Trong đầu hỗn loạn lộn xộn, ong ong tê dại, Mặc Nhiên cảm thấy tay chân lạnh buốt, hoảng sợ ôm theo hồn phách của Sở Vãn Ninh, đi xuống lầu.

"Đại phu..."

"Là ngươi? Lại thế nào nữa?"

"Ngài xác định, trên lầu kia... Là địa hồn của sư tôn ta, không sai à?"

Quỷ lang trung có chút không kiên nhẫn: "Đương nhiên phải, ta có thể sai sao?"

Mặc Nhiên không cam tâm, hỏi: "Có phải thức hồn không, hoặc là..."

"Hoặc là cái gì." Quỷ lang trung chậc một tiếng, "Một người có ba hồn, địa, thức, nhân, ta làm y ở đây một trăm năm mươi năm, nếu ba hồn này ta không phân biệt được, Diêm Vương còn không để ta cút đi luân hồi từ lâu luôn rồi?"

Mặc Nhiên mím môi, bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ không xác định.

"Đại phu, ngươi làm nghề y một trăm năm mươi năm, có từng gặp người... có hai địa hồn chưa?"

"Ngươi có bị bệnh à!" Quỷ lang trung cả giận nói, "Ta thấy đầu óc ngươi không ổn lắm, không bằng ở lại, để ta xem mạch cho ngươi!"

Đương nhiên hắn không thể để cho quỷ lang trung xem mạch cho mình, dù Hoài Tội đại sư đã làm pháp chú, nhưng nếu không cẩn thận, vẫn sẽ bị nhìn ra chút manh mối, Mặc Nhiên vội vàng nói xin lỗi, ôm đèn lồng chứa nhân hồn và địa hồn, vội vàng chạy ra Bệnh Hồn Quán.

Bầu trời ở Quỷ giới luôn u ám, muốn phân rõ sáng tối, chỉ có thể ngửa đầu xem thương khung. Nếu sau hồng vân mờ mịt là mặt trời nửa ấm nửa lạnh, đó chính là ban ngày, nếu hàn nguyệt treo cao, đó chính là đêm.

Lúc này đã muộn rồi, trên đường cũng dần dần thanh lãnh.

Mặc Nhiên ôm Dẫn Hồn Đăng trong ngực, cúi đầu, cô đơn đi ở đầu đường. Càng chạy càng thấy mờ mịt luống cuống, càng chạy càng thấy tứ cố vô thân.

Loại bất lực cùng mờ mịt này lúc hắn còn rất nhỏ đã làm bạn với hắn, cảm giác này khiến hắn thật không ổn. Hắn thậm chí nhớ tới lúc mình còn ở câu lan ngói tứ kiếm sống, năm đó Túy Ngọc Lâu gặp một trận hỏa hoạn, người đều chết sạch, chỉ còn hắn sống...

Tính tuổi tác, trừ mẹ của hắn, những người khác hẳn chưa luân hồi, hắn không biết đi xuống như này, có thể gặp được ai.

Tiếp theo hắn lại nghĩ tới Tiết Mông.

Hắn nhớ Tiết Mông gầm lên muốn đoạt Dẫn Hồn Đăng trong tay hắn, cậu mắng hắn: "Ôn thần!"

—— "Ngươi mà xứng sao, ngươi cũng có mặt mũi sao."

Mặc Nhiên ôm hồn đăng, càng chạy càng chậm, cuối cùng ngừng lại bên tường, hốc mắt nhịn không được đỏ lên, hắn cúi đầu nhìn qua ánh đèn sắc vàng ôn nhu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

"Sư tôn, có phải người... Có phải thật sự không muốn trở về với con không?"

Ánh đèn không đáp lại, chỉ là im lặng cháy.

Hắn đứng yên thật lâu, mới dần dần bình phục lại.

Địa phủ mênh mông, hắn không biết đi đâu có thể tìm được người quen biết, chợt nhớ tới Sở Tuân, giống như bắt được cỏ cứu mạng, vội vàng vội vàng chạy đến Thuận Phong Lâu.

Khi chạy đến bên kia, vừa vặn Thuận Phong Lâu phải đóng cửa, yêu quỷ mang mặt nạ đang chuẩn bị đóng khóa cửa, Mặc Nhiên vội vàng ngừng lại, lo sợ không yên nói: "Thật có lỗi, xin chờ một chút!"

"Là ngươi?"

Người đeo mặt nạ chính là người lúc trước dẫn hắn lên lầu, sửng sốt một chút, nói, "Sao ngươi lại tới nữa?"

"Ta có chuyện gấp, làm phiền ngươi..." Mặc Nhiên chạy gấp, thở dốc, mắt sáng ngời nóng rực, hắn nuốt ngụm nước bọt, khàn khàn nói, "Ta muốn gặp lại Sở Tuân tiên sinh."

Sở Tuân đang ở trong các nhìn một nhánh hoa hải đường cắm ở bình sứ trắng đến xuất thần, chợt thấy Mặc Nhiên quay lại, rất kinh ngạc.

"Tại sao tiểu công tử quay lại đây? Đã tìm được người chưa?"

Mặc Nhiên nói: "Tìm thì tìm được, nhưng ta...ta..."

Sở Tuân thấy hắn hoảng sợ vội vã, hình như có lời khó nói, liền mời hắn vào nhà, đóng cửa phòng, mời: "Ngồi xuống rồi nói."

Mặc Nhiên vì lo lắng Dẫn Hồn Đăng cầm trên tay, sẽ bị Sở Tuân nhìn ra khác thường, nên đặt vào trong túi càn khôn.

Không phải hắn cảm thấy Sở Tuân là ác quỷ, nhưng chuyện người sống vào địa phủ, không đến bất đắc dĩ, tốt nhất không nên để ma quỷ nơi này biết.

"Tiểu công tử đi hướng Đông Nam?"

"Ừm."

"..." Sở Tuân hơi trầm tư, nói, "Ở trong Bệnh Hồn Quán à?"

Mặc Nhiên gật gật đầu, châm chước một hồi mở miệng nói: "Tiên sinh, ta gặp được y trong Bệnh Hồn Quán, nhưng địa hồn không toàn vẹn, không động, cũng không nói, thậm chí không giống quỷ hồn khác, hơi mờ, thấy được, nhưng không chạm vào được."

"Địa hồn bị tổn hại, nói chung đều sẽ như thế." Vẻ mặt của Sở Tuân có chút ảm đạm, "Vong linh chịu tác động, cũng sẽ hồn phách ly tán, khó tụ lại."

Mặc Nhiên cắn môi một cái, ngập ngừng mở miệng: "Y quan Bệnh Hồn Quán nói, người có hồn phách không đầy đủ, đầu thai chuyển thế số mệnh sẽ hơi bạc hơn. Nhưng người mà ta muốn tìm... Khi còn sống rõ ràng êm đẹp, cho nên ta nghĩ, có phải tính sai chỗ nào hay không."

Hắn nói đến đây, trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tuân.

"Sở tiên sinh, trên đời này không có ai, có hai địa hồn chứ?"

Sở Tuân khẽ giật mình: "Hai địa hồn?"

"Ừm."

Y trái lại không giống y quan của Bệnh Hồn Quán không đi thuyết pháp Mặc Nhiên, mà tròng mắt trầm tư, cẩn thận suy nghĩ một lát, nói: "Ta cảm thấy... Cũng không phải không có khả năng."

Mặc Nhiên run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dưới ánh nến trong gian phòng u ám lộ ra rất sáng.

"Tiên sinh chắc chứ?!"

Sở Tuân gật đầu: "Người bình thường chỉ có ba hồn bảy phách, nhưng ta từng gặp một nữ tử, nàng có hai thức hồn."

"Xin lắng tai nghe."

Sở Tuân lắc đầu, hàng mi rủ xuống, nhẹ nhàng run rẩy, y yên lặng một hồi, mới nói: "Sự tình đã qua từ rất lâu, không muốn nhắc lại, bây giờ nữ tử đó cũng chìm vào tầng thứ bảy địa ngục, chịu đủ dày vò khổ sở. Người có hồn phách có việc gì, một khi bị Diêm La phát hiện, đều phải đưa đến ngục thứ bảy, từ từ tách ra."

Nghe y nói như vậy, Mặc Nhiên càng nóng lòng, tia sáng ảm đạm, hắn không phát hiện đau đớn ẩn trong mắt Sở Tuân, hỏi: "Nữ tử kia, vì sao thức hồn lại có nhiều hơn một cái? Người bình thường sau bảy ngày đoàn tụ hồn thai chỉ cần ba hồn bảy phách, nếu người có nhiều địa hồn, có phải cần đem bốn hồn phách tụ hợp lại, mới có tác dụng?"

"Nên là như vậy."

"Vậy cô nương tiên sinh nói..."

"Sau khi nàng chết, vì bị Cửu Vương lợi dụng, bị ép đến dương gian..." Sở Tuân dừng một chút, ngón tay dài nhỏ đặt ở đầu gối chậm chạp bóp thành quyền, "Đến dương gian, ăn sống con mình sinh ra."

"!" Mặc Nhiên bỗng dưng nhớ tới chuyện nhìn thấy ở Lâm An cũ trong chốn đào nguyên, lúc này mới ý thức được "nữ tử" trong miệng Sở Tuân, kỳ thật chính là thê tử của y, đó hẳn là một chuyện cũ Sở Tuân đau lòng nhất.

Như vậy bây giờ Sở Tuân ở Nam Kha Hương, không đi chuyển thế, chẳng lẽ đang chờ vợ cả tách ra linh hồn thừa ra, từ tầng thứ bảy trở về, cùng đoàn tụ, cùng luân hồi?

Mặc Nhiên lập tức không đành lòng hỏi tiếp.

Sở Tuân cũng không nói nữa, một câu "Ăn sống con mình sinh ra" ngắn ngủi, cách hai trăm năm hời hợt nhắc đến, dù là thân ma quỷ, trong cổ cũng không đè nén được run rẩy.

Y nhắm mắt lại.

"Linh hồn của nữ tử kia hỗn loạn xé rách, hòa làm một thể với thức hồn của con." Qua thật lâu, y mới chậm rãi nói tiếp, "Cho nên nàng mới thừa hồn, nhưng thật ra thức hồn là của đứa bé kia, giữa ba hồn bảy phách của nàng, từ từ hòa hợp với nàng, cuối cùng triệt để diễn sinh bộ dáng của nàng, khó mà tách rời."

Cho dù người này sống hay chết, chỉ cần có người xin y giúp, kiểu gì y cũng sẽ chịu đựng đau đớn, hết sức trợ giúp người khác.

Mặc Nhiên thấy thế, càng khó chịu, hắn không muốn nói đến nữa, đành phải nói: "Tiên sinh không cần nói tỉ mỉ, ta đều, đã rõ ràng."

"Ta nói những lời này, là muốn nói cho cậu, nếu Sở công tử mà cậu tìm thật sự có hai địa hồn, một cái còn lại, không phải hắn."

Mặc Nhiên suy nghĩ một hồi, hỏi: "Không thể có một địa hồn, phân thành hai nửa sao?"

"Có khả năng, nhưng loại tình huống như cậu nói, không thể."

"Vì cái gì?"

Sở Tuân nói: "Một linh hồn phân thành hai nửa, loại chuyện này ta cũng đã gặp, đó chính là một chuyện xưa khác. Loại người này thường vì tội ác tày trời, giết người không nương tay, nếu ba hồn không thể thừa nhận, liền sẽ vỡ vụn. Nhưng tình huống vỡ vụn này đều là của nhân hồn chủ chưởng nhân tính thiện lương, tuyệt đối không thể là địa hồn hoặc thức hồn."

"... Hóa ra là vậy." Mặc Nhiên tự lẩm bẩm.

Nghe được tội ác tày trời, giết người không nương tay, Mặc Nhiên đã cảm thấy tuyệt không liên quan đến Sở Vãn Ninh, ngược lại là mình, hắn nghĩ, chờ đời này mình chết thật rồi, đi vào Địa Phủ, có phải nhân hồn sẽ phân liệt thành hai, phải chịu báo ứng vốn nên có?

Sở Tuân lại nói: "Huống chi, nếu quả thật là một hồn phân hai nửa, như vậy nửa địa hồn kia khẳng định cũng không cách nào rời đi, sẽ được đưa đến Bệnh Hồn Quán. Nhưng tiểu công tử đến hồn quán chỉ nhìn thấy một địa hồn hư hại, ta nghĩ, một linh hồn khác hoàn chỉnh không thiếu sót, không có việc gì."

Mặc Nhiên được y nhắc một điểm như vậy, chợt cảm thấy thể hồ quán đỉnh, vội nói: "Đa tạ Sở tiên sinh! Vậy ta... Vậy ta lại đi tìm xem!"

"Được, trừ hướng la bàn mới chỉ là Bệnh Hồn Quán, còn hướng Đông Bắc, không bằng tiểu công tử đi hướng Đông Bắc nhìn xem, nhưng Nam Kha Hương mênh mông, lui tới, rộn rộn ràng ràng, đều là vong hồn chờ đợi xử lý..."

Sở Tuân thở dài.

Mặc Nhiên nhìn trong đôi mắt ôn nhu của y, mơ hồ lộ ra thương hại, trong lòng đã biết y muốn nói cái gì.

Nam Kha Hương mênh mông, ngàn vạn quỷ lưu ly.

Dù biết phải đi hướng Đông Bắc, như nhưng đâu dễ dàng tìm được một sợi địa hồn.

Nếu người không có duyên, đèn đuốc sáng trưng, bất dạ thiên nhai, hai người gặp thoáng qua, một hướng đông, một hướng tây, cũng sẽ không gặp đối phương, nhìn đối phương một chút.

Bây giờ u minh yên tĩnh, nói nghe thì dễ.

Nhưng Sở Tuân cuối cùng vẫn ôn hòa, y giơ tay lên, vỗ vỗ vai Mặc Nhiên: "Tiểu công tử thành tâm, nhất định có thể trùng phùng."

Dung mạo của y rất giống Sở Vãn Ninh, khi nói câu này, giọt nến chảy xuống, dưới ánh nến, chiếu gương mặt y càng có chút mơ hồ.

Trong mơ hồ, Mặc Nhiên như nhìn thấy khi Sở Vãn Ninh ôn nhu, như nghe được Sở Vãn Ninh nói với hắn, sẽ còn gặp nhau.

Mặc Nhiên nhất thời khó chịu, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước thấm ướt.

Hắn vội cúi đầu vái chào, giọng khàn khàn: "Tiên sinh, đa tạ ngài."

Sở Tuân không lên tiếng, cho đến khi Mặc Nhiên quay người rời đi, thay y đóng cửa phòng, y còn giật mình lo lắng đứng tại chỗ, dưới đáy mắt phượng chớp động một tia ngạc nhiên.

Y...vừa mới thấy trong mắt thiếu niên kia...hình như có nước mắt?

Quỷ sẽ không khóc, hay y nhìn lầm rồi? Hay là...

Y quay đầu lại, nhìn hoa hải đường lẳng lặng nở rộ trong bình hoa, đóa hoa ở thế gian, rất khó kiềm chế âm khí của địa ngục, cho dù dốc lòng che chở, cánh hoa vẫn nhẹ nhàng, rơi trên bàn gỗ.

Sở Tuân đi qua, vê cánh hoa thơm, hoa lá rất nhanh đã nát, vỡ vụn, ép thành bột mịn, từ ngón tay y tán đi.

"Người đâu."

"Sở tiên sinh." Lập tức có người đeo mặt nạ đẩy cửa tiến vào, cung kính đứng bên cạnh.

Sở Tuân không quay đầu, y nhìn qua hoa hải đường, nhẹ giọng hỏi: "Người kia, gần đây có đến Thuận Phong Lâu không?"

"Không có, vẫn như cũ, mười ngày tới một lần, mang theo một gốc hoa hải đường. Hắn không dám vào Thuận Phong Lâu, cho tới giờ đều chỉ xa xa sai người đưa tới."

"..."

"Tiên sinh, làm sao vậy? Có phải là công tử mới tới kia có chỗ không ổn, nếu người kia dám phái người đến quấy rầy tiên sinh, tiên sinh có thể hướng Diêm La..."

"Không có." Sở Tuân lấy lại tinh thần, cắt ngang câu nói của hắn, quay đầu nhàn nhạt hướng thuộc hạ nở nụ cười, thở dài nói, "Không có gì, thiếu niên đó không phải người kia phái tới, xem ra, đứa trẻ kia chỉ muốn tìm người, cũng không liên quan đến ta."

"Nhưng nếu cậu ta do người kia đưa tới Quỷ giới,vậy tiên sinh làm gì —— "

"Tội không liên luỵ người khác." Sở Tuân y quan như tuyết, an tĩnh đứng một bên nhánh hoa, "Tùy cậu ta đi thôi."

Đầu đường lạnh lẽo một mảnh, Mặc Nhiên rời Thuận Phong Lâu, đi hướng Đông Bắc, hắn cầm chân dung của Sở Vãn Ninh, hỏi qua từng nhà, nhưng như mò kim đáy biển, hỏi không ra cái gì.

Những người kia nhìn chân dung, đa phần đều liên tục xua tay, thậm chí đến nhìn đều không muốn nhìn lâu, liền tránh khỏi hắn.

"Người trên tranh này? Chưa từng gặp qua."

"Chưa từng gặp qua chưa từng thấy qua, đừng quấy rầy ta làm ăn."

"Đừng cản trở! Phiền chết được! Không thấy đã muộn như vậy sao! Cút ra ngoài cút ra ngoài! Chân dung quái gì? Không muốn xem! Mang đi mang đi!"

Tuy nói Nam Kha Hương đều là quỷ, nhưng những quỷ chưa từng cắt đứt thất tình lục dục, quần cư cùng một chỗ, phần lớn luôn sống trở về bộ dáng nhân gian. Bọn họ cũng dùng mười năm tám năm chờ đợi dài dằng dặc, tìm ít bằng hữu, thân quyến. Lại vô dụng nuôi chỉ mèo chết chó chết, tóm lại muốn như lúc còn sống ở phàm thế. Vậy nên dù bọn họ không cần ngủ, nhưng khi trăng lên ngọn liễu, vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi.

Màn đêm phủ xuống, càng không ai chịu trả lời hắn, càng không có ai có thể cho hắn chút tin tức, một con đường sáng.

Trên đường hướng Đông Bắc dài dằng dặc không điểm tận, một mình hắn đuổi cửa đuổi sân, cúi đầu, bồi cười...

"Đã nói rồi!! Ta nhìn lầm! Cẩn thận suy nghĩ một chút hình như không phải người trên bức tranh, ngươi có thể đừng phiền nữa hay không!"

Nam nhân râu quai nón chuẩn bị cùng vợ con nghỉ ngơi ở Quỷ giới, phải đóng cửa sân.

Lúc trước gã từ bên ngoài trở về, Mặc Nhiên gặp được gã trên phố, hỏi gã phải chăng đã gặp người trên tranh, gã nghĩ một hồi, nói câu vài ngày trước hình như đã gặp ở chợ phía đông gần đây, nhưng lão bà của gã đưa mắt liếc gã một cái, gã lập tức ngậm miệng, hình như ý thức được cái gì, lập tức xua tay nói không biết.

Mặc Nhiên cảm thấy gã biết rõ, bởi vậy không muốn từ bỏ, một đường xin gã, cùng gã đến tận cổng.

Nam nhân thô bạo đẩy hắn ra ngoài cửa, nắm kéo chốt gỗ, Mặc Nhiên lo lắng nói: "Ngươi có thể suy nghĩ lần nữa không? Chợ phía đông ở chỗ nào? Người trên tranh, sau đó đi đâu? Nhờ ngươi..."

"Ta không biết!"

Một đám quỷ xung quanh nghe được huyên náo, nhìn sang nơi này, mà nam nhân thì thô bạo cuống họng rống giận, mặc kệ tay Mặc Nhiên giữ khung cửa, hung bạo muốn đóng cửa.

Năm ngón tay bị hung ác kẹp lại, đau đến nứt lòng. Nhưng hắn cũng mặc kệ, quyết giữ lại, không muốn rút ngón tay ra khỏi khe cửa, mà lại dùng hết sức đẩy, muốn mở ra ——

"Làm phiền ngươi, mong ngươi suy nghĩ kĩ một chút, ta chỉ muốn biết y đi đâu..."

Nhưng nam nhân bỗng nhiên mở cửa, cũng không chú ý tới ngón tay của Mặc Nhiên bị kẹp ra máu, đẩy người ra, sau đó quát: "Đã nói không gặp, cũng không biết! Cút!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện