gia liền tập trung chế tạo giấy da trên quy mô lớn. Giang Mộ Yên tính rồi, chỉ riêng hạng mục này đã giúp Bùi gia kiếm được hơn tám trăm vạn lượng bạc mỗi năm. Càng đừng nói đến những doanh thu khác.
Bản thân Giang Mộ Yên cũng thấy thật sự là ‘vô tâm cắm liễu, liễu lên cây*‘.
*R: tùy tiện làm cái gì đó nhưng lại thu được hiệu quả bất ngờ.
Bây giờ, những phương thức kinh doanh nàng muốn cải tiến gần như đã đi vào quỹ đạo. Mặc dù còn chưa thật sự ổn định nhưng cũng đã phát triển theo hướng tích cực.
Mà bụng của nàng cũng càng lúc càng lớn. Nếu còn chưa chịu buông tay nữa chắc sẽ khiến mớ tóc đen còn lại trên đầu phu quân yêu quý của nàng bạc trắng nốt.
Cho nên Giang Mộ Yên bắt đầu thoải mái dưỡng thai, tính ngày thì phỏng chừng cũng sắp sinh rồi.
Nàng không nói cho Vũ Khâm biết là bình thường thai đôi sẽ sinh sớm. Bởi vì trong bụng có hai em bé, nếu thật sự đợi đến đủ tháng thì chỉ sợ sinh không được, mà bụng cũng không thể lớn đến như vậy. Có điều Bùi Vũ Khâm đã đủ khẩn trương rồi, cho nên đương nhiên Giang Mộ Yên không nói.
Cũng vì vậy mà khi mọi người đang quây quần quanh bàn ăn dùng điểm tâm sáng, Giang Mộ Yên bắt đầu đau bụng sinh, nhưng nàng lại không nói gì mà vẫn bình tĩnh dùng điểm tâm với mọi người.
Bởi vì nàng biết, nếu nói mình đau bụng lúc này thì phỏng chừng tám chín phần mười là bữa điểm tâm này sẽ không ăn được.
Nàng không ăn thì cũng không sao, nhưng Vũ Khâm, Bùi Phong, cả Dạ Tập nữa, hơn một tháng qua họ còn muốn gầy yếu hơn khi thức đêm xem sổ sách, suy nghĩ sách lược quản lý Bùi gia nhiều. Là vì cái gì? Còn không phải đều vì bụng nàng mà lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên hay sao?
Cho nên, Giang Mộ Yên quyết định bất luận thế nào cũng phải chờ cho mọi người ăn uống xong xuôi rồi mới nói!
Nhưng nhìn đến mấy sợi tóc bạc chói mắt bên thái dương Bùi Vũ Khâm, nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng cho hắn.
Nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Bùi Vũ Khâm, nàng nói cho hắn không cần để ý suy nghĩ của bất cứ kẻ nào, cứ làm theo những gì trong lòng hắn muốn là được.
Chiều hôm đó, cánh tay ấm áp của Bùi Vũ Khâm ôm chặt lấy nàng, hắn vùi đầu vào ngực nàng khóc như một đứa trẻ.
Cuối cùng mạng Bùi Huyền vẫn được giữ lại. Vũ Khâm nhớ đến ca ca đã mất nhiều năm, chung quy không cách nào nhẫn tâm với cốt nhục ca ca để lại. Nhưng lấy tính cách Bùi Huyền, nếu để hắn xa chạy cao bay hay là trục xuất hắn ra nước khác thì nhất định vẫn là một mối họa lớn.
Cho nên sau hôm đó, Húc Dương viện xây tường cao ba trượng, võ công Bùi Huyền cũng bị Triển Tịch phế bỏ. Sau này, một ngày ba bữa được đưa từ ngoài vào thông qua cửa sắt. Toàn bộ Húc Dương viện không cho phép người thứ hai bước vào.
Đúng vậy, đây là một loại giam cầm. Khi bọn họ còn sống, Bùi Huyền đừng hòng bước ra khỏi Húc Dương viện nửa bước.
Chuyện này đối với Bùi Huyền mới hai mươi mấy tuổi đầu mà nói có lẽ là tàn nhẫn, nhưng đối với Bùi Vũ Khâm, đó đã là sự khoan dung lớn nhất hắn có thể cho.
Khi tất cả mọi việc đều được giải quyết, Bùi gia cũng dần dần khôi phục sự vui vẻ, hòa thuận bình thường. Giang Mộ Yên cuối cùng cũng có tâm tình tận hưởng một khoảng thời gian nhàn nhã từ sau khi đến thời đại này tới giờ.
Đương nhiên, loại nhàn nhã đó là tâm lý thôi, về thân thể, lượng công việc mỗi ngày của nàng vẫn rất lớn. Dù sao muốn dẫn dắt gia tộc trước giờ vẫn buôn bán theo cách truyền thống này tiến lên hình thức quản lý hiện đại thì có rất nhiều chuyện phải làm.
Có điều nàng cũng tin rằng nếu có thể đưa mọi việc vào quỹ đạo, nàng và Vũ Khâm sau này sẽ không phải lo không có thời gian nữa.
Mạng lưới tình báo, mở cửa hàng mới, huấn luyện Bùi Dạ Tập, Bùi Phong, Thanh Thư và mọi người có liên quan về hình thức quản lý tiên tiến, thống nhất cách ghi chép và hình thức sổ sách Bùi gia, mở hạng mục kinh doanh mới, vân vân…
Rất nhiều chuyện đều cần đích thân Giang Mộ Yên ra tay giải quyết, cho nên tuy đang mang thai nhưng trước khi sinh, nàng xem như người bận rộn nhất Bùi phủ.
Bùi Vũ Khâm không chỉ một lần phản đối không muốn nàng bận rộn như vậy, nhưng lần nào cũng bị Giang Mộ Yên có lệ cho qua. Nói cái gì mà bây giờ bận rộn một chút, chờ đến khi nàng sinh xong đều phải buông tay để giao hết cho bọn họ đi làm.
Bùi Vũ Khâm cũng biết có một số việc không phải đích thân nàng làm thì không được. Bởi vì ngoài trừ nàng, không ai biết hay thấy qua hình thức quản lý mới mẻ này.
Cái gì mà chia ra sách lược, cái gì mà thủ đoạn tăng doanh thu. Trong đầu nàng đều là những từ ngữ mới mà bọn họ nghe không hiểu, nhưng khi vận dụng vào thực tế thì lại hữu dụng vô cùng.
Bởi vậy, quy mô kinh doanh Bùi gia được đẩy lên một độ cao mà trước giờ chưa từng có.
Chỉ nhìn ba mươi hai trướng phòng tiên sinh được Thanh Thư huấn luyện ra dựa theo phương pháp Giang Mộ Yên đã dạy, một ngày tám canh giờ không ngừng tính toán cũng chỉ có thể xử lý xong đám sổ sách của Phỉ Thúy thành là có thể biết.
Nhất là loại giấy da dê kia, vừa đưa ra đã cung không đủ cầu.
Dù sao ngoại trừ Giang Mộ Yên và đám người thân cận như Thanh Thư thì gần như không ai biết làm sao ra được thứ đó, nhưng nó rõ ràng là ưu việt hơn giấy Tuyên Thành nhiều.
Nhất thời, toàn bộ quý tộc và quan lại khắp tứ quốc đều lấy việc mua được loại giấy da dê không thấm nước đó làm vinh dự.
Tấm giấy da vốn chưa đến ba đồng bạc kia nhất thời được đẩy giá lên đến tám mươi lượng bạc mà vẫn có người tranh nhau mua, khiến Giang Mộ Yên thật sự bất ngờ.
Vì thế, Bùi gia liền tập trung chế tạo giấy da trên quy mô lớn. Giang Mộ Yên tính rồi, chỉ riêng hạng mục này đã giúp Bùi gia kiếm được hơn tám trăm vạn lượng bạc mỗi năm. Càng đừng nói đến những doanh thu khác.
Bản thân Giang Mộ Yên cũng thấy thật sự là ‘vô tâm cắm liễu, liễu lên cây*‘.
*R: tùy tiện làm cái gì đó nhưng lại thu được hiệu quả bất ngờ.
Bây giờ, những phương thức kinh doanh nàng muốn cải tiến gần như đã đi vào quỹ đạo. Mặc dù còn chưa thật sự ổn định nhưng cũng đã phát triển theo hướng tích cực.
Mà bụng của nàng cũng càng lúc càng lớn. Nếu còn chưa chịu buông tay nữa chắc sẽ khiến mớ tóc đen còn lại trên đầu phu quân yêu quý của nàng bạc trắng nốt.
Cho nên Giang Mộ Yên bắt đầu thoải mái dưỡng thai, tính ngày thì phỏng chừng cũng sắp sinh rồi.
Nàng không nói cho Vũ Khâm biết là bình thường thai đôi sẽ sinh sớm. Bởi vì trong bụng có hai em bé, nếu thật sự đợi đến đủ tháng thì chỉ sợ sinh không được, mà bụng cũng không thể lớn đến như vậy. Có điều Bùi Vũ Khâm đã đủ khẩn trương rồi, cho nên đương nhiên Giang Mộ Yên không nói.
Cũng vì vậy mà khi mọi người đang quây quần quanh bàn ăn dùng điểm tâm sáng, Giang Mộ Yên bắt đầu đau bụng sinh, nhưng nàng lại không nói gì mà vẫn bình tĩnh dùng điểm tâm với mọi người.
Bởi vì nàng biết, nếu nói mình đau bụng lúc này thì phỏng chừng tám chín phần mười là bữa điểm tâm này sẽ không ăn được.
Nàng không ăn thì cũng không sao, nhưng Vũ Khâm, Bùi Phong, cả Dạ Tập nữa, hơn một tháng qua họ còn muốn gầy yếu hơn khi thức đêm xem sổ sách, suy nghĩ sách lược quản lý Bùi gia nhiều. Là vì cái gì? Còn không phải đều vì bụng nàng mà lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên hay sao?
Cho nên, Giang Mộ Yên quyết định bất luận thế nào cũng phải chờ cho mọi người ăn uống xong xuôi rồi mới nói!
Danh sách chương