Mặc Nhiên đi ngày thứ tám, Tiết Chính Ung mới nhận được bức thư đầu tiên của hắn.

Giở giấy hoa, chữ viết nghiêng bảy vẹo tám, cố gắng để đoan chính, đáng tiếc không thể làm nổi.

"Bá phụ đừng mong nhớ, ta nay đang ở độ phồn hoa, tất cả đều ổn. Khi xưa ở đây bị tà ma làm loạn, may mà không có thương vong. Cháu trai đã xử lý xong chuyện thuỷ quái, giờ bến đò tới lui bình thường, rất thái bình, lão bá lái đò nhận năm trăm ngân phiếu, đã an ổn làm ăn. Chúc bá mẫu, sư tôn mạnh khoẻ."

Ngày thứ một trăm hai mươi, nhận được lá thư thứ hai mươi hai.

"Bá phụ đừng mong nhớ. Cháu trai gần đây gặp rất nhiều chuyện trùng hợp, nhận được một linh thạch cực phẩm, nếu nạm lên trên loan đao Long Thành của Tiết Mông, sẽ là vũ khí không thể sắc bén hơn, tuy không thể bằng được thần võ, nhưng cũng sẽ là vật khó tìm. Hỏi thăm sức khoẻ của bá mẫu, sư tôn."

Ngày thứ một trăm ba mươi, phong thư thứ hai mươi tư.

"Bá phụ chớ mong nhớ. Cháu trai gần đây đang tu luyện ở Tuyết Cốc, Tuyết Cốc quanh năm lạnh giá, dễ mọc kỳ hoa dị thảo, trong đó có Sương Hoa Tuyết Liên Hoa khó tìm nhất, nhưng đáng tiếc hoa chỉ mọc nơi vượn yêu ngàn năm trấn giữ. Cháu trai linh lực kém cỏi, công phu không thâm hậu, không có cách nào hái nổi. Mấy nay đang tinh tiến, nhưng cũng không thể phá lớp bảo vệ này, chỉ hái được hơn mười đoá, gửi về cùng thư. Mong bá mẫu, sư tôn mạnh khoẻ."

......

Gửi tới cùng thư, thường thường sẽ có vài món đồ, linh dược mộc thạch.

Trừ gửi thư cho Tiết Chính Ung, Mặc Nhiên cũng lén lút viết cho Sư Muội, nội dung đều là kiến thức về tứ hải, hỏi y mấy chuyện vụn vặt.

Ngòi bút thấm mực trên mặt giấy, từ lúc bắt đầu còn có chữ viết sai, về sau, tuy không nói là đẹp, nhưng đã đứng thẳng, nét chữ tinh tế thành thục, từ viết sai cũng ngày càng ít.

Nháy mắt đã qua một năm.

Hôm nay, Tiết Chính Ung uống trà xuân Tân Thượng, lại nhận được một phong thư của Mặc Nhiên.

Ông xem xong rồi cười, lại đưa thư cho Vương phu nhân đọc, Vương phu nhân nhìn qua, cười rộ lên: "Đứa nhỏ này quả thật viết chữ ngày càng đẹp rồi."

"Giống một người nhỉ?"

"Ai cơ?"

Tiết Chính Ung thổi lá trà, lấy một quyển "Thượng cổ kết giới tập chú" trên bàn: "Nàng xem có phải giống Ngọc Hành tới bảy phần hay không?"

Vương phu nhân nhận quyển sách vuốt vuốt, kinh ngạc nói: "Thật đúng là giống."

"Hắn tới Tử Sinh Đỉnh, bái Ngọc Hành làm thầy. Ngọc Hành cũng luôn để hắn xem chữ của mình, hắn thì chẳng biết mấy chữ. Sau Ngọc Hành dành chút thời gian dạy hắn cẩn thận, từ tên hắn, từ đơn giản, rồi đến khó." Tiết Chính Ung lắc đầu, "Lúc ấy hắn không chịu học cẩn thận, toàn như vẽ bùa để đối phó, giờ thì lại bắt chước rất giống."

Vương phu nhân cười nói: "Hắn nên xuống núi nhiều hơn chút, ta thấy hắn ở bên ngoài, trầm ổn hơn không ít."

Tiết Chính Ung cũng cười, nói: "Không biết hắn ngao du năm năm, sẽ biến thành dạng gì. Hắn khi đó bao nhiêu tuổi? Hai mươi hai ư?"

"Hai mươi hai."

"Ầy." Tiết Chính Ung thở dài, tựa như hơi cảm khái, "Ta vốn còn tưởng rằng Ngọc Hành sẽ dẫn dắt bọn chúng tới khi hai mươi, người tính không bằng trời tính."

Người tính không bằng trời tính, Mặc Nhiên cũng nghĩ như vậy.

Hắn đi qua trời Nam biển Bắc, từ mưa bụi đất Giang Nam, đến Tái Bắc Đại Tán Quan. Hè dựa đầu vào cây uống rượu, đêm đông ngồi quanh lò sưởi thổi một khúc sáo Khương.

Kiếp trước sau khi xưng đế, thiên hạ đều là của hắn, hắn lại chưa bao giờ muốn đạp muôn sông nghìn núi, xem ngọn đèn trên con thuyền đánh cá phía đông, ngắm sông phía Tây, vô tình nhìn qua chân ngăm đen của người gánh kiệu đi trên đường, da thịt bị nẻ, bàn chân vững như thiết. Không thì lại qua bãi lau nghe tiểu đồng cao giọng ê ê a a, giọng lảnh lót trong mây, tiếng như ngọc vỡ:

"Vốn hồng trần luôn thay đổi muôn lần, tựa như giao cho đoạn bích tàn viên..."

Hắn không phải Đạp Tiên Quân, đời này cũng sẽ không làm Đạp Tiên Quân. Hắn là——

"Đại ca ca." Trẻ con trên phố cười đùa giòn giã, "Đại ca ca, huynh có thể giúp ta cứu con chim nhỏ này không? Nó bị gãy cánh, ta không biết nên làm gì bây giờ."

"Tiểu Tiên Quân." Lão thôn trưởng ngồi bên cối đá khàn giọng nói, "Đạ ta ngươi, đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, thôn chúng ta toàn goá bụa già yếu, yêu tà kia làm loạn, chúng ta chỉ có thể rời xa quê hương. Đại ân đại đức của Tiên Quân, lão hủ... Lão hủ suốt đời này không quên."

"Ngài có lòng tốt." Ăn mày trên đường gặp, giọng run rẩy, "Xin ngài rủ lòng tốt, mẹ bọn ta đã hai ngày ăn không no, xin ngài thương xót, ban chút từ bi..."

Mặc Nhiên nhắm mắt lại.

Nhắm lại mở.

Vì có người gọi hắn.

"Mặc tông sư."

Hắn bị xưng hô này làm cho hơi đau, ngẩng đầu nhìn nam tử da ngăm đen gọi hắn như vậy, hơi bất đắc dĩ: "Ta không phải tông sư, sư tôn của ta mới đúng. Đừng gọi ta như vậy nữa."

Hán tử ngại ngùng gãi gãi đầu: "Xin lỗi, người đứng đầu thôn đều gọi ngươi như vậy, ta biết ngươi không thích, nhưng sửa lại thì hơi khó."

Mặc Nhiên gần đây ở lại một thôn nhỏ cạnh Hạ Tu giới, cách thôn này vài dặm có mấy ngọn núi tuyết nguy nga sừng sững, thường có quỷ tuyết xuống quấy phá, đó đều là tiểu yêu linh lực thấp kém, có Dạ Du Thần của sư tôn để lại cũng đủ ứng phó. Đáng tiếc, thôn này nhỏ bé hẻo lánh, Dạ Du Thần còn chưa xuất hiện, hắn hết cách, đành phải lục lại đồ phổ của sư tôn xem lại.

Thất bại rất nhiều lần, rốt cuộc chế ra được con đầu tiên, hắn làm Dạ Du Thần không đẹp bằng sư tôn, cũng không linh hoạt bằng sư tôn, nhưng người gỗ cót ca cót két, vẫn còn dùng được.

Chút thú vui này làm thôn dân thâm sơn cùng cốc mừng như điên, rồi gọi luôn hắn là Mặc tông sư, gọi đến Mặc Nhiên thật sự quá xấu hổ.

Nhưng xấu hổ hơn nữa còn ở phía sau.

Khi ấy là chạng vạng tối, nửa bầu trời nhuộm hồng. Hắn từ thư viện Thái Sơn nghe giảng về, đi giữa đường mòn khu rừng đông vui xào xạc, chợt có người gọi một tiếng.

"Sở tông sư!"

Nghe thấy tiếng gọi này, Mặc Nhiên thậm chí không kịp nghĩ nhiều, lập tức quay người lại, ngay sau đó lại thấy mình thật nực cười, trên đời nhiều thuật sĩ họ Sở như vậy, giờ hắn cũng tự phong cho mình là tông sư, thế mà còn tưởng sư tôn mình tỉnh trước thời hạn.

Sao có thể chứ.

Hắn cười lắc lắc đầu, đang định xoay người lại, bỗng nghe được tiếng gọi: "Sở tông sư!"

"..."

Mặc Nhiên ôm một chồng sách, nheo mắt lại nhìn trong đám người. Chợt thấy có người vẫy tay với hắn, đáng tiếc cách xa quá, hắn không có cách nào nhìn rõ mặt người nọ, nhưng có thể thấy được y phục trên người hắn, là đạo bào xanh lam của thanh niên, đeo một cái cung, bên cạnh có một con chó sói.

Người nọ đến rất nhanh, nhưng đến khi cả Mặc Nhiên và hắn đều nhìn rõ mặt đối phương, cả hai đều cùng sửng sốt.

"Huynh là..."

"Mặc Nhiên." Hắn phản ứng trước đối phương, ôm sách, không có cách để hành lễ, hắn chỉ đơn giản là gật đầu, ánh mắt tò mò ngừng trên mặt thanh niên một lát, "Không ngờ có thể gặp được Nam Cung công tử ở đây, thật trùng hợp."

Hoá ra người gọi hắn là "Sở tông sư", lại là con vợ cả Nho Phong Môn – Nam Cung Tứ.

Vì gia hoả này kiếp trước chết sớm, Mặc Nhiên chưa từng gặp hắn ở kiếp trước, nhưng Sở Vãn Ninh thì khác, Sở Vãn Ninh từng là khách khanh của Nho Phong Môn, Nam Cung Tứ tất nhiên biết y. Mặc Nhiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên túi đựng tên Nam Cung Tứ cầm trên tay.

Đó là một túi da đã rất cũ, phía trên thêu hoa sơn trà, vì đã quá cũ rồi, hoa văn cũng nhạt, lá xanh tươi đẹp lộ ra màu khô vàng, như vẻ đẹp thêu trên túi vải cũng không thể giữ được lâu, cũng sẽ có ngày điêu tàn.

Toàn thân Nam Cung Tứ ngăn nắp chỉnh tề, chỉ có túi tên này phá lệ, thậm chí có thể nhìn rõ vết vá, Mặc Nhiên hiểu rõ trong lòng, túi tên này với hắn là vật rất đáng quý, trên đời này ai chẳng có vài món đồ như chổi cùn để quý trọng? Người phong tình vô hạn, cũng sẽ giữ một vài ký ức vụn vặt làm bạn với mình.

Ai cũng không phải nhìn lên đều thấy đơn giản vô cùng, vô tâm vô phế.

Nam Cung Tứ cau mày: "Mặc Nhiên... Nhớ ra rồi. Đồ đệ của Sở tông sư nhỉ?"

"Ừm."

Đã như vậy, thái độ của Nam Cung Tứ liền tốt hơn một chút, nói: "Ngại quá, ta lúc nãy mới từ xa tới. Nhìn ngươi ăn vận như vậy, còn tưởng tông sư y xuất quan sớm, mà ta không biết."

Mặc Nhiên dời ánh mắt khỏi túi tên, cũng không phải không biết điều đi hỏi chuyện, mà bình thản đáp: "Mới vừa nãy nghe ngươi gọi ta như vậy, ta cũng tưởng sư tôn xuất quan trước, mà ta không biết."

Nam Cung Tứ cười, có lẽ vì từ khi sinh ra đã tự phụ, mặc dù lúc cười to, ánh mắt lông mày hắn đều có khí chất kiêu ngạo mấy phần. Loại kiêu ngạo của hắn và Tiết Mông không giống nhau, Tiết Mông là cậy thế mới kiêu ngạo phóng khoáng, mà Nam Cung Tứ, tựa như có mấy phần lệ khí, có hơi kiêu căng, táo bạo.

Nhưng hắn sinh rất đẹp, loại lệ khí này không làm hắn trông đáng sợ, ngược lại có dã tính nhiều hơn.

Mặc Nhiên nhịn không được nghĩ trong đầu, Nam Cung Tứ, Nam Cung Tứ, đúng là con ngựa hoang tự do tự tại.

Hắn còn xuất thần như thế, đã nghe Nam Cung Tứ nói: "Lúc trước Quỷ Giới thiên liệt, Sở Tông Sư bất hạnh gặp nạn, ta còn khổ sở bao lâu, may mắn có đại sư chỉ điểm, có thể giúp tông sư chết đi sống lại. Chờ y tỉnh dậy, ta nhất định ghé thăm Tử Sinh Đỉnh."

"Vậy mong công tử đại giá."

Nam Cung Tứ xua xua tay, chợt nhìn sách Mặc Nhiên ôm trên tay, ngạc nhiên nói: "Mặc huynh, đây là đang làm gì thế?"

"Đọc sách."

Nam Cung Tứ vốn tưởng rằng hắn đọc sách, hẳn là đọc mấy cuốn sách từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, thế mà nhìn kỹ, hoá ra lại là "Tiêu dao du", "Lễ ký" vớ vẩn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nói: "Cái này... Đều là sách cơ bản, ta khi nhỏ đều đọc hết, huynh xem còn có ích gì đâu?"

Mặc Nhiên cũng không thấy ngại, ánh mắt thản nhiên, nói: "Khi ta còn nhỏ, đến cả tên mình cũng không biết viết."

"Khụ......" Nam Cung Tứ hơi xấu hổ, "Đến thư viện đọc sách sao?"

"Ừ. Mấy nay muốn ở trên Thái Sơn tu hành tìm linh thạch, thấy thư viện Hạnh Lâm mới mở, cũng chẳng có việc gì, nên đến nghe một chút."

Nam Cung Tứ gật đầu, thấy không còn sớm, nói: "Vậy xem ra, Mặc huynh còn chưa ăn cơm tối nhỉ. Nếu đã tới đất Nho Phong Môn, huynh lại là đồ đệ Sở tông sư, ta đương nhiên phải làm theo lễ chủ nhà. Đúng lúc bạn ta đang chờ ở tửu lâu phụ cận, thế nào, đi uống một chén chứ?"

Mặc Nhiên ngẫm lại, cảm thấy cũng chẳng có việc gì, liền nói: "Từ chối thì bất kính."

"Vũ Vu Lâu. Đất Lâm Nghi nổi tiếng nhất là tửu lầu này, nấu ngon nhất là lòng cừu, đã từng nghe qua chưa?" Nam Cung Tứ vừa đi vừa hỏi hắn.

"Sao lại chưa từng nghe qua?" Mặc Nhiên cười nói, "Tửu lầu nhất nhì Thượng Tu Giới. Nam Cung công tử, huynh thật biết chọn chỗ."

"Chỗ này không phải ta chọn."

"Hử, vậy là?"

Nam Cung Tứ nói: "Bạn ta chọn."

Là người sống qua một đời, Mặc Nhiên cũng biết rắc rối trong quan hệ của Nho Phong Môn, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn hơi kinh ngạc, âm thầm nghĩ: Diệp Vong Tích cũng tới à?

Nhưng hắn theo Nam Cung Tứ vén mành tửu lầu lên, vén rèm châu ở sương phòng bước vào. Người bên trong suýt làm hắn sặc——

Chỉ thấy Tống Thu Đồng mặc một thân La Tố Y, đừng bên cửa sổ, hoa đào bên ngoài nở rộ, nàng nghe thấy tiếng động quay đầu lại, trang sức vàng trên trán lay động, càng tôn lên làn da, môi nếu điểm chu sa, đẹp không nói nên lời.

Chân Mặc Nhiên vừa vào cửa đã co rụt lại theo bản năng.

Hắn nghĩ, giờ nói với Nam Cung Tứ rằng mình không ăn trực, càng không thích lòng cừu, liệu có còn kịp hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện