HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 19
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
“Bệ hạ.” Giọng Thanh Lam vang lên đằng sau, đầy ý cười: “Nàng sắp cảm lạnh.” Thanh Lam trỏ vào Chung Ly Sóc đang nằm trên giường, tốt bụng nhắc nhở.
Huyên Cảnh Thần nhìn thiếu nữ trần trụi, im lặng nhận lấy đạo bào trong tay Đại Ty Mệnh.
Đại Ty Mệnh miết đầu ngón tay, một làn gió nhẹ ấm áp lập tức lượn lờ quanh thân Chung Ly Sóc.
Vốn còn định giúp Chung Ly Sóc lau tóc, Nữ hoàng liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng giúp thiếu nữ mặc quần áo.
“Xin bệ hạ đừng nhìn ta như vậy.
Đây chỉ là việc nhỏ, không tốn bao nhiêu sức.” Chỉ là Thuật Ngũ Hành tầm thường, ở nhà mình nàng vẫn có thể thực hiện.
Huyên Cảnh Thần trừng Thanh Lam.
Từ đôi con ngươi trong trẻo, dịu dàng như nước kia, Thanh Lam thấy được mấy phần tức giận, bèn cười nói: “Nhưng chuyện khác, ta sẽ không giúp.”
Huyên Cảnh Thần giúp Chung Ly Sóc mặc quần áo cẩn thận, đỡ nằm xuống giường, sau đó tự mặc chỉnh tề mới vẫy tay gọi Thanh Lam đến: “Xem cho nàng ta.”
Thanh Lam hiểu ý, bèn đặt ba ngón tay lên mạch Chung Ly Sóc, nói: “Mạch trầm ổn, mạnh mẽ, không sao.
Trẻ tuổi lại còn khỏe mạnh, kính xin bệ hạ yên tâm.”
Thanh Lam quay đầu, đưa mắt nhìn Nữ hoàng, khẽ cười.
Huyên Cảnh Thần vờ như không thấy ý tứ trong mắt đối phương, chỉ ngồi xuống chiếc chõng thấp bên cạnh, vươn tay nâng ấm rót chén nước, tự nhấp một ngụm rồi nói: “Tại sao lại thả nàng vào? Ngươi không biết đứa nhỏ này là ai sao?”
“Nhận ra.” Thanh Lam gật đầu, đứng dậy bước về phía Nữ hoàng, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện, kéo ống tay nhận lấy chung trà Nữ hoàng vừa châm, chậm rãi uống một ngụm: “Là công tử nhà Nhạc Chính đại nhân.”
Nàng đương nhiên biết thiếu niên này là ai, hơn nữa còn biết được nhiều hơn trong giây phút thấy người nọ.
“Hôm nay vi thần bốc cho bệ hạ một quẻ.
Thiên Đồng nhập cung, hôm nay tất sẽ gặp được người có duyên.
Thiếu niên này khỏe mạnh, trẻ trung, bộ dạng lại là kiểu bệ hạ yêu thích.
Tuy không thể cùng bệ hạ dựng dục con cái nhưng tuyệt đối là lương phối.” Thanh Lam tự nhận mình nói ra câu nào cũng chính đáng, hoàn toàn không sợ ánh mắt chất vấn của Nữ hoàng, vẫn bình thản tiếp tục: “Nhân duyên như vậy, ta đương nhiên là không dám cản.”
“Ngươi lại đang huyên thiên cái gì? Đây chính là nhân duyên mà ngươi nói sao? Trẫm cảm thấy ngươi là sợ trẫm còn chưa đủ bận rộn.” Huyên Cảnh Thần uống cạn chung trà, nói với Đại Ty Mệnh đang ngồi trước mặt: “Trẫm thấy tuồng này đã có nhiều người hát lắm rồi, Giám Thiên Ty của ngươi đừng đến thêm phiền nữa.
Nhân duyên của trẫm, do trẫm tự mình quyết định.” Huống hồ, nàng cũng đã sớm định rồi.
“Đứa nhỏ này là muội muội của A Dĩnh, ngươi để tâm một chút, đừng gây thêm rắc rối.” Huyên Cảnh Thần đứng dậy, chỉnh đốn lại y quan rồi nói tiếp: “Đợi đến khi nàng tỉnh lại thì để nàng ra ngoài đi.
Còn nữa, đừng nhắc đến trẫm.”
Huyên Cảnh Thần ngậm miệng mở miệng đều là ‘đứa nhỏ này’, hiển nhiên không thèm để bụng quẻ tượng của Thanh Lam, hệt như năm xưa khi Thanh Lam thân là sư tỷ của Đại Ty Mệnh nhận định nàng là chủ nhân thiên hạ, cũng thờ ơ như vậy.
Chỉ là không biết nếu nghe được xưng hô ‘đứa nhỏ’ của Hoàng hậu thì trong lòng Chung Ly Sóc sẽ có cảm tưởng gì.
Đoán chắc sẽ là hối hận khi có một thân thể trẻ tuổi như vậy, khiến người ta được đứng cơ trên.
Thanh Lam mỉm cười, không nhiều lời nữa.
Huyên Cảnh Thần thu dọn đồ đạc xong, quay đầu liếc nhìn Chung Ly Sóc còn đang nằm trên chõng, lại không nhịn được mà dặn thêm: “Chuyện hôm nay, ngươi lựa lời nói cho cẩn thận.”
“Vâng.” Thanh Lam đáp, song trong lòng lại nghĩ bệ hạ không muốn để người ta biết, nhưng lại không nghĩ xem liệu người ta có nhìn thấy mặt mình chưa.
Tính toán một chút, tất cả đều có Trời định.
Những sứ thần của Đông Hoàng như họ hà tất phải lắm lời?
Chung Ly Sóc không ngờ lần chạm mặt này lại ngắn ngủi đến vậy.
Khi nàng mở mắt thì đã không thấy bóng dáng Huyên Cảnh Thần đâu nữa.
Lần gặp gỡ bất ngờ thoáng qua tại ao nước nóng hệt như một giấc mộng đẹp.
Chung Ly Sóc chống người ngồi dậy, rốt ruột ngó quanh, bấy giờ mới phát hiện mình đã nằm trong phòng ấm tự bao giờ.
Lò lửa trong phòng bập bùng ấm áp, mà quần áo trên người cũng đã sớm được thay ra, thành một thân đạo bào màu xanh.
Chung Ly Sóc đang lo lắng nhìn thân thể của bản thân thì lại nghe bên tai vang lên một giọng nói: “Nhạc Chính công tử, tỉnh rồi sao?”
Lúc này, Chung Ly Sóc mới quay đầu nhìn sang, thấy cách đó không xa là một nữ tử áo xanh đang ngồi trên chõng thấp.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng được mộc trâm vấn sau đầu.
Đạo bào màu xanh rộng thùng thình, trông là biết người mặc dáng hình mảnh dẻ, lại trong trẻo, thanh cao.
Đây chính là Đại Ty Mệnh đời cuối cùng của Sở Quốc, cũng là Đại Ty Mệnh của Khánh Quốc hiện tại, Thanh Lam.
Năm đó, trước khi Thứ Đế băng hà, Đại Ty Mệnh đời trước là Nhẫm Nhiễm đã không biết tung tích.
Trước lúc mất tích, Đại Ty Mệnh vẫn chưa nhận đệ tử.
Thứ Đế bèn đưa sư tỷ Thanh Lam của nàng ta lên làm Đại Ty Mệnh.
Vừa lên là làm đến tận bây giờ.
Chung Ly Sóc đương nhiên nhận ra Thanh Lam.
Khi còn là đế, tựa như các đời tổ tiên, nàng cũng dựa vào kết quả bói toán của Đại Ty Mệnh mà vượt qua từng đợt hung hiểm.
Chỉ có một lần cuối cùng chính là số mệnh an bài, không cách nào tránh khỏi.
Cũng chính vì vậy mà Chung Ly Sóc biết rõ năng lực của Đại Ty Mệnh, lúc này gặp lại cũng thấp thỏm không thôi.
Nàng ngẫm nghĩ rồi đứng dậy chắp tay thi lễ với Thanh Lam, nói: “Tại hạ vô tình đi nhầm vào nơi đây, nếu có đắc tội, mong các hạ lượng giải.”
Chung Ly Sóc nhớ mình có nhìn thấy Hoàng hậu, nhưng giờ Hoàng hậu không ở đây, trước mắt chỉ có mỗi Thanh Lam, như vậy quần áo này…
Như biết nàng đang suy nghĩ điều gì, Thanh Lam nói: “Là ta coi sóc không cẩn thận, để công tử rơi xuống nước.
Người cứu ngươi lên chính là chủ nhân của gian phòng này, ta chỉ là khách.
Có điều chủ nhân này không thường đến, lần này đúng lúc cứu ngươi xong thì đã rời đi.
Đúng rồi, quần áo trên người ngươi cũng là nàng đổi, không cần cảm tạ ta.”
Chủ nhân trong lời nàng nói chính là Hoàng hậu.
Hoàng hậu là chủ một nước, nói thế cũng không ngoa.
Có điều khi nghe được quần áo trên người là do Hoàng hậu thay thì thân thể trắng nõn của người kia cũng lóe lên trong đầu Chung Ly Sóc, khiến máu nóng nhất thời dâng cao, gương mặt cũng đỏ bừng.
Các nàng kiếp trước tương kính như tân, ngày đại hôn căn bản không có viên phòng.
Đời trước, nàng và Hoàng hậu nâng đỡ lẫn nhau, là chiến hữu tốt nhất, dù sau này có lòng cũng không tiện ra tay.
Chính vì lẽ đó, nàng đến chết vẫn chưa từng thấy thân thể Hoàng hậu, ngược lại còn bị Hoàng hậu nhìn không biết bao nhiêu lần vào những lúc ốm đau.
Không ngờ điều đời trước chỉ dám nghĩ chứ chưa từng làm, mới một năm ngắn ngủi đã thực hiện được.
Nghĩ đến đấy, Chung Ly Sóc lại nhớ tới việc thân thể mình lại một lần nữa bị Hoàng hậu xem hết.
Nàng vừa tự an ủi ‘thôi thôi, thêm một lần này cũng chẳng khác mấy’, lại vừa đỏ mặt kiềm chế chú nai con đang nhảy loạn trong lòng, ép nó yên tĩnh lại.
Chung Ly Sóc điều chỉnh một lúc lâu mới cúi chào Thanh Lam một lần nữa, nói: “Vậy vẫn phải đa tạ các hạ.”
Thanh Lam vung tay, lấy ra một chiếc chung rỗng, châm đầy trà, nói: “Tiểu công tử lại đây uống chén trà đi cho ấm người.”
“Được.” Chung Ly Sóc ứng tiếng, rồi bước đến trước mặt Thanh Lam, ngồi xuống vị trí ban nãy của Huyên Cảnh Thần, đón lấy chung trà.
Trà vừa vào miệng, vô cùng ngọt ngào.
Chung Ly Sóc nếm được vị trà quen thuộc, lòng nghĩ Đại Ty Mệnh quả nhiên rất tu thân dưỡng tính, bao nhiêu năm qua vẫn kiên trì uống trà táo đỏ ngâm cẩu kỷ.
“Mùi vị thế nào?”
“Uống rất ngon.
Tiên sinh là một người rất biết dưỡng sinh.” Chung Ly Sóc gật đầu, lại hỏi: “Không biết tiên sinh họ gì tên chi? Xưng hô thế nào?”
Thanh Lam nhìn Chung Ly Sóc, mắt đong đầy ý cười: “Người ngoài trần thế, không đáng nhắc tới.
Gọi ta Thanh Lam là được.”
“Thanh Lam tiên sinh.” Chung Ly Sóc gật đầu, lại nói thêm một tiếng cảm ơn.
Thanh Lam vung tay, cất tiếng: “Công tử là ấu tử của Trấn Bắc Hầu, tên Tố đúng không?”
“Phải.” Chung Ly Sóc vừa tỉnh lại đã nghe được xưng hô Nhạc Chính công tử từ người này, biết Thanh Lam đã sớm rõ ràng thân phận mình.
Nhưng vì cân nhắc cho Nhạc Chính Tố, nàng vẫn hỏi thêm một câu: “Sao tiên sinh lại biết ta? Ta mới đến Nguyên Châu vào đầu mùa đông, cũng không quá quen thuộc với nơi này.” Ngụ ý mình rất ít khi lộ diện.
“Ta chỉ là vừa khéo quen biết Nhạc Chính Thị lang mà thôi.
Ngươi trông giống hệt Thị lang, thế nên mới nhận ra.” Thanh Lam khẽ mỉm cười, lại nói: “Huống hồ công tử cao quý vô vàn, chắc hẳn tổ tiên là người có đức, rất dễ đoán.”
Hôm nay, Chung Ly Sóc đã nghe được lời này những hai lần, bụng thầm nghĩ quả nhiên là thầy trò, xem tướng cũng chẳng khác gì nhau.
Trấn Bắc Hầu cũng là hầu tước huân quý, bảo quý khí một chút cũng không ngoa.
Huống hồ tổ tiên đời đời tòng quân, vì nước kiến công lập nghiệp, đương nhiên là có đức.”
Các Ty Mệnh khi đánh lừa người ta đều nói năng rất bài bản, khiến người ta không cách nào cảm thấy họ là mấy kẻ bịp bợm.
Chung Ly Sóc cười cười, nói: “Hôm nay cũng có một cô nương nói ta như vậy, chẳng lẽ tiên sinh cũng biết đoán chữ sao?”
“Biết đôi chút.
Ta ở Thái Nhất Quan, đương nhiên có học qua.” Thanh Lam cười khẽ, lại nói: “Ví như chữ Tố này của công tử lấy rất khá.
Hồi tố nguồn gốc, bắt đầu lại từ đầu.
Ta nói có đúng không?”
“Hôm nay gặp người phúc khí thâm hậu như công tử, tại hạ cảm thấy rất vui vẻ.” Thanh Lam nói, rồi lấy một bình cẩu kỷ từ bên cạnh chõng nhỏ đưa cho Chung Ly Sóc, “Tuy không biết công tử làm sao tìm được chỗ này nhưng nếu đã có duyên, tại hạ tặng công tử một bình vậy.”
Trong lòng Chung Ly Sóc thoáng thấp thỏm.
Nàng nhìn thẳng Thanh Lam, tựa như thấy được sao trời trong đôi mắt ấy.
Ánh mắt người nọ thanh thúy, mênh mông, lại có thể nhìn thấu linh hồn nàng chỉ trong thoáng chốc.
Chung Ly Sóc sửng sốt giây lát, chợt cười nói: “Tiên sinh mới lần đầu gặp gỡ đã tặng quà cho ta, ta nên lấy gì đáp lễ đây?”
Thanh Lam lại không đáp, chỉ cười nói: “Công tử cảm thấy hoa mai năm nay nở thế nào?”
“Đương nhiên là rất tốt.”
“Ta cũng vậy.” Thanh Lam cười khẽ, “Hoa tàn rồi lại nở, nhưng niên thiếu chẳng quay về.
Hôm nay gặp được công tử thời niên thiếu như vậy, ta cũng cảm thấy rất tốt.
Hoa luôn nở luôn mới, người luôn sống luôn tươi.
Vạn mong công tử quý trọng thời gian.”
Thanh Lam muốn nói điều gì, Chung Ly Sóc đã mơ hồ đoán được.
Đến tận giờ phút này, nàng mới dám tin tưởng, hóa ra nàng thật sự sống lại.
Nhìn bình cẩu kỷ trên giường, nhìn nỗi vui sướng trong mắt cố nhân, Chung Ly Sóc hé miệng toan nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng thể thốt lên dù chỉ một câu.
Thanh Lam nhìn Chung Ly Sóc vẻ mặt kích động, bèn đặt ngón trỏ lên môi, khẽ thở dài một tiếng.
Không thể nói, không thể nói.
Đây là ơn trạch mà Đông Hoàng ban cho nhờ trăm ngàn năm Sở Quốc đã phụng dưỡng.
Đây cũng là… kết cục tốt nhất của Chung Ly Sóc.
Bởi vì trong tinh quỹ* của Đông Hoàng, vốn không nên có một Chung Ly Sóc.
*Tinh quỹ: quỹ đạo sao.
_____________.
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
“Bệ hạ.” Giọng Thanh Lam vang lên đằng sau, đầy ý cười: “Nàng sắp cảm lạnh.” Thanh Lam trỏ vào Chung Ly Sóc đang nằm trên giường, tốt bụng nhắc nhở.
Huyên Cảnh Thần nhìn thiếu nữ trần trụi, im lặng nhận lấy đạo bào trong tay Đại Ty Mệnh.
Đại Ty Mệnh miết đầu ngón tay, một làn gió nhẹ ấm áp lập tức lượn lờ quanh thân Chung Ly Sóc.
Vốn còn định giúp Chung Ly Sóc lau tóc, Nữ hoàng liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng giúp thiếu nữ mặc quần áo.
“Xin bệ hạ đừng nhìn ta như vậy.
Đây chỉ là việc nhỏ, không tốn bao nhiêu sức.” Chỉ là Thuật Ngũ Hành tầm thường, ở nhà mình nàng vẫn có thể thực hiện.
Huyên Cảnh Thần trừng Thanh Lam.
Từ đôi con ngươi trong trẻo, dịu dàng như nước kia, Thanh Lam thấy được mấy phần tức giận, bèn cười nói: “Nhưng chuyện khác, ta sẽ không giúp.”
Huyên Cảnh Thần giúp Chung Ly Sóc mặc quần áo cẩn thận, đỡ nằm xuống giường, sau đó tự mặc chỉnh tề mới vẫy tay gọi Thanh Lam đến: “Xem cho nàng ta.”
Thanh Lam hiểu ý, bèn đặt ba ngón tay lên mạch Chung Ly Sóc, nói: “Mạch trầm ổn, mạnh mẽ, không sao.
Trẻ tuổi lại còn khỏe mạnh, kính xin bệ hạ yên tâm.”
Thanh Lam quay đầu, đưa mắt nhìn Nữ hoàng, khẽ cười.
Huyên Cảnh Thần vờ như không thấy ý tứ trong mắt đối phương, chỉ ngồi xuống chiếc chõng thấp bên cạnh, vươn tay nâng ấm rót chén nước, tự nhấp một ngụm rồi nói: “Tại sao lại thả nàng vào? Ngươi không biết đứa nhỏ này là ai sao?”
“Nhận ra.” Thanh Lam gật đầu, đứng dậy bước về phía Nữ hoàng, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện, kéo ống tay nhận lấy chung trà Nữ hoàng vừa châm, chậm rãi uống một ngụm: “Là công tử nhà Nhạc Chính đại nhân.”
Nàng đương nhiên biết thiếu niên này là ai, hơn nữa còn biết được nhiều hơn trong giây phút thấy người nọ.
“Hôm nay vi thần bốc cho bệ hạ một quẻ.
Thiên Đồng nhập cung, hôm nay tất sẽ gặp được người có duyên.
Thiếu niên này khỏe mạnh, trẻ trung, bộ dạng lại là kiểu bệ hạ yêu thích.
Tuy không thể cùng bệ hạ dựng dục con cái nhưng tuyệt đối là lương phối.” Thanh Lam tự nhận mình nói ra câu nào cũng chính đáng, hoàn toàn không sợ ánh mắt chất vấn của Nữ hoàng, vẫn bình thản tiếp tục: “Nhân duyên như vậy, ta đương nhiên là không dám cản.”
“Ngươi lại đang huyên thiên cái gì? Đây chính là nhân duyên mà ngươi nói sao? Trẫm cảm thấy ngươi là sợ trẫm còn chưa đủ bận rộn.” Huyên Cảnh Thần uống cạn chung trà, nói với Đại Ty Mệnh đang ngồi trước mặt: “Trẫm thấy tuồng này đã có nhiều người hát lắm rồi, Giám Thiên Ty của ngươi đừng đến thêm phiền nữa.
Nhân duyên của trẫm, do trẫm tự mình quyết định.” Huống hồ, nàng cũng đã sớm định rồi.
“Đứa nhỏ này là muội muội của A Dĩnh, ngươi để tâm một chút, đừng gây thêm rắc rối.” Huyên Cảnh Thần đứng dậy, chỉnh đốn lại y quan rồi nói tiếp: “Đợi đến khi nàng tỉnh lại thì để nàng ra ngoài đi.
Còn nữa, đừng nhắc đến trẫm.”
Huyên Cảnh Thần ngậm miệng mở miệng đều là ‘đứa nhỏ này’, hiển nhiên không thèm để bụng quẻ tượng của Thanh Lam, hệt như năm xưa khi Thanh Lam thân là sư tỷ của Đại Ty Mệnh nhận định nàng là chủ nhân thiên hạ, cũng thờ ơ như vậy.
Chỉ là không biết nếu nghe được xưng hô ‘đứa nhỏ’ của Hoàng hậu thì trong lòng Chung Ly Sóc sẽ có cảm tưởng gì.
Đoán chắc sẽ là hối hận khi có một thân thể trẻ tuổi như vậy, khiến người ta được đứng cơ trên.
Thanh Lam mỉm cười, không nhiều lời nữa.
Huyên Cảnh Thần thu dọn đồ đạc xong, quay đầu liếc nhìn Chung Ly Sóc còn đang nằm trên chõng, lại không nhịn được mà dặn thêm: “Chuyện hôm nay, ngươi lựa lời nói cho cẩn thận.”
“Vâng.” Thanh Lam đáp, song trong lòng lại nghĩ bệ hạ không muốn để người ta biết, nhưng lại không nghĩ xem liệu người ta có nhìn thấy mặt mình chưa.
Tính toán một chút, tất cả đều có Trời định.
Những sứ thần của Đông Hoàng như họ hà tất phải lắm lời?
Chung Ly Sóc không ngờ lần chạm mặt này lại ngắn ngủi đến vậy.
Khi nàng mở mắt thì đã không thấy bóng dáng Huyên Cảnh Thần đâu nữa.
Lần gặp gỡ bất ngờ thoáng qua tại ao nước nóng hệt như một giấc mộng đẹp.
Chung Ly Sóc chống người ngồi dậy, rốt ruột ngó quanh, bấy giờ mới phát hiện mình đã nằm trong phòng ấm tự bao giờ.
Lò lửa trong phòng bập bùng ấm áp, mà quần áo trên người cũng đã sớm được thay ra, thành một thân đạo bào màu xanh.
Chung Ly Sóc đang lo lắng nhìn thân thể của bản thân thì lại nghe bên tai vang lên một giọng nói: “Nhạc Chính công tử, tỉnh rồi sao?”
Lúc này, Chung Ly Sóc mới quay đầu nhìn sang, thấy cách đó không xa là một nữ tử áo xanh đang ngồi trên chõng thấp.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng được mộc trâm vấn sau đầu.
Đạo bào màu xanh rộng thùng thình, trông là biết người mặc dáng hình mảnh dẻ, lại trong trẻo, thanh cao.
Đây chính là Đại Ty Mệnh đời cuối cùng của Sở Quốc, cũng là Đại Ty Mệnh của Khánh Quốc hiện tại, Thanh Lam.
Năm đó, trước khi Thứ Đế băng hà, Đại Ty Mệnh đời trước là Nhẫm Nhiễm đã không biết tung tích.
Trước lúc mất tích, Đại Ty Mệnh vẫn chưa nhận đệ tử.
Thứ Đế bèn đưa sư tỷ Thanh Lam của nàng ta lên làm Đại Ty Mệnh.
Vừa lên là làm đến tận bây giờ.
Chung Ly Sóc đương nhiên nhận ra Thanh Lam.
Khi còn là đế, tựa như các đời tổ tiên, nàng cũng dựa vào kết quả bói toán của Đại Ty Mệnh mà vượt qua từng đợt hung hiểm.
Chỉ có một lần cuối cùng chính là số mệnh an bài, không cách nào tránh khỏi.
Cũng chính vì vậy mà Chung Ly Sóc biết rõ năng lực của Đại Ty Mệnh, lúc này gặp lại cũng thấp thỏm không thôi.
Nàng ngẫm nghĩ rồi đứng dậy chắp tay thi lễ với Thanh Lam, nói: “Tại hạ vô tình đi nhầm vào nơi đây, nếu có đắc tội, mong các hạ lượng giải.”
Chung Ly Sóc nhớ mình có nhìn thấy Hoàng hậu, nhưng giờ Hoàng hậu không ở đây, trước mắt chỉ có mỗi Thanh Lam, như vậy quần áo này…
Như biết nàng đang suy nghĩ điều gì, Thanh Lam nói: “Là ta coi sóc không cẩn thận, để công tử rơi xuống nước.
Người cứu ngươi lên chính là chủ nhân của gian phòng này, ta chỉ là khách.
Có điều chủ nhân này không thường đến, lần này đúng lúc cứu ngươi xong thì đã rời đi.
Đúng rồi, quần áo trên người ngươi cũng là nàng đổi, không cần cảm tạ ta.”
Chủ nhân trong lời nàng nói chính là Hoàng hậu.
Hoàng hậu là chủ một nước, nói thế cũng không ngoa.
Có điều khi nghe được quần áo trên người là do Hoàng hậu thay thì thân thể trắng nõn của người kia cũng lóe lên trong đầu Chung Ly Sóc, khiến máu nóng nhất thời dâng cao, gương mặt cũng đỏ bừng.
Các nàng kiếp trước tương kính như tân, ngày đại hôn căn bản không có viên phòng.
Đời trước, nàng và Hoàng hậu nâng đỡ lẫn nhau, là chiến hữu tốt nhất, dù sau này có lòng cũng không tiện ra tay.
Chính vì lẽ đó, nàng đến chết vẫn chưa từng thấy thân thể Hoàng hậu, ngược lại còn bị Hoàng hậu nhìn không biết bao nhiêu lần vào những lúc ốm đau.
Không ngờ điều đời trước chỉ dám nghĩ chứ chưa từng làm, mới một năm ngắn ngủi đã thực hiện được.
Nghĩ đến đấy, Chung Ly Sóc lại nhớ tới việc thân thể mình lại một lần nữa bị Hoàng hậu xem hết.
Nàng vừa tự an ủi ‘thôi thôi, thêm một lần này cũng chẳng khác mấy’, lại vừa đỏ mặt kiềm chế chú nai con đang nhảy loạn trong lòng, ép nó yên tĩnh lại.
Chung Ly Sóc điều chỉnh một lúc lâu mới cúi chào Thanh Lam một lần nữa, nói: “Vậy vẫn phải đa tạ các hạ.”
Thanh Lam vung tay, lấy ra một chiếc chung rỗng, châm đầy trà, nói: “Tiểu công tử lại đây uống chén trà đi cho ấm người.”
“Được.” Chung Ly Sóc ứng tiếng, rồi bước đến trước mặt Thanh Lam, ngồi xuống vị trí ban nãy của Huyên Cảnh Thần, đón lấy chung trà.
Trà vừa vào miệng, vô cùng ngọt ngào.
Chung Ly Sóc nếm được vị trà quen thuộc, lòng nghĩ Đại Ty Mệnh quả nhiên rất tu thân dưỡng tính, bao nhiêu năm qua vẫn kiên trì uống trà táo đỏ ngâm cẩu kỷ.
“Mùi vị thế nào?”
“Uống rất ngon.
Tiên sinh là một người rất biết dưỡng sinh.” Chung Ly Sóc gật đầu, lại hỏi: “Không biết tiên sinh họ gì tên chi? Xưng hô thế nào?”
Thanh Lam nhìn Chung Ly Sóc, mắt đong đầy ý cười: “Người ngoài trần thế, không đáng nhắc tới.
Gọi ta Thanh Lam là được.”
“Thanh Lam tiên sinh.” Chung Ly Sóc gật đầu, lại nói thêm một tiếng cảm ơn.
Thanh Lam vung tay, cất tiếng: “Công tử là ấu tử của Trấn Bắc Hầu, tên Tố đúng không?”
“Phải.” Chung Ly Sóc vừa tỉnh lại đã nghe được xưng hô Nhạc Chính công tử từ người này, biết Thanh Lam đã sớm rõ ràng thân phận mình.
Nhưng vì cân nhắc cho Nhạc Chính Tố, nàng vẫn hỏi thêm một câu: “Sao tiên sinh lại biết ta? Ta mới đến Nguyên Châu vào đầu mùa đông, cũng không quá quen thuộc với nơi này.” Ngụ ý mình rất ít khi lộ diện.
“Ta chỉ là vừa khéo quen biết Nhạc Chính Thị lang mà thôi.
Ngươi trông giống hệt Thị lang, thế nên mới nhận ra.” Thanh Lam khẽ mỉm cười, lại nói: “Huống hồ công tử cao quý vô vàn, chắc hẳn tổ tiên là người có đức, rất dễ đoán.”
Hôm nay, Chung Ly Sóc đã nghe được lời này những hai lần, bụng thầm nghĩ quả nhiên là thầy trò, xem tướng cũng chẳng khác gì nhau.
Trấn Bắc Hầu cũng là hầu tước huân quý, bảo quý khí một chút cũng không ngoa.
Huống hồ tổ tiên đời đời tòng quân, vì nước kiến công lập nghiệp, đương nhiên là có đức.”
Các Ty Mệnh khi đánh lừa người ta đều nói năng rất bài bản, khiến người ta không cách nào cảm thấy họ là mấy kẻ bịp bợm.
Chung Ly Sóc cười cười, nói: “Hôm nay cũng có một cô nương nói ta như vậy, chẳng lẽ tiên sinh cũng biết đoán chữ sao?”
“Biết đôi chút.
Ta ở Thái Nhất Quan, đương nhiên có học qua.” Thanh Lam cười khẽ, lại nói: “Ví như chữ Tố này của công tử lấy rất khá.
Hồi tố nguồn gốc, bắt đầu lại từ đầu.
Ta nói có đúng không?”
“Hôm nay gặp người phúc khí thâm hậu như công tử, tại hạ cảm thấy rất vui vẻ.” Thanh Lam nói, rồi lấy một bình cẩu kỷ từ bên cạnh chõng nhỏ đưa cho Chung Ly Sóc, “Tuy không biết công tử làm sao tìm được chỗ này nhưng nếu đã có duyên, tại hạ tặng công tử một bình vậy.”
Trong lòng Chung Ly Sóc thoáng thấp thỏm.
Nàng nhìn thẳng Thanh Lam, tựa như thấy được sao trời trong đôi mắt ấy.
Ánh mắt người nọ thanh thúy, mênh mông, lại có thể nhìn thấu linh hồn nàng chỉ trong thoáng chốc.
Chung Ly Sóc sửng sốt giây lát, chợt cười nói: “Tiên sinh mới lần đầu gặp gỡ đã tặng quà cho ta, ta nên lấy gì đáp lễ đây?”
Thanh Lam lại không đáp, chỉ cười nói: “Công tử cảm thấy hoa mai năm nay nở thế nào?”
“Đương nhiên là rất tốt.”
“Ta cũng vậy.” Thanh Lam cười khẽ, “Hoa tàn rồi lại nở, nhưng niên thiếu chẳng quay về.
Hôm nay gặp được công tử thời niên thiếu như vậy, ta cũng cảm thấy rất tốt.
Hoa luôn nở luôn mới, người luôn sống luôn tươi.
Vạn mong công tử quý trọng thời gian.”
Thanh Lam muốn nói điều gì, Chung Ly Sóc đã mơ hồ đoán được.
Đến tận giờ phút này, nàng mới dám tin tưởng, hóa ra nàng thật sự sống lại.
Nhìn bình cẩu kỷ trên giường, nhìn nỗi vui sướng trong mắt cố nhân, Chung Ly Sóc hé miệng toan nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng thể thốt lên dù chỉ một câu.
Thanh Lam nhìn Chung Ly Sóc vẻ mặt kích động, bèn đặt ngón trỏ lên môi, khẽ thở dài một tiếng.
Không thể nói, không thể nói.
Đây là ơn trạch mà Đông Hoàng ban cho nhờ trăm ngàn năm Sở Quốc đã phụng dưỡng.
Đây cũng là… kết cục tốt nhất của Chung Ly Sóc.
Bởi vì trong tinh quỹ* của Đông Hoàng, vốn không nên có một Chung Ly Sóc.
*Tinh quỹ: quỹ đạo sao.
_____________.
Danh sách chương