Editor: Gấu Lam

Sáng nay, mỗ (?)tử đột nhiên đẩy đưa một vấn đề -- "Bị người hầm là một loại trải nghiệm ra sao?"

(?)Đại từ nhân vật không xác định.

Tại một đám trả lời hoặc sa điêu (?)hoặc bất đắc dĩ, một câu trả lời nặc danh tự giễu hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

【 Cảm ơn vì mời. Đã bị bẫy, còn phải làm chó rưng rưng liếm các người từng thể nghiệm qua sao, ha ha. 】

Tại câu trả lời đạt được 10K lượt thích, tỉ mỉ miêu tả một vị học sinh cấp ba ôm nỗi hận đi thi đua tuyển chọn, sau khi tốt nghiệp đại học nhận việc ở công ty ngưỡng mộ trong lòng, lại bất ngờ phát hiện một cái đầu đề mô hình nào đó của công ty kia dĩ nhiên là tác phẩm dự thi năm đó của hắn! Người phụ trách hạng mục sau khi biết được tình huống, không chỉ không có xin lỗi, còn tự nhận là Bá Nhạc, tìm được thiên lý mã của chủ thớt. Chủ thớt chịu nhục, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày nào đó dùng móng đạp chết Bá Nhạc, phủi mông một cái tìm ông chủ khác.

"Rất tốt, ngày đó thi đua tuyển chọn, vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng gì đối với ngày sau sinh hoạt. Chỉ là tôi nghĩ tới một tấm lòng son ôm ấp vô số hi vọng, bởi vì một ít người bản thân tư lợi mà bị đạp lên, tôi liền cảm thấy đau lòng sâu sắc."

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, xí nghiệp bất lương ăn cắp sáng tạo của học sinh kiếm lấy chuyện lợi đưa tới thảo luận rất lớn, có người hoài nghi ghi lại lời nói "X tử, chuyện mà cậu chia sẻ mới vừa biên à", có người thì lại khuyên chủ thớt đây bất quá là nhất thời ngẫu nhiên, còn có người đánh nhau với xí nghiệp sinh ra hứng thú thật lớn.

Rất nhanh, có bạn ăn dưa trên mạng PO ra hạng mục kế hoạch năm gần đây của Irmann đẩy ra, cũng cùng danh sách dự thi Bạch Điểu cup làm so sánh, phát hiện thật là có vài hạng mục có thể va vào.

Sau đó, có nhân sĩ trong nghề giơ thạch chuỳ, công khai Trương chuyên gia của Irmann ý đồ dùng lịch sử đen tối trộm cướp sáng tạo của công ty đến hối lộ công ty cạnh tranh, để cầu đổi chỗ làm việc.

Quan hệ xã hội của Irmann lập tức hành động, kiên trì tất cả những thứ này đều là trùng hợp, bưu kiện của Trương chuyên gia càng là do người khác giả tạo. Mà vô luận bọn họ làm sao biện giải, bên trong khu bình luận như trước một mảnh tiếng mắng.

Dù sao Irmann vẫn luôn là xí nghiệp được dân tộc đánh giá danh hiệu, đối Bạch Điểu cup đại lực tài trợ càng thắng được vô số ca ngợi, hiện tại chứng cứ nói rõ bọn họ là một đám con rận hút máu học sinh, bạn trên mạng dồn dập căm phẫn sục sôi, hận không thể xông lên đánh bọn họ mấy cái tát tai thật lớn.

Irmann vốn là đang cùng Nhuệ La tiến hành sinh tử giằng co, hiện nay liền tuôn ra loại bê bối này, tường đổ mọi người đẩy, đối thủ cạnh tranh khác trong nghề cùng nhau tiến lên, trong bóng tối cho nó gắn điểm đất vàng, dự định phong quang hậu táng.

Vương tổng chỉ là người làm công cao cấp, tại thời điểm đối mặt thành viên ban giám đốc, cũng không thể không cúi đầu khom lưng. Sau khi bị mắng như chó, Vương tổng đem lửa đạn nhắm ngay Trương chuyên gia -- huyết tế loại khốn kiếp này tại chỗ,tưởng là sau đó có thể chạy trên đầu hắn làm mưa làm gió sao!

Trương chuyên gia ở trong xã hội mò lăn đánh bò nhiều năm như vậy, tự nhiên có thủ đoạn của chính mình, nghỉ ngơi trưa hôm đó, các nhân viên cao tầng của Irmann thu được một phong thư nặc danh, mặt trên bày ra việc xấu loang lỗ của Vương tổng trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng.

Ban giám đốc rất nhanh liền dừng lại chức trách của Vương tổng, đồng thời triển khai điều tra.

Nhà tài trợ có chuyện, Bạch Điểu cup liên quan trở nên lúng túng, sở nghiên cứu thông tin khoa học kỹ thuật Yến thành lúc này ngưng hẳn quan hệ hợp tác cùng Irmann, tỏ rõ muốn tra rõ việc này, tuyệt không khoan nhượng. Lần này thái độ thẳng thắn dứt khoát, cuối cùng cũng coi như cứu vãn lại một chút thanh danh.

Bạch Điểu cup nhân cơ hội quảng cáo:

【 tuần bốn này tại trung tâm quốc tế mở công khai biểu diễn, tác phẩm dự thi đều hết sức ưu tú, hoan nghênh mọi người đến xem. 】

Cũng nằm trong tinh tu cửu cung đồ, bên trong bình luận, không ít dân địa phương cùng du khách đều biểu thị ra hứng thú.

Hội triển ngày đó.

Triển quán có hình dáng vỏ sò lớn, thập phần rộng rãi, treo đèn trần trân châu sáng ngời ánh sáng, bức bình phong dường như đem sân bãi bất đồng tách ra, tác phẩm dự thi trưng bày trong đó.

Hạng mục của Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch không phù hợp khẩu vị đại chúng, vị trí sân bãi thiên về bên trong, không có bao nhiêu người sang đây xem, trước cửa tưởng như có thể giăng lưới bắt chim, thanh thanh lãnh lãnh, cùng bên châu báu trí năng nóng nảy xếp thành hàng dài so sánh, càng biểu diễn ra sinh động hình tượng nhiệt đới cùng bắc cực.

Tiếu Thanh Sơn mừng rỡ thanh nhàn, thẳng thắn cùng Diệp Dịch thảo luận việc thăng cấp APP.

Chỉ là chẩn đoán phụ trợ, mặt ứng dụng còn quá nhỏ hẹp, bọn họ càng muốn căn cứ hành vi nhận thức, sáng tác ra một công cụ trí năng trên điện thoại để có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cùng người bệnh giao lưu.

Tiếu Thanh Sơn: "Nếu có công năng nhắc nhở, như vậy có thể giảm bớt lo lắng của người bệnh."

Diệp Dịch: "Vạn nhất bọn họ kéo dài thì sao? Như vậy thật giống như ở phía sau cái mông họ gô lên một đoạn bánh pháo, sau đó có người luôn luôn tại tai bên cạnh gọi "Nhanh nổ nhanh nổ", tôi phỏng chừng người này có thể cơ tim tắc nghẽn tại chỗ qua đời."

Tiếu Thanh Sơn: "... Có chút đạo lý."

Ngón tay thon dài để ở trên cằm, cậu rũ mắt xuống, dáng dấp suy nghĩ như là sóng lớn không sợ mặt hồ.

Diệp Dịch nảy sinh ý nghĩ bất chợt: "Khanh Khanh, tới chơi trò chơi đi."

Tiếu Thanh Sơn: "Cái gì?"

Diệp Dịch: "Giả thiết em là người máy, tôi là người sử dụng. Hiện tại tôi và em chân chính ly thân lưỡng địa, buổi tối ngày nào đó tôi phi thường tưởng niệm em, mà bởi vì sai giờ không thể gọi điện thoại cho em, thời điểm như thế này, em thân là robot, cần phải làm sao trả lời tôi."

Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một chút, vừa muốn cho hắn cảm nhận được sự săn sóc của chính mình, vừa thể hiện ra đặc điểm của người máy, liền trả lời: "Ngủ sớm một chút."

Diệp Dịch: "Em thật đúng là một người máy thẳng nam lãnh khốc vô tình."

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Diệp Dịch nhắc nhở: "Muốn nghe câu trả lời càng thêm buồn nôn một chút không, tỷ như ngôi sao ngoài cửa sổ là ánh mắt của tôi, làm bạn cùng anh ngủ."

Tiếu Thanh Sơn tiếp thu đề nghị của hắn, sửa chữa đáp án gốc chút: " Hay thay đổi một chút. Tôi cùng anh ngủ."

Diệp Dịch: "..."

Hắn mỗi lần nói những câu nói này, trên mặt biểu tình đều đàng hoàng trịnh trọng, ánh mắt trong suốt như là khoảng không sau cơn mưa, Diệp Dịch đều không nhận rõ cậu đến tột cùng là cố ý loạn vén, hay là tâm lý thật chính là như vậy.

"Cái này thật không có chừng mực." Diệp Dịch che mặt, thở dài, "Thế nhưng tôi cho điểm tối đa."

Một đoạn ảnh mờ quăng vào góc nhỏ hẹp, đem ánh sáng cắt ra đường cong bất quy tắc.

Người tới là một vị phụ nữ ước chừng 25 tuổi, mặc áo len rộng rãi, tóc tùy ý rối bù, mang khẩu trang cùng kính mắt.

"Chào các cậu." Nàng kéo xuống khẩu trang, khuôn mặt trắng nõn, không có trang điểm, "Tuy rằng cũng không phải lần đầu tiên trò chuyện, nhưng cũng coi là lần thứ nhất gặp mặt, tôi cảm thấy được tất yếu tự giới thiệu mình một phen -- "

Nàng ngữ điệu to rõ, thanh tuyến càng đặc biệt, cho dù cùng âm thanh qua điện thoại trong ký ức hơi có bất đồng, Tiếu Thanh Sơn một chút liền nhận ra thân phận của người này.

"Thẩm luật sư." Tiếu Thanh Sơn xác nhận.

"Không sai, chính là tôi -- Thẩm Tiệp, cố vấn pháp luật của công ty thuốc Nhuệ La."

Thẩm Tiệp im lặng không lên tiếng nhìn Tiếu Thanh Sơn, lúc trước ở trong điện thoại từng trò chuyện, đối phương trầm ổn mà lại sắc bén, rất nhanh liền làm rõ quan hệ lợi hại, lúc đàm phán thậm chí mơ hồ chiếm thượng phong. Người bên bộ kỹ thuật đã sớm báo cho nàng Tiếu Thanh Sơn là học sinh cấp ba, mà thật sự trong thực tế nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu niên lộ hết ra sự sắc bén, nàng vẫn còn hơi kinh ngạc.

Tiếu Thanh Sơn hỏi: "Thẩm luật sư cũng tới đi dạo hội triển?"

Thẩm Tiệp đẩy kính mắt một cái: "Không, tôi là tới tìm cậu bàn công việc."

Diệp Dịch: "Mặc vệ y cùng khách hàng nói chuyện, bầu không khí của công ty các người thật thoải mái."

Thẩm Tiệp lúc này mới chú ý tới một thiếu niên khác ngồi bên cạnh Tiếu Thanh Sơn, hắn mặc vừa vặn là áo thun đen, trên cổ mang theo giấy công tác của Bạch Điểu cup. Mặc dù ngồi ở góc tối tăm, dáng vóc thuộc về người thiếu niên cũng như trước rõ ràng.

Thẩm Tiệp mỉm cười nói: "Công tác của tôi đã sớm làm xong, hôm nay là đến thăm các cậu thôi."

Nàng nhặt lên đơn tuyên truyền, đem nó cuốn thành một ống nhỏ, gõ bàn một cái nói: "Khách hàng đến, ông chủ nói một chút sản phẩm của nhà các cậu đi."

...

"Cho nên nói, APP có thể thông qua đối thoại bình thường để phán đoán người sử dụng có bệnh trầm cảm hay không, lúc kiểm tra ra vấn đề thì gửi cảnh báo?"

Tiếu Thanh Sơn: "Chỉ có 79% xác suất, mà chỉ có thể phụ trợ, không thể thay bác sĩ."

"Rất tốt." Thẩm Tiệp bình luận, "So với bài kiểm tra tâm lý của một số bệnh viện liền quyết định một người có bị bệnh hay không đáng tin hơn nhiều lắm."

Hồi tưởng lại nhiệm vụ lão đại giao cho, Thẩm Tiệp có chút phiền não. Nàng thật vất vả được nghỉ ngơi một lần, còn muốn chạy đi vài nơi. Bất quá cái hội triển này rất thú vị, hai người thiếu niên dáng dấp đẹp trai trước mặt, cũng coi như là phúc lợi đi.

Nàng trực tiếp hỏi: "Cậu có nghĩ tới đem hạng kỹ thuật ứng dụng đến những phương diện khác không?"

Tiếu Thanh Sơn lại nghĩ tới Diệp Dịch lời đối thoại cái mông bị nổ kia: "Tỷ như nhận thức bệnh tật?"

"Cậu so với tôi tưởng tượng còn muốn thông minh hơn. Bất quá, người không thông minh cũng sẽ không đi đến một bước này tại giải thi đấu. " Thẩm Tiệp thở dài nói, "Cho nên, cậu có thời gian cùng giám đốc bộ kỹ thuật chúng tôi gặp mặt không?"

Nàng tự nhận là đã rất có thành ý, Tiếu Thanh Sơn nhưng thật giống như không hài lòng lắm.

APP cũng không phải một mình cậu làm, tại sao Thẩm Tiệp dùng từ chỉ có "Cậu"?

"Là ảnh và tôi." Tiếu Thanh Sơn nhấn mạnh chữ "Ảnh", nắm chặt tay Diệp Dịch, trước mặt Thẩm Tiệp giơ giơ, như là nói cho nàng biết, nơi này còn có một người bắn ra ánh sáng bốn phía.

Thẩm Tiệp sửng sốt một chút, trực giác bén nhạy làm cho nàng biết được quan hệ hai người, cười cười: "Xin lỗi, là các cậu."

Sau khi ước định thời gian gặp mặt cẩn thận, Thẩm Tiệp rời đi, Diệp Dịch đắc ý, học ngữ điệu Tiếu Thanh Sơn nói: "Là ảnh và tôi."

Tiếu Thanh Sơn: "... Chớ học."

Hắn rõ ràng thường thường mặt không hề cảm xúc lặng lẽ đua xe, lần này bị Diệp Dịch bắt được điểm biệt nữu.

Đại khái chính là mèo chủ động đi cọ nhân hòa bị người cưỡng chế cào cằm còn ùng ục ùng ục.

Diệp Dịch ngọt ngào lặp lại: "Ảnh cùng tôi."

Tiếu Thanh Sơn cau mày: "Anh

có phải muốn lãnh một trận đánh đập không?"

Chân của hắn đạp ở trên giày Diệp Dịch, giả tạo giả tạo sát bên, làm dáng muốn đạp đi.

Diệp Dịch: "Tôi nói một câu, em không nên tức giận."

Tiếu Thanh Sơn: "Cái gì?"

Diệp Dịch: "Đánh là "Thân" mắng là yêu, em giẫm tôi một cước thì trả hôn môi."

Tiếu Thanh Sơn: "..." Có cũng là anh tao.

Diệp Dịch nở nụ cười: "Làm sao không đạp?"

Tiếu Thanh Sơn quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Không nghĩ "Thân" anh."

"Thế nhưng tôi muốn." Diệp Dịch thật nhanh đến gần, ở trên mặt hắn hôn một cái, "Trước tiên thiếu, buổi tối tiếp tục thân Khanh Khanh."

Tuy rằng cái góc nhỏ thiên về nơi tối không người hỏi thăm, mà bên trong triển quán tiếng người huyên náo, du khách, người dự thi cùng nhân viên công tác đi tới đi lui, rất có thể sẽ ở trong lúc lơ đãng nhìn về phía nơi này, đem vừa nãy phát sinh tất cả nạp vào đáy mắt.

Diệp Dịch có thể nói gan to bằng trời.

Tiếu Thanh Sơn đụng một cái nơi bị hắn hôn qua, đầu ngón tay nóng lên.

Sau đó, liền lục tục có mấy tốp khách tới đây giải tư liệu, biểu thị đối với APP của bọn họ có hứng thú, có thể định ra thời gian nói chuyện.

Cùng ngày một bên mặt trời chậm rãi chìm xuống, màu vàng hào quang che kín bầu trời, một ngày hội triển kết thúc.

Vừa về tới khách sạn, Diệp Dịch liền cẩn thận thực hiện cam kết của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện