Chu Phỉ chưa trở thành anh hùng đã cảm nhận được nỗi bi ai “cùng đường mạt lộ” của cảnh khốn cùng, có điều người trong cuộc như nàng còn chưa kịp tỏ thái độ thì vị Nghê Thường phu nhân trở mặt như lật sách kia bỗng nổi giận nói:
- Càn rỡ, ngươi tưởng Vũ Y ban của ta dễ bắt nạt sao? Cùng lúc, người dẫn đầu Hành Tẩu Bang hét cục than đen kia:
- A Cẩn, nói gì đó?
Dương Cẩn tuy bề ngoài là “cố chủ”, nhưng nhìn cách nói chuyện giữa hắn và người dẫn đầu Hành Tẩu Bang thì càng giống như hậu bối thân thiết hơn, hắn cau mày, trước tiên dùng ánh mắt “liên quan gì tới bà” liếc qua Nghê Thường phu nhân, không mở miệng phản bác, trông có chút ấm ức tủi thân.
Người dẫn đầu hơi dừng lại, nói với Nghê Thường phu nhân:
- Thiếu niên kích động, mong phu nhân chớ trách. Chúng tôi sao dám lỗ mãng ở Vũ Y ban chứ? Ta nghĩ vị cô nương này nếu đã nắm Nam đao trong tay thì tất nhiên bất phàm, một lời hứa chưa hẳn ngàn vàng nhưng chắc chắn không làm ra chuyện thất hẹn, chúng ta có thể hẹn ra một thời điểm khác, một địa điểm khác… phu nhân thấy, ba ngày sau thế nào?
Ông nói chuyện vô cùng giảo hoạt, nói cứ như Chu Phỉ đã đồng ý luận võ cùng Dương Cẩn vậy, Tạ Doãn lo nàng bị bọn lưu manh Hành Tẩu Bang dắt mũi, đang định nói chen vào thì Chu Phỉ đã mở miệng trước.
Chu Phỉ từ khi gặp Cừu Thiên Cơ và Thanh Long chúa thì không sợ dùng ác ý để phỏng đoán hết thảy người xa lạ, nàng không có tấm lòng rộng rãi như biển cả của Sơn Xuyên kiếm đâu.
Trong lòng nàng nhanh chóng cân nhắc chốc lát, trực tiếp né tránh không trả lời chuyện tỷ võ, chỉ nói:
- 48 trại thu nhận và giúp đỡ vô số người cùng đường mạt lộ, vì thế, hai đời phụ tử Lý gia bỏ mạng, chỉ để lại một đứa con côi không cha không mẹ___chính là người bị các ngươi bắt cóc kia. Đám các ngươi tự khoe là…
Chu Phỉ hơi dừng lại, hất cằm, ánh mắt quét qua mặt Dương Cẩn và đám Hành Tẩu Bang.
Lúc mới nói, ý định ban đầu của nàng là xách 48 trại ra để cáo mượn oai hùm một phen, ngờ đâu nói đến đây, nàng lại thật sự nổi lên cảm xúc, bóng lưng đầy máu lưu lại trong trí nhớ mười năm trước thoáng hiện trước mắt nàng, trong lòng Chu Phỉ vì chút tiếng tăm hữu danh vô thực và vì bị ép phải làm màu ra vẻ mà sinh ra cảm giác hoang đường, cảm giác bi phẫn thình lình xuất hiện cứ thế tuôn trào.
- Đám các ngươi tự khoe là thân mang tuyệt kỹ, quen biết anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, ấy thế mà không thù không oán vì tranh chút danh phận lại ra tay bắt cóc một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa.
Chu Phỉ nói tiếp:
- Được, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, chuyện hôm nay ta nhớ kỹ.
Tạ Doãn âm thầm cười, biết mình lo xa rồi.
Ở chung với Chu Phỉ thời gian dài, hắn đã quên mất công tích vĩ đại một mình nàng qua lại giữa hai đại Bắc Đẩu trong thành Hoa Dung, hắn luôn cảm thấy nàng ngây thơ mà quên mất ngây thơ chưa hẳn là ngu ngốc.
Cái gọi là “ngây thơ”, có lẽ là trong lao ngục u ám chật hẹp dưới lòng đất, rõ ràng bốn bề thọ địch, rõ ràng nghe hiểu “nơi này nguy hiểm” mà vẫn khăng khăng nhét một túi thuốc lung ta lung tung qua lỗ thủng nhỏ trên vách nhỉ?
Tạ Doãn gật đầu đúng lúc, ở bên cạnh giúp Chu Phỉ bổ sung:
- Phải đấy, có Vũ Y ban và lão hủ ở đây, chuyện này có thể vừa kể vừa hát, chuyện hôm nay nàng ấy nhớ kỹ, ngày mai khắp thiên hạ đều sẽ biết___bà chủ, các cô nương của bà có dám mở miệng không, có sợ Hành Tẩu Bang “bằng hữu khắp thiên hạ” giết người diệt khẩu không?
Nghê Thường phu nhân nghe vậy cười to nói:
- Các nam nhân có thể nghe hiểu khúc của ta đã chết hết hồi mười mấy hai mươi năm trước rồi, còn lại chẳng qua là thứ dơ bẩn nhiều hơn một chân thôi, lão nương nói nhiều một câu cũng chê bẩn lưỡi, bà đây chán sống lâu rồi, có bản lĩnh thì lấy đầu của ta đem lên Bắc, dưới chân ngụy đế còn trống mấy chậu cho chó ăn đấy!
Dương Cẩn hình như không quá biết nói chuyện, nhất thời luống cuống. Ngay cả người của Hành Tẩu Bang cũng rất bất ngờ____Nam đao là người thế nào? Thiếu niên thành danh, sinh ra là hậu nhân của danh môn, đao pháp trên tay mãnh liệt, trước đây chỉ nghĩ vị “hậu nhân Nam đao” trong truyền thuyết này có lẽ cùng một loại với Dương Cẩn, có người ước chiến là lửa bùng lên, chắc chắn sẽ giận dữ ứng chiến, còn tiểu cô nương Lý gia kia thì giữ lại cho ăn ngon uống ngon mấy ngày rồi tiễn đi là được.
Nào ngờ đối phương hoàn toàn không có ý ứng chiến, còn dùng dăm ba câu khiến tình cảnh rơi vào bước này, Dương Cẩn và người dẫn đầu Hành Tẩu Bang nhất thời có chút cưỡi hổ khó xuống___Hành Tẩu Bang luôn linh thông tin tức không thua gì Cái Bang, đại khái không thể nào tưởng tượng ra, vị nhân tài mới xuất hiện bản lĩnh ngút trời mà họ nghe được mấy tháng nay hoàn toàn là “hiểu lầm”.
Cảm xúc Chu Phỉ vốn hơi mất khống chế, không ngờ thình lình nghe Nghê Thường phu nhân nói một câu đỏ mặt như vậy, nỗi bi phẫn của nàng tức khắc tan thành mây khói, tâm lại nổi lên ý muốn đào ngũ.
Nàng kinh ngạc nghĩ: “Cái gì? Chết hết hồi mười mấy hai mươi năm trước… không, bà ấy lớn tuổi như vậy sao? Hoàn toàn nhìn không ra nha!”
May mà bên cạnh còn có một Tạ Doãn đáng tin, hắn ngó lơ Dương Cẩn, chỉ hỏi người dẫn đầu Hành Tẩu Bang:
- Quý tính của các hạ?
Người dẫn đầu hơi mặt xám mày tro:
- Không dám, tiểu nhân họ Từ.
Tạ Doãn gật gật đầu:
- Từ đà chủ, được, nếu ông đã nói là nội trong ba ngày thì nội trong ba ngày chúng tôi nhất định phải thấy Lý cô nương bình an mạnh khỏe đứng ở đây, bằng không… Từ đà chủ là người thông minh, chắc biết nên làm thế nào.
Dương Cẩn cuống lên, nói với Chu Phỉ:
- Cô không dám ứng chiến sao?
Chu Phỉ nhanh chóng kéo thần trí lan man của mình quay về, phát huy một câu hơn bình thường:
- Chỉ dựa vào việc mà ngươi làm, người người đều muốn giết, ứng chiến? Ngươi xứng sao?
Nghê Thường phu nhân vung ống tay áo:
- Nói hay lắm, tiễn khách!
Nói rồi, bà đưa tay kéo Chu Phỉ lại, mấy nữ tử thuộc hạ của bà bước lên, không nói một lời đóng cửa chặn đám Từ đà chủ bên ngoài.
Người bị chặn bên ngoài thế nào không ai biết, dù sao trải qua trận hỗn loạn này, bọn Chu Phỉ từ kẻ nghèo túng bán hí khúc ở hậu viện đã biến thành khách được mời lên nhà trên ngồi.
Nghê Thường phu nhân tựa như có muôn ngàn khuôn mặt, ban đầu là khí chất phong trần, quyến rũ mê người.
Sau đó hướng ra kẻ địch bên ngoài, có thể nói trở mặt là trở mặt.
Trở mặt xong, bà đóng cửa đánh giá Chu Phỉ, mắt hoa đào của bà không liếc loạn khắp nơi, ngón tay ngọc thon thon cũng không làm điệu làm bộ nữa, thậm chí từ trên người bà có thể gắng tìm ra vài cái xương có thể chống đỡ được thân thể, người cũng đứng thẳng hơn. Bà giống như một nữ yêu quái hỉ nộ vô thường hạ phàm, lắc mình một cái liền biến thành nữ tử đức hạnh hiền thục.
Nghê Thường phu nhân dùng vẻ mặt hòa nhã gần như phúc hậu nói với Chu Phỉ:
- Ngươi là hậu nhân Lý gia? Đệ tử?
Chu Phỉ gật đầu, đáp hàm hồ:
- Xem như là vậy.
Nghê Thường phu nhân không truy hỏi, nhìn nàng:
- Không quá giống Lý đại ca, ta tưởng Lý đại đương gia sẽ chọn một nam tử… ít nhất trông cũng cường tráng một chút làm truyền nhân.
Chu Phỉ suy nghĩ, nhỏ giọng nói:
- Nếu ai cũng lấy tư chất “bẩm sinh” làm chuẩn, nhìn không được là cảm thấy thật sự không được thì người ở trên đời đại khái đều chỉ có thể ngừng lại ở học nói học đi, suy cho cùng, đứa trẻ mới sinh ra thoạt trông đều rất ngốc____mặt khác, ta cũng không phải truyền nhân Nam đao gì cả, đây đều là nghe sai đồn bậy, ta chẳng qua chỉ mới học được chút chút da lông…
Nàng còn chưa giải thích xong, Nghê Thường phu nhân chợt che miệng bật cười.
Chu Phỉ ngạc nhiên chớp chớp mắt, không biết lời mình nói có chỗ nào buồn cười.
Nghê Thường phu nhân cười nói:
- Ta mới nói không hề giống, ai ngờ bây giờ tự vả mặt rồi, thần thái này của ngươi đúng là y hệt huynh ấy. Lúc mới quen Lý đại ca, ta cũng cỡ cỡ ngươi bây giờ, còn rất trẻ, nhóm chúng ta duyên trời run rủi kết bạn đồng hành, ta hỏi huynh ấy sư môn nơi nào, huynh ấy không nói kỹ, chỉ qua loa rằng “không có sư môn gì cả, tổ tiên truyền lại một bộ đao pháp, vẫn chưa luyện được ra hồn”, ta thầm nhủ tên nhà quê ở đâu ra, đao pháp trong nhà chưa luyện xong mà ra ngoài gây mất mặt, nào ngờ… lần đầu huynh ấy ra tay, bọn ta đều sắp bị dọa chết khiếp.
Chu Phỉ cười khan một tiếng.
Tính tình Lý Chủy đôn hậu khiêm tốn, ông nói “chưa luyện được ra hồn” chắc chắn là lời khiêm tốn… nhưng người khác lại tưởng thật.
Đến lượt nàng, Phá Tuyết Đao thật sự chưa luyện được ra hồn, rõ ràng là lời thật không thể thật hơn, nhưng lại chẳng có ai tin!
Thiên lý ở đâu?
Tạ Doãn nháy mắt với nàng, Chu Phỉ bất đắc dĩ lườm hắn.
Tạ Doãn thấy vẻ mặt Chu Phỉ phiền muộn không nói nên lời thì rất trượng nghĩa giúp nàng ngắt ngang hồi ức những năm tháng rực rỡ của Nghê Thường phu nhân, đồng thời chỉ dùng một câu.
Hắn hỏi:
- Xem ra chuyện Nghê Thường phu nhân và mấy đại cao thủ năm xưa có giao tình rất tốt là thật nhỉ?
Lời này vừa thốt, Nghê Thường phu nhân giống như bị tắt công tắc vậy, lập tức ngừng lại.
Bà cong khóe môi còn vương ý cười, ánh mắt ngầm cảnh giác, nói với Tạ Doãn:
- Ta nói rồi, một lá vàng không đủ, một túi của ngươi cũng không đủ, Thiên Tuế Ưu tiên sinh, không có vốn thì đừng dò hỏi nữa, hai ta xem như là chỗ quen biết cũ, ngươi nên biết, trên đời không ai có thể cạy được miệng của ta.
Tạ Doãn không ngang bướng, cười tít mắt bưng chung trà lên uống một hớp, không nói gì.
Nghê Thường phu nhân bị hắn quấy rối, tiêu tan toàn bộ hứng thú nói chuyện, vẻ mặt bà lạnh nhạt đưa tay tém tóc:
- Mấy ngày nay các ngươi ở chỗ của ta đi, tránh bị đám chuột kia gây phiền phức nữa.
Chu Phỉ vội nói:
- Phu nhân, chúng tôi còn một vị bằng hữu trong khách điếm.
- Không sao, tìm vài người đi đón tới.
Nghê Thường phu nhân khoát tay mất hứng, bước chân của bà rõ ràng không nhanh không chậm, lúc nói chữ “không”, bà vừa mới đứng dậy, lúc nói đến chữ “tới”, bà đã bước ra khỏi tiền sảnh, vạt áo lóe lên, không còn bóng dáng.
Tạ Doãn ca ngợi:
- Xuân Phong Phất Hạm. Nghe nói thoát thai từ bước nhảy, có lẽ không phải là thân pháp nhanh nhất trên đời, nhưng chắc chắn là đẹp nhất, nhẹ nhàng như muốn lên tiên, lúc xa lúc gần, khiến người ta…
Hắn chưa nói xong, quay đầu thấy Chu Phỉ hơi cau mày nghi hoặc, bèn cười nói:
- Sao thế?
Kỳ thực Chu Phỉ cũng không biết làm sao, so với thái độ bài xích và phẫn nộ rõ ràng của Nghê Thường phu nhân dành cho đám Từ đà chủ thì thái độ của bà đối với Tạ Doãn đã là vô cùng lịch sự, nhưng dăm ba câu ban nãy, nàng lại ngửi thấy trong lời nói nhẹ nhàng của Nghê Thường phu nhân có một luồng… sát cơ nồng nặc và thâm thúy hơn cả lúc bị đám Hành Tẩu Bang bao vây.
Chu Phỉ chần chừ nói:
- Bà ấy… hình như tức giận?
- Không có.
Tạ Doãn cười nói:
- Chỉ là ta hỏi chuyện không nên hỏi nên bà ấy muốn giết ta thôi.
Chu Phỉ:
- …
- Sao, cô tưởng chỉ mình cô cảm giác được à?
Tạ Doãn lại nâng trà lên thưởng thức, nhấp hai hớp như người không liên quan rồi thỏa mãn thở dài:
- Ban nãy ở hậu viện là uống trà cũ, bây giờ mới nỡ đưa lên chút trà mới sau mưa, nữ nhân này quá hẹp hòi… Ta nói cho cô biết rồi mà, cái tên Thiên Tuế Ưu chính là do Vũ Y ban đặt, ta quen bà ấy không phải ngày một ngày hai, nếu chỉ là chê ta trả thù lao ít thì bà ấy đã sớm đập bàn chửi ầm lên, nào có thái độ bình tĩnh hòa nhã như vậy chứ?
Chu Phỉ chớp chớp mắt, nhất thời nghe không hiểu.
Tạ Doãn liền giải thích kỹ cho nàng:
- Giả như có người tới hỏi cô một chuyện mà có chết cô cũng không nói thì cô sẽ thế nào? Giận tím mặt, cảnh cáo người ta bớt hỏi thăm sao? Cô sẽ không làm vậy, tuy mới ban đầu cô cũng muốn làm vậy nhưng khi tỉnh táo lại, cô sẽ cố hết sức bình tĩnh, tuyệt đối không kích thích lòng hiếu kỳ của đối phương, nếu lòng dạ cô đủ sâu, cô thậm chí sẽ không để lộ chút kinh hoảng nào, sẽ không ngừng dùng thủ đoạn trông rất vụng về để nhử, khiến người khác cho rằng cô chỉ đang muốn lừa gạt kiếm chút lợi ích mà tự động từ bỏ, có đúng không?
Chu Phỉ:
- Vậy…
- Không có gì.
Tạ Doãn hạ thấp giọng:
- Ta hỏi bà ấy cũng chỉ là để thăm dò thái độ của bà ấy mà thôi. Muội muội à, tuyệt đối đừng bị các tiền bối “chuyện này không thể nói với người khác” chiều hư, cô phải biết, trong chốn giang hồ có rất nhiều chuyện, không phải cứ cô hỏi là người ta sẽ nói đâu, cô phải học được từ những buồn vui sướng khổ của họ… thậm chí từ những che giấu và toan tính mà moi ra được thứ cô muốn____được rồi, không nói mấy lời thừa thãi này nữa, ta biết bây giờ cô muốn nghe ngóng nhất là chuyện Kình Vân Câu.
Chu Phỉ thoáng chần chừ, gật đầu đầy tâm sự, tuy nàng mới khoác lác một phen nhưng trong lòng lại không có chút mảy may nắm chắc.
Bây giờ ngồi xuống, nàng không kiềm được nghĩ, nói những lời bức ép đến mức đó, liệu mấy người kia có dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, làm chuyện bất lợi với Lý Nghiên không?
- Hành Tẩu Bang không dám đâu.
Tạ Doãn liếc mắt là nhìn ra nỗi lo trong lòng nàng, ung dung nói:
- Bạch tiên sinh đã theo vị kia rồi, cô biết Hành Tẩu Bang tuy thuộc về hắc đạo nhưng cũng là hắc đạo phía nam, mấy người họ không chỗ nào là không nhúng tay vào, rất không từ thủ đoạn, nhưng chuyện nào thị phi rõ ràng sẽ không đứng nhầm nơi, đây là quy củ, không liên quan đến nhân phẩm, nếu vi phạm điều này thì về sau sẽ không thể khơi thông với người họ nương nhờ nữa, gã họ Từ kia không ngốc, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tự tìm đường chết____huống hồ Kình Vân Câu cũng không tính là bàng môn tà đạo gì.
Chu Phỉ hỏi:
- Kình Vân Câu rốt cuộc là gì?
Tạ Doãn nói:
- Là một môn phái tam lưu. Cô nhìn tướng mạo và khẩu âm Dương Cẩn đại khái cũng đoán ra được, hắn không phải người Trung Nguyên. Kình Vân Câu ở Nam Cương, chướng khí hoành hành, thảo mộc dồi dào, họ không sở trường về võ công nhưng lại cho ra không ít thần y, người ta còn gọi là “tiểu dược cốc”…
Chu Phỉ nói:
- Chẳng lẽ còn có đại dược cốc à?
- Từng có.
Tạ Doãn nói ngắn gọn:
- Hiện tại đã không còn, diệt môn rồi__chuyện này không quan trọng, đừng nói leo__con người trải qua nhiều thế hệ sẽ luôn cho ra quái thai, chẳng hạn như cứ cách vài đời lại cho ra một người không thích trị bệnh cứu người mà chuyên môn thích hạ độc giết người, chẳng qua y độc một nhà nên cũng không tính là quá dị. Nhưng đến đời này, Kình Vân Câu lại cho ra đời một đại quái thai cực kỳ dị hợm, ta đoán trình độ tên Dương Cẩn này miễn cưỡng lắm mới phân biệt được nhân sâm và củ cải, hắn chỉ si mê đao thuật, còn là kiểu rất có tài đấy. Hắn có thể lên làm chủ nhân, khả năng rất lớn là trước kia gặp người nào đánh người nấy mà leo lên.
Chu Phỉ không ngờ thân thế cục than đen lại ly kỳ phức tạp như thế, nhất thời hơi kinh hãi.
Tạ Doãn nói:
- Người này từ lâu đã bắt đầu khiêu chiến khắp nơi, xem như là nhân tài mới nổi hiếm hoi ở võ lâm Trung Nguyên trong mấy năm ánh sao ảm đạm gần đây. Ta đoán hắn muốn hướng đến đệ nhất đao võ lâm Nam triều, thình lình bị cô xuất hiện chắn đường nên chắc chắn không phục. Trong mắt hắn chỉ có đao, ngoài ra không có tiếng xấu gì, trước nay chưa từng làm chuyện lạm sát người vô tội.
Chu Phỉ đen mặt, nói:
- Ta đâu phải cố ý xuất hiện nổi bật.
Tạ Doãn than thở nói:
- Ôi, có ai không phải thế chứ? Có người mẹ nào lúc sinh con mà thương lượng được với cái bụng của mình đâu___tóm lại cô cứ yên tâm đi, người trong trại các cô chắc chắn không sao hết, dù sao cô cũng không muốn ganh đua cao thấp với hắn, hắn muốn danh tiếng thì cô nhận thua là được.
Chu Phỉ không hé răng.
Tạ Doãn đợi một lát, chợt ngẩng đầu nói:
- Khoan đã, không phải cô thật muốn đáp ứng lời ước chiến của hắn đấy chứ?
Mắt Chu Phỉ lóe lên, hơi do dự:
- Ngươi cảm thấy ta không nên à?
Tạ Doãn thận trọng nhìn nàng, nói:
- Cô hứa không đánh ta, ta mới nói thật.
Chu Phỉ:
- …
Đã biết đáp án.
Tạ Doãn thẳng thắn nói:
- “Đoạn Nhạn Thập Tam Đao” của Dương Cẩn không nói là khắp thiên hạ không đối thủ nhưng ít nhất đã vào hàng cao thủ nhất lưu, ta nghe nói năm kia chưởng môn Không Động thua hắn một chiêu, cô ít nhất phải về luyện thêm mấy năm nữa mới có sức đánh một trận với Dương Cẩn bây giờ. Cô vẫn nên nghe lời ta thì hơn, nếu nói mạo hiểm đấu với Thanh Long chúa ở Hành Sơn là vì đạo nghĩa thì cũng thôi. Nhưng chuyện này tính là gì? Hư danh như vỏ ốc, ngay cả cái mông cũng không nhấc lên nổi, thời gian dài còn mệt mỏi vì nó, tranh cái này có cần thiết không?
Chu Phỉ ỉu xìu gật đầu, chuyện này đúng là nàng không có lý____khoe dũng cảm vô nghĩa, còn là trong tình huống đánh không lại người ta, thực sự rất ngu ngốc.
Chỗ tốt lớn nhất của nữ tử 17 18 tuổi chính là dù nàng có nóng tính đến đâu, dễ kích động đến đâu cũng không nóng như “thằng ngốc ngủ giường lạnh” (1), dù lúc không có lý sẽ máu nóng lên đầu nhưng chỉ cần giải thích lý lẽ cho nàng hiểu là lửa giận sẽ tiêu tan, không quá khó khuyên.
(1) Thằng ngốc ngủ giường lạnh: Ngày xưa bên TQ, dưới giường luôn được đốt lửa sưởi ấm, gọi là giường ấm, giường không được đốt lửa sưởi thì gọi là giường lạnh. “Thằng ngốc ngủ giường lạnh, đều nhờ sức khỏe mạnh” là câu tục ngữ ý nói thanh niên trẻ tuổi có thể ngủ giường lạnh hoàn toàn là nhờ cơ thể khỏe mạnh, từ đó nói lên sự cường tráng của thân thể và nhiệt huyết của người trẻ. Trong trường hợp truyện, tác giả chơi chữ theo kiểu đồng âm khác nghĩa, vì từ ‘hỏa lực’ trong câu (火力) vừa chỉ sự mạnh khỏe của cơ thể vừa chỉ sự nóng tính.
Tạ Doãn thăm dò sắc mặt, cảm thấy tuy nàng nghe lọt nhưng chẳng hiểu sao vẫn có chút không phục, thế là hắn hỏi:
- Rốt cuộc là làm sao?
Chu Phỉ hơi lộ vẻ lúng túng, nếu chuyện liên quan đến danh tiếng bản thân thì nàng ngược lại không để ý lắm, thứ dễ ném nhất của thiếu niên là mặt mũi, dù bên ngoài có đồn thổi lợi hại đến mấy vẫn chỉ là tin đồn, có thể có cơ hội vạch trần nó cũng rất tốt, trả lại cho nàng một diện mạo “vô danh tiểu tốt” như trước đây.
Nhưng ban nãy, nàng nhạy cảm nhận ra được, Từ đà chủ hay Dương Cẩn cũng thế… thậm chí cả Nghê Thường phu nhân, họ xưng hô với nàng thống nhất là “Nam đao”, không ai làm rõ rằng nàng họ Chu chứ không phải họ Lý.
Nàng không còn là một kẻ vô danh tiểu tốt ra đường không phân biệt được phương hướng nữa, bất đắc dĩ trở thành một phù hiệu, một bảng tên, mà cái tên nàng đội trên đầu đã không còn là “Chu Phỉ” mà là “Lý Chủy”.
- A… không có gì, ta đang nghĩ, lát phải viết cho Sở Sở một tờ giấy, bằng không người lạ đến tìm nàng ấy, chưa chắc nàng ấy sẽ đi theo.
Một kẻ hai tay trống trơn như nàng, ngay cả một thanh đao cũng không có mà nói “muốn ứng chiến vì Nam đao” thì sợ là sẽ khiến người ta cười rớt răng nhỉ?
- Càn rỡ, ngươi tưởng Vũ Y ban của ta dễ bắt nạt sao? Cùng lúc, người dẫn đầu Hành Tẩu Bang hét cục than đen kia:
- A Cẩn, nói gì đó?
Dương Cẩn tuy bề ngoài là “cố chủ”, nhưng nhìn cách nói chuyện giữa hắn và người dẫn đầu Hành Tẩu Bang thì càng giống như hậu bối thân thiết hơn, hắn cau mày, trước tiên dùng ánh mắt “liên quan gì tới bà” liếc qua Nghê Thường phu nhân, không mở miệng phản bác, trông có chút ấm ức tủi thân.
Người dẫn đầu hơi dừng lại, nói với Nghê Thường phu nhân:
- Thiếu niên kích động, mong phu nhân chớ trách. Chúng tôi sao dám lỗ mãng ở Vũ Y ban chứ? Ta nghĩ vị cô nương này nếu đã nắm Nam đao trong tay thì tất nhiên bất phàm, một lời hứa chưa hẳn ngàn vàng nhưng chắc chắn không làm ra chuyện thất hẹn, chúng ta có thể hẹn ra một thời điểm khác, một địa điểm khác… phu nhân thấy, ba ngày sau thế nào?
Ông nói chuyện vô cùng giảo hoạt, nói cứ như Chu Phỉ đã đồng ý luận võ cùng Dương Cẩn vậy, Tạ Doãn lo nàng bị bọn lưu manh Hành Tẩu Bang dắt mũi, đang định nói chen vào thì Chu Phỉ đã mở miệng trước.
Chu Phỉ từ khi gặp Cừu Thiên Cơ và Thanh Long chúa thì không sợ dùng ác ý để phỏng đoán hết thảy người xa lạ, nàng không có tấm lòng rộng rãi như biển cả của Sơn Xuyên kiếm đâu.
Trong lòng nàng nhanh chóng cân nhắc chốc lát, trực tiếp né tránh không trả lời chuyện tỷ võ, chỉ nói:
- 48 trại thu nhận và giúp đỡ vô số người cùng đường mạt lộ, vì thế, hai đời phụ tử Lý gia bỏ mạng, chỉ để lại một đứa con côi không cha không mẹ___chính là người bị các ngươi bắt cóc kia. Đám các ngươi tự khoe là…
Chu Phỉ hơi dừng lại, hất cằm, ánh mắt quét qua mặt Dương Cẩn và đám Hành Tẩu Bang.
Lúc mới nói, ý định ban đầu của nàng là xách 48 trại ra để cáo mượn oai hùm một phen, ngờ đâu nói đến đây, nàng lại thật sự nổi lên cảm xúc, bóng lưng đầy máu lưu lại trong trí nhớ mười năm trước thoáng hiện trước mắt nàng, trong lòng Chu Phỉ vì chút tiếng tăm hữu danh vô thực và vì bị ép phải làm màu ra vẻ mà sinh ra cảm giác hoang đường, cảm giác bi phẫn thình lình xuất hiện cứ thế tuôn trào.
- Đám các ngươi tự khoe là thân mang tuyệt kỹ, quen biết anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, ấy thế mà không thù không oán vì tranh chút danh phận lại ra tay bắt cóc một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa.
Chu Phỉ nói tiếp:
- Được, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, chuyện hôm nay ta nhớ kỹ.
Tạ Doãn âm thầm cười, biết mình lo xa rồi.
Ở chung với Chu Phỉ thời gian dài, hắn đã quên mất công tích vĩ đại một mình nàng qua lại giữa hai đại Bắc Đẩu trong thành Hoa Dung, hắn luôn cảm thấy nàng ngây thơ mà quên mất ngây thơ chưa hẳn là ngu ngốc.
Cái gọi là “ngây thơ”, có lẽ là trong lao ngục u ám chật hẹp dưới lòng đất, rõ ràng bốn bề thọ địch, rõ ràng nghe hiểu “nơi này nguy hiểm” mà vẫn khăng khăng nhét một túi thuốc lung ta lung tung qua lỗ thủng nhỏ trên vách nhỉ?
Tạ Doãn gật đầu đúng lúc, ở bên cạnh giúp Chu Phỉ bổ sung:
- Phải đấy, có Vũ Y ban và lão hủ ở đây, chuyện này có thể vừa kể vừa hát, chuyện hôm nay nàng ấy nhớ kỹ, ngày mai khắp thiên hạ đều sẽ biết___bà chủ, các cô nương của bà có dám mở miệng không, có sợ Hành Tẩu Bang “bằng hữu khắp thiên hạ” giết người diệt khẩu không?
Nghê Thường phu nhân nghe vậy cười to nói:
- Các nam nhân có thể nghe hiểu khúc của ta đã chết hết hồi mười mấy hai mươi năm trước rồi, còn lại chẳng qua là thứ dơ bẩn nhiều hơn một chân thôi, lão nương nói nhiều một câu cũng chê bẩn lưỡi, bà đây chán sống lâu rồi, có bản lĩnh thì lấy đầu của ta đem lên Bắc, dưới chân ngụy đế còn trống mấy chậu cho chó ăn đấy!
Dương Cẩn hình như không quá biết nói chuyện, nhất thời luống cuống. Ngay cả người của Hành Tẩu Bang cũng rất bất ngờ____Nam đao là người thế nào? Thiếu niên thành danh, sinh ra là hậu nhân của danh môn, đao pháp trên tay mãnh liệt, trước đây chỉ nghĩ vị “hậu nhân Nam đao” trong truyền thuyết này có lẽ cùng một loại với Dương Cẩn, có người ước chiến là lửa bùng lên, chắc chắn sẽ giận dữ ứng chiến, còn tiểu cô nương Lý gia kia thì giữ lại cho ăn ngon uống ngon mấy ngày rồi tiễn đi là được.
Nào ngờ đối phương hoàn toàn không có ý ứng chiến, còn dùng dăm ba câu khiến tình cảnh rơi vào bước này, Dương Cẩn và người dẫn đầu Hành Tẩu Bang nhất thời có chút cưỡi hổ khó xuống___Hành Tẩu Bang luôn linh thông tin tức không thua gì Cái Bang, đại khái không thể nào tưởng tượng ra, vị nhân tài mới xuất hiện bản lĩnh ngút trời mà họ nghe được mấy tháng nay hoàn toàn là “hiểu lầm”.
Cảm xúc Chu Phỉ vốn hơi mất khống chế, không ngờ thình lình nghe Nghê Thường phu nhân nói một câu đỏ mặt như vậy, nỗi bi phẫn của nàng tức khắc tan thành mây khói, tâm lại nổi lên ý muốn đào ngũ.
Nàng kinh ngạc nghĩ: “Cái gì? Chết hết hồi mười mấy hai mươi năm trước… không, bà ấy lớn tuổi như vậy sao? Hoàn toàn nhìn không ra nha!”
May mà bên cạnh còn có một Tạ Doãn đáng tin, hắn ngó lơ Dương Cẩn, chỉ hỏi người dẫn đầu Hành Tẩu Bang:
- Quý tính của các hạ?
Người dẫn đầu hơi mặt xám mày tro:
- Không dám, tiểu nhân họ Từ.
Tạ Doãn gật gật đầu:
- Từ đà chủ, được, nếu ông đã nói là nội trong ba ngày thì nội trong ba ngày chúng tôi nhất định phải thấy Lý cô nương bình an mạnh khỏe đứng ở đây, bằng không… Từ đà chủ là người thông minh, chắc biết nên làm thế nào.
Dương Cẩn cuống lên, nói với Chu Phỉ:
- Cô không dám ứng chiến sao?
Chu Phỉ nhanh chóng kéo thần trí lan man của mình quay về, phát huy một câu hơn bình thường:
- Chỉ dựa vào việc mà ngươi làm, người người đều muốn giết, ứng chiến? Ngươi xứng sao?
Nghê Thường phu nhân vung ống tay áo:
- Nói hay lắm, tiễn khách!
Nói rồi, bà đưa tay kéo Chu Phỉ lại, mấy nữ tử thuộc hạ của bà bước lên, không nói một lời đóng cửa chặn đám Từ đà chủ bên ngoài.
Người bị chặn bên ngoài thế nào không ai biết, dù sao trải qua trận hỗn loạn này, bọn Chu Phỉ từ kẻ nghèo túng bán hí khúc ở hậu viện đã biến thành khách được mời lên nhà trên ngồi.
Nghê Thường phu nhân tựa như có muôn ngàn khuôn mặt, ban đầu là khí chất phong trần, quyến rũ mê người.
Sau đó hướng ra kẻ địch bên ngoài, có thể nói trở mặt là trở mặt.
Trở mặt xong, bà đóng cửa đánh giá Chu Phỉ, mắt hoa đào của bà không liếc loạn khắp nơi, ngón tay ngọc thon thon cũng không làm điệu làm bộ nữa, thậm chí từ trên người bà có thể gắng tìm ra vài cái xương có thể chống đỡ được thân thể, người cũng đứng thẳng hơn. Bà giống như một nữ yêu quái hỉ nộ vô thường hạ phàm, lắc mình một cái liền biến thành nữ tử đức hạnh hiền thục.
Nghê Thường phu nhân dùng vẻ mặt hòa nhã gần như phúc hậu nói với Chu Phỉ:
- Ngươi là hậu nhân Lý gia? Đệ tử?
Chu Phỉ gật đầu, đáp hàm hồ:
- Xem như là vậy.
Nghê Thường phu nhân không truy hỏi, nhìn nàng:
- Không quá giống Lý đại ca, ta tưởng Lý đại đương gia sẽ chọn một nam tử… ít nhất trông cũng cường tráng một chút làm truyền nhân.
Chu Phỉ suy nghĩ, nhỏ giọng nói:
- Nếu ai cũng lấy tư chất “bẩm sinh” làm chuẩn, nhìn không được là cảm thấy thật sự không được thì người ở trên đời đại khái đều chỉ có thể ngừng lại ở học nói học đi, suy cho cùng, đứa trẻ mới sinh ra thoạt trông đều rất ngốc____mặt khác, ta cũng không phải truyền nhân Nam đao gì cả, đây đều là nghe sai đồn bậy, ta chẳng qua chỉ mới học được chút chút da lông…
Nàng còn chưa giải thích xong, Nghê Thường phu nhân chợt che miệng bật cười.
Chu Phỉ ngạc nhiên chớp chớp mắt, không biết lời mình nói có chỗ nào buồn cười.
Nghê Thường phu nhân cười nói:
- Ta mới nói không hề giống, ai ngờ bây giờ tự vả mặt rồi, thần thái này của ngươi đúng là y hệt huynh ấy. Lúc mới quen Lý đại ca, ta cũng cỡ cỡ ngươi bây giờ, còn rất trẻ, nhóm chúng ta duyên trời run rủi kết bạn đồng hành, ta hỏi huynh ấy sư môn nơi nào, huynh ấy không nói kỹ, chỉ qua loa rằng “không có sư môn gì cả, tổ tiên truyền lại một bộ đao pháp, vẫn chưa luyện được ra hồn”, ta thầm nhủ tên nhà quê ở đâu ra, đao pháp trong nhà chưa luyện xong mà ra ngoài gây mất mặt, nào ngờ… lần đầu huynh ấy ra tay, bọn ta đều sắp bị dọa chết khiếp.
Chu Phỉ cười khan một tiếng.
Tính tình Lý Chủy đôn hậu khiêm tốn, ông nói “chưa luyện được ra hồn” chắc chắn là lời khiêm tốn… nhưng người khác lại tưởng thật.
Đến lượt nàng, Phá Tuyết Đao thật sự chưa luyện được ra hồn, rõ ràng là lời thật không thể thật hơn, nhưng lại chẳng có ai tin!
Thiên lý ở đâu?
Tạ Doãn nháy mắt với nàng, Chu Phỉ bất đắc dĩ lườm hắn.
Tạ Doãn thấy vẻ mặt Chu Phỉ phiền muộn không nói nên lời thì rất trượng nghĩa giúp nàng ngắt ngang hồi ức những năm tháng rực rỡ của Nghê Thường phu nhân, đồng thời chỉ dùng một câu.
Hắn hỏi:
- Xem ra chuyện Nghê Thường phu nhân và mấy đại cao thủ năm xưa có giao tình rất tốt là thật nhỉ?
Lời này vừa thốt, Nghê Thường phu nhân giống như bị tắt công tắc vậy, lập tức ngừng lại.
Bà cong khóe môi còn vương ý cười, ánh mắt ngầm cảnh giác, nói với Tạ Doãn:
- Ta nói rồi, một lá vàng không đủ, một túi của ngươi cũng không đủ, Thiên Tuế Ưu tiên sinh, không có vốn thì đừng dò hỏi nữa, hai ta xem như là chỗ quen biết cũ, ngươi nên biết, trên đời không ai có thể cạy được miệng của ta.
Tạ Doãn không ngang bướng, cười tít mắt bưng chung trà lên uống một hớp, không nói gì.
Nghê Thường phu nhân bị hắn quấy rối, tiêu tan toàn bộ hứng thú nói chuyện, vẻ mặt bà lạnh nhạt đưa tay tém tóc:
- Mấy ngày nay các ngươi ở chỗ của ta đi, tránh bị đám chuột kia gây phiền phức nữa.
Chu Phỉ vội nói:
- Phu nhân, chúng tôi còn một vị bằng hữu trong khách điếm.
- Không sao, tìm vài người đi đón tới.
Nghê Thường phu nhân khoát tay mất hứng, bước chân của bà rõ ràng không nhanh không chậm, lúc nói chữ “không”, bà vừa mới đứng dậy, lúc nói đến chữ “tới”, bà đã bước ra khỏi tiền sảnh, vạt áo lóe lên, không còn bóng dáng.
Tạ Doãn ca ngợi:
- Xuân Phong Phất Hạm. Nghe nói thoát thai từ bước nhảy, có lẽ không phải là thân pháp nhanh nhất trên đời, nhưng chắc chắn là đẹp nhất, nhẹ nhàng như muốn lên tiên, lúc xa lúc gần, khiến người ta…
Hắn chưa nói xong, quay đầu thấy Chu Phỉ hơi cau mày nghi hoặc, bèn cười nói:
- Sao thế?
Kỳ thực Chu Phỉ cũng không biết làm sao, so với thái độ bài xích và phẫn nộ rõ ràng của Nghê Thường phu nhân dành cho đám Từ đà chủ thì thái độ của bà đối với Tạ Doãn đã là vô cùng lịch sự, nhưng dăm ba câu ban nãy, nàng lại ngửi thấy trong lời nói nhẹ nhàng của Nghê Thường phu nhân có một luồng… sát cơ nồng nặc và thâm thúy hơn cả lúc bị đám Hành Tẩu Bang bao vây.
Chu Phỉ chần chừ nói:
- Bà ấy… hình như tức giận?
- Không có.
Tạ Doãn cười nói:
- Chỉ là ta hỏi chuyện không nên hỏi nên bà ấy muốn giết ta thôi.
Chu Phỉ:
- …
- Sao, cô tưởng chỉ mình cô cảm giác được à?
Tạ Doãn lại nâng trà lên thưởng thức, nhấp hai hớp như người không liên quan rồi thỏa mãn thở dài:
- Ban nãy ở hậu viện là uống trà cũ, bây giờ mới nỡ đưa lên chút trà mới sau mưa, nữ nhân này quá hẹp hòi… Ta nói cho cô biết rồi mà, cái tên Thiên Tuế Ưu chính là do Vũ Y ban đặt, ta quen bà ấy không phải ngày một ngày hai, nếu chỉ là chê ta trả thù lao ít thì bà ấy đã sớm đập bàn chửi ầm lên, nào có thái độ bình tĩnh hòa nhã như vậy chứ?
Chu Phỉ chớp chớp mắt, nhất thời nghe không hiểu.
Tạ Doãn liền giải thích kỹ cho nàng:
- Giả như có người tới hỏi cô một chuyện mà có chết cô cũng không nói thì cô sẽ thế nào? Giận tím mặt, cảnh cáo người ta bớt hỏi thăm sao? Cô sẽ không làm vậy, tuy mới ban đầu cô cũng muốn làm vậy nhưng khi tỉnh táo lại, cô sẽ cố hết sức bình tĩnh, tuyệt đối không kích thích lòng hiếu kỳ của đối phương, nếu lòng dạ cô đủ sâu, cô thậm chí sẽ không để lộ chút kinh hoảng nào, sẽ không ngừng dùng thủ đoạn trông rất vụng về để nhử, khiến người khác cho rằng cô chỉ đang muốn lừa gạt kiếm chút lợi ích mà tự động từ bỏ, có đúng không?
Chu Phỉ:
- Vậy…
- Không có gì.
Tạ Doãn hạ thấp giọng:
- Ta hỏi bà ấy cũng chỉ là để thăm dò thái độ của bà ấy mà thôi. Muội muội à, tuyệt đối đừng bị các tiền bối “chuyện này không thể nói với người khác” chiều hư, cô phải biết, trong chốn giang hồ có rất nhiều chuyện, không phải cứ cô hỏi là người ta sẽ nói đâu, cô phải học được từ những buồn vui sướng khổ của họ… thậm chí từ những che giấu và toan tính mà moi ra được thứ cô muốn____được rồi, không nói mấy lời thừa thãi này nữa, ta biết bây giờ cô muốn nghe ngóng nhất là chuyện Kình Vân Câu.
Chu Phỉ thoáng chần chừ, gật đầu đầy tâm sự, tuy nàng mới khoác lác một phen nhưng trong lòng lại không có chút mảy may nắm chắc.
Bây giờ ngồi xuống, nàng không kiềm được nghĩ, nói những lời bức ép đến mức đó, liệu mấy người kia có dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, làm chuyện bất lợi với Lý Nghiên không?
- Hành Tẩu Bang không dám đâu.
Tạ Doãn liếc mắt là nhìn ra nỗi lo trong lòng nàng, ung dung nói:
- Bạch tiên sinh đã theo vị kia rồi, cô biết Hành Tẩu Bang tuy thuộc về hắc đạo nhưng cũng là hắc đạo phía nam, mấy người họ không chỗ nào là không nhúng tay vào, rất không từ thủ đoạn, nhưng chuyện nào thị phi rõ ràng sẽ không đứng nhầm nơi, đây là quy củ, không liên quan đến nhân phẩm, nếu vi phạm điều này thì về sau sẽ không thể khơi thông với người họ nương nhờ nữa, gã họ Từ kia không ngốc, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tự tìm đường chết____huống hồ Kình Vân Câu cũng không tính là bàng môn tà đạo gì.
Chu Phỉ hỏi:
- Kình Vân Câu rốt cuộc là gì?
Tạ Doãn nói:
- Là một môn phái tam lưu. Cô nhìn tướng mạo và khẩu âm Dương Cẩn đại khái cũng đoán ra được, hắn không phải người Trung Nguyên. Kình Vân Câu ở Nam Cương, chướng khí hoành hành, thảo mộc dồi dào, họ không sở trường về võ công nhưng lại cho ra không ít thần y, người ta còn gọi là “tiểu dược cốc”…
Chu Phỉ nói:
- Chẳng lẽ còn có đại dược cốc à?
- Từng có.
Tạ Doãn nói ngắn gọn:
- Hiện tại đã không còn, diệt môn rồi__chuyện này không quan trọng, đừng nói leo__con người trải qua nhiều thế hệ sẽ luôn cho ra quái thai, chẳng hạn như cứ cách vài đời lại cho ra một người không thích trị bệnh cứu người mà chuyên môn thích hạ độc giết người, chẳng qua y độc một nhà nên cũng không tính là quá dị. Nhưng đến đời này, Kình Vân Câu lại cho ra đời một đại quái thai cực kỳ dị hợm, ta đoán trình độ tên Dương Cẩn này miễn cưỡng lắm mới phân biệt được nhân sâm và củ cải, hắn chỉ si mê đao thuật, còn là kiểu rất có tài đấy. Hắn có thể lên làm chủ nhân, khả năng rất lớn là trước kia gặp người nào đánh người nấy mà leo lên.
Chu Phỉ không ngờ thân thế cục than đen lại ly kỳ phức tạp như thế, nhất thời hơi kinh hãi.
Tạ Doãn nói:
- Người này từ lâu đã bắt đầu khiêu chiến khắp nơi, xem như là nhân tài mới nổi hiếm hoi ở võ lâm Trung Nguyên trong mấy năm ánh sao ảm đạm gần đây. Ta đoán hắn muốn hướng đến đệ nhất đao võ lâm Nam triều, thình lình bị cô xuất hiện chắn đường nên chắc chắn không phục. Trong mắt hắn chỉ có đao, ngoài ra không có tiếng xấu gì, trước nay chưa từng làm chuyện lạm sát người vô tội.
Chu Phỉ đen mặt, nói:
- Ta đâu phải cố ý xuất hiện nổi bật.
Tạ Doãn than thở nói:
- Ôi, có ai không phải thế chứ? Có người mẹ nào lúc sinh con mà thương lượng được với cái bụng của mình đâu___tóm lại cô cứ yên tâm đi, người trong trại các cô chắc chắn không sao hết, dù sao cô cũng không muốn ganh đua cao thấp với hắn, hắn muốn danh tiếng thì cô nhận thua là được.
Chu Phỉ không hé răng.
Tạ Doãn đợi một lát, chợt ngẩng đầu nói:
- Khoan đã, không phải cô thật muốn đáp ứng lời ước chiến của hắn đấy chứ?
Mắt Chu Phỉ lóe lên, hơi do dự:
- Ngươi cảm thấy ta không nên à?
Tạ Doãn thận trọng nhìn nàng, nói:
- Cô hứa không đánh ta, ta mới nói thật.
Chu Phỉ:
- …
Đã biết đáp án.
Tạ Doãn thẳng thắn nói:
- “Đoạn Nhạn Thập Tam Đao” của Dương Cẩn không nói là khắp thiên hạ không đối thủ nhưng ít nhất đã vào hàng cao thủ nhất lưu, ta nghe nói năm kia chưởng môn Không Động thua hắn một chiêu, cô ít nhất phải về luyện thêm mấy năm nữa mới có sức đánh một trận với Dương Cẩn bây giờ. Cô vẫn nên nghe lời ta thì hơn, nếu nói mạo hiểm đấu với Thanh Long chúa ở Hành Sơn là vì đạo nghĩa thì cũng thôi. Nhưng chuyện này tính là gì? Hư danh như vỏ ốc, ngay cả cái mông cũng không nhấc lên nổi, thời gian dài còn mệt mỏi vì nó, tranh cái này có cần thiết không?
Chu Phỉ ỉu xìu gật đầu, chuyện này đúng là nàng không có lý____khoe dũng cảm vô nghĩa, còn là trong tình huống đánh không lại người ta, thực sự rất ngu ngốc.
Chỗ tốt lớn nhất của nữ tử 17 18 tuổi chính là dù nàng có nóng tính đến đâu, dễ kích động đến đâu cũng không nóng như “thằng ngốc ngủ giường lạnh” (1), dù lúc không có lý sẽ máu nóng lên đầu nhưng chỉ cần giải thích lý lẽ cho nàng hiểu là lửa giận sẽ tiêu tan, không quá khó khuyên.
(1) Thằng ngốc ngủ giường lạnh: Ngày xưa bên TQ, dưới giường luôn được đốt lửa sưởi ấm, gọi là giường ấm, giường không được đốt lửa sưởi thì gọi là giường lạnh. “Thằng ngốc ngủ giường lạnh, đều nhờ sức khỏe mạnh” là câu tục ngữ ý nói thanh niên trẻ tuổi có thể ngủ giường lạnh hoàn toàn là nhờ cơ thể khỏe mạnh, từ đó nói lên sự cường tráng của thân thể và nhiệt huyết của người trẻ. Trong trường hợp truyện, tác giả chơi chữ theo kiểu đồng âm khác nghĩa, vì từ ‘hỏa lực’ trong câu (火力) vừa chỉ sự mạnh khỏe của cơ thể vừa chỉ sự nóng tính.
Tạ Doãn thăm dò sắc mặt, cảm thấy tuy nàng nghe lọt nhưng chẳng hiểu sao vẫn có chút không phục, thế là hắn hỏi:
- Rốt cuộc là làm sao?
Chu Phỉ hơi lộ vẻ lúng túng, nếu chuyện liên quan đến danh tiếng bản thân thì nàng ngược lại không để ý lắm, thứ dễ ném nhất của thiếu niên là mặt mũi, dù bên ngoài có đồn thổi lợi hại đến mấy vẫn chỉ là tin đồn, có thể có cơ hội vạch trần nó cũng rất tốt, trả lại cho nàng một diện mạo “vô danh tiểu tốt” như trước đây.
Nhưng ban nãy, nàng nhạy cảm nhận ra được, Từ đà chủ hay Dương Cẩn cũng thế… thậm chí cả Nghê Thường phu nhân, họ xưng hô với nàng thống nhất là “Nam đao”, không ai làm rõ rằng nàng họ Chu chứ không phải họ Lý.
Nàng không còn là một kẻ vô danh tiểu tốt ra đường không phân biệt được phương hướng nữa, bất đắc dĩ trở thành một phù hiệu, một bảng tên, mà cái tên nàng đội trên đầu đã không còn là “Chu Phỉ” mà là “Lý Chủy”.
- A… không có gì, ta đang nghĩ, lát phải viết cho Sở Sở một tờ giấy, bằng không người lạ đến tìm nàng ấy, chưa chắc nàng ấy sẽ đi theo.
Một kẻ hai tay trống trơn như nàng, ngay cả một thanh đao cũng không có mà nói “muốn ứng chiến vì Nam đao” thì sợ là sẽ khiến người ta cười rớt răng nhỉ?
Danh sách chương