Editor: Sứa Không Não 

Sầm Nguyễn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thiết bị y tế dán trên mu bàn tay, dường như đang suy nghĩ xem đây là nơi nào.

Lúc này, nhiều bác sĩ mặc áo blouse trắng đổ vào phòng, cùng với vài người giúp việc quen thuộc của nhà họ Tần. Tất cả đều chen chúc trong phòng, biểu cảm trên mặt mỗi người khác nhau, có người vui mừng, có người kinh ngạc, mọi người đều luống cuống tay chân, tóm lại là một cảnh hỗn loạn.

Ý thức của Sầm Nguyễn dần dần hồi phục, cậu cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Cậu chỉ nhớ mang máng rằng mình hình như đã ngất dưới đáy vực, ký ức bị ngắt quãng. Ký ức cuối cùng cậu có là dáng vẻ lo lắng, bồn chồn của anh trai, tiếp đến là một màn đen kịt, sau đó thì không nhớ được gì nữa.

Đầu cậu đau nhức vô cùng, theo bản năng muốn gọi hệ thống, nhưng trong đầu trống rỗng, không có chút hồi đáp nào.

Những bác sĩ vội vàng tiến đến thực hiện đủ loại kiểm tra sức khỏe, Sầm Nguyễn yếu ớt chỉ có thể để mặc cho họ thao tác. Đợi đến khi bình tĩnh lại, sức lực trong cơ thể cậu cũng dần dần phục hồi, cảm giác như chỉ vừa trải qua một giấc ngủ dài thật dài.

Cậu không phải nên quay về Địa phủ sao? Sao vẫn còn ở trong thế giới của cuốn sách này? Chẳng lẽ nhiệm vụ thất bại rồi? Anh trai sau đó vẫn xảy ra chuyện? Nghĩ đến khả năng này, Sầm Nguyễn không khỏi nhíu mày, liền túm lấy một bác sĩ đang loay hoay trước giường, vội vàng hỏi: “Anh trai tôi đâu! Anh trai tôi ở đâu?”

Vị bác sĩ đó có chút ngơ ngác, phản ứng mất một lúc mới trả lời: “Chúng tôi... chúng tôi đã báo tin cậu tỉnh lại cho Tần đại thiếu rồi, ngài ấy sẽ sớm quay về...”

Sầm Nguyễn nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh trai không sao là tốt rồi.

Cậu cần phải sắp xếp lại những chuyện xảy ra kể từ khi về nhà.

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự phục hồi của cơ thể, đến khi hoàn toàn cảm thấy sức lực đã quay trở lại thì trời cũng đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn vàng nhạt chiếu vào phòng, mang đến một chút hơi ấm cho căn phòng lạnh lẽo.

---

Cậu nhìn chằm chằm vào tay mình, nơi từng có nhiều thiết bị y tế dán lên, giờ đây đã không còn. Làn da nhợt nhạt sau thời gian dài không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, hay có lẽ là vì cơ thể yếu ớt, khiến những vết kim tiêm hiện rõ, trông có phần đáng sợ.

Các bác sĩ đã rời đi, để lại cho cậu không gian nghỉ ngơi đủ lâu.

Bên ngoài là băng tuyết phủ trắng xóa, nhiệt độ có phần lạnh lẽo. Sầm Nguyễn tiến gần đến cửa sổ lớn, nhìn xuống phía dưới. Nếu không quan sát kỹ, cậu cũng khó mà nhận ra đây là căn biệt thự cũ của nhà Tần, vì nơi này đã thay đổi rất nhiều.

Đợi đã!

Tuyết đang rơi?

Sầm Nguyễn mở to mắt.

Cậu đã hôn mê bao lâu rồi?

Một cảm giác lo lắng dần lan tỏa trong lòng cậu, như thể mọi thứ đang trượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu cố giữ bình tĩnh, vịn vào tường và đi vào phòng tắm. Hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương lớn là một thiếu niên với gương mặt trắng mịn, mái tóc dài hơn, mềm mại rủ xuống trán.

Đôi mắt như thủy tinh đen long lanh trong trẻo, đôi môi mỏng hơi đỏ, cổ áo lộn xộn hé lộ chút xương đòn.

Thiếu niên ấy trông tinh tế, sạch sẽ, yếu ớt như một búp bê sứ.

Sầm Nguyễn tiến lại gần, nhìn kỹ một chút, rồi vuốt ve mái tóc đã dài ra nhiều trong suốt nửa năm qua, tiện tay tìm một dây chun buộc thành một cái búi nhỏ ở phía sau. Cậu dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác như tỉnh táo hơn một chút.

Cậu ngước lên nhìn vào gương, những lọn tóc lòa xòa trước trán bị ướt, vài giọt nước đọng trên lông mi, khóe mắt đỏ lên trông thật chói mắt.

Cậu nhìn chính mình, trí óc dần dần mơ màng.

Cậu đã hôn mê nửa năm rồi sao… Nửa năm qua cậu cứ nằm ngủ mãi trong cơ thể này ư?

Vết thương nghiêm trọng đến mức nào nhỉ, giờ đã lành chưa? Sao tự dưng cậu tỉnh dậy? Suốt nửa năm qua cậu ăn gì để sống nhỉ, có phải chỉ dựa vào việc truyền dinh dưỡng không? Không lẽ cậu cũng đã nửa năm rồi không tắm?

Càng nghĩ, Sầm Nguyễn càng bị kéo vào những suy nghĩ xa xăm, không kiềm chế được cúi xuống ngửi áo mình. Khi không thấy có mùi gì lạ, cậu mới nhẹ nhõm thở phào.

Sau khi mơ màng trong phòng tắm một lúc, cậu mới như bừng tỉnh và bước ra ngoài.

Sầm Nguyễn vừa tỉnh dậy mà cơ thể chỉ trong chốc lát đã phục hồi về trạng thái ban đầu, chẳng hề giống như một bệnh nhân nặng mới thoát khỏi hôn mê sau vụ tai nạn.

Trong lòng cậu thấy trống rỗng, vô cùng bất an. Cảm giác này, Sầm Nguyễn chỉ từng trải qua khi mới bước vào thế giới sách mà thôi. Giờ cậu chỉ muốn khẩn thiết tìm thấy anh trai, chỉ khi tận mắt thấy anh bình an vô sự thì cậu mới có thể yên tâm.

Là nhân vật trung tâm của thế giới này, miễn là hắn không sao, cậu nhất định sẽ tìm ra chuyện gì đang diễn ra.

Sầm Nguyễn vừa đi xuống lầu vừa mải mê suy nghĩ, trong căn biệt thự cũ hoàn toàn yên ắng. Cậu khéo léo tránh mặt các cô giúp việc và bác sĩ, rất suôn sẻ xuống đến tầng một. Cách bài trí của các đồ nội thất không có nhiều thay đổi, vẫn giống hệt như trong ký ức của cậu.

(Bản dịch chỉ được đăng tải trên Wordpress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @sua_khong_nao. Cảm ơn các bạn đã đọc.)



Mùa đông ở Vân Thành rất lạnh, Sầm Nguyễn xuống lầu mà quên mang theo áo ấm. Cậu vỗ nhẹ vào đầu, thầm nghĩ rằng não mình sau nửa năm không hoạt động đã bắt đầu rỉ sét rồi.

Đang lúc bối rối, ánh mắt cậu chợt nhìn thấy một chiếc áo khoác đen trên ghế sofa trong đại sảnh.

Chắc là áo của anh mình để quên.

Sầm Nguyễn nghĩ thầm.

Cơ thể cậu đã rất thành thật, nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác lên và mặc vào. Bên trong áo lót lớp lông ấm áp, mặc vào vô cùng thoải mái. Có lẽ vì hơi ấm quen thuộc mà trái tim đang xao động của cậu cũng dần trở nên bình tĩnh.

Vạt áo khoác dài đến đầu gối, từ xa nhìn lại, Sầm Nguyễn trông như một đứa trẻ nghịch ngợm đang mặc đồ của người lớn. Nhưng tâm trí cậu đã bay tận chín tầng mây, vừa sờ vào chất vải vừa nghĩ về anh trai mình bây giờ ra sao.

Nửa năm qua, hắn có thay đổi gì không?

Chiếc áo khoác dường như vẫn lưu giữ lại hơi ấm của người đàn ông, khiến Sầm Nguyễn cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

Không biết vì lý do gì, điện thoại ở biệt thự không thể kết nối ra bên ngoài. Cậu không thể liên lạc với ai, nhưng may mắn là trong áo khoác có chìa khóa xe, nếu không thì đến sân cũng không ra được. Cậu để lại một tờ giấy nhắn trên bàn, chưa viết xong đã nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên chói tai ngoài sân.

Theo phản xạ, Sầm Nguyễn nhìn về phía cổng lớn. Giữa bức tượng trong khu vườn, một chiếc xe sang trọng dừng lại. Người đàn ông với dáng vẻ cao ráo, từ lúc bước xuống xe đã sải bước dài tiến vào biệt thự. Những bông tuyết lơ lửng trong không trung rơi xuống người và mái tóc của hắn, tạo nên một khung cảnh đặc biệt.

Sầm Nguyễn sững người nhìn hắn, rồi đôi mắt cậu lập tức sáng lên. Cậu vui sướng vô ngần, vứt ngay tờ giấy trong tay, chạy thẳng về phía hắn.

Dấu chân của cậu in trên nền tuyết, những bông tuyết bay bay khắp tầm mắt, trong màn sương mờ, chỉ thấy bóng người đàn ông càng lúc càng gần.

“Anh ơi ——!”

Sầm Nguyễn lao thẳng vào người đàn ông, hai chân kẹp chặt lấy hắn, bám chắc như một chú khỉ. Cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, cằm tựa lên vai, cơ thể áp sát, vô cùng thân mật.

Tần Viễn Hành khẽ tái mặt, theo phản xạ siết chặt cậu thiếu niên gầy yếu trong vòng tay mình, dịu dàng gọi, “Nguyễn Nguyễn?”

Nghe giọng nói của hắn, Sầm Nguyễn gật đầu mạnh, rồi ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Tần Viễn Hành. Đôi mắt cậu sáng ngời, sống động, khiến Tần Viễn Hành không khỏi chìm đắm. Trời mới biết trong nửa năm qua hắn đã mong được thấy đôi mắt ấy mở ra, nhìn hắn như bây giờ đến nhường nào.

Nửa năm qua dường như dài đến nửa thế kỷ, Tần Viễn Hành gần như đã quên mất cảm giác được thiếu niên ngọt ngào gọi “anh” là như thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của người đàn ông trước mặt, ánh mắt không rời khỏi mình, Sầm Nguyễn không khỏi nghiêng đầu bối rối, hỏi, “Là em đây, anh quên em rồi sao?”

Sự bất an từ lúc tỉnh dậy đã tan biến hoàn toàn khi nhìn thấy người đàn ông này, chỉ còn lại niềm vui và sự phấn khởi tràn ngập trong lồng ngực.

Đối với Sầm Nguyễn, cậu chỉ như vừa ngủ một đêm mà thôi, nhưng với Tần Viễn Hành, cảnh tượng này là điều hắn đã mong chờ suốt nửa năm trời. Thế nhưng khi khoảnh khắc ấy thực sự đến, hắn lại không biết phải phản ứng như thế nào.

Cảm xúc kìm nén trong lòng bỗng chốc vỡ òa. Hắn càng siết chặt vòng tay quanh eo thiếu niên, lo sợ cảnh tượng mà mình hằng ao ước chỉ là một ảo ảnh do bản thân tự huyễn hoặc.

Cho đến khi ngửi thấy hương thảo dược nhẹ nhàng trên người thiếu niên, hắn mới bừng tỉnh. Tuyết ngày càng rơi dày, chỉ trong vài phút mà tóc cậu đã phủ đầy những bông tuyết trắng xóa, bộ quần áo mỏng manh cũng chẳng thể chống chọi lại cái lạnh giá.

Tần Viễn Hành lòng nhói đau, không nói một lời, bế thiếu niên vào lòng rồi bước nhanh vào biệt thự, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế sofa, cẩn thận như thể cậu là một búp bê sứ dễ vỡ, sợ rằng vô ý sẽ làm cậu đau.

Đôi mắt của Tần Viễn Hành đen láy tựa hồ sâu thẳm, khiến người khác khó lòng đoán biết được suy nghĩ hay cảm xúc của hắn, Sầm Nguyễn cũng không ngoại lệ. Cậu chưa bao giờ đọc hiểu được nội tâm của Tần Viễn Hành, nhưng hôm nay, thật kỳ lạ, cậu lại nhận thấy hình bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.

“Cơ thể em thế nào rồi?”

Giọng hắn đầy sự lo lắng, vừa hỏi vừa gọi điện cho bác sĩ riêng, đồng thời nhẹ nhàng gạt đi những bông tuyết đã tan trên gương mặt thiếu niên để tránh bị cảm lạnh.

Sầm Nguyễn cảm thấy ấm lòng, giọng ngọt ngào nói, “Em không sao.”

“Bác sĩ đã kiểm tra cho em rồi, em thực sự hoàn toàn khỏe rồi mà—” Cậu chưa nói hết câu đã bị hắn ôm chặt vào lòng. Cậu kêu lên một tiếng ngạc nhiên, vô thức vòng tay ôm chặt lấy vai hắn, hai chân bất giác đung đưa nhẹ trong không trung.

Tần Viễn Hành bế cậu lên, động tác vững vàng, không nói một lời mà trực tiếp đưa cậu lên lầu.

Khi Sầm Nguyễn hoàn hồn lại, cậu đã được đặt nằm trên chiếc giường tròn nơi cậu tỉnh lại ban đầu. Mấy bác sĩ bước vào theo lời gọi, cung kính báo cáo, “Đại thiếu gia, chúng tôi đã kiểm tra sức khỏe cho cậu Sầm, sức khỏe cậu ấy không có vấn đề gì. Cậu ấy…”

Ngoài trời lạnh đến thấu xương, dù chỉ ở ngoài vài phút ngắn ngủi, thiếu niên cũng đã bị lạnh đến mặt trắng bệch, tay chân lạnh ngắt. Nếu cứ vậy mà chạy ra ngoài, hậu quả sẽ khó mà lường.

Nhận ra điều này, ánh mắt Tần Viễn Hành tối sầm, giọng nói lạnh lùng, “Tôi bảo các người chăm sóc cậu ấy, đây là cách các người làm à?”

Các bác sĩ lúc này mới nhận ra tóc và quần áo của Sầm Nguyễn có những chỗ bị tuyết làm ướt, nhận thức được rằng nếu Tần Viễn Hành không kịp quay về, rất có thể cậu Sầm sẽ gặp chuyện ngay trước mắt họ.

Sắc mặt họ lập tức biến đổi, ai nấy cúi đầu không dám đáp lại.

Họ là bác sĩ riêng của nhà họ Tần, việc không chăm sóc tốt tiểu thiếu gia đích thị là trách nhiệm của họ.

Trong nửa năm qua, Tần Viễn Hành đã quan tâm đến Sầm Nguyễn đến mức nào, không ai rõ ràng hơn họ.

Sầm Nguyễn ngồi một bên, không hiểu chuyện gì, nhìn thấy Tần Viễn Hành lau tóc cho mình, mới chợt nhận ra dường như hắn đang giận. Cậu bất an, khẽ nói, “Không liên quan đến họ đâu, là em muốn đi tìm anh mà.”

Thấy cậu bất an, Tần Viễn Hành dịu mặt lại, đưa tay xoa đầu thiếu niên, giọng nói trầm thấp: “Là lỗi của anh, anh về trễ rồi.”

Lẽ ra hắn phải ở bên cạnh cậu từng giây từng phút mới đúng.

Sầm Nguyễn nhìn hắn như vậy, định nói thêm điều gì đó, nhưng bác sĩ lại bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho cậu. Tần Viễn Hành không yên tâm nếu chưa thấy tận mắt, cũng chẳng rõ thời gian trôi qua bao lâu, mãi đến khi nhận được báo cáo cuối cùng, hắn mới thả lỏng sắc mặt.

Khi các bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Sầm Nguyễn len lén ngước mắt nhìn Tần Viễn Hành, cảm giác anh trai dường như đã không còn giống như trước. Giờ đây, khí chất của hắn dần giống như nhân vật công chính trong nguyên tác ba năm sau: khôn ngoan, mưu tính mọi thứ đến mức lạnh lùng và tàn nhẫn.

Mỗi bước đi của hắn đều vì lợi ích lớn nhất, tỏa ra khí áp mạnh mẽ, không cho phép người khác dễ dàng tiếp cận.

Nhưng khi đối diện với Sầm Nguyễn, ánh mắt hắn vẫn luôn ẩn chứa sự dịu dàng.

Trong nửa năm qua chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện…

Sầm Nguyễn bỗng không biết phải đối mặt với Tần Viễn Hành thế nào.

.....

Mấy chương gần đây tác giả viết có hơn 2k từ thôi. Nên đẩy 2 chương/ngày không nhỉ =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện