Thịch. Thịch. Thịch.

Nhịp tim đã trầm lại chậm.

Sở Vãn Ninh cũng chớp mắt theo, ánh mắt kinh ngạc cùng vui sướng, xấu hổ lẫn bứt rứt chợt lóe lên. Ngọc Hành trưởng lão thật không hổ là Ngọc Hành trưởng lão, thanh lãnh mười năm như một ngày, muốn lấy lại mặt mũi thật sự ung dung không vội hơn bất cứ ai, rất nhanh thu lại nhiều loại cảm xúc, cứ như người vừa thất vọng giận dữ trách mắng Mặc Nhiên không phải là y.

"Ngươi không chết, xuống đây làm gì?"

Câu hỏi vừa ra miệng, Sở Vãn Ninh liền hối hận.

Nhìn Mặc Nhiên trong bộ dạng này, chắc chắn là tới cứu mình. Nhưng nếu Mặc Nhiên chính miệng nói ra, Sở Vãn Ninh sợ rằng tim mình sẽ đập loạn, mã loạn binh hoang.

Y hồi hộp, quên luôn là mình đã chết rồi, đâu còn tim.

Nhưng Mặc Nhiên thẳng tắp ngắm nhìn y, lại không nói gì.

Hắn biết nếu mình nói "Ta tới là vì người", sẽ làm cho Sở Vãn Ninh xấu hổ luống cuống.

Cho nên hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng mấp máy môi, hàng mi buông thõng, ôn hòa hỏi: "Sư tôn đoán xem ta xuống làm gì?"

"... Ngươi xuống tìm phiền phức."

"Sư tôn đổi tên thành phiền phức lúc nào thế?" Mặc Nhiên cười nói, "Lại không nói cho ta."

Sở Vãn Ninh như bị ôn nhu chưa từng có từ hắn quấn lấy, nhanh chóng rút tay, thẹn quá hoá giận: "Hồ ngôn loạn ngữ, đúng là làm càn."

Mặc Nhiên cuối cùng phát hiện một bí mật.

Hắn phát hiện Sở Vãn Ninh giận, là một mặt nạ của y. Người này quá khó chịu, tình nguyện đặt giương nanh múa vuốt trên gương mặt, che đi tất cả gợn sóng, vô luận là ôn nhu, vui sướng, thoải mái, ngượng ngùng, bi thương.

Thật là ngốc.

Sở Vãn Ninh ngốc, đeo mặt nạ cả một đời, không chê mệt.

Mình cũng ngốc, sống hai đời, mới cảm thấy.

Nhưng nói một phen như vậy, bầu không khí cũng không còn ngưng trọng. Bốn hồn của Sở Vãn Ninh đều đã tìm được, có thể sống lại.

Tâm tình của Mặc Nhiên tốt lên, giữ chặt Sở Vãn Ninh không buông tay, liên miên lải nhải nói với y tại sao mình lại tới địa phủ, nói về Hoài Tội đại sư, lúc nói được một ít chuyện, không nhịn được dừng lại, đợi nghẹn ngào ở cổ họng tiêu tán, vành mắt lại đỏ, nói tiếp. Khi hắn giải thích, hai chữ xuất hiện nhiều nhất, chính là "Xin lỗi".

Sở Vãn Ninh thực sự không biết nên nói cái gì.

Y đối xử mọi người tốt, cũng không phải muốn cầm loại tốt này đổi lấy cái gì, cũng sợ người khác thấy y tốt, từ đây lo sợ bất an.

Kỳ thật là y sợ một bầu nhiệt huyết của mình, nóng hổi dâng lên tâm phế, lại bị đối phương hời hợt đặt một bên, thành lạnh lẽo.

Cho nên mặc dù y quang minh lỗi lạc, lại độc trốn trốn tránh tránh thiện chí giúp người.

Y đeo mặt nạ cả một đời.

Nhưng có một ngày, người mình thích duỗi tay ra, gỡ xuống phẫn nộ hừng hực trên mặt y, giống như lấy xuống cái vỏ ngoài của y.

Y kinh ngạc đứng tại chỗ, bỗng không biết nên làm gì mới được.

Đang xuất thần, Mặc Nhiên đã quỳ xuống trước mặt y, một tay vẫn cầm tay y, giống như sợ y sẽ biến mất.

Đôi mắt của Sở Vãn Ninh không thể kiềm chế mà vẩn vơ hiện lên suy nghĩ hổ thẹn.

Đồ đệ này của y xưa nay luôn cả gan làm loạn, không theo lẽ thường, y bỗng nhiên bị Mặc Nhiên nắm chặt tay như thế, cảm giác đối phương tựa hồ muốn làm gì đó.

"..." Y có chút bị chính ý nghĩ này làm giật mình, sắc mặt càng thêm âm trầm, không biết nên lấy biểu tình gì đối mặt, đành phải cao lãnh theo thói quen.

Nhưng Mặc Nhiên không hề làm bất cứ việc gì, hắn chỉ giữ y, như giữ trân bảo mất mà được lại.

Đây là người mà kiếp trước hắn xua đuổi như rác rưởi.

"Sư tôn."

Tất cả cừu hận ném ra sau, hắn quỳ trước mặt y, là thành khẩn, cung kính, thậm chí nôn nóng.

"Lúc trước đều là ta không tốt, sau này người nói Đông ta đi hướng Đông, người nói Tây ta đi hướng Tây, ta chỉ muốn đối đãi với người thật tốt." Có lẽ là dùng tình thâm, dù Mặc Nhiên vẫn cười, hốc mắt lại có chút ẩm ướt, "Người trở về cùng ta đi. Có được không?"

Sở Vãn Ninh không nói, gương mặt nhạt nhẽo như nước, trong lòng phong hỏa lang yên.

"Sư tôn."

Âm thanh của thanh niên rất nhu hòa, mềm mại, mang theo chút dư vị của thiếu niên.

Khi Mặc Nhiên hận một người, đó là rất hận.

Nhưng muốn đối đãi tốt với một người, đó chính là xuất phát từ tâm can.

Hắn cố chấp cho tới bây giờ, cực đoan từ trước đến nay.

"Trở về cùng ta đi, người đồng ý với ta, có được không?"

Sở Vãn Ninh vẫn không có động tĩnh, chỉ nhàn nhạt hạ mắt nhìn hắn, không biết đang nghĩ gì.

Mặc Nhiên sợ y không vui, bởi vậy mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng mặt vẫn treo nụ cười, cố hết sức không để cho mình quá lúng túng, làm cho sư tôn khó chịu. Hắn kéo tay y đung đưa, đùa y dỗ y: "Nếu sư tôn đồng ý, thì gật đầu đi."

"..."

Mặc Nhiên lại sợ y sẽ không gật đầu, ngẫm lại rồi nói: "Ta đếm đến ba, có được không?"

"..."

"Nếu sư tôn không nói, ta coi như người đồng ý rồi nhé." Mặc Nhiên co quắp mà ôn nhu nói, dừng một chút, hắn chậm rãi đếm.

"Một, hai, ba."

Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn như người lạnh lẽo lâu ngày, bỗng nhiên đặt y vào nước ấm, y cảm thấy không phải ấm, mà là đau.

Trước kia y là người không ai yêu thích, bởi vậy lúc cóng cũng không thấy khó chịu, mà một khi có người đối đãi với y tốt rồi, ấm áp bao lấy y, y mới đau đớn vô ngần, mỗi một tấc máu thịt đều đau, mỗi một tấc da đều bị nứt.

Mới phát giác được đau quá.

Đầu ngón tay của y, trong bàn tay của Mặc Nhiên có hơi run rẩy ướt mồ hôi.

Mặc Nhiên thấy y không lên tiếng, càng thêm hồi hộp, sợ y nản lòng thoái chí, không muốn trở lại dương gian.

Nhưng hắn không dám động, sợ khẽ động, Sở Vãn Ninh sẽ vứt bỏ hắn mà đi. Hắn duy trì ý cười hoà thuận vui vẻ, nói: "Vừa rồi đếm quá nhanh, hẳn là người chưa chuẩn bị kỹ càng, ta đếm lại lần nữa."

"Một, hai, ba."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên hầu kết nhấp nhô, hắn cũng đang phát run. Hắn gần như cười cầu khẩn: "Sư tôn, người đã nghĩ kỹ chưa?"

Mắt phượng của Sở Vãn Ninh rốt cục có chút thần, nhưng vẫn lộ ra mờ mịt, yên lặng nhìn Mặc Nhiên, không biểu hiện bất cứ thứ gì.

"Ta từ từ đếm lần nữa, ta sợ người không nghe rõ." Mặc Nhiên nói, "Một, hai, ba."

"..."

"Ta đếm lại một lần cuối cùng nha..."

"Một, hai, ba."

"Thật là một lần cuối cùng."

"Một, hai, ba..."

Sở Vãn Ninh dường như vô tình nhìn hắn đang quỳ trước mặt, một lần vừa một lần, ngốc nghếch đếm một hai ba lại một hai ba, cứ như đếm đi đếm lại như vậy, thời gian có thể đổ về, để cây khô nở hoa, cố nhân phục sinh.

Đồ đệ trước mắt, bướng bỉnh ra sức đếm, vụng về lại cố chấp đếm, hắn như đang đếm tội của mình, đếm những lần sư tôn đối đãi với hắn thật tốt.

Đếm tới cuối cùng, âm thanh run rẩy, nụ cười lo sợ không yên.

"Sư tôn."

Mặc Nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hắn đỏ lên, hắn đã hại Sở Vãn Ninh đến tình trạng như thế, hắn không muốn khóc trước mặt Sở Vãn Ninh ý thức thanh tỉnh, sẽ chọc sư tôn khổ sở.

Thế là hắn chịu đựng, vẫn cười, giọng điệu thương lượng nhẹ nhàng.

"Ta đếm lại một lần, người để ý ta đi, có được không?"

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên bị hắn khẩn cầu, đâm vào lòng như đao cắt.

Y cơ hồ run lên, muốn rút tay ra khỏi bàn tay Mặc Nhiên

Nhưng lần này Mặc Nhiên nắm chặt y, nói gì cũng không chịu buông ra.

Thanh niên kiên định, chậm rãi, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn y, chấp nhất như chó vậy.

Hắn nói: "Một, hai,..."

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng hét to, tiếng chửi rủa, Sở Vãn Ninh ngẩng đầu, nhìn về đèn đuốc như biển dưới lầu, đại quân âm binh trùng trùng điệp điệp đuổi đến, lao thẳng tới chỗ bọn hắn.

Cuối cùng Dung Cửu vẫn có được cơ hội mật báo.

"Ở đó! Trên lầu! Trên lầu!"

"Bắt lấy tiểu tặc!"

"Làm phản rồi!"

Hoảng sợ vội vã nghiêng trời lệch đất, bó đuốc cùng quỷ ảnh như thủy triều cuồn cuộn muốn cắn nuốt hai người xóa bỏ khỏi vô gian địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh.

Mặc Nhiên lại không quay đầu, một khắc này hắn cầm tay Sở Vãn Ninh, bỗng rất yên tĩnh.

Mặc dù Sở Vãn Ninh không phải ái nhân của hắn, nhưng hắn yêu, kính trọng người, là yêu y, đối đãi với y cho tốt. Hắn nhìn y, tâm an ổn.

Sở Vãn Ninh khiển trách hắn: "Ngươi bị choáng đầu đầu rồi à?! Còn quỳ ở đấy làm gì?"

Y nói, một tay kéo tay Mặc Nhiên, kéo hắn dậy, trong đèn đuốc phiêu linh ánh mắt của y sáng rực, không khác khi sinh thời, Sở Vãn Ninh nhíu mày cả giận nói: "Đi!"

Mặc Nhiên sửng sốt một chút: "Chúng ta?"

Sở Vãn Ninh tức giận đến cực điểm: "Còn có thể là ai?!"

Mặc Nhiên giật mình lo lắng, hắn run rẩy nhắm mắt lại, lại mở ra, sau đó chợt cười, nụ cười nhìn rất đẹp, đôi mắt còn nhuộm hơi nước, giống như thấm giọt sương phồn hoa, cẩm tú vô biên.

Hắn rốt cục, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận nắm lấy ngón tay của Sở Vãn Ninh.

Mười ngón giao nhau.

Hắn dựa lên trán Sở Vãn Ninh, nhỏ giọng, trang trọng, nói: "Ba."

"Ba cái gì ba! Đi mau!"

Bên ngoài lệ quỷ vô tận đuổi tới, lúc này Mặc Nhiên mới quay đầu nhìn, ối chà một tiếng có chút gấp: "Sư tôn, trước mở kết giới chịu thêm một lát đã! Sau đó ta đưa người vào trong Dẫn Hồn Đăng!"

"Không thể."

"... Cái gì?!" Mặc Nhiên ngây ra như phỗng.

Sở Vãn Ninh lạnh mặt, nhưng vẫn có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận: "Ta mà còn pháp lực, làm sao có thể bị nhốt trong cái lồng này."

"..."

Hay lắm.

Hồn phách này của Sở Vãn Ninh, thiếu mất chính là "Tu vi".

Bởi vì thu hồn phách vào Dẫn Hồn Đăng, cần niệm một đoạn chú quyết mà không bị quấy rầy, dù thời gian cần không dài, nhưng tình huống trước mắt là tuyệt đối không thể nào, Mặc Nhiên cũng chỉ có thể kéo Sở Vãn Ninh chạy.

May mà Sở Vãn Ninh dù mất tu vi, nhưng thân thủ vẫn tốt, cũng không kéo chân sau Mặc Nhiên. Hai người vượt đường mà chạy, phía sau là âm binh cuồn cuộn không ngừng, chạy đến cửa chính điện, Sở Vãn Ninh hỏi: "Ngươi biết đường không?"

Mặc Nhiên nói: "Không biết."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên cũng không nhụt chí, chỉ chỉ thành cung cao ngất: "Đi lên trên, thấy rõ hơn."

May mà Sở Vãn Ninh khinh công vững chắc, cho dù không có tu vi chèo chống, vượt nóc băng tường vẫn không có vấn đề. Y phiêu nhiên giẫm lên mái nhà, cúi đầu thấy thi bầy đã giận gào vồ giết tới, nói với Mặc Nhiên: "Ngươi triệu Gặp Quỷ ra!"

Mặc Nhiên làm theo, trên bàn tay, một đạo hồng quang chói mắt lạnh thấu xương như đằng rắn phun độc, bỗng nhiên sắp xuất hiện, lá liễu đỏ phất động trong gió, thần võ dây liễu quay quanh bên chân hắn.

"Linh khí qua năm dặm, nhập khúc trì, tụ tập thương dương, đánh xuống."

Xoát!

Sở Vãn Ninh bỗng nghĩ đến cái gì, nói thêm: "Truyền ít linh lực thôi."

Mặc Nhiên nghe vậy khẽ giật mình, cần thu thế đã không kịp.

Chỉ nghe tiếng ầm vang, vung ra thiên hỏa bạo liệt, giống như đằng long phun ra nuốt vào diễm điện, từ bàn tay Mặc Nhiên rống giận xông đến thi triều. Ngọn lửa liệt diễm gần như đốt cháy hết toàn bộ hành lang, đới hỏa di tinh lục, thăng vân xuất đỉnh hồ. Mấy chục quân sĩ đi đầu cùng gạch ngói cỏ cây, đốt sạch hết!

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên: "..."

"Không phải đã bảo ngươi truyền ít linh lực thôi sao!" Sở Vãn Ninh nhíu mày cả giận nói.

"Lúc người nói ta đã..." Đột nhiên nghĩ tới không thể mạnh miệng với sư tôn, phải cung kính, Mặc Nhiên hậm hực ngậm miệng, nói, "Sư tôn dạy phải."

"Mà thôi." Sở Vãn Ninh phất tay áo, "Cũng do ta nói trễ."

Mặc Nhiên sững sờ —— Hoá ra muốn sư tôn chịu thua, chỉ cần minh nhận sai lầm về bản thân thôi là được rồi à?

Hắn trừng mắt nhìn, không khỏi nở nụ cười.

Sở Vãn Ninh liếc hắn: "Cười ngây ngô cái gì, còn không đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện