Edit: Ring.
“Yên nhi, con đừng khẩn trương, thật sự không có gì, không đau. Con trong mộng vẫn ngủ không yên ổn, ta vừa định kéo tay ra, biểu tình của con sẽ trở nên rất thống khổ, còn không ngừng gọi papa. Ta sợ nếu dứt khoát rút tay sẽ ảnh hưởng đến tinh thần con nên vẫn để vậy.
Bây giờ cũng chỉ hơi tê mà thôi, không sao hết, con đừng để ý. Con nếu còn như vậy, ngược lại sẽ khiến ta cảm thấy khổ sở.”
Giọng nói Bùi Vũ Khâm rất nhu hòa, nhìn đến biểu tình lúc này của nàng, hành động cầm tay hắn, cùng với ánh mắt rưng rưng chực khóc, tuy biết không hợp lễ, nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn lại rất không muốn bỏ qua tư thái khẩn trương cùng thân thiết lúc này của nàng.
Cho nên rõ ràng sau khi nàng tỉnh lại, nếu biết điều thì nên tránh thị phi mà rời đi, nhưng hắn vẫn còn ngồi bên giường, dùng tư thái ái muội như vậy, cô nam quả nữ ở chung một phòng với Giang Mộ Yên.
Mà Giang Mộ Yên khi nghe hắn kể lại tình cảnh nàng nắm tay gọi hắn là papa thì khuôn mặt không tự chủ được mà xấu hổ đỏ ửng, thấp giọng nói “À, thật xin lỗi, ta không phải cố ý.”
“Ta biết, không ai trách con. Bất quá Yên nhi có thể nói cho ta biết papa kia là ai không? Yên nhi trong lúc hôn mê vẫn không ngừng gọi tên người đó, nhưng khi ta hỏi Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt cũng không biết người Yên nhi gọi là ai!”
Bùi Vũ Khâm vốn không định hỏi, nhưng hắn lại nhịn không được. Dù sao hắn vẫn rất muốn biết người giống hắn, đều có tên được Yên nhi gọi nhiều nhất đến tột cùng là ai!
Bùi Vũ Khâm sẽ không thừa nhận làm vậy là vì ghen tị, hắn chỉ là muốn biết, nếu Yên nhi gọi tên người nào trong lúc hôn mê là biểu hiện sự tín nhiệm của nàng với người đó, như vậy Yên nhi tin tưởng hắn là đương nhiên, nhưng người được gọi là papa kia lại như thế nào mà có thể khiến Yên nhi gọi tên đầu tiên? Trên mặt Giang Mộ Yên lại hiện lên mấy phần xấu hổ. Chính nàng cũng không biết thì ra mình đã lớn như vậy rồi mà còn nói mớ, hơn nữa còn như một đứa nhỏ mà gọi papa không ngừng.
Thật sự là quá mất mặt!
Cũng may Bùi Vũ Khâm không biết papa có nghĩa là gì, dù sao thời không này cũng giống như Trung Quốc thời cổ đại, đều gọi phụ thân là cha chứ không phải papa.
Nhưng Bùi Vũ Khâm đã hỏi, nàng không nói cũng không được.
Bởi vì so với việc giấu diếm chân tướng, nàng lại càng không thích nói dối. Cho nên Giang Mộ Yên cúi đầu cắn môi, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói “Papa không phải tên người, đó là một xưng hô. Papa có nghĩa là phụ thân.”
“A?”
Trong lòng Bùi Vũ Khâm khẩn trương nửa ngày, thế nào cũng không ngờ được đáp án lại là thế này, biểu tình kinh ngạc của hắn cũng không thể giấu diếm mà hoàn toàn bày ra.
“Là thật, ta không có lừa ngươi. Ta có thói quen gọi cha ta là papa, hơn nữa lúc ta sinh bệnh, ta, ta không biết mình đã nắm tay ngươi, gọi ngươi là papa. Ta không phải cố ý, tuyệt đối không phải nói ngươi giống papa ta. Ngươi đừng hiểu lầm!”
Giang Mộ Yên sợ Bùi Vũ Khâm sẽ nghĩ nàng cho rằng trên người hắn có bóng dáng của phụ thân. Trên thực thế, nàng cảm thấy hắn không có chỗ nào giống với papa.
Bất luận là papa của nàng hay là hình ảnh phụ thân vẫn tồn tại trong đầu óc của Giang Mộ Yên kia đều không giống.
Nếu thật sự phải nói bọn họ có điểm nào giống nhau, vậy chỉ có thể nói là Bùi Vũ Khâm mang lại cho nàng cảm giác an toàn, đáng tin cậy giống như phụ thân.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa nàng sẽ xem hắn là trưởng bối, ngược lại, nàng còn sợ hắn xem nàng như vãn bối mà đối đãi, cho nên lúc này Giang Mộ Yên lập tức rối rắm giải thích.
Nhưng suy nghĩ trong đầu Bùi Vũ Khâm lại hoàn toàn khác với vấn đề Giang Mộ Yên lo lắng.
Hắn chính là kinh ngạc không biết nên nói gì, chỉ có thể lúng túng hỏi theo bản năng “Vì sao gọi là papa? Từ papa này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Ắc–” Giang Mộ Yên bị câu này của hắn hỏi khó, bởi vì papa chính là papa a, còn muốn ý nghĩa đặc biệt gì nữa?
“Không có ý nghĩa gì, chỉ là một xưng hô thân thiết hơn so với gọi cha thôi! Nương mất sớm, ta vẫn cùng papa sống nương tựa lẫn nhau nên có thói quen đó!”
Giang Mộ Yên nghĩ cái này chắc không tính là nói dối. Mẹ nàng đúng là qua đời rất sớm, chỉ là nương trong lời nói của nàng với người mà Bùi Vũ Khâm hiểu không phải là một thôi.
Bây giờ Giang Mộ Yên ít nhiều cũng đã biết vì sao nàng lại thay thế Giang Mộ Yên kia sống lại ở đây, bởi vì hướng cuộc đời của bọn họ thật sự rất giống nhau.
Đều là mất mẹ khi còn nhỏ, ba nàng cùng phụ thân của Giang Mộ Yên kia đều gọi là Giang Huy Sơn, mà tên bọn họ cũng là Giang Mộ Yên, hơn nữa đều là lúc nhỏ thân thể ốm yếu, sống nương tựa với phụ thân.
Chỉ khác nhau là thời không của hai người bọn họ chênh lệnh không biết bao nhiêu dòng thời gian mà thôi.
Còn có chính là thân thể của Giang Mộ Yên này vào năm mười hai tuổi thì đột nhiên tốt lên, mà thân thể của nàng vẫn ngày càng tệ hại, hoàn toàn dựa vào những chuyên gia y học mà papa tìm khắp nơi dùng kỹ thuật hiện đại tiên tiến nhất duy trì mạng sống.
Bây giờ, Giang Mộ Yên khỏe mạnh đã bị người ta hại chết, mà đứa thân thể yếu ớt là nàng cũng ngay lúc Giang Mộ Yên kia hương tiêu ngọc vẫn mà qua đời.
Vì thế, như một sự trùng hợp thời không cách nhau cả ngàn năm, cũng như một cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nàng sống lại, lấy một thân phận Giang Mộ Yên hoàn toàn khác sống lại.
Mà trận sốt cao cùng cơn bệnh phong hàn ngoài ý muốn lần này khiến nàng lâm vào hôn mê, trong lúc vô thức lại bước chân vào chỗ sâu trong trí óc của Giang Mộ Yên kia, thấy được rất nhiều mảnh nhỏ kí ức lưu lại trong đó. Tuy như vậy cũng không đủ để nàng hoàn toàn biết rõ quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Giang Mộ Yên nhưng những trí nhớ cùng hình ảnh vụn vặt đó cũng đã khiến nàng hiểu được rất nhiều chuyện.
Mà như vậy đã đủ để nàng không đến mức quá ngu ngơ, không biết gì tiếp tục sống ở đây.
Đây cũng là lí do vì sao nàng sau khi tỉnh lại có thể nói ra rất nhiều chuyện chỉ có Giang Mộ Yên kia biết.
“Yên nhi, con đừng khẩn trương, thật sự không có gì, không đau. Con trong mộng vẫn ngủ không yên ổn, ta vừa định kéo tay ra, biểu tình của con sẽ trở nên rất thống khổ, còn không ngừng gọi papa. Ta sợ nếu dứt khoát rút tay sẽ ảnh hưởng đến tinh thần con nên vẫn để vậy.
Bây giờ cũng chỉ hơi tê mà thôi, không sao hết, con đừng để ý. Con nếu còn như vậy, ngược lại sẽ khiến ta cảm thấy khổ sở.”
Giọng nói Bùi Vũ Khâm rất nhu hòa, nhìn đến biểu tình lúc này của nàng, hành động cầm tay hắn, cùng với ánh mắt rưng rưng chực khóc, tuy biết không hợp lễ, nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn lại rất không muốn bỏ qua tư thái khẩn trương cùng thân thiết lúc này của nàng.
Cho nên rõ ràng sau khi nàng tỉnh lại, nếu biết điều thì nên tránh thị phi mà rời đi, nhưng hắn vẫn còn ngồi bên giường, dùng tư thái ái muội như vậy, cô nam quả nữ ở chung một phòng với Giang Mộ Yên.
Mà Giang Mộ Yên khi nghe hắn kể lại tình cảnh nàng nắm tay gọi hắn là papa thì khuôn mặt không tự chủ được mà xấu hổ đỏ ửng, thấp giọng nói “À, thật xin lỗi, ta không phải cố ý.”
“Ta biết, không ai trách con. Bất quá Yên nhi có thể nói cho ta biết papa kia là ai không? Yên nhi trong lúc hôn mê vẫn không ngừng gọi tên người đó, nhưng khi ta hỏi Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt cũng không biết người Yên nhi gọi là ai!”
Bùi Vũ Khâm vốn không định hỏi, nhưng hắn lại nhịn không được. Dù sao hắn vẫn rất muốn biết người giống hắn, đều có tên được Yên nhi gọi nhiều nhất đến tột cùng là ai!
Bùi Vũ Khâm sẽ không thừa nhận làm vậy là vì ghen tị, hắn chỉ là muốn biết, nếu Yên nhi gọi tên người nào trong lúc hôn mê là biểu hiện sự tín nhiệm của nàng với người đó, như vậy Yên nhi tin tưởng hắn là đương nhiên, nhưng người được gọi là papa kia lại như thế nào mà có thể khiến Yên nhi gọi tên đầu tiên? Trên mặt Giang Mộ Yên lại hiện lên mấy phần xấu hổ. Chính nàng cũng không biết thì ra mình đã lớn như vậy rồi mà còn nói mớ, hơn nữa còn như một đứa nhỏ mà gọi papa không ngừng.
Thật sự là quá mất mặt!
Cũng may Bùi Vũ Khâm không biết papa có nghĩa là gì, dù sao thời không này cũng giống như Trung Quốc thời cổ đại, đều gọi phụ thân là cha chứ không phải papa.
Nhưng Bùi Vũ Khâm đã hỏi, nàng không nói cũng không được.
Bởi vì so với việc giấu diếm chân tướng, nàng lại càng không thích nói dối. Cho nên Giang Mộ Yên cúi đầu cắn môi, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói “Papa không phải tên người, đó là một xưng hô. Papa có nghĩa là phụ thân.”
“A?”
Trong lòng Bùi Vũ Khâm khẩn trương nửa ngày, thế nào cũng không ngờ được đáp án lại là thế này, biểu tình kinh ngạc của hắn cũng không thể giấu diếm mà hoàn toàn bày ra.
“Là thật, ta không có lừa ngươi. Ta có thói quen gọi cha ta là papa, hơn nữa lúc ta sinh bệnh, ta, ta không biết mình đã nắm tay ngươi, gọi ngươi là papa. Ta không phải cố ý, tuyệt đối không phải nói ngươi giống papa ta. Ngươi đừng hiểu lầm!”
Giang Mộ Yên sợ Bùi Vũ Khâm sẽ nghĩ nàng cho rằng trên người hắn có bóng dáng của phụ thân. Trên thực thế, nàng cảm thấy hắn không có chỗ nào giống với papa.
Bất luận là papa của nàng hay là hình ảnh phụ thân vẫn tồn tại trong đầu óc của Giang Mộ Yên kia đều không giống.
Nếu thật sự phải nói bọn họ có điểm nào giống nhau, vậy chỉ có thể nói là Bùi Vũ Khâm mang lại cho nàng cảm giác an toàn, đáng tin cậy giống như phụ thân.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa nàng sẽ xem hắn là trưởng bối, ngược lại, nàng còn sợ hắn xem nàng như vãn bối mà đối đãi, cho nên lúc này Giang Mộ Yên lập tức rối rắm giải thích.
Nhưng suy nghĩ trong đầu Bùi Vũ Khâm lại hoàn toàn khác với vấn đề Giang Mộ Yên lo lắng.
Hắn chính là kinh ngạc không biết nên nói gì, chỉ có thể lúng túng hỏi theo bản năng “Vì sao gọi là papa? Từ papa này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Ắc–” Giang Mộ Yên bị câu này của hắn hỏi khó, bởi vì papa chính là papa a, còn muốn ý nghĩa đặc biệt gì nữa?
“Không có ý nghĩa gì, chỉ là một xưng hô thân thiết hơn so với gọi cha thôi! Nương mất sớm, ta vẫn cùng papa sống nương tựa lẫn nhau nên có thói quen đó!”
Giang Mộ Yên nghĩ cái này chắc không tính là nói dối. Mẹ nàng đúng là qua đời rất sớm, chỉ là nương trong lời nói của nàng với người mà Bùi Vũ Khâm hiểu không phải là một thôi.
Bây giờ Giang Mộ Yên ít nhiều cũng đã biết vì sao nàng lại thay thế Giang Mộ Yên kia sống lại ở đây, bởi vì hướng cuộc đời của bọn họ thật sự rất giống nhau.
Đều là mất mẹ khi còn nhỏ, ba nàng cùng phụ thân của Giang Mộ Yên kia đều gọi là Giang Huy Sơn, mà tên bọn họ cũng là Giang Mộ Yên, hơn nữa đều là lúc nhỏ thân thể ốm yếu, sống nương tựa với phụ thân.
Chỉ khác nhau là thời không của hai người bọn họ chênh lệnh không biết bao nhiêu dòng thời gian mà thôi.
Còn có chính là thân thể của Giang Mộ Yên này vào năm mười hai tuổi thì đột nhiên tốt lên, mà thân thể của nàng vẫn ngày càng tệ hại, hoàn toàn dựa vào những chuyên gia y học mà papa tìm khắp nơi dùng kỹ thuật hiện đại tiên tiến nhất duy trì mạng sống.
Bây giờ, Giang Mộ Yên khỏe mạnh đã bị người ta hại chết, mà đứa thân thể yếu ớt là nàng cũng ngay lúc Giang Mộ Yên kia hương tiêu ngọc vẫn mà qua đời.
Vì thế, như một sự trùng hợp thời không cách nhau cả ngàn năm, cũng như một cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nàng sống lại, lấy một thân phận Giang Mộ Yên hoàn toàn khác sống lại.
Mà trận sốt cao cùng cơn bệnh phong hàn ngoài ý muốn lần này khiến nàng lâm vào hôn mê, trong lúc vô thức lại bước chân vào chỗ sâu trong trí óc của Giang Mộ Yên kia, thấy được rất nhiều mảnh nhỏ kí ức lưu lại trong đó. Tuy như vậy cũng không đủ để nàng hoàn toàn biết rõ quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Giang Mộ Yên nhưng những trí nhớ cùng hình ảnh vụn vặt đó cũng đã khiến nàng hiểu được rất nhiều chuyện.
Mà như vậy đã đủ để nàng không đến mức quá ngu ngơ, không biết gì tiếp tục sống ở đây.
Đây cũng là lí do vì sao nàng sau khi tỉnh lại có thể nói ra rất nhiều chuyện chỉ có Giang Mộ Yên kia biết.
Danh sách chương